Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Chương 360: Khỉ Và Người! Người Và Thần!! (2)
“T
a chờ ngươi. Tốt nhất ngươi và Đường Tử Trần cùng đến” Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Nghiêm Nguyên Nghi: “Bất quá ngươi hay là hãy ứng phó với tình hình trước mắt. Nghe nói, tổ chức GOD đã được Wily treo giá hai triệu để lấy cái mạng của ngươi đó”.
“GOD?” Vương Siêu cười cười: “Đúng là đồn đại, muốn ám sát ta cũng không phải chuyện đơn giản, lần nào cũng là bị ta diệt toàn quân. Ta đúng là cảm thấy hứng thú khi ngươi ám sát ta. Nhớ lại lúc hai chúng ta chiến đấu, đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ”.
Tít Tít Tít Tít Tít Tít… Vương Siêu vừa nói xong thì lập tức Nghiêm Nguyên Nghi ở phía bên kia tắt điện thoại, hiển nhiên không muốn nói nhiều với Vương Siêu. Lần trước nàng đã bị Vương Siêu đùa giỡn.
Đưa lại điện thoại cho Nghiêm Tiểu Lãng, lúc này sắc mặt của vị đệ đệ này cũng đã thay đổi. Hắn không thể dấu được sự chấn động trong lòng. Mới vừa rồi hắn nghe một phần nội dung cuộc nói chuyện, lấy trí thông mình của hắn thì có thể phán đoán ra Vương Siêu và tỷ tỷ Nghiêm Nguyên Nghi của hắn trong lúc đó phát sát khí ra xung quanh.
“Ngươi này rất kỳ quái…” Công chúa Zara cảm thấy màn này rất thú vị, Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi trong lúc đó nói chuyện với nhau rất nhanh, nàng không lưu loát tiếng Trung Quốc nên nghe xong cũng có cái hiểu cái không.
“Thì ra là hắn!” Lỗ tai Hạ Vũ dựng thẳng lên, cũng nghe ra được một ít chi tiết, rốt cục nàng cũng đoán ra thân phân của Vương Siêu! Người lãnh đạo Nam Dương Đường môn! Đệ nhất trong giới võ thuật Châu Á.
Chuyện tới bây giờ Hạ Vũ mới biết được thân phận của Vương Siêu thì cũng không có gì lạ.
Dù sao chuyện Vương Siêu lên báo đã được ba năm. Trong ba năm này hắn đã rời nước để tránh tầm mắt của kẻ khác. Hiển nhiên sẽ không ở lại trong nước để cho người ta thổi phồng hắn lên như mặt trời giữa trưa. Một năm rưỡi không lộ diện khiến cho mọi người dường như đã quên hắn đi. Bây giờ công việc kinh doanh cùng với võ thuật giới cũng giống nhau, có thể nói trong ba năm này đã khiến cho Vương Siêu dần dần trở nên lãnh đạm.
Về phần hắn xông vào Mĩ quốc Hồng môn, giúp Tư Đồ Ngọc, đàm phán với Bắc Mĩ Đại quyền bang, mặc dù tác động rất lớn nhưng tin tức không được truyền ra bên ngoài. Cho nên người ngoài không biết cũng là chuyện rất bình thường.
Giới võ thuật Hồng môn ở Pháp có rất nhiều bang hội người Trung Quốc, loại nào cũng có, rất phức tạp. Hạ Vũ cũng chỉ biết được một ít sự việc không rõ ràng, càng huống chi là người khác!
Nhưng bây giờ lại nhắc tới, khiến cho nàng liên tưởng nhớ lại một ít sự tình mình đã biết.
“Khó trách Trương Đồng không hề sợ hãi, người này chính là đầu lĩnh quân phiết của Nam Dương Đường Môn. Nghe nói lực lượng vũ trang của Nam Dương Đường Môn có thể trực tiếp đối kháng với quân đội chính phủ. Cho dù là lực lượng Hồng môn tại Pháp có tăng lên thì cũng không đủ để chống lại. Trương Đồng như từ lúc nào lại quen biết nhân vật lợi hại như vậy? Nam nhân này thật sự là rất kinh khủng. Lực lượng cường đại, thế lực cường đại cùng với vô cùng giàu có…”
Trong lòng Hạ Vũ đột nhiên giống như nhảy lên. “Công chúa Zara, ta xin thất lễ” Nghiêm Tiểu Lãng không có tâm tình để tiếp tục ngồi xuống, hắn lễ phép đứng dậy nói lời từ biệt rồi vội vã đi ra ngoài. Hắn muốn hỏi thật kỹ quan hệ của tỷ tỷ mình và Vương Siêu này.
Kế tiếp, Vương Siêu cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là Trương Đồng và công chúa Zara bàn chuyện làm ăn. Lúc bàn xong thì mặt trời cũng đã lặn về hướng tây, ba người mới đứng dậy cáo từ rồi trở về trang viên của Trương Đồng.
Cũng có thể nhìn ra được, công việc làm ăn lần này của Trương Đồng đã đạt kết quả vô cùng tốt.
Mặc dù công việc làm ăn tốt nhưng trong nhà Trương Đồng thì lại có chuyện!
Khi Trương Đồng về tới nhà thì thấy trước cửa nhà mình có tới ba mươi đại hán đang vây quanh, đồng thời còn mang theo vài bao bố có hình người, hiển nhiên là thi thể.
Cùng lúc đó, bên cạnh thi thể có bốn mươi lăm người đang đứng. Trương Đồng nhận ra những người này đều là người Trung Quốc đứng đầu xã đoàn tại Pháp!
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Đồng nhìn những người này, nhướng mày hỏi.
“Chuyện gì xảy ra! Trương Đồng ngươi có phải là người mời những bảo tiêu này tới không.” Một người trung niên có gương mặt như chim, vóc người nhỏ gầy, nhưng hai mắt thì hung ác giống như độc xà mở miệng nói: “Tối hôm qua mấy người bảo tiêu của Hồng môn chúng ta được ngươi mời tới đã chết cạnh sông Senna, sáng hôm nay cảnh sát báo có thi thể nên chúng ta mới biết. Chúng ta đa chờ ngươi một ngày ở đây rồi, chuyện này không thể không trả cho chúng ta một cái công đạo”.
Xã đoàn người Hoa, chính là thế lực xã hội đen khổng lồ luôn tranh đấu ám sát. Cảnh sát Pháp không hề nhúng tay vào, đều chỉ thông báo cho bọn họ tự giải quyết, sau đó là cảnh cáo.
“Cái gì?” Trương Đồng vừa nghe thì cảm thấy kinh hãi.
Mà người trung niên nhân này chính là lão đại của Hồng môn tại Pháp, là người hung ác, ngoại hiệu gọi là Ma Gia.
“Chuyện này hẳn là có liên quan tới việc ngươi mời bảo tiêu mới tới”.
Ma Gia dùng con mắt tam giác nhìn Vương Siêu một chút, lộ ra hàn ý.
“Không biết người bảo tiêu mà ngươi vừa mời tới là ai?” Người đứng đầu xã đoạn lại lên tiếng. “Người của chúng ta bây giờ đã chết, công đạo nhất định phải có, nhưng chúng ta cũng tuân theo quy củ. Bây giờ chúng ta muốn đem vị bảo tiêu mới này đi tra khảo một chút.”
Vương Siêu vừa nhìn tình huống ở hiện trường thì đã đoán ra mọi chuyện, khẳng định là đám người Yến sư huynh kia trong lúc mang thi thể kia đi chôn thì tổ chức GOD đã cho người mai phục giết hết bọn họ. Sau đó sáng sớm có một nhóm người phát hiện ra. Mọi nghi ngờ đều đổ lên đầu mình, bất quá Vương Siêu hiển nhiên cũng có đối sách, cũng rõ ràng được điểm mấu chốt trong đó.
“Nói đến quy củ! Muốn dẫn ta đi điều tra! Khẩu khí thật là lớn!” Vương Siêu nhìn thấy Trương Đồng muốn nói thì xoắn tay áo xuống, bước lên hai bước lạnh lùng nhìn nhóm người này. Hồng môn nước Mỹ nữ thiên vương Hồng Tú Liên nhà Tư Đồ nói chuyện quy củ với ta cũng không quá bảy điều! Chư vị có lẽ cảm thấy Vương Siêu ta là hổ bằng giấy sao. Các ngươi có lẽ cũng đã nhận ra ta là Vương Siêu, cũng đã nghe danh ta. Nếu muốn cùng ta đối đầu thì tất cả các ngươi ở đây, một người cũng không thể rời khỏi cái sân này!”
Thanh âm nói chuyện của Vương Siêu rất lớn, bước tới như hổ đi. Mặt đất bị chấn động khiến cho những người này trong nháy mắt cũng phải biến sắc!
“Thì ra là người lãnh đạo Nam Dương Đường môn đến. Lần này chúng ta đã thất lễ rồi” Đột nhiên trong lúc đó có một lão giả chống gậy thong thả bước ra.
“Thất lễ thất lễ” Nhìn thấy lão giả đi ra giải vây, bọn người Ma Gia giống như trút được gánh nặng, ai cũng cười cười, thần thái thay đổi nhanh vô cùng.
“Biết thất lễ là tốt rồi” Vương Siêu cũng biết, thật ra bọn người này cũng chỉ mơ hồ đoán ra thân phận của mình mà thôi. Cho nên mới đến để xác nhận. Ngay từ đầu bọn hắn đến đây cũng chỉ là dò xét thực hư mình như thế nào.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân, chính là nhóm ngươi này tưởng rằng Đường Môn muốn phát triển nghề bảo an tại Pháp, cướp đoạt công việc của họ cho nên trong lòng có địch ý.
Đồng dạng đều là những người lãnh đạo cho nên không thể tỏ ra yếu thế. Tiếp tục che giấu thân phận không được cho nên Vương Siêu bộ lộ ra sự tàn nhẫn luôn.
Quả nhiên lần này thu được hiệu quả. Đồng thời cũng chứng mình được suy nghĩ trong lòng Vương Siêu. Nhóm người này chủ yếu tới đây là vì mình.
Chuyện của Hồng môn tại Mỹ, khẳng định là Hồng môn tại Pháp cũng biết, nhưng Vương Siêu thật ra không sợ mình dùng sự hung ác không thể khống chế được tràng diện.
“Không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ bằng hữu là heo” Vương Siêu gật đầu, “Nói như vậy các vị cũng đã biết, nguyên nhân những người này chết không có quan hệ với ta, khẳng định là do tổ chức ám sát nào đó làm. Các ngươi cũng không cần lo lắng, Hồng môn Pháp và Đường môn chúng ta chưa từng có xung đột. Đường Môn chúng ta đến Pháp cũng không phải là cướp chén cơm của các ngươi. Lần này đơn giản là ta nợ Trương Đồng một nhân tình nên tự mình đến Pháp. Đối với tổ chức ám sát này thì chúng ta đều là bằng hữu. Chư vị nếu đã tới thì chúng ta có thể trao đổi cụ thể một chút để đối phó với tổ chức ám sát này”.
“Trăm nghe không bằng một thấy, khi thấy rồi thì còn hơn cả lời đồn. Hôm này được gặp người đứng đầu Nam Dương Đường Môn thì thấy quả đúng là nhân vật khó lường. Lúc trước đúng là chúng ta đã hồ đồ”.
Ma Gia cười khổ một chút.
Đối mặt với nhân vật cường thế như vậy, bọn họ có một loại cảm giác vô cùng bất lực.
Đích xác, ngay khi Vương Siêu vừa bước đi thì mỗi người bọn họ ở đây đều cảm thấy kinh hãi, đây chính là thực lực và tâm lý tạo nên áp lực nặng nề!
Ngay lúc Vương Siêu lấy cường thế để áp đảo đám người xã đoàn nước Pháp thì cũng giống như lúc Vương Siêu nói chuyện với Nghiêm Nguyên Nghi ở nông trại vậy.
Trời mưa rả rich.
Một phiến bình nguyên trồng bắp ngô rộng vô hạn không thể nhìn đến tận cùng, đồ sộ tới cực điểm. Cánh đồng bắp ngô này thật sự rất lớn.
Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh bốn người đang đi dưới chiếc dù, cùng nhau đi trên cánh đồng bắp ngô này. Mặt đất tuy lầy lội đầy bùn nhưng không thể dính trên giày bọn họ, hiển nhiên mỗi bước đi đều có ẩn chứa kình khí, có thể ngăn chặn bùn.
“Tổng bộ GOD ở chỗ này?” Vũ Vận Long hỏi Nghiêm Nguyên Nghi.
“Không phải, bất quá chỉ là một địa điểm để chúng ta gặp người lãnh đạo GOD”.
“GOD và công ty hắc thủy ở Mĩ có quan hệ mật thiết, Nguyên Nghi ngươi dẫn chúng ta đến, có phải hay không có chút mạo hiểm?” Lưu Mộc Bạch nhíu mày.
“Lưu tiên sinh không nên lo lắng, dân Mỹ cũng tốt, dân Úc cũng tốt, dân tộc Trung Quốc cũng tốt. Trong mắt ta thì chỉ giống như một bộ lạc. Chúng ta cường đại như vậy chính là thần tiên. Thần tiên đến xem người cũng giống như người ta xem khỉ. Ta sao chỉ vì lợi ích của khỉ mà đối phó với người như ta? Nếu là các ngươi, luyện thành Đại Đan, tiến hóa thành tiên thì tại sao còn muốn nghe người ta an bài? Người có thể nghe khỉ an bài, vì khỉ mà phấn đấu. Mà tiên muốn nghe người an bài, vì đoàn thể của người mà ra sức, thật sự là việc không thể giải thích nổi”.
Ở phía sau đột nhiên một thanh âm truyền tới lỗ tai của Lưu Mộc Bạch.
Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi, tiến nhanh tới phía trước, sau khi đi được một đoạn đường rất dài thì đã thấy có một người đứng trước mặt!
Người này quay lưng về phía bọn họ.
Hắn mang một cái nón che kín đầu, hoàn toàn không thể nhìn thấy tướng mạo, không biết là người nước ngoài, hay là người Trung Quốc. Chỉ có lời nói là hơi lai tiếng Trung.
Ngữ khí của người này, nghe cũng rất kỳ quái, vô luận là ai nghe xong thì cũng sinh ra một loại cảm giác rằng người này cao cao tại thượng. Không phải là cái loại khí thế có được do quyền lực, tiền tài, lực lượng mang đến, mà chính là loại khí thế do chênh lệch về chủng tộc.
Đồng thời, lời nói của hắn cũng khiến mọi người chấn kinh đến cực điểm!
Loài người bị ràng buộc bởi quốc gia, dân tộc. Nhưng trong mắt hắn thì chỉ giống như một bộ lạc toàn khỉ! Mà người lãnh đạo cao cao tại thượng, quyền thế ngất trời như hắn, trong mắt hắn thì hắn chính là người lãnh đạo đám khỉ này! Ngôn ngữ cuồng vọng như vậy, nếu do người khác nói ra thì thế nào cũng cho rằng hắn bị điên. Nhưng ở đây, vô luân là Lưu Mộc Bạch, hay Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long đều không chút nào hoài nghi hắn là kẻ điên. Trái lại, trên mặt bọn họ cũng lộ ra vẻ ngưng trọng chưa từng có trước nay, giống như là đối mặt với một vị thần như Vương Siêu.