I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 393: Núi Xanh Còn Đó, Nước Biếc Chảy Dài
rần Mễ Lạp nghe được lời nói của Diệp Thiên Vân liền trầm mặc không nói, nửa ngày mới lắc đầu mở miệng nói:“Biện pháp này khả năng thực hành cũng không lớn, phải biết rằng có khối người bất mãn đối với Võ Đang, ta ít nhất biết đến có Hình Ý môn, Thái Cực môn, còn có Bát Quái Môn, bởi vì trong đó còn có rất nhiều gút mắc!
Võ Đang thật ra một mực muốn chiếm đoạt nội gia quyền. Bởi vì nội gia quyền rất trọng yếu với đạo giáo, mà Võ Đang là môn phái đầu tiên sáng chế ra nội gia quyền, cùng đạo giáo có quan hệ rất lớn, cho nên những năm gần đây Võ Đang luôn ngầm không ngừng làm khó dễ đến Hình Ý môn, Thái Cực môn và Bát Quái Môn!”
Diệp Thiên Vân nghe thế cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng chuyện mà hắn giật mình là vì Võ Đang còn ngụy biện ra tà thuyết. Truyền thuyết, người sáng lập Võ Đang là Trương Tam Phong, đầu tiên sáng chế ra Thái Cực Quyền. Nhưng mà, đó là truyền thuyết mà thôi.
Còn nội gia quyền được sáng lập đầu tiên, hẳn là Thông Bối quyền. Bắc Tống năm đó, nước Chu là cha đẻ của Thông Bối quyền. Cho dù không phải nước Chu cũng chỉ có thể là nước khác, nhưng tuyệt đối không thể nào là Võ Đang Phái.
Theo phương diện đạo gia này mà nói, thuận đế Đông Hán là Trương Đạo Lăng ở huyện Hạc Minh Sơn gần biên cương khởi xướng đã liên kết Đầu Mễ đạo cùng Thiên Sư đạo dâng tặng giáo chủ Lão Tử Lý Nhĩ, sau đó dùng Lão Tử Ngũ Thiên văn là chủ yếu, đạo giáo chính thức sáng lập từ dấu hiệu này. Cho nên Hạc Minh Sơn đã trở thành nơi phát sinh ra đạo giáo được công nhận của Trung Quốc và giới đạo giáo.
Về sau Thiên Sư đạo dọn đến Long Hổ sơn, trên đó cũng có một khối đá ghi rõ về giáo tông, nói là ngày khai sinh của Thiên Sư phái không phải ở Long Hổ sơn, cho nên nơi phát sinh ra đạo gia là ở Hạc Minh Sơn.
Diệp Thiên Vân đã biết qua những tài liệu này, nên hắn tinh tường vô cùng.
Quan trọng nhất là đạo giáo của Võ Đang chỉ là trọng yếu mà thôi, đạo giáo của Võ Đang tín ngưỡng thần linh, Thiên Thần của “Tam Thanh” và Thiên Đế của “Bốn ngự” đều không có trong tín ngưỡng đó, mà vị trí cung phụng của Võ Đang lại là chân võ Đại Đế.
Từ phương diện đó mà nói, có thể nhìn ra Võ Đang không phải là thủy tổ chính thức của nội gia. Cho nên giờ đây hoàn toàn có thể lý giải được Võ Đang muốn quy nội gia về một thể, sau đó thành lập võ thuật đơn cực, cái này mới là mục đích chân chính của Võ Đang ..
Diệp Thiên Vân nghĩ tới đây. Thấy Trần Mễ Lạp không có tiếp tục nói hết, trong nội tâm lập tức có chút ngứa ngáy, vội la lên:“Trần đại ca, tiếp tục đi!”
Trần Mễ Lạp lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Diệp Thiên Vân, lập tức vui vẻ, vẻ u sầu bị thổi tan đi không ít, gật đầu nói:“Tốt. Ta tiếp tục nói. Võ Đang tự nhận là người sáng lập ra nội gia quyền, những môn phái khác đều từ đó sinh ra. Cho nên những năm này bọn họ không ngừng có mưu đồ với vài môn phái nội gia quyền. Hơn nữa mười năm trước đã động thủ với Thái Cực môn!
Trần Mễ Lạp dừng một chút rồi tiếp tục nói:“Thái Cực Quyền xuất phát từ Võ Đang tựa hồ không cần phải tranh luận. Nên Thái Cực môn tất nhiên là chi nhánh của Võ Đang. Cho nên Võ Đang Phái một lòng muốn đem Thái Cực môn vào Võ Đang.
Lúc ấy ta còn không bị nhốt ở phòng giam, nên biết được khi ấy môn chủ Thái Cực môn cố ý đem Thái Cực môn quy về Võ Đang. Nhưng mà Phó môn chủ Ngô Lập Sâm của Thái Cực môn kiên quyết phản đối, hơn nữa còn phản lại lập luận của Võ Đang.
Ngô Lập Sâm chính là đắc tội với Võ Đang, cho nên bảy năm trước đã bị bắt. Mấy ngày hôm trước ta đi thăm vài bằng hữu mới biết được, Ngô Lập Sâm bị bắt xong thì môn chủ Thái Cực môn không biết vì sao đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, kết quả khiến cho Võ Đang không đắc lợi được.”Diệp Thiên Vân từ trong lời nói chiếm được không ít tin tức, hắn chính thức lĩnh giáo sự cường hoành của Võ Đang, có thể đồng thời đấu với vài môn phái nội gia quyền, loại thực lực này khẳng định dị thường cường đại.
Trần Mễ Lạp có chút khô họng, cầm lấy trà trên măt bàn uống một ngụm, chậm rãi nói:“Thái Cực môn không có kết quả, Võ Đang liền dời mục tiêu. Động tâm đối với Hình Ý môn cùng Bát Quái môn, âm thầm ủng hộ vài môn phái nhỏ sau đó không ngừng phái các môn phái đó tiến hành đả kích, hơn nữa thỉnh thoảng còn vận chuyển tiền tài và phái một ít cao thủ vào đó để công kích Hình Ý môn và Bát Quái môn, theo ta được biết Trạc Cước Môn chính là một trong số đó.”
Diệp Thiên Vân nghe đến đó rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc trước Trạc Cước Môn tìm tới mình, nhưng Hình Ý môn lại không chịu đứng ra, hơn nữa lúc giết chết Trương Thiên, còn có một vị đạo sĩ có hành động giúp đỡ, câu đố dần dần được cởi bỏ. Hành động đó là của Võ Đang muốn làm khó dễ Hình Ý môn, giờ đây hắn cũng càng ngày càng thấu hiểu võ lâm.
Nhưng mà bây giờ thì Trạc Cước Môn đã mất đi giá trị lợi dụng rồi.
Trần Mễ Lạp giống như cười mà không phải cười nói:“Đại đa số môn phái đều nếm qua công kích ngấm của Võ Đang, bọn tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, họ sợ bị trả thù. Hôm nay chúng ta đã triệt để đắc tội cũng Võ Đang, Hình Ý môn và Bát Quái Môn nhiều nhất cũng chỉ là phất cờ hò reo, tuyệt đối sẽ không dám đứng chung với chúng ta!”
Diệp Thiên Vân thở phào một cái, chuyện này thật đúng là khó nói, giờ đây hắn đã phải đối mặt với khốn cảnh cho dù có môn phái nào đến giúp đỡ, chắc cũng chỉ Ngô Lập Sâm mà thôi, nhưng dù vậy cũng không thể đối kháng với Võ Đang được!
Trần Mễ Lạp có chút ảm đạm nói:“Nếu không có thâm cừu đại hận, ta tuyệt đối không cùng Võ Đang đối địch, bởi vì ta biết rõ thực lực của bọn hắn. Lúc trước ngươi và ta đi đã gặp qua Hà Sơn, mới biết được trong mấy năm này, sư huynh ta thân nhất trong Bát Cực Môn đã bị Võ Đang đánh chết! Hơn nữa Võ Đang chỉ thị cho các môn phái tìm mọi cách quấy rầy đối với Bát Cực Môn, thù mới hận cũ, ta thật sự là nuốt không trôi a.”
Diệp Thiên Vân không có trả lời, lại nghĩ đến lúc trước, Uy Chấn Thiên của Trạc Cước Môn đi vào Băng Thành tìm Diêm Ma Phong, lời của Trần Mễ Lạp tám chín phần mười là thật .
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thở dài nói:“Nếu như không có biện pháp, Bát Cực Môn cũng chỉ có thể liều mạng cùng Võ Đang thôi, nhưng mà kết quả chắc mọi người đều biết!”
Trần Mễ Lạp gật đầu, tựa hồ cũng vì chuyện này này mà lo phiền không ít, mày nhíu lại nói:“Bát Cực Môn vô luận như thế nào cũng không thể nhượng bộ, có đôi khi con người không thể không vì mặt mũi mà liều mạng, mặc dù mọi người cũng biết trước kết quả!”
Lời này của Diệp Thiên Vân tràn đầy cảm xúc, Bát Cực Môn nếu mà lui, từ nay về sau liền bị mắng là nhát gan. Nếu bị như vậy thì vô luận là bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không thể rửa sạch được mối nhục này.
Nhưng mà không nhượng bộ, cùng Võ Đang liều mạng, chỉ sợ toàn bộ sẽ chết trận, đây cũng là vận mệnh của Bát Cực Môn! Trong hai lựa chọn, vô luận ai là môn chủ, đều lựa chọn cho dù chết trận, cũng sẽ liều mạng vì Bát Cực Môn.
Trần Mễ Lạp thở dài ra một khẩu trọc khí nói:“Cũng được, đây cũng là một khảo nghiệm của Bát Cực Môn a, nếu thua thì sẽ bị xóa sạch ngược lại, dậm chân sẽ oai chấn Cửu Châu! Tiêu vong là sự bắt đầu của phục hưng, chỉ cần còn có người Bát Cực môn còn sống, ta nghĩ cuối cùng cũng có một ngày Bát Cực Môn lần nữa đứng thẳng lên, đến lúc đó môn phái nhất định sẽ vang danh!”
Diệp Thiên Vân cũng đã luyện Bát Cực Quyền tất nhiên minh bạch hàm nghĩa trong đó, dù sao cũng chết, lựa chọn như vậy mới có thể khiến cho tên Bát Cực môn vĩnh tồn trong võ lâm, sẽ không để cho thế nhân quên lãng, hào khí nói:“Nếu Bát Cực Môn có một ngày một lần nữa đứng thẳng lên, ta nguyện hỗ trợ hết mình!”
Trần Mễ Lạp cực kỳ giống hành động của hồ ly, cười tủm tỉm vỗ bả vai của Diệp Thiên Vân nói:“Thiên Vân, nếu thật sự có một ngày như vậy, ngươi cũng không nên quên lời nói hôm nay!”
Diệp Thiên Vân lập tức minh bạch lời nói của chính mình, hắn vừa muốn nuốt lời nói trở vào, đã bị Trần Mễ Lạp nói như vậy, như vậy đại biểu cho Bát Cực Môn nhất định muốn cùng Võ Đang đấu một trận. Cái loại dũng khí này, vô luận như thế nào đều đáng để kính nể, hắn lập tức nói:“Tốt…một lời đã định!”
Trần Mễ Lạp vui mừng gật đầu nói:“Bạn chí cốt, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta nghĩ chỉ cần là người của Bát Cực Môn nhất định là không quên được ngươi!”
Diệp Thiên Vân không cần ai cảm ơn, cũng không cần ai nhớ kỹ hắn, bởi vì đây đều là chuyện tình không cần thiết, Bát Cực Môn dám liều mình, hắn chỉ giúp như vậy thì có đáng là gì!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Đông liền tới tìm Diệp Thiên Vân, muốn dẫn hắn đến Bát Cực Môn nhìn một cái, trong lời nói có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Mà ngày hôm qua Diệp Thiên Vân đã đảo qua một vòng, hắn bây giờ còn có chút ít sự tình không xử lý xong, lời nói dịu dàng xin miễn đi cùng Lưu Đông.
Diệp Thiên Vân nếm qua điểm tâm xong liền mang theo Vô Vi đạo nhân rời đi, bởi vì thời gian gần đây còn một sự tình muốn trở về xử lý, tranh thủ trước khi Vũ Đương Phái tới đây, dàn xếp hết thảy.
Ngay lúc ra đi, Trần Mễ Lạp, Hà Sơn, còn có môn chủ Bát Cực Môn đều đi ra đưa tiễn, thần sắc cũng không ít vẻ u sầu.
Bát Cực Môn môn chủ thay đổi thái độ, kéo Lưu Đông và Diệp Thiên Vân lại gần vừa cười vừa nói:“Tiểu tử này, từ nhỏ đã yêu mến võ thuật, nguyện ý cùng một chỗ với cao nhân. Thiên Vân tiểu huynh đệ, nếu hắn có chuyện gì, trong phạm vi khả năng của ngươi thì mở đèn xanh cho hắn chút ít!”
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn Trần Mễ Lạp cùng Hà Sơn, hai người đều làm bộ không nhìn thấy, rõ ràng ý tứ của môn chủ Bát Cực Môn, bọn họ đã quyết định, hẳn là muốn mình chiếu cố Lưu Đông, hơi có chút ý tứ uỷ thác!
Bát Cực Môn nếu muốn tử chiến, tất nhiên phải lưu lại một huyết mạch, nghĩ tới đây hắn cũng không có từ chối, thản nhiên nói:“Ta còn có chút sự tình phải xử lý vài ngày, đợi hoàn thành xong, ta liền tới tìm Lưu Đông!”
Lưu Đông còn có chút mờ mịt, hoàn toàn không biết sắp phát sinh cái gì. Nhưng mà nghe được Diệp Thiên Vân sẽ tìm đến hắn, cao hứng bừng bừng nói:“Thiên Vân huynh đệ, đến lúc đó cần phải dạy ta vài chiêu a!” Thần sắc cực kỳ vui mừng. Bát Cực Môn môn chủ từ ái nhìn Lưu Đông một chút, ôm quyền hướng về Diệp Thiên Vân, lần đầu lộ ra thần sắc cảm kích:“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Vô Vi tiền bối, Thiên Vân tiểu huynh đệ, sau này còn gặp lại!”
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền