Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 386: Liên Thủ
D
iệp Thiên Vân không biết tại sao Trần Mễ La lại khẳng định như vậy, nhưng dựa vào mấy chục năm hắn ở Võ Đang, chuyện hắn đoán chắc 8 9 phần là đúng. Trần Mễ La rất quen thuộc với Võ Đang, có tranh thủ cơ hội này để thăm dò chút tin tức nội bộ Võ Đang.
Càng hiểu về đối thủ thì tính mạng càng được bảo toàn: “Trần đại ca, đại ca ở Võ Đang bao nhiêu năm, nội bộ Võ Đang như thế nào?”
Trần Mễ La nghe Diệp Thiên Vân nói vậy, trong mắt thoáng qua sự tán thưởng, rồi trầm ngâm nói: “Võ Đang kì thực phân làm hai bộ phận trong ngoài, cũng giống như các môn phái võ lâm khác. Nhưng nội bộ Võ Đang có Trưởng luật, Trưởng lễ, Trưởng võ, Đan đạo, 4 điện lớn, và Y học điện, ngoại sự điện, Thăng tiên điện! Gọi chung là Thất Đại Điện!
Diệp Thiên Vân nghe những cái tên này, lại tưởng tượng đến những địa hình lúc trước đã từng quan sát được xem có tương thích không, bèn ngầm gật đầu, ít nhất những cái tên mà Trần Mễ La nói cũng khớp với những điện lớn ở Võ Đang! Liền đợi Trần Mễ La giải thích kĩ càng tiếp.
Lúc này Lí Thiên Kiều lại bưng trà từ bếp lên, tươi cười với hai người: “Hai người uống trà trước đi, tôi lên tầng xem Tiêu Hùngế nào!” Nói rồi nháy mắt với Diệp Thiên Vân, sau đó lên lầu.
Trần Mễ La nếm trà, sau đó nói điềm đạm: “Điện Trưởng luật là điện đầu tiên, phụ trách an toàn cuộc sống hàng ngày của Võ Đang, còn có hình phạt nữa!
Mà điện Trưởng lễ lại tuyên truyền lễ nghĩa, tinh thông kinh giới, chủ trì lễ tế, lễ nhập môn, điện trưởng võ lại là đất của võ học, điện đơn đạo xuất phát từ một nhánh của đạo gia, chuyên nghiên cứu các loại đơn dược!”
Diệp Thiên Vân nghe rất chăm chú, cơ hội để mở rộng tầm mắt như vậy không nhiều, nghĩ ngoại sự điện và y học điện thì khỏi nói cũng biết: “Vậy thăng tiên điện là nơi như thấy này?”
Trần Mễ La nhìn Diệp Thiên Vân mới nói đầy nghi hoặc: “Thăng tiên điện chính là viện dưỡng lão của Võ Đang, giống như hậu sơn của Hình Ý mônđó!”
Diệp Thiên Vân trong lòng đầy kinh ngạc, không ngờ Võ Đang lại có nơi như vậy, hỏi với giọng hiếu kì: “Vương Sư Đình là chấp sự Trưởng luật, vậy có được coi là ngươig của thăng tiên điện không?”
Trần Mễ La lắc đầu: “Thăng tiên điện toàn những đời đệ tử thứ 14, ta và Vương Sư Đình là đời đệ tử thứ 15, sao mà vào được! Võ Đang có quy định, nếu toàn bộ đời trước đều qua đời không còn ai thì đời sau sẽ đủ tư cách để vào! Thực ra nhìn hai chữ thăng tiên là cũng biết, đến thăng tiên điện rồi coi như là chỉ đợi ngày chết mà thôi! Bọn họ không can thiệp vào chuyện của Võ Đang, trừ phi có chuyện lớn, còn không bao giờ can thiệp!”
Diệp Thiên Vân thấy giống như mây mù vừa tan vậy, thỏa nào võ lâm đều đánh giá cao Võ Đang với Thiếu lâm, thì ra Võ Đang có thực lực như vậy! Vội hỏi: “Ở Võ Đang chuyện gì mới là chuyện lớn?”
Trần Mễ La cười tít mắt lại, nói với Diệp Thiên Vân như nói với tri kỉ vậy: “Trừ phi Võ Đang có nguy cơ không thoát được, bọn họ mới lộ mặt! Đệ tử đời thứ 14 của Võ Đang mới thực sự mạnh, đừng nhìn vào tuổi thọ mà coi thường họ. Thực lực của họ rất khó đoán! Nhưng chúng ta nếu co cơ hội, nhất định phải mời mấy lão quái ấy ra, xem xem bản lĩnh của họ lớn đến đâu!”
Diệp Thiên Vân nhìn Trần Mễ La không nói nhưng dạ dày như tiêu hóa những gì hắn vừa nói vậy, thực lực của Võ Đang lớn đến vậy, không phải loại đối thủ dễ đối phó như Hình Ý mônhay Bát Cực môn
Trần Mễ La uống một hơi hết tách trà: “Võ Đang thực sự không đáng sợ, dạo này ta có hai người bạn cũng muốn đến Băng Thành, họ vốn không có thiện cảm với Võ Đang, không chừng lại có lợi cho chúng ta trong thời điểm này! Cậu đừng lo lắng quá, chỉ cần chúng ta còn sống thì sẽ không để cho Võ Đang được yên!”
Diệp Thiên Vân chợt hiểu tại sao Trần Mễ La không đến Băng Thành ngay mà lại đi thăm bạn, chắc là muốn kéo thêm cả mấy người đó cùng đối phó với Võ Đang! Cũng căn bản là hắn có thù quá sâu với Võ Đang!
Tuy Diệp Thiên Vân không có thiện cảm với Võ Đang nhưng cũng không có thiên kiến gì hết! Các môn phái trong giang hồ, chẳng có môn phái nào là tốt hoàn toàn cả, cũng chẳng có môn phái nào độc ác! Bọn họ chẳng qua vì lợi ích của mình mà đấu tranh mà thôi.
Thiện phi thiện, ác phi ác! Đây là quan điểm hình thành trong võ lâm! Võ Đang lấy Tiêu Sắt thế mạng chẳng qua là vì lợi ích của mình mà thôi!
Quan điểm và mục tiêu của hắn và Trần Mễ La căn bản là không giống nhau, bây giờ chỉ nên nằm im quan sát mà thôi. Nếu Võ Đang thực sự muốn hắn chết, vậy hắn sẽ không ngần ngại đi vào doanh trại của Trần Mễ La. Bị phanh thây, vậy cũng chẳng có gì đáng nói, phải chết thì chết, tuyệt đối không để tình cảm níu kéo!
Hắn cứu Tiêu Sắt không có gì là sai, giết hai vị tông sư chẳng qua là vì bảo toàn tính mạng, dù gì thì Võ Đang chỉ đả thương Trương Lượng là đã để cho một đường sống rồi, vì hai bên đều có cái lí của mình, chưa đến thời khắc phải dùng đến chiêu bài cuối cùng.
Lúc đó chiếc đồng hồ điểm một tiếng, Trần Mễ La nhìn lên, đứng dậy chắp tay nói: “Hôm nay huynh đệ chúng ta gặp nhau thế thôi, lát nữa tôi còn có vài người bạn, nếu không đi ngay thì không kịp mất! Tôi ở tập đoàn Bát Đạt, nếu có chuyện gì đến đó tìm tôi!”
Diệp Thiên Vân đứng dậy tiễn Trần Mễ La ra tận cửa, đến khi Trần Mễ La khuất bóng mới quay vào. Hắn vào trong nhà rồi chả để tâm đến Lí Thiên Kiều, thay quần áo rồi vào phòng luyện tập lại tiếp tục tập Kim Chung Trác!
Càng tiến xa trong võ lâm, hắn càng cảm thấy sợ hãi. Giới võ lâm không nói chuyện tư chất, không nói thân phận, chỉ quan tâm đến thực lực, chỉ có thực lực mới có quyền nói, nếu không chỉ là bước đệm cho người khác mà thôi! Muốn đứng vững trong võ lâm thì phải ác, chính là cái nhân tiền hiển quý, nhân hậu tao tội!
Diệp Thiên Vân tuy nổi bật trong lớp trẻ, nhưng có mấy ai biết những nỗi đau mà hắn đã phải trải qua, không có ngày nào vì chuyện khác mà không tập luyện, mười năm nay ngyaf nào cũng thế, không ngừng tập luyện nâng cao bản thân mình!
Hôm sau tỉnh dậy hắn vào phòng khách nhìn thấy Lí Thiên Kiều bèn cháo hỏi một câu!
Đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Thiên Vân xa Hứa Thanh mà Lí Thiên Kiều gặp hắn một mình bèn đùa cợt: “Thiên Vân, bạn gái cậu đâu rồi?”
Không nói thì thôi, nói đến Diệp Thiên Vân lại thấy hụt hẫng. Ngày hôm qua gọi bao cuộc điện thoại đều tắt máy. Không biết lúc nào mới liên lạc được với cô ấy, cười gượng đáp: “Về nhà có việc rồi!”
Lí Thiên Kiều hưởng thụ ánh mặt trời trong đại sảnh, ánh mặt trời chiếu vào khiến da mặt thấy ngưa ngứa, khiến vẻ đẹp của cô càng lung linh hơn, làm nổi lên thân hình kiêu sa, chiếc áo sơ mi trắng, còn có chiếc quần bó sát làm lộ rõ vẻ đẹp của thân hình cô.
Là con gái có thể phong lưu chút, thông minh, mạnh mé, túc trí đa mưu... nhưng có một thứ nhất định phải có, đó chính là sự dịu dàng, lúc này là lúc sự dịu dàng của cô biểu hiện rõ nhất.
Diệp Thiên Vân có phần thất thần, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, lại nghĩ đến việc Ưng Lão Long nhờ cô ấy hắn hỏi: “Sư tỉ, bức thư của Ưng sư tổ nên tranh thủ lúc đệ có thời gian đưa cho đệ đi, hai ngày nữa có khi đệ không còn sống nữa ấy chứ!”
Lí Thiên Kiều dường như quên mất chuyện này, vỗ nhẹ trán nói: “Ài! Cậu không nói tí nữa tôi quên mất! Hôm qua định đưa cho cậu thì cậu bị bạn đưa đi mất!: Nói rồi nhìn Diệp Thiên Vân với ánh mắt của tiểu hồ li, sau đó sau đó rút trong túi ra một bức thư, hiển nhiên đã có chuẩn bị!
Diệp Thiên Vân không để ý đến cô ấy, chỉ nhận lấy bức thư, xé vội phong bì ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng dính, mở ra bên trong chỉ có vài chữ “lời hứa”, “Võ Đang”, “thập ngũ đại Hoắc Sư Đồng”, còn lại chẳng có gì
Diệp Thiên Vân xem xong bỏ vào gạt tàn đốt luôn, tờ giấy chốc lát đã thành tro bụi, hắn đã tưng hứa với Ưng Lão Long là đi sỉ nhục một người, mà hôm nay nhận được tên người này cũng coi như đã ném đi được một hòn đá. Hắn không quen biết Hoắc Sư Đồng, xem ra chuyện này luôn nằm ngoài dự định của hắn.
Diệp Thiên Vân không biết hắn có ân oán gì với kẻ kia không, và hắn cũng không muốn biết! Chuyện này hoàn toàn có thể coi như là nhận lời làm hộ người ta, mà đối phương cũng có một thứ để trao đổi, coi như không ai nợ ai!
Lí Thiên Kiều muốn xembức thư đó, ai ngờ đã bị Diệp Thiên Vân đốt mất, bèn thăm dò Diệp Thiên Vân: “Thiên Vân, Ưng Lão Long nói gì?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu thở dài: “Cũng không có gì, chỉ là dặn đệ giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ luyện tập hơn, không được làm lỡ đại cuộc!”
Lí Thiên Kiều nghe vậy liền tỏ ra giận dữ ra mặt, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu muốn lừa người khác cũng phải tìm một cái lí do hợp lí chứ, thế này thì chết đi sống lại tôi tin sao được! Nói rồi tức giận thở phi phò, dường như cảm thấy cái áo sơ mi quá ngột ngạt, cô cởi bớt một cái cúc ra, sau đó tiến gần đến Diệp Thiên Vân giận dữ quát: “Thiên Vân, thành thất khai báo ngay!”
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn thấy làn da trắng trước ngực cô liền ngại ngần quay mặt đi, ai ngờ lại nhìn thấy trang sức cô đang đeo trên cổ! Hắn định thần nhìn lại, nhìn hai mắt rồi ngắm kĩ lại dung nhan cô.
Thấy Diệp Thiên Vân nhìn mình chằm chằm như vậy cô tự nhiên thấy nóng ran lên mặt: “Cậu nhìn cái gì!”
Đó là bởi vì trang sức mà Lí Thiên Kiều đang đeo chính là hình chìa khóa nhỏ màu bạc!