Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Tầm Hương Sư
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 848
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2493 / 34
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 370: Đại Sư Đúc Kiếm
ần Tiêu mới mặc kệ bọn họ có bao nhiêu ngạc nhiên, tự ý nhàn nhã ngồi xuống uống trà, thoải mái cười nói:
- Yên tâm đi Tiên nhi, ta hiểu được mà. Sự tình cần an bài, ta đều đã an bài xong. Hiện tại chúng ta coi như là nghỉ ngơi du ngoạn đi. Tất cả mọi người không nên có tâm lý gánh nặng gì cả. Tử Địch nha, sau này chờ người của Đặc Chủng Doanh đến, chúng ta sẽ bắt đầu thu thập đồ đạc, nha hoàn người hầu trong phủ đều đưa bọn họ ít tiền thưởng, rồi giải tán cả đi. Nhớ kỹ thưởng nhiều thêm chút tiền. Mặc Y ngươi đi mời Chung Diễn lão tiên sinh tới đây. Dù sao lão nhân gia không nhất định có thể thích ứng với khí hậu ở bên kia.
Mặc Y và Tử Địch nghe vậy lui ra ngoài, Trường Phong cũng thức thời đi ra, chỉ để lại hai người Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ.
Tần Tiêu nắm lấy tay của Lý Tiên Huệ rồi làm ấm cho nàng:
- Tiên nhi, có phải là lại không nỡ rời khỏi Trường An?
- Không phải. Ngươi biết đấy, từ lâu ta đã muốn trở lại Giang Nam.
Lý Tiên Huệ nháy con mắt, đạm nhiên nói rằng:
- Ta chỉ là không muốn ngươi bởi vì ta, mà làm ra một ít quyết định ủy khuất. Tiên nhi hiểu được, ta đối với lão công mà nói vẫn đều là một gánh nặng. Nếu như nguyên nhân chỉ là bởi vì ta, khiến cho ngươi làm ra quyết định như vậy. Thì Tiên nhi sẽ hối hận áy náy. Ta nguyện ý để mình ta rời khỏi Trường An, giống như Thượng Quan Uyển Nhi vậy, đến Giang Nam để chờ ngươi.
- Nói cái gì vậy, nào có chuyện đó chứ!
Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ kéo qua đấy, để nàng ngồi vào trên đùi của mình:
- Kỳ thực, tất cả đều là bởi vì bản thân ta, nhất thời cũng không giải thích được rõ ràng. Không bằng, ta kể cho ngươi một cố sự nhỏ, để suy luận một chút được chứ?
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Tần Tiêu:
- Được nha! Ngươi chỉ kể cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe Bạch Xà truyện, cũng không có kể chuyện cho ta nghe qua đấy!
- Ha hả, cái này cũng ghen được!
Tần Tiêu không khỏi cười:
- Yến Tử và Ma Tước chung quy nên là thường nhìn thấy nga? Hai loài chim này đều cách chúng ta rất gần. Một loại trong đó, ở trên mái hiên của gia viện, rất được hoan nghênh, được mọi người coi như là bằng hữu mang đến cát tường, báo sự an cư lạc nghiệp. Một loại khác lại bị người coi như là tặc điểu đến đề phòng, còn đòi đánh đòi giết. Ngươi nghĩ tới đây là vì sao vậy?
Lý Tiên Huệ cười nói:
- Ngươi coi ta là tiểu hài tử nha? Ma Tước trộm lương thực, Yến Tử không ăn trộm, điều này không phải rất rõ ràng rồi sao?
Tần Tiêu ha hả cười nói:
- Chỉ là một lý do mà thôi. Còn có rất nhiều loài chim khác không ăn trộm ăn lương thực khác, vì sao không được đến dưới mái nhà. Mà mọi người ngược lại chạy ra dã ngoại đi săn giết bọn nó, coi như món ăn thôn quê để ăn đây? Hết lần này tới lần khác không có ai nghĩ đến bắt Yến Tử để ăn.
Lý Tiên Huệ có chút nghi hoặc nói:
- Vậy cũng đúng a...Thật kỳ quái!
- Đó là bởi vì Yến Tử đủ thông minh.
Tần Tiêu nói rằng:
- Nó biết xử lý khoảng cách giữa con người nhất. Người nha, là một loại động vật kỳ quái. Ngươi không thể cách hắn quá xa, cũng không thể cách hắn quá gần. Tỷ như trân cầm mãnh thú sợ hãi con người, lẩn tránh thật xa, con người liền kết bè kết đảng đi thâm sơn tìm kiếm hoặc là săn bắt chúng. Đây là bởi vì bọn chúng cách con người quá xa, khiến con người hiếu kỳ và sinh lòng muốn bắt giữ. Nguyên nhân gia súc bị con người nuôi dưỡng và sai khiến, con người liền có thể tùy ý giết chóc, là bởi vì nó cách con người quá gần, gần đến không có gia viên của bản thân. Chỉ có Yến Tử nhìn hiểu con người, xem thấu tâm tính của nhân loại, vừa thân cận với con người, lại không bị người không chế, vẫn duy trì độc lập của bản thân. Đối với con người mà, một loại như gần như xa. Vì vậy con người liền có hảo cảm đối với Yến Tử, thập phần tôn trọng nó.
- A, ta đã hiểu được ý tứ của ngươi rồi.
Lý Tiên Huệ bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói rằng:
- Ngươi muốn học Yến Tử, mùa xuân đến liền dọn nhà, đổi tổ ở đúng không?
Tần Tiêu ở trên bờ môi đỏ mọng của Lý Tiên Huệ hôn một cái:
- Lão bà thông mnh, phần thường một nụ hôn!
- Vậy Ma Tước thì sao đây?
- Ma Tước nha! Chính là loại gia hỏa tự cho là rất thông minh! Tỷ như, đám người Trương Giản Chi ngày hôm nay ở trên triều đường cùng phụ mẫu ngươi đấu võ mồm vậy!
Tần Tiêu thấp giọng cười nói:
- Ma Tước cũng dám đem tổ của nó làm ở dưới mái hiên của con người. Nhưng trứng của chúng bị trẻ con tùy ý làm hỏng, thành chim lại bị coi như côn trùng có hại bắt giệt số lượng lớn. Nguyên nhân chính là Ma Tước lén lút, không tín nhiệm con người, lại không chịu cách xa con người, đây không phải là muốn chết sao? Nó tiến tiến xuất xuất rất cẩn thận, sợ bị người phát hiện, loại suy nghĩ này làm con người tức giận: con chim nho nhỏ, lại dám không coi ta vào đâu, trêu đùa đa dạng, ngươi nghĩ rằng ta là người mù sao? Loại suy nghĩ này của Ma Tước cực kỳ tổn thương lòng tự trọng của con người. Mặt khác, Ma Tước đề phòng con người, lại không muốn rời xa con người, thích ăn trộm lương thực của con người mà xống. Cả ngày vây quanh con người hót ầm ĩ, hơn nữa một ngày ở lại sẽ không bao giờ đi nữa, gây cho con người không biết bao nhiêu phiền phức. Có lúc còn chạy đến trên bàn học của con người, ỉa mấy bãi cứt chim, thậm chí kéo đến trên thân người, ngươi nói, ai có thể chấp nhận được chứ?
Lý Tiên Huệ nghe được cười khanh khách:
- Được rồi, chúng ta lần này coi như làm Yến Tử, bay đến Giang Nam đi!
Ba ngày sau, ngoài thành Trường An, bên cạnh trạm dịch nghỉ chân mười dặm.
Tần Tiêu ghìm cương dừng ngựa, nói với Lý Tự Nghiệp, Điền Trân và một vài tướng lĩnh khác của Tả Vệ Suất ở bên cạnh rằng:
- Được rồi, tiễn quân ngàn dặm, cũng đến lúc phải từ biệt, các huynh đệ đều trở về đi!
Lý Tự Nghiệp phiền muộn trở mình xuống ngựa, kêu lên:
- Tần huynh đệ, người lần này ra đi, trong lòng lão Lý ta đây thật khó chịu nha! Ngươi đi rồi, ta ở lại Trường An còn có ý nghĩa gì! Ta muốn từ công vụ cùng đi theo ngươi về Giang Nam, ngươi lại không đồng ý, đây không phải là ép buộc lão Lý ta phải chịu bực mình sao?
Điền Trân cũng xuống ngựa, đứng đến bên cạnh Lý Tự Nghiệp:
- Đúng vậy, tướng quân. Ngươi lần này vừa đi, chúng ta những huynh đệ này đều không ai chủ định, còn ở lại trong Hoàng thành này có ý nghĩa gì nữa! Bắc nha muốn thay đổi đương gia, còn không định khiến những huynh đệ chúng ta làm tiểu hài nhi mặc cho xử lý. Không bằng, để mọi người đi theo cùng tướng quân trở về Giang Nam đi thôi!
Hơn mười thiên tướng, phó tướng khác của Tả Vệ Suất cũng đều xuống ngựa, đồng thanh kêu lên phụ họa nói:
- Tướng quân, dẫn chúng ta cùng nhau đi Giang Nam đi!
- Lý huynh, Điền huynh, còn có các vị hảo huynh đệ, tâm ý của các ngươi, ta hiểu được. Nhưng là các ngươi ở lại Trường An, còn có sự tình quan trọng hơn biết không?
- Thái Tử bên kia không thể không có các ngươi giúp đỡ. Hiện tại ta phải đi Giang Nam là hành động bất đắc dĩ. Các ngươi vì cớ gì muốn đi theo cùng đây? Hảo hảo ở lại Trường An, nghỉ ngơi dưỡng sức, huấn luyện binh sĩ thật tốt, mọi việc điệu thấp một chút, không nên gây chuyện. Nhất là ngươi nha, Lý Tự Nghiệp, tính tình thô bạo nóng nảy, sau này ghi nhớ phải thu liễm một chút. Tuy rằng ta không có ở Trường An, thế nhưng bên người Thái Tử cũng là không thiếu được ngươi. Kỳ thực Tả Vệ Suất cho tới nay đều là do ngươi thống lĩnh, mấy nghìn tướng sĩ đều trông cậy vào ngươi. Ngươi cũng không thể lại giống như trước vậy tùy hứng làm bừa. Điền Trân, ngươi đã ở Đông cung, có thời gian năng khuyên nhủ Lý Tự Nghiệp, quản lý để hắn thay đổi tính tình.
Lý Tự Nghiệp thở dài một hơi, phiền muộn giậm chân xuống phía dưới:
- Ta biết rồi...Vậy Phạm Thức Đức kia thực sự là Bạch Nhãn Lang, đến bây giờ cũng không có đến tiễn huynh đệ một lần. Còn có Vạn Lôi cũng lẩn trốn không thấy người, thực sự là uổng công đề bạt hắn.
Điền Trân nói rằng:
- Lúc sáng sớm ta đã thấy Vạn tướng quân, nói là tiến cung một chuyến có sự tình trọng, lập tức sẽ chạy tới. Phạm tiên sinh sao, từ saiu lễ mừng năm mới thật đúng là vẫn không gặp được.
Tần Tiêu cười cười:
- Bỏ đi, bọn họ cũng đều là có công chức trên người, đều có sự tình các nơi. Cưỡng cầu không được. Các huynh đệ, chúng ta tạm biệt ở đây đi thôi, sau này còn gặp lại!
Thanh âm của Tần Tiêu vừa mới hạ xuống, phía sau truyền đến một trận hô to:
- Tướng quân nhất nhất chờ chúng ta!
Nhìn lại chính là Vạn Lôi và Phạm Thức Đức hai người cưỡi ngựa chạy vội mà đến.
Lý Tự Nghiệp ha hả cười ngây ngốc hai tiếng:
- Ta ****, vừa mắng một tiếng liền đến rồi.
Vạn Lôi đã cởi ra áo giáp chiến bào, mặc một thân thanh bố trường áo. Xuống ngựa đã quỳ gối ở trước mặt Tần Tiêu, mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Tướng quân, Vạn Lôi cũng đã từ đi Vạn Kỵ Phó Sử công việc nhàm chán này, theo tướng quân cùng nhau trở về Giang Nam!
- A!
Mọi người đồng thanh kinh hô một tiếng, Tần Tiêu vội đỡ Vạn Lôi đứng dậy:
- Vạn Lôi huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy? Hảo hảo Vạn Kỵ Phó Sử không làm, theo ta hạ Giang Nam cái gì? Ta hiện tại nói trắng ra chính là bị đuổi khỏi Trường An lưu vong không có gì khác nhau ngươi biết không?
- Tướng quân, người không cần nhiều lời!
Vạn Lôi nói rằng:
- Việc này, ta cũng đã suy nghĩ qua hồi lâu, còn tìm Phạm tiên sinh xin chỉ giáo. Ngay cả Đại Đô Đốc như tướng quân, Vạn Kỵ Sử cũng ở trong Hoàng thành không đứng vững chân được, ta, phó sử này còn lưu lại ở đó rước lấy trò cười sao? Ta đến Binh Bộ xin từ chức. Không nghĩ tới không đến một thời thần đã được phê chuẩn xuống. Đủ để thấy rõ, bọn họ cũng đã sớm muốn cho ta rời đi. So với như vậy, còn không bằng đi theo tướng quân hạ Giang Nam. Cùng các huynh đệ Đặc Chủng Doanh mỗi ngày ở cùng một chỗ. Trong lòng ta đây cũng được thoải mái.
Tần Tiêu nhìn Phạm Thức Đức một cái, một thân hành trang lưng đeo bao phục:
- Phạm tiên sinh, vậy còn ngươi? Ngươi tại Đại Lý Tự tuy rằng chức quan không lớn, những cũng là nha môn tốt. Hơn nữa ngươi không phải có gia thất ở Trường An sao?
Phạm Thức Đức khẽ cười cười:
- Tướng quân, lương cầm chọn cây mà đậu, Phạm mỗ rất hiểu rõ đạo lý này. Ta ở kinh thành hỗn quá nửa đời người, đều không bằng được một năm này đi theo bên người tướng quân ngài sống thật đặc sắc! Gia thất ở Trường An bất quá là nạp yên hoa tiểu thiếp, ngày hôm qua ta đã đem nàng bỏ đi. Chỉ sợ là tướng quân ghét bỏ lão hủ như ta, không chịu dẫn theo bên người...
- Lời này nào có lý như vậy!
Tần Tiêu cười nói:
- Có bác học chi sĩ như Phạm tiên sinh đi theo bên người. Được lợi vô cùng nha! Bất quá, Phạm tiên sinh lão gia hình như ở Lạc Dương đúng không? Có muốn đem người nhà cùng nhau đón đến hay không?
- Không vội!
Phạm Thức Đức thấy Tần Tiêu nguyện ý lưu hắn lại, vui mừng nói rằng:
- Ta đã truyền tin qua Lạc Dương cho người nhà, nói cho bọn họ ta theo tướng quân hạ Giang Nam. Song thân của ta đã mất sớm, chỉ có một lão thê và một đôi nhi nữ. Lão thê có nhi nữ phụng dưỡng, cũng không cần lo có chuyện gì.
Lý Tự Nghiệp ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Lão toan hủ, tay chân ngươi thật đúng là nhanh nhẹn a! Nhanh như vậy đã hỗn trở lại bên người tướng quân! Lưu lại một mình ta đây ở Trường An, còn không biết phải hỗn đến khi nào nữa!
Phạm Thức Đức cười ha ha:
- Hắc...nga, Lý tướng quân, ngươi hiện tại thế nhưng là đường đường Tả Vệ Suất đại soái, sao vẫn còn tính tình giống như năm xưa vậy? Tướng quân đây là để mắt tới ngươi, mới phóng tâm mà đem Tả Vệ Suất giao cho trên tay của ngươi biết chưa? Ngươi cũng không nên ham chơi sơ ý, đem Tả Vệ Suất khối chiêu bài chữ vàng này chơi đùa đập mất!
Lý Tự Nghiệp giơ chân lên:
- Lão toan hủ ngươi, lại ở trước mặt nhiều người như vậy quở trách ta! Tướng quân, ngươi yên tâm đi. Tả Vệ Suất sẽ chỉ càng lúc càng ngưu khí, tuyệt không chịu uất ức.
Tần Tiêu cười ở trên ngực Lý Tự Nghiệp đánh một quyền:
- Có ngươi ở Tả Vệ Suất, ta đã rất yên tâm rồi. Còn có Điền Trân, thủ hạ của ngươi Hữu Thanh Đạo Suất cũng có thể phỏng theo bộ dáng của Tả Vệ Suất để huấn luyện binh mã. Nếu như muốn giúp đỡ cái gì, có thể trực tiếp tìm Thái Tử, hắn sẽ tận lực giúp ngươi. Ngươi cũng là tướng quân từ trong Đặc Chủng Doanh đi ra, cũng không thể bị người xem thường được. Ta nếu có cơ hội trở lại Trường An,sẽ đến xem binh mã thủ hạ của ngươi.
Điền Trân chắp tay nói:
- Tướng quân yên tâm, Điền Trân cũng sẽ không lười biếng. Nam nhân từ trong Đặc Chủng Doanh đi ra, tất nhiên sẽ không ở sau người ta!
Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười:
- Cảm tình Điền Trân đang cùng ta gọi nhịp vậy! Tả Vệ Suất đó là tướng quân một tay chế tạo ra, ngươi so với được sao?
Mọi người cùng nhau cười lớn, Tần Tiêu nói rằng:
- Được rồi, các huynh đệ. Nên nói đều đã nói qua, tình nghĩa của các huynh đệ, Tần Tiêu ta cũng đã lĩnh hội được. Lúc này cáo biệt đi!
Đám người Lý Tự Nghiệp và Điền Trân nhất tề chắp tay:
- Tướng quân bảo trọng!
Tần Tiêu xoay người lên ngựa:
- Các vị huynh đệ bảo trọng!
Dứt lời xách động cương ngựa hướng phía trước đi đến, ba mươi tướng sĩ Đặc Chủng Doanh cưỡi ngựa, bảo vệ một đội xe ngựa cũng chuyển động.
Lý Tự Nghiệp nhìn bóng lưng Tần Tiêu dần dần rời đi. Không khỏi trong lòng một trận cay cay, lớn tiếng quát lên:
- Tả Vệ Suất, cung tiễn đại soái!
Dứt lời đã quỳ xuống xuống phía dưới.
Phía sau hơn mười gã tướng sĩ Tả Vệ Suất, bao gồm cả Điền Trân cũng nhất tề quỳ gối:
- Cung tiễn đại soái!
Tần Tiêu không có quay đầu lại, nghe được những người đó ở phía sau đang hô to chính mình "đại soái", cũng không khỏi hồi tưởng lại nhừng ngày đã qua ở Tả Vệ Suất kia.
Đoạn tình nghĩa hào khí, sảng khoái, cùng sinh cùng tử ấy để Tần Tiêu cảm động thật sâu. Trong lòng lẩm bẩm nói rằng:
- Hẹn gặp lại, các chiến hữu!
Đoàn người đi được nửa ngày, dừng chân nghỉ ngơi, ăn bữa trưa, lại tiếp tục đi về phía trước. Mặc Y ngại ngồi xe quá khó chịu, vì vậy để Phạm Thức Đức đổi vào ngồi trong xe, còn bản thân lại cưỡi ngựa, cùng hoán, Hình Trường Phong, Vạn Lôi đi tới cùng nhau.
Tần Tiêu nhớ tới một việc, đối với Mặc Y nói rằng:
- Mặc Y. Gia sự của Chung lão tiên sinh đều đã an bài xong cho hắn rồi chứ? Hắn đã lớn tuổi như vậy còn đi theo chúng ta hạ Giang Nam, cũng không thể để hắn chịu ủy khuất.
Mặc Y gật đầu:
- Hầu gia yên tâm đi, nữ nhi của Chung lão tiên sinh ở đó, đã đến cùng nàng nói qua rõ ràng. Nàng cũng không có ý kiến để phụ thân theo hầu gia xuống Giang Nam. Mặt khác, cũng cấp một ít tiền cho nữ nhi của hắn, khi nàng giúp đỡ lão gia, trước thay Chung lão tiên sinh tìm kiếm một nấm mộ tốt. Ngày khác Chung lão tiên sinh nhập thổ vi an, cũng sẽ không bị luống cuống tay chân.
- Hầu gia?
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Danh tự mới này nghe vào thật là có chút không quen thuộc. Mặc Y ngươi làm việc chính là để người khác yên tâm. Xem ra Chung lão tiên sinh khẳng định sẽ đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt. Đúng rồi, kỳ thực ta vẫn có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi và Tử Địch đeo hai thanh kiếm kia. So với tác gia chế tạo ra còn muốn cứng rắn, sắc bén hơn, là từ đâu mà có được vậy?
Mặc Y suy nghĩ một hồi, nói rằng:
- Nói đến còn có một đoạn lai lịch. Tuy rằng chúng ta từ nhỏ đã cùng Vi Đình học kiếm, nhưng vẫn đều là dùng kiếm sắt bình thường. Khoảng chừng vào ba bốn năm trước đi, khi đó ta và muội muội tại Lạc Dương cùng Tiên nhi gặp phải một nam nhân kỳ quái. Nam nhân kia thấy hai tỷ muội chúng ta, đã nói chúng ta tuy là nữ tử, tương lai lại là tướng tài, vì vậy liền đem một đôi kiếm này tặng cho hai chúng ta.
- Tặng?
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên nói:
- Còn có quái nhân như vậy, cứ như vậy tặng không bảo kiếm cho người không quen biết? Ngươi có hỏi qua tục danh của hắn không?
- Nói đến, thật là rất quái lạ!
Mặc Y cũng nói:
- Lúc đó hai tỷ muội chúng ta thấy kiếm này đều thập phần hài lòng. Đã dự định cho hắn chút tiền, thế nhưng hắn lại nói, người hữu duyên nhấc tay đem tay, người vô duyên ngàn vàng không bán, hỏi danh tính của hắn, cũng không nói. Chúng ta chỉ biết là hắn tựa hồ là đạo sĩ, nói một ít huyền cơ mệnh lý, sấm ngữ phê văn mà chúng ta nghe không hiểu.
Lúc này Hình Trường Phong vẫn một mực an tĩnh ở bên cạnh đột nhiên nói rằng:
- Mặc Y cô nương, người các ngươi gặp phải sẽ không phải là sư phụ của ta Kim Lương Phượng đấy chứ?
Mọi người cùng kêu lên nói:
- Sư phụ ngươi?
Hình Trường Phong nói rằng:
- Đúng, hắn chính là quái nhân như thế này. Khoảng chừng là vào bốn năm trước đi. Khi đó ta vừa đến Trường An làm bộ khoái, đang truy bắt một tên phi tặc. Truy vài ngày cũng không có đuổi được, thì gặp phải hắn. Lúc đó hắn cũng nói ta cùng hắn là người hữu duyên, sẽ ra tay thay ta bói một quẻ. Nói tương lai ta sẽ gặp được minh chủ mà một bước lên trời. Thế nhưng suốt đời đều phải vượt qua ở trên lưng ngựa. Sau đó hắn nói cho ta biết nói cho ta biết, phi tặc nấp trong giếng cổ tại miếu hoang ngoài thành hướng Đông Nam mười dặm. Ta dựa theo lời hắn nói đuổi qua đó, quả nhiên đem phi tặc kia bắt được! Lúc đó ta phi thường khiếp sợ, biết là gặp phải cao nhân, vì vậy liền trở về bái tạ. Hắn liền nói cho ta biết tục danh của hắn, đồng thời để ta bái hắn một bái, gọi một tiếng "sư phụ", ở lại cùng ta ba ngày, dạy cho ta ba môn công phu: đả huyệt, khinh công và ám khí. Nói đến ba loại công phu này, chính là tương lai dùng để an sinh lập mệnh. Hôm nay nghĩ lại, những bản lĩnh này của Trường Phong còn vừa vặn phát ra công dụ ở dưới tay Hầu gia.
Tần Tiêu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc:
- Thực sự là thế ngoại cao nhân nha! Sau này ngươi có từng gặp lại hắn không?
- Không có.
Hình Trường Phong lắc đầu:
- Từ sau ba ngày đó, đã không còn gặp được hắn nữa. Trường Phong tư chất ngu độn, sư phụ dạy ba môn công phu cũng không luyện được đến nơi đến chốn. Sư phụ lão nhân gia tinh thông nghiên cứu tử vi đấu sổ, am hiểu dị thuật xem tướng, xem bói xem tướng, đồng thời còn có một thân hảo công phu, một tay đúc kiếm tuyệt kỹ càng là lô hỏa thuần thanh, huyền diệu vô cùng. Nhưng hắn bình sinh lại cực ít đúc tạo kiếm, ngay cả ta cũng không có được binh khí do hắn đúc tạo ra.
Lúc này, Phạm Thức Đức phía sau xe ngựa xốc lên màn che, nói rằng:
- Trường Phong, sư phụ ngươi chính là Kim Lương Phượng? Người này ta biết. Vào hơn ba mươi năm trước, người này tuổi mới nhược quán, đã bái thuật số danh gia Viên Thiên Cương làm thầy, học tập thuật số. Sau này lại một tay võ nghệ gia truyền và chú kiếm thuật, danh tiếng truyền thẳng đến triều đình. Triều đình mấy lần muốn triệu hắn vào triều làm quan, hoặc làm Ti Thiên Giám, hoặc làm Tác Giám, nhưng hắn lại vẫn không chịu xuất sĩ, du lãm tứ phương, làm thế ngoại cao nhân! Sau này Viên Thiên Cương bị Võ Hoàng trừ bỏ, người này lại càng không thấy bóng dáng.
- Viên Thiên Cương?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Người này ta biết, nghe ân sư Địch công của ta nói qua, người này cực thiện xem tướng bói toán. Năm xưa Võ Hoàng khi còn đang nằm trong tã lót. Hắn đã kết luận, tương lai Võ Hoàng có thể long ngự thiên hạ. Cho người xem tướng nói mặt, nói người phú quý thọ mệnh, không gì không ứng nghiệm. Là kỳ nhân.
Mặc Y nói chen vào một câu:
- Hầu gia, ngươi vô duyên vô cớ làm sao lại hỏi đến những chuyện này?
- A, là như thế này.
Tần Tiêu cười cười:
- Hiện tại trở lại Giang Nam, thời gian nhàn rỗi sẽ rất nhiều. Vì vậy đã chuẩn bị đem Đặc Chủng Doanh huấn luyện cho thật tốt. Thế nhưng cho tới nay, Đặc Chủng Doanh cũng không có bội đao tốt. Như hoành đao bình thường trong quân kia, tuy rằng đẹp đẽ cũng có thể dùng, nhưng dù sao có chút không lưu loát. Gặp phải áo giáp tốt, uy lực sẽ suy giảm mạnh. Đặc Chủng Doanh phải làm đều là một vài việc cần tỉ mỉ, liên quan tới tính mạng, không có binh khí thuận tay sao được? Vì vậy ta đã nghĩ tìm cao nhân chế tạo một nhóm bội đao. Chính là ở trên cơ sở của hoành đao cho thêm một chút cải tạo, mặc kệ là trên ngựa hay là dưới ngựa, thường ngày hay chiến trận đều có thể dùng tới, như vậy tốt hơn nhiều.
Hình Trường Phong nói rằng:
- Nếu là muốn tìm được sư phụ ta, sợ là rất khó. Khoảng chừng là hơn một năm trước, ta nghe được người ta nói qua, phảng phất như ở Lĩnh Nam Thiều Châu Khúc Giang có gặp qua hắn, cùng mấy tài tử văn nhân hỗn tại một chỗ.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ:
- Cao nhân nha, Thần Long thấy đuôi không thấy đầu. Nếu muốn đi Lĩnh Nam loại địa phương này tìm người, nói dễ vậy sao. Dị thuật đại sư, chú kiếm đại sư như hắn vậy, tính tình chung quy sẽ có chút quái dị, xem ra cũng chỉ có thể nói một chút mà thôi.
- Thiều Châu Khúc Giang?
Bên trong xe ngựa Phạm Thức Đức kinh nghi nói:
- Ta thật ra lại nhận thức một người, là người Thiều Châu Khúc Giang.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên