Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 386: Cơ Hội Cá Chép Vượt Long Môn
H
ai ngày này tâm tình của Lưu Tiến rất tốt, lúc này không thể so sánh với khoảng thời gian chịu áp lực trước đó, rõ ràng rất thư giản và thích chí.
Nếu rơi chân vào hố sâu để lộ tin tức thì phòng tổ chức sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm, dù sao phòng tổ chức cũng tiến hành quy mô khảo sát lớn, nếu có sai sót sẽ bị nghi ngờ, kết quả sẽ là mọi chuyện bị tổn hại. Vì vậy tuy Lưu Tiến tin tưởng Trương Thanh Vân, nhưng nếu không kẻ nào chịu trách nhiệm thì tất cả thùng rác sẽ xối lên đầu phòng tổ chức.
Vì vậy nếu xét theo một khía cạnh nào đó thì Trương Thanh Vân có trong sạch hay không sẽ chẳng quan trọng, vì Lưu Tiến cho rằng bí thư Lưu khẳng định phải tìm kẻ chịu tiếng xấu, dù xem xét thế nào thì một phó phòng tổ chức sẽ là vị trí thích hợp nhất.
Chức vị trưởng phòng tổ chức gần đây thường rất quan trọng, lãnh đạo có thể nói rất kiêng kỵ chức vụ này. Nhưng nếu là người có thể tiến lên trưởng phòng tổ chức thì với tay sẽ là phó bí thư, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vấn đề thăng cấp chỉ là thời gian.
Nếu vấn đề để lộ tin tức ở Giang Nam lần này xuất phát từ phòng tổ chức thì Lưu Tiến khó thể trốn tránh trách nhiệm, kết quả rất khó nói. Thử nghĩ mà xem, một người phấn đấu cả đời, khi đến độ tuổi như Lưu Tiến thì ai chẳng muốn đi thêm một bước? Đây cũng chính là nguyên nhân mà gần đây hắn luôn cảm thấy dày vò.
Nhưng khi Lưu Tiến còn đang chuẩn bị phản kháng thì mọi chuyện đã diễn biến ngoài ý muốn, phó bí thư tỉnh ủy Nga Tường Hồng đã chủ động nói rõ vấn đề, đã làm sáng tỏ những nghi ngờ ở phòng tổ chức. Điều này vượt qua những gì Lưu Tiến đã từng suy đoán, thiếu chút nữa hắn đã thất thố trong hội nghị thường ủy.
Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì bí thư Lưu còn nắm chặt tay Lưu Tiến và dùng giọng xin lỗi nói:
- Trưởng phòng Lưu, lần này là tôi chủ quan đã gây áp lực lớn cho các anh, tôi cũng phải thừa nhận sai lầm.
Lưu Tiến nhớ đến tình cảnh đó mà cảm thấy tâm tình xúc động, đúng là sống sót sau tai nạn. Hắn không những chẳng bị ảnh hưởng tiêu cực trong vấn đề lần này mà ngược lại còn được bí thư đồng tình, Lưu Tiến thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên rất có tiết tấu.
Lưu Tiến nhướng mày nói:
- Thanh Vân đến à? Để cậu ấy trực tiếp đi vào.
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân đứng ở trước cửa với bộ dạng rất tinh thần:
- Trưởng phòng, anh tìm tôi sao?
Lưu Tiến cười ha hả rồi đứng lên nói:
- Ngồi, ngồi đi, dâng trà cho Thanh Vân! Sự kiện lần này được giải quyết thuận lợi đã làm cho phòng tổ chức được trong sạch, đúng là khó thể bỏ qua công lao của cậu.
Trương Thanh Vân ngượng ngùng cười nói:
- Trưởng phòng khách khí rồi, đây đều là khí phách của bí thư Nga, nếu anh ấy không chủ động thì cũng không được thuận lợi như vậy.
- Ừ!
Lưu Tiến gật đầu, hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này. Hắn biết rõ Trương Thanh Vân và Uông gia có mâu thuẫn không thể nói rõ, nhưng lần này đối phương xử lý tốt như vậy cũng nằm ngoài dự kiến.
Lúc này đối với Lưu Tiến thì Trương Thanh Vân chính là con rể của Triệu gia hàng thật giá thật, sự kiện lần này chắc chắn có sự giúp đỡ của Triệu gia. Hắn nhớ rõ khi sự kiện phát sinh thì bí thư Hà đã tỏ thái độ giúp đỡ Trương Thanh Vân, cho rằng không thể phát sinh nghi ngờ là đổ lên đầu cán bộ cấp dưới.
Trong lời nói của bí thư Hà rõ ràng có ý muốn giúp đỡ Trương Thanh Vân, còn cho rằng Trương Thanh Vân sẽ không phạm sai lầm nhỏ nhặt như vậy. Lúc đó Lưu Tiến cũng cảm thấy khả năng này là rất đúng, nếu bí thư Lưu lúc đó không cương quyết thì Trương Thanh Vân có thể nói là không sao.
- Thanh Vân, khoảng thời gian này công tác của cậu đã bị ảnh hưởng quá lớn, tất nhiên không phải chỉ có cậu mà tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng. Hôm nay tìm cậu chính là không hy vọng cậu có những tâm tình trái chiều, lúc này tất cả đều đã qua, công tác phải nắm bắt trở lại, cậu có gì thì cứ nói.
Lưu Tiến nói, hắn chỉ vào ly trà:
- Uống trà, uống trà đi, trà xanh thường mát, hương vị có sự khác biệt với trà Ô Long.
Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nói:
- Quả nhiên là trà ngon, anh yên tâm đi, trưởng phòng, vấn đề quan trọng vào lúc này là thống nhất tư tưởng, khích lệ sĩ khí, chắc chắn công tác sẽ không có vấn đề.
- Vậy là tốt, quá tốt!
Lưu Tiến gật đầu nói, hắn lật qua lật lại văn kiện một lúc lâu rồi lấy ra một phần đưa cho Trương Thanh Vân nói:
- Cậu xem qua đi, thứ này vốn đã muốn mở họp để thương lượng từ sớm nhưng gần đây lại bị trì hoãn. Cậu xem qua rồi cho ý kiến.
Trương Thanh Vân tiếp nhận văn kiện, hắn ngẩng đầu xem xét: "Thông báo về vấn đề nắm chắc cán bộ và luân chuyển cán bộ", là văn kiện mà cục tổ chức trung ương in ấn và phát hành. Trương Thanh Vân đọc qua như gió mà lông mày dần vo lại thành một khối. Trọng điểm của thông báo chính là yêu cầu các tỉnh, thành phải nâng vấn đề công tác cán bộ lên tầm cao mới, phải kiên quyết loại trừ bệnh hình thức, yêu cầu tăng mạnh vấn đề luân chuyển cán bộ, phải đem cán bộ làm chỉ tiêu khảo sát của phòng tổ chức. Đối với những cán bộ không cầu tiến, có ý muốn chống đối thì cắt giảm.
- Thế nào? Có phải là rất khó giải quyết không? Đây là một khiêu chiến mới, cũng là cơ hội mới, quan trọng là chúng ta hành động như thế nào. Các lãnh đạo tỉnh ủy đã thương lượng trong hội nghị thường ủy, đã quyết định cho phòng tổ chức đưa ra chính sách tương ứng. Chỉ thị của bí thư Lưu chính là kết hợp thông báo và cải cách, cậu xem xét cho thật kỹ nhé.
Lưu Tiến nói.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hôm nay hắn thấy thái độ của Lưu Tiến đối với mình đã khác hẳn. Rõ ràng mình là người đầu tiên được xem văn kiện, Lưu Tiến muốn mình đưa ra lời đề nghị trước khi mở hội nghị hội ý, để tránh phương hướng thảo luận sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo.
Đây là một tin tức rất quan trọng, điều này chứng tỏ hơn một năm Trương Thanh Vân công tác ở phòng tổ chức đã được trưởng phòng thừa nhận, điều này rất có lợi cho công tác của chính mình. Xem ra sau khi vấn đề để lộ tin tức được giải quyết thỏa đáng thì trưởng phòng Lưu rất vui, tuy nói về toàn cục thì cũng bị ảnh hưởng nhưng trách nhiệm không đổ lên đầu phòng tổ chức, đúng là hòa hợp viên mãn.
- Trưởng phòng, điều này...Lúc này tôi cũng không dám có bất kỳ lời đề nghị nào, nhưng tôi cảm thấy bí thư Lưu đã nói một câu rất quan trọng, đó chính là quán triệt tinh thần văn kiện vào vấn đề cải cách cán bộ, tôi cho rằng đây là khâu đột phá, chúng ta nên khiển khai thảo luận.
Trương Thanh Vân cẩn thận nói.
Lưu Tiến khoát tay nói:
- Đừng quá mức chú ý, cậu nói ra cảm giác đầu tiên của mình về văn kiện xem, cứ nói theo trực giác, tôi không yêu cầu cậu thận trọng, cậu sợ gì?
Trương Thanh Vân hơi đỏ mặt, hắn nở nụ cười ngượng ngùng. Bộ dạng của Lưu Tiến đối với mình có chút không đúng, thật ra Trương Thanh Vân đã thấy thông báo được in và phát hành chủ yếu muốn chĩa mũi dùi vào vấn đề cán bộ tốt nghiệp trường đảng với chất lượng không cao, hơn nữa thái độ của cán bộ tuyến dưới muốn đi học tập cũng không mấy tích cực.
Đây là một chỗ khó, ai mà muốn bỏ chức vị lãnh đạo để tiến vào trường đảng học tập? Vì vậy những kẻ tiến vào trường đảng đều chủ yếu đối phó chuyện đã rồi, có người thậm chí còn xem trường đảng là cơ hội mở rộng quan hệ, về phần thành tích học tập. v. v. Chỉ là giả tạo. Thầy cho bài tập thì trên dưới đã có ăn ý, trước nay chưa thấy ai tích cực bao giờ.
Nhưng trung ương muốn tích cực đã gây khó khăn cho địa phương, nếu muốn đưa xuống quy định cứng nhắc này thì tuyến dưới sẽ oán than ngập trời. Chưa nói đâu xa, sợ rằng phòng tổ chức sẽ khó tránh khỏi vấn đề trở thành mũi tên, công tác sẽ bị động, rõ ràng cũng là thứ mà lãnh đạo không muốn được thấy.
Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Lưu Tiến chợt nhíu mày nhắc nhở:
- Tình huống bây giờ là như vậy, nếu muốn kéo lãnh đạo đi học tập và bồi dưỡng thì rất khó đưa xuống tuyến dưới. Nhưng nếu xem xét chung về vấn đề này và cải cách thì cũng rất khó giải quyết, thậm chí là khó chồng thêm khó. Vấn đề này rất khó tạo ra thành tích, vì vậy suy xét thế nào phải dựa vào kinh nghiệm công tác, năng lực và tài năng của chúng ta.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn dần nhíu mày nói:
- Khi quán triệt văn kiện của trung ương thì chúng ta không nên áp dụng cứng nhắc, vẫn phải phân tích tình huống theo từng địa phương và vấn đề cụ thể. Ví dụ lấy vấn đề khảo sát cán bộ đang học tập ở trường đảng, chúng ta có thể thay đổi phương thức giảng dạy được sao?
Lưu Tiến nhấc mắt, sau đó lại nheo mắt chờ câu nói kế tiếp của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Chúng ta có thể đưa ra nhiều ưu đãi với cán bộ tích cực tham gia học tập và bồi dưỡng, vì dụ khi cơ quan tỉnh công tuyển cán bộ thì có thể kéo học viên trường đảng vào, cũng thích hợp với điều kiện phóng khoáng hơn.
- Chắn dòng không bằng mở dòng, chúng ta muốn thông qua thực tế thì phải có chính sách kích thích cán bộ tham gia học tập và bồi dưỡng ở trường đảng, hơn nữa không được áp đặt, cũng không thể cứng nhắc đưa tất cả cán bộ vào chỉ tiêu khảo sát, anh thấy sao?
Lưu Tiến ngồi lẳng lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn đột nhiên đứng lên nói:
- Cậu nói gì? Cần phải để tôi suy nghĩ đã, tư duy của cậu quá nhanh, cậu nói rõ về vấn đề học viên suy sụp tinh thần và cơ hội tiến vào tỉnh thành, điều này...
- Không, không, tôi chỉ đưa ra một ví dụ thôi, cụ thể thế nào còn cần mọi người phải thương lượng.
Trương Thanh Vân vội nói, chuyện này nông sâu thế nào thì hắn không dám tranh công, nhưng đây là chính sách có tính chất đặc quyền, hễ là cán bộ cầu tiến đều có thể tham gia tuyển chọn nhân lực cho cơ quan. Đây chính là cơ hội cho tất cả cán bộ cấp huyện cấp thị có cơ hội vượt long môn, hấp dẫn của nó là quá lớn, có thể nói ý nghĩ này rất lớn mật. Vừa rồi Trương Thanh Vân chỉ đánh liều nói ra, không trông cậy Lưu Tiến có thể thừa nhận.
Thật ra trong lòng Trương Thanh Vân thì chính mình là cá chép vượt long môn, trong vấn đề này có quan hệ với Triệu Truyền, nếu không bây giờ hắn vẫn chỉ là một trưởng phòng chính khoa ở Ung Bình mà thôi, con đường làm quan cũng không được thuận lợi như bây giờ.
Vì đã từng công tác ở cơ sở nên Trương Thanh Vân hiểu rất rõ, hắn cho rằng dưới cơ sở có rất nhiều nhân tài kiệt xuất nhưng trước nay không có cơ hội biểu hiện. Nếu lần này phòng tổ chức có thể thông qua chính sách khuyến khích của mình thì Trương Thanh Vân tin vấn đề cán bộ ở Giang Nam sẽ có điểm sáng.
Nhưng có thành công hay không thì phải xem xét vào quyết tâm và quyết định của lãnh đạo tỉnh ủy, trong lòng Trương Thanh Vân hy vọng có thể thành công. Vì đây là chuyện tốt, hắn có thể làm cho đám người có xuất thân nghèo hèn như mình có cơ hội, chỉ như vậy thôi đã làm hắn rất vui mừng.