The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Tầm Hương Sư
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 848
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2493 / 34
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 367: Đan Thư Thiết Khoán
ua năm mới sẽ có đại sự xảy ra liên tiếp. Biến cố là nhất định sẽ có, cố gắng thì ít có phiền toái. Những người này sau đó muốn đoàn tụ được như bây giờ chỉ sợ là quá khó khăn.
Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai buồn thì ngày mai buồn, Tần Tiêu thích nhất là năm mới bây giờ, cũng là thời điểm vui vẻ nhất trong đời.
Buổi trưa vừa qua khỏi, một hồi gió tuyết cuồn cuộn thổi vào đế đô.
Bất kể là chợ phía tây hay là đường Chu Tước, cũng đã nhìn không thấy bóng người. Tiếng đọng dày hơn một xích ở trên đường, tùy ý có thể thấy được ngánh cây bị gió cuốn đi, tuyết trên nóc nhà dân rất dày.
Kế hoạch đi ngoại ô tế tự cũng phải trì hoãn ba ngày, quan viên tam tỉnh lục bộ cùng tất cả Các, Đài, Thự, Nha, Giám cùng dừng lại tại Hồ Lâm, ngay cả hoàng thành cấm vệ quân cũng nghỉ.
Bởi như vậy rất nhiều triều thần cũng không cần vào triều xử lý công việc, đều ở nhà không đi ra ngoài, dù sao đồ ăn thức uống dùng không hết, rượu ngon thì uống vào, ôm thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ khổ cho nông hộ và thương nhân, trận bảo tuyết này làm bọn họ tổn thất thảm trọng.
Thật vất vả mới hết tuyết, cũng đã là ngày mười tháng giêng rồi. Nhưng mà trong thâm cung lại có bão lớn hơn nữa...
Ngày đầu tiên trong năm mới vào triều, Tần Tiêu đi vào phía tây triều đình thì phát hiện sắc mặt mỗi người hết sức kỳ quái. Trên mặt tối tăm phiền muộn và hoảng sợ, nhiều hơn là nghi hoặc phẩn uất. Cả lễ mừng năm mới thì Tần Tiêu vì cầu an bình cùng tránh hiềm nghi cho nên không bước ra khỏi nhà, không có đi bái phỏng người nào, nơi đi xa nhất là cửa phủ nhà mình. Trong khoảng thời gian này trên triều đình xảy ra chuyện gì hắn không rõ lắm.
Nhưng mà hắn cũng không muốn biết rõ ràng. Biết được càng nhiều thì lún càng sâu, ngược lại sẽ càng phiền toái. Cho nên Tần Tiêu cũng không có đi tìm người hỏi thăm, lẳng lặng ngồi ở một bên, chờ vào triều.
Âm thanh của tiếng trống vang lên, thần sắc tất cả mọi người trở nên ngưng trệ, vẻ mặt âm tình bất định đi ra khỏi phía tây triều đình. Hướng Hàm Nguyên Điện mà đi. Tần Tiêu nhìn thấy bọn người Viên Thứ, Thôi Huyền Vĩ trên mặt tức giận, xem ra có một bụng trách mắng, tức giận đi ở đằng trước, vào triều đường.
Lý Hiển cũng ngây ngô chất phác như xưa, ngồi ở trên ghế rồng vui tươi hớn hở cười lên. Nhưng mà sắc mặt thần tử cả triều không ai cười nổi, làm cho Tần Tiêu khiếp sợ chính là phía sau lưng của Lý Hiển. Phía sau có một bức rèm che, Vi hậu ngồi ngay ngắn phía sau.
Yêu phụ này muốn ‘ buông rèm chấp chính ’!
Đứng ở hàng đầu tiên là Võ Tam Tư, Chung Sở Khách, vẻ mặt thì kiêu căng cùng đắc ý, thỉnh thoảng đưa mắt lạnh nhạt nhìn qua đám quan lại. Rất nhiều quan viên nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng đều thấp giọng nghị luận và tức giận, đều nhao nhao không nói gì. Cúi đầu cầm ngọc khêu không nói gì.
Lý Hiển dường như cảm thấy mình làm một chuyện rất đúng, rất là đắc ý nói ra:
- Ngay hôm nay trẫm đặc biệt cho phép hoàng hậu vào triều nghe chính sự. Các vị ái khanh năm mới tốt chứ? Năm đầu Đại Đường ta còn nhờ các vị xuất lực nhiêu. Chung hưởng thái bình thịnh thế!
Lý Hiển nói vừa dứt, Trương Giản Chi lập tức nhanh chóng đứng ra. Hắn năm nay đã tám mươi nên vẻ mặt đầy căm phẫn nói ra:
- Bệ hạ, từ xưa đến nay, phàm là phu nhân tham gia vào chính sự. Không ai không hại nước hại dân. Thần khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thỉnh hoàng hậu lui vào hậu cung xử lý sự vụ. Trên triều đình chỉ cần bệ hạ một lời là đủ rồi.
Hoàn Ngạn Phạm, Viên Thứ, Thôi Huyền Vĩ cũng đồng thời đứng ra, cùng kêu lên nói:
- Bọn thần tán thành. Khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thỉnh hoàng hậu quay vào hậu cung.
Tần Tiêu trừng to mắt, trong nội tâm cả kinh nói: xem ra vừa rồi ở trong tây triều đình, đám người Viên Thứ tức giận không chịu được, cũng là bởi vì Vi hậu nhiếp chính a! Năm lão gia hỏa này xem ra đã sớm thương nghị tốt, hôm nay cùng một chỗ xuất đầu cường gián.
Trời ơi, năm mới lần đầu tiên vào triều thì bọn người Trương Giản Chi chọc ra đại sự, rốt cục nhịn không được trực tiếp tuyên chiến với Vi hậu.
Sắc mặt của Lý Hiển trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu lại nhìn qua Vi hậu ở phía sau. Vi hậu ngồi vững như bàn thạch không nhúc nhích, cũng không có noi chuyện.
Võ Tam Tư nghênh ngang đi ra:
- Bệ hạ, các vị đồng liêu. Trương Các lão nói lời này không đúng rồi, chẳng lẽ đang nói mẫu thân của hoàng thượng, thánh hậu bệ hạ sao? Nếu như ta nhớ không lầm, Trương Các lão cũng là một tay Thánh hậu nâng lên? Từ Trường Sử một châu nhảy lên làm Tể tướng. Hôm nay lại nói ra lời này chẳng phải là nâng đá đập chân của mình sau, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe châm chọc hoàng đế sao? LẠi nói hoàng hậu thiên tư thông minh nhân đức hiền thục, nhân sở cộng tri thiên hạ đều nghe thấy. Hôm nay hoàng hậu không chối từ vất vả, chịu phân ưu cho bệ hạ là phúc của vạn dân, quả thật Đại Đường chi hạnh thiên hạ vạn dân chi hạnh. Có gì không thể?
Sắc mặt Lý Hiển hơi vui:
- Lương Vương nói đúng, đúng lắm, trẫm đã có chỉ, Lương Vương mấy chục năm qua một lòng có công huân lớn lao, đặc biệt phong làm Tĩnh Đức Vương.
Lời vừa nói ra quần thần đều kinh ngạc: trước khi bảo lưu vương vị cho Võ Tam Tư, có thể nói là cân nhắc mặt mũi của Võ Tắc Thiên, sau Thần Long chính biến thì Võ Tam Tư có một ít công lao. Hôm nay Võ Tắc Thiên qua đời, Lý Hiển ngay lập tức đem Võ Tam Tư chính thức cất đất phong vương, liệt vào Thân Vương hoàng thất, đủ để thấy Võ Tam Tư bây giờ được sủng ái thế nào! Hơn nữa Lý Hiển mặc dù không mở miệng bác lời của bọn người Trương Giản Chi, nhưng ca ngợi Võ Tam Tư như vậy cũng cho thấy hắn có ý thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Bọn người Trương Giản Chi ngơ ngác xử đứng đó, sắc mặt tái nhợt, chán nản không nói nên lời.
Tần Tiêu bất động thanh sắc đứng ở phía sau, trong nội tâm âm thầm thở dài một hơi: Trương Giản Chi và mấy lão thần đúng là rất trung tâm, nhưng lại không chú ý tới phương pháp. Kiên trì muốn hoàng đế và hoàng hậu đánh nhau, không phải cầm trứng gà dập đầu vào đá sao? Ngươi dập đầu còn rất hung ác, cũng chỉ gây ra phiền toái thôi. Ngu trung không có giá trị! Quá không có giá trị!
Tần Tiêu có xúc động muốn chạy ra kéo bọn người Trương Giản Chi đi vào, nhưng nhìn thấy Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ nhìn qua, lúc này lại nhớ tới chuyện Thái Bình công chúa trước khi đã từng nói qua, trong nội tâm thán một tiếng, buông tha ý niệm này trong đầu.
Bọn người Trương Giản Chi không có thuận theo.
- Bệ hạ, bọn thần có tấu chương, thỉnh bệ hạ xem qua.
Hoàn Ngạn Phạm càng tức giận không chịu nổi, tấu lên:
- Bệ hạ, từ xưa đến nay, hậu phi chính là nhân luân chi bản, lý loạn chi đầu. Năm đó Nga Hoàng, Đắc Kỷ gây họa nhà Thương. Truy cứu nguyên nhân chính là do nữ nhân tham gia chính sự! Dùng âm thừa lấn dương, đây là vi phạm số trời; dùng phụ lăng phu, là vi phậm nhân luân. Vi phạm số trời là điềm xấu, vi phạm nhân luân là bất nghĩa.
Cho nên cổ nhân nói ‘ tẫn kê chi thần, duy gia chi tác ’. Vạn mong bệ hạ nghe theo cổ nhân, xem xét ý của cổ nhân, trên dùng xã tắc làm trọng, dưới suy nghĩ cho muôn dân trăm họ. Bảo hoàng hậu lui về hậu cung, không được lên chánh điện tham chính!
Lý Hiển có chút không kiên nhẫn nhìn qua đám người này, rầu rĩ nói ra:
- Trẫm biết rõ các khanh có hảo ý và khổ tâm. Nhưng mà hoàng hậu cũng đi ra giúp đỡ ta thôi, thiên hạ Đại Đường vẫn do trẫm tính toán. Trẫm xử lý một quốc gia thì có mệt nhọc và không đủ tinh lực, hoàng hậu thông minh tháo vát, vừa vặn có khả năng giúp đỡ trẫm, có gì mà không thể! Cái gì ‘ phu nhân tham gia vào chính sự hại nước hại dân ’, loại lời này sau này không thể nhắc lại. Trẫm niệm bọn ngươi là lão công thần, lần này chuyện cũ bỏ qua. Đi, việc này không cần nói lại. Lại nói tiếp, trẫm cũng có phần thưởng cho năm vị ái khanh.
Bọn người Trương Giản Chi đã sớm tức giận đầy bụng, vì hai chữ ba thưởng này thì đưa mắt nhìn nhau, không biết là sai ở đâu.
Lý Hiển lấy một thánh chỉ giao cho tiểu thái giám.
- Tuyên chỉ a.
Tiểu thái giám hắng giọng, quái khang quái điều thì thầm:
- Trẫm ban thưởng Trương Giản Chi tiến phong là Hán Dương Quận Vương, Hoàn Ngạn Phạm là Vịn Dương Quận Vương, Kính Uất là Bình Dương Quận Vương, Thôi Huyền Vĩ vì Thu Lăng Quận Vương, Viên Thứ là Nam Dương Quận Vương, mỗi người phong bách hộ. Khâm thử!
Việc đã tới nước này bọn người Trương Giản Chi cũng chỉ có thể cúi đầu tạ ơn.
Trong nội tâm Tần Tiêu cũng thở dài một hơi: khá tốt! Bọn người Trương Giản Chi náo như vậy còn không bị mang ra ngoài chém.
Phía sau bức rèm che có Vi hậu, tuy không mở miệng nói chuyện gì, nhưng mà khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia mỉm cười và sát ý.
Sau khi tan triều thì Trương Giản Chi là ‘ ngũ vương ’ cùng một đám triều thần làm chim thú tán, lập tức không có bóng người.
Tần Tiêu đứng ở trước đuôi rồng, nhìn xem qua cung điên nguy nga bàng bạc, đột nhiên có một loại cảm giác lạ lẫm, rất không biết giải quyết như thế nào với triều đình dơ bẩn này, ta làm quan mà uất ức như vậy, còn ở lại đây làm cái gì?
Ta cũng mặc kệ vậy!
Chủ ý đã định, Tần Tiêu nhếch áo choàng, nhấc chân đi tới ngự thư phòng ở Hàm Nguyên Điện.
Trong ngự thư phòng Lý Hiển có chứt tức giận không chịu nổi, nhìn qua đống tấu chương trước mặt thì vô cùng tức giận. Một tay quét ngang, đem tất cả tấu chương, bát trà, văn chương đều ném lên mặt đất, nhìn thái giám bên cạnh quát:
- Cầm lấy đi, đem tât cả đi cho ta! Nên cho hoàng hậu thì cho hoàng hậu, nên cho các bộ thì cho các bộ. Trẫm không nhìn những tấu chương chó má này.
Đúng lúc này Vi hậu đi tới, lẳng lặng đi đến một bên cầm tấu chương lên xem.
Lý Hiển nhìn thấy Vi hậu lập tức không có tính tình, ngập ngừng nói:
- Ái phi... Trẫm cũng thế, có chút tâm phiền ý loạn.
Vi hậu bất động thanh sắc tiếp tục nhặt tấu chương, khẽ thở dài một hơi:
- Đám người Trương Giản Chi kia quá đáng giận. Bọn chúng muốn làm bệ hạ mệt chết mà. Nô tì cũng không quá đáng là muốn phân ưu với bệ hạ, bọn chúng khẩn trương thành thế này. Thật sự là phải giết.
Lý Hiển phiền muộn đặt mông ngồi xuống, kêu rên nói:
- Tính toán, đừng nói. Tính toán ra cũng là nhờ bọn họ trẫm mới có thể ngồi lên ghế rồng. Một chút tiểu nháo nên nhịn đi.
Đúng lúc này Tần Tiêu đi tới bên ngoài ngự thư phòng, tiểu thái giám đi vào thông báo, cả buổi mới đi vào được, nói là hoàng đế triệu kiến.
Tần Tiêu đi vào ngự thư phòng bái kiến lễ, nhìn thấy tấu chương lộn xộn, trong nội tâm đại khái cũng hiểu vài phần, trong lòng đang nghĩ tới Lý Hiển chắc đang tức giận, nhất định là bởi vì chuyện của bọn người Trương Giản Chi. Ta cùng Trương Giản Chi có quan hệ mật thiết, ta hiện tại đến chào từ giã, mới có thể đi.
Vi hậu đứng ở sau lưng, Lý Hiển miễn cưỡng nặn ra nụ cười vui vẻ:
- Tần ái khanh, cố ý tới gặp trẫm, có việc gì thế?
- Bệ hạ...
Tần Tiêu chắp tay chào theo nghi thức quân đội:
- Thần tới đây chào từ giã, cầu bệ hạ miễn công chức của thần, cho thần trở về cố hương.
- Ah!
Lý Hiển kinh bắn người đứng lên, nói:
- Ái khanh đang tuổi lớn lại hào hoa phong nhã, tại sao sinh ra ý định thoái ẩn quy điền?
Tần Tiêu nói:
- Bệ hạ có chỗ không biết. Ngày xưa thần học nghệ trong mộng, sư phụ từng nhiều lần khuyên bảo như xuất trận giết người không được hơn trăm. Nếu không muốn thân bại danh liệt chết oan chết uổng, trừ phi vứt bỏ đi vinh hoa phú quý, trở về nông thôn dốc lòng hướng thiện, hướng thiên địa quỷ thần cầu xá xin thọ. Thần tính toán một chút thì Thần Long chính biến lần trước thần vừa vặn tự tay giết hơn trăm người, cho nên...
Vi hậu cùng Lý Hiển đồng thời cả kinh nói:
- Còn có bực này chuyện lạ?
Tần Tiêu trong nội tâm cười cười:
- Đúng vậy! Chắc chắn! Sư phụ ta là thế ngoại cao nhân, trước kia nói đều ứng nghiệm. Cho nên thần không dám làm trái, cũng không phải là thần không thề sống chết thuần phục bệ hạ, nhưng mà thần chỉ còn túi da, cho nên xin về hưu! Nhưng mà thần bên người có ba mươi hộ vệ, do một tay thần huấn luyện ra. Tuy thần hiện tại từ quan, cũng không dám để bọn họ lười biếng, cho nên cầu bệ hạ cho bọn họ cùng đi theo thần, đi theo bên người thần cũng dễ huấn luyện cho bọn họ, tương lai lại đền đáp ơn nghĩa của bệ hạ, thuần phục bệ hạ.
Lý Hiển nghi ngờ nói:
- Đúng như khanh nói. Ngươi rời khỏi Trường An quay về quê cũ, còn cần bao nhiêu thời gian?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Thần không biết... Đến lúc đó đành phải nghe theo tình huống chỉ điểm của sư phụ lão nhân gia trong tối tăm mà thôi.
Vi hậu sau lưng tươi cười, nhìn Lý Hiển nói ra:
- Bệ hạ, nếu Tần tướng quân là nhân tài như vậy, thật sự là chí bảo của triều đình, sao có thể để hắn chết non được? Không bằng bệ hạ ân chuẩn cho hắn. Tiêu trừ quân nghiệp của Tần tướng quân, khi cần gọi hắn về là được.
Lý Hiển có chút khó xử nhìn qua Tần Tiêu, lại quay đầu nhìn Vi hậu phía sau, trong nội tâm kỳ thật cũng hiểu rõ: Tần Tiêu nhất định là từ quan tránh họa, cái gì ‘ giết người không được hơn trăm ’ nhất định là ngụy trang; con Vi hậu này, một lòng chỉ muốn cho huynh ẹệ nàng là Vi Nguyên đến bắc nha đảm đương Đại Đô Đốc, nói không không chỉ một hai lần...
- Bệ hạ...
Tần Tiêu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói vô nghĩa:
- Thần ngày gần đây chợt thấy tâm thần có chút không tập trung, tim đập run sợ, nhất định là sư phụ nói đã ứng nghiệm rồi. Thực sự không phải là thần rất sợ chết, nhưng thần phải chết cũng phải chết khi hộ vệ hoàng đế hoặc là chiến tử sa trường. Thỉnh bệ hạ ân chuẩn, lưu cho thần tấm thân hữu dụng.
Lý Hiển có chút thở dài một hơi:
- Đã như vậy, vậy được rồi. Trẫm chuẩn cho ngươi từ quan, nhưng mà không phải giãi ngũ về quê. Trẫm ban thưởng hồ Bành Lễ là ‘ hồ Sở Tiên ’, phong ngươi làm Sở Tiên Hầu, Kiểm Giáo Tam phẩm Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân, thực phong Bách hộ, ban thưởng bốn mươi điền khoản vĩnh viễn.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên