Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 363: Tung Lưới Bắt Cá.
N
gự Lâm quân không lề mề, mấy tên lực lưỡng tiến lên, đứng sau lưng Hạ tri huyện.
Hạ tri huyện hoảng sợ, vội vã nhìn Hạ Học Chi. Hạ Học Chi trầm giọng hỏi:
- Tô đại nhân, ta không phải là quan viên, vốn không được phép can thiệp chuyện quan gia. Nhưng Hạ tri huyện là Hạ thị tộc, trước mặt có mấy vị trưởng lão của Hạ gia, ta ngược lại muốn hỏi ngài một chút, ngài dựa vào cái gì mà bắt Hạ tri huyện? Thánh thượng đã hạ chỉ rõ ràng, dù ngài có chứng cớ, nhưng Giám sát sứ Lăng đại nhân còn chưa nói gì, ngài sao có thể tuỳ tiện ra tay bắt giữ quan viên của Nghi Xuân. Ngài… Chẳng lẽ là muốn kháng chỉ sao?
Tô Khắc Ung ho khan một tiếng, vung tay lên, một viên quan Lại bộ từ sau lập tức đi ra, thả cái bọc trong tay xuống đất, cởi ra, bên trong bọc có rất nhiều sổ sách.
Viên quan nọ lấy ra một quyển, mở ra, bên trong không ngờ còn có một phần lời khai. Y liền cầm sổ sách cùng lời khai, trầm giọng nói:
- Trong sổ sách này ghi lại Hạ tri huyện đã ăn hối lộ trái pháp luật như thế nào. Còn về lời khai này, tất cả đều từ Hồng Ngộ Tu và Điền Bố Nhân cùng nhau đồng ý làm chứng, trong đó trần thuật lại chuyện Hạ tri huyện nhân lúc nước nhà gặp nạn, bóc lột thương gia, nhận rất nhiều của hối lộ, vì việc riêng mà bỏ qua việc công, tội chứng rành rành. Trên đây ghi lại các chứng cớ phạm tội, hạ quan cũng đã điều tra nhưng vẫn còn rất nhiều tang vật vẫn chưa được xử lý!
Nói xong, y đi đến trước mặt Lăng Luỹ, cung kính dâng lên sổ sách cùng lời khai.
Mới đây các quan viên Lại bộ bận điều tra việc sổ sách và tìm các chứng cớ, vốn lúc đầu cũng không thu hoạch được gì nhiều, nhưng nhờ có Hàn Mạc và Ngự Lâm quân giúp đỡ, lại phát hiện được nhược điểm to lớn của Đại Hồng thước điếm, công việc tự nhiên tiến triển rất nhiều. Dù hiện tại vẫn chưa tìm thấy đầy đủ chứng cớ phạm tội của các viên quan cấp cao nhưng những viên quan bình thường như Hạ tri huyện thì bọn họ lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ phạm tội.
Nếu là tại Yến Kinh, hoặc trong một hoàn cảnh khác, các quan viên Lại bộ hôm nay chưa chắc đã ra tay, thì mới có thể lạt mềm buộc chặt, không động thủ bắt người, chỉ tạo áp lực lên Hạ tri huyện mà thôi, để cho bọn quan này căng thẳng, sau đó nhân lúc bọn chúng lo lắng mà tìm thêm các chứng cứ phạm tội của các quan trên.
Tuy nhiên hiện tại tình hình ở Tịch Xuân rất nghiêm trọng, quan lại Tịch Xuân và quan viên Lại bộ như nước với lửa, mà Hàn Mạc đứng đầu Ngự Lâm quân và Hạ gia đã bước qua giai đoạn “bắt tay” với nhau, bắt đầu đối chọi nhau gay gắt. Lúc này, dĩ nhiên bọn họ không thể âm thầm quan sát, chỉ còn cách hành động, trước tiên bắt lấy những viên quan đã có chứng cứ phạm tội đầy đủ, sau đó tra hỏi từ miệng các viên quan này, bất kể dùng cách mềm mỏng hay cứng rắn, phải công khai điều tra chứng cứ phạm tội của các quan cấp cao.
Lăng Luỹ tiếp nhận sổ sách và lời khai, những sổ sách này lão xem không hiểu nhưng lời chứng thì có thể nhìn là hiểu được.
- Lăng đại nhân, lời khai này không đáng tin.
Tư Đồ Tĩnh ở bên cạnh nói:
- Hồng Ngộ Tu và Điền Bố Nhân bị bọn họ đưa về doanh trại, ai biết bọn họ dùng biện pháp gì điều tra? Nói không chừng là vu oan giá hoạ cho hạ quan chưa biết chừng.
Trong lòng Tư Đồ Tĩnh thật ra hơi hoảng sợ, chỉ cần nắm được Hạ tri huyện hắn, bọn họ tiếp tục từ đó điều tra lên trên, dù muốn hay không nhất định sẽ tra ra hắn. Y biết rõ một khi có chuyện, một khi hắn thật sự bị người của Lại bộ bắt được, với tính tình của Hạ Học Chi, tuyệt đối sẽ hy sinh y. Hơn nữa, nhiều năm như vậy, dù đều theo lệnh của Hạ Học Chi, làm rất nhiều chuyện đê tiện bỉ ổi, thế nhưng y chưa từng nắm được chứng cứ xác thực chứng minh Hạ Học Chi phạm tội. Tuy rằng rất nhiều người đều biết hắn và Hạ Học Chi cùng một giuộc, nhưng tới thời khắc sinh tử, hắn lại không có cách nào chứng minh được hành vi phạm tội của y là do Hạ Học Chi sai bảo.
Tư Đồ Tĩnh đã sớm nhận ra vấn đề, nhưng trên đất Nghi Xuân này, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể trở thành công cụ cho Hạ gia lợi dụng mà thôi.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Vu oan giá hoạ? Ha ha, nếu chỉ có nhân chứng, không có vật chứng, thì còn có thể nói là vu oan giá hoạ. Thế nhưng hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, sao có thể nói thế được? Ta xem những vụ án xét xử của huyện nha này, rất nhiều phạm nhân đều là chịu vài gậy rồi đồng ý nhận tội. Ý của Tư Đồ đại nhân có phải muốn nói, lời khai của những phạm nhân bị đánh mấy gậy đó đều là vu oan giá hoạ, đều không được tính đến? Ha hả, nếu là như thế, ta xem bên trong đại lao này vốn không có tội phạm thực sự, tất cả đều nên được thả ra.
Rồi hắn lại nhìn về Hạ Học Chi, cười ha hả nói:
- Thế bá, bá nói đạo lý này có đúng hay không?
Hạ Học Chi cười lạnh, nói:
-Đây là chuyện của quan gia các người, ta chỉ là thường dân, không tiện nhúng tay vào. Lăng đại nhân, Hàn tướng quân, thân thể ta vốn không được khoẻ, không thể chịu đựng lâu hơn được. Các ngươi nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đi, thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi nữa.
Trong lòng y hiểu, hôm nay Tô Khắc Ung mang theo đông người như vậy tiến vào, bất kể xét về phương diện chứng cớ hay binh lực đều đã chuẩn bị kỹ càng. Y bị đánh cho trở tay không kịp, dù có ở lại, cũng sẽ không có phương pháp nào ứng biến thích hợp cả. Hơn nữa, nói không chừng còn sinh thêm chuyện, tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt, về tính kế hoạch cho thật chu toàn, kỹ lưỡng là hơn.
Hơn nữa, tuy rằng quyền thế của y rất cao, nhưng cũng không phải là quan viên, ở chỗ này, một khi tham dự quá sâu, ngược lại sẽ cho đối phương lấy đó làm cớ làm nhục.
Cho nên tất cả sự tình, chỉ có thể từ từ mà gỡ!
Nơi này dù sao cũng thuộc quyền sở hữu của Hạ gia, cho dù là quan viên Lại bộ có chứng cớ đầy đủ, nếu không có thiên thời địa lợi, cũng không thể có biện pháp xử lý các quan viên này.
Y không nói nhiều, chắp tay về phía mấy người, cất bước rời khỏi nha môn, cũng không hề quay đầu lại, nửa khắc sau đã biến mất.
Hạ tri huyện và không ít các quan viên vốn ỷ lại vì có Hạ Học Chi ở đây, khi y nói đi là đi luôn, khiến các quan viên Nghi Xuân nhất thời không có người làm chủ, bấn loạn tinh thần.
Trưởng lão Hạ tộc thấy Hạ Học Chi rời khỏi, cũng không nói nhiều, từ biệt đi luôn.
Đến Hạ Học Chi cũng không thể nhúng tay vào, các trưởng lão Hạ tộc tự nhiên lại càng không dám tự tiện xen ngang.
Bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ lập trường của Hạ Học Chi, không phải là y chịu thua, mà là phải tĩnh tâm trước, rồi cân nhắc đối sách. Hiện giờ cũng là thời khắc mấu chốt liên quan đến an nguy của Hạ tộc, Hạ Học Chi tuyệt đối không thể để yên như vậy được.
Lăng Luỹ thấy Hạ Học Chi đi rồi, cũng không do dự, nói:
- Đúng vậy, người này đã có tang chứng vật chứng đầy đủ rồi, Tô thị lang, nên làm gì thì hãy cứ theo ý ngươi mà làm đi!
Tô Khắc Ung tức thì nói: - Trong tay chúng ta có đầy đủ chứng cớ phạm tội của chín tên quan lại. Nếu Lăng đại nhân xác nhận chứng cứ phạm tội của chín người này không có vấn đề gì, bản quan sẽ tạm giam ngay chín người này vào ngục!
- Tốt, tốt lắm!
Lăng Luỹ vội nói:
- Mọi chuyện cứ theo ý Tô thị lang mà làm đi!
Tô Khắc Ung tức thì nghiêm mặt, lệnh thuộc hạ bắt lấy bốn gã quan ở trên công đường bao gồm cả Hạ tri huyện. Hắn liền phái Ngự Lâm quân nhanh chóng đến nha môn huyện bắt giữ năm tên quan còn lại.
- Bản quan định sẽ tạm thời giam những người này ở trong đại lao của huyện nha, cẩn thận thẩm vấn bọn họ!
Tô Khắc Ung nhìn Tư Đồ Tĩnh, thản nhiên nói: - Không biết ý Tư Đồ đại nhân thế nào?
Tư Đồ Tĩnh lúc này ngoài phẫn nộ, lại càng là sợ hãi. Hạ Học Chi bỏ đi, có phần ngoài dự đoán của y, càng làm y lo lắng thêm.
Y tuy hiểu được, Hạ Học Chi đi là để muốn bàn tính kỹ hơn, nhưng không có lão gia ở bên cạnh, y liền cảm giác sức mạnh của hắn hoàn toàn biến mất.
Vốn dĩ y chỉ là một con chó của Hạ Học Chi, chủ đi rồi, không có chỗ dựa vững chắc, con chó tất sẽ không còn hung dữ được nữa.
Lần này, Tô Khắc Ung nắm được cả nhân chứng vật chứng, hơn nữa lại có Ngự Lâm quân Hàn Mạc và giám sát sứ Lăng Luỹ ủng hộ, dựa vào khả năng của y hiện tại hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
- Tô đại nhân muốn làm như thế nào thì cứ thế mà làm, các người là quan viên Lại bộ, tìm được chứng cớ thì cứ làm gì các ngươi thấy nên làm đi.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng bình tĩnh, nói:
- Bản quan nếu tham gia vào, ngược lại sẽ bị nói là bao che cho nghi phạm.
Trong lòng y cũng chỉ biết mắng chửi Hồng Ngộ Tu, hận y không ngờ lại sợ Lại bộ, đi làm nhân chứng cho chúng. Y cảm thấy thương nhân quả thật không thể tin tưởng được.
Y quyết định, tối nay trở về, nhất định phải dạy bảo con gái của Hồng Ngộ Tu, chính là tiểu thiếp của y một phen, cho vơi đi lửa giận trong lòng.
Những người đứng xem bên ngoài huyện nha, tuy rằng bị Ngự Lâm quân ngăn cản không cho tiến vào sâu hơn, nhưng bọn họ cũng nhìn thấy từ xa, trong công đường có sự thay đổi bất ngờ. Ngự Lâm quân đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại bắt Hạ tri huyện vì tội dính líu đến tham quan ô lại, khiến không ít người đều vui mừng, thầm trầm trồ tán thưởng.
Hạ tri huyện ở huyện Tịch Xuân phải nói là tên hôn quan bậc nhất, thân là một tri huyện, chuyện chính đáng thì không làm, chỉ biết ức hiếp dân chúng, vơ vét của cải khắp nơi, hoành hành ngang ngược, không ít lần khi nam phách nữ. Tiếng tăm của y vô cùng xấu xa, hôm nay y bị bắt giữ, đối với phần lớn dân chúng mà nói, đây quả là chuyện hả lòng hả dạ.
Khi Hàn Mạc rời khỏi huyện nha, người của Lại bộ đã tống giam chín tên quan của huyện Tịch Xuân liên quan đến vụ án này, trong đó có ba gã là quan Thanh Lại Ti, tuy rằng tội danh chỉ là nhận tiền hối lộ, lạm dụng quyền mưu cầu việc riêng, nhưng quan viên Lại bộ muốn qua bọn họ mà tra ra chuyện kho lương. Chuyện này đã được Hàn Mạc và Tô Khắc Ung thảo luận qua, vì vậy Tô Khắc Ung mới dốc toàn lực điều tra vụ án này.
Những viên quan liên quan đến vụ án đều bị giam giữ trong đại lao của huyện nha. Tô Khắc Nhi với chức danh là Lại bộ Thị lang liền chiếm lấy nha huyện. Hàn Mạc cấp cho quan Lại bộ một trăm Ngự Lâm quân để hỗ trợ cho việc phá án, lấy danh nghĩa Giáo úy thống lĩnh cũng đóng quân trong nha huyện.
Những Ngự Lâm quân có liên quan, ngoại trừ việc bảo vệ quan viên Lại bộ an toàn ra, còn có trách nhiệm trông giữ các viên quan Tịch Xuân có dính líu đến vụ án này.
Theo ý của Tô Khắc Ung lúc đầu, các quan viên liên quan đến vụ án trong đại lao chỉ do Ngự Lâm quân canh giữ, nhưng Hàn Mạc đã nói nhỏ với hắn rằng:
- Nếu chỉ do Ngự Lâm quân canh giữ, chẳng may bên trong có người đột nhiên chết đi, như vậy sẽ có người rắp tâm, khẳng định rằng phạm nhân chết là do ta và ngươi, từ đó phản kích lại, cho nên chúng ta không thể để bọn họ bất ngờ chết được, lại càng không thể chỉ có Ngự Lâm quân canh gác. Nha huyện còn có nha sai, để cho bọn họ cùng trông giữ, nhưng không cho phép bọn họ tiếp cận nhà tù, càng không để nha sai tiếp xúc với phạm nhân. Chỉ có điều bên ngoài vẫn là cả hai bên cùng canh gác, từ đó, nếu có chuyện xảy ra, Ngự Lâm quân cũng không phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Tô Khắc Ung thầm công nhận, tự đáy lòng y vô cùng khâm phục tiểu tử này, tuy nhiên hắn cũng thầm lo lắng, một tiểu bối của Hàn gia lợi hại như thế, liệu ngày sau Hàn gia có trở thành mối đe doạ với Tô gia hay không?
Tuy nhiên đó là chuyện sau này, hiện giờ việc cấp bách là liên kết cùng Hàn Mạc, dốc toàn lực đối phó Hạ gia.
…
Khi Hàn Mạc về tới doanh trại, Tiếu Mộc ngay lập tức dẫn mẹ con Hồ tiền thị đến bái kiến. Hồ tiền thị vừa định cúi xuống lạy đã bị Hàn Mạc tiến đến ngăn cản, hắn mỉm cười nói:
- Hồ đại tẩu, lúc này đây, Hàn Mạc phải cảm ơn ngươi.
Hồ tiền thị ngước mặt lên. Gương mặt đẹp của nàng không chút phấn son, nhưng lại có vẻ dịu dàng cùng với thân hình căng tràn của người thiếu phụ. Tuy rằng hiện giờ là nạn dân, nhưng vốn nàng cũng là vợ một thương gia, điều kiện gia đình không tồi, vốn chăm chút bản thân rất cẩn thận, da thịt mỡ màng. Hơn nữa, nàng cũng không có cái vẻ thô tục của người dân phụ bình thường mà lại ẩn chứa vài phần thanh nhã bên trong.
So với rất ít nữ nhân cùng độ tuổi, Hồ tiền thị mới sinh con dĩ nhiên có bộ dáng thuỳ mị của người thiếu phụ, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là một đoá hoa tươi thắm.
Nghe Hàn Mạc nói vậy, Hồ tiền thị có chút sợ hãi, nàng nhẹ nhàng thi lễ, nói: - Hàn tướng quân, tính mạng mẹ con chúng ta là do ngài cứu. Nếu không có ngài, chỉ sợ chúng ta đã…!
Vẻ mặt nàng khẽ đau khổ, cũng không nói tiếp.
- Mọi chuyện đã qua rồi. Hồ tiền thị là một thiếu phụ hai mươi tuổi, dung mạo mỹ miều, dù có lớn tuổi hơn Hàn Mạc một chút, nhưng hắn lại có vẻ rất già dặn, hoà nhã nói:
- Hồ đại tẩu dám vì nghĩa lớn, trước mặt kẻ xấu, có gan nói ra chính nghĩa mà rất nhiều nam nhân cũng không thể làm được, là một anh thư!
Hồ tiền thị được Hàn Mạc khen như vậy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ngượng ngập nói:
- Dân phụ…Dân phụ chỉ là nói cho đúng với lương tâm. Bọn họ muốn lợi dụng ta để hại Hàn tướng quân, nhưng ngài đã cứu mẹ con chúng ta, nếu ta hại ngài, thì ta có khác gì loài cầm thú đâu?
Hàn Mạc thở dài:
- Hồ đại tẩu, đạo lý này tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm được vậy e rằng chỉ có mấy người. Đúng rồi, Hồ đại tẩu, ngươi đừng gọi ta là tướng quân, cứ gọi một tiếng Hàn huynh đệ là được rồi!
- Dân phụ không dám! Hồ tiền thị hơi hoảng sợ nói.
Hàn Mạc chỉ vào cái ghế bên cạnh nói:
- Hồ đại tẩu, mời ngồi, ta có việc muốn cùng tẩu thương lượng!
Hồ tiền thị vội lắc đầu nói:
- Hàn tướng quân có gì xin cứ chỉ bảo, dân phụ đứng cũng được rồi!
- Ngồi xuống đi!
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Tẩu không ngồi xuống, ta khó mà nói được!
Hồ tiền thị cũng không cự tuyệt nữa, ôm đứa bé, khẽ đặt cặp mông đầy đặn vào mép ghế, trong lòng cũng không đoán được vị tướng quân trẻ tuổi này tìm nàng muốn thương lượng chuyện gì.