Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 383: Hứa Thanh
H
ứa Thanh đứng ngoài cửa trông vó vẻ mệt mỏi, cô đang mặc đồng phục tiếp viên hàng không, tay kéo vali, nhưng cho giấu nổi thần thái trong mắt, cô không nghĩ Diệp Thiên Vân mở cửa nhanh vậy, hai tay đang chỉnh lại quần áo thì nhìn thấy Diệp Thiên Vân, cô nói: “Tiểu Vân, em về rồi, nếu không có chuyện gì thì đưa em đi chơi nhé!”
Diệp Thiên Vân thấy Hứa Thanh đến, đầu tiên rất vui mừng, nhưng cảm thấy không đúng thời điểm, bèn nghĩ đóng cửa trước rồi ra ngoài cùng Hứa Thanh, không ngờ Lí Thiên Kiều từ trong bước ra, đứng trước cửa định thần nhìn Hứa Thanh, yểu điệu nói: “không biết tại sao Thiên Vân đi ra ngoài, thì ra là đi gặp người yêu!”
Hứa Thanh nghe thấy âm thanh đó liền sững người lại, thấy Lí Thiên Kiều đang amwcj áo ngủ liền hỏi: “Thiên Vân, cô ấy là ai?”
Diệp Thiên Vân thấy Lí Thiên Kiều nói mấy câu đó trong lòng không vui, nhưng cũng không cần phải giấu Hứa Thanh: “Đây là sư tỉ ở Hình Ý môn”
Hứa Thanh thấy không bằng lòng với cách ăn mặc của Lí Thiên Kiều, hơn nữa trong lòng có chút thù địch, nhưng vẫn lế phép chào hỏi: “Chào sư tỉ, em là bạn gái của Diệp Thiên Vân!”
Lí Thiên Kiều che giấu sự không vui trong lòng lại, nghe thấy thế mà sững người, nhìn Hứa Thanh mặc quần áo đồng phục tiếp viên, dịu dàng chừng mực, ánh mắt chợt thay đổi, nhẹ nhàng kéo tay Hứa Thanh vẻ rất thân thiết: “Chào em, trước kia chị có nghe Diệp Thiên Vân kể về em, nói là có một cô bạn gái, hôm nay mới được nhìn thấy,q ủa là rất xinh đẹp!”
Diệp Thiên Vân thấy Lí Thiên Kiều nói dối trắng trợn, liền kéo một tay Hứa Thanh lại: “Đi thôi, đến chỗ em rồi nói!” Nói rồi không thèm để ý đến phản ứng của Lí Thiên Kiều.
Hứa Thanh hiểu ý gật đầu, chào Lí Thiên Kiều rồi bỏ đi trên taxi với Diệp Thiên Vân.
Trên xe Hứa Thanh không nói gì, nhưng trên mặt cô ấy vẫn có chút không vui, quay mặt ngắm cảnh vật ngoài cửa xe, không them nhìn Diệp Thiên Vân, hẳn là đang giận rồi.
Cứ như thế cho đến nàh Hứa Thanh, Diệp Thiên Vân đặt hành lí xuống rồi ngồi lên giường: “Gần đây nhiều chuyện bận ngập đầu, vì vậy không gọi điện cho em, muốn đợi em về rồi nói!”
Hứa Thanh vừa nãy trên xe không nói gì, nhưng về đến nhà mình rồi, nghe Diệp Thiên Vân nói vậy, mắt ửng đỏ khóc,, nước mắt ngấn trên mi mắt, dường như cứ từng giây từng giọt rơi xuống vậy, khiến người ta thấy vô cùng đáng thương.
Diệp Thiên Vân thấy Hứa Thanh khóc, mới hiểu tại sao nói con gái làm từ nước, bèn dỗ dành: “Đừng như vậy, Lí Thiên Kiều thực sự là sư tỉ của anh mà, huống hồ bọn anh không có gì cả! Cô ây đến đây là muốn đưa anh một thứ, hai ngày nữa sẽ về!”
Hứa Thanh nghe xong không nói gì, nhưng liền dựa vào lòng Diệp Thiên Vân, sau đó khóc to lên, mãi sau mới như chú mèo mướp nằm lười biếng trong lòng Diệp Thiên Vân, nói với vẻ ghen tức: “Em không khóc vì anh với chị ấy!” Trong mắt toáng qua chút giảo ngoặt, rồi nói: “Em rất tin anh!”
Diệp Thiên Vân nghe vậy thấy yên tâm phần nào, nhưng không nhìn cô ấy, mà vuốt mái tóc mượt mà của cô ấy nói lời an ủi: “Vậy sao em khóc?”
Hứa Thanh dựa vào lòng Diệp Thiên Vân, giống như đang suy nghĩ gì vậy, sau mới lau nước mắt nói: “Cũng chẳng có gì, em nhớ anh thì khóc thôi.”
Diệp Thiên Vân “ừ” một tiếng, nâng mặt Hứa Thanh lên, dí tay vào trán cô, giọng nói có tâm sự: “Mấy ngày nay giới võ lâm đầy sóng gió, hơn nữa hai ngày nữa sắp có chuyện xảy ra rồi!”
Hứa Thanh lại không muốn nghe hắn nói, nũng nịu nói: “Thiên Vân, em quen anh lâu như vậy rồi, anh đối với em vẫn vậy, lúc gần lúc xa! Em biết chuyện võ lâm, cũng hiểu nỗi khó xử của anh, nhưng em nghĩ đó không phải là trở ngại giữa chúng ta! Em luôn cảm thấy anh đang gò ép bản thân, nói em biết đi, anh có thật sự thích em không?”
Diệp Thiên Vân không nói, nhưng gật đầu, hắn thích Hứa Thanh, thích từ lần đầu tiên gặp cơ, trong thời gian dài như vậy 2 người tuy thường xuyên gặp nhau nhưng có những lần mấy tháng liền không gặp, nhưng hắn chỉ thích Hứa Thanh!
Hứa Thanh thấy Diệp Thiên Vân gật đầu, trong mắt đầy thần thái khác thường, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, áp sát mặt vào mặt Diệp Thiên Vân!
Trang phục của cô hôm nay khiến Diệp Thiên Vân thấy khác mọi lần, chiếc váy liền nổi lên màu áo sơ mi trắng, chiếc khăn vuông kẻ caro thắt trên cổ, vừa hoạt bát năng động mà vẫn gợi cảm.
Cách ăn mặc này của cô khiến Diệp Thiên Vân nhớ đến lần đầu tiên gặp cô, khiến người hắn đột nhiên nóng lên, thật khso cưỡng lại được, liền ôm chặt lấy Hứa Thanh mà hôn, trong căn phòng nhỏ chỉ còn nghe thấy tiếng của hai người.
Hứa Thanh cũng đáp lại hành đọng của Diệp Thiên Vân, cơ thể cô mềm nhũn ra như nước vậy, miệng nói những âm thanh nghe không rõ lắm: “Thiên Vân, chúng ta mãi ở gần nhau nhé!”
Diệp Thiên Vân vốn đã quên tất cả, trước mắt chỉ có Hứa Thanh, chỉ có người hắn yêu mà thôi. Nhưng câu nói này đã kéo hắn lại với thực tế, hắn có chút kháng cự Hứa Thanh: “Hứa Thanh, anh đang có chuyện, có thể đối mặt với cái chết! Vì vậy anh luôn không muốn tiến xa thế này, vì anh thích em, vì anh không muốn nhanh thế này...” Lần đầu tiên hắn phát hiện ra còn có chuyện khó hơn cả luyện công, lúc này hắn mang tâm trạng vừa muốn tiếp tục lại muốn kháng cự lại!
Hứa Thanh trườn trên người hắn, dùng tay chặn miệng hắn, nhìn hắn với ánh mắt thiết tha: “Chuyện chúng ta làm không liên quan gì cả, cuộc đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì! Em không cần ông trời thương đến chúng ta, chỉ cần chúng ta đã từng có là được, trân trọng những gì đang có là đủ rồi!”
Câu nói này của Lí Thiên Kiều đã làm hắn suy nghĩ lại, hắn nghĩ mình thật mềm yếu trước tình cảm, luôn sống với cái bóng của mối tình đầu, sợ lại bị lừa dối và phản bội. Tuy hắn chưa từng ý thức được, nhưng tình cảm của hắn rất yếu mềm, lần nào cũng như muốn tự vệ vậy! Hôm nay Hứa Thanh lại cho hắn thấy ma lực của tình yêu, và hoàn toàn thoát ra khỏi cái bóng đó!
Đúng! Có lẽ ngày mai sẽ phải chết, có lẽ sẽ phải đối đầu với nhiều thách thức hơn, có lữ có rất nhiều cái có lẽ, nhưng đều là chuyện của sau này, bây giờ điều cần làm là thỏa mãn tình yêu của hai người.
Nghĩ đến đó, Diệp Thiên Vân không còn thấy sợ hãi nữa, và tiếp tục ...
Không biết bao lâu sau hắn tỉnh lại, nhưng cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như mây mù đã tan hết, mắt vẫn chưa buồn mở ra, sờ soạng trên giường, nhưng thấy trống không, ngạc nhiên, hắn đột ngột ngồi dậy, phát hiện ra chỉ còn mình hắn trên giường, không thấy Hứa Thanh đâu.
Ra khỏi giường đi tìm Hứa Thanh, nhưng tìm cả nhà không thấy!
Điều này khiến hắn cảm thấy hụt hẫng, định mặc quần áo thì thấy đầu giường có một mẩu giấy, trên đó là chữ của Hứa Thanh: “Ở nhà có chuyện, đừng quên em!” đồng thời còn có một cái mặt cười nho nhỏ bên cạnh.
Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng trả tờ giấy về chỗ cũ, tâm trạng hụt hẫng đã không còn, nhớ lại lúc nãy mà vẫn thấy bâng khuâng. Lúc đó không biết ở cùng Hứa Thanh bao lâu, chỉ nhớ là cuối cùng thấy mệt ngủ thiếp đi.
Diệp Thiên Vân cầm điện thoại lên, mới biết là mình đã ngủ những hai ngày,, điều này khiến hắn kinh ngạc, đồng hồ sinh học của hắn vốn rất chuẩn, lúc nào cũng dậy đúng giờ, không thể bỗng dưng thay đổi được.
Mặc quần áo xong hắn kiểm tra lại toàn thân, Kim Chung Trác vẫn tiến bộ từng ngày, đã đạt đến đỉnh điểm cấp 6, cảm thấy đây là tiến bộ vượt bậc! Đây là thời điểm quan trọng mà lại tiến bộ nhanh như vậy, hắn không giấu nổi sự vui mừng.
Kim Chung Trác nếu tiến được một bậc thì cơ thể sẽ có thay đổi đáng kể về chất, mà từ mức thứ năm trở đi, tiến bộ một bậc thì sự mẫn cảm sẽ tăng vượt trội.
Nhược điểm cỉa Kim Chung Trác là thời kì đầu tốc độ tiến bộ và sự nhạy bén khá chậm, chỉ đến mức cuối cùng mới khắc phục được điều này. Cũng giống như Thiên Vân tập luyện Thiên Vân bộ, loại di chuyển này có thể nâng cao cả hai chức năng của cơ thể. Bây giờ sắp lên mức 7 rồi, việc đối mặt với Võ Đang ít nhất cũng có thêm hi vọng bảo toàn mạng sống!
Sau vài phút vui mừng ngắn ngủi, Diệp Thiên Vân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, liền cầm điện thoại lên muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại thôi, nếu Hứa Thanh muốn giúp thì nhất định cô ấy sẽ gọi điện.
Trong lúc do dự vẫn chưa gọi đi được, nhưng điện thoại của Hứa Thanh lại vang lên âm báo tắt máy. Diệp Thiên Vân đứng lên, nhìn vài lượt căn phòng ấm áp để quên hết những thứ bên trong đi.
Diệp Thiên Vân hiểu rằng bước ra khỏi căn phòng ấy sẽ phải đối mặt với hiểm nguy vô cùng, nhưng hắn không do dự, đây là con đường hắn đã chọn, vì thế hắn không bao giờ hối hận!