Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 384: Mưu
Tiêu Sắt nhận được điện thoại của Diệp Thiên Vân vẫn luôn nghe ngóng phản hồi từ phía Tiêu Hùng, Tiêu Hùng gần đây lên chức Đại môn chủ, Tây Bắc Trung phái đều do hắn quản lí, mà Tiêu Hùng kiêm luôn là phái chủ Trung phái, vì vậy thời gian của hắn phải tính bằng giây.
Hình Ý môntuy không có thế lực bằng Võ Đang hay thiếu lâm trong giới võ lâm, nhưng dù gì cũng là một trong mười môn phái mạnh nhất, những ngày này Trưởng môn của Hình Ý mônthoái vị, những việc cần làm lại càng nhiều hơn.
Tiêu Sắt đợi cả ngày mới nhận được lệnh của Tiêu Hùng, trực tiếp đến thư phòng đợi chỉ thị của Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng có chút quen thuộc với việc làm trưởng môn, vì mấy năm gần đây do tuổi cao nên một số chuyện vặt không quan trọng lắm đều được giao cho ông, vì vậy có một số chuyện ông cũng giải quyết nhẹ nhàng. Khi xử lí những việc như thế ông rất đắc ý, chỉ là một số chuyện quan trọng đến tay là được.
Tiêu Sắt thấy Tiêu Hùng, biết ông cũng chẳng nhàn rỗi gì bèn nói thẳng luôn: “Môn chủ, có chỉ thị gì không?”
Tiêu Hùng ngồi trên ghế chau mày lại, không trả lời câu hỏi của Tiêu Sắt, mà lại quay người lại với Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, bây giờ ta là đại môn chủ, chứ không phải môn chủ, nhất định phải phân biệt rõ ràng. Hiện nay chúng ta cần hành động cẩn thận từng bước một, ở đây tuy không có ai, nhưng ngộ nhỡ! Gọi ta là được rồi, chức môn chủ của Hình Ý mônđâu dễ làm vậy!”
Tiêu Sắt nghe cũng hiểu ra, và không phản đối Tiêu Hùng, gật đầu đồng ý nói: “Phái chủ, chuyện của Diệp Thiên Vân Hình Ý mônchúng ta giải quyết thế nào đây?”
Tiêu Hùng mắt khép hờ, như đang suy tư gì vậy, mở trừng mắt nói: “Con trai, đừng trách ta!”
Tiêu Sắt lặng người, lập tức quỳ xuống cúi đầu nói: “Phụ thân! Hài nhi không dám!”
Tiêu Hùng không nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Sắt, nhưng gương mặt của ông có chút gì cười nhạo: “Ta biết con còn giận vì để mặc con ở Võ Đang không đoái hoài gì nên mới phân biệt cha con tôi tớ. Con cũng biết là không phải ta không muốn giúp con, nhưng lúc đó con ở Võ Đang thực sự không có nguy hiểm gì cả!”
Tiêu Hùng thấy người Tiêu Sắt run lên, ôn tồn tình cảm nói: “Làm gì có người cha nào hi sinh con trai mình, hổ còn không ăn thịt con! Đó là lúc Hình Ý mônchúng ta đang rất nguy cấp, mấy têm tiểu tử của Tây phái định gây sóng gió cho Hình Ý môn, nếu lúc đấy đi cứu con, tất bọn chúng sẽ nước đục thả câu! Vì vậy ta không đề xuất việc đó, mà ngầm phái người đến Võ Đang, muốn cứu nguy cho con!” “Ai ngờ Diệp Thiên Vân lại là người trọng tình nghĩa, lại cứu con ra khỏi Võ Đang, mối ân tình đó đời này con trả cũng không hết đâu!”
Mắt Tiêu Sắt lúc này hơi ươn ướt, ngẩng đầu lên khẩn cầu nói: “Xin phụ thân nể mặt đã từng cứu một mạng của con mà giúp tiểu sư đệ. Một miếng khi đói bằng một gói khi no! Tiêu sư đệ cứu con một mạng, ơn này con sẽ nhớ suốt đời, nếu chưa báo hết thì kiếp sau báo tiếp!”
Tiêu Hùng thở dài, trong giọng nói có chút bất lực: “Con à, con hành động qua cảm tính rồi, Diệp Thiên Vân trọng tình nghĩa, không sai, nhưng cứu con là việc trong tầm tay hắn! Làm người cần lượng sức mà hành động, mà sức con bây giờ còn không lo nổi cho mình nữa là!”
Tiêu Sắt thấy gương mặt của Tiêu Hùng vậy, vẫn cố chấp: “Diệp Thiên Vân lúc đầu ở Võ Đang, tình thế vô cùng nguy ngập, thế mà đệ vẫn cứu con, sau đó con còn nghe đệ ấy giao đấu với hai tông sư của họ, như vậy nếu không coi là mạo hiểm thì trên đời này cái gì mới được coi là mạo hiểm!
Tiêu Hùng thấy vậy, gật đầu nói: “Được, con nói như vậy tức là con đã đưa ra quyết định, nhưng ta đứng trên lập trường của Hình Ý môn, là sẽ không phái bất cứ ai đi hết!”
Tiêu Sắt nghe vậy, không thể không nhìn Tiêu Hùng, miệng vẫn biện hộ kịch liệt: “Phụ thân, Diệp Thiên Vân là người của phái chúng ta, cũng là thể diện của Hình Ý môn, đừng nói đến những công lao của đệ ấy, chỉ cần thực lực của đệ ấy cũng không nên đối xử với đệ ấy như vậy! Nói rồi tức giận định bỏ ra ngoài!
Tiêu Hùng lạnh lùng hắng giọng: “Đứng lại!” Tiêu Sắt không quay mặt lại, giọng nói có phần thất vọng: “Phụ thân, hài nhi cả đời này tôn tringj ngường, nhưng không ngờ phụ thân lại có thể ra một quyết định như vậy, chẳng nhẽ người muốn Hình Ý môntrên dưới mất hết niềm tin sao?”
Tiêu Hùng cười nhạt, cũng có phần phẫn nộ: “Được, con đã nói thế, ta sẽ nói cho con biết! Hình Ý mônđang như thế nào, con là người rõ hơn ai hết, ánh sáng hào hoa không che giấu được sự kém cỏi của mình! Cứ cho là điều này không quan trọng, nhưng con coi Võ Đang là nơi thế nào, họ là những ai!”
Tiêu Hùng đứng dậy đi đến đằng sau lưng Tiêu Sắt, chậm rãi nói: “Bản lĩnh của Võ Đnag như thế nào mà lại để cho chúng ta động thủ được, nếu Hình Ý môndốc sức mà lật đổ được Võ Đang thì Hình Ý mônchúng ta trên dưới đều bỏ mạng cũng đáng! Nhưng ta dám đảm bảo cho người đi thì cũng không cứu nổi Diệp Thiên Vân đâu! Giang hồ mà không có thực lực, nói gì cũng là trò cười hết, thực lực là điểm tựa cho quyền lực mạnh đó!”
Tiêu Sắt không nói, hắn cũng biết sự thật này, nhưng không thể thấy Diệp Thiên Vân gặp nguy hiểm mà không cứu! Hắn có phần đau lòng: “Vậy một mình con đến Băng Thành chịu chung kiếp nạn này với đệ ấy!” Sự quyết đoán trong lời nói của hắn không hề để cho Tiêu Hùng sự lựa chọn nào khác!
Tiêu Hùng nghe thế cười cay đắng, thở dài: “Tiêu Sắt, con còn quá trẻ! Ta mới nói thế mà con đã mất hết lí trí, Diệp Thiên Vân phải cứu, nhưng không phải Hình Ý môn!”
Tiêu Sắt nghe vậy quay ngoắt người lại, vui mừng hỏi: “Phụ thân, ngoài Hình Ý mônchúng ta thì còn có ai?”
Tiêu Hùng thấp giọng xuống: “Hình Ý mônkhông phải không cứu mà là không cứu được! Nhưng không phải sao núi còn có tổ sư sao? Tiêu Sắt, con cần nhớ, càng những lúc quan trọng càng cần phải bình tĩnh, đừng để tình cảm thù hận che mờ hai mắt, cần học cách nhìn đại cục, đừng tính toán được mất trước mắt, đó mới là mưu kế!” Tiêu Sắt giật mình tỉnh ngộ, vô cùng kích động nói: “Phụ thân, do con không hiểu nỗi khổ của người! Bây giờ con sẽ đi tìm mấy vị sư tổ đây!”
Tiêu Hùng vỗ vỗ vai Tiêu Sắt: “Con chỉ nhớ đến Hình Ý mônvà Diệp Thiên Vân mà sao không nhớ đến Diệp Thiên Vân và mọi người sau núi, có rất nhiều chuyện phải nghĩ theo chiều hướng khác!” Nói rồi khoát tay không nói để Tiêu Sắt đi!
Tiêu Hùng nhìn theo bóng con, trong mắt ngập tràn sự thất vọng...
Diệp Thiên Vân về nhà, nhưng trong lòng vẫn vương vấn đến Hứa Thanh, mở cửa ra nhìn thấy Lí Thiên Kiều đang ngồi nói chuyện với một người nữa trên ghế sô fa.
Người đang nói chuyện kia nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì vui ra mặt, đứng dậy cười lớn: “Thiên Vân, coi như đã gặp được cậu, nếu cậu lại không về thì tôi lại phải về không!”
Diệp Thiên Vân nhìn Cự Hán đang đứng trước mắt, trong mặt thoáng hiện lên niềm vui: “Trần đại ca, không ngờ lúc này rồi mà đại ca còn đến Băng Thành! Tiểu đệ cũng muốn đi chơi cùng đại ca, chỉ tiếc là thời gian không cho phép!”
Trần Mễ La lắc đầu: “Đến đúng giờ không bằng đến đúng lucsm những ngày này đang thấy ngứa nghề, muốn tìm ai đó để luyện tập cái!”
Diệp Thiên Vân thăm dò thế là dã biết hắn ta tới đây là vì Võ Đang, dù gì cũng không vội, mời Trần Mễ La ngồi xuống mới nói: “Đại ca dạo này sống thế nào? Lần trước từ biệt về tiểu đệ vẫn luôn mong nhớ đại ca!”
Trần Mễ La yên vị mới đáp: “Tất cả là nhờ cái phúc của lão đệ, nếu không ta đã không được thanh nhàn như vậy, bây giờ vẫn phải ở nơi tăm tối ẩm thấp rồi! Gặp lại bạn bè cũ, cuộc sống rất thoải mái!” Rồi quay sang Thiên Kiều nói: “Thiên Vân, cậu để một cô gái xinh đẹp thế này ở đây mà chẳng đoái hoài gì, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Lí Thiên Kiều hẳn nói chuyện rất hợp với Trần Mễ La, cố ý nói kiểu ghen tức: “Thiên Vân đi với bạn gái mấy ngày liền không về, để tôi ở đây chẳng ngó ngàng gì, hai người nói chuyện đi, tôi đi pha trà!” Rồi cô đi vào phòng bếp, hẳn đây là nơi mà hia ngày qua cô đã ở quen!
Trần Mễ La ngồi trên sô fa mà như ngồi trên một ngọn núi nhỏ, hắn dựa thoải mái ra sau: “nghe tiểu đệ có chuyện, vì vậy ta đến để xem thế nào! Trước kia ta cũng góp “công” trong việc giết người của Võ Đang, sự trả thù này không thể một mình đệ gánh được!” Nói rồi nhìn Diệp Thiên Vân nửa đùa nửa thật.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy biểu hiện của Trần Mễ La cũng hiểu được ẩn ý trong đó, Trần Mễ La từ ngày thoát được hẳn rất hận Võ Đang, nghe có chuyện bèn chạy như bay đến! Con người này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ không làm được! Rõ ràng là có ý muốn gây sự với Võ Đang!
Diệp Thiên Vân không muốn liên thủ với Trần Mễ La, vì ân oán của Trần Mễ La với Võ Đang quá sâu đậm, tuy sự giúp đỡ của Trần Mễ La là tốt nhưng chắc chắn về sau sẽ khó đối mặt với Võ Đang rồi.
Diệp Thiên Vân hiện không rõ thái đọ của Võ Đang, muốn đánh để sau này không gây rắc rối nữa hay muốn hắn chết mới hả dạ!
Trần Mễ la dường như nhìn ra sự lo lăng của Diệp Thiên Vân, bèn không cợt nhả nữa mà ăn nói nghiêm túc hơn: “Cậu làm mất mặt Võ Đang, họ nhất định không cho qua, sẽ phải cho cậu một bài học! Tôi ở Võ Đang hàng chục năm nay, tôi thừa biết! Nếu họ bắt được cậu thì chỉ có đường chết, không giống tôi, chỉ bị giam mãi tận núi Võ Đang!”
Nhìn sự ngạc nhiên của Diệp Thiên Vân hắn cười: “Nếu không tin thì đợi đến hôm đấy xem ai đoán đúng!”