Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 379: Kết Quả Cho Từng Người
ời này nói hơi quá đà rồi.
Diệp Thạch Sinh cũng không mặn không nhạt nói lại.
- Dù sao thành phố Yến cũng là thành phố cấp Phó tỉnh, cho dù là không phải đi chăng nữa thì cũng là một cơ quan chính phủ bậc Đảng bộ then chốt. Tỉnh uỷ cũng không thể muốn điều ai là điều luôn, không thể không xem xét ý kiến Thành uỷ Thành phố, sau này còn muốn triển khai công việc nữa không? Thêm nữa là, tôi thấy đồng chí Hạ Tưởng không thích hợp với vị trí Trưởng phòng Tin tức của Văn phòng Tỉnh ủy. Cậu ta còn quá trẻ, không đủ nhiều kinh nghiệm để có thể đảm đương công việc trên Tỉnh uỷ.
Diệp Thạch Sinh cuối cùng cũng đã mạnh mẽ lên tiếng phản đối.
Thôi Hướng vẫn không chùn bước chút nào:
- Không chỉ có mỗi mình tôi nhận thấy đồng chí Hạ Tưởng phù hợp với vị trí Trưởng phòng đó, Chủ tịch tỉnh Phạm cũng tán thành với ý kiến của tôi. Ngoài ra, tôi và Chủ tịch tỉnh là sau khi nghiên cứu kỹ càng đều cùng nhất trí cho rằng, đồng chí Tông Ứng Chí đảm nhận vị trí Bí thư thành uỷ thành phố Tần Đường là thích hợp nhất.
Mí mắt Diệp Thạch Sinh nháy nháy vài cái, trong lòng giờ đã hiểu, Thôi Hướng là đang ra điều kiện trao đổi.
Tông Ứng Chí là người của Diệp Thạch Sinh, đang giữ vị trí Thị trưởng thành phố Tần Đường. Bí thư thành uỷ cũ đã được điều đến Bắc Kinh, Diệp Thạch Sinh muốn phù trợ Tông Ứng Chí lên cấp chính, nhưng lại gặp phải Thôi Hướng và Phạm Duệ Hằng liên kết phản đối, với lý do là khi Tông Ứng Chí vẫn còn đang giữ chức Thị trưởng thành phố Tần Đường, kinh tế của thành phố trì trệ, không có tiến triển, Tông Ứng Chí nên phải có trách nhiệm lãnh đạo chính. Xét thấy thành tích của đồng chí Tông Ứng Chí không xuất sắc, năng lực chưa đủ, chưa xứng đáng để tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành uỷ.
Diệp Thạch Sinh vốn là muốn dùng quyền uy của Bí thư Tỉnh uỷ, gây áp lực lên Hội nghị thường vụ thăng chức cho Tông Ứng Chí. Ai ngờ Mai Thăng Bình người mà có mối quan hệ khá với y cũng đưa ra ý kiến phản đối. Diệp Thạch Sinh thấy Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ đều phản đối, nên chỉ còn cách nén đề xuất xuống không đề cập tới nữa.
Thôi Hướng nhắc lại chuyện cũ, còn dám lôi Phạm Duệ Hằng ra nói khiến cho Diệp Thạch Sinh càng thêm cảnh giác.
Chẳng lẽ Thôi Hướng và Phạm Duệ Hằng đã kết thành đồng minh với nhau rồi sao?
Trên thực tế, lúc đầu Diệp Thạch Sinh nghĩ rằng giữa Thôi Hướng và Phạm Duệ Hằng không có khả năng kết thành đồng minh. Phạm Duệ Hằng là người cùng đường với Cao Thành Tùng mới đúng, về tính cách thì không hợp với Thôi Hướng lắm, với lại y cũng phân tích ra được cảnh ngộ trước mắt của Phạm Duệ Hằng cũng giống với mình, chỉ cầu ổn định mà thôi.
Dù sao tại tỉnh Yến xảy ra chuyện lớn như vụ Cao Thành Tùng, trên Bắc Kinh sẽ càng bảo thủ hơn với những yêu cầu mà tỉnh Yến đề xuất lên. Sau này, Bí thư và Chủ tịch tỉnh tại tỉnh Yến sẽ khó làm, thành tích chính trị không dễ được đề cao, chỉ còn cách chịu đựng, tích góp lai lịch, thậm chí có vài kỳ Bí thư tỉnh uỷ chỉ mới được làm uỷ viên dự khuyết cho trung ương, càng không có ai là uỷ viên Bộ chính trị. Có thể thấy Bắc Kinh đã thể hiện rõ sự định đoạt vị trí tỉnh Yến, chính là để bảo vệ Bắc Kinh, mưu cầu sự ổn định.
Trong thời hoàng kim của Cao Thành Tùng, Phạm Duệ Hằng có quan hệ mật thiết với ông ta, tuy y đã thuận lợi lên chức chính, nhưng vẫn không thoát khỏi thời gian quan sát của Bắc Kinh đối với y, y cũng rất nỗ lực thể hiện mình để cấp trên yên tâm, nếu không cái vị trí Chủ tịch tỉnh này cũng khó mà ngồi vững được.
Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư bắt tay liên kết đối phó với người khác, Phạm Duệ Hằng sẽ chủ động khiêu chiến với uy quyền của Bí thư, không sợ rước lấy sự bất mãn của cấp trên sao? Diệp Thạch Sinh không tin lắm lời Thôi Hướng nói. Nghĩ đi nghĩ lại rồi cho rằng ông ta hơi phóng đại lên rồi.
Thôi Hướng thấy Diệp Thạch Sinh nghi nghi, liền cười:
- Tôi đề nghị, sẽ do Bí thư Diệp, Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi và Trưởng ban Mai triển khai trước một cuộc họp nhỏ, nghiên cứu một chút về việc điều đồng chí Hạ Tưởng đến phòng Thông tin Văn phòng Tỉnh uỷ.
Dịêp Thạch Sinh sửng sốt: Chuyện bé xé ra to vậy à? Việc điều động một Phó chủ tịch huyện thôi mà cũng phải tổ chức cuộc họp Bí thư tỉnh uỷ, đùa hơi bị quá rồi.
Thôi Hướng cười ha hả:
- Việc Hạ Tưởng chỉ là chuyện nhỏ đi kèm vào, chủ yếu là thảo luận vấn đề về đồng chí Tông Ứng Chí.
Nếu hy sinh Hạ Tưởng để tác thành cho Tông Ứng Chí, Diệp Thạch Sinh sẽ chẳng có ý kiến gì. Tuy hơi có cảm giác bị người khác bức ép nhưng cũng tại Tông Ứng Chí kém cỏi, muốn đề bạt hắn ta cũng khó mở lời. Thôi thì hiếm khi Thôi Hướng tìm được lý do, nên Diệp Thạch Sinh đã thuận gió dong buồm đồng ý với y.
Dịêp Thạch Sinh gật đầu, y biết, chỉ cần họp hội ý thông qua, vị trí Bí thư thành uỷ của Tông Ứng Chí cơ bản coi như đã nằm trong tay. Ý kiến của bốn vị Uỷ viên thường vụ đều thống nhất, thì trên cuộc họp Hội nghị thường vụ sẽ không có tiếng phản đối. Chỉ là Hạ Tưởng… Mặc kệ thôi, dù sao y cũng chẳng có quan hệ gì với Hạ Tưởng, hắn có tiền đồ hay không không đáng để tâm.
Buổi chiều, buổi họp hội ý được mở ra.
Cái khiến cho Diệp Thạch Sinh trong lòng bất an nhất chính là không nắm bắt được ý kiến của Mai Thái Bình. Tuy rằng mối quan hệ giữa y và ông ta khá tốt, nhưng y cũng biết giữa Mai Thái Bình và Hạ Tưởng cũng có qua lại, và nghe nói Mai Thái Bình cũng thích Hạ Tưởng. Mai Thái Bình là một người rất ngoan cố, cho dù ông ta và y có mối thâm giao thế nào, nhưng chuyện mà ông ta đã quyết thì sẽ không dễ dàng nhường nhịn y.
Chủ yếu là, Mai Thái Bình đến từ Bắc Kinh, lại là người họ Mai, nên ở tỉnh Yến ông ta có thể hành động độc lập, không nể mặt bất kỳ ai. Thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nếu như ông ta cứ nhất quyết chuyện công ra chuyện công thì đúng là chặn cổ được rất nhiều người.
Buổi họp hội ý được cử hành tại văn phòng Bí thư. Đầu tiên, Diệp Thạch Sinh phát biểu nói rõ nguyên do, đề xuất nên nghiên cứu lại vấn đề của đồng chí Tông Ứng Chí, sau đó chuyển chủ đề, đẩy bóng sang cho Thôi Hướng, nói:
- Đồng chí Thôi Hướng cũng có ý kiến muốn đề xuất, mời anh phát biểu ý kiến.
Thôi Hướng đề xuất muốn đề bạt Hạ Tưởng đến Văn phòng Tỉnh uỷ đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng Tin tức ở đó.
Vì đây là buổi họp hội ý nhỏ, nên mọi người có vẻ thoải mái hẳn ra, Phạm Duệ Hằng cười khểnh nói:
- Một Phó chủ tịch huyện mà lại phải đến văn phòng Bí thư tỉnh uỷ họp, đồng chí Hạ Tưởng mà biết được tin này thì không biết có cảm tưởng gì đây? Ha ha. Đồng chí Hạ Tưởng có thành tích, có năng lực, nghe nói ở huyện An rất có tiếng tăm, là một đồng chí có tiền đồ tốt, nếu điều đến Phòng tin tức Tỉnh uỷ liệu có chút không biết trọng nhân tài rồi không?
Trong lòng Diệp Thạch Sinh bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Phạm Duệ Hằng muốn phản đối?
Không ngờ Phạm Duệ Hằng đổi hướng:
- Có điều nếu cứ loanh quanh mãi ở địa phương thì sẽ không hiểu tường tận chính trường là như thế nào, đến Tỉnh uỷ làm việc cũng tốt, Phòng tin tức là nơi chuyên phụ trách thu thập dữ liệu, điều chỉnh, quản lý và chỉ đạo hệ thống mạng lưới thông tin toàn Tỉnh, cũng là một bộ phận quan trọng. Có vị Trưởng phòng trẻ tuổi như Hạ Tưởng cũng sẽ giúp ích cho phòng tin tức thích ứng với nhu cầu hiện đại hoá. Tôi thấy ý kiến này được.
Một bộ phận vốn chẳng quan trọng, giờ qua lời nói của Phạm Duệ Hằng thì biến thành quan trọng. Thật đúng là lời quan nói ra, lý nào cũng là lẽ đúng.
Mai Thái Bình không tỏ thái độ nói:
- Chuyện của Hạ Tưởng để qua một bên đã, chúng ta nên bàn về vấn đề đồng chí Tông Ứng Chí trước.
Sau một hồi tranh luận sôi nổi, cuối cùng bốn người cùng nhất trí quyết định, xét đến việc đồng chí Tông Ứng Chí đảm nhiệm chức Thị trưởng đã nhiều năm, cũng lập được không ít thành tích, với tinh thần động viên đồng ý để y đảm nhận chức Bí thư thành uỷ thành phố Tần Đường.
Diệp Thạch Sinh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy, vượt qua cả tưởng tượng của y. Y cho rằng Phạm Duệ Hằng và Mai Thái Bình sẽ đưa ra ý kiến phản đối, sự tán thành của Phạm Duệ Hằng nếu nói là nằm trong dự liệu, có điều là trong hợp tình hợp lý, vậy thì việc Mai Thái Bình không chút ý kiến phản đối nào thì đã vượt ra ngoài dự đoán của y rồi.
Tiếp theo là bàn về vấn đề Hạ Tưởng.
Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh mỗi người đều nói theo cách riêng tán thành đề xuất đã đưa ra lúc trước. Phạm Duệ Hằng hơi trầm tư, cũng cất lời:
- Thái độ của tôi là lạc quan, cẩn thận.
Phạm Duệ Hằng đồng ý rồi.
Phạm Duệ Hằng đồng ý điều Hạ Tưởng đến Văn phòng Tỉnh uỷ làm không phải là vì Thôi Hướng âm thầm tìm tới hắn trước, cũng không phải xuất phát từ việc đưa Hạ Tưởng tới đó rồi không dùng. Y tự có suy nghĩ của riêng mình. Ban đầu là Đàm Long đề xuất với y, tốt nhất là đá Hạ Tưởng ra khỏi thành phố Yến vì mạng quan hệ của Hạ Tưởng hầu như đều nằm ở đây. Nhưng đột nhiên Thôi Hướng đề xuất với y điều Hạ Tưởng đến Văn phòng tỉnh uỷ, suy xét lại và thấy ý kiến cũng được nên đã đồng ý.
Y coi trọng mạng lưới quan hệ và cái duyên của Hạ Tưởng, càng coi trọng đầu óc kinh doanh của hắn, muốn nhân cơ hội này kéo Hạ Tưởng về bên mình để từ từ một mình sử dụng, sai khiến.
Về phần bắt tay với Thôi Hướng để đối phó với Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng không ham thích lắm. Việc Cao Thành Tùng bị đổ đã cảnh tỉnh cho y rất nhiều, chính là muốn làm quan ở tỉnh Yến thì cần phải ổn định. Thà bảo thủ còn hơn cấp tiến, thà không có thành tích còn hơn đem nỗi phiền phức đến cho Bắc Kinh. Nói cách khác chính là, thà hi sinh lợi ích của tỉnh Yến cũng phải chiều ý của Bắc Kinh.
Ai bảo Bắc Kinh là thủ đô cơ chứ?
Tỉnh Yến là bình phong cho Bắc Kinh, là cửa Nam cuối cùng của Bắc Kinh, vị trí chiến lược rất quan trọng. Còn tỉnh Yến có thể phát triển thành một tỉnh cường kinh tế, lại không đứng đầu sự quan tâm suy xét của Thủ đô. Đối với Bắc Kinh mà nói, tỉnh Yến duy trì tình trạng không cao không thấp như hiện giờ, tiếp tục giữ được đường lối ổn định, bảo thủ mới phù hợp nhất cho lợi ích của toàn cục diện.
Phạm Duệ Hằng chưa đến nỗi ngu ngốc bắt tay với Thôi Hướng ép vua thoái vị ngay trước mũi Bắc Kinh. Vài năm sau Diệp Thạch Sinh về hưu, thì y có thể thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư. Còn Chủ tịch tỉnh có là ai lên thì cũng không phải phạm vi y quan tâm. Nói thật là, y cũng không muốn kết hợp với Thôi Hướng, vì hắn ta không dễ để bị người khác nắm bắt.
Ba người gật đầu rồi, chỉ còn ý kiến của Mai Thái Bình nữa thôi.
Mai Thái Bình đáp lại một câu nhanh gọn đến bất ngờ:
- Cũng tốt, vậy thì điều Hạ Tưởng đến Phòng tin tức Tỉnh uỷ, tôi đồng ý.
Diệp Thạch Sinh kinh ngạc không ít, y luôn cho rằng Mai Thái Bình sẽ bảo vệ Hạ Tưởng, sẽ nêu đủ lý lẽ tranh luận một phen. Ai ngờ, Mai Thái Bình lại không chút do dự đồng ý, chẳng lẽ quan hệ giữa Hạ Tưởng và ông ta chỉ ở mức thường thường mà thôi?
Mặc kệ, thuận lợi thông qua hai cái thảo luận rồi, mỗi người đạt được mục đích riêng, coi như vui vẻ cả bốn bên.
Mai Thái Bình quay về phòng làm việc, ngồi trên ghế ngây người mất một lúc, lắc đầu cười rồi gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm.
- Có người muốn động vào Hạ Tưởng, muốn điều cậu ta đến làm Trưởng phòng Tin tức Tỉnh uỷ, tôi đồng ý rồi.
- Cái gì? Chú, sao chú có thể đồng ý dễ dàng như vậy? Hạ Tưởng đến Phòng tin tức làm cái gì? Ngày ngày điều chỉnh tin tức, công văn? Chú không phải làm thế là hại cậu ấy sao? Rốt cuộc là chú suy xét từ cái gì vậy?
Mai Hiểu Lâm vội vàng nói.
Mai Thái Bình cười một cách bất lực.
Tính khí Mai Hiểu Lâm thế nào y rất rõ, giống giống với y hồi còn trẻ chính là khi gặp chuyện thì nhảy bật lên, có lúc khi nói chuyện thì nói những lời không suy nghĩ. Nhưng tính cách bộc trực, ngay thẳng đó lại có chút đáng yêu và chân thật. Trong gia đình ba đời nhà họ Mai thì Mai Hiểu Lâm là người được y yêu quý nhất.
Việc cá nhân của Mai Hiểu Lâm lại không được thuận lợi, mới đầu y còn có ý gán ghép cô và Hạ Tưởng. Nhưng do vài lần thăm dò Hạ Tưởng, mới biết y đã đính hôn với con gái Tào Vĩnh Quốc nên đành thôi. Trên chính trường đều phải nể mặt lẫn nhau, sau lưng Tào Vĩnh Quốc không có đại gia tộc gì cả, nhưng Hạ Tưởng cũng không phải là kẻ tham phú phụ bần, y không có bản lĩnh cưỡng ép Hạ Tưởng cưới Mai Hiểu Lâm. Nếu chuyện bị đồn ra ngoài, ngoài bị mất mặt ra, không những Mai Hiểu Lâm không đồng ý, đến cả ông cụ cũng sẽ đánh cho y một trận.
Tuổi tác lớn rồi, không còn khả năng gây ra chuyện hoang đường như ngày xưa được nữa.
Có điều Hạ Tưởng lại rất hợp với tính khí của Mai Hiểu Lâm.
Trong sự yêu mến Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm cũng mang ý thích thích, điểm này là Mai Thái Bình nhìn thấy rất rõ. Thôi thì Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng không đến được với nhau, trên chính trường giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt. Mai Thái Bình cũng coi trọng năng lực của Hạ Tưởng, và Mai Hiểu Lâm lại rất nghe lời Hạ Tưởng, có Hạ Tưởng ở bên, Mai Hiểu Lâm sẽ bớt phạm nhiều lỗi sai sót.
Tuy nhiên khi nghe Thôi Hướng đề xuất điều Hạ Tưởng đến Văn phòng tỉnh uỷ làm, mới đầu y định phản đối, nhưng trong chốc lát đã đổi ý, y nghĩ thông được một điểm: Hạ Tưởng đến Văn phòng tỉnh uỷ chưa chắc đã là chuyện không tốt, Thôi Hướng đa phần là muốn làm cho Hạ Tưởng nhàn rỗi. Đầu tiên là để cậu ta giữ chức Trưởng phòng tin tức, sau đó cậu ta sẽ dần dần bị người ta quên đi, để cậu ta làm việc trong cơ quan vụn vặt, mài mòn góc cạnh, tê liệt gân cơ, cuối cùng sẽ giống như những người bình thường khác, từ từ sẽ trở thành vị quan liêu nhỏ bé không thể bình thường hơn được. Có thể nói, cách giết người mềm dẻo thế này quả là không thường chút nào.
Nhưng điều đến Văn phòng tỉnh uỷ rồi sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạ Tưởng. Mai Thái Bình dự định từ từ tìm cơ hội, một bước nhấc Hạ Tưởng đến làm bên cạnh mình, y có thể từ từ truyền thụ lại cho cậu ta mưu lược trong chính trường, bồi dưỡng Hạ Tưởng thành tướng của họ nhà Mai. Không phải Mai Hiểu Lâm có yêu mến và thích Hạ Tưởng sao? Được, không thể đến với nhau thì bồi dưỡng cậu ta thành phụ tá cho Mai Hiểu Lâm, là người phát ngôn cho nhà họ Mai.
Mai Thái Bình gửi gắm kỳ vọng rất nhiều ở Mai Hiểu Lâm, hi vọng cô ấy ít nhất có thể làm tới vị trí cấp Tỉnh. Trong từng bước trên con đường thăng chức của cô mà có Hạ Tưởng ở bên cạnh phò tá, y tin có thể đạt thành công hơn một nửa.
Chính vì những suy nghĩ đó mà cuối cùng Mai Thái Bình đã quyết định đồng ý với đề xuất của Thôi Hướng.
Suy nghĩ của Mai Thái Bình chính là kiểu chim sẻ đứng sau bọ ngựa bắt ve, còn Thôi Hướng có suy nghĩ riêng của hắn ta. Y cũng có diệu kế mượn gió bẻ măng.
Tuy rằng có rất nhiều cánh tay sau rèm muốn đẩy vận mệnh của Hạ Tưởng theo hướng mà họ định, nhưng nhân vật chính lại vẫn hoàn toàn không hay biết gì, và hắn còn đang rất bận.
Con đường Sơn Thuỷ sắp được thông suốt, khu du lịch Tam Thạch cũng ở trong mùa du lịch thịnh vượng cuối cùng trong năm, làng du lịch sắp được làm xong, và Tề Á Nam thì luôn tìm đến Hạ Tưởng bàn luận dự án đầu tư mới. Tóm lại, hắn không hay biết gì việc mình sắp phải rời khỏi huyện An, nghênh đón lịch trình mới, mà vẫn là đang một lòng vì công việc, bận đến nỗi không còn thời gian để thở.
Phòng Ngọc Huy cũng trở nên thành thật rất nhiều, một lòng một dạ chăm chút cho dự án làng du lịch mới, kỳ vọng có thể lập nên một hình ảnh mới đầy tốt đẹp.
Đương nhiên, trên thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió được. Mai Hiểu Lâm mấy lần gặp Hạ Tưởng có thái độ như có gì muốn nói nhưng lại thôi, khiến cho hắn sinh nghi. Sau đó trong một lần đi thị sát, trên đường đi, Mai Hiểu Lâm đã tiết lộ hành động sắp tới của Tỉnh.
Hạ Tưởng nghe xong, kinh ngạc một lúc, thật lâu không nói gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đến cả Bí thư tỉnh cũng đã đồng ý rồi, chuyện coi như không còn nước để xoay chuyển. Bí thư tỉnh uỷ nếu mà muốn điều động một Phó chủ tịch huyện thì rất dễ dàng, Trần Phong dù có quyền thế mạnh thế nào cũng không dám làm trái với ý kiến của Bí thư tỉnh uỷ.
Huống chi, cả bốn nhân vật cấp quan trọng đều gật đầu tán thành, sẽ không có ai dám có ý kiến phản đối nữa.
Bình thường Hạ Tưởng chẳng bao giờ hút thuốc, nhưng giờ lại hút liền ba điếu mới có thể từ từ cân bằng trở lại. Nói thật, hắn bây giờ không muốn rời khỏi huyện An, vì huyện An hiện giờ giống như một chảo lửa nóng, là thời cơ tuyệt vời để thể hiện tài năng, vả lại hắn cũng đã vạch kế hoạch cho bước tiếp theo, muốn tận mắt chứng kiến đường Sơn Thuỷ sau khi khai thông sẽ mang lại ảnh hưởng lớn thế nào tới huyện An và huyện Cảnh. Không ngờ, trong bỗng chốc lại sắp bị điều đến Văn phòng tỉnh uỷ làm việc.
Tuy là được thăng cấp lên làm Cục trưởng, nhưng lòng Hạ Tưởng lại không vui mừng chút nào, hắn biết rất rõ cái trò cho thăng chức nhưng lại tước đi quyền lực, nếu không là chủ ý của Thôi Hướng thì sẽ là chủ ý do Phạm Duệ Hằng lập ra.
Cho dù ở Tỉnh uỷ có Phó Chủ tịch tỉnh Mã, Tống Triều Độ và Mai Thái Bình, muốn cho Hạ Tưởng phải chịu ấm ức cũng khó. Nhưng công việc ở cơ quan không phải bắt đầu bằng việc tạo phúc cho người dân, không phải là lý tưởng và hoài bão của hắn. Tuy rằng Mai Hiểu Lâm cũng nói súc tích dụng ý của Mai Thái Bình, nhưng hắn vẫn cảm thấy cảm giác không được dễ chịu.
Nghĩ thêm một lúc nữa, hắn cười:
- Cũng tốt, đến Văn phòng tỉnh uỷ học hỏi làm thế nào để xử lý tốt hơn trong mối quan hệ giữa người với người cũng là thu hoạch lớn. Đều là công việc cách mạng, đều là vì nhân dân phục vụ đúng không?
Mai Hiểu Lâm thấy hắn nghĩ thông suốt rồi nên cũng vui mừng, nói:
- Tôi cũng không nỡ anh rời đi, nhưng anh được thăng cấp bậc khác cũng tốt. Đợi qua hai năm nữa thì có thể trực tiếp làm Bí thư huyện uỷ rồi.
Lời nói của Mai Hiểu Lâm mang chút dịu dàng, khiến Hạ Tưởng hơi hơi sửng sốt, không tự chủ nhìn cô ấy. Mai Hiểu Lâm như nhận ra được gì đó liền đỏ mặt, nói:
- Anh nhìn các gì chứ? Ngạc nhiên gì mà ngạc nhiên, tôi cũng là con gái, cũng có lúc dịu dàng chứ.
Hạ Tưởng bị cô đùa liền bật cười, vuốt vuốt cái mũi nói:
- Cô mà không nói, tôi cũng quên mất cô là một cô gái.
Mai Hiểu Lâm giận rồi, một phút tức giận cô hành động mà không suy nghĩ, đầu ngẩng cao, dùng sức ướn ngực ra phía Hạ Tưởng ra oai:
- Anh không có mắt à? Tôi không phải con gái thì đây là cái gì?
Hạ Tưởng đành chịu thua. Trong số những người con gái mà hắn quen, thì Mai Hiểu Lâm là người có bộ ngực nhô cao nhất. Nhô cao thì tốt chứ sao, cũng đâu cần phải dùng sức ưỡn lên như thế?
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần