Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 369: Khiêu Chiến (thượng)
H
àn Lập dò xét mấy vệ binh này một chút, tuy trên người không có linh lực dao động nhưng nhìn vào thân thể khỏe mạnh của mỗi người, xem ra đều phải luyện qua một ít công phu thô thiển.
Chẳng qua làm cho hắn tò mò nhất chính là cái vòng đồng kia. Mấy vệ binh trên thân thể không có linh lực, thế nhưng lại có thể nhờ vào thứ này phân biệt được ai là người tu tiên, thật đúng là một thứ kỳ diệu.
Hàn Lập không khỏi dò xét vòng đồng đó vài lần.
Hết thảy điều này đều bị Vương Trường Thanh bên cạnh thu vào trong mắt, liền cười giải thích cho Hàn Lập:
"Kìa là Linh bàn, có thể giúp cho phàm nhân chúng ta nhận biết được thân phận của các tiên sư!"
"Linh bàn?" Hàn Lập nghe xong xưng hồ này có chút ngẩn ra, nhưng lập tức nhớ tới đích xác có một đoạn trên vòng đồng được khảm một ngọc bàn lớn bằng bàn tay, liền nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
Tiếp theo, Hàn Lập lạnh nhạt ngồi trên thú xa quan sát xung quanh. Thú xa đi dọc theo một ngã tư đường của bạch thạch thành, đi về phía trung tâm.
Trên đường, người đi lại rất nhiều, hơn nữa đi đi lại lại không ngừng, lại có cả những người chạy vội, xu thế rất náo nhiệt.
Những người này quần áo đa số đều là màu trắng, những người quần áo khác cũng đều mang quần áo giản dị như màu vàng nhạt, xanh nhạt.. không có ai ăn mặc màu mè, hoa lệ cả.
Hơn nữa những người này rõ ràng có phân ra thân phận cao thấp. Thường thường một, hai người ăn mặc cao quý đi phía trước, phía sau lại là ba, bốn người quần áo hơi rách rưới đi sát theo, hiển nhiên là thân phận hạ nhân.
Cuối cùng bởi vì người và thú xa quá nhiều, xe của bọn Hàn Lập cũng không thể không giảm tốc độ mới có thể tiếp tục đi tới. Vất vả một hồi, thú xa rốt cuộc cũng đến một quảng trường thật lớn nằm giữa trung tâm tòa thành.
Quảng trường này chiếm hơn mười mẫu, tấp nập người qua lại, Hàn Lập liếc mắt nhìn thấy nơi nơi đều là đầu người chen chúc.
Mà dòng người từ bốn phương tám hướng còn tiếp tục đổ về không ngừng.
Dọc theo bốn phía quảng trường có nhiều cửa hiệu, trong mỗi cửa hiệu đều tràn ngập người. Tại trung tâm có một ít gian hàng tạm thời, bộ dáng cũng kín hết chỗ. Mà những chỗ còn lại cũng có rất nhiều người, đang nhiệt tình nói chuyện, có vẻ vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng hắn thoáng có chút sững sờ vì thấy đông người như thế. Tối thiểu quảng trường này đang chứa hơn mấy vạn người.
Thú xa vào đến đây, tự nhiên không có khả năng tiếp tục tiến tới.
Cố đông chủ liền xuống xe, mang theo bọn Hàn Lập đi bộ đến bên sân một tòa nhà nhà mang kiến trúc cung điện.
Cung điện này cao khoảng vài chục trượng, rõ ràng cao hơn các kiến trúc khác nhiều.
Hơn nữa trước cửa của cung điện lớn kia còn đứng một loạt vệ binh, cầm trong tay trường mâu lấp lóe đứng thủ vệ, không cho những người khác tùy tiện lại gần nơi này.
"Hôm nay là ngày Khôi Tinh Đảo mở cửa ba tháng một lần cho nên người trong Đông Thạch thành phải đông hơn mấy lần so với trước. Cơ bản người của muời mấy thành trấn đông bộ đều sẽ đến đây giao dịch một ít vật phẩm hi hãn bình thường khó có thể mua được." Cố đông chủ vừa tiến tới vừa quay đầu lại giải thích cho Hàn Lập. Hàn Lập chỉ nhàn nhạt cười, đi theo đến trước cung điện.
Cố đông chủ tiến lên nói vài câu với các vệ binh thủ môn kia, vệ binh liền vung tay lên, ý bảo bọn họ có thể đi vào.
Vì thế, Cố đông chủ vội vàng tiếp đón Hàn Lập và Vương Trường Thanh, rồi đồng loạt đi vào.
Trong điện có vẻ rất âm hàn và u tĩnh. Tại hành lang sau cửa điện có mười mấy tên xem ra có chút thân phận đang túm năm tụm ba, lại đang to to nhỏ nhỏ bàn luận gì đó. Thấy Cố đông chủ đã đến, tất cả đều nhìn lại có chút địch ý.
Nhưng lúc này, cánh cửa màu tím ở một nơi khác trong hành lang mở ra, từ bên trong đi ra một thanh niên áo trắng tầm hai mươi tuổi. Người này gương mặt thanh tú trắng trẻo, bộ dáng văn nhược.
"Vị này là Cố tiên sinh sao? Những người khác đều đã đến, chỉ còn thiếu Cố gia. Nhưng bên trong chỉ người tu tiên tham gia khiêu chiến mới có thể đi vào. Cố tiên sinh hãy ở lại đây chờ kết quả đi!" Thiếu niên thiện ý liếc mắt nhìn Hàn Lập, rồi lễ phép nói với Cố động chủ.
Tu vi của thanh niên, dưới sự xem xét của Hàn Lập hiển lộ không thể nghi ngờ, trên dưới bốn, năm tầng Luyện khí kì, cùng với hắn bây giờ không sai biệt lắm.
Cố đông chủ thấy vậy, đành phải dùng ánh mắt hy vọng liếc nhìn Hàn Lập, sau đó trong miệng xưng "Đúng vậy!" đứng lui sang một bên.
Hàn Lập thần sắc như thường theo thanh niên đi vào sau cửa gỗ. Sau đó cửa gỗ lập tức đóng chặt.
"Ta họ Văn, đạo hữu có thể gọi ta Văn Tường. Chẳng qua, ta chưa từng thấy qua đạo hữu, chẳng lẽ là tu sĩ mới đến Khôi Tinh Đảo chúng ta sao?" Mang theo Hàn Lập tiến vào sau cửa gỗ, thanh niên bỗng quay đầu lại mỉm cười hỏi.
"Tại hạ Hàn Lập, tháng trước mới đến Khôi Tinh Đảo!" Trải qua việc luyện tập trong khoảng thời gian này, Hàn Lập cuối cùng đã có thể nói tiếng địa phương thông thạo.
"Ha, ha, thật sự bội phục! Lấy tu vi hiện tại của đạo hữu mà dám xuất ngoại chu du, đạo hữu thật đúng là can đảm hơn người! Tại hạ thì không được như thế, từ lúc xuất sanh trên đảo này đến nay, cũng chưa rời khỏi Khôi Tinh Đảo nửa bước." Thanh niên có chút hâm mộ nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập chỉ cười khẽ không nói gì.
Sau đó, Hàn Lập đi theo thanh niên đi thẳng ra một đại sảnh hình vòng tròn, bên trong có ba mươi mấy tên tu sĩ hoặc đứng hoặc ngồi mang vẻ mặt khác nhau.
"Xem ra mọi người đều đã đến, phía dưới sẽ ngay lập tức bắt đầu thi đấu! Một trận chiến quyết phân thắng bại, chỉ cho phép đả thương người chứ không cho phép giết người, nếu không hủy bỏ tư cách thắng." Ngồi đối diện đám người là một lão già tiên phong đạo cốt, nói cực kì ngắn gọn.
Ở trong phòng tất cả đều là tu sĩ Luyện khí kì, chỉ có một mình hắn là tu vi Trúc cơ sơ kỳ, xem ra là tu sĩ quản lí việc thi đấu này.
Mà thanh niên họ Văn tiến vào đại sảnh liền chạy nhanh đến chắp tay đứng phía sau lão già.
Lão già không để ý đến thanh niên mà xuất ra một cái ống ngọc màu xanh, trong ống có hai mươi mấy chiếc thẻ trúc.
"Tốt lắm, muốn khiêu chiến hãy đến lấy một thẻ, số giống nhau thì tỷ thí với nhau, người thắng mới có tư cách khiêu chiến đại diện của mười thương gia kia".
Nghe xong lời này, ba mươi người kia đại đa số đều nhìn về phía ống ngọc kia.
Mà ống ngọc bỗng nhiên toát ra một tầng thanh quang, bọc thẻ trúc vào trong. Thần thức những người khác tự động bị thanh quang bài xích ra ngoài, còn bị phản lại một chút ảnh hưởng, không khỏi rung động thân hình.
Những tu sĩ khác không dùng thần thức thăm dò ngọc đồng thì lộ ra vẻ vui mừng khi thấy tai họa của người khác.
Những người này chính là người tu tiên bị khiêu chiến, tự nhiên hy vọng bọn khiêu chiến như Hàn Lập càng mệt càng tốt.
Thần thức Hàn Lập vốn cường đại, mạnh mẽ phá vỡ thành quang tự nhiên không vấn đề gì, nhưng hắn cũng sẽ không làm việc gây nên sự chú ý này.
Vì thế sau khi ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Lập đợi cho đám tu sĩ luân lưu tiếp tục lên lấy thẻ tre.
Hàn Lập ngẫu nhiên lấy ra một thẻ, thoáng nhìn thì thấy một ký hiệu màu bạc cổ quái.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn đã quên mất một việc… hắn không biết văn tự địa phương!
Nhưng Hàn Lập mặt không chút thay đổi, vẫm cầm trong tay thẻ trúc vừa mới lấy được, bộ dáng không có chuyện gì.
"Số 1!" Lão già lạnh lùng nói một tiếng.
Lập tức có hai gã tu sĩ tay cầm thẻ trúc giống nhau đi ra
"Các ngươi sang sàn đấu bên kia tỷ thí, nơi đấy có trận pháp mạnh, không sợ pháp thuật phá hư. Chỉ cần có thể lấy thẻ trúc của đối phương giao cho ta là thắng. Ta sẽ không hỏi các ngươi đã dùng phương pháp và thủ đoạn gì. Đương nhiên không thể giết chết đối phương" Lão già không khách khí nói.
"Vâng, tiền bối!" Hai người này cúi người thi lễ với lão già một cái rồi đi đến hướng sàn đấu lộ thiên mơ hồ có thể thấy được phía sau đại sảnh.
Kết quả sau khi trên sàn đấu xuất hiện một trận ánh sáng màu trắng, bóng dáng hai người biến mất.
Nhưng sau một lúc, thân ảnh hai người có chút mệt mỏi lại xuất hiện trở lại trên sàn đấu.
Trong đó một người hưng phấn trùng trùng đem hai thẻ trúc giao cho lão già, tên còn lại thần sắc ảm đạm trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh.
"Số 2!" Lão già lạnh như băng hô lên.
Bởi vì tu sĩ Luyện khí kỳ tranh đấu thủ đoạn có chút đơn giản cho nên rất nhanh phân ra thắng bại.
Thậm chỉ có một đôi tu sĩ vừa mới đặt chân trước tiến vào, chân sau ngay lập tức đi ra. Vô luận người thắng hay kẻ bại cũng đều hì hì cười, cao hứng dị thường. Điều này làm cho Hàn Lập đứng ngoài xem không khỏi có điểm kỳ quái.
"Số bảy!"
Một gã tu sĩ theo thanh âm lão già lập tức đứng dậy, nhưng tên còn lại vẫn chậm chạp xuất hiện.
"Số bảy" Lão già sắc mặt trầm xuống lại quát lên.
Lúc này Hàn Lập mới mang vẻ mặt giật mình đi ra, ngoài miệng vội vàng giải thích: "Tiền bối! Thật sự không phải. Ta vừa rồi nhìn lầm dãy số, nghĩ rằng mình là số chín!"
Lão già căn bản không để ý Hàn Lập nói gì, không kiên nhẫn vung tay lên. Hàn Lập liền tự giác cùng tên còn lại rảo bước hướng về sàn đấu mà đi.
Luồng bạch quang qua đi, Hàn Lập cùng đối phương xuất hiện tại một mảnh thiên địa màu trắng, không gian hơn mười trượng xung quanh, bốn phía đều là sương mù màu trắng.
"Tu vi các hạ thấp hơn so với ta ước chừng hai tầng, ta xem ra không cần đánh nữa đâu, đạo hữu trực tiếp nhận thua đi! Kẻo tại hạ nhất thời lỡ tay làm trọng thương đạo hữu!"
Trung niên tu sĩ đối diện vẻ mặt tự tin nói với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn vị 'cao thủ' Luyện khí kỳ tầng bảy đối diện này, thấy giống mình ngay cả vòng bảo hộ đều không xuất ra, khẽ mỉm cười.