Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 350: Cầu Hôn (hạ)
T
rong khi hầu hết các quan khách đều tán thưởng và tôn kính Mộ Dung Thiên, chỉ có một số người là hoàn toàn trái ngược, mà một trong số đó chính là thành chủ Lôi Đặc của Đa Đa Lạp Đặc.
Gã chẳng những không hề cảm kích việc Mộ Dung Thiên đã giải vây cho Đa Đa Lạp Đặc lúc đầu, mà lại còn ghen ghét đố kỵ với hắn nữa. Gã ghen ghét Mộ Dung Thiên vì bỗng nhiên xuất hiện để cướp đi hết danh tiếng của gã, cướp đi hết tất cả mọi vinh dự của gã, cướp đi hết sự chú ý của các mỹ nữ, và thậm chí còn cướp đi uy tín của gã ở trước mặt các bộ hạ nữa.
Thì ra Lôi Đặc vẫn cho rằng mình mới là đứa con được sủng ái nhất của thần. Bản thân gã là truyền nhân của thánh cấp cường giả, nên từ nhỏ đã được phụ thân dốc sức tài bồi. Ngoài Long vương thuộc loại siêu cấp ra, gã chính là một thành chủ trẻ tuổi thứ hai của Tát La.
Nhưng điều đó đã được thay đổi, giống như là thần đã mang sự sủng ái của mình mà trao cho tên Đan Ni Tư đáng ghét kia rồi vậy. Theo nguồn tin đáng tin cậy, ngày hôm nay tên tiểu tử đó sẽ được thăng chức thành chủ Mễ Kỳ Tư. Vậy có nghĩa là kỷ lục "thành chủ trẻ tuổi thứ hai của Tát La" đầy kiêu ngạo của gã sẽ bị phá vỡ, vừa nghĩ tới đây thì Lôi Đặc đã tức muốn phát điên lên rồi.
Thậm chí, cả việc Tát La cắt giảm quyền lực thành chủ của gã thì gã cũng quy hết mọi tội lỗi lên người Mộ Dung Thiên, chứ không hề nghĩ rằng chỉ tại mình quyết định sai lầm trong chiến đấu nên mới ra nông nỗi ấy.
Do đó, trong lòng Lôi Đặc chỉ có oán hận, gã đã hoàn toàn quên rằng nếu không có Mộ Dung Thiên thì gã đã không thể giữ được Đa Đa Lạp Đặc rồi, và đồng thời cũng không thể giữ được địa vị của hôm nay. Nếu cả thành trì của mình mà còn bị mất đi, vậy thì còn nói gì tới việc bị cắt giảm quyền lực?
Mộ Dung Thiên không biết hơn năm mươi vạn người ở bên dưới đang nghĩ gì, mà hắn cũng chẳng muốn biết họ đang nghĩ gì. Hắn chỉ lẳng lặng mà tiến lên đài.
Hắn hiểu rất rõ vì sao Long vương lại phá lệ đứng ra trao giải thưởng cho hắn. Đó là vì sau trận chạm trán với Bích Dạ, hắn đã phải chặt đứt tơ lòng và vạch rõ giới tuyến với Bích Dạ và Khải Sắt Lâm. Nỗi đau đó thật là khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối sẽ không bị thời gian xóa mờ, mà trái lại sẽ càng làm nỗi đau đó lớn dần thêm. Do đó mà Mộ Dung Thiên chỉ có thể lao đầu vào chiến đấu không ngừng nghỉ để tự biến mình thành chai đá.
Vì vậy, ngay cả người có địa vị cao vời như Mạch Khắc Tắc Nhĩ mà cũng phải đứng trên đài cao này để phong thưởng, hòng xoa dịu nổi đau ở trong lòng hắn.
Mộ Dung Thiên vốn cũng mong những vinh dự này sẽ có tác dụng giống như thuốc mê vậy. Trước kia hắn cũng đã từng vì một nữ nhân mà tận lực trèo lên đỉnh cao của danh vọng, nhưng lúc này hắn lại thất vọng phát hiện ra mình đã không còn hứng thú gì với quyền lực nữa rồi, bởi vì hắn đã mất đi một thứ còn quý giá hơn cả quyền lực nữa.
- Đan Ni Tư, được thăng chức thành chủ Mễ Kỳ Tư....
Câu đầu tiên của Mạch Khắc Tắc Nhĩ không khiến người ta ngạc nhiên chút nào, bởi vì Mộ Dung Thiên có công lao rất lớn với tòa thành này, vì vậy mà bất cứ ai khác cũng không thể đảm nhiệm chức vị này ngoài hắn, đây cũng là một chuyện rất dễ hiểu.
Chỉ có mỗi Lôi Đặc là không thể tiếp nhận được việc này, có lẽ phải nói là tuyệt đối không thể tiếp nhận được, nhưng những việc khiến cho gã càng tức điên hơn vẫn còn đang kéo đến....
- Ban tặng Vô Thị huân chương......
Câu thứ hai của Long vương vừa thốt ra thì toàn trường đều ồ lên, thanh âm lớn đạt đến mức một trăm đê-xi-ben, gần như chấn động toàn bộ quảng trường.
Vô Thị huân chương khác hẳn với những loại huân chương được ban thưởng trước đó như là Vô Úy, Trí Tuệ, Sáng Tạo, Thần Thánh, Chúc Phúc, Chấn Nhiếp, vv.....Nó không có cấp bậc gì cả, mà nói chính xác hơn một chút thì nó chính là bậc cao nhất trong các loại huân chương.
Vô Thị huân chương đại biểu cho dũng khí và trí tuệ kiêm toàn, nó đứng đầu tất cả các loại huân chương vinh dự, kiêu ngạo mà nhìn đời, đó chính là ý nghĩa của Vô Thị.
Theo mọi người biết, tất cả những người được ban tặng loại huân chương này đều là thánh cấp cường giả cả.
Nhưng mọi người không vì điều đó mà tranh luận bàn cãi, trái lại, họ còn cất tiếng hoan hô vang dội nữa, âm thanh lớn đến nỗi khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy nơi đây dường như đang bị động đất vậy.
Hàng loạt các tướng sĩ đều giơ cao binh khí trong tay, tạo ra hình thức chúc mừng của quân đội.
Tuy rằng gã thiên tài thống soái trẻ tuổi này còn chưa đạt đến mức thánh cấp cường giả, nhưng năng lực chỉ huy trác tuyệt ở trên chiến trường thì lại vô địch thiên hạ, hoàn toàn đã tiến nhập vào cảnh giới của thánh cấp rồi - nếu như có thể phân chia đẳng cấp thống soái giống như võ giả vậy.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ khoác tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, sau đó nói tiếp:
- Ngoài ra, còn ban tặng cho dòng họ!
Mọi người nghe vậy thì hầu như không tin vào tai mình. Dựa vào thành tích của Mộ Dung Thiên thì được ban thưởng hai phần trên cũng không có gì lạ, còn bây giờ thì ai nấy cũng đều nhịn không được mà sinh ra lòng đố kỵ; đương nhiên, đó chỉ là lòng đố kỵ đầy thiện ý.
Phần thưởng này tuy chỉ có mấy thứ, mới nghe qua thì tưởng như rất đơn giản, nhưng chỉ cần không phải là người ngu ngốc thì người ta sẽ biết được món phần thưởng đó xa xỉ tới mức nào.
Người có đủ điều kiện để được ban tặng dòng họ chỉ có hai loại người.
Một là thánh cấp cường giả, có thể vượt qua chướng ngại lớn nhất trong võ đạo, điều này đúng là khó hơn cả lên trời.
Hai là khi người nào đó có thể phát triển gia tộc của mình trở thành một quần thể lớn mạnh, đồng thời người trong tộc cũng phải có không ít người nắm giữ những chức vụ có quyền lực, còn lực lượng tổng thể của gia tộc thì phải đủ để đảm đương một phương. Đến khi đó, họ mới có thể nộp đơn xin đế quốc ban cho dòng họ.
Phải biết rằng, đó chỉ là đủ điều kiện để xin thôi, chứ chưa chắc sẽ được chấp thuận, vì quyết định còn phải trông vào những cống hiến của họ cho quốc gia nữa.
Trong hai điều kiện này, một là bản thân tiếp cận trình độ biến thái phi nhân loại, hai là dựa vào tổng thể lực lượng của gia tộc mà làm nên, ấy vậy mà Mộ Dung Thiên đã phá vỡ quy luật của cả hai luôn.
Việc có được dòng họ mang ý nghĩa lợi ích rất to lớn, vì không chỉ riêng mình được lợi, mà cả con cháu các đời sau này cũng sẽ được mang huyết thống cao quý. Cứ nghĩ xem, thành tựu đó sẽ to lớn tới dường nào? Do đó mà phần thưởng này cũng đã khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ và đồng thời cũng thèm nhỏ dãi.
Vì để an ủi Mộ Dung Thiên và khiến cho hắn triệt để thuần phục Tát La, Mạch Khắc Tắc Nhĩ coi như cũng đã tận hết tâm cơ, và dốc hết vốn liếng ra rồi.
Lão hồ ly này không chỉ ban vinh dự cho Mộ Dung Thiên đơn giản như vậy, bởi vì một khi bản thân hắn đã có dòng họ rồi, vậy thì thê thiếp và nhi tử của hắn sau này cũng sẽ ở lại Tát La, đến lúc đó thì hắn sẽ có nhiều điều cố kỵ và sẽ không nuôi lòng phản trắc nữa.
Có lẽ vì rất thỏa mãn với thủ đoạn của mình, Mạch Khắc Tắc Nhĩ lộ ra nụ cười rất hiếm hoi:
- Đan Ni Tư, trong vòng ba ngày sắp tới, ngươi có thể chọn một cái họ rồi trình lên cho công hội là xong.
- Không cần lâu lắc như vậy.....
Mộ Dung Thiên có vẻ như không hiểu rõ phần thưởng mình vừa nhận được xa xỉ tới mức nào, hoặc giả là hắn không nhận ra được dụng tâm gian trá của Long vương, mà trên mặt vẫn giữ thần tình chẳng mấy quan tâm. Hắn chậm rãi nói:
- Họ của ta là Mộ Dung!
Mộ Dung?
Tất cả mọi người, kể cả Mạch Khắc Tắc Nhĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cái họ này rất cổ quái.
Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, cái họ này sẽ sáng chói rực rỡ ở trên đại lục, không thể nào che lấp được.
- Phần thưởng sau cùng cũng là phần thưởng hạng nhất, không có nội dung cụ thể nào. Đan Ni Tư, ngươi có thể đưa ra bất kỳ một yêu cầu nào, miễn là hợp lý và tất nhiên là phải nằm trong phạm vi cho phép của đế quốc!
Mọi người vừa nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu luôn. Đã có Vô Thị huân chương, dòng họ, những thứ này đã là hậu hĩnh lắm rồi, không ngờ hắn lại còn được một yêu cầu không giới hạn nữa.
Phong thưởng lần này quả nhiên xa xỉ cùng cực, trong lịch sử tuyệt đối chưa có ai được hậu đãi như vậy cả.
Vô Thị huân chương và dòng họ cũng đã ban rồi, vậy thì sự ích lợi của yêu cầu tự do kia hẳn sẽ không thấp hơn hai phần thưởng trước được.
Trong lúc mọi người đang suy đoán xem vị thiếu niên thiên tài thống soái kia sẽ dùng yêu cầu đó cho việc gì, nhưng lúc này Mộ Dung Thiên tuy vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bỗng nhiên lại quỳ một gối xuống đất và lớn tiếng nói:
- Hy vọng Long vương gả tam tiểu thư Mâu Cơ cho ta!
Toàn thể quảng trường chợt ngẩn người ra, nhưng sau đó thì mọi người cùng cất tiếng reo hò vang dội. Cho tới lúc này, họ vẫn cảm thấy Quần Anh hội như đang thiếu thốn điều gì đó. Đến bây giờ thì họ mới phát hiện ra, bên cạnh anh hùng làm sao lại thiếu mỹ nữ được chứ?
Còn bản thân Mâu Cơ đang ngồi giữa rừng người thì vừa mừng vừa sợ, nàng đưa tay che lấy miệng mà không thốt nên lời. Thật lãng mạn quá đi! Nàng vốn tưởng rằng hôn sự này của mình thật quá ủy khuất, nhưng không ngờ rốt cuộc lại còn mỹ mãn hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.
Trước kia nàng vẫn lo lắng vì giai cấp đôi bên không tương xứng, vậy chỉ sợ phụ thân sẽ không đồng ý cho hắn cưới nàng. Nhưng hiện nay hắn đã là thiếu niên anh hùng, trên mình lại có Vô Thị huân chương và được ban thưởng dòng họ nữa, vậy thì mọi khó khăn đã được giải quyết hết rồi.
Trong khi đó, sau khi Tân Địch Á nghe được lời hắn, trong lòng nàng bỗng nhiên thấy hụt hẫng làm sao, cuối cùng thì chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì nữa.
Lúc này Mộ Dung Thiên lại tung ra thêm một câu long trời lở đất:
- Và còn có Tân Địch Á tiểu thư của Niêm Hoa tộc nữa, ta hy vọng có thể nhân cơ hội này mà cầu hôn với nàng!
Hết hồi 350