"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 514
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 12: Chúng Thần Hàng Lâm - Chương 1: Hồi Gia
húng Thần mộ đia…” Lâm Lôi quay lại thoáng nhìn, dù đã đi được hơn 10 dặm nhưng với chiều cao vạn dặm thì vẫn có thể thấy được Chúng Thần mộ địa từ đằng xa. Nhìn lên bức điêu khắc cự long không cánh khổng lồ trên vách, nhìn bức điêu khắc này Lâm Lôi không khỏi xuất hiện một cảm giác quen thuộc trong lòng.
“Mặc kệ, bất kể Chúng Thần mộ địa này có cái gì gọi ta, ta cũng không thể tìm chết được, ở nhà đang có Địch Lỵ Á, Thái Lặc,Toa Toa.” Lâm Lôi không khỏi nhớ đến thê tử cùng nhi tử của mình, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp.
Nam hải đại dương khôn cùng, mặc dù lúc này gió không lớn lắm nhưng sóng biển mênh mông ngoài khơi vẫn vỗ về, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xạ lên mặt nước làm cho những cơn sóng trở nên lung linh huyền ảo.
Mịch mịch ~~~
Sóng biển đột ngột tách ra, một thân ảnh quỷ dị mặc trường bào đen, đó là Bối Lỗ Đặc người đầu tiên rẽ sóng bay lên, tiếp sau đó lần lượt là Vũ Thần Áo Bố Lai Ân, Đại Tế Ti, Hi Tắc, Đế Lâm, Tháp La Sa lần lượt lên theo, cuối cùng là những người còn bảo toàn được từ Chúng Thần mộ địa - ba mươi vị Thánh vực cường giả.
“Phù!” Lên được mặt nước, Lâm Lôi tham luyến hít sâu một hơi.
“Đây là khí tức của Ngọc Lan đại lục.” Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát, hắn không khỏi mỉm cười.
“Về đến nhà, cảm giác thật là tốt.” Lâm Lôi tự nhủ.
Không chỉ riêng Lâm Lôi mà Ba Khắc, Pháp Ân, Đức Tư Lê một đám người cũng mỉm cười, là người của Ngọc Lan đại lục vị diện, trở lại vị diện này linh hồn bọn họ cũng cảm thấy rất là thư thái.
“Bối Lỗ Đặc đại nhân, ta đưa đến đây thôi.” Tháp La Sa cung kính nói.
Bối Lỗ Đặc quay đầu lại nhìn, gật đầu: ”Được rồi, nhưng mà Tháp La Sa, ngươi hẳn là biết quy củ của ta, tin rằng ngươi sẽ không vi phạm nữa.” Bối Lỗ Đặc lạnh lùng liếc Tháp La Sa một cái, Tháp La Sa chỉ cười trừ.
“Đại nhân, người yên tâm đi, dù sao ta cũng không phải là Tháp La Sa của ngàn năm trước.”
“Được rồi, chúng ta đi.” Bối Lỗ Đặc lạnh nhạt hạ lệnh.
Lập tức mọi người theo phương hướng của Bối Lỗ Đặc, cực nhanh phi hành về phía bắc.
Chỉ còn lại Tháp La Sa với hải dương khôn cùng xung quanh. “Rốt cuộc ta cũng trở về rồi…” Tức thì cả người hắn lao xuống mặt biển.
….
Đám người Lâm Lôi đang phi hành trên bầu trời phương bắc.
“Lâm Lôi đại nhân, lần này trở về Ngọc Lan đại lục, mở ra không gian chi môn là do Tháp La Sa, như vậy mở được không gian chi môn thực lực phải là trung vị Thần a.” Ba Khắc nhỏ giọng đàm luận.
Lâm Lôi gật đầu.
“Hẳn nhiên là như thế, hắn lại tha cho ngươi một mạng vậy là chúng ta nợ hắn một điểm ân tình.”
“Ừm, chỉ là bây giờ ta vẫn không hiểu sao hắn lại làm như vậy.” Ba Khắc gật đầu.
Lâm Lôi nở nụ cười: “Được rồi, bảo toàn được tính mạng đã là cao hứng rồi, nhưng mà thật kỳ lạ, ta không nghĩ tới là Thần thú ‘Ba Xà’ cũng thuộc Ngọc Lan đại lục vị diện, mà còn là Nam hải Thần thú.”
“Lâm Lôi.” Hi Tắc đang phi hành phía trước đột nhiên chậm lại, hoà cùng đám người Lâm Lôi rồi thấp giọng cười gọi.
“Ngươi nói Tháp La Sa? Vị này ngàn năm trước có uy danh rất lớn lao đó, năm đó được gọi là Nam hai vương giả, khi đó là chỉ có Đế Lâm so bì được với hắn, tất nhiên với Bối Lỗ Đặc đại nhân thì không tính.”
“Vây ư?“ Lâm Lôi cả kinh, Ba xà quả nhiên bất phàm.
“Lâm Lôi, lần này cám ơn ngươi.” Hi Tắc nói tiếp.
“Hi Tắc đại nhân, ý này là…” Lâm Lôi sửng sốt.
Hi Tắc cũng vẫn thấp giọng nói: ”Cám ơn ngươi đã cứu La Toa Lỵ một mạng, La Toa Lỵ này cũng thật là nữ nhân có cá tính, muốn tự mình đi đến Chúng Thần mộ địa. Cũng may có ngươi, nếu không lúc này đây…”
Lâm Lôi giờ mới hiểu được ý tứ của Hi Tắc.
Hi Tắc bất đắc dĩ nói tiếp: “Đáng tiếc, chúng ta là Thần cấp cường giả, tới Chúng Thần mộ địa phải bắt đầu từ tầng thứ 12. Muốn lấy cho La Toa Lỵ một khoả hạ vị Thần Thần cách cũng rất khó.”
“Từ tầng thứ 12?“ Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
“Đúng, dù sao đối với chúng ta Thánh vực sinh vật một điểm uy hiếp cũng không có.” Hi Tắc cười nhẹ. “Ồ, sa mạc nóng bỏng, chúng ta tới Ngọc Lan đại lục rồi.”
Lâm Lôi cũng đã nhìn thấy sa mạc nóng bỏng vô tận.
“Tới Ngọc Lan đại lục rồi, mọi người tự đi đi.” Bối Lỗ Đặc nói.
“Vâng, Bối Lỗ Đặc đại nhân.” Mọi người đều cung kính tuân mệnh, lập tức cả đám tản ra. Trong đó ma thú cường giả hoặc là hướng về Hắc Ám chi sâm, hoặc là về Ma Thú sơn mạch, nhân loại cường giả cũng bay về các nơi. Về phần Bối Lỗ Đặc, thân hình chợt loé lên rồi biến mất trong mắt mọi người.
“Tốc độ thật kinh sợ!” Lâm Lôi kinh hãi.
Cho dù thực lực tăng tiến, nhưng mà so thực lực với Bối Lỗ Đặc tựa như chênh lệch so với trời và đất.
“Về nhà!” Bối Bối trên vai Lâm Lôi cũng tỏ ra rất hưng phấn, Lâm Lôi, Ba Khắc cũng tươi cười, dĩ nhiên cũng đang nghĩ đến quê nhà.
Bay qua sa mạc nóng bỏng, lướt qua Lai Nhân đế quốc, La Áo đế quốc, nam trung bộ đại lục Lai Nhân và La Áo đế quốc tiết trời tương đối ấm áp, lá xanh trải dài, thực vật đều rất tươi tốt.
Qua hai đại đế quốc, rốt cuộc bọn họ đã tới địa phận Ba Lỗ Khắc đế quốc. Ba Lỗ Khắc đế quốc ở phương bắc, mặc dù không như Bắc vực mười tám công quốc quanh năm giá rét, nhưng so với phương nam cũng lạnh hơn nhiều. Bây giờ là tháng ba, vậy mà phía dưới những cổ thụ mới bắt đầu hé lộc cây, thậm chí trên những nóc nhà vẫn còn có chút ít tuyết đọng.
Đám người Đức Tư Lê tách ra, tiếp tục phi hành về phía bắc.
“Mười năm, trước đó là Hỗn loạn chi lĩnh nhưng không ngờ lại thành ra thế này.” Cực nhanh phi hành, nhìn mặt đất bao la Lâm Lôi có chút tự hào.
Lúc trước kiến tạo Ba Lỗ Khắc đế quốc, chỉ có thể từ chiến tranh mới có thể tiến hành nên. Mà bây giờ Ba Lỗ Khắc đế quốc dân cư cũng phát triển, thành trì kiến tạo cũng đẹp đẽ hơn, hoàn toàn có thể so sánh với Thần Thánh đồng minh năm đó.
Phía dưói xuất hiện một toà thành. Phía trên có một lớp tuyết đọng bao phủ, rất nhiều hộ vệ đang tuần tra. Đây là toà thành trong truyền thuyết Ba Lỗ Khắc vương quốc - ‘Long Huyết Thành Bảo’, năm đó sau khi khai thác xong ma tinh thạch quáng mạch đã lập nên toà thành trở thành chỗ ở của bọn người Lâm Lôi.
“Lâm Lôi, chúng ta giã biệt ở đây, sau này muốn tìm ta hãy tới Cực bắc băng nguyên.” Áo Lợi Duy Á nói.
“Nhất định!” Lâm Lôi gật đầu cười.
Lập tức Áo Lợi Duy Á cùng mấy vị Cực bắc băng nguyên cường giả phi hành tiếp về phương bắc, còn Bối bối, Lâm Lôi, Ba Khắc hướng tới Long huyết thành bảo.
……..
Long huyết thành bảo, trụ cột tinh thần của Ba Lỗ Khắc vương quốc trong truyền thuyết -Lâm Lôi ở chỗ này. Long huyết thành bảo thường xuyên xuất hiện cự long hộ trì, hơn nữa hộ vệ toà thành đều là chiến sĩ tối ưu của Ba Lỗ Khắc đế quốc.
Ba đạo lưu quang lao xuống thành, khí tức khổng lồ tự nhiên phát ra tràn ngập cả toà thành.
“Lâm Lôi đại nhân?” Khí tức quen thuộc, nhất thời cường giả trong thành cũng có phản ứng. Bất luận Tái Tư Lặc, Cái Tì bọn họ, còn có nhi tử Thái Lặc cũng hướng về phía hậu hoa viên chạy tới. Bởi vì Lâm Lôi bọn họ đáp xuống hậu hoa viên.
Tuyết vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ, trên mỗi bụi hoa đều có thể thấy một chút ít tuyết đọng.
“Lâm Lôi đã trở về?” Đang phơi nắng ở phía sau hậu hoa viên, Hi Nhĩ Mạn cùng quản gia Hi Lý lập tức nhìn ra xa.
Lam sắc trường bào, Lâm Lôi cùng với Ba Khắc sóng vai đứng chung một chỗ, trên vai còn có Bối Bối khả ái.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Hi Lý gia gia.” Lâm Lôi lập tức nghênh đón.
“Hảo hảo.“ Hi Lý quản gia cực kỳ hưng phấn. “Mười năm, suốt mười năm ta còn tưởng lão già ta còn không được nhìn thấy Lâm Lôi ngươi trở về nữa.”
Hi Lý quản gia trông coi Ba Lỗ Khắc gia tộc giờ đây cũng đã hơn trăm tuổi, mà tính ra Lâm Lôi cũng đã hơn năm mươi tuổi; nhưng Thánh vực cường giả tu luyện mấy ngàn năm cũng không có gì thay đổi, Lâm Lôi vẫn chỉ có thể xem như là tiểu tử trước kia.
“Lâm Lôi đại nhân, a, đại ca!” Cái Tì cùng An Khoa, hai đại khối đầu tiến vọt lên, vẻ mặt vô cùng kích động.
“Phụ thân.” Một âm thanh hùng hậu vang lên.
Một thanh niên khoác trường bào tiến đến, thanh niên cá tử này cũng cao chừng 2 thuớc 2, hắn tiến đến kích động nhìn chung quang, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lôi.
“Phụ than.“ Thanh niên cao lớn hướng về Lâm Lôi, nhìn qua thanh niên này có bảy tám phần giống Lâm Lôi, chỉ có điều có chút cường tráng hơn.
Lâm Lôi kinh ngạc vui mừng: “Thái Lặc?”
“Phụ thân, đã mười năm rồi.” Thái Lặc trực tiếp ôm cổ Lâm Lôi.
Năm đó, khi Lâm Lôi rời đi, Thái Lặc mới chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi. Sau mười năm Thái Lặc cũng đã hai mươi hai tuổi, nếu cùng Lâm Lôi đứng gần nhau chỉ sợ có người tưởng bọn họ là huynh đệ của nhau. Dù sao dung mạo Lâm Lôi không có gì biến đổi.
“Phụ thân dung mạo người so với mười năm trước giống hệt nhau à.” Thái Lặc rất kích động, tròng mắt đã đỏ, dù sao với một thanh niên hai mươi hai tuổi thì mười năm là rất dài.
Lâm Lôi xoa đầu Thái Lặc, mặt tươi cười. Đối với Thái Lặc, hắn cảm thấy rất áy náy, giai đoạn thiếu niên phát triển rất là trọng yếu, vậy mà đối với nhi tử mình lại không thể bồi dưỡng.
“Tỷ tỷ ngươi, Toa Toa đâu?” Lâm Lôi dò hỏi.
Thái Lặc lắc đầu: “Tỷ không có nhà, đang ở đế đô, chắc lại một thời gian nữa mới quay lại được.”
“Vậy mẫu thân ngươi đâu rồi?” Lâm Lôi phát hiện Địch Lỵ Á cũng không có ra đây.
Lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp tay bồng một hài nhi đi ra, thiếu phụ này chứng kiến Lâm Lôi trong mắt xuất hiện một tia sùng bái. Lâm Lôi nghi hoặc.
“Thái Lặc, nàng ta là?”
”Trân Ny, mau tới đây.“ Thái Lặc hô to.
Thiếu phụ này đi tới, có chút cẩn thận nói: ”Phụ thân.”
“Phụ than?“ Lâm Lôi có chút ngạc nhiên.
Thái Lặc lập tức cười nói: “Phụ thân, người nhìn nhi tử bảo bối của người đi, mới hạ sanh được ba tháng.” Thái Lặc lập tức chỉ vào hài nhi trong lòng thiếu phụ đó, hướng nó đến trước mặt Lâm Lôi. “Phụ thân, người xem nó thật đáng yêu.”
“Tôn tử?” Lâm Lôi cảm thấy mơ hồ.
Mười năm mình không trở về, không những nhi tử mình trưởng thành mà lại còn có cả tôn tử nữa.
“Ha ha, vẻ mặt lão Đại huynh thật là buồn cười đó.” Bối Bối lúc này bật cười, những người khác cũng đều đã cười, chỉ là bọn họ không dám khoa trương.
Lâm Lôi không khỏi vỗ lên người Thái Lặc.
“Thái Lặc tiểu tử ngươi, phụ thân ngươi còn chưa trở về mà ngươi đã kết hôn, lại còn có cả nhi tử nữa a.”
Lâm Lôi dở khóc dở cười, nhìn đứa nhỏ trước mặt, da thịt mũm mĩm, đặc biệt đôi mắt nghi hoặc chằm chằm nhìn Lâm Lôi, đôi mắt to đen nhánh hoàn toàn không chút vẩn đục.
Lâm Lôi nhìn tôn tử mình lập tức cảm thấy yêu thích. Hướng tay về phía đứa nhỏ, cẩn thận phi thường, dù là tại tầng thứ 11 cầm lấy ba khoả Thần cách, Lâm Lôi cũng chưa từng cẩn thận như thế.
“Ha ha.” Ôm lấy tôn tử của mình, Lâm Lôi không khỏi tươi cười.
Thái Lặc cùng thê tử ‘Trân Ny’ của hắn mỉm cười nhìn nhau. Trân Ny lặng lẽ đến bên Thái Lặc nói:
“Thái Lặc, huynh không phải nói phụ thân đại nhân tựa như Địa ngục hoả phượng hoàng sao? Mà đây phụ thân đại nhân đâu có đáng sợ như vậy?“
Thái Lặc nhìn phụ thân mình như đang ôm tâm can bảo bối vậy.
“Thái Lặc, đứa nhỏ này tên là gì vậy?“ Lâm Lôi ngẩng đầu hỏi.
“Nó tên là A Nặc.”
“A Nặc?” Lâm Lôi nhìn cặp mắt trong suốt như trân châu kia nhẹ giọng gọi tên. Lần đầu tiên có tôn tử, cảm giác của hắn lúc này rất là thoả mãn.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long