Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 391: Đòi Tiền Mặt
T
rương Dương sớm đã chuẩn bị tâm lý bị Thẩm Khánh Hoa làm khó, có điều không ngờ y lại làm một cách rõ ràng như vậy, chuyện chim hết bé ná, vắt chanh bỏ vỏ trên quan trường là rất thường thấy, nhưng lật mặt nhanh như thế này thì Trương Dương gặp lần đầu tiên. Trương Dương lấy hóa đơn đã chuẩn bị trước ra: "Bí thư Thẩm, đây là hóa đơn bốn mươi sáu vạn mà tôi lúc trước đã chỉnh lý, phiền ngài ký hộ!"
Thẩm Khánh Hoa trong lòng ngây ra, thằng ôn này chuẩn bị cũng đầy đủ thật, y cười nói: "Được, cứ đặt ở đây đã, lát nữa tôi sẽ xem, ký xong rồi thì đưa cho thư ký mang sang cho cậu!"
Trương Dương biểu hiện ra ý chí không gì lay chuyển được: "Không cần phải phiền vậy đâu, ngài giờ cứ xem đi, ký xong thì tự tôi đi lĩnh tiền!"
Thẩm Khánh Hoa có chút tức giận, thằng ôn này cũng quá ngông cuồng rồi? Tao nợ mày tiền à? Không ngờ lại đuổi theo tao đòi tiền, đây con mẹ nó rõ ràng là bức cung mà!
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, ngài ngàn vạn lần đứng tức giận, tôi cũng không có ý nhắm vào ngài đâu, công là công, tư là tư, hội kinh mậu lần này có thể mở được đều là tôi mặt dày đi các nơi xin nợ, tiền ăn ở, tiền xe, tiền biểu diễn, người ta sở dĩ đồng ý cho tôi nợ đều là bởi vì cho rằng con người tôi trước giờ luôn giữ lời hứa, chính phủ thành phố và thị ủy Phong Trạch chúng ta chú trọng chữ tín, tôi không phải là không thể khất nợ, quỵt nợ, xã hội hiện giờ đều nói người thiếu nợ là đại gia, nhưng làm hỏng thanh danh của tôi là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới chữ tín của chính phủ thành phố và thị ủy Phong Trạch mới là chuyện lớn, chuyện này nếu bị người hữu tâm tuyên truyền ra ngoài, vậy thì những người khác tới đầu tư, những thương nhân sẽ ký hợp đồng, những hiệp hội thương nghiệp đầu tư có ý đầu tư sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Khánh Hoa sắc mặt trầm xuống, nói: "Tôi đã nói là đừng giục cơ mà?" Y vỗ tờ hóa đơn mà Trương Dương đã đưa tới: "Chuyện gì cũng phải chú trọng trình tự, người trẻ tuổi không thể nào hấp tấp như vậy!"
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, ngài không phải là cả ngày đề xướng chúng ta phải tăng cường hiệu xuất làm việc ư, mắt thấy hội kinh mậu đã sắp qua mười ngày rồi, tới hiện tại chuyện vậy chưa giải quyết, cái này chính là hiệu suất mà ngài nói đó ư?"
Thẩm Khánh Hoa mặt đầy vẻ tức giận, ở Phong Trạch lần đầu tiên có người dám ngang nhiên trả treo y. Thẩm Khánh Hoa nói: "Tiểu Trương, cậu có thái độ gì vậy? Chúng ta là cơ quan Đảng chính, không phải là vườn trẻ, làm chuyện gì cũng phải có trình tự, có quy tắc, không thể nào hành động theo cảm tính!"
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, thái độ của tôi chẳng có vấn đề gì cả, nhưng tờ hóa đơn này có liên quan tới đài truyền hình Giang Thành và đài truyền hình Bình Hải, người ta không phải là tới không, có một số khoản tiền có thể khất, có một số khoản tiền không thể khất, ngài có thể không ký, dẫu sao thì hội kinh mậu cũng xong rồi, cái nên báo cáo cũng báo cáo rồi, nhưng vạn nhất xuất hiện báo cáo bất lợi gì, ảnh hưởng tới hình tượng chính phủ mà chúng ta khó lắm mới xây dựng ra được, cái này không liên quan gì tới tôi đâu đấy."
Mặt Thẩm Khánh Hoa như bị người ta đánh, y tức giận nhìn Trương Dương, hai mắt cơ hồ như phun lửa, nhưng rất nhanh liền ý thức được rằng, thằng ôn này căn bản là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, hắn dám ngênh ngang tới chỗ mình đòi tiền, trong lòng hình như không có gì cố kỵ mình cả.
Trương Dương rõ ràng là đang uy hiếp Thẩm Khánh Hoa, vắt chanh bỏ vỏ à? Lão tử chỉ dùng tiếng dây cung thôi là đủ để bắn chết ngươi rồi. Trương Dương đứng dậy, nói: "Tính tôi thẳng thắn, làm việc gì cũng là đối sự không đối nhân, trong ngôn ngữ có chỗ nào đắc tội thì xin bí thư Thẩm bỏ quá cho!" Hắn nói xong liền đứng dậy bro đi.
Chỉ còn lại một mình Thẩm Khánh Hoa mặt mày xám xịt ngồi đó, nhìn tờ hóa đơn ở trên bàn, Thẩm Khánh Hoa tức đến nỗi đột nhiên tóm lấy, vò thành một đống rồi ném ra.
Trưởng thư ký thị ủy Tề Quốc Viễn vừa hay từ bên ngoài bước vào, suýt nữa thì bị ném trúng, Tề Quốc Viễn nhặt tờ giấy bị vo tròn ở dưới đất lên, giở ra xem, không khỏi cười nói: "Tìm ngài đòi tiền à?"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Đúng là đồ mất dậy!"
Triệu Quốc Đống cười cười cười, không nói gì, sự ngông nghênh của Trương Dương thì y lúc trước cũng có được nghe nói, có điều y cảm thấy Thẩm Khánh Hoa và Trương Dương đang làm việc chung với nhau rất tôt, thực sự không hiểu sao hai người lại đột nhiên trở mặt.
Thẩm Khánh Hoa vẫn còn chưa hết giận: "Làm ra chút thành tích công tác là dương dương đắc ý, đuôi nghếch cả lên trời, trong mắt hắn còn có ai nữa không? Không ngờ lại chạy tới chỗ tôi uy hiếp! Hội kinh mậu lần này thành công cũng không phải là công lao của một mình hắn!"
Tề Quốc Viễn cười nói: "Bí thư Thẩm, ngài bớt giận đi, việc gì phải so đo với hắn!"
...
Đang nói chuyện thì chủ nhiệm phòng chiêu thương Lý Trung hốt hoảng chạy vào, vừa vào cửa đã hét lên: "Hỏng rồi, hỏng rồi!"
Thẩm Khánh Hoa tức giận quát: "Cậu có hiểu quy củ không đấy? Ai cho cậu vào?" Lý Trung là cán bộ do một tay y đề bạt, Thẩm Khánh Hoa dưới cơn tức giận cũng không nể mặt gã chút nào.
Lý Trung nói: "Bí thư Thẩm, vừa rồi tổng tài của tập đoàn Thiên Niên Nhật Bản Trung Đảo Xuyên Thái gọi điện tới, nói là không hài lòng với điều kiện của chúng ta, muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng!"
Tin tức này giống như sấm nổ ngay trên đỉnh đầu Thẩm Khánh Hoa, thành tựu lớn nhất mà hội kinh mậu lần này giành được chính là tập đoàn Thiên Niên ký hợp đồng với khu phát triển Phong Trạch, muốn xây dựng cơ sở sản xuất ở đây, chính phủ thành phố Phong Trạch và thị ủy đều bởi vì chuyện này mà hoan ca nhảy nhót, mới được có mấy ngày mà, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Tề Quốc Viễn nói: "Sao lại thế, hợp đồng cũng ký rồi, bọn họ hủy hợp đồng thì phải bồi thường tổn thất!"
Lý Trung nói: "Người ta căn bản không thèm bận tâm chỗ tiền đó, còn hăm dọa là nếu như chúng ta dám yêu cầu bồi thường, sẽ gặp chúng ta ở tòa án!"
Thẩm Khánh Hoa nói: "Nguyên nhân gì? Bọn họ muốn hủy hợp đồng cũng phải có nguyên nhân chứ?"
Lý Trung nói: "Bọn họ bảo..."
"Bảo gì?"
Lý Trung cắn cắn môi rồi mới nói: "Trung Đảo tiên sinh nói, muốn hỏi nguyên nhân thì tới tìm phó thị trưởng Trương.”
Trong đầu Thẩm Khánh Hoa kêu ong ong, y hiểu rồi, khẳng định là Trương Dương ở bên trong động tay động chân, thằng ôn này đang lợi dụng phương thức này để nói với mình rằng, hắn có thể giúp mình chêiu thương dẫn tư, cũng có thể đòi lại đầu tư, Thẩm Khánh Hoa từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng tức giận như vậy, y tức đến nỗi đứng dậy vỗ mạnh bàn, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống.
Tề Quốc Viễn có chút đồng tình nhìn Thẩm Khánh Hoa, vị bí thư thị ủy bất khả nhất thế ở Phong Trạch này cuối cùng cũng gặp khắc tinh rồi, Triệu Quốc Đống rất hiểu là Thẩm Khánh Hoa đang lợi dụng chuyện thanh toán để làm khó Trương Dương, trong mắt y, Thẩm Khánh Hoa vốn không cần phải như vậy, thủ đoạn này không được inh, dẫu sao thì hội kinh mậu và buổi diễn từ thiện chẩn tai thành công cũng là công lao của Trương Dương, dùng trò mèo này để đi làm khó công thần, chứng tỏ tầm mắt của bí thư Thẩm rất hẹp. Trong khái niệm trước kia của Tề Quốc Viễn tầm mắt của bí thư Thẩm không hẹp như vậy, nhưng y lại cứ sử dụng loại thủ đoạn không inh này, điều này chứng tỏ, Thẩm Khánh Hoa đã bất lực đối với Trương Dương rồi.
Trong lòng y biết rõ, tập đoàn Thiên Niên sở dĩ hủy hợp đồng, nguyên nhân là bởi vì Trương Dương.
Tề Quốc Viễn lặng lẽ lui ra, vào những lúc như thế này y không tiện ở lại, y cho rằng nên cho bí thư Thẩm một không gian để một mình suy nghĩ cho kỹ.
Thẩm Khánh Hoa không cần thời gian để suy nghĩ, Tề Quốc Viễn còn chưa ra khỏi cửa lớn của văn phòng thì y đã gọi lại: "Quốc Viễn, đưa tờ phiếu chi này cho Trương Dương đi!" Thẩm Khánh Hoa tuy già nhưng không hồ đồ, y biết nếu tập đoàn Thiên Niên thật sự phá vỡ hợp đồng thì sẽ mang lại hậu quả gì.
Tề Quốc Viễn quay người cầm lấy hóa đơn, rời khỏi văn phòng của Thẩm Khánh Hoa mới giở ra xem, đây là một tờ phiếu chi tám mươi bảy vạn, bên trên có chữ ký của bí thư Thẩm, Tề Quốc Viễn nhìn thấy thấy tờ phiếu này đã được ký từ trước rồi, Thẩm Khánh Hoa một mực không cấp cho Trương Dương, là y rắp tâm muốn làm khó Trương Dương, khóe miệng Tề Quốc Viễn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó hiểu, Thẩm Khánh Hoa làm vậy rốt cuộc là có ý nghĩ gì? Sớm đã như vậy thì cớ gì phải khổ thế?
Trương Dương không bởi vì bị Thẩm Khánh Hoa làm khó mà tức giận, hắn nhàn nhã ngồi sửa móng tay, trong cơ thể của Trung Đảo Xuyên Thái còn có cây phụ cốt châm mà mình reo vào, bảo y làm gì, y sẽ ngoan ngoãn làm cái đó, uy hiếp hủy bỏ hợp đồng, chỉ là một uy hiếp mà thôi, Trương đại quan nhân đối với công tư phân rất rõ ràng, Thẩm Khánh Hoa lấy việc công báo thù riêng, mình cũng chỉ là lấy đạo của người trả cho người.
Nhìn tờ phiếu chi tám mươi bảy vạn, Trương Dương không cảm thấy có gì bất ngờ, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi không thích phương thức làm việc của bí thư Thẩm, công là công, tư là tư, thân là người lãnh đạo số 1 của Phong Trạch, ông ấy nên phân thật rõ ràng."
Tề Quốc Viễn cười cười, y biết Trương Dương ở trước mặt mình nói những lời này là có mục đích gì, hắn muốn mình chuyển lời cho Thẩm Khánh Hoa. Tề Quốc Viễn nói: "Tiểu Trương, trong công tác có bất đồng ý kiến là chuyện thường mà, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng."
Trương Dương nói: "Nguyên tắc làm người của tôi là người ta kính tôi một thước, tôi kính người ta một trượng, nhưng trong thể chế có quá nhiều đấu đá lừa gạt, muốn tương kính như tân cũng khó."
Tề Quốc Viễn gật gật đầu, mượn cớ có việc đi trước.
Trương Dương cầm tờ phiếu chi trong tay, gọi thư ký Phó Trường Chinh tới, bảo gã tới cục tài chính lĩnh tiền.
Lúc Phong Trạch cầm lấy tờ phiếu đó, Thường Lăng Phong vừa hay tới văn phòng của Trương Dương muốn bàn với gã về chuyện cải cách hệ thống vệ sinh, nghe nói Thẩm Khánh Hoa cuối cùng cũng ký phiếu chi, Thường Lăng Phong không khỏi cười nói: "Chủ nghĩa quan liêu hại dân! Hiệu suất làm việc của Phong Trạch so với Giang Thành cũng chẳng tốt hơn được ít nào."
Lúc Phó Trường Chinh nhận tờ phiếu chi đó thì mặt có chút do dự, gã muốn nói gì đó. Nhưng Trương Dương trừng mắt lên: "Đi đi!"
Phó Trường Chinh gật đầu, quay người bước đi.
Thường Lăng Phong nói: "Anh không nhìn ra là gã rất do dự à?"
Trương Dương nói: "Nhìn ra chứ? Tôi dám chắc, Ngô Kiến Tân sẽ không thuậ lợi giao tiền cho gã đâu!"
Thường Lăng Phong nói: "Vậy sao anh còn bảo gã đi?"
Trương Dương không nói gì, cười trông rất nham hiểm.
Thường Lăng Phong thở dài, gã đã ít nhiều hiểu về Trương Dương, thằng ôn này lại tìm cớ gây chuyện rồi, Thẩm Khánh Hoa tuy ngoan ngoãn chịu ký phiếu chi cho Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân lúc này trong lòng cực kỳ không vui, gã muốn tìm một nơi để phát tiết. Thường Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, hi vọng Ngô Kiến Tân có thể ngoan ngoãn nôn tiền ra cho Phó Trường Chinh.
Phó Trường Chinh rất nhanh liền quay lại, gã không cầm tiền về, nói với Trương Dương: "Cục trưởng Ngô nói bên trên vẫn chưa có thị trưởng Tôn ký!"
Trương Dương cầm tờ phiếu chi lên ký tên của mình: "Cầm đi!"
Phó Trường Chinh có chút khó xử nói: "Thị trưởng Trương… cái này..."
"Đi đi!"
Phó Trường Chinh mặt mày khổ não quay người bước đi.
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh là phó thị trưởng rồi, đừng có hở tí là đánh người!"
Trương Dương cười nói: "Tôi vốn không định đánh người đâu, anh nói vậy khiến tay chân tôi lại ngứa ngáy rồi!"
Thường Lăng Phong nói: "Cục trưởng cục tài chính Ngô Kiến Tân là em rể của bí thư Thẩm đấy, anh nghĩ cho kỹ vào!"
Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm cũng ký rồi, gã còn muốn Tôn Đông Cường ký tên nữa, thế rõ ràng là không nể mặt tôi, tôi nếu là Thẩm Khánh Hoa thì vả cho gã hai cái rồi!"
Thường Lăng Phong nói: "Anh á, anh không làm được đâu!"
Trương Dương nói: "Chuyện ăn no rồi làm đầu bếp tôi không làm, nhưng ai con mẹ nó ăn của tôi rồi mà còn dám nhăn mặt với tôi, ông đây quyết không bỏ qua cho hắn!"
Phó Trường Chinh mặt mày ủ rũ trở về, phiếu chi vẫn còn ở trong tay gã, gã nói với Trương Dương: "Cục trưởng Ngô nói rồi, phải có chữ ký của thị trưởng Tôn!"
Trương Dương gật đầu: "Được!" Hắn đứng dậy nói: "Đi, tôi đi với cậu!"
Thường Lăng Phong nhìn Trương Dương, bất lực lắc đầu, chỉ vào đồng hồ trên tường, nói: "Sáu rưỡi tối ở sảnh Tùng Hạc khách sạn Bạch Lộ, anh đừng có quên đấy, viện trưởng Tả, bác sĩ Vũ đều tới!"
Trương Dương nói: "Không mất nhiều thời gian vậy đâu!"
Cục trưởng cục tài chính khi thấy Phó Trường Chinh thì lại ngây ra, lập tức có chút bực bội, nói: "Tôi bảo này cậu này, đòi mạng có phải không?" Gã ngửng đầu, lúc này mới nhìn thấy Trương Dương ở phía sau Phó Trường Chinh, mặt lập tức nở nụ cười: "Phó thị trưởng Trương đấy à, ngài có việc gì vậy?"
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh đành trơ mặt cầm tờ phiếu chi tới.
Ngô Kiến Tân cười nói: "Ồ, tôi còn tưởng là việc gì, thì ra là chuyện phí hội nghị, thế này nhé, phó thị trưởng Trương à, án chiếu theo quy định của chúng ta, trên đây còn cần thị trưởng Tôn ký nữa, ngài xem...
Trương Dương nói: "Chữ ký của bí thư Thẩm không có tác dụng gì à?"
Ngô Kiến Tân vẫn mặt mày tươi cười, nói: "Không phải là không có tác dụng, án chiếu theo chế độ tài vụ, khoản chi lớn như vậy cần có chữ ký của hai vị lãnh đạo, mà nhiều tiền như vậy tôi cũng không thể lập tức lấy ra được, nói chung là cần có một quá trình chuẩn bị!"
Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi cho anh năm phút, chi phiêu thì tôi không cầm đâu, tới ngân hàng thì tôi hiềm phiền phức, tôi hôm nay lái xe, tám mươi bảy vạn cũng không nhiều, có thể để vừa vào cốp xe sau của tôi."
Ngô Kiến Tân cười nói: "Phó thị trưởng Trương, ngài đang nói đùa đấy ư?"
Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc, lạnh tanh nói: "Tôi cũng thích nói đùa lắm, đáng tiếc là anh không đủ tư cách!"
Ngô Kiến Tân cuối cùng cũng ý thức được, Trương Dương là có chuẩn bị mà tới, người ta không phải là đang nói đùa, thật sự là tìm mình đòi tiền, Ngô Kiến Tân nói: "Phó thị trưởng Trương, thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đi đâu lấy tiền đây?"
Trương Dương cười lạnh nói: "Anh chơi tôi đấy à?"
Ngô Kiến Tân nói: "Sao lại nói vậy? Anh là lãnh đạo, tôi sao dám?"
Trương Dương giơ tờ phiều chi trong tay lên: "Đây là gì? Có chữ ký của bí thư Thẩm không?"
"Nhưng..."
Trương Dương nói: "Được, thị trưởng Tôn chưa ký có phải không? Anh nói là bí thư ký cũng vô dụng, tôi ký cũng vô dụng, chỉ có phiếu chi mà thị trưởng Tôn tự mình ký thì anh mới đưa tiền?" Nộ hỏa ở trong lòng Trương đại quan nhân càng lúc càng bành trướng.
Ngô Kiến Tân cười bồi, nói: "thủ tục mà, mọi người đều làm vậy cả! Quy định của bên trên, tôi cũng không có biện pháp nào khác!" Quy định của bên trên, những bộ môn liên quan thường thường là cái cớ tốt nhất trên quan trường.
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, tôi coi những lời anh nói là thật, vậy thì chính là bí thư Thẩm chơi tôi tôi, rõ ràng là đã ký mà không giữ lời, còn cấp cho tôi tờ phiếu chi này, thế có phải là chơi tôi không?" Hắn vươn tay ra, nắm lấy cổ áo của Ngô Kiến Tân.
Ngô Kiến Tân sớm đã nghe tới ác danh của Trương đại quan nhân, cho rằng là hắn muốn đánh mình, sợ hãi nói: "Anh làm cái gì thế? Nơi đây là cơ quan quốc gia, có gì thì từ từ nói..."
Trương Dương nói: "Tôi biết là cơ quan quốc gia, tôi cũng không đánh anh, đi, chúng ta tới trước mặt bí thư Thẩm nói lý!"
Ngô Kiến Tân vội vàng giật cổ tay Trương Dương ra: "Anh bỏ tôi ra rồi nói!" Gã rất nhanh liền phát hiện cổ tay của Trương Dương giống như là sắt thép, bằng vào sức của gã căn bản không thể làm lay động được.
Trương Dương cười nói: "Bỏ anh ra à, chuyện hôm nay không nói rõ ràng với tôi thì anh không xong với tôi đâu, bí thư Thẩm ký rồi mà anh ba lần bảy lượt làm khó tôi, tôi cũng muốn xem xem, chi tiêu tài chính của Phong Trạch này có phải là chỉ mình Ngô Kiến Tân anh quyết định không?" Hắn lôi Ngô Kiến Tân từ trên ghế dậy.
Phó Trường Chinh nhìn thấy cảnh ở trước mắt thì ngây ra đó, phó thị trưởng Trương này quá bưu hãn rồi.
Động tĩnh ở bên này lập tức hấp dẫn không ít nhân viên công tác của cục tài chính vi quan, Ngô Kiến Tân gào lên: "Bỏ ra, bỏ tôi ra, nơi đây là đơn vị công tác, anh muốn làm cái gì?"
Trương Dương kéo Ngô Kiến Tân ra ngoài, Ngô Kiến Tân tuy có chút khí lực, nhưng chút sức đó của gã căn bản không thể nào so sánh được với Trương Dương, Gã phẫn nộ nói: "Phó thị trưởng Trương, anh còn làm vậy nữa là tôi báo cảnh sát đây!"
"Báo đi!" Trương Dương vừa nói vừa lôi Ngô Kiến Tân ra ngoài.
Bất kỳ bộ môn nào cũng không thiếu kẻ hiếu sự, người xem náo nhiệt thì nhiều thật, nhưng người thực sự dám vào can ngăn thì lại không có ai, mọi người đều biết người hôm nay tớ cục tài chính gây sự là ai, phóng mắt khắp địa giới Phong Trạch, người có thể trêu vào hắn không nhiều.
Ngô Kiến Tân dưới ánh mắt của mọi người bị Trương Dương lôi đi, thực sự là xấu hổ tới cực điểm, hắn hạ thấp giọng, nói: "Bỏ ra đi, nhiều người đang nhìn kia... tôi đi theo anh là được chứ gì?" Cứng không được thì gã chỉ đành mềm thôi. Trước tiên lừa Trương Dương bỏ tay ra đã rồi hẵng tính.
Mục đích của Trương Dương không phải chỉ lôi Ngô Kiến Tân đi là xong, hắn cười lạnh, nói: "Giờ anh mới nói câu đó à? Lúc chơi Thái Cực với tôi sao không nói luôn đi? Bí thư THẩm không đắc tội với anh mà? Anh sao lại mục trung vô nhân như vậy?"
...
Động tĩnh của cục tài chính rất nhanh liền được truyền tới chỗ chính phủ thành phố, thị trưởng Tôn Đông Cường nghe nói tới chuyện này, bảo Địch Lượng đóng cửa phòng lại, nói với Địch Lượng: "Tôi không gặp ai hết!" Gã là quyết tâm không nhúng tay vào chuyện này, gã chỉ mong sao Trương Dương và Thẩm Khánh Hoa đấu đá nhau, Trương Dương ngươi có gan đánh Ngô Kiến Tân mới là giỏi, ta xem ngươi xong chuyện thì thu dọn thế nào nào?
Sao cùng vẫn là trưởng thư ký Tề Quốc Viễn, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên hai người tới cục tài chính khuyên can, hai người chạy tới cục tài chính, Ngô Kiến Tân đã ngồi dưới đất rồi, Trương Dương vẫn nắm cổ áo gã, áo sơ mi của Ngô Kiến Tân cũng bị xé rách.
Đám nhân viên công tác của cục tài chính đều ở đó xem, nhưng không có ai dám tới giúp đỡ.
Trần Gia Niên nói: "Tiểu Trương à, cậu làm gì thế? Buông tay ra đi!"
Trưởng tư ký thị ủy Tề Quốc Viễn thì nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, có gì thì từ từ nói mà!"
Hai người họ tuy đều là ban để của Thẩm Khánh Hoa, nhưng bọn họ không thích Ngô Kiến Tân, tên Ngô Kiến Tân này giữ tiền quá chặt, trừ bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa ra, trong mắt gã căn bản không có người khác. Cho nên hôm nay tới Ngô Kiến Tân bị người ta lôi đi như gà con, Trần Gia Niên và Tề Quốc Viễn ngoài mắt thì tỏ vẻ đồng tình, nhưng ở sâu trong lòng thì lại có chút vui mừng trước tai họa của người khác.
Nhưng Ngô Kiến Tân không nghĩ vậy, gã cho rằng hai vị lãnh đạo tới rồi, lập tức vững dạ hơn, vừa rồi là Trương Dương nắm cổ áo gã, gã bị lôi từ văn phòng ra tới ngoài cửa, sắp mất hết sức phản kháng, lúc này lại dồn hết dũng khí, nắm lấy cổ tay Trương Dương, gầm lên: "Có dạng lãnh đạo như anh à? Chuyện trong công tác, có thể bàn bạc giải quyết, anh không ngờ lại dùng phương thức dã man này, sao? Anh còn muốn đánh người à? Anh đánh đi! Đánh đi!"
Trương Dương bật cười, ở ngay trước mặt Trần Gia Niên và Tề Quốc Viễn giơ tay lên cho Ngô Kiến Tân hai cái bợp tai rõ vang, đánh tuy nghe rất vang nhưng lại không nặng, sau đó Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, trưởng thư ký Tề, hai người đều nghe rõ nhé, là anh ấy cầu tôi đánh!" Lúc Trương Dương nói liền buông cổ áo Ngô Kiến Tân ra.
Ngô Kiến Tân ở trước mặt nhiều người như vậy bị Trương Dương cho hai cái tát, thẹn quá hóa giận, gã cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, một lòng muốn lấy lại thể diện, gầm lên rồi lao về phía Trương Dương, dùng đầu húc vào ngực Trương Dương.
Trương Dương thản nhiên như không, đợi khi Ngô Kiến Tân sắp húc vào ngực mình, thân hình đột nhiên lách sang bên, Ngô Kiến Tân vốn cho rằng có thể húc ngã hắn, nhưng trước mắt đột nhiên mất đi mục tiêu, nhịp dưới chân lại không thể thu lại, thân thể mất thăng bằng ngã xuống, đầu nện cái rầm vào mặt sàn bằng xi măng cứng chắc, đầu vỡ một mảng, máu ồ ồ chảy ra, gã đau qua hét lên một tiếng, ôm vết thương, chỉ vào Trương Dương, nói: "Mày đánh tao..."
Trương Dương cười nói: "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? Hai vị lãnh đạo đều ở đây, là anh muốn đánh tôi, bản thân đứng không vững nên bị vỡ đầu, liên quan chó gì tới tôi?"
Ngô Kiến Tân hét thảm, nói: "Tao sẽ kiện mày, tao sẽ kiện mày! Mày ỷ thế kinh người, ỷ lớn hiếp nhỏ..."
Trương Dương nói: "Kiện tôi à? Anh thân là cục trưởng tài chính, nắm quyền mà Đảng và chính phủ cấp cho anh nhưng lại không làm đúng trách nhiệm, tôi còn muốn kiện anh đây này!" Hắn giơ tờ phiếu chi của Thẩm Khánh Hoa: "Thị trưởng Trần, thư ký trưởng Tề, các ông xem xem, bí thư Thẩm đã phê duyệt phí hội nghị, tôi bảo tiểu Phó tìm anh ta lấy tiền, anh ta hết lần này tới lần khác làm khó, tiểu Phó phải đi tới ba chuyến, người Trung Quốc chúng ta chú trọng qua tam ba bận, anh là cục trưởng cục tài chính không sai, nhưng ai con mẹ nó quy định tiền của Phong Trạch đều là của anh ta, hôm nay tôi để tờ phiếu chi này ở đây, tám mươi bảy vạn, tôi nhất định phải lấy!"
Ngô Kiến Tân ôm cái mặt đầy máu, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi, gã bắt đầu hối hận rồi, mình sao thế nhỉ, tự dưng đi chọc vào tên họa hại này làm gì?
Tề Quốc Viễn thấy nên ra mặt rồi, vội vàng cường nói: "Đều là người của mình, đừng để cho người ngoài cười chê, đồng chí Tân Kiến, mau tới bệnh viện băng bó đi."
Trương Dương lại nói: "Không việc gì phải thế, chặt đầu xuống thì cũng chỉ là thêm cái lỗ to như cái bát mà thôi, người của Đảng chúng ta há lại đi sợ chút thương vặt! Hôm nay bị thương nhẹ mà không ra mặt trận, làm chuyện gì cũng phải lấy công tác làm trọng. Tôi hôm nay nếu không cầm được tiền, cục tài chính các anh đừng có ai hòng bước ra được khỏi cửa!"
Trần Gia Niên ho khan một tiếng, vương bát chi khí của Trương đại quan nhân lộ ra hết rồi, Trần Gia Niên tuy là phó thị trưởng thường vụ, nhưng cũng chẳng dám chọc vào Trương Dương. Trần Gia Niên nói: "Tôi thấy hay là thế này đi, bí thư Thẩm cũng ký rồi, phía cục tài chính chắc không có vấn đề gì, đồng chí Tân Kiến, anh cũng đừng quá cứng nhắc nữa, đưa tiền đi, tiểu Trương, đồng chí Tân Kiến bị thương không nhẹ, cậu không cho anh ta tới bệnh viện, vạn nhất có ba dài hai ngắn gì thì làm thế nào, đều là đồng chí với nhau, hà tất phải làm như vậy?"
Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, trưởng thư ký Tề, không phải là tôi không nể mặt hai vị, là Kiều Trì gã quá khinh người, phiếu chi mà bí thư Thẩm mà vẫn coi như không, còn muốn thị trưởng Tôn ký nữa, không phải chỉ là tám mươi bảy vạn phí hội nghị tôi ư? Anh con mẹ nó đi đi về về làm khó tôi, sao lúc mở hội kim mậu chiêu thương dẫn tư sao không nói luôn đi? Giờ lại giở cái trò này? Anh nếu có chuyện gì, tôi gánh, Ngô Kiến Tân, tôi hỏi anh một câu, phiếu chi của đồng chí bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa có hiệu lực không?" Trương đại quan nhân nhân tức giận nhìn Ngô Kiến Tân, một cỗ sát khí bất khả nhất thế lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía, ngay cả lão tướng Trần Gia Niên và Tề Quốc Viễn kinh nghiệm sa trường cũng cảm thấy một cỗ hàn ý lẫm liệt.
Ngô Kiến Tân lúc này giống như là một con gà trống bại trận, gã cắn chặt môi, trong lòng đa khuất phục rồi, nếu ông trời cho gã cơ hội quay trở lại thời gian, gã nhất định sẽ sẽ nhanh gọn kê chi phiếu cho tiểu Phó, để Trương đại quan nhân đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng có trút giận lên đầu mình, nhưng hiện tại gã có hối hận thì cũng muộn rồi. Ngô Kiến Tân không nói gì, gã cũng có tự tôn, chuyện đã ầm ĩ tới mức này, gã chỉ đành cố mà lỳ ra, dứt khoát giả vờ câm điếc.
Tề Quốc Viễn và Trần Gia Niên nhìn nhau, hai người đều có chung một suy nghĩ, Ngô Kiến Tân tìm chết!
Trương Dương nói: "Thì ra phiếu chi của bí thư Thẩm chẳng có tác dụng gì, sớm biết thế này thì tôi cũng chẳng đến đây làm gì ất thời giờ!" Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn xé rách tờ phiều chi tám mươi bảy vạn rồi ném đi.
Ngô Kiến Tân nhìn những mẩu giấy bay lả tả trên không trung, lúc này gã hoàn toàn hồ đồ rồi, Trương Dương rốt cuộc là muốn làm gì?
Trương Dương nói: "Ngô Kiến Tân hiện tại tôi muốn anh lập tức phát ngay tám mươi bảy vạn tiền phí hội nghị còn thiếu, dúng tiền mặt mà trả, anh có thể không cấp, hai vị lãnh đạo có thể giúp làm chứng tôi sẽ khởi tố anh tội không làm tròn trách nhiệm, tôi nói được là làm được!"
Khóe miệng Ngô Kiến Tân giật giật, gã muốn nói cứng một câu, nhưng lúc nà lại không còn tới nửa phần dũng khí, chủ nhiệm văn phòng cục tài chính Bành Vĩ vội vàng chạy tới, đưa di động cho Ngô Kiến Tân: "Cục trưởng Ngô, điện thoại!"
Ngô Kiến Tân đưa điện thoại lên tai, nghe thấy giọng nói vì giận quá mà thành run rẩy của Thẩm Khánh Hoa: "Cấp tiền đi..."
...
Tất cả nhân viên công tác của cục tài chính Phong Trạch trước giờ chưa từng thấy cảnh kỳ quái như vậy, phó thị trưởng Trương đứng trước xe pickup của hắn, mấy vị kế toán của cục tài chính từ trong ngân hàng ở đối diện lấy tiền mặt ra, sau đó buộc từng tập lại đặt vào cốp xe pickup, cứ một vạn một tập, tổng cộng tám mươi bảy vạn, đặt ở sau cốp xe chỉ chiếm một diện tích nhỏ.
Sau khi cục trưởng Ngô Kiến Tân đáp ứng chi tiền, lập tức bảo người đưa tới bệnh viện.
Tề Quốc Viễn và Trần Gia Niên đều chưa đi, hai người muốn tự mình chứng kiến cảnh tượng bất khả tư nghị nhất trong lịch sử chính trị Phong Trạch, Trương Dương xe rách tờ phiếu chi đó, đồng thời cũng xé luôn sự tôn nghiêm mà Thẩm Khánh Hoa gây dựng nhiều năm ở Phong Trạch, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có người dám khiêu chiến chính diện với bí thư Thẩm, hơn nữa từ trước mắt cho thấy, hắn còn giành được thắng lợi sơ bộ, thắng một cách hàm sướng lâm li.
Tề Quốc Viễn biết rõ tiền nhân hậu quả của chuyện này hơn Trần Gia Niên, không nhắc tới quan hệ cá nhân, trên đạo nghĩa mà nói, Thẩm Khánh Hoa làm chuyện này không được hậu đạo cho lắm, có lẽ Thẩm Khánh Hoa muốn lợi dụng loại phương pháp này để làm khó Trương Dương, cho Trương Dương tuổi trẻ khí thịnh một bài học, nhưng Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là đánh giá thấp năng lực của Trương Dương rồi, cũng đánh giá thấp tính cách và tính nóng của Trương Dương, mà bí thư Thẩm rất bất hạnh chậm đúng chỗ mẫn cảm nhất của Trương Dương, dẫn tới cơn giận tam bành của phó thị trưởng Trương, tính chất của nó rất nghiêm trọng, mà kết quả của nó cũng rất bi thảm.
Trương Dương rất lễ phép tạm biệt Trần Gia Niên và Tề Quốc Viễn, sau đó lái xe pickup chở tám mươi bảy vạn ngênh ngang bỏđi.
Tề Quốc Viễn và Trần Gia Niên nhìn chiếc xe pickup đi xa, tâm tình của hai người đều rất phức tạp, một lúc sau, cho tới khi xe pickup mất tăm mất dạng, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên mới nói: "Không biết Ngô Kiến Tân bị thương thế nào nhỉ?"
Tề Quốc Viễn nói: "Tự chuốc lấy thôi, phiếu chi của bí thư Thẩm mà gã còn dám chơi như vậy, cho gã một bài học cũng đáng!"
Trần Gia Niên nói: "Nếu hôm nay anh ở vị trí của Trương Dương thì anh sẽ làm thế nào?"
Tề Quốc Viễn cười cười: "Tôi không dám làm vậy đâu! Sợ rằng cũng chẳng có ai dám làm như hắn! Nhưng..." Tề Quốc Viễn dừng lại một chút, châm chước một lát rồi mới nói: "Rất thống khoái có phải không?"
Trần Gia Niên gật mạnh đầu, nói: "Rất thống khoái!"
…
Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương lần này tới là để bàn chuyện liên minh bệnh viện. Cục trưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh, viện trưởng bệnh viện Phong Trạch Lương Phương toàn bộ đều tới tiếp đãi, bàn tới thực lực của bệnh viện, bệnh viện nhân dân số một Giang Thành là đứng đầu khu vực Giang Thành, nhưng theo sự phát triển của thời đại, cạnh tranh trong nội bộ hệ thống y tế rất kịch liệt, mấy bệnh viện lớn khác của Giang Thành đều đặt ánh mắt ở những thị huyện thuộc sự quản lý của Giang Thành, phải biết rằng phần lớn bệnh nhân đều là tới từ địa khu xung quanh chứ không chỉ là giới hạn ở nhân khẩu của thị khu.
Bệnh viện Phong Trạch là một trong những bệnh viện có thực lực nhất của thị huyện thuộc quyền quản lýcủa Giang Thành, trừ bệnh viện nhân dân số một Giang Thành ra, mấy bệnh viện lớn khác của Giang Thành cũng từng tiếp xúc với họ, hiện tại quản lý xây dựng bệnh viện bắt đầu chú trọng liên hợp chuyên sâu, trên kỹ thuật y học hỗ trợ cho nhau, như vậy thì mới giúp cho họ mở rộng thị trường y tế.
Chủ nhiệm phòng cải cách văn giáo vệ sinh Thường Lăng Phong là người xúc tiến lần gặp mặt này.
Tả Ủng Quân và Phùng Xuân Sinh, Lương Phương toàn bộ đều là người quen cũ của nhau, những người quản lý bệnh viện này trước đây đều đặt sự chú ý chủ yếu trên phương diện xây dựng bệnh viện của mình, gần đây mới ý thức được tính trọng yếu của việc phát triển thị trường y tế, đúng như Thường Lăng Phong nói, bọn họ nên lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu, bệnh viện nhân dân số một Giang Thành phát huy ưu thế kỹ thuật của họ, bệnh viện nhân dân Phong Trạch có thể phát huy ưu thế trên số bệnh nhân của họ, hai bên nếu có thể liên hợp thành công, đối với sự phát triển y tế trong tương lai của địa khu Giang Thành sẽ có ảnh hưởng sâu rộng.
Trương Dương đến sảnh Tùng Hạc đúng sáu rưỡi tối, hắn trước giờ luôn là người đúng giờ, không thích người khác đến muộn thì mình cũng đừng có bao giờ đến muộn.