Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 331: Huyết Chiến Thú Nhân (1)
hông có!" Vài chục vạn đại quân gầm lên giận dữ, thanh thế to lớn, thanh âm vang động, chấn thẳng lên tận trên đầu thành đại biểu các quốc gia liên quân muốn thỏa hiệp, người người sắc mặt trắng bệch, tinh thần run lên, người nhát gan liền ngã ngồi trên mặt đất.
"Tốt. Rất tốt." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông tán thành nói: "Nhìn thấy nhân loại còn có một chút dũng sĩ chân chính, như vậy ta cuối cùng hỏi một câu, các ngươi muốn khai chiến thật không?"
"Nói nhảm." Bần đạo giận dữ hét một tiếng rút phối kiếm ra, mũi kiếm chỉ lên trời, cả giận nói: "Ta là Giáo Hoàng thân phong Quang Minh kỵ sĩ, ta đại biểu ý chí Quang Minh thần, thần phù hộ thế nhân, vì thế nhân kính ngưỡng, trên khối đại lục này, còn chưa từng có ai dám giao nộp Giáo Hoàng thân phong Quang Minh kỵ sĩ cho dị giáo đồ."
Bần đạo dùng một câu nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới Thất công chúa cũng là người được sắc phong Quang Minh kỵ sĩ, cũng với lý do nàng cảm hóa được Thú Nhân tín ngưỡng là quá rõ ràng. Chẳng qua đây là thân phận vinh dự mà thôi, dù sao cũng là Giáo Hoàng sắc phong mà? Loại này Giáo Đình hàng năm cũng phong không ít, chúng ta bốn người chẳng qua đi tới Thánh Đô tụ hội, hơn nữa bất luận thân phận sự tích, cũng đích xác tương đối nổi bật, cho nên mới được Giáo Hoàng tự mình tứ phong, lộ ra chút long trọng hơn mà thôi.
Chúng ta bình thời đều có một đống lớn chức vụ để gọi, bản thân ta liền thân kiêm lãnh chủ, Công Tước cùng nhiều cấp bậc tướng quân, còn trong gia tộc thì gọi là Ngũ công tử, danh xưng đủ nhiều, ai còn quản ta tên là Quang Minh kỵ sĩ? Bình thời ai cũng không thể treo cái này ngoài miệng, từ từ quên đi, chúng ta rất nhiều người cũng không nhớ tới mình còn một tấm da cọp như vậy để hù dọa người?
Trải qua ta nhắc nhở, Thất công chúa cũng lập tức nghĩ tới điểm này, nàng lúc ấy thật sự bị dọa đến thương tâm, cũng đã quên luôn bùa hộ mệnh của mình. Chỉ là nếu nàng không cầu khẩn ta, thật ra cũng không có quan hệ bao nhiêu, chỉ cần Giáo Hội không thu về danh hiệu này, nàng tạm thời không ai dám phát động. Khà khà, bần đạo coi như chiếm nàng một chút tiện nghi mà thôi.
"Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông điện hạ, ta phải tiếc nuối nói cho ngươi biết, điều kiện khác còn có thể suy nghĩ, chỉ có chuyện cuối cùng tuyệt đối không được, bởi vì Thất công chúa điện hạ là Quang Minh kỵ sĩ được Giáo Hoàng bệ hạ thân phong, ai cũng không có tư cách giao nàng cho ngươi." Tổ mẫu rốt cục lên tiếng.
"Ừ. Như vậy hả?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông thế mà lại hào sảng cười nói: "Thật ra thì, Thú Nhân chúng ta cũng không muốn làm khó một cô bé, thật sự rất mất thể diện, nhưng đây là những tên kia yêu cầu chúng ta. Thế nhưng, hiện tại biết bọn họ lừa chúng ta ẩn dấu một chi quân đội, hiển nhiên bọn họ không có thành ý, cho nên, ta quyết định hủy bỏ cái điều kiện nhàm chán này, thế nhưng, các điều kiện khác đã là giới hạn của chúng ta, ta hi vọng các ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ." Hắn hiện tại tung khẩu khí làm cho bần đạo có một cảm giác quái dị, làm sao người này đột nhiên trở nên khôn khéo như thế, chẳng lẽ hắn trước kia cũng đang giả bộ ngu để lừa tình ta?
"Chúng ta còn có chút ý kiến khác, cho nên cần tiếp tục thảo luận." Tổ mẫu lạnh lùng thốt: "Điện hạ phải chờ một ít thời gian mới có thể nhận được caua trả lời!"
"Cho ta một thời gian chính xác." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông dùng ngữ khí uy hiếp nói: "Ta sẽ không vĩnh viễn chờ đợi."
"Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn." Tổ mẫu khẳng định.
"Không được. Một ngày, ta chỉ cho các ngươi thời gian một ngày." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông trực tiếp cự tuyệt tổ mẫu.
"Được rồi, hôm nay không tính, ngày mai là một ngày, cuối ngày mốt các ngươi chờ nghe tin tức đi." Tổ mẫu giảo hoạt nói. Bần đạo nghe xong, trong lòng buồn cười, đây rõ ràng không phải là ba ngày hay sao? Tổ mẫu đại nhân hiển nhiên là đang trì hoãn thời gian đó sao.
"Ừ. Vậy cũng tốt. Ngày sau ta lại đến nghe câu trả lời. Hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể đạt thành một hiệp nghị hài lòng." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông nghe không ra tổ mẫu đang chơi trò văn tự, một lời đáp ứng luôn.
Sau đó hắn ra lệnh một tiếng, dẫn dắt các bộ hạ trở về doanh trại. Chúng ta cũng vội vàng hạ thành quay về.
"Chuyện ngày hôm nay, cám ơn ngươi." Thất công chúa cùng ta sóng vai đi tới.
"Ha hả, không cần, không có ta, bọn họ cũng không dám làm gì ngươi, một cái danh hiệu Quang Minh kỵ sĩ to lắm đấy!" Bần đạo mỉm cười nói.
"Quang Minh kỵ sĩ của Giáo Đình hàng năm cũng có không ít, chỉ cần quốc gia của ta nói lên, Giáo Hội liền có thể thu hồi. Khi đó, ta sẽ không có chỗ nương tựa. Hôm nay nếu không phải tổ mẫu ngươi nhìn trên mặt mũi ngươi, tại chỗ từ chối, ta sợ rằng thật đúng là dữ nhiều lành ít rồi."
Thất công chúa thản nhiên nói: "Nói đến thật là châm chọc, tánh mạng của ta dĩ nhiên được địch nhân cứu ra, rồi ta trong cuộc chiến bảo hộ các quý tộc, ở thời khắc mấu chốt lại muốn dùng ta đổi lấy một chút ích lợi." Thất công chúa vừa nói, đã bất giác lệ rơi đầy mặt. Hôn mê, thì ra là cái thân phận Quang Minh kỵ sĩ này còn có thể thu hồi? Bần đạo còn không biết nữa kìa.
"Ngươi sai lầm rồi." Bần đạo nhìn qua nàng nghiêm túc nói: "Người cứu ngươi không phải là ta, cũng không phải là Giáo Đình, mà là bọn hắn." Ta chỉ vào chung quanh, những quân nhân Ngõa Nạp đang dùng ánh mắt sùng kính nhìn ta cùng Thất công chúa.
"Không có bọn họ vì ngươi lớn tiếng hô hào, tổ mẫu đại nhân sẽ không để ý mặt mũi của ta, chính vì thấy bọn họ cực kỳ ủng hộ ngươi, mới khiến cho ngươi thoát khỏi hiểm cảnh, không người nào nguyện ý hứng lấy lửa giận của trăm vạn đại quân. Cho nên, ngươi sau này chiến đấu người thủ hộ hẳn là bọn họ, mà không phải những thứ quý tộc cùng đám vương thất ngu ngốc kia."
Bần đạo cũng không biết tại sao lại cùng nàng nói đến những thứ này. Ta chỉ biết là, làm một người tu đạo, ta muốn làm không chỉ là vì con dân Đại Hán, phổ độ chúng sanh cũng có một phần dân chúng Ngõa Nạp.
"Ta hiểu được." Thất công chúa đau khổ nói: "Ngươi nói đúng, ta nên đến thời điểm giác ngộ rồi. Cám ơn nhắc nhở của ngươi, ta nghĩ ta biết sau này nên làm cái gì rồi." Nói xong, nàng lau nước mắt, dứt khoát ngẩng đầu bước đi xuống tường thành, cũng phất tay thăm hỏi chiến sĩ của nàng.
"Ngươi vừa mở ra xiềng xích trên cổ một con sư tử." Mân Nhi đi tới bên cạnh ta nhẹ nhàng nói: "Ngươi chẳng lẽ không sợ nàng có một ngày cắn ngược lại ngươi một ngụm sao?"
"Nhân sinh không có khiêu chiến thì cũng không có niềm vui thú." Bần đạo mỉm cười nói: "Chẳng lẽ lấy thực lực của ta đây còn sợ chút gợn sóng nho nhỏ sao?"
"Nói cũng phải, tất cả chỉ là trò chơi mà thôi!" Mân Nhi ha hả cười nói: "Ta mới không chút lo lắng đó. Thế nhưng ngươi đến lúc đó mà thua, cũng đừng có khóc nha?"
"Ở trong mắt ta, vương quốc sinh tử tồn vong chẳng qua chỉ là mây khói, căn bản không đáng giá quan tâm, ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được." Bần đạo thần bí cười một tiếng nói: "Đừng hỏi ta tại sao, ta không nói." Khà khà, Đại Hán cũng được, Ngõa Nạp cũng tốt, ai sống ai chết làm sao liên can tới bần đạo? Chỉ cần người nhà của ta bình an là được, dù sao sau này bần đạo và Athena đều cùng nhau thành thần, không cần để ý nhiều đến chuyện thế tục.
"Đáng giận. Mỗi lần đều là như vậy, thần thần bí bí." Mân Nhi bất mãn lầm bầm, nàng đã suy nghĩ không ít biện pháp hỏi thăm chi tiết của ta, đáng tiếc thẳng đến bây giờ còn không có được như ý.
Không cần phải nói, bần đạo vừa đi xuống trạm canh thứ nhất đã nghe tin triển khai hội nghị, choáng thật, ngày ngày khai hội, giờ giờ họp báo, đều nhanh phiền chết bần đạo rồi. Như cũ là cái chỗ kia, như cũ là những thứ cao tầng kia, thế nhưng không khí hôm nay rõ ràng không giống, phong ba rất lớn, hai ba vị hoàng tử bắt đầu kết bè kết đảng thuyết phục những người khác, nhất trí yêu cầu đáp ứng điều kiện Thú Nhân. Thất công chúa thì cố gắng để ý, kiên trì phản đối. Những người khác đều đứng xem náo nhiệt. Khà khà, cũng bao gồm cả bần đạo.
"Chúng ta nếu có thể giải quyết tại sao còn phải đánh? Chẳng lẽ tánh mạng một vài nô lệ so với chiến sĩ chúng ta còn quý giá hơn sao?" Đại hoàng tử nói.
"Không sai, hơn nữa chúng ta đã đáp ứng, những nô lệ này có thể từ các quốc gia gánh vác, cũng không phải để một nhà các ngươi tự mình giao ra." Tam hoàng tử nói.
"Vậy thổ địa thì sao? Thổ địa Thú Nhân yêu cầu là mảnh đất duy nhất phì nhiêu của Ngõa Nạp, mặc dù chỉ có chín hành tỉnh, nhưng một nửa lương thực Ngõa Nạp từ đó mà ra, không có mảnh thổ địa phì nhiêu này, bảo dân chúng chúng ta cùng chết đói sao?" Thất công chúa bất mãn nói.
"Không phải là còn có Tạp Tây Á sao, lấy bản lãnh Nữ Võ Thần ngươi, chiếm lĩnh Tạp Tây Á mấy hành tỉnh không phải như đi chơi sao? Nơi đó thổ địa cũng là rất phì nhiêu mà." Tam hoàng tử không cần suy nghĩ nói thẳng tuột ra.
"Nhưng bọn hắn không để ý nguy hiểm đến đây giúp bọn ta, làm như vậy cũng quá bất nghĩa đi?" Thất công chúa do dự nói.
"Thôi đi, đây là chiến tranh quốc gia? Không phải là đạo nghĩa già trẻ lớn bé gì ở đây, sắp chết đói còn đi giảng đạo nghĩa với ai?" Đại hoàng tử khuyên: "Chỉ cần ổn định Thú Nhân, các ngươi có thể rút tay ra ngoài, toàn lực đối phó Tạp Tây Á. Hai trăm vạn quân đội tuyệt đối có thể diệt nước bọn hắn, kiếm tiền trở lại, được mất thế nào, suy nghĩ thật kỹ đi!"
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du