When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: win27
Số chương: 579
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Nguyên Thần Thủ Xá
ần bá bá, giúp cứu Thiên Minh đi!” Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to của Lãnh Diễm Phỉ. Tần Vũ nhìn thấy Huống Thiên Minh lâm vào giấc ngủ say giống như nằm trong băng hà muôn đời không tan, nhướng mày, thoáng qua đã hiểu được huyền cơ trong đó, kinh ngạc nói:
“Hắn mất đi thần thức!”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lãnh Diễm Phỉ sớm đã nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào nói:
“Thiên… Thiên Minh nói cái gì còn cần có thời gian, sau đó nhắm hai mắt lại, rồi không tỉnh lại nữa!”
Huyền lão khẽ gật đầu:
“Ta xem hắn không giống như là bị người cưỡng ép lấy đi thần thức, mà là tự mình phóng thả thần thức ra bên ngoài cơ thể, bất quá vậy cũng quá nguy hiểm a!”
Thần thức thì giống như một loại Thiên đạo bao la không có tên không có hình dạng, mà nó lại cực kỳ yếu ớt, hơn nữa đối với cơ thể con người có tầm quan trọng không thể thay thế, nếu như thần thức bị hủy diệt, như vậy bản thân cũng sẽ biến thành một cái nhục thể không có linh hồn.
Tần Vũ trong lòng cả kinh, mặc dù ông bây giờ đã lĩnh ngộ sinh tử luân hồi chi đạo, nhưng bởi vì tu vi còn thấp, không cách nào dò biết được vận hành của Thiên đạo, đối với vận mệnh của Huống Thiên Minh cũng khó mà nắm bắt, tuy là Huống Thiên Minh sớm đã lĩnh ngộ được tám phần năng lực dự đoán của Thiên Mông, hắn nếu đem thần thức phóng ra bên ngoài cơ thể, mặc dù không biết có ý định như thế nào, nhưng nhất định có kế hoạch gì đó.
Chính lúc Tần Vũ do dự chưa biết làm gì, khi trong lòng định dùng cách giống như thế phóng thả thần thức ra để dò kiếm thần thức của Huống Thiên Minh, xa xa giữa không trung, hai bóng người dìu dắt nhau, lảo đảo nhằm hướng nơi này bay tới, đợi khi đến gần mọi người mới nhìn rõ, chính là Mục Thiên cùng Tình nhi.
Xem ra ô huyết tiêm nhiễm Thiên Thần giới cũng làm cho hai người bị thương tổn, nhất là Mục Thiên, cả cánh tay phải đã toàn bộ biến thành màu đỏ, bốc ra mùi tanh hôi nồng nặc, hiển nhiên đã hoàn toàn bị nhiễm ô uế, may mà Tình nhi không có tiêm nhiễm ô huyết, chỉ vì quá mức kinh hoàng mà lộ ra sắc mặt tái nhợt.
Trăm năm tang thương, đối với Tần Vũ mà nói cũng bất quá là thoáng qua trong nháy mắt, nhưng giờ phút này gặp lại Tình nhi, trong lòng mặc dù vô cùng hưng phấn, nhưng miệng lại không thốt lời nào, trong ánh mắt lộ ra quang mang vô cùng phức tạp, khó có thể hình dung.
Mục Thiên được Cam Vân dìu đỡ xuống tới trước mặt Tần Vũ, trên khuôn mặt mỏi mệt hiện ra một tia mỉm cười:
“Đại nhân… Huyết Ma xuất thế, Tình nhi lo lắng cho người, nên buộc ta mang nàng đến… bất quá cuối cùng không phụ ủy thác, Tình nhi bình yên vô sự.”
Tần Vũ chau mày, thần sắc có vẻ vô cùng ngưng trọng, nhìn thấy bộ dáng Mục Thiên hiện giờ, trong lòng cũng không đành lòng, thở dài nói:
“Ngươi khổ cực rồi!” Mục Thiên cố chịu đựng đau đớn trên cánh tay phải, Hắc Hắc cười vài tiếng, mà sắc mặt cũng là cực kỳ khó coi.
Thì ra, ngày đó sau khi biết được Tần Vũ sớm đã có gia đình thê nhi, Tình nhi đau lòng muốn chết, nàng biết Tần Vũ là người chí tình chí nghĩa, nếu đã có thê tử, thì làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận nữ tử khác. Nản lòng thất chí đến nổi có ý niệm tìm lấy cái chết, may mà thời điểm cuối cùng Mục Thiên tìm được, dùng lời lẽ khuyên can mới buông bỏ hết thảy ý niệm tìm cái chết trong đầu.
Mục Thiên vốn định mang nàng trở lại bên người Tần Vũ, nhưng bị Tình nhi quả quyết cự tuyệt, nàng cũng không muốn lần nữa quay lại bên nam nhân khiến cho chính mình thương tâm muốn chết này để càng thêm bi thương đày đọa bản thân mình, dù sao hết thảy cũng không có kết quả gì. Vì thế Mục Thiên liền theo Tình nhi ẩn cư tại nơi thâm sâu cùng cốc trong Thiên Thần giới dốc lòng tu luyện.
Trăm năm năm tháng, tại trước mắt mọi người đều thoáng qua trong nháy mắt, thoáng cái trôi qua, nhưng đối với Tình nhi, lại có vẻ dài dằng dặc mà thống khổ như thế, nàng là nữ hài si tình, đối với nỗi nhớ nhung Tần Vũ càng là không cách nào kiên định trong lòng được, rốt cục đến ngày Huyết Ma xuất thế, máu nhuộm Thiên Thần giới, Tình nhi rốt cuộc không cách nào kiềm chế nỗi luyến nhớ cùng lo lắng cho Tần Vũ, lập tức cùng Mục Thiên vội vàng từ trong rừng sâu núi thẳm chạy tới, mà Mục Thiên dọc trên đường đi vì giúp Tình nhi ngăn cản ô huyết ăn mòn, cả cánh tay phải hoàn toàn tàn phế, bất quá rốt cục giữ được Tình nhi bình an, coi như là tạo cho Tần Vũ một biến đổi lớn.
Lúc này, Tần Vũ cùng Tình nhi bốn mắt nhìn nhau, trong lòng kích động không lời nào có thể diễn tả được, chỉ là Khương Lập sớm đã thành niềm mong nhớ vĩnh viễn trong lòng Tần Vũ, Tình nhi đối với hắn mà nói chỉ giống như một thân muội muội, cũng không có tình cảm sai trái nào khác.
Trăm năm tang thương, Tình nhi đã từ một nữ hài trở nên thành thục hẳn lên, thiên tư tuyệt sắc đó không có giảm bớt đi chút nào, phía sau sáu đôi cánh màu hồng phấn thoáng vẫy động, cả người giống như thiên sứ tiên nữ xinh đẹp mà không thể giữ làm của riêng mình.
Hai người lặng nhìn nhau, dường như thời gian và không gian đều ngưng lại, trong mắt hai người chỉ có người trước mặt, cũng không để ý gì đến ngoại vật nữa. Tần Vũ đối với Tình nhi áy náy thật nhiều, mà Tình nhi đối với Tần Vũ, đã có tình yêu thương say đắm không cách nào phai mờ, đó là một loại ý niệm vượt ra khỏi bất cứ loại tình cảm nào.
Sau phút nhìn nhau ngắn ngủi, Tình nhi tựa hồ rốt cuộc không thể đè nén được, trong đôi mắt thuần khiết rơi xuống đôi dòng lệ lóng lánh, bật khóc đến rung động cánh sau lưng, mối tình cảm kiềm nén trăm năm giờ phút này rốt cuộc tuông trào ra không cách nào ngăn lại được. Tần Vũ thần sắc có vẻ buồn bã ngưng trọng, hơi cúi mình xuống, thở một hơi dài, trong mắt toát ra ánh mắt áy náy không yên.
Một bên, Huyền lão chăm chú nhìn hồi lâu tại trên cánh tay phải ô uế của Mục Thiên, rốt cục hạ quyết định, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Lực ô uế của ô huyết này thật sự quá mạnh mẽ, đã hoàn toàn tiêm nhiễm mỗi một tấc kinh mạch của ngươi, hơn nữa lại có chiều hướng không ngừng lan rộng ra, biện pháp duy nhất lúc này là nhanh chóng chặt bỏ đi, nếu không ô huyết xâm nhập vào tâm tạng, ta không dám khẳng định ngươi có thể bị biến thành một đầu Huyết Thần Tử hay không!” Mục Thiên do dự chỉ chốc lát, cắn chặt hàm răng, nói:
“Vậy thì cắt bỏ đi!”
Đế Tuyết Phong nói:
“Ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, đạt tới Á hoàng giai thì liền có thể cải tạo thân thể.” Đây tuy cũng an ủi một chút trong lòng Mục Thiên, nhưng dù sao phải cắt bỏ một cánh tay, trong lòng vẫn có phần lo sợ bất an.
Đế Tuyết Phong giơ cao “Thiên đạo chi nhận”, lãnh quang hình vành trăng phóng vút lên cao, chuẩn bị chặt đứt cánh tay phải của Mục Thiên. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một tia khí tức của “Thiên đạo chi nhận”, tựu tại đây vô tận trong hư không, mặc dù yếu ớt, nhưng cực kỳ rõ ràng, Đế Tuyết Phong chấn động, ngẩng đầu nhìn đi, đột nhiên chứng kiến một tia huyết quang di động tại trên bầu trời. Huyền lão tựa hồ ý thức được cái gì, hoảng sợ thất sắc, kinh hô:
“Không xong, nó chưa chết.”
Cùng lúc đó, luồng huyết khí phóng vút lên cao, bầu trời xanh lam ngay tức thì bị một tầng máu màu đỏ sậm che kín, mọi người ngưng thần nhìn lên, liền phát hiện trên không trung một đám tinh huyết phóng thích ra quang hoa huyết sắc vô cùng chói mắt, tiếng cười ngông cuồng ngạo mạn của Huyết Ma kia lại vang dậy trên bầu trời.
“Ta sớm đã nói qua, bổn Ma vương là thân bất tử, tinh huyết bất diệt, ai cũng không làm gì được ta Ha Ha Ha Ha!”
Mọi người quá sợ hãi, mà Tần Vũ thì khiếp sợ nhất, không nghĩ tới Lục đạo Luân hồi mặc dù thôn phệ thân thể của hắn, nhưng không cách nào hủy diệt đám tinh huyết bám vào nguyên thần của hắn.
Giờ phút này, tất cả mọi người rơi vào trong nỗi kinh hoàng, duy chỉ có Hồng Quân tâm tư minh mẫn có chút phòng bị, Hồng Quân giới tức thì phát ra, quang hoa trong suốt nhất thời bao phủ lên tất cả mọi người.
“Ha Ha Ha! Bổn Ma vương phải cho các ngươi đền mạng!” Huyết quang chợt lóe, đám tinh huyết kia biến ảo thành một con huyết xà thật nhỏ, lập lòe tia chớp, với tốc độ thần tốc không thể tưởng tượng chui vào trong Hồng Quân giới, mà Hồng Quân lại không cảm nhận được chút nào, không khỏi rất sửng sốt.
Tần Vũ dùng thần thức dò tra, mới biết được huyền cơ trong đó, cả kinh nói:
“Đám tinh huyết này là nguyên thần của Huyết Ma biến thành, không thể xem thường, mọi người cẩn thận!”
Rất hiển nhiên, đám tinh huyết do từ nguyên thần biến thành đó chính là một loại nguyên thần lạc ấn, năm đó Tát Hải ý niệm động đến oán chú đã triệu hồi tới đó là đám tinh huyết do nguyên thần của Huyết Ma biến thành này, sau khi bám vào thân thể, cho dù nhục thể bị tiêu hủy, nhưng chỉ cần giữ lại được một tia tinh huyết, nguyên thần đúng là vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt, đây quả chính là nguyên nhân Huyết Ma bất tử.
Lúc này, Hồng Quân giới hiển nhiên không cách nào ngăn cản, huyết xà thật nhỏ đó với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng trên không trung qua lại như con thoi, từng tràng tiếng cười ngông cuồng vang vọng bên tai mọi người, tất cả mọi người bắt đầu kinh hồn khiếp đảm hẳn lên.
Thần sắc của Tần Vũ cũng không có e sợ chút nào, hướng lên bầu trời chụp một cái, theo đó không gian tức thì sụp đổ, Lục đạo Luân hồi cuồn cuộn dẫn theo Hỗn Độn khí một lần nữa xuất hiện tại trên bầu trời. Huyết Ma hiển nhiên đối với Lục đạo Luân hồi có điều kiêng dè, huyết xà phát ra một tràng tiếng rít rất nhỏ, lại biến mất trong hư không.
Chính vì tốc độ quá nhanh hơn nữa không cách nào đưa chúng vào vòng cầm cố, Tần Vũ điều khiển Lục đạo Luân hồi mấy lần đều không có biện pháp chụp bắt đám tinh huyết này, mà ông giờ này cũng không có năng lực để mở rộng phạm vi của Lục đạo Luân hồi ra khắp cả Thiên Thần giới, ngược lại chúng tùy tiện bay qua lại giữa mọi người, không khỏi dần dần rơi vào thế bị động.
“Mặc dù ngươi có lực lượng của Lục đạo Luân hồi thì có thể làm gì, bổn Ma vương hôm nay phải đem xương cốt của ngươi tán thành tro bụi mới hả được cơn giận hủy diệt thân thể ta!”
Đột nhiên, một đạo huyết ảnh vô cùng to lớn phóng lên cao, ùn ùn hướng về Tần Vũ kéo ập đến, tốc độ cực nhanh, khiến Tần Vũ không còn chút thời gian nào để tiếp tục điều khiển Lục đạo Luân hồi nữa.
Tần Vũ sắc mặt đại biến, ông nhìn thấy rõ ràng trong huyết ảnh mờ mịt đó đám ma huyết màu đỏ thắm tản phát ra huyết quang mãnh liệt, giống như hàm răng dày khít của Huyết Ma kia bốc lửa đỏ rực hướng về ông tràn tới. Mọi người nhìn thấy một màn này vạn phần kinh hãi, trên mặt toát ra thần sắc vô cùng khiếp sợ.
Thế nhưng chính lúc này, giữa huyết khí đột nhiên bay lên một đạo quang hoa hồng phấn sắc, hiện lên như thế cũng không chói mắt, nhưng đem lại cho Tần Vũ một cổ ấm áp rất vi diệu, một bóng người lặng lẽ xuất hiện tại trước mặt.
Dáng người xinh xắn, cánh màu hồng phấn, trên gương mặt tuyệt mỹ ấy vẫn như trước còn lưu lại từng giọt lệ chưa tan, chính là Tình nhi.
Giờ khắc này, Tần Vũ rõ ràng nhìn thấy Tình nhi đang quay về phía mình mỉm cười, một nụ cười trong đó tựa hồ tập hợp mối tình cảm kiềm nén trăm năm của nàng dành cho Tần Vũ, có lẽ đây mới là ước muốn của nàng, nếu như không chiếm được, vậy thì vì người yêu dấu của mình mà hy sinh hết thảy, ngay cả đến tính mạng.
“Tình nhi!” Trong cổ họng Tần Vũ phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.
Hết thảy đều phát sinh tại giữa ánh chớp đỏ rực, Huyết Ma tựa hồ cũng không nghĩ đến Tình nhi bỗng nhiên lại xuất hiện tại trước mặt Tần Vũ, đám tinh huyết đó không có dừng lại chút nào, chui vào trong người Tình nhi. Thân thể Tình nhi thoáng rung động một cái, đám tinh huyết kia mang theo năng lực ô uế vô cùng cường đại, sáu cánh sau lưng chỉ trong chớp mắt bị ăn mòn thành màu đỏ sậm, trên làn da trắng noãn, từng điểm lốm đốm đỏ không ngừng hiện ra, Tình nhi giãy dụa, linh hồn thuần khiết giờ phút này đang bị Huyết Ma thôn phệ, mà trong miệng nàng lại không ngừng gắng gượng kêu lên:
“Tần Vũ ca ca!...”
“Tình nhi...!” Lúc này Tần Vũ sắc mặt trắng bệch, cả tâm hồn giống như rơi vào trong hầm băng sâu vạn trượng, tiếng ông ông không ngừng kêu vang trong đầu, một mảnh rỗng không. Số phận của thật thảm thương!
Hậu Tinh Thần Biến Hậu Tinh Thần Biến - Bất Cật Tây Hồng Thị Hậu Tinh Thần Biến