Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 372: Thống Nhất
Thanh âm của Lăng Đế Tư từ bên trong truyền ra. Bởi vì lực lượng của nàng vẫn bị phong ấn, mà nơi đây là đất khách quê người, tất nhiên nàng phải giữ lòng cảnh giác.
Mộ Dung Thiên thấp giọng đáp:
- Là ta.
o O o
Cánh cửa được mở ra, nàng mỹ nữ đạo tặc xuất hiện đằng sau cánh cửa và lên tiếng hỏi:
- Đã trễ rồi, có chuyện gì thế?
Mộ Dung Thiên nói:
- Ta muốn bàn với ngươi một số việc, được không?
Nói xong, hắn liền đánh mắt ra hiệu cho Lăng Đế Tư, bởi vì rõ ràng nơi này không tiện nói chuyện chút nào.
Lăng Đế Tư không nói gì, chỉ hé mở cánh cửa rộng thêm một chút.
Sau khi vào đến phòng khách và an tọa xong, hai người đều im lặng không nói gì. Bầu không khí giữa họ có phần hơi ngượng ngập, vốn không còn lại chút điểm tương thông như hồi còn ở pháp trường chút nào.
Mộ Dung Thiên biết mình đã giết quá nhiều sinh mạng, nên điều đó đã tạo nên một khoảng cách khó lấp đầy giữa hai người.
Nhưng tại sao nàng lại muốn đến vùng Tây Bắc hẻo lánh này với mình?
Cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng lên tiếng để phá vỡ cuộc diện bế tắc trước mắt:
- Thật ra ngươi vốn có thể quay về Lam Nguyệt, mà không cần phải theo ta đến đây mà.
Cho đến hôm nay, hắn khả dĩ có thể khẳng định là vụ hành quyết Lăng Đế Tư chỉ là một cái bẫy do Cát Tư bày ra, chủ yếu là để dụ mình mắc câu. Mà hắn biết Lăng Đế Tư nhất định sẽ không đồng ý phối hợp với lão, do đó lão mới bày ra màn diễn giống y như thật vậy.
Trên thực tế, cho dù hắn không đi cứu người thì Cát Tư cũng sẽ tìm một cái cớ nào đó để buông tha Lăng Đế Tư. Lòng dạ của lão tuyệt thế kiêu hùng này vượt xa sự tưởng tượng của Mộ Dung Thiên. Lão vốn không thể trong một thời gian ngắn mà không thèm để ý tới quan hệ giữa mình và Khải Âm, Thụy Mạn hai đại gia tộc được, bằng không thì lão đã không phải là Cát Tư nữa rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Dung Thiên nói ra những lời này với Lăng Đế Tư, vì trước lúc rời khỏi thành Thiện Ba Lý để đi Tây Bắc, Mộ Dung Thiên đã từng đề nghị như thế với Lăng Đế Tư, nhưng nàng không hề trả lời hắn, mà chỉ theo sát hắn để lên thú xa.
Nếu nàng đã hạ quyết tâm khi còn ở tại pháp trường, vậy thì nàng sẽ không thay đổi chủ ý nữa, dù cho Mộ Dung Thiên có biến thành một đại ma đầu, hai tay dính đầy máu đi chăng nữa.
Mộ Dung Thiên cũng hiểu rõ Lăng Đế Tư không phải là một con cờ mà Cát Tư cố ý an bài ở bên cạnh mình, bởi vì ngoài Lộ Thiến ra, Lăng Đế Tư là người hắn tin tưởng nhất mà không cần bất luận một lý do gì. Cho dù hắn đã bị người bằng hữu tốt là Khiết Tây Tạp phản bội, nhưng sự tin tưởng của hắn đối với Lăng Đế Tư từ trước tới nay vẫn chưa hề thay đổi.
Linh lực phụng hiến là một thứ gì đó rất huyền diệu, dù là phá giải chú ngữ cũng không thể cắt đứt sự tương liên huyết mạch giữa hai người, vì đối với những người đã từng trải qua linh lực phụng hiến, tâm linh của họ vĩnh viễn sẽ được kết chặt bởi một sợi tơ vô hình.
Do đó, Lăng Đế Tư luôn có thể mơ hồ cảm nhận ra được những suy nghĩ ở trong lòng Mộ Dung Thiên, còn hắn thì cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nàng giống như vậy.
Tư tưởng và cảm tình của hai người tựa hồ cũng giống nhau ở một mức độ nào đó.
Vào thời khắc Tật Phong bị chết thảm, tâm tình của Mộ Dung Thiên bị nổi sóng dữ dội, Lăng Đế Tư có thể cảm nhận được tâm tình của hắn một cách sâu sắc, đó là một loại bi ai vô danh, tuyệt vọng cực độ, cùng với sự phẫn nộ không thể nào ức chế nỗi pha lẫn vào nhau, và nó đã khiến cho nhịp tim của nàng mỹ nữ đạo tặc đập nhanh không ngừng.
Dưới một tình huống như thế, nếu đặt mình vào trường hợp đó, nếu như Lăng Đế Tư có đủ lực lượng, chắc hẳn nàng cũng sẽ đại khai sát giới như Mộ Dung Thiên vậy; hơn nữa, nàng cũng cảm nhận được rất rõ ràng, trong niềm vui sướng vì báo được thù của Mộ Dung Thiên, đồng thời hắn cũng rất đau khổ trong lúc giết người, bởi vì những kẻ bị giết kia rất có thể đã từng là bằng hữu, bạn học, thậm chí là sư phụ trước kia của hắn nữa. Trước lúc Lăng Đế Tư bị ngất đi, nàng còn nhìn thấy được khuôn mặt đang vì sự dằn co với ác ma ở trong nội tâm hắn mà bị nhăn nhúm lại, có vẻ như rất đau khổ.
Vả lại, mọi nguồn cơn của sự việc lại chính do nàng, nếu không phải hắn đến pháp trường để cứu người thì những chuyện này đã không xảy ra rồi.
Do đó mà Lăng Đế Tư cam lòng gánh vác mọi ác hạnh và tội nghiệt khiến người ta căm ghét của cựu phu, dù thế nào thì nàng cũng phải ở bên cạnh hắn mà không bỏ đi. Ngoài việc đó ra, nàng còn có một mục đích khác còn quan trọng hơn, đó là rất có thể nàng sẽ là người duy nhất có khả năng khiến cho nam tử đáng sợ như ma quỷ này không tiếp tục lầm đường lạc bước, và làm ra những hành động thảm sát còn đáng sợ hơn thế nữa.
Lăng Đế Tư không ngờ dự cảm bất tường đó lại nhanh chóng trở thành hiện thực như vậy, vì nàng đã đoán ra được mục đích mà Mộ Dung Thiên muốn liên kết với Tây Bắc.
Nàng chỉ không rõ một điều, chẳng lẽ máu huyết của hơn mười vạn người vẫn không thể dập tắt được lòng thù hận của hắn đối với Lam Nguyệt hay sao?
Nhìn Lăng Đế Tư vẫn im lặng như cũ, Mộ Dung Thiên chợt cảm thấy mình không thể nói tiếp được nữa, thế rồi hắn thở dài nói:
- Không có gì, vậy ta về trước đây, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, vì ngày mai chúng ta sẽ lại lên đường rồi.
Nói xong, hắn liền đứng dậy và bước ra cửa.
- La Địch, đợi một chút!
Lăng Đế Tư đột nhiên lên tiếng.
Mộ Dung Thiên dừng bước và quay người lại.
Lăng Đế Tư nhẹ nhàng tiến đến gần mấy bước và dừng lại trước mặt hắn. Dường như nàng đã hạ quyết tâm xong, sau đó ngửa mặt đón nhận lấy ánh mắt của hắn, rồi nói:
- Đừng báo thù nữa, đừng giết người nữa, có được không?
Nếu như Mộ Dung Thiên thật sự đứng về phe Tây Bắc, vậy thì số người chết sẽ không chỉ có mười vạn người của Lam Nguyệt như thế thôi, mà con số đó sẽ còn gia tăng gấp vạn lần!
Lăng Đế Tư là người hiểu rõ năng lực của Mộ Dung Thiên nhất, chỉ cần một khi hắn đã hạ quyết tâm, vậy thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cũng giống như trước kia hắn chỉ là một người không có chức nghiệp, vậy mà giờ đây đã trở thành một nhân vật quan trọng có sức ảnh hưởng rất lớn trong chiến tranh. Đương nhiên, nếu bây giờ hắn quyết tâm báo thù, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ có thể khiến cho thế giới này máu đổ thành sông, khắp nơi đều rơi vào tình trạng cực kỳ hỗn loạn và đen tối cho xem.
Mộ Dung Thiên nghe nàng hỏi xong thì trả lời như đinh đóng cột:
- Không được, ta cự tuyệt!
Khuôn mặt diễm lễ của Lăng Đế Tư chợt biến thành trắng bệch, nàng nói mà gần như van cầu:
- Tại sao? Coi như là vì ta có được không?
Chẳng lẽ hơn mười vạn sinh mạng vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ hắn không biết bản thân hắn đã trở thành người mà toàn thể dân chúng Lam Nguyệt đều căm hận hết sao? Chẳng lẽ hắn không biết mình đi theo hắn cũng bị áp lực rất nặng hay sao?
Lăng Đế Tư càng nghĩ thì lại càng khích động hơn, nàng cầu xin:
- Ta xin ngươi, La Địch, không phải Tật Phong đã có hy vọng sẽ hồi sinh sao? Chúng ta có thể tìm một địa phương hẻo lánh rồi cùng với đám người của Lộ Thiến mà sống một cuộc đời bình dị, và không bao giờ màng đến chiến tranh và thế sự hay không?
Lần đầu tiên nàng thiên tài mỹ nữ đạo tặc đầy cao ngạo đó lại ăn nói khép nép như thế, hơn nữa nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ sống một cuộc đời bình dị bao giờ cả, nhưng vì nam tử này, nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Chỉ tiếc rằng sự ủy khuất của nàng không đổi lại được một đáp án như mong muốn.
Mộ Dung Thiên vẫn trả lời chắc nịch và không chút do dự như trước:
- Không được! Có lẽ nàng cũng hiểu được ý tứ của ta. Ta cự tuyệt việc dừng chuyến đi Tây Bắc, nhưng mục đích của chuyến đi này cũng không phải là vì mối thù của Tật Phong.
- Ủa?
Đôi mắt đẹp của Lăng Đế Tư mở to đầy vẻ khó hiểu.
Mộ Dung Thiên không giải thích ngay cho nàng, mà hắn hỏi lại:
- Nếu như đại lục vẫn tiếp tục duy trì tình trạng như hiện nay, vậy ngươi nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào?
- .........
- Rất có thể Lam Nguyệt sẽ thắng, hoặc giả Tây Bắc sẽ trở thành chủ nhân của đại lục, đúng không?
Nói tới đây, Mộ Dung Thiên lại cười cười:
- Lúc trước ta vẫn cho rằng phe trung lập sẽ là điểm tựa để duy trì hòa bình ở trên đại lục, nhưng ta đã sai rồi. Đại lục tốt nhất là được thống nhất thành một khối, vậy thì sẽ có một phe phải thắng, sau đó sẽ hoàn toàn thống trị phe kia. Rồi sau đó, đôi bên sẽ cùng sống trên một lãnh thổ hợp nhất, và rồi thù hận cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng.
Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hôn nhân dị tộc và văn hóa sẽ là những nhân tố ảnh hưởng rất lớn, chúng sẽ khiến cho mọi người sống dung hợp với nhau, chỉ đến khi đó thì hòa bình mới thật sự đến với mọi người. Nếu nhìn tình thế hiện nay theo đôi mắt của dược sư, vậy thì phe trung lập giống như một viên thuốc giảm đau vậy. Nó chỉ có thể tạm thời làm giảm bớt cơn đau, nhưng tuyệt đối không thể nào trị dứt căn bệnh một cách triệt để được; mà trái lại, nó sẽ khiến người ta quên mình trong những lúc vui sướng mà vẫn tiếp tục nuôi dưỡng căn bệnh cho nó kéo dài lâu hơn nữa.
Những lời này quả thật là long trời lở đất. Đúng là Lăng Đế Tư, thậm chí còn có rất nhiều người yêu hòa bình ở trên đời này, đều cho rằng sự tồn tại của các nước trung lập sẽ giữ cho tình thế hiện nay được ổn định. Nhưng mà từng lời từng chữ của Mộ Dung Thiên lại có sức công phá rất mạnh vào tư tưởng của Lăng Đế Tư, khiến cho lòng tin bấy lâu nay của nàng chợt bị dao động mạnh và còn lung lay trực đổ nữa.
Thế nhưng nàng lại không tìm ra được lời nào để phản biện cái nhìn tưởng như rất hoang đường của hắn, nhưng nó lại như hàm chứa thâm ý rất sâu xa.
Trong lúc nghiền ngẫm những lời Mộ Dung Thiên vừa nói, Lăng Đế Tư phải thừa nhận rằng những điều đó quả thật rất khó mà phản bác được.
Đương nhiên, bởi vì đó là kết luận vượt xa thời đại này, nên nàng không thể phản bác là phải. Nguyên bản Thần Phong đại lục rất đoàn kết khắn khít, hiện nay mới xảy ra sự phân hóa lần đầu tiên, còn Mộ Dung Thiên thì lại đến từ một thế giới có lịch sử đấu tranh hàng ngàn năm, và nhân loại đã trải qua rất nhiều cuộc nội chiến, hết phân lại hợp, hết hợp rồi phân.
Lịch sử đã cho hắn biết, chỉ có thể tìm được hòa bình dựa trên cơ sở bạo lực mà thôi!
Chiến tranh chính là một nỗi đau tột cùng!
Mộ Dung Thiên lại nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Thế giới này dù sao cũng cần có một người, dùng quyền lực tối cao của mình để dung hợp các chủng tộc, cho dù họ có là những chủng tộc thủy hỏa bất dung đi chăng nữa. Đến lúc đó, chiến hỏa mới có thể dập tắt được.
Tuy rằng chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được những lời kinh thiên động địa đó, nhưng rốt cuộc Lăng Đế Tư cũng hiểu được ý đồ của hắn. Không phải hắn muốn bảo thù, mà là trở thành cái người kia, cái người có quyền lựccao nhất để thống nhất đại lục!
Đó là một hành động vĩ đại mà trước nay không ai có thể hoàn thành được. Hơn nữa hành vi của hắn có thể sẽ khiến cho nhiều người hiểu lầm mà thống hận hắn, bởi vì nếu hắn làm vậy thì chẳng khác nào nhổ đi cây kim châm đang giúp cho người ta giảm đau, và khiến cho họ giật mình tỉnh giấc trong cơn mộng vui sướng tạm thời kia.
Tất nhiên Lăng Đế Tư không muốn Mộ Dung Thiên sẽ trở thành kẻ địch của rất nhiều người, hơn nữa, nếu muốn làm một người đứng trên vạn người, nhất định hắn sẽ phải trả giá rất đắt cho việc đó. Thế rồi Lăng Đế Tư run run giọng nói:
- Ta nghĩ Cát Tư đại nhân sẽ là người thích hợp, ngươi......
- Không!
Mộ Dung Thiên lạnh lùng cắt lời nàng:
- Ta không muốn làm kẻ thất bại!
Nói xong, hắn quay người bước ra cửa, đột nhiên có đôi cánh tay từ phía sau đưa tới và ôm chặt lấy hắn.
- La Địch, đừng đi, đừng rời khỏi ta.
Lăng Đế Tư thốt nhẹ như tiếng muỗi vo ve.
Tư tưởng và hành vi của Mộ Dung Thiên quả thật là quá điên cuồng và quá chấn động. Nó đã hoàn toàn phá vỡ phép tắc mà từ bấy lâu nay Lăng Đế Tư vẫn một lòng tin tưởng, và lúc này điều đó đã khiến cho nàng bị lạc vào mê trận và nỗi sợ hãi rất to lớn.
Rốt cuộc cái gì mới là chân lý đây? Lăng Đế Tư không biết, thậm chí lúc này nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa; mà nàng chỉ biết, mình đang cần một phương thức để tận tình phát tiết mà thôi.
- Ừm!
Thế rồi trong tiếng nỉ non của Lăng Đế Tư, Mộ Dung Thiên xoay người lại ôm lấy thân thể mềm mại căng tròn của nàng mỹ nữ đạo tặc, rồi bước về phía chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ....