Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Quyển 2: Chiến Ý Vô Cùng -- Chương 390: Dạ Chi Tự Khúc
Đ
ịa điểm ước chiến là ở vùng ngoại ô Băng Thành trên một chiếc cầu đang được sửa chữa. Cây cầu hiện tại không thông xe nhưng là một cây cầu không an toàn nên không có người nào từ nơi này đi ngang qua.
Lúc này ánh trăng đang treo giữa không trung,ở dưới là ánh trăng lờ mờ và bóng đèn đường yếu ớt, giờ này đã có hơn 20 bóng người đang đứng ở trên cầu, những người này dùng màu đen là chủ đạo.
Bất cứ ai cũng không ngờ đến toàn bộ đều là đệ tử Võ Đang. Bốn vị tông sư Võ Đang dàn hàng, những người còn lại thì ở sau lưng bọn họ, hiển nhiên là đang đợi Diệp Thiên Vân tới.
Triệu Sư Chiêu nhìn 3 vị sư đệ bên cạnh, có chút tiên phong đạo cốt nói:" Ba vị sư đệ, sư huynh đối với Diệp Thiên Vân rất có hứng thú, muốn đưa hắn về xem xem. Lát nữa nếu động thủ có thể bắt thì bắt, còn nếu hắn thật sự không thức thời, ta nghĩ chỉ có thể trách mạng hắn không tốt thôi!"
Tần Sư Bản mỉm cười, lắc người hai cái, mặt thoáng nghiêng nói:" Diệp Thiên Vân người này rất thú vị, nghe nói khổ luyện công phu của hắn đã đạt tới trình độ nhất định, đao thương không thương, chính cái này làm ta thấy có hứng thú, chả trách hắn đã nhiều lần chạy thoát, trên người chắc vẫn còn giấu gì đó. Đệ thật sự muốn xem nội gia quyền của Võ Đang đối với hắn rốt cuộc có tác dụng hay không!" Vừa nói, mắt vừa nhìn về phía xa, trong ánh mắt hiển lộ ra sự hưng phấn.
Chu Sư Thành đứng cuối cùng, ngược lại thần sắc có chút không vui, hắn liếc nhanh hai vị sư huynh, thản nhiên nói:" Kì thực lần này không muốn tới, chỉ bất quá hai vị sư huynh đã ra lệnh, cũng không thể ngay trước mặt phản bác lại bọn họ. Một kẻ Diệp Thiên Vân vậy mà phải có 4 người chúng ta tới đây, có thể thấy rất coi trọng hắn! Sư Đằng và Sư Minh cái chết của bọn họ tuy có liên quan tới hắn nhưng phải có chút may mắn ở bên trong!"
Trong lúc nói chuyện mấy đệ tử phía sau một tiếng động cũng không phát ra, có thể thấy quy củ của Võ Đang rất uy nghiêm.
Triệu Sư Chiêu nghe được Chu Sư Thành, lông mày xiết chặt trách mắng:" Sư đệ, ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao đối với chuyện này còn chưa rõ! Võ sư Đằng và Khương Sư Minh công phu so với ngươi còn kém một chút. Nhưng hai người bọn họ thật muốn quyết sinh tử với ngươi cũng chưa chắc không có cơ hội!"
Chu Sư Thành nghe được lời này, muốn phản bác nhưng lại không dám mở miệng, thần sắc vẫn còn chút không phục.
Mấy người vừa nói tới đây, từ đối diện đi tới hai người, dưới đèn đường lờ mờ, đại để chỉ thấy được hình dáng. Trong đó có một người tương đối già nua. Thân mặc đạo bào, trong đêm đen lại thêm vắng lặng. Hai tay để phía sau lưng, đi tới làm cho người ta có cảm giác như đang lướt trên mặt đất.
Còn người kia nhìn chính trực tráng kiện, thân hình cao lớn có góc cạnh rõ ràng, đầu hơi cúi xuống làm cho người ta cảm nhận được sự nặng nề khác...
Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi đạo nhân cùng nhau đi tới, đối với hắn mà nói ngày này chờ đợi thật lâu, cũng có thể cùng Võ Đang đi tới một quyết định.
Chỉ có hai người, đây cũng là suy nghĩ của Diệp Thiên Vân, Tiêu Sắt căn bản khong thể cùng bọn họ đi được. Không thể nói trước thực lực đối phương thế nào, nói tới công phu của Tiêu Sắt thì thật rất kém. Chỉ cần hắn ở đây, một khi xuất thủ thì Diệp Thiên Vân phải bảo vệ hắn, không bằng để hắn làm công việc phía sau, ít nhất như vậy mới có thể phát huy năng lực cực đại của mình.
Một lát sau, hai người đã đi tới gần sát, chậm rãi đứng lại, nhìn những người cách đó không xa. Vô Vi đạo nhân ánh mắt sắc bén, nhìn thấy những người này cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Diệp Thiên Vân mặc dù nói có một chút năng lực nhưng mà muốn cùng bốn người đối đầu, thì tuyệt cách tử không xa. Bởi vì toàn bộ đối diện đều là cao thủ
Trong chốn võ lâm khái niệm cao thủ là cái gì, bọn họ cùng Vô Vi đạo nhân trình độ cơ có thể đứng cùng một hàng, mấy người cũng chắc chắn sẽ không kém quá nhiều.
Vô Vi đạo nhân không biết trải qua bao nhiêu lần đại chiến, khí thế lâm nguy vẫn rất bình tĩnh khiến cho người đối diện không khỏi kinh ngạc, trên mặt có vẻ không vui bình thản nói:" Triệu huynh, Hoa huynh, Tần huynh, Chu huynh, thật sự là xấu hổ, đã đến chậm!"
Đệ tử Võ Đang đằng sau hiển nhiên có biết hắn. Tuy Vô Vi đạo nhân không tùy tiện rời khỏi núi sau Hình Ý môn, nhưng thời gian gần đây ở đại hội võ thuật cũng đã xuất hiện, lúc ấy tiến hành luyện tập võ nghệ cũng biết thực lực của hắn thâm bất khả trắc.
Chỉ có điều hai người hôm nay dám đến chỗ phó ước, không ít đệ tử Võ Đang cung kính kính trọng, thay đổi suy nghĩ, có lẽ người gan dạ như bọn họ thật sự rất hiếm.
Mấy vị tông sư của Võ Đang nhìn thấy vẻ mặt của Vô Vi đạo nhân, trong thoáng chốc đều kinh ngạc, thật không ngờ Hình Ý môntừ trước tới nay không tranh đoạt võ lâm đột ngột giờ lại đi cùng Diệp Thiên Vân.
Triệu Sư Chiêu ôm quyền nói với Vô Vi đạo nhân:" Tử Kinh huynh, chúng ta đã lâu không gặp!"
Diệp Thiên Vân từ trước chưa từng hỏi tên của Vô Vi đạo nhân, bởi vì đây cũng coi là một sự kiêng kị, bây giờ nghe được tên của ông cũng không khỏi không nhớ.
Vô Vi đạo nhân quét mắt qua mấy người trước mặt, sau đó nhớ lại nói:" Đúng vậy, không nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt là lúc nào, thời gian mấy năm gần đây chỉ có câu cá, đánh cờ, chuyện của võ lâm đã phai nhạt đi rất nhiều!"
Chẳng ai ngờ rằng Vô Vi đạo nhân lại vạch rõ ranh giới, Triệu Sư Chiêu cũng không tức giận, lại nhìn như là tiêu thương đứng cạnh bên Diệp Thiên Vân vậy, sau đó rất khách khí nói:" Tử Kinh hôm nay tôi, ông cùng đứng đây, quá thân cận nên lại khó chịu. Trước tiên nên nói việc chính đã, chúng tôi bốn người phụng mệnh Võ Đang đem Diệp Thiên Vân về, kính đi thuận tiện!"
Lúc Diệp Thiên Vân nhìn thấy những người này, mới biết Trần Mễ Lạp nói không sai, Võ Đang hiển nhiên là muốn động thủ với bản thân. Hắn một lòng muốn hoàn thành việc học vì đó là tâm nguyện của cha hắn, vì thế mới định xa lánh võ lâm, còn một nguyên nhân nữa là không muốn cuốn vào tranh chấp của võ lâm. Nhìn thấy sự tình hôm nay, trong lòng mới để xuống một số chuyện. Phải đến nhất định sẽ đến, cho dù muốn tránh cũng không thoát. Điều này có lẽ đúng là cái giá để tiến vào võ lâm!
Vô Vi đạo nhân nghe nói thế cũng không phản ứng dữ dội ngược lại có vẻ nghi ngờ nói:" A? Theo ta được biết, Diệp Thiên Vân là người của Hình Ý môn, các người dựa vào cái gì mà đưa hắn về Võ Đang?"
Chu Sư Thành đứng cuối nghe được, cười lạnh một tiếng khính thường nói:" Vô Vi, sự việc này ông không rõ sao? Lúc ở Chân Vũ đại điện xem lễ thì Tiêu Sắt của Hình Ý môngiết người, Diệp Thiên Vân thừa dịp buổi tối cứu hắn đi, phóng hỏa Võ Đang nhưng lại để chạy hai trọng tội của Võ Đang! Lại giết hại hai vị sư huynh của ta!"
Chu Sư Thành nhìn Diệp Thiên Vân không chút biểu cảm nào, đột nhiên ngữ điệu thay đổi nói:" Những cái này điều nào cũng là tử tội, hắn sống mấy ngày nay đã là phá lệ rồi!" Trong lời nói không hề dấu chút ngạo nghễ.
Diệp Thiên Vân nhìn sắc mặt của mấy người, đối với võ lâm lại có thêm tầng nhận thức mới, võ học cao không có nghĩa là võ đức cao, có lẽ người có đức cao nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ. Hàng sư chữ Bối của Võ Đang cũng không vượt quá điều này, ỷ thực lực cao cường!
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân lại nhìn Chu Sư Thành nói:" Ngươi xác định thế nào những chuyện này đều là ta làm?"
Châu Sư Thành nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Vân, trên mặt có chút ít nộ khí, vừa định nói lại đã bị Triệu Sư Chiêu giơ tay ngăn lại, đành phải câm miệng không nói .
Triệu Sư Chiêu nhìn thấy không khí có vẻ nặng nề, thoải mái nói:" Thật ra cũng không có gì, hôm nay chúng tôi đến đây, là muốn đưa Diệp Thiên Vân đi cùng chúng tôi một chuyến, có chưởng luật điện điều tra, đến lúc đó đúng sai tất sẽ có định luận!"
Vô Vi đạo nhân nghe lời hắn nói, đầu ngẩng lên nói:" Định luận? Cái này Hình Ý mônsẽ định luận, để Diệp Thiên Vân đi cùng các người là không thực tế!"
Triệu Sư Chiêu khẽ thở dài một hơi mới có phần khó xử nói:" Tử Kinh huynh, chả lẽ chuyện này nhất định vậy sao? Đưa Diệp Thiên Vân về cũng là ý của Chưởng Luật điện!"
Vô Vi đạo nhân nhìn thấy áp lực, mới cùng Diệp Thiên Vân liếc nhìn một cái, nhìn thấy thần sắc của hắn rất kiên định liền nói:" Bằng hữu đã từ xa mà tới, ta tự nhiên muốn cùng mấy chiêu, bằng không lại có phần thất lễ?"
Diệp Thiên Vân từ trước tới nay cùng Vô Vi đạo nhân ở chung, đều cảm thấy ông đối với mọi việc đều rất lạnh nhạt, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy mặt khác của ông. Vô Vi đạo nhân nếu cùng người khác tranh chấp cũng một bước không nhường, hơn nữa còn ẩn chút áp lực lên đối phương, không khỏi lấy làm kì.
Chu Sư Thành nghe được không khỏi ngửa mặt lên trời mà cười, ánh mắt như mũi nhọn đảo qua Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi đạo nhân, miệng nói:" Tốt, Hình Ý mônhai người đúng là có khí thế chống lại trăm người, điều này làm cho ta thập phần bội phục! Đã như vậy thì chúng ta chũng không nên lấy lớn hiếp nhỏ, vậy ta cũng nên lãnh giáo công phu của Vô Vi đạo chưởng! Nếu như qua được ải của ta,thì nói phét cũng không muộn!"
Triệu Sư Chiêu nghe xong lời của hắn, tiến về phía trước một bước quát:" Sư đệ, bây giờ không phải là lúc sính uy, sư huynh có mệnh lệnh, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng!"
Chu Sư Thành nghe đến đó cười nhạt một tiếng, đồng thời đi về phía trước nói:" Sư huynh, trước mắt hai người bọn họ, ta rất lâu đã không động thủ rồi, toàn thân khó chịu lắm rồi! Đợi ta với Vô Vi qua mấy chiêu thì hãy nói tiếp!"Trong lời nói hiển nhiên là không coi trọng Vô Vi đạo nhân!
Vô Vi đạo nhân vừa muốn trả lời, thân hình Diệp Thiên Vân đã động, đồng thời tiếp chiêu của đối phương., miệng nói:" Đạo chưởng, hãy để ta lãnh giáo một chút!"
Tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình, không thể không bội phục dũng khí của Diệp Thiên Vân, dám cùng Chu Sư Thành động thủ!
Vô Vi đạo nhân muốn ngăn lại Diệp Thiên Vân, nhưng mà nhìn thấy chiến ý của hắn, liền không khuyên ngăn nữa, mà nói:" Mọi sự cẩn thận!"
Diệp Thiên Vân gật đầu đồng thời thân thể như con rắn nước linh hoạt, chặn Chu Sư Thành, đạm mạc nói:" Kính xin chỉ giáo!"
Diệp Thiên Vân ra tay là vì sớm đã có suy nghĩ, hắn giờ đây muốn bảo tồn thực lực. Vô Vi đạo nhân cho dù thắng đối phương, nhưng nhất định cũng trả giá rất nhiều. Hai võ giả đỉnh cao đọ sức, thắng cũng không coi là thắng, thua cũng không tính là thua, đặc biệt là Võ Đang có rất nhiều người vẫn còn ở đây quan sát.
Diệp Thiên Vân thân mình đã có Kim Chung Tráo hơn nữa có năng lực hồi phục rất mạnh. Chỉ cần mệnh không chí tử như vậy hắn nhất định sẽ có cơ hội, hơn nữa thể năng của hắn đang trong giai đoạn tăng cao, đối với người có tuổi mà nói thì rất dễ tiêu hao thể lực, có rất lớn ưu thế.
Nghĩ tới đây hắn đem cơ năng của cơ thể trong nháy mắt nâng lên cực hạn, thúc giục Kim Chung Tráo. Bất luận đối phương là ai, thì lúc thi đấu tất cả đều bình đẳng, bất luận có là võ giả có địa vị cao thế nào cũng bất luận đã làm những việc kinh thiên ra sao đều dồn hết sức đánh.!
Chu sư Thành tiến về trước đồng thời ánh mắt không thay đổi, nhất quyết đón đánh Vô Vi đạo nhân, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười quát:" Vô Vi chờ một lát, ta xử lí trước chút việc vặt!"
Nói xong tốc độ bỗng nhiên biến đổi, năm ngón tay quặt vào, đồng thời khuôn mặt đỏ ửng. Nghe được lời nói của Diệp Thiên Vân, hiển nhiên là không coi chuyện gì to tát,cước điểm nhẹ trên mặt đất, nhảy lên, đối đầu Diệp Thiên Vân bằng một kích, đồng thời hai gối gập lại, nháy mắt đã hình thành thế kỵ mã xạ tiến.
Rõ ràng là Diệp Thiên Vân trở thành món ăn khai vị, một kích định sinh tử!
Diệp Thiên Vân không tránh đối phương, chân phải lùi về phía sau một bước, đột nhiên phát lực, dựa vào lực của chân, thân nhảy lên, giống như lò xo bắn ra! Trên không trung thân thể như tại bình địa trầm ổn, đối với thế tới của Chu Sư Thành không nhúc nhích chỉ còn đón trong nháy mắt!
Sau một khắc hai người không hề lo lắng đối đầu nhau, tay của Châu Sư Thành quét qua trước ngực Diệp Thiên Vân! Vào thời khắc này Diệp Thiên Vân trên không trung có chút biến đổi, tay phải trên chưởng tay trái đánh về phía trước, năm ngón tay quắp lại, như ưng chi lệ trảo! Hổ khẩu thu hồi biến dưới lòng bàn tay trở mình dừng lại trước bụng,dọc theo, hạ trong thu, đầu lưỡi, ngực căng eo thót, bả vai hạ xuống, hai chưởng úp vào nhau hạ xuống, lòng bàn tay co lại, hết sức chăm chú nhảy đến Ưng Hình hữu thức.
Chu Sư Thành tuy ngôn ngữ cuồng ngạo, nhưng tâm tư một điểm cũng không khinh nhẹ.Nhìn thấy Diệp Thiên Vân biến chiêu vừa hung vừa vội, trong nội tâm với Diệp Thiên Vân cũng thêm một tầng nhận thức, trong tay vừa thu vừa xuống đúng là nhanh như điện!
Không ít đệ tử Võ Đang đều chưa gặp khí thế khống chế thiên hạ như thế, giống như mũi tên đã bắn ra bay vụt đi. Trong mắt vẻ tôn sùng! Chu Sư Thành biến đổi tay, rất nhiều đệ tử hít hà lãnh khí, tại Võ Đang có truyền lưu câu như vậy " Võ Đang tinh túy, âm hung phá kiên cường. Tam bộ bốn, hoàng nê âm thủ chưởng!"
Chưởng pháp này vô cùng âm hung ác, bất truyền văn tự, không nhẹ ý kì nhân. Đâu nghĩ hôm nay sẽ được nhìn thấy, tất cả đều chờ mong kết quả!
Hai người lấy cứng chọi chứng, một kích thanh thúy vang vọng cả bầu trời, trong bóng tối làm cho phía sau lưng lạnh cả người! Cũng ngay lúc đó, hai người ngược lại bay ra, bị sức mạnh của bản thân bắn ngược trở lại.
Chu Sư Thành có chút trống rỗng rơi xuống, một tay sau lưng, thần sắc đày hoảng sợ. Một chữ nói ra:" Hình Ý Ưng Hình?"
Diệp Thiên Vân cũng bị một kích mà bay lảo đảo rơi xuống đất, bị một âm chưởng mà cả bàn tay có vẻ cứng ngắc, bàn tay tiếp nhận lực đạo cường đại mà có phần khống chế không nổi lập tức run rẩy, có thể nghĩ đến chưởng lực của Chu Sư Thành, hai người đúng là tám lạng nửa cân!
Diệp Thiên Vân biết rõ thắng bại chỉ quyết định trong một khắc bởi vậy cũng không đáp lời. Chưởng lực của Chu Sư Thành âm bất khả trắc. Nếu không phải có Kim Chung Tráo ngăn cản, chắc chắn là cánh tay của hắn sẽ bị nát bấy. Trong mắt lóe lên âm lạnh khác thường, thân thể nghiêng nghiêng đi về phía Chu Sư Thành!
Chu Sư Thành vừa rồi còn muốn một kích giải quyết luôn Diệp Thiên Vân, sau đó sẽ cùng Vô Vi đại chiến! Cho dù thua thì các vị sư huynh sẽ không nói hắn gì được. Nhưng mà chuyện này đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, toàn thân phát lực một chưởng vậy mà lại để cho Ưng Hình của Diệp Thiên Vân đánh bay!
Hắn trước kia cũng chỉ biết Diệp Thiên Vân có phần danh khí nhưng dù sao cũng là tiểu bối. Hôm nay khi hắn chính thức đối mặt cùng Diệp Thiên Vân mới phát hiện thực lực của đối phương vượt xa hắn nghĩ! Một chưởng ngạo nghễ thế vậy mà giờ lại trở nên yếu ớt thế này, tay của hắn tạm thời không dùng được!
Nhìn thấy Diệp Thiên Vân không hề sợ hãi chạy tới, trong lòng không khỏi bội phục. Hắn tin rằng Diệp Thiên Vân tuyệt đối không thể lành lặn được, nhưng không ngờ kích thứ hai tới nhanh như thế, trong nội tâm đối với hắn càng xem trọng hai phần, chân liền thối lui, đồng thời tay chuyển Thái Ất Ngũ Hành chưởng!
Diệp Thiên Vân nắm lấy cơ hội, tiến ba bước nghênh đón, Hình Ý Băng quyền không hề báo trước xuất ra, hai người tiếp xúc không ngừng chấn động, khí thế chưa từng có từ trước đến nay!
Người Võ Đang mở to mắt nhìn, không ai muốn bỏ qua cơ hội này! Võ giả luyện đến trình độ nhất định liền không thể có khả năng toàn lực dốc sức tương đấu, bởi vì võ giả đỉnh cao lúc toàn lực ứng phó thì không có chuyện hạ thủ lưu tình, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Tiểu thì thương gân động cốt, đại thì chết tại chỗ, cho nên tất cả người của Võ Đang đều chăm chú dán mắt vào cảnh đặc sắc trong nháy mắt!
Vô Vi đạo nhân ở bên cạnh muốn là Diệp Thiên Vân cẩn thận, nhưng khi nhìn thế đúng là vừa mừng vừa sợ. Diệp Thiên Vân trong tình huống này đối đầu với Chu Sư Thành mà không thành bại tướng, thì đây là tiến bộ rất lớn!
Phải biết rằng nửa năm trước Diệp Thiên Vân trong mắt hắn vẫn còn rất nhiều sơ hở, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi vậy có thể đạt đến trình độ này, làm sao có thể khiến cho hắn không mừng! Vừa nghĩ tới việc bản thân đã tìm được người truyền thừa thích hợp, trong tâm vô cùng khuây khỏa!
Diệp Thiên Vân xuất ba Băng quyền, từng quyền đều lực đạo thập phần, hắn quyết không để một cơ hội cho Chu Sư Thành chuyển mình, bởi vậy dùng toàn bộ thực lực khống chế hắn. Hắn cũng minh bạch loại công kích này nhất cổ tác khí, nếu dừng lại chỉ sợ một giây sau là chính mình tử kì!
Chu Sư Thành tiếp được mấy quyền này, mồ hôi như mưa, quyền của Diệp Thiên Vân kình lực xoắn ốc, mỗi nhất kích đều lộ vẻ quái dị, khiến cho cánh tay hắn đau đớn thập phần! Hắn tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng việc có tuổi đang hiển hiện trên mặt, Diệp Thiên Vân đang đi lên, mà hắn thì đang rơi xuống phía dưới!
Huống hồ lực đạo của Diệp Thiên Vân vô cùng lớn, hắn chỉ có thể tránh được mũi nhọn tấn công. Đành cắn răng một cước quay người, đồng thời bứt thân ra, muốn tránh công kích của Diệp Thiên Vân, gạt bỏ đường của hắn.!
Diệp Thiên Vân sử dụng công kích cường độ này, bản thân cũng không chịu được, nhìn thấy Chu Sư Thành động, trong mắt lóe lên cơ hội, Băng quyền trên tay thoáng biến đổi, tay phải hướng về đùi phải đối phương, trở tay cầm chân phải hắn, đồng thời chân trái hướng bên trái nửa bước bắt được chân, hai tay vuốt thân.
Chu Sư Thành mắt thấy Diệp Thiên Vân tay đến, dùng lực quay người, nhưng vẫn bị nắm lấy đùi, Diệp Thiên Vân với quán tinh cực đại quét hắn té ngã một cái, trong nội tâm giống như là ngồi trong xe qua núi!
Diệp Thiên Vân lóe lên hung sắc, tiến về phía trước, muốn giết Chu Sư Thành tại chỗ.
Mấy lão đạo bên cạnh sớm đã nhìn không được, Chu Sư Thành đã bị Diệp Thiên Vân làm đầy bụi đất, ở đâu mà có thể để hắn giết người ngay trước mặt! Ngay lập tức, Hoa Sư Húc, Tần Sư Bản lập tức phi thân tới, một người rút kiếm quét ngang mắt Diệp Thiên Vân, người còn lại chắn trước Chu Sư Thành!
Diệp Thiên Vân mất đi cơ hội có phần thất vọng, nghênh đón kiếm. một tay quét qua, sau đó bứt ra bay ngược! Đến chỗ an toàn, mới dừng lại, không ngừng thở dốc, mồ hôi không ngừng tuôn chảy, ồ ồ tiếng thở dốc, giống như vận động viên vừa chạy Ma-ra-tông!
Hoa Sư Húc, Tần Sư Bản hai người đều một kích trở ra, không có ý chiếm thượng phong, chỉ là muốn cứu Chu Sư Thành.
Vô Vi đạo nhân lúc đối phương động thủ đã sớm đến sau lưng Diệp Thiên Vân chỉ sợ hắn bị thương tổn gì, trông thấy Diệp Thiên Vân thở hổn hển, hào khí nói:" Hảo, công phu điêu luyện!"
Dứt lời quay đầu lạnh lùng nói:" Cao nhân hàng chữ Bối các người chống lại Diệp Thiên Vân còn đồng thời ba vị ra tay sao? Các người Võ Đang còn thể diện không?"
Mấy vị đạo trưởng bị mấy lời nói này sắc mặt chuyển thành màu gan heo, gắt gao nhìn thoáng qua Chu Sư Thành người giờ như màu đất, âm thầm trách cứ hắn liều lĩnh, nhưng mà về phương diện khác thì bị Diệp Thiên Vân ra tay quá kinh!
Thực lực của Chu Sư Thành trong phái quá rõ ràng, tuyệt đối không phải công phu mèo quào, hơn nữa còn được xưng Võ Đang nhất chưởng! Nhưng Diệp Thiên Vân dùng ngạnh đối một chưởng của hắn, rồi còn liên tục ra tay, cái này thật vượt quá phạm vi nhận thức của mấy người. Đáng sợ nhất chính là Diệp Thiên Vân lúc công kích như dã thú hung tàn, Chu Sư Thành chẳng qua là thoáng dừng hạ xuống, liền đón nhận bão công kích!
"Quyền Kinh": " Tâm như lửa dược quyền như tử, linh cơ khẽ động điểu khó bay" Diệp Thiên Vân thật sự là quá nhanh, coi như là bọn họ không cách nào ứng đối công kích mãnh liệt như vậy!
Chu Sư Thành sắc mặt không tốt, đứng dậy xem trên đùi của mình, có một đạo vết cắt, từ chân lên tận bắp chân, quần phất phơ vài mảnh vải. Lần này nếu là trảo thực như vậy sau này tất phải ngồi xe lăn, nghĩ lại nhìn về phía Diệp Thiên Vân kinh sợ.
Triệu Sư Chiêu không hổ là đại sư huynh tiến lên một bước nghênh tiếp ôm quyền nói:" Tử Kinh huynh, thật có lỗi! Võ Đang có lệnh, phải đem Diệp Thiên Vân về! "Dứt lời nháy mắt nói:" Tốc chiến tốc thắng!"
Chu Sư Thành không nhúc nhích nhưng Hoa Sư Húc cùng Tần Sư Bản hai người đều xoay người lại hướng về phía Diệp Thiên Vân, Triệu Sư Chiêu về phía trước một bước, khí tức tập trung Vô Vi đạo nhân!
Tất cả mọi người đều hiểu rằng sắp khai chiến, một ít đệ tử Võ Đang nhìn thấy tình huống này trong nháy mắt đã muốn lên trước vây hai người!
Đồng thời, chung quanh vang lên một tiếng "hừ" lạnh, ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện, một vị cự hán cao 2m từng bước tới gần, trong miệng cười nhạt nói:" Nhìn xem Võ Đang là nhân vật gì, biết địch không nổi đối phương liền tiến đến vây, cái điệu này, còn dám tự xưng thiên hạ đệ nhị, thật sự là không thấy thẹn!"
Trần Mễ Lạp rốt cuộc đã hiện thân, thời gian không sớm không muộn, có thể nhìn ra được hắn đã trù tính rất cẩn thận, mới lựa đúng thời khắc quan trọng xuất đầu lộ diện.
Đại bộ phận đệ tử Võ Đang nhìn không ra thân phận của hắn, nhưng cũng có một số ít người nhận ra vị này là “tàn sát” đạo nhân, rất lâu trước kia tác phong của người này tại Võ Đang đã từng rất nổi danh, hơn nữa hắn thường xuyên làm việc theo cảm tính, hỉ nộ vô thường cho nên những người quen biết hắn đều rất kinh ngạc!
Biết Trần Mễ Lạp tuy xuất thân từ Võ Đang nhưng lại chưa bao giờ coi mình là đệ tử Võ Đang. Năm đó tại Võ Đang đã giết không ít đồng môn, bằng không chẳng đã bị gọi là “tàn sát” đạo nhân. Cái gọi là “tàn sát” thật ra chính là Võ Đang.
Bốn người Võ Đang nhìn thấy Trần Mễ Lạp hiện thân tâm không khỏi đại chấn, không vì cái gì khác, biểu hiện của Diệp Thiên Vân, thân thủ của Vô Vi đạo nhân, bọn họ đều nhìn rõ, thêm một Trần Mễ Lạp nếu so sánh thì Võ Đang tuy chiếm nhiều ưu thế nhưng nếu ba người kia muốn thoát thân thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Muốn nắm bắt Diệp Thiên Vân, nếu như vừa nãy có lẽ mấy vị tông sư sẽ không bận tâm. Nhưng sau trận chiến này, ở đâu còn dám xem thường.
Diệp Thiên Vân công kích như pháo hoa, tuy ngắn ngủi nhưng lại sáng lạn trên bầu trời! Không chỉ có lực sát thương cực đại hơn nữa xuất thủ giống như mãnh hổ, không có bất cứ người nào tự nhận có thể toàn vẹn trở ra sau đòn công kích của hắn, bởi vì sự tàn nhẫn của hắn, khát máu của hắn, mới là chỗ thật sự đáng sợ, ánh mắt của hắn lúc xuất thủ đã đủ làm người khác kinh hồn!
Võ giả cùng một trình độ không sai khác nhiều, có lúc thắng bại thường không do võ nghệ mà ở tại ý chí, so đấu chính là trí tuệ, còn có thể xem ai hung ác hơn, giống như cảm giác công kích cá sấu, có lẽ chỉ có mười mấy giây, liền bị khí thế này nuốt chửng. Chỉ có thể xem, ai là người cuối cùng cười.
Đệ tử Võ Đang dàn thành hình quạt vây Diệp Thiên Vân và Vô Vi đạo, nhìn thấy Trần Mễ Lạp đến sau, Triệu Sư Chiêu vung tay lên, lập tức tất cả đệ tử như thủy triều rút lui, sự tình rất đơn giản, trợ thủ của Diệp Thiên Vân đã đến.
Trần Mễ Lạp đối với những đệ tử này hoàn toàn không đếm xỉa,, chỉ nhìn mấy lão giả sư hàng Bối, ôm quyền tượng trưng nói:" Mấy vị sư huynh chúng ta cũng đã thật lâu không gặp, nhớ tới năm đó chúng ta vẫn còn chăm chỉ học ở Võ Đang. Quá lâu rồi, chỉ không ngờ có một ngày vẫn đứng đối lập nhau!"
Thần sắc của Triệu Sư Chiêu với vừa nãy thật bất đồng. Nhìn phía sau Trần Mễ Lạp lướt 4 phía, trong mắt có sự cảnh giác chưa bao giờ có. Ngữ khí ôn hòa nói:" Tiểu sư đệ, chúng ta cũng thật lâu không gặp rồi!"
Chu Sư Thành nhìn thấy Trần Mễ Lạp thần sắc rất phức tạp. Hắn sửa sang lại quần áo, có phần không quen nhưng đã thấy Trần Mễ Lạp nhìn chòng chọc vào hắn, cuối cùng thở dài nói:" Phong vân xuất ngã bối, giang hồ tuế nguyệt thúc"
Trần Mễ Lạp nhìn thấy hắn có phần động nhưng trong ánh mắt cừu hận chợt lóe bỗng nhiên cười to nói:" Không cần phải nhi nữ tình trường, Sư Thành, năm đó việc năm đó quên, thở dài thở ngắn chỉ có thể làm cho năm tháng trôi qua tuổi già đến gần!"
Hoa Sư Húc, Tần Sư Bản hai người hiển nhiên đối với Trần Mễ Lạp rất đề phòng, hai người bọn họ tựa hồ quan hệ với Trần Mễ Lạp không thân thiết.
Trần Mễ Lạp cười hắc hắc, trong đêm tối như quỷ khóc, vết sẹo trên mặt có vẻ càng dữ tợn hơn, chậm rãi nói:" Võ Đang từ đầu đến cuối cũng không bỏ qua được thể diện, xảy ra sự việc thế này đã nghĩ đến làm cho những việc này biến mất vô hình ngay, ta thấy đã quá hủ bại rồi, có lẽ cần phải cải biến rồi!"
Triệu Sư Chiêu sau khi nghe xong ánh mắt chợt biến đổi, trầm giọng nói:" Trần Mễ Lạp, Võ Đang đời thứ 15 đã sớm không có loại người này rồi, giờ đây chúng ta vẫn nhớ kĩ một số chuyện, mới khách khí chút ít với ngươi, đừng để sự khoan dung của chúng ta thành sự nhẫn nhịn! Ngươi đã tới rồi, nhiều mà cũng không nhiều, cho dù ngươi không hiện thân thì sớm hay muộn Võ Đang cũng sẽ tìm ra ngươi!"
Trần Mễ Lạp "hừ" lạnh một tiếng, đưa một ngón tay trước mặt đệ tử Võ Đang khinh thường nói:" Tìm ra ta? Chỉ dựa vào phế vật các người à? Ta nếu như là đối đầu các ngươi có lẽ vẫn còn giống như lần trước, nhưng bây giờ là nơi nào, là Võ Đang chắc? Thật là nực cười!"
Vừa dứt lời, từ bóng đêm hai người đi tới, trong đó có một người tay cầm một Trảm Mã đao, thân hình khá cao, đến gần đem đao đưa cho Trần Mễ Lạp, rồi cười nói:" Hôm nay có thể có may mắn tham dự đại chiến thật đúng là không dễ dàng, phải biết rằng giang hồ tuy lớn,nhưng muốn tìm một đối thủ cũng thật sự hơi khó cầu!"
Đến đây chính là Hoắc Minh Cách và Lục Vệ Minh, bọn họ đứng phía sau. Lục Vệ Minh hướng về phía Diệp Thiên Vân giơ ngón tay cái lên nói:" Chúng ta mặc dù không nhanh nhưng cũng không ngại thưởng thức ngươi, Diệp Thiên Vân, tại võ lâm ngươi cũng đủ là một hán tử, chả trách Trần huynh đệ tán thưởng ngươi, trận quyết chiến này thật đặc sắc!"
Triệu Sư Chiêu hiển nhiên đối với hai người này cực kì kiêng kị, nheo mắt nói:" Tốt, hai vị tản nhân cũng đã tới rồi, cuộc chiến ngày hôm nay không cách nào tránh khỏi được ."
Lục Vệ Minh cười hắc hắc nói:" Ta chính là không đối phó với Võ Đang, hôm nay đến trợ giúp!"
Diệp Thiên Vân hơi thở gấp gáp đã dần bình tĩnh lại, vừa rồi hoạt động kịch liệt, khiến cho toàn thân hắn tập trung axit lactic! Chu Sư Thành tuy chịu đựng đòn công kích không tưởng tượng nổi nhưng Diệp Thiên Vân nhận lấy áp lực càng lớn, hắn không chỉ tạo cho Chu Sư Thành sự tuyệt vọng mà còn muốn đối kháng cơ thể mình!
Hẵn khẽ gật đầu về phía Lục Vệ xem như đã chào rồi, do có thêm hai người, từ tam thất mở thành số ngũ ngũ, không thể không nói tâm Trần Mễ Lạp khác người thường, lúc thích hợp nhất thì xuất hiện, đã là đòn công kích lớn nhất với người Võ Đang!
Diệp Thiên Vân minh bạch, sự xuất hiện của Trần Mễ Lạp chính là con đường không thể quay đầu, hắn đã thành một phần tử đối kháng lại Võ Đang! Hắn đối với võ lâm có phần kháng cự, cuộc sống hướng về phía trước, nhưng hắn cũng biết từ hôm nay cuộc sống của hắn không thể yên tĩnh nữa. Cuộc tranh đấu võ lâm cũng từ hắn mà ra .
Trần Mễ Lạp tựa hồ cũng không muốn cùng mấy người này nói nữa, một tay xách Trảm Mễ đao hào khí nói:" Thiên Vân chuẩn bị xong chưa?"
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn Vô Vi đạo nhân, thấy được sự cổ vũ, trầm giọng nói:" Được rồi!"
Trần Mễ Lạp rất hài lòng gật nhẹ, một tay Trảm Mã đao giơ ngang, nói:" Hôm nay mượn các ngươi đệ tử Võ Đang tế thanh đao này!" Nói xong xách đao lên!
Diệp Thiên Vân cùng ba người theo sau Trần Mễ Lạp, trước sau không sai ba bước.
Tông sư Võ Đang muốn nghênh chiến Trần Mễ Lạp, nào nghĩ Trần Mễ Lạp dùng đao quét ngang đón đánh mang theo tiếng u...u của gió, phạm vi công kích cả 4 người!
Trảm Mã đao chiều dài quá 2m, toàn bộ đao là tinh cương chế tạo, ít nhất cũng phải bảy tám chục kg! Bốn người lần lượt bị bức lui, không ai dám tiến lên.
Trần Mễ Lạp không để ý mấy người này, nói với Diệp Thiên Vân và mấy người đằng sau:" Thiên Vân, trước tiên giải quyết những con ruồi này!"
Mấy vị tông sư nghe thế lập tức mắt đỏ hằn lên, Trần Mễ Lạp căn bản là không nói cái gì tiên lễ hậu binh, trực tiếp nhảy tới đám tiểu bối, mang theo Trảm Mã đao vung mạnh lên! Đại đao quét qua, người chung quanh cách ba thước đều bị chụp xuống, làm người ta khó đề phòng.
Rất nhiều đệ tử vì hoảng hốt mà rối loạn cước bộ, thường là đến một thanh âm phản ứng cũng không phát ra, giống như cây củ cải bị cắt thành hai!
Triệu Sư Chiêu vừa đuổi theo Trần Mễ Lạp vừa tránh Trảm Mã đao của hắn, cả giận nói:" Ngươi thật tàn nhẫn, cả đến tiểu bối cũng khai đao!"
Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng, Diệp Thiên Vân đã khôi phục lại được 7,8 thành, hành động của thân thể sớm đã như đại chiến lần trước, hết thảy trước mắt nhìn như mộng ảo, lại như chiến trường cổ đại,bị tiếng chém giết làm huyết khí dâng lên, nháy mắt mệt mỏi lúc trước đã biến mất. Hắn theo sát Trần Mễ Lạp liền bổ nhào vào những đệ tử đời thứ 16, 17 của Võ Đang giống như hổ nhập bầy sói! vừa ra tay đã cướp đi một mạng! Có Kim Chung Tráo bảo vệ, hắn chỉ cần bảo vệ những chỗ hiểm, hoàn toàn không để ý đao kiếm của đối phương.
Nếu như là địch nhân như vậy kiên quyết không lưu tình, quy tắc của võ lâm luôn lấy cương ức yếu, huống hồ hắn xuất thủ với những người này là đương nhiên rồi! Cũng không có ức hiếp tiểu bối! Thật ứng với một câu nói, lịch sử là do người thắng viết, trong võ lâm cũng thế, còn sống mới có quyền nói chuyện, người đã chết, vĩnh viễn là một góc nhỏ đã bị quên lãng.
Trần Mễ Lạp một đao liền đem đệ tử Võ Đang chém thành hai đoạn, trong miệng cười nói:" Các ngươi Võ Đang làm sao lại ức hiếp tiểu bối, vừa lúc nãy không phải cùng Diệp Thiên Vân đó sao?" Giữa lúc nói lại thêm một cái đầu bị bay mất.
Hoắc Minh Cách cùng Lục Vệ Minh hai người là vậy, ánh mắt đều mang theo khoái ý, dường như phát tiết thống khoái!
Vô Vi đạo nhân cũng bị kích động, nhưng không ra tay với tiểu bối liền cùng Hoa Sư Húc giao đấu.
Bốn vị tông sư Võ Đang như đang cùng mấy người chơi diều hâu bắt gà con, bọn họ muốn bảo vệ nhưng căn bản không được, Triệu Sư Chiêu dùng hai câu nói, đệ tử Võ Đang 6,7 người thân thủ tách ra, hắn vững tâm quát to:" Bày trận!"
Đệ tử Võ Đang bị tàn sát tất cả đều phản ứng lại, bọn họ không ngừng tránh mấy người, đồng thời kết trận, nhưng mà bởi vì vội vàng, nên không có kiền tịnh lập lạc, đến cuối cùng mới chỉ có hai trận, những người khác toàn bộ đều bị chết.
Trần Mễ Lạp nhìn thấy trận pháp hình thành, đưa mắt về phía mấy người kia ám chỉ lui ra sau, trên đao của hắn vẫn còn hơi ấm của máu tươi, kêu lên:" Quá đã, lúc Võ Đang truy sát người cũng có cảm giác thế này chứ /"
Chỉ chớp mắt đã chết hơn 10 người, đã gần hình thành hai trận pháp, điều này làm sư hàng Bối của Võ Đang hiển nhiên là không chịu được.
Những người này cơ bản đều là nhất mạch của bọn hắn, nhất mạch của Tần Sư Bản thương vong nhiều nhất, trên mặt dày gân xanh, giận dữ nói:" Trần Mễ Lạp ngươi dù có chạy trốn tới chân trời góc biển bọn ta tuyệt đối cũng không bỏ qua cho ngươi!"
Trần Mễ Lạp lấy lại bình tĩnh hơi đắc ý nói:" Ai buông tha ai còn chưa định! Hôm nay có thể còn sống mà ra khỏi đây thì hãy nói tiếp!"
Tiếng nói vừa dứt đã thấy từ vị trí cách đó không xa có năm người đi tới, mỗi người đều toát lên khí phái của những cao thủ ngoại gia, tuy trong đêm tối nhìn không rõ diện mạo, nhưng lại khoác lên mình một vẻ rất thần bí.
Tiến đến gần, một trong số họ ôm quyền thủ lễ với Diệp Thiên Vân, cất cao giọng nói: “Đã tới chậm, xin thứ lỗi”.
Diệp Thiên Vân đương nhiên nhận ra người này, vì đã từng gặp nhau tại Phong Thanh võ quán. Hắn chính là Diệp Vô Nhai của Bát Cực Môn, phía sau hắn ngoài Hà Sơn còn có mấy lão già, một người trong số họ xem ra rất quen mặt.
Có sự xuất hiện của Bát Cực Môn, Diệp Thiên Vân cảm thấy đôi chút thoải mái, đồng thời cũng rất bội phục mưu kế tỉ mỉ của Trần Mễ Lạp, đầu tiên là bản thân tự ra mặt, làm cho lòng tự tin của Võ Đang dâng lên cuồn cuộn! Chờ khi khí thế của đối phương sắp đạt đến mức cực đại lại ra tay đả kích chính lòng tin ấy! Sau khi khai đao đại sát đệ tử làm cho bọn họ phẫn nộ, lại mời người của Bát Cực Môn xuất hiện, xem ra hôm nay bọn họ đã dự tính một người cũng không thể thả về, có thể thấy hận ý của hắn đối với Võ Đang như thế nào.
Diệp Thiên Vân vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để đả kích đối phương, vì đa số thời gian của hắn đều là một mình ở bên ngoài hành sự, hơn nữa theo tính cách của hắn cũng nhất định không thể có nhiều bằng hữu như Trần Mễ Lạp! Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy đôi chút xấu hổ. Trong võ lâm, kẻ xứng đáng được gọi là bằng hữu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đưa mắt nhìn đối phương, những đệ tử phái Võ Đang như có chút lo lắng, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi. Bát Cực Môn một khi đã xuất hiện, làm gì còn cơ hội cho bọn họ đi báo tin, nếu đoán không lầm, phía sau có thể còn nhiều trò đặc sắc hơn.
Diệp Thiên Vân vốn dĩ không muốn chính diện đối kháng với Võ Đang, vì hắn không muốn vứt bỏ cuộc sống bình lặng của mình, hơn nữa đối với tình yêu hắn cũng chỉ vừa mới bắt đầu manh nha có chút lòng tin, vì chính là lúc cùng với Hừa Tình mới tiến thêm một bước.
Chỉ là bây giờ Võ Đang đã phá hủy toàn bộ ảo tưởng của hắn, chẳng khác nào dồn hắn tới bước đường cùng! Hai bên đã đi đến thời khắc sống còn, chuyện ai sống ai chết chỉ có thể lấy võ công ra quyết định.
Việc Diệp Vô Nhai dẫn theo Bát Cực Môn xuất hiện đã khiến tình thế xoay chuyển hoàn toàn. Võ Đang từ thế mạnh giờ đã thành thế yếu.
Trong đêm tối, mái tóc bạc trắng của Diệp Vô Nhai như càng rõ hơn. Ánh mắt lộ rõ vẻ tàn khốc, nhìn Võ Đang lạnh lung cất tiếng: “ Võ Đang bước vào địa bàn của chúng ta, không thèm thông báo một tiếng, có phải rất xem thường Bát Cực Môn ta hay không? Nếu là lần đầu tiên, Bát Cực Môn bọn ta cũng có thể tha thứ, nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác đều như không để Bát Cực Môn trong mắt, dựa vào danh tiếng Võ Đang đứng thứ hai thiên hạ mà tỏ thái độ ngạo mạn như vậy. Các ngươi thật sự cho rằng có thể xưng hung võ lâm hay sao?
Trong lúc hắn đang nói những câu này, Hà Sơn một mặt làm ra vẻ nghiêm trang, mặt khác lại lén nháy mắt với Diệp Thiên Vân, rồi hạ giọng: “Lát nữa đừng để chúng chạy thoát .Hôm nay chúng ta phải đem sự uất ức trong lòng đòi lại cho bằng được! Ha ha!”
Diệp Thiên Vân liếc hắn một cái. Gã này luôn là người phá rối tình huống, nhưng có mặt hắn coi như cũng có thêm một phần đảm bảo, ít ra cũng còn có nội ứng trong Bát Cực Môn.
Bốn vị tông sư đối diện dường như cũng có dự cảm không tốt, Bát Cực Môn trước giờ đối với bọn họ đều là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay lại đột nhiên muốn ra tay, ý tứ ở trong đã rất rõ ràng.
Triệu Sư Chiêu trong mắt đã lộ rõ thần sắc quyết chiến, hiên ngang cất giọng: “Khá lắm Bát Cục Môn, sớm đã có mưu đồ từ trước thì còn chờ gì nữa! Đệ tử Võ Đang nghe lệnh! Hôm nay chỉ cần có một người có thể sống sót, sau khi về tới Võ Đang, xin đem chuyện này bẩm báo chưởng môn, họ tự có định đoạt!”
Đệ tử Võ Đang nghiêm trận chờ lệnh, sau khi nghe lời nói này, tất cả đều bừng bừng một khí thế xưa nay chưa từng có. Do căng thẳng, sử dụng lực quá mạnh làm cho các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Trần Mễ Lạp đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội, vừa nhìn thấy khí thế muốn phản công của đối phương, hiểu rằng nếu không ra tay ngay thì hậu hoạn vô cùng, vung tay lên nói với người phía sau: “ Giết đi”. Âm thanh vừa dứt liền phóng thẳng về phía Triệu Sư Chiêu.
Gió đêm hè đúng ra khiến người ta vô cùng khoan khoái, thế nhưng giờ phút này không rét mà run. Trần Mễ Lạp la lớn xông vào trận đấu, mọi người cũng không còn chỗ nào để ý nữa.
Diệp Vô Nhai dường như sớm đã định được mục tiêu, nhảy về phía trước, cười lạnh nói: “Hoa Sư Húc, món nợ ba năm trước, giờ chúng ta có thể tính lại rồi!”, nói xong nhẹ nhàng phi thân đánh tới, cơ hồ cả hai bên đều đồng thời ra tay. Diệp Thiên Vân tự biết năng lực của mình, nếu đi đối phó với kiếm trận thì cũng có chút khiên cưỡng. Vừa rồi đại chiến cùng Chu Sư Thành chẳng thích thú chút nào. Đưa mắt liếc tìm Chu Sư Thành, phát hiện bóng dáng hắn đã sớm lui về góc tối âm u cách ánh đèn khá xa. Ngay lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên,bèn nhảy liền ba bước về phía Chu Sư Thành, cười cười nói: “Có dám đánh một trận nữa không?”
Thể lực của Chu Sư Thành chưa hồi phục lại, vốn là muốn tìm cơ hội rời khỏi vòng chiến, sau đó chờ thời cơ phát lực, ai ngờ Diệp Thiên Vân hời hợi hỏi một câu làm nộ khí lại nổi lên.
Hắn vốn là bậc tôn sư của thế hệ chữ Sư phái Võ Đang, mới rồi Diệp Thiên Vân sử dụng toàn lực liều mạng áp chế hoàn toàn thực lực của hắn, vốn đã có chút bực bội. Giờ đây Diệp Thiên Vân lại giở giọng khiêu khích, hắn làm gì còn giữ được sự bình tĩnh vốn có, khí độ của tôn sư sớm đã bị quăng lên chín tầng mây.
Chu Sư không trả lời, đưa chân phải vẽ theo vòng tròn, bước lên theo hình cánh cung, sau đó liên tục bước tới, tay phải thành xuyên chưởng đánh về phía Diệp Thiên Vân, thân pháp giống như rồng bay rắn cuộn, liên hoàn không dứt.
Diệp Thiên Vân vận khởi Kim Chung tráo, đồng thời thúc đẩy cảm giác, từ từ căng cơ thể, để hình thái Tam thể thức tự nhiên bộc lộ. Chỉ là trong nháy mắt trên đỉnh đầu và phía bên phải mặt đồng thời cảm nhận được chưởng phong của Chu Sư Thành, trong lòng cả kinh, động tác của đối phương lúc nhanh lúc chậm, biến hóa tùy tâm mà phát chiêu, đây mới chính là thực lực của bậc tôn sư. Lúc nãy liều mạng áp chế được đối phương, giờ đây mới hiểu được sự sáng suốt lúc ban đầu.
Nghĩ tới đây, không hề có chút sợ hãi đón lấy chưởng pháp của đối phương, tay trái luồn qua phía ngoài cổ tay của Chu Sư Thành, đánh xuống phía dưới, đồng thời chân bước tới tránh luồng chưởng phong, tiến một bước phát chưởng vào phía bên phải. Vì Kim Chung Tráo nội kình rất phức tạp, làm cho hổ trảo của toàn hổ hình phát huy toàn bộ oai phong, thật giống như ác hổ đang giơ nanh vuốt.
Chu Sư Thành không hổ danh một đời tôn sư, nhìn thấy chiêu pháp tuyệt diệu đó nhưng không e ngại, bàn tay tự nhiên đang cương hóa nhu, co chưởng lại quấn xung quanh hổ trảo của Diệp Thiên Vân, giống như cành nho quấn quanh một thân cây mà bò lên vậy.
Diệp Thiên Vân trong đêm tối như mực đột nhiên cảm thấy một sức mạnh dị thường, hóa chưởng thành trảo chụp lấy phần đầu của đối phương.
Hai bên đang phát lực trong thời gian nhanh nhất! Một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó lại nghe như có tiếng cọ sát! Hai bên cùng rên một tiếng, nhảy lùi lại phía sau.
Ngay lúc đó, từ phía không xa truyền lại âm thanh: “Thiên Vân, cẩn thận, đây chính là Thuần dương long tâm chưởng của Võ Đang”.
Nghe tiếng nói, Diệp Thiên Vân liền nhận ra ngay chính là Vô Vi đạo nhân đang truyền âm tới nhắc nhở hắn, nhưng đáng tiếc là hắn không có đủ năng lực để đáp trả, vì trên cánh tay phải có cảm giác như đang bị lửa thiêu đốt, lần này coi như đã thực sự nếm được công phu của Chu Sư Thành, bậc chữ Sư trong Võ Đang quả nhiên bất phàm! Cắn răng đứng thẳng người như một ngọn thương, hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Chu Sư Thành.
Mặt của Chu Sư Thành bị tay của Diệp Thiên Vân cào thành ba đường, vết máu kéo dài xuống tới sống mũi. Lông mày cũng cũng bị đứt quãng, phần thịt trắng bị lật ra ngoài, máu theo gương mặt chảy không ngừng xuống dưới.
Máu tươi nhuộm đỏ tròng mắt, thỉnh thoảng lại giật giật. Thế nhưng ý chí chiến đấu lại đi xuyên qua cơ thể xộc ra phía ngoài! Ở vị trí ánh đèn chiếu không tới này, tướng mạo so với Trần Mễ Lạp còn âm trầm hơn ba phần.
Hắn vừa phòng bị nghiêm ngặt lại vừa sợ sự ra tay tàn nhẫn của Diệp Thiên Vân. Nếu nói lần trước là ngẫu nhiên, vậy lần đánh này có thể xem như là thực lực, thực lực của một gã học võ mới hai mươi tuổi có thể đả thương một vị tôn sư.
Diệp Thiên Vân vừa sử dụng chính là Hổ trảo của Toàn hổ hình, tuy phải trả giá chút ít, nhưng thật sự đã đạt được mục đích. Trong đêm tối, cặp mắt là thứ quan trọng nhất. Nhìn thấy mình đắc thủ, bàn chân bèn khều nhẹ mặt đất, giống như dã thú đang dạo bước quanh rừng cây. Sau đó nghiêng thân hình về phía trước, giống như một con báo săn, bổ nhào về phía Chu Sư Thành.
Thị lực của Chu Sư Thành lúc này hoàn toàn đã bị che lấp, không còn chú ý đến máu tươi đang chảy vào mắt, dốc hết toàn lực nghênh đón một chưởng phi thân của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hoàn toàn có thể cảm nhận được nội kình trong chưởng pháp của đối phương, đó chính là Hoàng nê âm thủ, hơn nữa hoàn toàn không có khả năng né tránh, hiểu rằng Chu Sư Thành đang liều mạng với mình! Nghiến chặt răng, cong cứng cánh tay trái hết sức để chặn thế tới của đối phương.
Dùng tay phải xuôi theo cánh tay lật ngang ra ngoài cầm lấy chưởng thủ của đối phương, tay trái kéo dài âm kình níu về phía sau, định bẻ gãy khớp tay của đối phương, đồng thời chân phải co gối đạp lên đầu gối của đối phương.
Chu Sư Thành vừa đánh trúng Diệp Thiên Vân đã có chút mừng rỡ, nhưng ngay lập tức đã biết không hay, rút tay lại đồng thời kéo chân tránh cú đánh vào đầu gối.
Diệp Thiên Vân cảm thấy toàn thân đau rát, nhưng thân hình càng lúc càng thêm dũng mãnh, bỗng nhiên nghiêng người ngồi xuống, đồng thời ra chiêu đánh vào hạ bộ của đối phương. Chiêu Long hình này hắn sử dụng tinh diệu vô cùng, tay như đầu rồng, chân như đuôi rồng, vờn mây giỡn mưa không chút e dè.
Chu Sư Thành thất sắc cả kinh, đây rõ ràng là lần biến chiêu thứ hai của Diệp Thiên Vân. Hắn ngồi xuống dưới tránh cú đánh rồi ngay lập tức quay người về phía sau để toàn thân có thể lui ra.
Bàn tay giống như một vũ khí lợi hại của Diệp Thiên Vân, nhanh như điện xẹt chụp vào trong bắp đùi của hắn, chỉ nghe một tiếng “phốc”, dường như móc sâu vào trong cả tấc, đồng thời một âm thanh thê lương cất lên trong đêm đen.
Không phải không tàn nhẫn, mà là quá tàn nhẫn. Ngay sau đó năm ngón tay ấn vào phía trong, siết chặt tay móc ra một miếng thịt. Còn muốn đánh nữa, Chu Sư Thành đã lui khỏi phạm vi công kích của hắn rồi.
Diệp Thiên Vân làm sao có thể để cho hắn thoái lui dễ dàng như thế, điểm chân xuống đất với khí thế sấm sét phi thân, chính là băng quyền, trong một sát na đã đánh trúng phía sau lưng của đối phương, tay liên tục chuyển động, chỉ nghe “răng rắc”, xương khớp đã gãy rời.
Thân hình rơi xuống hóa chưởng thành trảo, chộp nhẹ vào cổ của Chu Sư Thành, nhấc bổng lên, năm ngón tay đột nhiên siết chặt lại.
Chu Sư Thành thậm chí không thể rên, đầu rũ xuống không chút sức lực, thân thể đung đưa cánh mặt đất hơn một tấc.
Diệp Thiên Vân chậm rãi buông tay, thi thể Chu Sư Thành rơi xuống đất, ngạo khí vừa rồi không còn sót lại chút gì, chỉ là sự sợ hãi vẫn còn vương trong mắt, dù có là tôn sư thì cũng bị sợ hãi cho đến chết.
Trong lúc phát lực, trong lòng Diệp Thiên Vân cũng có chút kích động, đâ chính là vị tôn sư Võ Đang thứ ba chết trong tay hắn. Võ Sư Đằng và Khương Sư Minh hai vị tôn sư này, trong một chừng mực nào đó, thì cái chết của bọn họ cũng có chút ngoài ý muốn.
Mà Chu Sư Thành hôm nay, cũng xem như một hòn đá tảng lớn của võ đạo. Hôm nay không có sự trợ giúp bên ngoài, chỉ đơn thuần dùng võ lực để chiến thắng, đối với hắn có một ý nghĩa quan trọng lạ thường.
Nhưng Diệp Thiên Vân cũng hiểu rõ ưu điểm và yếu điểm của mình, đối với các bậc tôn sư ở trên, chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó, thậm chí là liều mạng để áp chế đối phương. Nếu nói về phương diện võ đạo, đây chính là sự không thuần thục, là sự thiếu kinh nghiệm, thì mới dùng phương thức cực đoan như trên.Chỉ cần để sơ hở ra một chút thì coi như đã vứt bỏ cả tính mạng của mình.
Chu Sư Thành có được danh hiệu tôn sư cũng không phải là đi nhặt về, lại bị sự ức chế của hoàn cảnh, ví dụ đêm tối, mất hết thị lực, đây cũng xem như là sự may mắn vô cùng của Diệp Thiên Vân. Nếu không có những nhân tố này, có lẽ kết quả còn có rất nhiều biến số.
Mặc dù đối với thế tục mà nói, giết người là vi phạm pháp luật, thế nhưng chỗ đứng của Diệp Thiên Vân lại thuộc về võ lâm, nên cho dù có thêm một mạng người mất trong tay hắn thì cũng không có gì lấy làm áy náy.
Kiểm tra lại thân thể mình, phát hiện ra cánh tay dường như không nâng lên được, hiểu rằng lúc nãy nội kình của Hoàng nê âm chưởng thủ đã đánh vào bên trong. Kim Chung tráo của hắn đã đạt đến tầng thứ 6 mà còn bị đánh thành như vậy, công phu của Võ Đang thật không thể xem thường.
Ngẩng đầu quét mắt, đại chiến đang vào lúc nóng bỏng, Vô Vi đạo nhân hồng quang phủ đầy mặt xuất thủ đánh với Tần Sư Bản, hai người như đứng trong chảo lửa.
Còn Hà Sơn và một đám người của Bát Cực Môn đang phân cao thấp với kiếm trận của Võ Đang. Bốn người của Bát Cực Môn chống lại một kiếm trận, dường như có chút rơi vào thế hạ phong. Hắn vốn dĩ định tới giúp đỡ, nhưng lại nhịn đi. Tuy rằng bọn họ đang ở thế hạ phong nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nên xem hết toản bộ rồi ra quyết định cũng chưa muộn.
Diệp Vô Nhai một mình đại chiến Hoa Sư Húc, nhưng Hoa Sư Húc đã bị thương, máu từ miệng nhỏ ra từng giọt không ngừng, có thể thấy được công phu của Diệp Vô Nhai đã bước vào hóa cảnh.
Trần Mễ Lạp và Triệu Sư Chiêu hai người đang phân tài cao thấp. Thanh Trảm Mã Đao sớm đã bị ném ra phía xa, có thể thấy hai người này là cặp kì phùng địch thủ.
Còn có Lục Vĩ Minh và Hoắc Minh Cách cả hai đều đã bị kiếm trận vây vào giữa, dường như đã sắp không thể duy trì được.
Sau khi nhìn một vòng, Diệp Thiên Vân biết rằng thời gian cấp bách, trong đầu thoáng dự định thì trong lòng đã có chủ ý, hắn tới đây cũng do tình thế bắt buộc, hiện nay điều quan trọng nhất là áp chế tình thế của đối phương lại.
Tương đối thân cận với hắn có Vô Vi đạo nhân và Hà Sơn, Vô Vi đạo nhân tạm thời không cần hắn trợ giúp, thân hình thoắt cái đã phi tới chỗ Hà Sơn. Mồ hôi trên mặt của Hà Sơn lúc này như không cần tiền mua đang thi nhau rơi xuống, nghiêng người một cái tránh kiếm của đối phương, sau đó dùng Nghênh phong triêu dương chưởng - một trong tám đại chiêu của Bát Cực Quyền, định thoát ra khỏi kiếm trận, chỉ là không ngời lại bị một kiếm ép trở về, trong mắt ánh lên vẻ lo âu, hiển nhiên đã dùng công phu thật sự của mình ra ứng chiến.
Diệp Thiên Vân đầu tiên giống như đi săn, nhẹ nhàng tiến đến phụ cận, xem đúng thời cơ, nhắm đúng mục tiêu là một đệ tử tương đối yếu thế của Võ Đang, xuất thủ Băng quyền, đồng thời nhanh như điện xẹt đánh trúng phía sau lưng của đối phương.
Diệp Thiên Vân ra tay sinh tửm dùng hết sức lực làm cho đối phương trong nháy mắt như bị xe tải húc vào, bị một lực lớn đẩy tung bay ra phía bên ngoài.
Ngay sau đó hắn lập tức đón chiêu của một đệ tử Võ Đang gần nhất, như một con độc xà xuất động phi thân tới.
Đối phương hiển nhiên đã có sự chuẩn bị, chứng kiến cái chết của sư huynh đệ bên cạnh mình thì vô cùng cảnh giác. Ngay lập tức một chiêu Ngư vượt long môn thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Diệp Thiên Vân. Chưa kịp mừng vì thoát nạn thì phát hiện kiếm trận đã bị phá vỡ, mấy người Hà Sơn thoát ra khỏi kiếm trận liền phát động hùng uy, lấy bốn người đánh năm người, lập tức đã đè ép được khí thế của đối phương, Diệp Thiên Vân xuất thủ không nhiều, nhưng thắng tại mấu chốt, hai chiêu từ bên ngoài đã xông vào tách kiếm trận ra, như vậy bọn Hà Sơn có đánh một mình cũng không sợ kiếm trên tay của đối phương nữa.
Diệp Thiên Vân giải khai thế bí của bọn họ xong liền thở dài một hơi, nếu như bình thường hành vi này có thể xem như hạ độc thủ, nhưng hôm nay thì rõ ràng không còn nằm trong phạm vi này nữa.
Lúc này, thể lực, tinh lực và cả thương thế của Diệp Thiên Vân đã không còn cho phép hắn có thể đối đầu với một vị tôn sư nào nữa, nếu không hắn sẽ chết thảm.
Hà Sơn vừa đưa tay vừa nhìn Diệp Thiên Vân cảm kích, đòn đánh này của hắn không thể nói là không kịp lúc, cười lớn nói: “Đa tạ huynh trợ thủ”, nói rồi phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấp thoáng thấy thi thể của Chu Sư Thành trên mặt đất, trong lòng không khỏi hoảng sợ, Diệp Thiên Vân một mình đấu với tôn sư mà rốt cuộc hắn vẫn thắng.
Mấy người họ chống lại năm hậu bối của Võ Đang, lập tức cũng dễ dàng hơn. Trận pháp này tuy lợi hại, nhưng cũng có tính cục hạn. Nếu dứng bên trong muốn phá trận thì rất khó, nhưng nếu phá trận từ bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều, hơn nữa môn đồ Võ Đang thực lực cao thấp không đồng đều, bên trong có mười sáu đệ tử Võ Đang và mười bảy tiểu bối, tuy rằng trận pháp phối hợp cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là tạm thời lập thành, không khỏi có sơ hở.
Hà Sơn từ khi xông được ra ngoài đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhân cơ hội liền lập tức ra ba chiêu đánh một đệ tử Võ Đang, làm cho đối phương trào máu ngã xuống.
Chưa đến một phút chỉ còn lại có hai đệ tử khó khăn chống đỡ, Hà Sơn buông một tiếng thở dài, nhìn toàn cục diện, thấy Lục Vệ Minh và Hoắc Minh Cách cả hai đều đã bị thương, gần như đã sắp ngã quỵ, bèn vỗ vai Diệp Thiên Vân nói “ Ngươi tạm thời nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi giúp bọn họ”. Hắn cũng biết Diệp Thiên Vân đã bị thương, liền nhảy qua một kiếm trận khác mà đi.
Diệp Thiên Vân dùng công phu lướt xem chung quanh, hiện nay mục tiêu của hắn chỉ còn lại Vô Vi đạo nhân ở đây, còn đang nghĩ xem có nên dùng chút thủ đoạn đưa Tần Sư Bản xuống hoàng tuyền hội ngộ với Chu Sư Thành hay không.
Ngẫm nghĩ một lát lại thôi, Vô Vi đạo nhân nhất định không thích như thế. Thật ra khi đã đạt đến trình độ tôn sư, rất khó tìm ra đối thủ trong thực tế đời thường, hễ động thủ là muốn phân sinh tử, nên chỉ cần không có thâm cừu đại hận thì cũng sẽ không tùy ý ra tay.
Tuy rằng không thể giúp, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nếu hắn ở bên cạnh quan sát học tập. hắn biết thân thủ của hắn và Chu Sư Thành vẫn còn kém nhau một cự ly tương đối xa.
Cho nên không thể nào bỏ sót bất kì một cơ hội học tập nào, đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến thật ra cũng muốn đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn cho Vô Vi đạo nhân.
Vô Vi đạo nhân khuôn mặt vô cùng thoải mái đang thi triển Tam thể thức đứng trên mặt đất, tùy ý xuất chiêu Pháo quyền của hình ý. Cái chính của Pháo quyền là ra tay sau nhưng đến trước, chiếm đoat trung môn. Có trong không ngoài thì không thành quyền, có ngoài không trong không thành thuật. hình ý, tên như ý nghĩa của nó, là sự thống nhất và kết hợp cao độ giữa ngoại hình và nội ý.
Pháo quyền của Vô Vi đạo nhân không cương ngạnh, ngược lại nằm ngay chữ khéo. Pháo quyền được xưng là “Sát nhân quyền”, uy lực lớn vô cùng, cách nói này được lưu truyền rất rộng rãi trong Hình Ý môn, ngoại hình tay của Pháo quyền rất giống trong “khung”, nhưng thật ra là sau khi áp chặt vào tay địch thủ, nương theo kình lực đối phương mà xuất lực, chính là xảo pháp “tứ lạng bạt thiên cân”, là kỳ chiêu để dẫn dắt địch nhân theo ý mình.
Tần Sư Bản sớm đã rơi vào thế hạ phong, hắn đang dùng Thái Ất Ngũ Hình quyền để chống đỡ, đúng ngay lúc ấy, thân hình của Vô Vi đạo nhân lúc thu lúc duỗi, rồi đột nhiên như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, chỉ nghe “bùm” một tiếng.
Tần Sư Bản vốn dĩ đã không còn đủ lực để chi trì, lại bị phát quyền này đánh bật ra phía sau, hắn định dốc toàn lực để khống chế, nhưng lại để lộ môn trung, thân thể mất đi sự thăng bằng.
Thời cơ không thể để mất, mất đi rồi không thể có lại được nữa. Vô Vi đạo nhân liên tục bước tới, dưới chân lướt đi như hình bán cung, sau đó áp bước phải vào phía cạnh ngoài chân đối phương, đồng thời dùng tay phải chộp vào ngoài cổ tay của đối phương bẻ lật lại.
Sau khi tiến bước trái lên chân phải của đối phương, tay trái sử dụng âm quyền đánh về phía trước vào vai, dùng vòng quyền và cổ tay đánh theo phương ngang vào ngực đối phương, là đòn đánh rất tàn nhẫn vào môn trung! Đây chính là chiêu “Hổ bãi vĩ” (hổ vẫy đuôi) hay còn gọi là “Hoành tảo thiên quân”.
Lúc này Diệp Thiên Vân mới cảm nhận được dụng ý của Vô Vi đạo nhân, dùng Pháo quyền phá vỡ thế của địch nhân, sau đó lại sử dụng Toàn Hổ hình, dùng cổ tay mà đánh, lên gối, đạp, đập vào ngực.. tất cả những động tác này phải liền một mạch, tự nhiên phải vô cùng nhanh nhẹn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vô Vi đạo nhân toàn lực sử dụng chiêu này, bèn âm thầm ghi nhớ để sau này có dịp nghiên cứu cẩn thẩn hơn.
Hắn và Vô Vi đạo nhân không đi chung một đường, hơn nữa nội kình của hắn lấy cương mãnh làm chủ, chứ không được như Vô Vi đạo nhân có sự hòa hợp giữa cương và nhu.
Tần Sư Bản toàn thân nghiêng về phía sau, chiêu này đang đánh thẳng vào giữa xương sườn, nhất thời lại làm cho hắn lăn như hồ lô, lăn mấy vòng liên tục dưới đất, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Vô Vi đạo nhân không nhân cơ hội này hạ sát thủ, ông rất tự tin vào chiêu vừa rồi. Thả lỏng một lúc rồi mới nói với Diệp Thiên Vân: “Già rồi! Thiên hạ từ nay về sau là của lớp trẻ các ngươi. Mới rồi ngươi giao thủ với Chu Sư Thành, ta cũng còn chút lo lắng.
Ai ngờ ngươi to gan lại tài cao, quả nhiên không phụ lòng trông mong của mấy lão già bọn ta. Cho dù Đinh lão quái có ở đây thì cũng chỉ có thể ngưỡng mộ Long hình của ngươi mà thôi. Toàn hổ hình, còn cả Ưng hình ngươi đã luyện vô cùng thành thục”. Lời nói này của Vô Vi đạo nhân vô cùng chân thành. Ông thật ra chưa già, lại còn có thể đối đầu với tôn sư phái Võ Đang, nhưng khi khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ cũng không khỏi cảm thấy ngậm ngùi. Tuổi tác đi qua không lấy lại được, đây chính là điều bi ai của kẻ học võ. Khi bản thân mình tự cảm thấy vô vọng, chỉ còn có thể gởi gắm hy vọng cho thế hệ sau.
Diệp Thiên Vân không đành lòng nhìn cảnh tình của Vô Vi đạo nhân lúc này, nhưng lại không biết làm cách nào để an ủi ông, chỉ có cách trầm mặc không nói, rồi sẽ có một ngày hắn cũng ở vào cảnh ngộ của Vô Vi đạo nhân hôm nay, chỉ là sự khác biệt của năm mươi tuổi và một trăm tuổi mà thôi.
Đúng vào lúc ấy, từ phía xa truyền tới âm thanh của sự va chạm, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là âm thanh từ phía Diệp Vô Nhai và Hoa Sư Húc hai người đó truyền tới. Chỉ thấy một cánh tay của Hoa Sư Húc đã bị vặn ngược lại. Diệp Vô Nhai nắm chặt cổ tay của Hoa Sư Húc, vẻ mặt vô cùng hung dữ như muốn bẻ gãy, ánh mắt hiện lên một vẻ rất thích thú, làm cho người ta nhìn không tự chủ được cũng có chút xót xa. Xem ra, Diệp Vô Nhai vốn cũng không phải là một kẻ dễ trêu.
Do cánh tay đã bị bẻ gãy, chịu đựng nỗi đau quá sức tưởng tượng, mặt Hoa Sư Húc nhăn nhó vô cùng thảm hại, nhưng lại xuất hiện thần sắc vô cùng quyết đoán. Toàn thân dùng lực, đanh lại hét lên một tiếng thật dữ tợn: “Cánh tay này ta cho ngươi!”, nói đoạn không lùi mà tiến, tay kia vòng quanh dưới bụng đối phương, một chưởng ngay lập tức vỗ vào người Diệp Vô Nhai.
Diệp Vô Nhai tựa hồ không bao giờ nghĩ rằng Hoa Sư Húc lại có thể ra tay tàn ác như vậy, lực đạo của một chưởng này quá mạnh, ngay lập tức bị đánh bay lên cao, thần sắc còn ánh lên một vẻ hoài nghi. Máu tươi như không thể kiềm chế ào ạt từ miệng phun ra.
Hà Sơn từ phía xa chứng kiến cảnh Diệp Vô Nhai bị đánh trọng thương, nhưng xung quanh lại đang bị vây bởi đám đệ tử phái Võ Đang, chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà không làm gì được, hai mắt đỏ ngầu, kêu lên một tiếng thật bi thảm: “Sư huynh!”
Hoa Sư Húc sau khi ra tay tuy rằng rất đau đớn, nhưng trên mặt lại ngập tràn khoái cảm đã trả thù thành công, hắn gẫy một cánh tay, nhưng đổi được Diệp Vô Nhai, lấy tổn thất của bản thân mà xoay chuyển càn khôn, cảm thấy vô cùng đắc ý. Hắn tất nhiên không muốn buông tha cho Diệp Vô Nhai, định bước đến bồi thêm một chưởng nữa.
Diệp Thiên Vân mắt gấp tay nhanh, trong thời khắc then chốt này lập tức đảo nhanh dưới đất, nhìn kiếm của đệ tử Võ Đang, rồi dậm chân sau đó kéo lên trên, kiếm đã bị hất lên không trung. Dùng mũi chân phát lực, thanh kiếm liền như có linh hồn ngay lập tức bay thẳng về phía Hoa Sư Húc, dồng thời chân dưới tiến một bước lao mình theo kiếm vọt tới.
Hoa Sư Húc đã đến trước mặt Diệp Vô Nhai, chưởng cũng đã phát ra, nhưng lại cảm thấy bên mặt dường như có tiếng gió rít lên, không khỏi kinh hồn thất sắc, chỉ có thể buông tha ý định giết chết Diệp Vô Nhai, bằng tốc độ nhanh nhất ngay lập tức nằm rạp xuống.
Thanh kiếm kia vừa vặn ép sát người hắn lướt qua, tim hắn muốn vọt ra ngoài. Nếu chậm thêm một khắc, có lẽ đã bị đâm xuyên tim, một chút mừng rỡ vừa lóe lên đã cảm giác nguy hiểm đang ở ngay phía sau, tóc gáy hắn dựng đứng cả lên.
Diệp Thiên Vân theo kiếm đuổi đến ngay trước mặt của Hoa Sư Húc, sức lực của hắn thật sự không thích hợp động thủ ngay lúc này, nhưng khi nhìn thấy tình hình xảy ra như vậy lại không thể không giúp, vì vậy mà đành phải liều mạng phi thân đến ngăn cản Hoa Sư Húc.
Nhưng may ở chỗ đối phương cũng vừa mới trải qua trận đại chiến và mất một cánh tay, so với hắn cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân, trong lòng đã định, nhìn thấy đối phương đang nằm trên mặt đất bèn vận kình lực dưới chân nhằm thẳng vào đầu của Hoa Sư Húc.
Hoa Sư Húc sợ đến mức ruột gan lộn tùng phèo, vốn dĩ phản ứng của hắn đã chậm hơn Diệp Thiên Vân nửa nhịp, lúc ấy thân thể lại đang nằm thẳng trên mặt đất, không hề có chút thực lực để phản kích, đành phải nhấc chân lên định chặn sự công kích của đối phương.
Nếu là người khác, có thể phản ứng này hôm nay sẽ giữ được một mạng, nhưng Diệp Thiên Vân lại luyện Kim Chung tráo, chuyên lấy cứng chọi cứng, cho nên biết trước đó sẽ là sự bi ai vô cùng của Hoa Sư Húc.
Hai người vừa chạm nhau, đùi Hoa Sư Húc cảm nhận một lực cực đại va đập vào, chỉ nghe “rắc” một tiếng, hắn kêu lên thống thiết, đau đớn như thủy triều dồn dập chạy lên não, không tự chủ được ngay lập tức mất luôn ý thức.
Cước này của Diệp Thiên Vân đích thị là nhằm vào đầu gối của Hoa Sư Húc, hiện giờ bắp đùi và bắp chân của Hoa Sư Húc đã không còn co lại được, hiển nhiên đã mất tác dụng rồi.
Đúng lúc đó, Hà Sơn ở bên kia hét lên: “Thiên Vân, chừa cho hắn một mạng”.
Chân của Diệp Vân Thiên còn cách đầu của Hoa Sư Húc không đầy năm phân, nghe thấy tiếng gọi lập tức hạ xuống. Hà Sơn đã lên tiếng thỉnh cầu thì ít ra cũng phải giữ thể diện cho hắn, hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng không muốn mất thêm một mạng người nữa trong tay mình. Hắn cũng muốn giết chết đối phương, nhưng chẳng qua là xét việc không xét người, đồng thời Hoa Sư Húc và hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Sau khi thu chân, Diệp Thiên Vân liếc nhìn Hoa Sư Húc thì thấy hắn đã ngất đi từ lúc nào, biết rằng sau này hắn sống cũng không bằng chết bèn bước qua chỗ Diệp Vô Nhai, đầu tiên đưa tay lên mũi hắn, phát hiện cũng còn chút hơi ấm, biết rằng tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bèn thở dài, xem như hôm nay ra tay cũng đáng, tốt xấu gì cũng đã cứu được một mạng người.
Diệp Vô Nhai tựa hồ cảm giác có gì đó trên mũi mình, bèn lấy hết sức mở mắt ra xem, sau khi phát hiện ra đó chính là Diệp Thiên Vân, thần sắc trở nên phức tạp, muốn nhắm mắt lại, nhưng từ trong ánh mắt vẫn phóng ra một tia nhìn cảm kích.
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu hàm ý đã hiểu, liền đặt hắn nằm xuống. Hắn với Diệp Vô Nhai vốn dĩ trước đây có chút xích mích, lúc trước Thường Đại Hải ở nước ngoài chưa bị giết chết, chạy về nước một lòng tử chiến. Diệp Thiên Vân trước mặt Diệp Vô Nhai giết chết đối phương, tuy rằng lúc đó cũng không phải là hành động không đẹp gì, nhưng cũng không tránh khỏi có sự xích mích giữa hai người.
Huống hồ Diệp Vô Nhai tính khí cực kỳ cao ngạo, nên thái độ của hắn đối với Diệp Thiên Vân không mặn không nhạt, luôn xem Diệp Thiên Vân là hàng tiểu bối.
Hôm nay Diệp Thiên Vân cứu hắn, coi như đã giải quyết xong khúc mắc trong lòng, thêm một bằng hữu và thêm một kẻ thù, xét về bản chất có sự khác biệt rất lớn, huống hồ còn có mối quan hệ với Hà Sơn, hắn và Bát Cực Môn cũng xem như có chút quan hệ sâu xa, cứu được Diệp Vô Nhai đối với Diệp Thiên Vân cũng có chỗ tốt.
Vô Vi đạo nhân thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng Diệp Thiên Vân biết ông đã sớm mất đi năng lực động thủ, không thể vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát đã ngay lập tức ra tay. Con người ngày càng lớn tuổi thể lực không thể duy trì mãi,xét từ phương diện này mới có thể thấy được sự khác biệt.
Bậc tôn sư chỉ có thể thắng ở kinh nghiệm chứ năng lực của bản thân không thể nào theo kịp.
Vô Vi đạo nhân nhìn thấy Diệp Thiên Vân hành động bèn nói: “Diệp Vô Nhai con người này tuy rằng có chút ngạo khí, nhưng làm người cũng không uổng, hắn là người rất ngay thẳng, ngươi cứu hắn một mạng, hắn nhất định sẽ tìm cách đáp trả lại cho ngươi”.
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, tìm một nơi tương đối an toàn, đỡ Vô Vi đạo nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, dứt khoát nói: “Sư thúc tổ, người tạm nghỉ ngơi ở đây, chờ con đi xem thế nào rồi sẽ trở lại, người nhất định phải chú ý an toàn”.
Vô Vi đạo nhân khẽ gật đầu, ngồi xuống dặn dò: “Ngươi cũng vậy, tôn sư Võ Đang dù sao cũng không phải là danh hiệu suông, thể lực của bọn họ còn cách xa chúng ta lắm”.
Diệp Thiên Vân trong lòng hiểu rõ, các vị tông sư trong Võ Đang ai cũng sử dụng đan dược. Nhưng cho dù như thế, nguy hiểm hiện nay gần như đã sắp trở về con số không. Triệu Sư Chiêu, Hoa Sư Húc, Tần Sư Bản, Chu Sư Thành bốn vị tôn sư Võ Đang nay chỉ còn một, hai kiếm trận của Võ Đang cũng sớm đã bị phá một nửa.
Võ Đang hiện nay đã không còn tự lo được cho mình, làm gì còn có công phu chạy đến tìm việc khác, tuy rằng thể lực của hắn lúc này đã giảm sút nhiều, lại còn bị thương, nhưng không ai đủ cam đảm đến làm phiền hắn được.
Vừa bước đến gần chỗ Trần Mễ Lạp, liền nhìn thấy mồ hôi của Triệu Sư Chiêu chảy ròng ròng từ trên đỉnh đầu xuống, nhìn qua một cái cũng biết tình hình không lấy gì làm khả quan.
Trái lại Trần Mễ Lạp khí định thần nhàn, tuy rằng trên đầu cũng có chút mồ hôi, nhưng tỏ ra rất phấn khởi, xem ra Triệu Sư Chiêu không thể sánh bằng.
Hai người đánh nhau cả nữa ngày, đối đầu là chính, hơn nữa Triệu Sư Chiêu lại có phần hơi kiêng kị Trần Mễ Lạp, không dám để hắn xáp lại gần, chỉ cần khoảng cách hơi gần một chút nhất định phải tìm cách kéo ra.
Công phu của Trần Mễ Lạp kiêm tu sở trường của cả hai nhà, lúc thì hắn dùng Bát Cực Quyền, bỗng nhiên lúc lại chuyển sang công phu Võ Đang, phiêu hốt bất định, làm cho đối thủ rất khó nắm bắt.
Triệu Sư Chiêu không muốn tiếp cận hắn cũng là do sợ Bát Cực Quyền dựa vào sát thân mà đánh, chỉ cần trúng một chiêu ngay sau đó sẽ liên tục không ngừng, nên đành phải đứng phía xa cam chịu thế hạ phong.
Trần Mễ Lạp nhìn thấy Triệu Sư Chiêu dò xét bốn phía, bèn cười nói: “ Sư huynh, anh cũng không nhất thiết phải tự tính toán cho mình đâu, chỉ cần anh có thể chạy ra khỏi Băng thành, tôi gọi anh một tiếng sư phụ cũng không ngại”.
Diệp Thiên Vân cũng hiểu rõ, Bát Cực Môn hiện thân, tức là sợ bọn họ đào tẩu nên mới phải xuất hiện sau cùng. Đã xuất hiện tức là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, nếu đoán không sai, các vùng phụ cận xung quanh nhất định đã bị người của Bát Cực Môn khống chế, một khi có ý định bỏ chạy, tám chín phần là sẽ bị bắt lại. Hơn nữa Triệu Sư Chiêu lại có thực lực của một vị tôn sư, đã đến bước này mà bỏ chạy nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.
Ánh mắt Triệu Sư Chiêu lộ rõ vẻ tuyệt vọng, thực lực của hắn tự nhiên là thấp hơn Trần Mễ Lạp một bậc, hơn nữa lại đối đầu thế này, thể lực tổn hại rất ghê gớm, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, biết rằng mình đấu không qua Trần Mễ Lạp, đánh mạnh ra một chiêu hư chưởng rồi bay ngược ra phía sau.
Trần Mễ Lạp đương nhiên là sợ hắn chạy thoát, bèn vừa đuổi theo vừa lạnh nhạt nói: “Thiên Vân, ngăn hắn lại, hắn nhất định chạy không nổi đâu!”
Diệp Thiên Vân nào còn chút sức lực, biết là Trần Mễ Lạp muốn lừa Triệu Sư Chiêu, cũng giả vờ lui về phía sau hai bước, Triệu Sư Chiêu nhìn thấy đường lui đã bị chặn, lại đưa mắt nhìn các sư đệ nằm trên mặt đất, thần sắc vô cùng bi phẫn.
Đang bỏ chạy trong vô vọng, trong nháy mắt hắn đã lui về dựa vào lan can trên cầu, đưa mắt nhìn xuống, không do dự nhảy luôn xuống dưới.
Trần Mễ Lạp và Diệp Thiên Vân không khỏi kinh hãi, ai cũng không ngờ đến việc hắn lại chọn cách này để kết liễu sinh mạng của mình, nên biết rằng dưới chân cầu kia nước sông cuồn cuộn, cầu cách mặt nước ba bốn chục mét, chọn cách nhảy xuống, đồng nghĩa với việc phải chết, chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Diệp Thiên Vân cũng không đủ cam đảm bước qua xem, hắn nhìn Trần Mễ Lạp rồi hỏi một cách nghi hoặc: “Triệu Sư Chiêu lúc nãy muốn bỏ chạy thật sao?”
Trần Mễ Lạp cúi đầu nhìn xuống dưới, thần sắc lộ chút tiếc nuối, chậm rãi nói: “Hắn là người phụ trách hành động lần này, chúng ta sẽ không để cho hắn sống, Võ Đang lại càng không!”
Diệp Thiên Vân chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, giờ được Trần Mễ Lạp khai sáng mới có chút hiểu được ý tứ của hắn, lần tróc nã này tự mình thất bại, Võ Đang cũng cần có một con dê thế tội, và Triệu Sư Chiêu chính là con dê ấy.