Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 356: Ngày Cưới
C
hín giờ rưỡi tối. Hôm nay, ít nhất có ba lãnh đạo tòa soạn báo là Hoàng Trạch Danh, Tôn Lan và Triệu Sách đang vây quanh An Tại Đào. Đầu tiên là đến ban tin tức và trung tâm biên tập của tòa soạn một phen, sau đó lại đến văn phòng của Hoàng Trạch Danh.
Cơ cấu bên trong báo Tân Hải Thần cũng không khác biệt gì lắm so với lúc An Tại Đào ở đây. Ban đầu chỉ là bộ phận quảng cáo. Khi lượng công việc quá lớn, sẽ mở rộng, đăng ký làm một công ty quảng cáo lớn. Ngoại trừ tất cả các nghiệp vụ quảng cáo phục vụ cho tờ báo, các nghiệp vụ bên ngoài đều phải cố duy trì.
Hai năm nay, dưới sự thúc đẩy của Hoàng Trạch Danh, báo Tân Hải Thần đã thay đổi toàn bộ cơ cấu, trở thành một tờ báo hoàn toàn nằm trong cơ chế thị trường, thoát ly bóng ma cơ quan ngôn luận Đảng.
Định mức thị trường từng bước được mở rộng, nếu dứt bỏ được sắc thái Nhật báo Tân Hải là “báo Đảng”, là cơ quan ngôn luận Thành ủy, thì trên thực tế, báo Tân Hải Thần là tờ báo đầu tiên, bất kể là lượng tiêu thụ hay thu nhập từ quảng cáo, đều hoàn toàn xứng đáng là “lão Đại” trong giới truyền thông Tân Hải.
Rốt cuộc, báo đô thị vẫn là báo đô thị. Dưới thể chế chính trị trong nước, vị trí của báo Đảng sẽ xếp trước báo đô thị.
Cơ cấu cải cách nâng cao hiệu suất công tác, thể chế thay đổi làm tăng cường năng lượng hoạt động của tòa báo, còn đổi mới trang in và ma-két lại thu hút được người đọc. Lúc này, báo Tân Hải Thần so với ba năm trước đây, có thể nói là quá cao vời. Quảng cáo gia tăng trên diện rộng, hiệu quả và lợi ích nâng cao gấp bội, keó theo đó là thu nhập của nhân viên tòa báo tăng cao.
Thấy hoàn cảnh công tác vô cùng quen thuộc, nghe nói mỗi phóng viên bình thường của tòa soạn hàng tháng thu nhập hơn mấy ngàn tệ, An Tại Đào không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần. Hắn liếc nhìn Hoàng Trạch Danh theo bản năng, trong lòng nảy ra một ít ngưỡng mộ.
Gần như mỗi gian phòng làm việc đều giăng khẩu hiệu do Hoàng Trạch Danh đề xuất: “Vai sắt gánh đạo nghĩa, tay tài viết thành văn” hay “Đẩy mạnh cải cách bộ máy, thu nhập ngày càng tăng”…
Đề cập đến vấn đề thu nhập của toà soạn, Hoàng Trạch Danh khiến người ta khâm phục. Trong các tòa soạn khác, thu nhập của các biên tập trung tầng, cao tầng, ngày càng lệch xa với phóng viên. Nhưng ở tòa báo Tân Hải Thần, ít nhất trong thời gian Hoàng Trạch Danh nhậm chức, vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ. Vài phóng viên nghiệp vụ giỏi thu nhập còn cao hơn cả trung tầng, còn thu nhập của những cán bộ nghiệp vụ bộ môn trung tầng chủ yếu, gần như có thể đuổi kịp cán bộ cao tầng của tòa báo bình thường. Ví như tiền thưởng cuối năm của Trương Tài, chủ nhiệm ban Tin tức cũng chỉ thấp hơn Chủ tịch Công đoàn Tôn Lan của tòa soạn một hệ số thôi.
Nói thật, “thu nhập ngày càng tăng”, nói dễ hơn làm, muốn làm thật rất khó. Nói vậy chỉ để ngu dân và làm yên lòng người. Nhưng phải làm, lại trực tiếp liên quan đến ích lợi của cả một tập thể, không dễ dàng như vậy. Có thể thấy được, Hoàng Trạch Danh làm được như thế, chắc chắn là phải chịu áp lực không nhỏ.
Cũng không hẳn chỉ là vấn đề thu nhập. Hoàng Trạch Danh vẫn một mình phải đứng vững trên áp lực ấy, dũng cảm bảo vệ các phóng viên trong tòa soạn. Mọi người đều biết nguyên nhân, vì truyền thông luôn khó tránh khỏi phải đưa tin và phát biểu về những hiện tượng không lành mạnh trong xã hội, phóng viên thường xuyên gặp phải áp lực từ quyền lực của cấp trên, hay là một tập đoàn giàu có nào đó “uy hiếp”. Từ khi Hoàng Trạch Danh nhậm chức đến nay, chưa bao giờ anh ta chuyển những áp lực ấy xuống cho cấp dưới. Anh ta giải quyết những áp lực và uy hiếp ấy rất gọn gàng, nên cũng đã phải trả giá rất nhiều, thật sự rất khó khăn. Mấy năm nay, tòa soạn báo không có phóng viên nào vì viết bài đưa tin mà bị “xử phạt” là chứng cứ rất rõ ràng.
Đương nhiên, Hoàng Trạch Danh cũng vì thế mà chiếm được lòng tin lớn nhất của nhân viên trong tòa soạn. Uy tín của anh ta trong tòa báo Tân Hải Thần không ai có thể thay thế được. An Tại Đào nhớ rất rõ, vào kiếp trước, trước lúc Hoàng Trạch Danh bị điều vào Ban tuyên giáo Thành ủy, mấy trăm nhân viên của tòa soạn báo cùng nhau viết thư lên thành phố, kiên quyết phản đối việc Tổng biên tập Hoàng bị điều đi, lúc đó dậy sóng không nhỏ.
Nhưng Hoàng Trạch Danh vẫn bị điều đi. Không chỉ vì vấn đề điều động nhân sự của Ban Tổ chức cán bộ huyện mà còn liên quan đến việc thanh lý và phân phối quyền lực một lần nữa, nhân viên trong tòa soạn không thể ngăn cản. Trên thực tế, nếu Hoàng Trạch Danh không đi, sau này Trương Đạo Luân sao có thể tiếp nhận chức vụ của anh ta?
Dù là trong kiếp trước hay kiếp này, Hoàng Trạch Danh luôn gây được ấn tượng mạnh mẽ cho hắn, là một người sôi nổi trong giới truyền thông. Trong giới truyền thông trong nước, e là không có nhiều Tổng biên tập giỏi về đổi mới và duy trì chính nghĩa trong tòa soạn như Hoàng Trạch Danh.
Hoàng Trạch Danh không giống Lưu Ngạn. Bối cảnh và xuất thân của Lưu Ngạn đủ để cô không sợ bất cứ “bức hiếp” bên ngoài và xung quanh nào. Nhưng Hoàng Trạch Danh thì không được, anh ta không có chỗ dựa, kiên trì truyền thông chính nghĩa thì phải trả giá tương ứng.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta chậm trễ không lên chức nổi. Trong trí nhớ của An Tại Đào, kiếp trước, dường như đúng là lúc này, lúc việc cải cách của tòa soạn mới có hiệu quả, anh ta đã phải rời tòa soạn đến nhậm chức ở Ban Tuyên giáo, đảm nhiệm chức vụ phó trưởng ban, chủ quản một ban nghiệp vụ, xem như được điều động ngang cấp. Mãi cho đến lúc An Tại Đào chết trong hỏa hoạn ở kiếp trước, anh ta vẫn là phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy như trước. Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, e là phải ngồi yên đó đến lúc về hưu.
Trong kiếp trước, hai người vô cùng thân thiết. Hoàng Trạch Danh rất yêu quý hắn. Không được Hoàng Trạch Danh mạnh mẽ đề bạt và dọn đường, An Tại Đào cũng không thể từ truyền thông chuyển vào quan trường, sau đó một bước lên đến cương vị lãnh đạo cấp phó huyện. Còn đời này thì khác biệt, hai người gặp nhau không nhiều lắm.
Vận mệnh thay đổi tuy khiến người ta than thở, nhưng sự kính trọng và cảm kích của An Tại Đào với Hoàng Trạch Danh cũng không vì đó mà đổi thay. An Tại Đào quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hoàng Trạch Danh với ánh mắt phức tạp. Hoàng Trạch Danh lại không biết, trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi như thế, trong lòng An Tại Đào đã có gợn sóng.
Anh ta cười ha hả:
- Thế nào, Chủ tịch huyện An, có phải hối hận vì đã rời khỏi tòa soạn không? Những nhân viên nòng cốt trong tòa báo chúng tôi, thu nhập mỗi tháng cao hơn anh làm Chủ tịch huyện đó, anh có tin không?
Hoàng Trạch Danh chỉ đơn giản trêu chọc thôi. Nếu thu nhập của một phóng viên cao hơn của một Chủ tịch huyện, còn có ai làm quan nữa, đều làm truyền thông hết thôi. Cán bộ đâu phải chỉ dựa vào tiền lương, thu nhập từ quỹ đen nhiều vô kể, phóng viên sao có thể so sánh được?
Triệu Sách và Tôn Lan theo sau hai người cũng nở nụ cười.
An Tại Đào cũng mỉm cười:
- Đúng là cao hơn của tôi, tôi đại khái chỉ có thể…
An Tại Đào gãi gãi đầu, định nói ra miệng rồi bỗng dưng phát hiện mình cũng không biết rõ mỗi tháng mình lĩnh tiền lương được bao nhiêu. Hắn chưa từng đụng tới tiền lương được chuyển vào tài khoản.
Hoàng Trạch Danh lại cười:
- Chỉ đùa chút thôi. Đi. Chủ tịch huyện An, vào văn phòng tôi, chúng ta tâm sự cho đã. Sắp đến trưa rồi, chúng ta cũng nên tụ tập chứ! Lão Triệu, anh nhanh chóng thông báo cho các quản lý trong tòa soạn, đặt cho hai phòng đi.
Triệu Sách vội vã đi làm.
- Tổng biên tập Hoàng, có phải anh sắp bị điều đi không?
An Tại Đào do dự một chút, hỏi nhỏ.
Hoàng Trạch Danh ngẩn ra, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ sao anh biết chuyện này? Nhưng nghĩ lại, cha vợ của An Tại Đào là Chủ tịch thành phố Hạ, anh ta liền bình thường trở lại. Cha vợ người ta là Chủ tịch thành phố Tân Hải, nếu hắn muốn biết được việc của mình cũng là chuyện dễ dàng thôi.
Anh ta nhìn lướt qua mấy quản lý trong tòa soạn đang đi theo họ xa xa, cũng nói nhỏ như thế:
- Bộ trưởng Lưu của Ban Tổ chức cán bộ mới nói với tôi, có thể là trong sáu tháng cuối năm.
An Tại Đào “ồ” một tiếng:
- Đến Ban tuyên giáo sao?
Hoàng Trạch Danh thở dài:
- Còn có thể đi đâu? Đổi vị trí cho người ta mà thôi.
- Thật ra tôi không muốn đi. Nếu đến Ban tuyên giáo, cả đời này không khác gì đồ bỏ.
Hoàng Trạch Danh nhẹ nhàng nói xong thì bước nhanh hơn. Nhớ đến tên Trương Đạo Luân đang đuổi theo mình bén gót kia, trong lòng anh ta tâm phiền ý loạn.
Anh ta cũng không phải tham luyến vị trí này.
Nhưng báo Tân Hải Thần là do một tay anh ta xây dựng và phát triển. Anh ta thật sự có tình cảm sâu nặng với toà báo này. Quan trọng hơn cả là anh ta hiểu rõ Trương Đạo Luân. Một khi anh ta rời khỏi, Trương Đạo Luân tiếp nhận chức vụ, báo Tân Hải Thần còn có thể duy trì thành quả của việc cải cách trước mắt hay không, thật sự rất khó nói.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, bước nhanh thêm vài bước, khẽ mỉm cười:
- Lãnh đạo này, hay là nghĩ thoáng chút đi, Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc!
Trong lòng An Tại Đào đột nhiên này ra một ý tưởng quái lạ. Hắn định mở miệng hỏi thử xem Hoàng Trạch Danh có muốn đến Phòng Sơn nhận chức hay không, hắn có thể giúp đỡ anh ta hoạt động, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt trở vào.
Hay là để sau này xem tình hình rồi nói sau. An Tại Đào thầm quyết định.
Hoàng Trạch Danh thản nhiên cười, cũng không nói gì thêm. Anh ta cũng không còn gì để nói, cũng không biết nên nói gì. Cục diện quan trường Tân Hải hiện giờ, vì Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu đã đến, còn hiểm ác hơn mấy năm trước vài phần. Trước mắt Lý Vân Thu đang bồi dưỡng thân tín của cô ta, từng bước tăng dần. Người phụ nữ này rất đam mê quyền lực, vượt xa khỏi sức tưởng tượng của những người trong quan trường Tân Hải. Cánh tay của cô ta thậm chí đã vươn đến vài cán bộ trung tầng trong Đảng ủy và vài ban ngành trong huyện.
Ở tòa soạn báo Tân Hải Thần một lúc, giữa trưa lại được sự mời mọc nhiệt tình của mấy người Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào ở lại tòa soạn ăn cơm. Tòa soạn bố trí hai bàn, ngoại trừ tất cả các quản lý cấp cao, các biên tập và những người đảm nhiệm chức vụ chính trong các bộ môn củng đến trình diện đông đủ, ngược lại, những người quen cũ như Lý Tương, Mã Hiểu Lệ lại không có tư cách tham gia.
An Tại Đào cũng không có cách nào, đây là quy tắc. Do trình tự tiếp xúc người khác quái quỷ gì đó, những người như Mã Hiểu Lệ đã cách hắn một khoảng rất xa. Đây không phải là lỗi do ai, đây là vũ đài xã hội tàn khốc.
Chân thành cũng tốt, dối trá cũng được, dù sao buổi tiệc trưa này, mọi người vui cho hết rồi chia tay. Sau khi rời khỏi báo Tân Hải Thần, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy đã chiều rồi, bèn trực tiếp lái xe đến tòa nhà cơ quan Thành ủy, chuẩn bị gặp cha vợ mình một chút.
Trên lối đi đã quen thuộc mà lại xa lạ của tòa lầu Ủy viên Thường vụ Thành ủy, An Tại Đào theo lối cũ nhẹ nhàng bước lên lầu ba, đến trước văn phòng Hạ Thiên Nông, định gõ cửa. Thư ký của Hạ Thiên Nông từ căn phòng bên cạnh bước ra, trầm giọng hỏi:
- Anh họ gì? Tìm Chủ tịch thành phố Hạ sao? Có hẹn trước với lãnh đạo không?
An Tại Đào nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt. Hình như giờ Hạ Thiên Nông đã đổi thư ký. Hắn không biết người này.
An Tại Đào cười cười:
- Xin chào, tôi họ An, đến tìm Chủ tịch thành phố Hạ, tôi là người nhà của ông ấy.
Mắt người đàn ông kia lập tức ngời sáng, nhiệt tình bước tới bắt tay An Tại Đào, hàn huyên:
- Là Chủ tịch huyện An mà. Tôi tên Lý Võng, là thư ký của Chủ tịch thành phố Hạ. Gần đây nghe nói Chủ tịch thành phố Hạ đã có người con rể trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Ha ha…
Tuy rằng chưa từng quen biết, nhưng An Tại Đào vừa nói họ An, lại còn trẻ như thế, dáng vẻ không tầm thường, vừa gặp đã biết người trong quan trường, nếu Lý Võng còn phản ứng như lúc hắn vừa mới đến thì quả là không xứng với chức thư ký của Chủ tịch thành phố.
Lý Võng nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hạ Thiên Nông, nghe thấy Hạ Thiên Nông đồng ý, bèn kính cẩn đẩy cửa vào, cười nói;
- Sếp, Chủ tịch huyện An đến.
Hạ Thiên Nông ngẩn ra, chợt mỉm cười:
- Tiểu Đào, lại đây, sao con đến đây?
- Cha, con về Tân Hải thăm cha mẹ.
An Tại Đào cười rồi đi vào, thuận tay đưa qua hai gói trà của khu kinh tế mới Tư Hà sản xuất:
- Đây là trà bảo vệ sức khỏe ở chỗ bọn con sản xuất, làm giảm huyết áp, cha uống thử xem.
Hạ Thiên Nông nhận lấy, nhìn lướt qua, cũng không để ý lắm, để qua một bên. Con rể tặng quà chủ yếu là tấm lòng, không cần quan tâm đến giá trị là bao nhiêu, cũng không cần quan tâm đến số lượng nhiều hay ít, chỉ cần tấm lòng thôi.
Hắn nói chuyện với cha vợ một lúc trong văn phòng Hạ Thiên Nông. Trong lúc nói chuyện, Hạ Thiên Nông hỏi hắn tình hình công tác, thỉnh thoảng cũng nói đến chuyện ở Tân Hải. Nhưng hắn cũng không nhăc đến Lý Vân Thu. An Tại Đào vốn muốn hỏi, nhưng lại suy nghĩ lại, Hạ Thiên Nông lăn lộn trong quan trường đã mấy mươi năm, cũng không đến mức không đối phó nổi người phụ nữ như Lý Vân Thu. Trong lòng An Tại Đào, Hạ Thiên Nông còn “cáo già” hơn Trương Thắng Lợi ở Phòng Sơn. Nếu Trương Thắng Lợi có thể cùng vào bộ máy với Lý Vân Thu chắc chắn Hạ Thiên Nông cũng không thành vấn đề.
Từ văn phòng Hạ Thiên Nông đi ra, hắn đi thẳng đến nhà họ Hạ, trên đường đi, ghé một cửa hiệu ở Tân Hải mua một ít màn mùa đông, thăm mẹ vợ tương lai của mình.
Thạch Thanh rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, gần đây mê nhất là lên mạng.
Đương nhiên, đa số thời gian lên mạng là bà nói chuyện phiếm với Hạ Hiểu Tuyết, hay thỉnh thoảng đánh một ván bài trên mạng. An Tại Đào đột nhiên đến đây, Thạch Thanh dù bất ngờ nhưng rất vui mừng. Dù sao bọn họ không có con trai nên trong lòng đã xem đứa con rể này như con trai mình từ lâu rồi.
Trước khi đi, Thạch Thanh đột nhiên đưa ra một vấn đề khiến An Tại Đào hơi không kịp trở tay.
- Tiểu Đào, con và Hiểu Tuyết cũng không còn nhỏ nữa. Hai ngày trước, mẹ vừa chat với Hiểu Tuyết về chuyện này. Tháng 6 tới nó sẽ tốt nghiệp và về nước. Các con cũng đến tuổi rồi, mẹ cảm thấy hay là nên cưới sớm một chút. Mẹ và cha con cũng mong cháu từ lâu rồi.
Thạch Thanh nói xong, dường như chợt nhận ra điều gì, bèn bổ sung một câu:
- Mẹ cũng đã nói với bà sui rồi, mẹ con cũng rất tán thành. À, chị ấy còn sốt ruột hơn cả mẹ nữa.
An Tại Đào ngây ra một lúc, trong lòng dần dần phức tạp thêm. Chuyện kết hôn với Hiểu Tuyết chỉ là chuyện sớm muộn, không cần phải do dự, nhưng trước mặt hắn lại hiện lên hai khuôn mặt huyền ảo xinh đẹp tuyệt thế của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, ánh mắt của hắn lập tức mơ màng, trong lòng lẫn lộn đủ loại cảm giác.
Thấy An Tại Đào có vẻ như chần chừ, Thạch Thanh hơi mất hứng:
- Này, con thế nào vậy?
Phụ nữ rất mẫn cảm, huống chi tuổi tác Thạch Thanh năm nay lại là giữa bà già và thiếu nữ.
An Tại Đào không dám chậm trễ, khẩn trương lấy lại bình tĩnh, cười vả lả nói:
- Mẹ, hai ngày nữa con bàn với Hiểu Tuyết, xem khi nào thì… Chỉ có điều…mẹ, tổng bộ công ty của Hiểu Tuyết ở Mỹ, cô ấy có thể chạy tới chạy lui giữa nhà và công ty sao?
- Tiếc cái gì chứ? Không phải chỉ là một cái công ty thôi sao? Chuyển bộ phận quản lý về trong nước hoặc mời giám đốc người Mỹ quản lý là xong, sao có thể vì vậy mà không về nước để làm giặc tây? Mẹ và cha con cũng không muốn con mình giả làm giặc tây!
Thạch Thanh trừng mắt nhìn An Tại Đào.
- Hơn nữa, con ở trong nước, Hiểu Tuyết ở nước ngoài, sống một ngày bằng một năm, đâu phải con không biết?
- Ha ha...không ngờ mẹ lại giàu lòng yêu nước như vậy!
An Tại Đào cười ha hả.
Thạch Thanh khoát tay nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến yêu nước cả. Mẹ chỉ không thích cuộc sống ở nước ngoài. Nước ngoài có gì tốt, địa bàn của người ta, chỉ là công dân hạng hai. Được rồi, con không cần phải lo chuyện này. Mẹ sẽ bàn bạc với bà sui chuyện đám cưới. Con công tác bận rộn, không cần lo đến chuyện này. Chúng ta sắp xếp xong rồi sẽ thông báo cho các con. Sau khi Hiểu Tuyết tốt nghiệp trở về, các con kết hôn ở Tân Hải. Vốn Hiểu Tuyết muốn kết hôn với con ở Mỹ, nhưng cha con nói, hiện giờ dù lớn dù nhỏ con cũng là một Đảng viên, một cán bộ lãnh đạo, chính sách không cho phép đâu.
- Hôn lễ cũng đãi ngay tại Tân Hải, dù sao nhà mình cũng ở Tân Hải. Còn Quy Ninh, nếu cần thì cũng đãi ở đó một lần.
- Được, được.
An Tại Đào cười khổ liên tục gật đầu:
- Con nghe mẹ hết!
Thạch Thanh lúc này mới vui vẻ mỉm cười:
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Con cũng giỏi lắm, hai năm nay có tiền đồ rất khá. Đứa con gái này tìm được cho cha mẹ một Chủ tịch huyện làm con rể, coi như cũng khiến cha con nở mày nở mặt.
- À, con có muốn bàn bạc gì với Bộ trưởng Trần ở tỉnh không?
Thạch Thanh lại hạ giọng hỏi thêm một câu.
An Tại Đào ngẩn ra, biến sắc, thở dài một cái:
- Mẹ, chuyện này để nói sau đi.
Thạch Thanh cũng thở dài, vừa thấy sắc mặt của An Tại Đào, bà cũng hiểu được là quan hệ với Trần Cận Nam chẳng dịu đi chút nào. Đương nhiên, bà hiểu được, ngay cả khi An Tại Đào lén lút nhìn lại Trần Cận Nam, quan hệ của họ cả đời này cũng không thể công khai được.
Nghĩ đến đây, Thạch Thanh thấy hơi tiếc. Nếu có thể công khai thì tốt quá, lão Hạ có thể vin vào mối quan hệ này, nói không chừng có thể còn bước thêm được một bước nữa. Nhưng, ai….
Nghĩ đến đây, Thạch Thanh nhìn An Tại Đào dịu dàng nói:
- Con trai, mẹ biết con trước đây chịu nhiều đau khổ, nhưng đã nhiều năm rồi, khối u trong lòng con cũng nên vứt đi, không tốt đâu. Dù sao ông ta cũng là cha ruột của con, con cứ từ từ suy nghĩ đi.
thatanhquytu123