Số lần đọc/download: 3801 / 83
Cập nhật: 2015-11-15 18:51:34 +0700
Chương 116a Thiên Linh Tộc
V
ào sâu trong Linh Đoạn Sơn Mạch hai mươi lí, là một toàn sơn cốc rộng hơn mười dặm. Chung quanh sơn cốc chỉ dùng rất nhiều gỗ lớn dựng lên, mặt trên có rất nhiều trại lâu ngay nhắn. Bên trong sơn cốc, vô số căn nhà bằng đá các loại màu sắc. Mặt trên mỗi tòa nhà đều có điêu khắc các loại dị thú trông rất sống động.
Mà xem lẫn giữa những tòa nhà bằng đá cũng có rất nhiều tòa mộc lâu có phong cách cổ xưa. Mộc lâu đều tập trung ở giữa trung tâm sơn cốc, được phần đông những căn nhà đá bao vây xung quanh. Nhìn qua rất có hương vị hạc giữa bầy gà.
Không bao lâu, người trung niên kia một mình ngự không đến bên ngoài sơn cốc.
"Ai!"
"Là ta " Người trung niên vừa tới không khỏi mày nhíu lại .
"Ách, nguyên lai là Hàn hộ pháp, mời ngài vào." Người trẻ tuổi vừa nghe được thanh âm của người trung niên liền giật mình, bộ mặt liền thay đổi vẻ tươi cười hướng tới người trung niên nói.
"Tính tiểu tử ngươi thức thời, nếu không ngày mai Thần Luyện xem ta như thế nào thao luyện ngươi!" Người trung niên có họ Hàn hừ một tiếng, theo trại lâu bay qua, đồng thời đối với thanh niên vừa mở miệng nói một câu.
"Đa tạ Hàn hộ pháp bao dung, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân."
"Ân, là ta đại lượng, bất quá tội chết thì miễn nhưng tội sống khó thể tha. Tiểu tử, bắt đầu từ sáng mai nhớ dậy sớm một chút đấy." Từ xa, thanh âm của người trung niên lại truyền tới.
"Chết ta rồi!" Nhất thời khuôn mặt của thanh niên như mướp đắng hét lên.
Ở bên cạnh là một thanh niên khác cũng đang đứng canh, trong mắt đầy vẻ đồng tình nói: "Ta nói, ngay ngày đầu tiên mà ngươi đã trêu chọc Hàn hộ pháp. Tiểu tử ngươi thật đáng ghi danh tộc sử."
"Ách!" Lời nói tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa không khỏi làm cho người thanh niên này than dài một hơi.
Lại nhìn đến người trung niên họ Hàn. Sau khí nói chuyện liền bay tới một tòa mộc lâu ở trung tâm sơn cốc, hạ xuống mặt đất.
"Tốt lắm, Hàn tiểu tử mau vào đây, chúng ta trong này còn thiếu một chỗ."
Người trung niên vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe một thanh âm già nua từ trong mộc lâu truyền ra.
Người trung niên cười khổ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bên trong nội sảnh lúc này có năm lão nhân đang ngồi. Mỗi một lão nhân đều là râu tóc bạc trắng, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, cho dù là đã mặc quần áo nhưng vẫn không thể che dấu được những cơ bắp căng cứng.
Người trung niên vừa tiến vào liền đối với lão nhân ở giữa oán giận nói: "Ta nói này đại trưởng lão, ta đã cưới lão bà sinh một hài tử rồi, hiện tại đã bốn mươi tám. Ngài có thể hay không đừng gọi ta là tiểu tử. Nếu để cho mấy tên hỗn tiểu tử kia nghe thấy thì về sau ta làm sao ở trước mặt bọn họ răn dạy."
Nghe người trung niên nói xong, lão nhân nhất thời thổi râu trừng mắt nói: "Còn ca cẩm cái gì, đừng tưởng năm người chúng ta còn không biết, trong mười chín hộ pháp thì tiểu tử ngươi chính là không có uy tín nhất. Ngươi có thân phận trưởng bối sao, ngươi thử đổ nước nhìn xem lại đi. Vậy như lời ngươi nói, chúng ta sẽ cho ngươi mặt mũi. Ân! Xem nào, được rồi vậy từ nay về sau gọi ngươi bằng hầu tử đi, đó là danh hào của ngươi trước đây mà."
Nghe đại trưởng lão một phen nói nhất thời người trung niên quá sợ hãi, vội vàng lắc đầu làm lành nói: "Đại trưởng lão, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân đi. Vừa rồi là ta nói đùa lung tung thôi. Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi."
"Như thế nào đảm đương không nổi, ta thấy gọi hầu tử dễ nghe hơn là gọi tiểu tử mà." Tựa hồ còn chưa muốn buông tha, đại trưởng lão nhếch mép không đồng ý nói.
"Không dễ nghe, vẫn là gọi tiểu tử dễ nghe hơn, nó dễ gọi mà không phải ngài đã quen gọi như thế rồi sao, không cần sửa nữa. Thực sự không cần sửa nữa, gọi tiểu tử ta cũng thấy cao hứng.
Thật hay giỡn, nếu thực bị năm vị trưởng lão gọi thành tiểu tử thì hắn làm sao dám đứng trước mặt đám nhóc kia mà hò hét ra oai. Sợ là trở về cũng bị lão bà đuổi khỏi giường ý chứ.
Uy nghiêm của lão bà là việc lớn, tuyệt đối không thể để nàng đuổi ra khỏi giường. Người trung niên trong đầu thầm nghĩ.
Nếu lúc này có mặt sáu người Lục Thanh, sợ là đến Long Tuyết luôn lạnh lùng cũng phải dở khóc dở cười. Người này trước sau tương phản thật lớn, xem ra bộ dáng uy nghiêm trước kia chỉ là giả bộ.
Nhìn thấy người trung niên chịu thua, đại trưởng lão hừ một tiếng mới buông tha hắn. Từ đầu đến cuối, bốn vị trưởng lão ở bên cạnh đều không biến sắc, không nói không cười. Nhưng người trung niên cũng từ ánh mắt lóe ra không chừng của bọn họ mà biết được. Bốn lão già này đang rất nghẹn khuất ở trong lòng, muốn cười mà không dám cười, chỉ vì hình tượng trưởng lão vĩ đại mà thôi.
Dừng một chút, đại trưởng lão lại bất mãn nói: "Ta nói này Hàn tiểu tử, chúng ta đang thương lượng sự tình, ngươi không mang theo tộc nhân thủ vệ cửa vào sơn mạch lại chạy tới đây làm gì."
Nghe đại trưởng lão nói như vậy, người trung niên không khỏi nhỏ giọng thầm nói: "Sơn mạch này muốn cái gì thì cái đó không có, đến một cái chíp bông của linh dược cũng không thấy, lại còn sợ người ta đến ăn trộm sao."
"Ngươi nói cái gì?" Đại trưởng lão nhất thời trừng mắt nói.
"Không có gì, là ta nói Linh Đoạn Sơn Mạch chúng ta là nơi địa linh nhân kiệt, thật sự là bảo địa khó có được a!" Ngươi trung niên thầm lau mồ hôi trong lòng, lão gia hỏa này có tu vi cao như vầy cũng thật không tốt, đến thì thào mà cũng nghe ra được.
"Thôi đủ rồi!" Đại trưởng lão khoát tay áo, ánh mắt trầm xuống nói: "Trở lại chính sự, Hàn tiểu tử, hơn hai mươi tộc nhân kia như thế nào?"
Nghe lão nhân nghiêm túc hỏi, người trung niên cũng khôi phục bộ dáng uy nghiêm phía trước, nói: "Không được! Tư chất tiên thiên của bọn họ đến lớp giữa còn không đạt được. Lúc này căn bản không thể dành dụm đủ nguyên khí để đả thông kinh mạch, nửa năm nay chỉ có một người may mắn Trúc Cơ thành công."
"Ài! Đáng tiếc, công pháp mà tổ tiên truyền xuống thì cửa thứ nhất muốn Trúc Cơ thì phải do chính mình dành dụm nguyên khí mới được. Nếu không có mấy lão già chúng ta ra tay thì cũng đều không có việc gì." Đại trưởng lão thở dài nói một câu, bốn trưởng lão ở bên cạnh cũng đều nhíu mày.
"Thật sự là không được, bọn họ cũng chỉ có thể đi đào quặng hoặc săn dã thú, còn như nữ tử thì lại không biết nên an bài thế nào." Lúc này, ở bên cạnh nhị trưởng lão cũng mở miệng nói.
"Đúng vậy, một thế hệ có tư chất để Trúc Cơ càng lúc càng ít. Đa số đều cùng cha mẹ giống nhau, đều là do tiên thiên di truyền, cũng không thể trách bọn họ được. Chỉ là chúng ta ở trong Linh Đoạn Sơn Mạch tự cấp tự túc, cũng không có cái gì để cùng người ngoài trao đổi đan dược. Huống chi ở Thanh Phàm giới này linh dược cũng khan hiếm, mỗi một viên đan dược đều được các tông môn cất giữ cẩn thận. Cho dù chúng ta có cái gì để đổi, sợ là người ta cũng không nhất định đổi."
Đại trưởng lão vừa nói, liền làm không khí trong đại sảnh trở lên tiêu điều.
"Này, đại trưởng lão."
"Cái gì?" Đại trưởng lão nhíu mày.
"Ta vừa mới lấy được một lọ Tham Vương đan hạ phẩm."
"Cái gì!" Nguyên bản đang ngồi năm vị trưởng lão đồng thời bật dậy. Bàn tay đại trưởng lão một trận mơ hồ, ngay sau đó chiếc bình bằng Tử Ngọc trong tay người trung niên vừa lấy ra lập tức biến mất không thấy, khi xuất hiện thì đã ở trên tay đại trưởng lão.
Mở nắp bình ra nhìn vào bên trong thấy có khoảng ba mươi viên đan dược to bằng ngón tay út. Mặt trên mỗi viên đan dược đều có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt lưu chuyển. Cẩn thận ngửi, liền thấy một cỗ hương vị Tham Vương nhàn nhạt, còn có một ít dược liệu khác hỗn hợp, bất quá cũng không phân rõ được.
"Không sai, đúng là Tham Vương đan hạ phẩm. Lúc trước khi ta rời núi từng may mắn cùng một kiếm giả của Thiên Thủy môn quen biết, đã thấy qua Tham Vương đam. Nhìn màu sắc này sợ là đã dùng Tham Vương ba bốn trăm năm luyện chế, trong số đan dược hạ phẩm cũng coi như là đỉnh cấp." Trên mặt đại trưởng lão lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng nói.
"Có ba mươi viên Tham Vương đan này, tộc nhân cũng có thể có đủ số nguyên khí để đả thông kinh mạch, thành công Trúc Cơ." Ở bên cạnh tam trưởng lão cũng hưng phấn nói: "Hàn tiểu tử, bình Tham Vương đan này ngươi làm sao có được vậy?"
Lần này, năm luồng ánh mắt đồng thời quay lại nhìn người trung niên.
"Là như thế này..." Người trung niên liền đem mục đích đến của sáu người Lục Thanh nói ra.
"Tông môn sắp tiến giai lên cấp Kim Thiên, thảo nào mà ra tay hào phóng như vậy. Mấy người trẻ tuổi này đi tới Kiếm Thần chủ điện không sai biệt lắm phải còn bốn nghìn dặm xa. Cho dù là chúng ta năm lão già này muốn an toàn tới được nơi đó cũng phí một phen tay chân mới được. Nếu bọn họ đã có thành ý như vậy, chúng ta Thiên Linh tộc cũng không được mất lễ nghi được, ngươi đi dẫn bọn họ vào đây. Tuy chỉ là đi qua nhờ, nhưng thu đan dược của người ta, chúng ta cũng phải chiêu đãi một chút." Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói.
Lối vào Linh Đoạn Sơn Mạch. Sáu người Lục Thanh cứ đứng như vậy không nhúc nhích, tĩnh tâm dưỡng khí. Hiện giờ người trung niên đã đi được gần một canh giờ, nhưng người tuổi trẻ lúc trước đi theo hắn lại lần nữa tụ tập ở lối vào.
"Các ngươi xem, bọn họ thật là nhẫn nại a! Chẳng lẽ mỗi kiếm giả đều là như thế sao?"
"Đúng vậy, nếu thường ngày chúng ta tu luyện cũng có tâm tính như thế thì tốt rồi."
"Cái gì mà tâm tính, cái đó người ta kêu là định lực, thuộc về ý chí."
Thanh niên bị phản bác đang định cãi lại, ánh mắt vừa nhìn ra phía sau: "Di! Hàn hộ pháp đã trở lại."
Bất Diệt Kiếm Thể
Quyển 3: Ngũ Hành Kiếm Mộ