Số lần đọc/download: 11864 / 514
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Chương 12: Biến Sổ
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Hi Tắc: “Mời Hi Tắc đại nhân cứ nói đi!”
Hi Tắc này dù sao cũng là nguyên lão, là cấp bậc đại nhân vật của ‘Quân Đao’, một trong tứ đại tổ chức sát thủ. Những chuyện thế tục thì chỉ cần để cho Quân Đao tổ chức đi làm là được. Phải nhờ đến mình hỗ trợ thì khẳng định không thể là việc nhỏ được.
“Lâm Lôi, cách đây không lâu Áo Bố Lai Ân cùng Khải Sắt Lâm 2 tên súc sinh tham lam chẳng phải đã nói với ngươi rằng muốn thống nhất đại lục phân thiên hạ hay sao?” Hi Tắc nói.
“Đúng là có chuyện này.” Lâm Lôi gật đầu.
Hi Tắc cũng gật đầu đáp: “Có phân thiên hạ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến ta. Có điều ngươi cũng biết đấy, giữa ta và La Toa Lỵ có một chút quan hệ đặc thù.” Hi Tắc cười cười. “Ta hiểu rất rõ tính tình của La Toa Lỵ, nàng vẫn trụ lại Băng Tuyết Nữ Thần điện, quả là rất coi trọng Băng Tuyết Nữ Thần Điện này.”
Lâm Lôi gật gù.
La Toa Lỵ tu luyện đến mấy ngàn năm vẫn ở lại Băng Tuyết Nữ Thần điện, qua đó có thể thấy được sự coi trọng đối với nơi này.
Thử ngó sang Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, nội bộ liệu có được mấy kẻ tu luyện đến mấy ngàn năm vẫn còn ở lại đây? Dù sao đối với những cường giả đã tu luyện đến mấy ngàn năm này mà nói, mục tiêu của bọn họ chính là thành Thần! Bước lên con đường thành Thần, thử hỏi sao mà còn muốn tín ngưỡng Thần linh được nữa cơ chứ.
Thần, chính là để cho người khác tín ngưỡng.
La Toa Lỵ tiếp tục trụ lại Băng Tuyết Nữ Thần điện, đương nhiên không phải vì tín ngưỡng Băng Tuyết Nữ Thần mà chính là vì tình cảm đối với Băng Tuyết Nữ Thần điện.
Hôm đó Áo Bố Lai Ân hắn cũng nói muốn Bắc vực 18 công quốc quy về Áo Bố Lai Ân đế quốc.” Hi Tắc lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Kỳ thật quy về hắn thì cũng chẳng có vấn đề gì, có điều ngươi cũng biết đấy, tại Áo Bố Lai Ân đế quốc vốn có quy định, chỉ có thể thờ phụng Vũ Thần ‘Áo Bố Lai Ân’, còn những tôn giáo khác thì không được phép tồn tại.”
Lâm Lôi gật gật đầu.
Ngay cả Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình tại Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng chỉ có thể cài vào một số nhân mã tình báo chứ không dám ngang nhiên phát triển.
“Mười tám công quốc ở phương bắc một khi đã bị chinh phục, với chính sách cai trị của Vũ Thần ‘Áo Bố Lai Ân’, dám chắc sẽ không để cho Băng Tuyết Nữ Thần điện tiếp tục tồn tại.” Hi Tắc nhíu mày, “Ta lo rằng nếu La Toa Lỵ mà nóng nảy thì nhất định sẽ đối đầu với Áo Bố Lai Ân đế quốc.”
Lâm Lôi đã hiểu ra nỗi suy tư của Hi Tắc.
“Hi Tắc đại nhân, chuyện này thì ông lo lắng cái gì chứ, ta tin rằng Vũ Thần sẽ không quá đáng đến vậy đâu.” Lâm Lôi cười cười.
Hi Tắc gật đầu: “Đúng, nếu ta vẫn còn sống thì là như thế, có điều nếu… lần này ta bỏ mạng tại Chúng thần mộ địa thì sao đây? Như vậy liệu Vũ Thần còn có thể đối đãi khách khí với Băng Tuyết Nữ Thần điện không đây?” Giữa đôi lông mày Hi Tắc cũng thoáng có nét phiền não.
“Chuyện này…”
Lâm Lôi trầm ngâm trong chốc lát, “Hi Tắc đại nhân, ta thấy ông sao lại mất tự tin như vậy cơ chứ?”
“Không phải.” Hi Tắc lắc đầu, “Lâm Lôi, ngươi không biết đâu, mặc dù cả 4 người chúng ta đều là hạ vị Thần, có điều giữa hạ vị Thần với hạ vị Thần cũng có sự chênh lệch rất lớn. Cũng như cùng là Thánh vực, ngươi thử nói xem, giữa ngươi với 1 kẻ sơ nhập Thánh vực thực lực liệu có tương đương hay không?”
Sơ nhập Thánh vực?
Ngay cả trăm vạn Thâm uyên đao ma ở trước mặt Lâm Lôi thì cũng đều bị giết chết. Sự chênh lệch này thực chẳng khác nào một trời một vực.
“Cùng là hạ vị Thần, có điều thực lực của ta lại là yếu nhất trong số 4 người, tỷ như Đế Lâm, hắn đã là hạ vị Thần đỉnh rồi, nghe nói cũng sắp sửa đột phá lên đến trung vị Thần.” Hi Tắc lắc đầu nói.
Hi Tắc dù sao cũng chỉ mới bước vào Thần vực.
Những người khác, tỷ như Vũ Thần từ 5000 năm trước đã trở thành Thần, còn Đại Đế Ti thì từ hang ngàn năm trước đã thành Thần rồi. Về phần Đế Lâm, cũng đã thành Thần từ ngàn năm trước.
"Tại Chúng thần mộ địa, nếu kể ra kẻ nào có nguy cơ có thể chết nhất thì kỳ thực chính là ta.” Hi Tắc than.
"Vậy mà Hi Tắc đại nhân, ông vẫn tới Chúng thần mộ địa ư?” Lâm Lôi hỏi lại.
“Một là không thể không đi được. Hai là…” Ánh mắt Hi Tắc cũng sáng lên, “Sống cuộc sống tiêu dao an nhàn quá lâu cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Ta cũng nhớ cái cảm giác được cảm thụ một chút kích thích trong cơn sinh tử, năm đó cùng A Mạn Đạt hành tẩu bên nhau giữa bờ vực sinh tử, còn cả kiếp sống ám sát, thật sự là kinh tâm động phách, cũng rất khiến cho người ta phải lưu luyến.”
Hi Tắc vẫn còn nguyên con tim của một chiến sĩ.
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu được.
Những cường giả chiến sĩ như bọn họ không thể nào vĩnh viễn đắm chìm trong an nhàn được. Bọn họ nhất định phải chiến đấu, là nhiệt huyết, là đột phá, là bước trên một đỉnh cao rồi lại đỉnh cao!
"Lâm Lôi, chuyện của La Toa Lỵ ngươi có thể nguyện ý hỗ trợ được không?” Hi Tắc lập tức hỏi.
"Đương nhiên là nguyện ý rồi, Hi Tắc đại nhân, ông đã nhờ mà ta lại có thể không nguyện ý được chăng?” Lâm Lôi chế nhạo cười đáp.
“Ngươi cái tên tiểu tử này.” Hi Tắc cũng bật cười.
Lâm Lôi trong vòng 10 năm cũng sẽ trở thành Thần, quan trọng nhất chính là… mối quan hệ giữa Lâm Lôi với Bối Bối và Bối Lỗ Đặc. Đó mới chính là nguyên nhân mà ngày hôm nay Hi Tắc đến nhờ hắn hỗ trợ, chỉ cần Lâm Lôi ra mặt thì Vũ Thần cho dù có từ Chúng thần mộ địa trở về cũng sẽ không đối phó với La Toa Lỵ.
“Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân, Khải Sắt Lâm!”
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Lôi, không riêng gì Lâm Lôi mà kể cả Vũ Thần tại Vũ Thần sơn lẫn Đại Đế Ti tại Ngọc Lan đế quốc trong đầu cũng đều nghe thấy giọng nói này.
Lâm Lôi sắc mặt đại biến.
Bối Lỗ Đặc đại nhân!
“Ta biết các ngươi muốn gây ra chiến tranh trên đại lục, mặc kệ Ngọc Lan đại lục biến thành một nơi như thế nào, ta cũng sẽ không quản. Song có 2 điều các ngươi phải ghi nhớ. Điều thứ nhất, các ngươi không được phá vỡ sự thanh bình của Hắc Ám chi sâm. Điều thứ 2, quân đội của các ngươi ta tuyệt đối không cho phép tiến vào Bắc vực 18 công quốc, không được tùy ý giết chọc tại Bắc vực 18 công quốc, hiểu chưa?”
“Vâng, thưa Bối Lỗ Đặc đại nhân.”
Vũ Thần, Đại Đế Ti, Lâm Lôi 3 người tựa hồ đồng thời trả lời trong đầu.
Mệnh lệnh của Bối Lỗ Đặc, kẻ nào dám chống đối đây?
Bối Lỗ Đặc đại nhân dùng Thần thức truyền lệnh xong liền thu hồi lại Thần thức.
"Thật sự là đáng sợ, Thần thức chỉ trong nháy mắt đã bao trùm tới gần nửa Ngọc Lan đại lục.” Lâm Lôi than vãn không thôi, “Bối Lỗ Đặc đại nhân này thực lực thật sự quá mạnh mẽ, vượt xa Vũ Thần bọn họ.”
“Sao vậy, Lâm Lôi?” Hi Tắc nhìn bộ dạng thất thần của Lâm Lôi, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Lâm Lôi vừa nhìn Hi Tắc, trong lòng đã hiểu ra, vừa rồi Bối Lỗ Đặc đại nhân chỉ dùng Thần thức truyền lệnh cho Lâm Lôi, Vũ Thần, Đại Đế Ti 3 người thôi, còn những cường giả khác thì đều chẳng biết.
“Hi Tắc đại nhân, ông chẳng phải là lo lắng cho La Toa Lỵ hay sao?” Lâm Lôi cười nói.
Hi Tắc gật đầu nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
“Bây giờ không cần phải lo lắng nữa.” Lâm Lôi tiếp tục.
Hi Tắc có chút mông lung: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vừa rồi Bối Lỗ Đặc đại nhân đã truyền lệnh cho ta, Vũ Thần và Đại Đế Ti, tại Bắc vực 18 công quốc không cho phép quân đội tiến vào, cũng không cho phép tùy tiện giết chóc ở đó.” Lâm Lôi cười nhìn Hi Tắc, “Hi Tắc đại nhân, ông cứ yên tâm đi.”
Hi Tắc thở phào một hơi, rồi cũng cười.
“Bất quá ta không hiểu Bối Lỗ Đặc đại nhân này như thế nào? Chẳng lẽ ngài nghĩ đến mối lo lắng của ta hay sao? Ta còn chưa có tư cách như vậy.” Hi Tắc cảm thấy rất khó hiểu.
“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Lâm Lôi cười cười.
Hi Tắc cũng bật cười, “Ha ha, đúng, chuyện tốt. Ta đây cũng không quấy rầy nữa.” Nói xong thân ảnh Hi Tắc từ từ tiêu tán tại thư phòng, với thực lực của Lâm Lôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy một bóng đen mơ hồ dần biến mất mà thôi.
“Hóa ảnh thuật này luyện đến trình độ cả cái bong cũng không nhìn thấy, thật sự là đáng sợ.” Lâm Lôi trong lòng than thầm.
Đêm nay đích thị không phải là một đêm bình thường.
Hi Tắc vừa mới đi được chốc lát thì một người lại xuất hiện giữa thư phòng của Lâm Lôi. Người này xuất hiện mà Lâm Lôi hoàn toàn không hay biết, cứ tiếp tục đọc một bộ sách, rồi sau đó trong khi lật trang thì ánh mắt liếc qua mới chú ý rằng có người đến.
Lâm Lôi nhất thời sợ đến nỗi tim mạch đập loạn cả lên.
“Bối Lỗ Đặc đại nhân.” Hắn lập tức đứng dậy.
Người vừa đến vẫn y nguyên mặc một bộ hắc sắc trường bào, râu tóc đen nhánh, trên mặt tỏ vẻ tươi cười, chính là vương giả của Ngọc Lan đại lục - Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc khẽ cười nói: “Lâm Lôi, chờ một lát đợi Bối Bối đến rồi chúng ta sẽ bàn bạc.”
“Bối Bối?” Lâm Lôi trong lòng nghi hoặc.
“Vù!” Chỉ một giây sau, một đạo hắc ảnh liền từ bên ngoài phóng vào, Bối Bối trực tiếp nhảy tót lên người Bối Lỗ Đặc: “Bối Lỗ Đặc gia gia, người sao lại tới đây?”
Bối Lỗ Đặc vừa nhìn thấy Bối Bối, ánh mắt trìu mến khẽ cười. Bối Lỗ Đặc sống không biết đã bao lâu, song trong tất cả đám tử tôn của ông ta cũng chỉ có mỗi Bối Bối là ‘Phệ Thần Thử’. Có thể nói… Bối Bối được thừa hưởng dòng máu thuần chất của Bối Lỗ Đặc.
“Ta hôm nay tới là muốn đưa Bối Bối về Hắc Ám chi sâm.” Bối Lỗ Đặc lên tiếng đồng thời hiền hòa nhìn Bối Bối.
“Về Hắc Ám chi sâm? Tại sao lại về đó a, con thấy ở đây cũng rất tốt.” Bối Bối có phần không muốn.
Lâm Lôi đáy lòng khẽ động.
Bối Lỗ Đặc đại nhân tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy, dám chắc là phải có nguyên nhân gì đó.
“Bối Lỗ Đặc đại nhân, không biết người làm như vậy là vì?” Lâm Lôi nhìn Bối Lỗ Đặc.
Bối Lỗ Đặc sủng ái xoa xoa đầu Bối Bối: “Bối Bối nó là ‘Phệ Thần Thử’, cũng tới giai đoạn phát triển cuối cùng rồi, rất nhanh thôi sẽ tiến vào thời kỳ trưởng thành. Bước vào thời kỳ trưởng thành, Bối Bối nó tự nhiên sẽ đạt tới Thần cấp. Mà ta thấy giai đoạn này là vô cùng trọng yếu.”
"Ta sắp thành Thần rồi ư?” Bối Bối kinh hỉ hỏi.
“Ước chừng còn khoảng vài chục năm nữa, vài chục năm này chính là vài chục năm quan trọng nhất đối với Bối Bối ngươi.” Bối Lỗ Đặc trịnh trọng đáp.
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu ra, Bối Lỗ Đặc này bản thể đã có thể là ‘Phệ Thần Thử’, trong số các vị diện, hiểu rõ Phệ Thần thử nhất đương nhiên chính là Bối Lỗ Đặc đại nhân rồi. Lâm Lôi trong lòng cũng quan tâm tới Bối Bối, cũng hy vọng Bối Bối phát triển tốt, đạt đến thực lực mạnh hơn: “Bối Bối, ngươi phải tới Hắc Ám chi sâm thôi. Dù sao thì khoảng thời gian này ta cũng sẽ bế quan tu luyện, phỏng chừng cũng phải mất trên dưới 10 năm thời gian.”
Bối Bối trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Lôi, cuối cùng gật đầu: “Vậy thì được rồi, có điều lão đại, nếu huynh có thời gian thì nhớ cùng ta dùng linh hồn trò chuyện đó a.”
“Ừ.” Lâm Lôi cười đáp.
Bối Lỗ Đặc trên mặt cũng nở nụ cười, ông ta rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Lôi.
“Lâm Lôi, ta có một việc phải nhắc nhở ngươi.” Bối Lỗ Đặc nói.
Lâm Lôi trong lòng căng thẳng, lập tức cung kính đáp: “Bối Lỗ Đặc đại nhân, xin mời cứ nói.”
Bối Lỗ Đặc gật gật đầu, tiếp tục: “Ta biết các ngươi đang chuẩn bị công kích các đế quốc khác, chuẩn bị thống nhất Ngọc Lan đại lục. Nếu chuyện này diễn ra cách đây mười năm hay mấy trăm năm thì không có vấn đề gì. Có điều hiện tại…”
Bối Lỗ Đặc lắc lắc đầu.
Lâm Lôi không khỏi cả kinh, lời Bối Lỗ Đặc đã nói tuyệt đối sẽ không phải là vô duyên vô cớ. Có điều dựa theo kế hoạch đã thương lượng với Vũ Thần bọn họ, thọat nhìn hẳn là không có vấn đề gì mới phải a. Tiêu diệt Thánh vực của đối phương, sau đó xuất động đại quân Thánh vực đến uy hiếp, tiếp theo đương nhiên là thi triển ra một chút hủy diệt ma pháp để chấn nhiếp.
Chuyện này mười phần thì chắc đến chin.
“Bối Lỗ Đặc đại nhân, ý của người là?” Lâm Lôi nhìn Bối Lỗ Đặc.
Bối Lỗ Đặc chậm rãi cười liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái: “Chiến tranh lần này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, tốt nhất là đừng có dã tâm quá lớn. Được rồi, nói vậy thôi, ta đi đây.”
“Lão đại.” Bối Bối cũng từ biệt với Lâm Lôi.
Ôm lấy Bối Bối, thân hình Bối Lỗ Đặc trực tiếp tiêu thất giữa thư phòng, tốc độ cực nhanh, Lâm Lôi căn bản là không thể phát hiện được ông ta rốt cuộc lợi hại đến mức nào. Kỹ thuật này rõ ràng so với Hi Tắc kia còn cao minh hơn nhiều.
"Bối Lỗ Đặc đại nhân ông ta đột nhiên lại nhắc nhở ta?” Ngồi trong thư phòng, Lâm Lôi nhíu mày trầm tư, “Chiến tranh cũng không đơn giản như ta tưởng? Chẳng lẽ còn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn nữa ư? Còn bảo ta đừng sinh dã tâm quá lớn nữa?” Lâm Lôi đột nhiên giật mình.
“Bối Lỗ Đặc đại nhân vừa rồi còn hạ lệnh không cho phép công kích Bắc vực 18 công quốc.”
Từ những mặt này kết hợp lại,
And tonight.
Mà đêm nay…
Tại một nơi sâu thắm trong địa huyệt của Mê Vụ sơn cốc tại Ma Thú sơn mạch.
Đây cũng chính là hang ổ của Cức bối thiết giáp long. Hồi đó Lâm Lôi cũng tại đây may mắn nuốt được long huyết, long tinh của Cức bối thiết giáp long, cuối cùng dẫn động được huyết mạch của Long huyết chiến sĩ trong cơ thể tiến hành Long huyết chiến sĩ biến thân. Cũng là ở chỗ này…
Đế Lâm, nhờ Lâm Lôi rút Tử Huyết nhuyễn kiếm ra giúp cho Đế Lâm cùng ba lục mục kim nghê đào thóat.
Cũng chính tại nơi này.
"Xùy xùy ~~~" Không gian tựa như mặt nước sinh ra từng trận sóng gợn, chấn động trào dâng, cường độ chấn động càng ngày càng lớn, rồi sau đó đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Soạt!” “Soạt!” “Soạt!”…
Tám thân ảnh đồng thời từ trong đó vọt ra, 8 thân ảnh này vừa có bộ dạng của loài người, lại vừa có sừng ở trên đầu, toàn thân bao phủ bởi những bộ trường bào rách nát. Tám thân ảnh từ trong đó trốn ra vô cùng chật vật, toàn bộ đều kinh hỉ đến phát điên lên.
"A, có khí tức của nguyên tố, thật thoải mái làm sao a.” Một vị tráng hán đầu có sừng trâu kích động đến nỗi toàn thân phát run lên.
“Trở lại, rốt cuộc cũng trở lại rồi!” Có một kẻ quỵ xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên. “Ta rốt cuộc vẫn còn sống để từ nơi quỷ quái đó quay về, khí tức của nê thổ nơi đây mới mê người làm sao.”
Cả 8 thân ảnh đều không thể kiềm chế nổi sự kích động của bản thân.
"Các vị, chúng ta đều từ Qua Ba Đạt vị diện giam ngục trốn ra, tất cả trước mắt hãy… tách nhau ra đi.” Một nam tử anh tuấn với mái tóc dài xanh biếc và một đôi tai nhọn cười to nói.
“Ha ha, kinh hãi đã mấy ngàn năm rồi, cũng nên hưởng thụ cho tốt đi.” Chỉ thấy 8 thân ảnh trong nháy mắt đã phóng khỏi mặt đất, rồi tự nhắm các hướng tách nhau ra mà phóng vút đi.