If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 593
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2147 / 70
Cập nhật: 2016-03-09 17:02:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Đai Lưng Thần Linh (2)
hông phải bọn họ không muốn, mà có muốn cũng không nổi.
Ở tinh cầu hồn loạn kia, Lâm Mai cũng đã có được đủ lợi ích cho gia tộc mình, đồng thời, mượn danh vọng của Tiểu Ân, mở rộng phạm vi thế lực gia tộc, vững vàng ngồi trên ngai vàng cao nhất của tinh cầu.
Tuy nói cây cao đón gió lớn, nhưng có Tiểu Ân hậu thuẫn và để ý, bất cứ kẻ nào muốn động đến Lâm Mai và gia tộc của hắn cũng phải nghĩ trước một chút.
Day Ville không còn trên đời, các thú nhân bất kể mạnh mẽ hống hách thế nào nhưng thủy chung vẫn không có nhân vật nào đủ phân lượng để tìm họ tính sổ.
Nguyên nhân chính là vì thiếu đại nhân tình của Tiếu Ân, nên hắn mới có thể đi lại khắp nơi vì áo giáp ma phập của Tiếu Ân, đưa tới một ngàn bộ.
Đương nhiên Tiểu Ân cũng không chiếm tiện nghi của hắn, ngay lúc đó đua ra một vạn thẩn lực kết tinh, lặp tức làm mọi người tròn mắt.
Nhưng, có thể xuất ra một nghìn bộ áo giáp, Lâm Mai cũng coi như đã tận tâm tận lực, nhiều nữa thì vượt quá khả năng rồi.
Tiểu Ân hái xuống một cái lá cây, ngậm vào miệng nhẹ nhàng thổi.
Có Nhất Hào giúp đỡ. hắn có thể trong nháy mắt đã nắm giữ được mấu chốt trong đó, nên âm điệu thổi ra coi như tao nhã êm tai.
Day Ville có vẻ như cũng có hứng thú, cũng hái một cái lá cây đưa vào miệng.
Nếu có ai để ý tới cành lúc nãy. sẽ thấy động tác của Tiểu Ân và Day Ville gần như giống nhau như đúc. Không chi có động tác giống nhau, ngay cả thói quen cũng cực kỳ giống.
Day Ville nín thớ thổi một cái. chi có một tiếng phi phi nước bọt bắn ra, như thể thúi lắm, xen lẫn âm điệu của Tiểu Ân khiển cho người ta cảm thấy buồn cười.
Tiểu Ân và Day Ville liếc nhau, cùng phá lên cười. Day Ville kêu lên:
- Có gì hơn người chứ. Để Nhất Hào theo ta đi, ta còn làm tốt hơn.
Tiểu Ân cũng cười ha hả. đứng lên phủi phủi mông:
- Ta phải đi, cho ngươi nửa năm, tập họp tất cà thú nhân ớ đây, bọn họ hẳn là sẽ nghe theo sắp xếp của ngươi.
- Ta biết
Day Ville đáp tràn đẩy tự tin
- Khiến cho bọn họ tín ngưỡng ma thần của chúng ta, cung cấp thần lực cho chúng ta. Ôi, cái vòng luân hôi này thật sự khiến người ta hâm mộ.
Ánh mắt Tiểu Ân và Day Ville có thẩn sắc giống nhau như đúc:
- Đúng vậy, không biết chúng ta liên thủ có thể quang minh chính đại có được một thần lực kết tinh không nữa.
Dứt lời, hai người tản ra đi về hai hướng khác nhau.
Day Ville hiển nhiên là đi tới chỗ thú nhản tụ tập. Có phân thân này yểm trợ, tuyệt đổi không có khả năng bị các tát mãn thú nhân còn lại phát hiện ra điều gì không ổn. Muốn mạo phạm ngụy thần cao cao tại thượng kia cũng không phải việc người bình thường dám làm. Sau khi đại đa số chim đâu đàn đã bị vặt sạch lông, khăng định Day Ville có thê dễ dàng hoàn thành kế hoạch dự định.
Hào quang lóe sáng, Tiểu Ân đã vào trong phòng ngủ của hắn.
Khi không có người ngoài, Tiểu Ân và Vô Danh giống nhau, tự do ra vào không gian không có ma pháp trận phụ trợ.
Chỉ có điều, hắn là mượn đại lục thần tạo và sức mạnh của Cự Ma Thần. Còn Vô Danh...
Khả năng và năng lực của hắn thì Tiểu Ân cũng không biết được, nhưng ngẫm lại cũng biết vói thực lực trước mắt của hắn, gần như không có khả năng học tập.
Trong phòng, Tiếu Ân cảm ứng một chút, không thấy có bất cứ kẻ nào đến tìm mình.
Từ trong vòng cổ không gian hắn lấy ra một ma pháp lục thư pha lê. Thứ này cũng không giống như một ma pháp lục thư bình thường, hoàn toàn từ một loại pha lê đặc biệt chế tác mà thành.
Tiểu Ân từng hỏi một lượt nhưng cũng không người nào biết được cái tài liệu pha lê này đến tột cùng là cái gì.
Có điều, thứ này nhìn qua hoàn mỹ lấp lánh, rực rỡ trong suốt, bất kể ngươi nhìn theo góc độ nào cũng đêu là một vầng sáng thanh khiết, lại tản mát một sức hấp dẫn thần bí mà đặc thù.
Ma pháp lục thư này chính là các thú nhân vì cảm kích Cự Ma Thần, hoặc là vì thỉnh cẩu được sự che chở của Cự Ma Thần mà kính dâng lên bảo vật.
Thứ này rơi vào tay Cự Ma Thần, thực ra cũng là rơi vào tay Tiếu Ân.
Chậm rãi mớ ra ma pháp lục thư cầm trong tay, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ này đã cảm ứng được rõ ràng khí tức cổ xưa trên đó. Khí tức này cùng không mạnh mẽ, nhưng lại ngân nga sâu thâm, khiến cho người ta có một cảm giác tang thương, giống như một lão nhân trong truyện xưa. khiến người ta cảm thấy kính nể.
Cho nên, khi sử dụng lực lượng tinh thần để đọc thứ này, Tiểu Ân cũng ngưng thần tĩnh khí, hết sức chuyên chú.
Đây cũng không phải là loại công phu hình thức, mà là biểu hiện của sự chuyên tâm đến cực hạn. Trên ma pháp lục thư này hắn cảm ứng được khí tức của trận chiến thảm thiết của chúng thần viễn cổ. Người có thể bảo lưu được khí tức này tuyệt đối không phái hạng người vô danh.
Theo trí nhớ của Day Ville trước khi bị giết có thể thấy, sớ dĩ hắn có thể thành ngụy thần cũng vì đã bảo quản thứ này thật cẩn thận.
Đương nhiên, chỉ có người đạt được cảnh giới ngàn năm truyền kỳ trờ lên mới có thể xem hiểu được lục thư này, mà các thú nhân này rõ ràng không biết điều đó, cho nên mới kính dâng lên, cuối cùng lại tiện nghi cho Tiểu Ân.
Khi lục thư pha lê được mở ra, ngay lập tức người ta có thể nhìn thấy một vùng lắp lánh như bầu trời đầy sao, có thể khiến cho người ta thất thần trong đó.
Lực lượng tinh thần hóa thành một làn khói nhẹ nhàng tiến nhập vào trong ma pháp lục thư. Bản vẽ bên trong kia dưới sự kích hạ của sức mạnh tinh thần cấp truyền kỳ của Tiếu Ân, chậm rãi cải biến.
Bức họa đó dần thay đổi trở nên sinh động hẳn lên, rất sống động.
Tinh thần ý thức của Tiểu Ân chậm chậm đi xuống, giống như bên trong ma pháp lục thư này có một lực hấp dẫn khiến cho tinh thần người ta không tự chủ mà sa vào đó.
Tiểu Ân cũng không chống cự, bởi hắn biết, chi có theo lực dẫn đường của ma pháp lục thư mới có thể thực sự được nó đổng ý. cảm ngộ hết thảy.
Dần dần, trước mắt Tiểu Ân sáng ngời, dường như hắn đã tới một không gian vũ trụ.
Trong không gian vũ trụ này, khoảng cách giữa người với người không thể tính toán bằng thước, mà phải tính băng ngàn dặm.
Nếu ném bản thể Tiểu Ân tới không gian này thì hắn chỉ có thể miễn cưỡng giữ được sự sống của mình, nhưng muốn giao thủ với ké thù ở ngoài ngàn dặm thì là một chuyện hy vọng xa vời.
Quay đầu nhìn xung quanh, tất cà hằng tinh đều cách hắn một đoạn lộ trình thật xa dường như vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Nhưng ngay khi Tiểu Ân còn đang kinh dị, bất ngờ hai đạo hào quang chợt sáng, đó là hai hào quang, thực sự phi hành vói tốc độ ánh sáng.
Hai mắt Tiểu Ân hoa lên. trong mắt hắn chi chói lòa ánh sáng mãnh liệt này.
Đột nhiên, vầng hào quang dừng lại, qua vầng sáng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy.
Bên trong hào quang không ngờ là hai người, không, hẳn là hai thần linh, điểu này, nhìn ngọn lửa thần lực quanh thân họ có thể biết được.
Cự Ma Thần cũng từng chơi đùa với thứ hào quang ảo diệu này, nhưng hào quang kiêu căng của hắn so với hai người này, ngay cả tư cách so sánh cũng không có.
Bị tầng ánh sáng ngăn trở, nên Tiểu Ân cũng không có khả năng thấy rõ khuôn mặt thật của thần linh này, tuy nhiên, khiến hẳn cảm thấy cao hứng là hai thần linh này bắt đầu đánh nhau.
Thần tiên đánh nhau, đây chính là chuyện khó gặp được đó. Tiểu Ân lập tức nín thở ngưng thần, cẩn thận xem.
Một lát sau, thân thể giả thuyết của Tiểu Ân đột nhiên toát ra mổ hôi lạnh.
Hai vị thẩn linh này đánh nhau thật náo nhiệt, nhung vấn đề là, Tiểu Ân xem không hiểu...
Theo như hắn cảm ứng được thì chi có sự cường đại. sự cường đại của hai vị này đã vượt quá xa phạm vi hắn có thể lý giải.
Giống như một đứa trẻ ba tuổi đang xem hai cao thủ hàng đẩu chơi cờ với nhau vậy, sẽ cảm thấy choáng váng đâu óc, căn bản là không hiểu nước đi và suy nghĩ của bọn họ.
Cám khái duy nhất của Tiểu Ân lúc này chính là: Quá cường đại.
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Dị Giới Chi Quang Não Uy Long - Thương Thiên Bạch Hạc Dị Giới Chi Quang Não Uy Long