There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 364: Bản Nhạc Hôn Lễ - Hiểu Tuyết Đến
uổi sáng, ánh mặt trời xán lạn xuyên qua cửa sổ văn phòng của Uỷ ban nhân dân huyện. Các cán bộ uỷ ban đang bận rộn lui tới bỗng kinh ngạc ngước nhìn: một cô gái khí chất cao quý, dáng người cao gầy, mặc một bộ váy vàng nhạt đang thong thả đi ngang qua chỗ họ, mang theo một mùi hương phảng phất.
Thật đẹp!
Ở đâu lại có người đẹp tuyệt trần đến thế nhỉ?
Tướng mạo đoan trang. Lịch sự tao nhã, lại rạng rỡ lạ lùng; nhẹ nhàng thướt tha, tự tin tao nhã, làm cho người ta nổi lên vô vàn tình ý. Dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng nụ cười điềm tĩnh mà yên bình, xinh đẹp mà tao nhã, liền nhẹ nhàng dấy lên tiếng lòng của mọi người, khuấy động lên sự tán thưởng trong lòng họ như những gợn sóng dập dềnh không dứt.
Cửa văn phòng Mã Hiểu Yến mở, cô đang xem tài liệu, mày nhẹ nhàng nhăn nhó. Tài liệu của văn phòng ủy ban có chút khiếm khuyết trong cách hành văn, ngoại trừ Bành Quân, đúng là không ai có thể viết được bài gì ra hồn, thứ được viết ra phải nói là thật sự là khó coi. Nhưng Bành Quân là thư ký An Tại Đào, rất nhiều tài liệu cũng không thể bảo anh ta viết. Nếu thế này, qua hai ngày chắc phải suy xét điều một người hành văn tốt vào văn phòng ủy ban.
Mã Hiểu Yến dụng tâm cân nhắc.
Cô bỗng nhiên nghe được tiếng gọi nhỏ nhẹ của một cô gái, thanh âm này uyển chuyển thanh lịch, Mã Hiểu Yến tinh thần căng thẳng lại kinh ngạc, không khỏi âm thầm nói: “Ai đây ta? Không ngờ có thanh âm dễ nghe đến thế?
Mã Hiểu Yến lập tức liền ngẩng đầu lên, không khỏi nhìn đến ngây người.
Một người đẹp thời thượng ước chừng 25, 26 tuổi, da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ đang duyên dáng đứng ở cửa.
Cô có dung nhan thanh nhã tuyệt mỹ, da thịt trắng mịn như tuyết. Hai hàng lông mày thon dài như tranh vẽ, hai tròng mắt sáng ngời như sao. Dưới cái mũi cao cao là một đôi môi chúm chím, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười không màng danh lợi
Toàn bộ khuôn mặt tinh tế thanh lịch, thoát tục như thế, quả thực không mang theo chút gì của hương vị trần gian. Cô mặc bộ váy chuyên ngành bằng tơ màu vàng nhạt, đứng ở đàng kia, đoan trang cao quý, điềm đạm tao nhã. Giống một nụ hoa sen mới nở, không nhiễm bụi trần
Người phụ nữ này quá đẹp, quá quý phái! Mã Hiểu Yến tim liền nhảy dựng, cảm giác đầu tiên chính là cảm giác hổ thẹn. Cô chậm rãi đứng dậy, cười cười:
- Xin hỏi cô tìm ai vậy?
Cô gái kia cười mỉm:
- Tôi tìm An Tại Đào.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra chợt trong lòng căng thẳng, mơ hồ đoán được tính danh lai lịch của cô này. Cô ta lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói
- Xin hỏi cô là…
- Tôi là Hạ Hiểu Tuyết. An Tại Đào là vị hôn phu của tôi
Hạ Hiểu Tuyết thoải mái nói, chậm rãi đi đến:
- Không biết văn phòng của anh ấy là gian nào?
Nghe xong lời này, Mã Hiểu Yến trong lòng thở dài sâu kín, quả nhiên! Sợ chỉ có phụ nữ như tiên tử như thế mới có thể xứng với hắn.
Cô phức tạp liếc nhìn Hạ Hiểu Tuyết một cái, lại lập tức mỉm cười nói:
- Hóa ra là tiểu thư Hạ, tôi nghe Chủ tịch huyện An nói qua về cô. Thật ngại quá, lãnh đạo chúng tôi đã ra ngoài tham gia một nghi lễ công trình rồi, hiện không ở văn phòng, à mà, cô trước khi đến không gọi điện thoại sao?
Hạ Hiểu Tuyết cười cười:
- Tối hôm qua tôi mới xuống máy bay, ngay trong đêm chạy tới Đông Sơn, nên không báo cho ảnh, sợ ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi.
Mã Hiểu Yến ồ một tiếng:
- Hay là tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện An, bảo anh ấy về? Hay là cô vào phòng làm việc chờ hắn một chút? Tuy nhiên, lãnh đạo ở tỉnh đến đây, anh ta có thể phải sau khi ăn trưa mới có thể trở về!
Hạ Hiểu Tuyết gật gật đầu:
- Trước tiền đừng gọi điện thoại quấy nhiễu anh ấy làm việc, làm phiền cô mở cửa văn phòng của anh ấy, tôi vào trong đợi là được.
Mã Hiểu Yến mở cửa văn phòng An Tại Đào ra, để Hạ Hiểu Tuyết đi vào, sau đó lại tự mình mang ra một ly nước trà cho cô ấy. Hai người dù sao cũng là phụ nữ, mới nói được mấy câu liền trở nên thân quen.
Nhất là Hạ Hiểu Tuyết, khi biết cô chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh - Mã Hiểu Yến, vào lúc quan trọng đã giúp An Tại Đào một phen, thì càng thêm thân thiết với cô hơn, liên tục nói lời cảm tạ, khách sáo hồi lâu.
Mã Hiểu Yến trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói không nên lời là loại hương vị gì đây. Cô lại cùng Hạ Hiểu Tuyết hàn huyên một hồi, liền chủ động rời khỏi, đóng cửa lại. Trở lại văn phòng của mình, Mã Hiểu Yến đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho An Tại Đào.
Khi Mã Hiểu Yến gọi điện thoại, Hạ Hiểu Tuyết đã mệt mỏi nằm trên sô pha trong văn phòng An Tại Đào chìm vào giấc mộng đẹp. Cô bất chợt quyết định ngày hôm qua về nước, đêm qua mới xuống máy bay ở Yên Kinh, vội vã ăn bữa cơm cùng Mạnh Cúc, sau đó liền đón xe tới Quy Ninh, cả đêm đều không chợp mắt.
Mà Mã Hiểu Yến điện thoại qua, An Tại Đào không nhận máy
Hơn 10 giờ sáng, trên tỉnh quả nhiên có Phó chủ tịch tỉnh Chương đến, Sở Xây dựng, sở Nông nghiệp, Ủy ban ngoại thương tỉnh và văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đều có một phó chức tới, lại thêm thư ký tùy tùng, một đoàn trên mười mấy người. Có lãnh đạo ở tỉnh đến, Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn và Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi cùng với một số lãnh đạo ở thành phố cũng tự nhiên đều phải cùng đi, trong một lúc, quy cách nghi lễ khởi công dự án thị trường hậu cần này do công ty Hoàng Hải tổ chức, lập tức tăng lên một tầm cao mới.
Ba cấp lãnh đạo huyện thành phố tỉnh, tổng cộng hơn mười người, đã cho công ty Hoàng Hải đủ mặt mũi. Nghi lễ khởi công thật long trọng, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc Trình Bộ Trung của tập đoàn xây dựng đô thị công ty hữu hạn khai thác, phát triển Hoàng Hải, đích thân chủ trì, An Tại Đào tức Chủ tịch huyện Quy Ninh lên đọc lời hoan nghênh, sau đó là lãnh đạo thành phố, rồi tỉnh lần lượt tiến lên đài phát biểu, thời gian nghi lễ kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ so với dự tính ban đầu.
Sau nghi lễ, An Tại Đào cùng Lãnh Mai trao đổi một ánh mắt hiểu ý, sau đó Lãnh Mai liền lặng lẽ đi ra phía trước, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của Phó chủ tịch tỉnh Chương:
- Chú Chương, huyện chúng tôi hôm nay còn có một hoạt động khá trọng yếu, tập đoàn công ty ngành rượu Quy Ninh cùng tập đoàn công ty ngành rượu Cổ Lan Xuân phải ký kết một hiệp nghị hợp tác góp vốn. Đây cũng là một hạng mục lớn, đề cập đầu tư gần 3 trăm triệu, ngài có thể nể mặt ghé qua đó tham dự một chút không? Dù sao các lãnh đạo đều đến đây, chỉ mất vài phút của các lãnh đạo thôi!
Nhìn ra được quan hệ của Phó chủ tịch tỉnh Chương cùng Lãnh Mai rất quen thuộc rất chặt chẽ, ông ta đầu tiên là ngẩn ra, chợt cười ha ha, thân thiết vỗ vỗ vai Lãnh Mai:
- Đồng chí Lãnh Mai, bên cô đúng là rất biết nắm bắt thời cơ! Tuy nhiên, dù sao chúng tôi cũng đã tới đây, cũng nhân tiện qua đó thăm thú doanh nghiệp này một chút, 3 trăm triệu đầu tư cũng là một khoản lớn, các đồng chí thấy thế nào?
Lãnh đạo cấp bậc cao nhất ở đây cũng đã đồng ý, các lãnh đạo tỉnh thành phố khác làm sao còn có thể không đáp ứng. Ở một khoảng trời tiếng nói cười vui vẻ, hơn mười chiếc xe màu đen rời khỏi công trường ở khu vực ngoại ô, chạy thẳng tới công ty ngành rượu Quy Ninh. Đương nhiên, đi theo lãnh đạo qua đó, còn có rất nhiều phóng viên, An Tại Đào đã sắp xếp sẵn mấy chiếc xe tải chuẩn bị đưa đón phóng viên bất cứ lúc nào.
Trước khi rời đi, Chương Quân đã điện thoại thông báo cho Lý Kiệt đang chuẩn bị “Trận địa”. Lý Kiệt nhận được tin, liền lập tức bắt tay vào khởi động chuẩn bị nghi thức ký kết chạy theo hình thức. Tuy rằng bất chợt quyết định tham dự nghi thức này, nhưng dù gì cũng là lãnh đạo tỉnh, Phó Chủ tịch tỉnh Chương không thể không nói vài câu. Rồi nếu lãnh đạo tỉnh có buổi “Nói chuyện tinh thần”, còn lộ mặt trong hoạt động này, giới truyền thông tỉnh thành ngày mai khẳng định là sẽ đem buổi lễ khởi công này của công ty Hoàng Hải lên đầu bảng tin.
Bên ngành rượu Quy Ninh và tập đoàn Cổ Lan Xuân không tốn 1 xu cũng đã đổi lại một lần tuyên truyền miễn phí. Đúng là vui biết mấy
Tham gia xong nghi thức ký kết của ngành rượu Quy Ninh và tập đoàn Cổ Lan Xuân, thì đã gần tới 1 giờ trưa. Một hàng cán bộ tỉnh thành được lãnh đạo bên huyện vây quanh ở công ty Hoàng Hải, liền chạy tới nhà hàng hải sản Kim Thái Dương dùng cơm. Ngay trên đường chạy tới nhà hàng hải sản Kim Thái Dương, An Tại Đào lại nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến.
Đột nhiên nghe nói Hiểu Tuyết đến, An Tại Đào niềm vui bất ngờ không không sao tả nổi. Hắn vốn định lập tức chạy về với Hiểu Tuyết, nhưng suy nghĩ lại, trường hợp hôm nay, bản thân là chủ tịch huyện nếu rời khỏi không chỉ rất mất lịch sự, còn sẽ khiến cho lãnh đạo tỉnh thành có phản cảm không tốt, liền gọi điện thoại lại, cùng Hiểu Tuyết giải thích vài câu, sau đó lại nhờ Mã Hiểu Yến thay mặt chiếu cố
Khi An Tại Đào triển khai xã giao với lãnh đạo tỉnh thành ở nhà hàng hải sản Kim Thái Dương, Mã Hiểu Yến dẫn Hạ Hiểu Tuyết đến nhà khách Quy Ninh ăn bữa cơm trưa, sau đó lại cùng nhau trở về văn phòng An Tại Đào, vừa cùng cô nói chuyện phiếm, vừa đợi An Tại Đào trở về.
Hơn 3 giờ chiều, An Tại Đào mang chút cảm giác say, ngồi xe về trụ sở ủy ban huyện. Xe vừa mới dừng lại, hắn liền mở cửa xe ra, vội vã nhảy xuống xe, bay thẳng vào tòa nhà. Lái xe Hoàng Thao lúc đó hết hồn, thầm nghĩ Chủ tịch huyện An hôm nay chẳng nhẽ say thật rồi sao? Nào giờ chưa từng thấy hắn có bộ dạng này!
Mở ra cửa, Hạ Hiểu Tuyết và Mã Hiểu Yến ngồi đối diện nhau, đang cười nói gì đó. Đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào vọt vào, Hạ Hiểu Tuyết đôi mắt đỏ lên, lập tức đứng dậy, đôi mắt ươn ướt long lanh dịu dàng nhấp nháy, cô cũng cố không để ý tới Mã Hiểu Yến đang ở đây, nước mắt lưng tròng liền lao thẳng tới.
- Ông xã!
- Hiểu Tuyết!
Hai người ôm chặt lấy nhau, bao lời nói ấm ủ được thay bằng cái ôm thắm thiết
Mã Hiểu Yến trong lòng thở dài sâu kín, lặng yên lui ra ngoài, giúp hai người đóng cửa lại.
Xa cách hai năm, tình cảm giữa hai người đã đè nén tới mức không thể không phun trào như một trận bão tố. Vội vàng rời khỏi trụ sở huyện, An Tại Đào trực tiếp lái xe, rồi kéo Hiểu Tuyết về phòng ở của mình. Suốt một buổi chiều, một đôi tình nhân xa cách đã lâu, đã giải phóng sự khát khao vô tận và tình yêu say đắm của mình đối với đối phương trên giường, làm cái việc những người yêu nhau hay làm mà trẻ con không nên xem…
An Tại Đào trong lòng mang chút áy náy lờ mờ, cho nên đối với Hiểu Tuyết càng thêm rất gần gũi và dịu dàng. Mãi cho đến tối, hai người mới hơi ngượng ngùng cùng nhau xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, đi ra ngoài ăn cơm chiều. An Tại Đào lại đưa Hiểu Tuyết tới xem căn hộ mới mua thuộc về hai người đang được tiến hành trang hoàng.
Căn hộ mới ở một tiểu khu được xây dựng trong khu mới phát triển ở huyện, phía sau khu thương mại Quy Ninh, có thể xem như một tiểu khu nhà ở thuộc dạng cao cấp.
Mội trường và phong cách trang trí của căn hộ, Hiểu Tuyết đều rất là vừa lòng, chỉ có điều cảm thấy căn hộ hình như hơi nhỏ.
- Ông xã, trang hoàng rất tốt, em rất thích. Chỉ là, có phải có chút quá nhỏ không, chỉ có 100m2, chỉ đủ hai người chúng ta ờ, nếu chẳng may trong nhà có khách đến, thì sao ở lại được!
Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay An Tại Đào, dựa sát vào hắn:
- Mẹ và Trúc Tử, còn có ba em, mẹ em, nếu chẳng may bọn họ đến thì làm thế nào?
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Em yêu, anh tốt xấu cũng là một đảng viên cán bộ lãnh đạo, phải chú ý tới ảnh hưởng, không thể ở phòng quá lớn, phòng quá xa hoa! Hơn nữa, ở cái địa phương nghèo này, cũng không có căn hộ tốt hơn. Về phần mẹ và Trúc Tử, Trúc Tử vẫn phải ở nước ngoài học thêm vài năm, mẹ khẳng định là muốn ở lại nước ngoài chăm sóc cho em ấy, tạm thời cũng không thường xuyên về nước đâu. Căn hộ này, cũng được rồi, tới ba phòng, đủ ở rồi!
- Sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải không có tiền, đây cũng không phải anh tham ô mà có, sợ gì?
Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười:
- Em thấy anh nên mau từ chức đi thôi, đỡ phải phiền toái như vậy!
An Tại Đào nhẹ nhàng nhéo cái mũi dọc dừa đáng yêu của Hiểu Tuyết:
- Chờ anh làm thêm hai năm có được không? Anh muốn thử làm Chủ tịch thành phố cái được không?
Hạ Hiểu Tuyết bĩu bĩu môi:
- Anh mê làm quan!
An Tại Đào cười ha hả.
Hạ Hiểu Tuyết luôn luôn rất tôn trọng quyết định của An Tại Đào, bất kể cô hiện giờ đã là nhân vật vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn làm mưa làm gió trên thương trường, được mệnh danh là một trong mười nữ cường nhân trong giới kinh tế Trung Quốc, nhưng ở trước mặt An Tại Đào, cô vẫn là chú chim nhỏ Hạ Hiểu Tuyết, chưa hề thay đổi.
Cô thở dài, cũng không kiên trì thêm, nhẹ nhàng nói,
- Ông xã, em ở chỗ anh 2 ngày, chúng ta đi đăng ký trước, ngày mai thì đi, được không?
Cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp mong manh dễ vỡ lên nhìn chằm chằm An Tại Đào, An Tại Đào gật gật đầu, lại thuận tay vuốt ve mái tóc dài đen mượt của cô:
- Được, thủ tục anh đều chuẩn bị xong rồi, ngày mai chúng ta đi Cục Dân chính đăng ký.
Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng dựa sát vào lòng hắn:
- Sau khi xong, em phải vội đến Tân Hải thăm ba mẹ em. Hì hì, anh đừng nói lộ chuyện này ra nha, nếu để mẹ em biết, em trở về thăm anh trước, mẹ sẽ tức chết!
An Chủ tịch huyện phải kết hôn, đã đăng ký rồi!
Tin tức kinh người này rất nhanh lan truyền khắp cơ quan Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng với bối cảnh tài sản khổng lồ của Hạ Hiểu Tuyết tức vị hôn thê An Tại Đào, liền trở thành đề tài nóng hổi ở huyện trong hai ngày này.
Nữ triệu phú nổi danh trên Quốc tế, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty An Hạ, thiên kim của Chủ tịch thành phố Tân Hải - Hạ Thiên Nông, người yêu của Chủ tịch huyện Quy Ninh - An Tại Đào. Số vòng nguyệt quế chói mắt này, đủ để cho Hạ Hiểu Tuyết trong một đêm ở huyện Quy Ninh, liền trở thành một siêu sao nổi tiếng.
Nếu đã thực hiện thủ tục pháp luật, An Tại Đào tự nhiên cũng sẽ không giữ bí mật, đồng thời cũng không cự tuyệt yêu cầu muốn ra mặt giúp hắn lo liệu hôn lễ của Mã Hiểu Yến. Dù sao, cô làm Chánh văn phòng ủy ban, Chủ tịch huyện đại nhân kết hôn, cô nếu không ra mặt khó tránh khỏi sẽ làm người ta nói ra nói vào, vô hình trung sẽ ảnh hưởng to lớn đến địa vị của cô trong cơ quan Ủy ban huyện
Cũng đừng xem thường hành vi lễ tiết nhỏ nhặt này. Nếu An Tại Đào tức Chủ tịch huyện kết hôn, là Chánh văn phòng Uỷ ban chuyên vì Chủ tịch huyện phục vụ, Mã Hiểu Yến nếu không ở hôn lễ của An Tại Đào “chạy tới chạy lui” sẽ có nghĩa là cô đã thất sủng ở trước mặt An Tại Đào.
Tuy rằng công và tư phải rõ ràng, tuy rằng việc riêng của đảng viên cán bộ lãnh đạo, mà lại cho cấp dưới “lo liệu”, thì có chút vi phạm quy định, nhưng trong cuộc sống thực tế, việc công và việc tư của người nắm giữ quyền lực có thể được phân biệt rõ ràng đến vậy sao?
Ở kiếp trước, An Tại Đào đã từng soạn văn phê bình hiện tượng này. Thí dụ như điều tra nhằm vào một số quan lại, luôn có thư ký hoặc là cấp dưới thay mặt đỡ ô dù, An Tại Đào liền viết thế này:
“Thói quen đi dưới ô dù có người cầm đỡ, kỳ thật là phép ẩn dụ của một ý nghĩa cộng đồng không lành mạnh. Dưới tình cảnh thế này, quyền lực của việc riêng, lúc nào cũng sẽ cao hơn “việc công”
Lớn có những vấn đề khó xử trong gia đình, nhỏ thì bưng trà rót nước, đều khoác áo ngoài của việc công, với hào quang chói chang của quyền lực, có người làm thay là tất nhiên. Dần dà, quyền lực tập mãi thành thói quen, thế rồi tập thể cũng tranh nhau phục vụ cho quyền lực. Mà điều này, chưa chắc nhất định có ý nghĩa “Quyền lực hống hách”, cũng chưa chắc nhất định là có ý thức a dua, nịnh hót quyền lực”
Mà khi thật sự đến lượt mình, An Tại Đào mới bất đắc dĩ hiểu được, trong quan trường, bất luận sự tình gì đều không đơn giản như bên ngoài đã suy ngẫm. Cái gọi là người vuốt mông ngựa chưa chắc thật sự chính là bọn “Nịnh bợ”, mà lãnh đạo chấp nhận vuốt mông ngựa cũng không thật sự là người thích kẻ a dua.
Chỉ có điều hoàn cảnh như thế, lực lượng của cá nhân quá bé nhỏ không đáng kể, không thể thay đổi toàn bộ hoàn cảnh, cũng chỉ có thể thích ứng hoàn cảnh.
An Tại Đào chuẩn bị ở Tân Hải và Quy Ninh cử hành hai nghi thức hôn lễ, lấy Tân Hải là chính. Dù sao gia đình của hắn và Hiểu Tuyết đều ở Tân Hải, ba Hiểu Tuyết là Chủ tịch thành phố Tân Hải, là cán bộ lãnh đạo có uy tín danh dự, cần phải ở Tân Hải cử hành hôn lễ; nhưng hắn đồng thời lại ở Quy Ninh công tác, ở Quy Ninh tổ chức một buổi lễ kết hôn cũng là tình cảm bình thường của con người.
Mà cần Mã Hiểu Yến lo liệu chuẩn bị chính là hôn lễ ở Quy Ninh. Về phần Tân Hải, Hạ Thiên Nông là Chủ tịch thành phố Tân Hải, con gái ông ta kết hôn, vấn đề hôn lễ này đại khái không cần An Tại Đào quan tâm. Hơn nữa, Mạnh Cúc cũng sẽ cho người của công ty An Hạ đến hỗ trợ.
Đương nhiên, với Mã Hiểu Yến thì, hôn lễ bên Tân Hải cô cũng phải dẫn mấy người của Ủy ban huyện qua đó, có thể giúp đỡ hay không, cũng cần phải đi, nếu không thể diện Chủ tịch huyện An Tại Đào còn đâu nữa?
Hạ Hiểu Tuyết cùng An Tại Đào ở huyện được ba ngày, An Tại Đào không tới cơ quan làm, ở lại nhà chuyên tâm cùng cô. Mà Mã Hiểu Yến cũng mượn cớ chuẩn bị hôn lễ, thường xuyên qua đây ngồi lại, cùng Hạ Hiểu Tuyết vô cùng thân thiết.
Không thể không nói, Mã Hiểu Yến là một phụ nữ cực thông minh. Cô rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đặt đúng vị trí của mình. Cô hiểu được, chỉ có như vậy, mới có thể không đến mức phá hỏng quan hệ thật vất vả mới thành lập được của cô cùng An Tại Đào.
Bản tính Hạ Hiểu Tuyết, là một người phụ nữ tính tình dịu dàng, tuy rằng hiện nay ở địa vị cao, nhưng đối với người bên cạnh người mình yêu, cũng sẽ không ra vẻ ta đây. Hơn nữa Mã Hiểu Yến đối với An Tại Đào còn có ân cứu mạng, Hạ Hiểu Tuyết vốn có một phần cảm kích và thiện cảm thật sâu đối với cô ấy, cho nên hai người rất nhanh liền thành bạn bè.
Mà cùng Hạ Hiểu Tuyết càng thân thiết, Mã Hiểu Yến lại càng cảm nhận được tình cảm sâu đậm “Không giống bình thường” của hai người họ.
Ngày thứ tư, Hạ Hiểu Tuyết lưu luyến không nỡ chia tay với An Tại Đào, tự lái xe trở về Tân Hải. An Tại Đào vốn muốn cùng cô về thăm vợ chồng Hạ Thiên Nông, nhưng gần đây công tác ở huyện lại bề bộn nhiều việc, hắn cũng không thể thoát thân, cũng liền từ bỏ. Cũng may hắn mới từ Tân Hải trở về, chắc là vợ chồng Hạ Thiên Nông cũng sẽ không trách hắn.
Tiễn bước Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào trở về đi làm. Cùng Mã Hiểu Yến nói chuyện, giao lưu trao đổi một số công tác sự vụ thông thường của mấy ngày hắn xin nghỉ, hắn vừa trở lại văn phòng của mình, Lãnh Mai liền yên lặng đẩy cửa tiến vào, cửa cũng chẳng gõ
Khi Lãnh Mai mở lòng đem toàn bộ tâm tư gắn kết lên người An Tại Đào, khi cô liều lĩnh trợ giúp An Tại Đào thu hoạch chiến tích, khi cô cam tâm làm đá kê chân cho An Tại Đào, cô đột nhiên nghe được tin tức An Tại Đào phải kết hôn, có thể hiểu được cảm nhận trong lòng cô.
Cô vốn muốn chuẩn bị đầy đủ nhu tình và thời gian, với nỗ lực của mình mà tranh thủ hạnh phúc hôn nhân và cuộc sống tốt đẹp của bản thân, nhưng An Tại Đào lại không cho cô thời gian và cơ hội.
Hắn, hắn không ngờ lại muốn kết hôn với người phụ nữ xa lạ được gọi là “Khuynh quốc khuynh thành” kia!
Ngày đó, Lãnh Mai ngồi ở sau bàn làm việc suốt một buổi chiều không nói một câu, cũng không nhúc nhích. Cô trong lòng vừa thất vọng, cũng có tuyệt vọng, còn đan xen cảm xúc phẫn nộ và ghen tị phức tạp nào đó. Dày vò mấy ngày, cho tới sáng hôm nay, cô rốt cuộc khống chế không được, nội tâm kích động, tìm đến đây.
- Bí thư Lãnh? Sao cô tới đây?
An Tại Đào đứng dậy chào hỏi một tiếng.
Lãnh Mai sắc mặt quyến rũ có chút tái nhợt cũng có chút tiều tụy. Cô ngẩng đầu lên, nhìn xoáy sâu vào An Tại Đào, đầu vai nhẹ nhàng run rẩy một chút, cúi đầu nói:
- Vì sao? Vì sao không cho tôi thời gian và cơ hội?
- Vì sao, anh vì sao phải như vậy đối với tôi?
An Tại Đào nhíu nhíu mày:
- Bí thư Lãnh, lời này của cô tôi nghe không hiểu
Tâm tư này của Lãnh Mai đối với mình, An Tại Đào gần đây cũng mơ hồ đoán được vài phần. Chỉ có điều hắn căn bản khó mà tin được, người phụ nữ này luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn không ngờ yêu thích mình?
Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng sẽ không bởi vì Lãnh Mai mà bỏ không kết hôn với Hiểu Tuyết. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng không thể. Lãnh Mai dựa vào cái gì? Điều này sao có thể?
Lãnh Mai sắc mặt quyến rũ, làm như bởi vì kích động cũng có thể bởi vì tuyệt vọng và thống khổ mà nhẹ nhàng co giật. Cô đột nhiên cúi đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa. An Tại Đào khó xử đứng ở nơi đó, khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không được, trong lúc nhất thời không khí trong phòng làm việc khiến người ta vô cùng khó chịu.
Đau đầu.
Lãnh Mai từ từ bình tĩnh trở lại, cô hơi hơi tiến lên một bước, run giọng nói:
- Tôi thật sự rất thích anh, anh có thể không kết hôn trước được không, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ khiến cho anh yêu tôi hơn, thật đó!
Giờ này khắc này, ở trước mặt người đàn ông này, Lãnh Mai đã hoàn toàn bỏ qua sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân, ở trong lòng cô, tràn ngập cảm xúc bất lực và tuyệt vọng. Cô chưa từng phát hiện ra rằng, mình lại yếu đuối vô lực và thấp thỏm lo âu như thế
An Tại Đào im lặng không nói.
Sắc mặt Lãnh Mai dần dần trở nên trắng bệch. Cô chậm rãi quay lại thân mình, cơ thể mới xoay đi, đột nhiên lại quay đầu cắn chặt răng nói:
- An Tại Đào, anh đối với tôi như vậy, anh sẽ hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!
An Tại Đào vẫn như trước im lặng không nói, hắn có thể nói gì, còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể lấy sự trầm mặc để biểu đạt thái độ của chính mình. Chỉ có điều thần sắc điên cuồng của Lãnh Mai có cả tuyệt vọng phẫn nộ trộn lẫn vào nhau, khiến trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Lãnh Mai tuyệt vọng căm giận rời đi, cửa phòng đóng rầm một cái, khóe miệng An Tại Đào nhẹ nhàng giật lên, lập tức có chút tâm phiền ý loạn.
thatanhquytu123
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh