Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 486
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 31: Tuyển Dụng (2).
hàn Xuân Binh thấy không nên đề xuất rõ ràng bộ hành chính không tiếp nhận Tiểu Sơ, chuyện này nguy hiểm quá lớn, nên yêu cầu cải thiện kết cấu nam nữ trong công ty, đặc biệt là ở cao tầng. Lâm Tuyền nói:
- Hay là đưa lão Tiền lên làm phó tổng giám đốc, nhưng hai phó tổng giám đốc cùng quản phòng hành chính, anh không thấy nó kỳ à?
- Hay là lập một phòng nguồn nhân lực, công ty nào cũng có phòng này, công ty chúng ta to như thế, không có không được.
- Cả công ty có bốn năm chục người, lập thêm phòng làm gì? Anh không thấy cơ cấu cồng kềnh à?
Lâm Tuyền đá bóng đi:
- Vả lại nhân sự do Bích Quân quản, anh đi tìm cô ấy thương lượng.
- Cố ấy mà đồng ý tôi tìm tổng giám đốc làm gì?
Phàn Xuân Binh mặt mày nhăn nhó:
- Tổng giám đốc không biết, hôm trước họp, Tôn Phi Phi nhìn khắp bàn một lượt, cuối cùng bảo tôi đi rót nước, tôi dù gì cũng là phó tổng giám đốc cơ mà. Tổng giám đốc cũng biết đó ở công ty này ai mà không sợ Tôn Phi Phi....
Lâm Tuyền chỉ đưa ra quyết sách lớn, còn sự vụ công ty y không quan tâm mấy, thế nên trong hệ thống Liên hợp Tĩnh Hải thường nói có ba người quyền lực nhất là Trương Bích Quân, Phương Nam và Tôn Phi Phi.
Trương Bích Quân trước nay luôn thay Lâm Tuyền quản lý sự vụ thường nhật, nghiêm túc và yêu cầu rất cao trong công việc. Phương Nam là người thay mặt Lâm Tuyền làm rất nhiều việc, được gọi là người sai khiến được cả tổng giám đốc. Tôn Phi Phi không phải là đệ nhất công thần song là nhân viên đầu tiên của Liên hợp Tĩnh Hải, cực kỳ được Lâm Tuyền tín nhiệm, nắm hết tài vụ của công ty, khác với hai người trên, Tôn Phi Phi thích phô trương, thể hiện rất khó chiều, nhiều thanh niên tài tuấn trong công ty than vãn Tôn Phi Phi là trái quả chín đỏ, nhưng là quả ớt.
- Tiểu Sơ tới công ty, tuy nó là em gái tôi, nhưng dù sao cũng là nhân viên phòng hành chính, anh có thể sai nó đi.
Phàn Xuân Binh thấy Lâm Tuyền giả ngu, biết dây dưa vấn đề này là không sáng suốt, trong lòng chỉ biết tự an ủi:" Thôi coi đó như bà cô mình đi."
Liên hợp Tĩnh Hải phát triển quá nhanh, nhu cầu nhân tài cực lớn, mỗi khi thành lập hạng mục mới, nhân viên khó khăn lắm mới tụ tập được lại điều xuống công ty hạng mục, không ai ở được một vị trí lâu. Tổng bộ thiếu khí phái của một công ty lớn, do nhân viên lưu động lớn là nguyên nhân quan trọng.
Không chỉ ở tổng bộ, các công ty phía dưới cũng khát nhân tài vô cùng, mười ngày trước khi Tết đên, ở trung tâm triển lãm Tĩnh Hải, tổ chức một hội chợ tuyển dụng, Tân Năng Liên Hợp bao luôn cả một khu triển lãm, lập 12 quầy tuyển người, tổng bộ Liên hợp Tĩnh Hải chỉ có một chỗ, trông đến là tội.
Mùa đông năm nay lạnh khác thường, Lâm Tuyền vừa ra khỏi tòa nhà Nam Cảng, bị gió thổi tới dựng cổ áo lên, vừa xoa tay giá cóng, vừa than vãn:
- Mặt lạnh đỏ hồng như má cô nương về nhà chồng, mất hết cả hình tượng.
Thư Nhã an ủi:
- Thư Sướng nhất định muốn tự tìm việc, trong nhà không yên tâm, chúng ta đi xem hộ nó.
- Có gì hay mà xem, hôm nay chỉ nộp hồ sơ, tiếng Anh chuyên ngành cấp bốn của Thư Sướng còn chưa qua mà.
- Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không nhất định là xem bằng. Vả lại công ty anh cũng tuyển người, anh không đi xem à?
- Tân Năng Liên Hợp sơ tuyển cơ bản xem trình độ giấy tờ, sau đó mới khảo sát tố chất cá nhân, em bảo Thư Sướng tranh thủ thi lấy cái bằng rồi nói. Còn cái công ty rách nát của anh, tùy tiện tuyển hai ba người là xong, đi làm cái gì.
Thư Nhã hai tay chống hông, hỏi gọn:
- Anh có đi không?
- Đi, được chen nhau với em trên xe buýt mà, tội gì không đi? Mà nghe nói ngày lễ tuyển dụng này quy mô tới 70.000 người, em đừng để bị lạc đấy.
Xe buýt số 6 tới, chỉ còn một chỗ ngồi, Thư Nhã ngồi ép vào trong để Lâm Tuyền ngồi, Lâm Tuyền ghé vào tai cô, nói nhỏ:
- Mông em to quá, không đủ chỗ.
Thư Nhã lườm y một cái, không thèm để ý nữa.
Tự sau bữa cơm sinh nhật Thư Kính Côn, quan hệ hai người bọn họ có chuyển biến rõ rệt, hẹn hò không ngừng, giống như tất cả đôi nam nữ yêu nhau bình thường khác, tuy chưa ai chủ động lên tiếng sửa lại giao ước hẹn hò giả vờ trước kia, song đã biến giả thành thật rồi.
Ngồi trước hai người có một đôi nam nữ, trong tay cầm túi hồ sơ plastic trong suốt, là sinh viên tham gia tuyển sinh, mặt mày mỏi mệt, nghe nói chuyện thì mới biết bọn họ ngồi tàu hỏa cả đêm tới Tĩnh Hải. Cô gái sau khi nhường chỗ ột cụ già, ngồi lên đùi chàng trai.
Lâm Tuyền nhìn thấy thế thì ngứa ngáy, huých vai Thư Nhã, Thư Nhã nhéo y một cái song vẫn đứng dậy, để Lâm Tuyền ngồi xuống trước, sau đó ngồi lên đùi y, thân thể tha thướt nhưng cực kỳ nảy nở, nếu không phải cô ngồi lên đùi, không thể nào cảm thụ được cặp mông đầy đặn căng tròn, đầy tính đàn hồi dụ hoặc kinh người.
Lâm Tuyền đặt tay lên đùi Thư Nhã, cằm gác lên vai cô, cảm giác ấm áp của cơ thể truyền vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói:
- Sao em không mặc hai quần, không lạnh à?
Thư Nhã gạt tay Lâm Tuyền ra:
- Mặc nhiều quần đùi to, trông xấu lắm.
- Sớm biết thế bảo chú Quý đưa chúng ta đi, vừa rồi nhìn em run lập cập đứng đợi xe buýt, anh đau lòng.
- Anh mà biết thương em à?
Lúc này cửa sau mở ra, lại có cụ già nữa đi lên, Lâm Tuyền vỗ đùi Thư Nhã, chuẩn bị nhường chỗ, nhưng đôi tình lữ phía trước nhường chỗ trước, Lâm Tuyền thấy cô gái ngáp dài, ôm eo chàng trai ngủ gật, chàng trai mí mắt như đeo bao tải, xe vừa phanh nhẹ một cái đã suýt ngã. Lâm Tuyền kéo Thư Nhã đứng dậy nói:
- Hai người ngồi đi, cẩn thận ngã.
Đôi nam nữ kia rối rít cám ơn rồi ngồi xuống luôn, tiếp tục ngủ gật.
Thư Nhã nắm lấy tay vịn, Lâm Tuyền đứng sau ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, tấm thân mềm của Thư Nhã áp sát vào Lâm Tuyền, lái xe tranh thủ đi cho kịp giờ nên lái khá ẩu, cơ thể hai người cứ thế va chạm vào nhau liên tục. Thư Nhã nhéo tay Lâm Tuyền, nhỏ giọng rít lên bên tai y:
- Cái đồ xấu xa, nhích cái mông của anh ra một chút, đây là lý do anh chọn đi xe buýt chứ gì?
Lâm Tuyền không phủ nhận, kệ cho Thư Nhã cấu mình, cứ dán sát người vào mông Thư Nhã, cảm thụ từng đợt sóng sung sướng tác động vào tim.
Tới trung tâm triển lãm, bọn họ xuống xe theo đôi nam nữ kia đi vào.
Thư Nhã gọi điện thoại cho Thư Sướng, bảo cô ra cửa trước tìm họ, đợi một lúc thấy Thư Sướng ủ rũ đi ra, Lâm Tuyền hỏi:
- Thế nào rồi?
Thư Sướng mặt hầm hầm:
- Còn thế nào nữa, có hai công ty rất kênh kiệu, vừa nộp hồ sơ, bọn họ xem qua một cái rồi tùy tiện ném sang bên, làm em điên tiết thiếu chút nữa cho bọn họ cái tát.
Lâm Tuyền lè lưỡi, cô nàng này dã man hơn cả Tiểu Sơ, nói không chừng dám làm thật:
- Hay em tới Liên hợp Tĩnh Hải, Tân Năng Liên Hợp, bọn họ không dám ném hồ sơ của em đâu.
- Nộp làm gì, bọn họ đều biết em là em vợ anh, chẳng có hứng.
Thư Nhã kéo tay Lâm Tuyền:
- Chúng ta cùng Tiểu Sướng vào xem đã.
Lâm Tuyền thấy bên trong người đông nghìn nghịt, định bảo thôi thì Thư Nhã đã mua vé vào cửa rồi, căn bản không hỏi ý y. Lâm Tuyền hết cách, đành nắm tay Thư Nhã, chen vào hội trường. Đi một vòng mà Thư Sướng không tìm được chỗ nào hài lòng, hoặc là cô nàng không thích người ta, hoặc người ta không thích Thư Sướng. Thế nhưng có mười mấy đơn vị chủ động tới mời Thư Sướng làm tiếp tân, làm Thư Sướng dậm chân tức tối, hầm hầm nhìn Lâm Tuyền:
- Chẳng lẽ em chỉ có cái mệnh làm tiếp tân?
Quan Thương Quan Thương - Cảnh Tục