Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 357: Tôi Vừa Mới Đến
ần đi Hồng Kong lần này của Hồ Nhân Như rất thuận lợi. Cô đã đăng kí công ty thành công, các nguồn tiền đã đến nơi, kí hợp đồng với mấy nhà đài của truyền hình Thiên Không, tiếp tục đó là liên hệ giới truyền thông trong nước, mở rộng quỹ đạo hợp tác.
Hồ Nhân Như mặc dù với về, nhưng cô rất mạnh khỏe, lúc này lại bí Trương Dương làm cho hưng phấn vô cùng, không sao ngủ được, cô ôm lấy tay hắn nói những gì mình thấy được ở Hồng Kong.
Trương Dương cảm thấy vui vẻ vì Hồ Nhân Như đã tạo dựng được sự nghiệp của mình, nhưng hắn không hứng thú với việc kinh doanh cụ thể, một lúc sau đã ngáp ngắn ngáp dài.
Hồ Nhân Như nhìn thấy hắn không thích nghe, nói: “Anh không muốn nghe, thì em nói mấy thứ anh thích nghe vậy!”
Trương Dương nói: “Em nói đi! Dù sao ngày mai anh cũng không phải đi làm, có thể ngủ nướng được!”
Hồ Nhân Như nói: “Gần đây Hải Lan sẽ đến Giang Thành làm tiết mục, làm về núi Thanh Đài của Giang Thành!”
Trương Dương gật đầu, nói chuyện của hắn với Hồ Nhân Như: “Anh đã lên chức phó thị trưởng Phong Trạch rồi!”
Hồ Nhân Như vừa về không biết chuyện này, ngớ người, rồi mới cười ôm lấy cổ Trương Dương, hôn lên mặt hắn rồi nói: “Hèn chi tối nay anh vui vậy, hóa ra là thăng quan rồi!”
Trương Dương nói: “Vẫn là phó sở thôi, không được coi là thăng quan!”
Hồ Nhân Như nói: “Mặc dù chỉ là phó sở nhưng quyền lực đã không như trước nữa rồi, Phong Trạch có mấy chục vạn người, anh chủ quản giáo vệ văn, cũng là một mảng quan trọng.”
Trương Dương nói: “Đằng trước mặt anh còn tám người thường vụ đang xếp hàng nữa kìa, người đứng đầu là bí thư thị ủy, rất nhiều người đều khuyên anh, làm việc gì cũng phải khiêm nhường, cần phải tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo xung quanh.”
Hồ Nhân Như cười nói: “Sợ gì chứ, bí thư Đỗ đứng đằng sau anh, Phong Trạch có lớn đến mấy cũng không bằng Giang Thành, bí thư thị ủy Giang Trạch cũng phải phục bí thư Đỗ!”
Trương Dương nói: “Đỗ Thiên Dã đã giúp anh không ít rồi, gần đây Bình Hải chuyển giao chính trị, bí thư Cố đã đến lúc về hưu, người đến đảm nhận chức vụ này của ông là Kiều Chấn Lương, giờ đây những ngày tháng của Đỗ Thiên Dã không dễ sống cho lắm.”
Hồ Nhân Như thở dài nói: “Lại là việc kéo bè kết cánh của chính trị sao?”
Trương Dương cười nói: “Có triều đại nào là không thế này đâu, có điều không có quan hệ gì lớn với anh, Kiều Chấn Lương dù là có vận động gì cũng chẳng rơi đến đầu anh, người ta là cấp gì cơ chứ, chẳng thèm để ý đến con tép như anh.”
Hồ Nhân Như nói: “Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó nhìn, sợ là ông ta vừa thượng đài, là đám xung quanh ông ta lại được dịp làm mưa làm gió, đến lúc đó dù ông ta không động đến anh, thì cũng có những tiểu nhân nhớ anh.”
Trương Dương biết rằng những điều Hồ Nhân Như nói rất có lí, hắn ranh ma nói: “Anh mà sợ à? Nếu muốn gây rắc rối cho anh, bọn chúng cứ thử xem mèo nào cắn mỉu nào!”
Hồ Nhân Như dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Trương Dương, dịu dàng nói: “Mặc dù đi làm phó thị trưởng Phong Trạch là một việc tốt. Nhưng về sau đi ra đi vào sẽ không được thuận tiện như trước nữa rồi, nhất định sẽ có người thóc mach, cơ hội gặp gỡ của chúng ta có phải vì vậy mà sẽ ít hơn không?”
Trương Dương cười nói: “Em sợ gì chứ? Khi nào em nhớ anh thì em cứ đến tìm anh, hơn nữa, Phong Trạch cách Giang Thành cũng không xa, chỉ hơn 90 cây số mà thôi, lái xe hơn một tiếng đồng hồ là đến rồi. Cùng lắm anh về thường xuyên là được rồi.”
Hồ Nhân Như nói: “Anh mới nhậm chức, phải để lại cho nhân dân ấn tượng tốt, đừng vì những việc này làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”
Trương Dương nói: “Người ta quan hệ nam nữ, anh sợ gì chứ? Làm quan có quan hệ gì đến những chuyện này?”
Hồ Nhân Như hạ thấp người xuống nói: “Để em phục vụ anh cho tốt”, đôi môi cô hôn lên trên ngực Trương Dương, lưỡi cô liếm lấy da thịt Trương Dương, rất buồn, nhưng cũng rất thoải mái, một chỗ nào đó của Trương Dương lại bắt đầu nảy lên như cỏ mọc sau mưa….
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương lần này đến Phong Trạch để thượng nhiệm do bộ trưởng tổ chức Từ Bưu đi cùng, người cùng đến Phong Trạch với họ còn có cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi đi cùng hoàn toàn là việc trung hợp, gần đây Phong Trạch có một vụ án cướp tiệm vàng, lần này Vinh Bằng Phi đến Phong Trạch là để phá án, nghe nói Trương Dương phải đến đó để nhận chức, vừa vặn đồng hành với nhau.
Ba người đi dưới bóng Từ Bưu, trên đường cười rất vui, đến trạm thu phí vành đai ba, gặp phải một chuyện, đó là một chiếc xe chở hàng lớn cố xông đến cửa ra, đâm vào chắn đường, một người thu vé muốn ngăn chiếc xe lại cũng bị kéo đi đến hơn mười mét, mặc dù không bị thương nặng, nhưng toàn thân cũng sất sát.
Sau khi Vinh Bằng Phi nghe nói đến chuyện này, hỏi rõ về chiếc xe vừa đi qua, rồi chẳng nói chẳng rằng, bảo lái xe đuổi theo.
Theo nhân viên thu vé của trạm thu phí, họ đuổi lấy chiếc xe lớn màu xanh ở chấn Dương Cố. Thấy sắp đâm vào đằng sau chiếc xe đó, Vinh Bằng Phi bảo lái xe phóng vọt lên đằng trước chặn đầu chiếc xe, bắt đối phương dừng xe lại.
Trên chiếc xe chở hàng lớn bước xuống ba người đàn ông, ai nấy đều cao to lực lưỡng, trông rất hung hãn, tên đứng đầu trừng mắt với Vinh Bằng Phi quát: “Làm gì thế? Đang đi tử tế chặn đầu xe tôi làm gì?’
Vinh Bằng Phi tức giận nói: “Không thấy tôi là cảnh sát à!”
“Cảnh sát thì làm sao? Cảnh sát cũng không thể tùy tiện chắn xe người khác!”
Trương Dương sợ Vinh Bằng Phi bị thiệt, cũng xuống xe theo. Thấy điệu bộ ba người này có lẽ cũng là loại vô văn hóa, nếu những người có chút kiến thức nhìn từ biển số xe cũng có thể nhận ra thân phận mấy người trên xe không phải là bình thường, hơn nữa, Vinh Bằng Phi còn mặc đồng phục cảnh sát, vậy mà vẫn còn cãi nhau với Vinh Bằng Phi, thật là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.
Vinh Bằng Phi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ba người này, ngay lập tức đoán được họ lái xe sau khi uống rượu, giữa ban ngày ban mặt mà dám uống rượu lái xe, hơn nữa lại còn dám đâm vào cửa thu tiền, đám người này cũng thật to gan, Vinh Bằng Phi tức giận nói: “Tất cả quay hết người đi cho tôi, áp vào xe!”
Tên đầu húi cua trừng to mắt, tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào? Biết tao là ai không?”
Lúc này từ xa đã vang lên tiếng xe cảnh sát, đó chính là đội cảnh sát giao thông của trấn Dương Cố, từ trên một chiếc xe nhỏ, nhảy xuống hai người cảnh sát, hai người thấy biển xe hồng kì đã sợ hết vía, rồi lại nhìn thấy Vinh Bằng Phi, mặc dù họ chưa từng gặp Vinh Bằng Phi, nhưng trên báo cũng đã đăng nhiều về gã, ngay lập tức đối chiếu với thân phận của gã, hai người không kịp xử lí sự tình, đã vội vàng hói: “Cục trưởng Vinh!”
Trương Dương nói: “Mấy ngày trước có mưa mà nhỉ!”
Từ Bưu nói: “Nếu so sánh với trước đó, thì lượng mưa năm nay của Giang Thành không phong phú, dân chúng dựa vào trời để có cái ăn, dù là hạn hay là lũ, người chịu đen đủi đều là nhân dân cả.”
Vinh Bằng Phi lạnh lùng nhìn họ, rồi không vui nói: “Sao lại xuất quân chậm chạp vậy?’
Một viên cảnh sát giao thông trong số đó giải thích: “tại vì xe cảnh sát cũ quá, nên giữa đường bị chết máy!”
Vinh Bằng Phi chẳng thèm nhiều lời với họ: “Ba người bọn họ, uống rượu xong còn lái xe, đâm vào cửa thu tiền, đâm bị thương nhân viên thu tiền, bắt cả người lái xe cho tôi, ngày mai bảo cấp trên của các anh đến thị cục báo cáo kết quả xử lí cho tôi biết!”
“Vâng! Vâng!” Hai viên cảnh sát giao thông vội vàng gật đầu, với họ, lời của Vinh Bằng Phi là một mệnh lệnh không thể chối cãi.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Sự việc nhỏ phát sinh trên đường đi này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của họ, họ lại lên xe đến Phong Trạch, trên đường đi qua Hồ Phong Trạch, Trương Dương phát hiện ra mực nước rất thấp, rất nhiều chỗ đã khô cả rồi, trên mặt hồ nứt nẻ rất nhiều thứ màu trắng trắng. Đó chính là da bụng của cá chết, bên trên hồ còn không ít trẻ con đang nhặt những con cá mắc cạn, Từ Bưu chỉ mặt hồ phía xa nói: “Năm nay mực nước rút đi nhiều quá! Mấy năm trước nước đều đến cả con đê lớn, giờ đây đã rút đi gần một thước rồi!”
Trương Dương nói: “Mấy ngày trước có mưa mà nhỉ!”
Từ Bưu nói: “Nếu so sánh với trước đó, thì lượng mưa năm nay của Giang Thành không phong phú, dân chúng dựa vào trời để có cái ăn, dù là hạn hay là lũ, người chịu đen đủi đều là nhân dân cả.”
Vinh Bằng Phi nói: “Trị an của Phong Trạch không tốt, gần đây đã phát sinh mấy vụ cướp bóc rồi, chẳng biết cái ông Triệu Quốc Đông kia làm cái trò gì, trong một tháng, mà một tiệm vàng bị cướp đến hai lần, mà anh ta chẳng có chút manh mối nào cả.”
Trương Dương cười nói: “Cho anh ta một cái nhiệm vụ, nếu trong một thời gian mà không phá được án, thì cắt chức!”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Nếu làm như cậu nói, thì chẳng ai dám làm cảnh sát nữa, chẳng phải tất cả vụ án đều có thể phá được, nếu như cứ gây áp lực cho cấp dưới về chuyện phá án sẽ không có giúp ích gì cho họ.”
Từ Bưu nói: “Đây chính là vấn đề phương thức làm việc, có căng cũng phải có độ, mềm nắn rắn buông mới có thể làm tốt công việc.”
Trương Dương ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy câu này của Từ Bưu là nói cho hắn nghe vậy.
Họ đưa Vinh Bằng Phi đến cục công an thành phố Phong Trạch trước, rồi Từ Bưu và Trương Dương cùng đến chính phủ thành phố Phong Trạch.
Trương Dương vẫn chưa từng đến chính phủ thành phố Phong Trạch, ấn tượng đầu tiên nơi này cho hắn đó chính là quá sơ sài, khu đất rất rộng, nhưng trong đó chỉ có hai tòa nhà đơn giản, phía đông là phòng làm việc chính phủ thành phố, phía tây là phòng làm việc thị ủy.
Hai tòa nhà đều không có gạch lát bên ngoài tường, đứng ở giữa khu đại viện chính phủ thành phố, làm cho người ta cảm thấy thật áp lực, chỉ có màu xanh của cây lá tô điểm thêm cho nơi đây ít sức sống.
Trong khu nhà rất yên lặng, dù là người hay xe đi qua đều rất yên lặng, dù là những người đi đường qua lại cũng không nói chuyện, biểu hiện trên mặt từng người đều rất nghiêm túc trang trọng, không nói không cười.
Trương Dương thấy cảnh trước mắt, tâm trạng của hắn cũng chịu không ít ảnh hưởng, hắn nói với Từ Bưu: “Sao lại có cảm giác bước vào một cái nhà tang thế vậy?”
Từ Bưu cười một tiếng nói: “Ăn nói linh tinh!” Lần gần đây nhất ông ta đến đây là năm năm trước, ngay cả khi Tôn Đông Cường đến đảm nhận chức thị trưởng, ông ta cũng không đi cùng, từ đó có thể thấy sự xem trọng của ông đối với Trương Dương.
Chiếc xe của Từ Bưu vào trong khu nhà đại viện, làm cho không ít người chú ý, mặc dù họ không thích nói nhiều, nhưng con mắt không thể khống chế được, những người làm việc ở trong cơ quan, không có con mắt cơ bản không thể sống được.
Rất nhanh đã có người đến đón, người đến đón chính là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố Trương Đăng Cao, gã nghe thấy động tĩnh, nhận ra là bộ trưởng tổ chức Từ Bưu, vội vàng bảo người thông báo cho bộ tổ chức, còn mình thì vội vàng ra đón, đến trước mặt Từ Bưu, gã giơ hai tay ra nói: “Bộ trưởng Từ, sao ông đến đột ngột thế này, chẳng thông báo trước một tiếng.
Lúc này Trương Dương mới biết Từ Bưu không báo trước cho bên Phong Trạch, không biết rằng đây là Từ Bưu cố ý hay là vô ý, Từ Bưu cười bắt tay với Trương Đăng Cao: “Tiểu Trương, lại béo ra rồi à!”
Trương Đăng Cao cười nồng hậu, Trương Dương phát hiện tên này là người biết cười nhất hắn gặp được trong cơ quan này.
Từ Bưu chuẩn bị giới thiệu Trương Dương với Trương Đăng Cao, Trương Đăng Cao không đợi ông ta nói, đã bước lên trước bắt chặt lấy tay Trương Dương: “Vị này chính là thị trưởng Trương mới đến đúng không! Đã nghe danh từ lâu, đã nghe danh từ lâu!”
Trương Dương biểu hiện ra một nụ cười rất thân thiết, rồi bắt tay Trương Đăng Cao, Trương Đăng Cao tự giới thiệu: “Tôi là Trương Đăng Quang, là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Chào chủ nhiệm Trương! Chúng ta cùng họ với nhau, về sau phải cố gắng thân nhau hơn nhé!” Một câu nói đã kéo gần khoảng cách giữa hắn và Trương Đăng Cao.
Lúc này thị trưởng Tôn Đông Cường và bộ trưởng tổ chức thành phố Phong Trạch đều đến đón, người họ đón không phải là Trương Dương, mà là bộ trưởng tổ chức Từ Bưu. Thấy Từ Bưu đưa Trương Dương đến đây, Tôn Đông Cường cảm thấy không thoải mái, nghĩ rằng lúc đầu gã đến đây làm thị trưởng, đều không được ông ta đưa đến, Trương Dương chỉ là một anh phó thị trưởng, còn chẳng được làm thường ủy, mà đích thân Từ Bưu lại đến đưa hắn tới đây, nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, làm sao không làm người ta nghĩ được?
Từ Bưu giới thiệu Trương Dương với Chu Tòng Quân, cười nói: “Tòng Quân, thị trưởng Trương tôi giao cho cậu rồi nhé!”
Chu Tòng Quân là cán bộ do Từ Bưu đề bạt mà thành, cũng được coi là môn sinh của ông ta, nhưng hôm nay Từ Bưu làm vậy đã làm cho Chu Tòng Quân hết sức ngạc nhiên, theo lí thường mà nói, thế nào cũng phải thông báo cho gã, để bộ tổ chức có sự chuẩn bị, nhưng Từ Bưu lại không cho họ cơ hội để chuẩn bị.
Trương Dương chủ động bước về phía Tôn Đông Cường, giơ tay ra, nhiệt tình nói: “Thị trưởng Tôn, về sau phải làm việc dưới sự chỉ đạo của anh rồi, hi vọng thị trưởng Tôn quan tâm chăm sóc!”
Tôn Đông Cường cười bắt tay với hắn: “Năng lực công tác của Tiểu Trương tất cả mọi người đều biết, đến Phong Trạch, nhất định có cơ hội để biểu hiện!”
Trương Dương biết được sự giả dối đằng sau nụ cười của gã, hắn thầm nói: “Thật là giả tạo, chỉ sợ giờ đây anh đã ngán tôi lắm rồi!”
Tôn Đông Cường đương nhiên không thích Trương Dương, chính vì Trương Dương làm cho gã không được chọn thanh niên mười tốt, làm cho gã mất mặt trong cuộc bình chọn thanh niên mười tốt, không ngờ gã vừa đặt chân lên đất Phong Trạch, tên này đã bước theo rồi, việc Trương Dương đến Phong Trạch làm phó thị trưởng, Tôn Đông Cường đã biết từ đâu, lúc đó gã đã hiểu rằng, là Đỗ Thiên Dã cố ý đặt Trương Dương ở đây, mâu thuẫn giữa nhạc phụ của gã là Triệu Dương Lâm và Đỗ Thiên Dã đã trở nên công khai, Đỗ Thiên Dã đưa Trương Dương đến Phong Trạch là để đối phó với gã. Có kết luận như vậy, Tôn Đông Cường làm sao có thể hoan nghênh Trương Dương đến được, từ ngày đầu tiên Trương Dương đặt chân đến Phong Trạch, Tôn Đông Cường đã bảo Chu Tòng Quân đưa Trương Dương đi làm quen với tình hình, còn gã thì mời Từ Bưu đến trong phòng làm việc nghỉ ngơi.
Chu Tòng Quân đưa Trương Dương đến với phòng làm việc phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên trước, bước vào mới biết rằng Trần Gia Niên không có ở đó, nói rằng là đi khảo sát tình hình hạn hán rồi, năm vị phó thị trưởng có đến bốn vị không ở nhà, chỉ có phó thị trưởng phân quản du lịch là có ở phòng làm việc, đó là Vương Hoa Chiêu, tình trạng của Vương Hoa Chiêu khá đặc thù, gã là phó thị trưởng tạm giữ chức, trước khi Vương Hoa Chiêu giữ chức phó thị trưởng, gã là phó sở trưởng sở nông mục phòng khoa học kĩ thuật tỉnh, chưa từng làm công tác ở cấp dưới, năm nay hai mươi chín tuổi, cũng được coi là người trẻ tuổi tài cao, có điều nếu so sánh với Trương Dương, thì đương nhiên gã còn không bằng. Nghe nói bên trên Vương Hoa Chiêu còn có người, nhưng gã che giấu rất tốt, vì thế chẳng ai nói móc điều bí mật đó của gã ra, có điều chẳng ai coi cái gã phó thị trưởng Vương Hoa Chiêu này ra gì cả, gã tạm giữ chức hai năm, đã ở Phong Trạch một năm sáu tháng rồi, còn nửa năm nữa là hết thời gian, trong chính phủ coi vị phó thị trưởng này như một vị khách qua đường.
Vương Hoa Chiêu đã nghe nói danh tiếng của Trương Dương, gã biểu hiện khá khách khí: “Thị trưởng Trương, anh là nhân vật lừng lẫy ở Giang Thành đó!”
Trương Dương cười nói: “Danh tốt hay danh xấu vậy?”
Vương Hoa Chiêu ngớ người, ngay lập tức cười nói: “Đương nhiên là danh tốt rồi! Xuân Dương, Giang Thành đều có du lịch rất tốt, nghe nói đều là công lao của anh, về sau, tôi phải học hỏi anh hơn rồi!”
Trương Dương cười nói: “Không vấn đề gì, phòng làm việc của tôi ngay bên cạnh anh, nếu rảnh rỗi thì anh năng qua nhé!” Trương Dương còn phải đi làm quen tình hình, nói mấy câu với Vương Hoa Chiêu rồi đi.
Chu Tòng Quân đưa Trương Dương đến xem phòng làm việc của hắn, Trương Dương đương nhiên không quá ngạc nhiên vui mừng, phòng làm việc khá rộng, cả trong cả ngoài khoảng tầm hơn 40m2, nhưng trong phòng ngoài hai chiếc bàn làm việc là một chiếc ghế sô pha rách, cả điều hòa cũng chẳng có.
Chu Tòng Quân nhắc nhở Trương Dương: “Thị trưởng Trương, chúng ta qua thăm bí thư Thẩm một chút nhé?”
Trương Dương lúc này mới nhớ ra, hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến, về tình về lí đều phải đến thăm ông chủ của Phong Trạch là Thẩm Khánh Hoa, hắn nghĩ Thẩm Khánh Hoa cũng thật là ra điều, ngay cả bộ trưởng bộ tổ chức thành phố đến cũng không ra mặt gặp. Trương Dương không biết rằng, mặc dù cấp của Thẩm Khánh Hoa thấp hơn Từ Bưu, nhưng ngày trước Thẩm Khánh Hoa là cấp trên của Từ Bưu, có điều quan vận của Thẩm Khánh Hoa không thể sánh bằng Từ Bưu, giờ đây Từ Bưu đã là bộ trưởng tổ chức thi ủy thành phố Giang Thành, còn Thẩm Khánh Hoa vẫn chỉ ở Phong Trạch, chỉ là từ bí thư huyện ủy trở thành bí thư thị ủy.
Trương Dương cùng Chu Tòng Quân đến phòng làm việc thị ủy, phòng làm việc của Thẩm Khánh Hoa cũng ở phía đông, cửa phòng không đóng, Chu Tòng Quân gọi một tiếng bí thư Thẩm.
Bên trong truyền đến một tiếng ừ hồi âm, Trương Dương bước vào trong, đột nhiên lòng hắn bình tĩnh lại, phòng làm việc của bí thư thị ủy cũng chẳng khá khẩm hơn được phòng của hắn là mấy, ngoài một giá sách, hai ghế sô pha, chẳng thấy được những gì khác nữa, điều làm Trương Dương không ngờ đến là, Thẩm Khánh Hoa cũng không lắp đặt điều hòa trong phòng của ông ta, điều này rất hiếm gặp trong các đơn vị cấp huyện, dù là ở những hương lạc hậu, giờ đây các phòng làm việc cũng đã có điều hòa cả rồi, xem ra vị bí thư thị ủy này mang tiếng thanh liêm không phải là giả.
Thẩm Khánh Hoa ngồi sau một chiếc bàn làm việc cũ nát, chiếc ghế tre của ông cũng đã dùng biết bao năm, ông rất cao, rất gầy, da hơi đem, đầu đã ngả màu hoa râm, mặc một bộ quần áo trung sơn, mắt rất sâu, rất có thần, sống mũi cao, môi hơi mỏng và rộng, cả người giống như một con chim ưng kiêu hùng trên đỉnh núi vậy.
Trên mặt Thẩm Khánh Hoa không thấy một nụ cười nào, từ lúc Trương Dương bước vào phòng làm việc, ông đã nhìn từ đầu đến cuối người thanh niên này, ánh mắt của ông rất uy nghiêm, bình thường rất ít có người nào cấp dưới dám nhìn thẳng vào mắt ông, nhưng Trương Dương thì không giống những người đó, hắn đã gặp được nhiều lãnh đạo lớn hơn cả Thẩm Khánh Hoa, nụ cười của hắn ôn hòa mà không kém phần kính trọng, hắn lịch sự chào: “Bí thư Thẩm, tôi là Trương Dương! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó!”
Thẩm Khánh Hoa gật đầu, mặc dù ông đã đứng tuổi, nhưng trí nhớ của ông rất tốt: “Đã từng gặp, lần trước trong lễ trao giải thanh niên mười tốt của Giang Thành!”
Trương Dương cười giơ tay ra, Thẩm Khánh Hoa vẫn ngồi đó không đứng dậy, bắt tay với Trương Dương, tay của Thẩm KHánh Hoa rất lớn, nhưng đầy xương cốt, các khớp của ông cũng lớn, bàn tay lạnh, làm cho người ta cảm giác thật xa cách.
Mặc dù Trương Dương hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười rạng rỡ.
Thẩm Khánh Hoa chỉ vào chiếc ghế sô pha, ngụ ý bảo Trương Dương ngồi xuống đó.
Chu Tòng Quân có lẽ là để xoa dịu đi không khí, cười nói: “Bí thư Thẩm và phó thị trưởng Trương đã từng gặp mặt, vậy thì tôi không cần phải giới thiệu nữa rồi!”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Không còn việc gì nữa đâu, đồng chí Tòng Quân, nghe nói bộ trưởng Từ đến à?”
Chu Tòng Quân thầm kêu khổ, vị bí thư Thẩm này thật là giỏi giả vờ, vừa nãy gã đã gọi điện thoải xin chỉ thị của ông ta rồi, ông ta không muốn gặp Từ Bưu, giờ đây lại hỏi, chẳng lẽ muốn bộ trưởng tổ chức thành phố đích thân đến gặp ông ta ư? Trong lòng Chu Tòng Quân thích vị ân sư là Từ Bưu hơn, nhưng ngoài miệng lại không nói, gã cười nói: “Đang ngồi nói chuyện ở phòng làm việc của thị trưởng Tôn ạ!”
Thẩm Khánh Hoa gật đầu nói: “Vậy anh đi sắp xếp một chút, trưa nay tôi sẽ tiếp đón bộ trưởng Từ ở phòng chiêu đãi, nhân tiện mừng phó thị trưởng Trương đến đây!” Chu Tòng Quân ừm một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Trương Dương và Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Tiểu Trương à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Trương Dương nói: “Hai mươi nhăm!”
Thẩm Khánh Hoa ừm một tiếng, trong lòng thầm thấy lạ, theo những tư liệu mà ông ta lấy được, thì vị phó thị trưởng mới đến này chỉ có 22 tuổi, ông ta không biết rằng, Trương Dương đã làm một vài động tác với tuổi của hắn.
Thẩm Khánh Hoa không tiếp tục hỏi về chuyện này: “Trên thành phố bảo cậu đến để tiếp quản công tác văn giáo vệ sinh của thành phố Phong Trạch, cậu còn trẻ, có năng lực, hi vọng rằng cậu có thể làm tốt ở cương vị của mình, làm cho hết sức mình, mọi người kì vọng rất nhiều ở cậu!”
Trương Dương giống như một học sinh đến nghe giảng vậy, hắn gật đầu đáp: “Bí thư Thẩm yên tâm ạ, tôi sẽ làm tốt!”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Điều kiện làm việc ở chính phủ thành phố này không thể so bì được với Giang Thành, cậu dùng tạm vậy!”
“Bí thư Thẩm, tôi cũng là người xuất thân từ tầng lớp nông thôn, điều kiện ở đây đã là rất tốt rồi!”
Thẩm Khánh Hoa nhìn sang Trương Dương: “Cậu đến các bộ phận khác làm quen đi!” Ông nhấc điện thoại gọi thư kí trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn đến, bảo Tề Quốc Viễn đến đưa Trương Dương đi làm quen tình hình.
Thư kí thị ủy trưởng Tề Quốc Viễn là một trong những thường ủy của thành phố Phong Trạch, cũng là một nhân vật có thực quyền. Trên thực tế ranh giới cong tác của chính phủ thành phố Phong Trạch phân chia không rõ ràng, ở trong thành phố Thẩm Khánh Hoa là người có tiếng nói lớn nhất, Tôn Đông Cường là thị trưởng mới về, công tác vẫn chưa hoàn toàn triển khai.
Tề Quốc Viễn mặt hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện nhiều, cũng là cán bộ do Thẩm Khánh Hoa một tay cất nhắc lên, cách hành sự của y cũng khá giống với Thẩm Khánh Hoa, trên mặt không nở nụ cười, đưa Trương Dương đi đến các phòng khoa quan trọng của thị ủy, sau đó đưa hắn về phòng làm việc.
sau khi chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố Trương Đăng Cao đợi Tề Quốc Viễn đi rồi, đến phòng làm việc của Trương Dương, gã nói với Trương Dương rằng, Từ Bưu đã cùng Tôn Đông Cường đến kì viện Phong Trạch để đánh cờ rồi, ngoài rượu ngon, Từ Bưu còn thích đánh cờ, kì viện của Phong Trạch có một vị cao thủ, Từ Bưu nghe nói xong rất có hứng thú, bèn bảo Tôn Đông Cường dẫn ông ta đến đó đánh.
Trương Dương nhìn thời gian, mới 10 giờ rưỡi, còn lâu nữa mới đến giờ ăn cơm trưa.
Trương Đăng Cao nói: “Thị trưởng Trương, thành phố đã sắp xếp phòng cho anh rồi, ở trong khu người nhà của chính phủ thành phố thị ủy, lầu số 3, chúng ta còn cần phải đến xem không?”
Trương Dương gật đầu, có thể thấy rằng Trương Đăng Cao là người làm việc rất ổn định, nên tiếp cận gần.
Trương Đăng Cao không điều xe đến, mà đi bộ cùng Trương Dương đến nơi ở của hứn, cũng may không xa, khoảng tầm một thước, Trương Dương trước khi đến đó hắn đã không hi vọng nhiều, nhưng đến khi bước vào trong khu nhà ở, vẫn cảm thấy rất thất vọng, trong cả khu nhà chỉ có ba tòa nhà rách nát, đều là những tòa nhà xây dựng từ thời cách mạng văn hóa, phía nam của khu nhà, còn có ba dãy nhà một tầng.
May mà Trương Dương được sắp xếp ở trong căn phòng của nhà lầu, lầu số ba mà hắn ở tổng cộng có ba đan nguyên, Trương Dương ở số 502 đan nguyên ở giữa, cửa phòng của hắn đối diện với cửa phòng của phó thị trưởng du lịch Vương Hoa Chiêu, tầng năm là tầng cao nhất, phòng phân cho hắn có hai gian và một đường đi, phòng vệ sinh ở đường đi, vừa tối vừa đen. Hai căn phòng một nam một bắc, trên trần nhà vẫn còn vết dột lỗ chỗ, tất cả những đồ dùng trong phòng đều cũ cả, nền nhà là nền xi măng bình thường, mặc dù không sửa chữa gì nhưng rất sạch sẽ, trong phòng không có nhà bếp, nếu muốn nấu cơm phải ra ngoài ban công phía bắc.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường rộng một mét, trên giường vẫn chưa có chăn chiếu gì.
Trương Đăng Cao giải thích: “Nghe nói anh đến đây, nhưng không biết cụ thể là ngày nào, không ngờ anh đến nhanh như vậy! vẫn còn chưa kịp chuẩn bị chăn chiếu cho anh, anh yên tâm, buổi chiều tôi sẽ gọi người đi chuẩn bị ngay, nhất định không làm lỡ việc nghỉ ngơi tối nay của thị trưởng Trương!”
Trương Dương gật đầu, mặc dù không hài lòng, nhưng nếu so sánh với khi còn ở hương Hắc Sơn Tử đã là khá lắm rồi. Hắn lại để ý tới một chuyện, căn phòng này không có ti vi, không những không có ti vi, ngay cả điện thoại bàn cũng không có, cả căn phòng, chiếc máy móc đắt tiền nhất là chiếc đèn tròn 25W ở trong phòng ngủ, mẹ kiếp, thế này có phải là hơi giản dị quá mức rồi không.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương đại quan nhìn nơi ở xấu xí này, thật sự cảm thấy vô cùng chán nản, lúc này điện thoại của hắn vang lên, nhìn số điện thoại là của Hồ Nhân Như, Trương Dương đi ra ngoài ban công rồi mới nghe điện thoại.
Hồ Nhân Như quan tâm đến tình hình nhâm chức của hắn, Trương Dương cười nói: “Được lắm, phân cho anh một căn phòng hai gian, anh đang đi xem phòng!”
Hồ Nhân Như nói nhỏ: “Có cần em qua đó giúp anh dọn dẹp phòng không?”
Trương Dương cười ha ha nói: “Nếu như em qua đây, thì chẳng biết là ai bị dọn đi nữa!”
Hồ Nhân Như xì một tiếng, cô thấp giọng nói: “Chiều nay em đi Đông Giang rồi, nếu như tất cả mọi việc đều thuận lợi thì em không qua đó thăm anh nữa!”
Trương Dương nói: “Em cần phải đi làm ăn thì cứ đi đi, bên này vẫn chưa sắp xếp xong, đợi bao giờ xong rồi tính sau!” Hắn cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho đám lãnh đạo Phong Trạch này.
Cụp điện thoại trở về phòng, chiếc máy BP của Trương Đăng Cao không ngừng reo, gã nói với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, tôi ra trả lời điện thoại một chút!”
Trương Dương lúc này mới nhận ra chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ Trương Đăng Cao không có di động, hắn rộng lượng nói: “Hà tất phải phiền hà vậy, dùng của tôi được rồi!” Hắn đưa di động của hắn cho Trương Đăng Cao.
Trương Đăng Cao cười, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc, rồi đưa cho Trương Dương, gã nói: “Thành phố ngoài bí thư Thẩm và thị trưởng Tôn, những lãnh đạo khác đều không có di động. Báo cáo đã đưa lên rất nhiều lần, nhưng toàn bộ đều bị bí thư Thẩm phủ quyết, ông nói máy BP là đủ dùng rồi.”
Trương Dương giờ đây đã hiểu được về vị bí thư Thẩm này, hèn chi nói ông ta thanh liêm, nhưng thanh liêm thế này thì cũng hơi quá đáng rồi, thời đại đã phát triển, di động đã trở thành một phương tiện thông tin cần có, nếu chỉ dựa vào máy BP, thì hiệu quả làm việc cũng không được cao! Trương Dương đã có những khái niệm ban đầu về vị thị trưởng Thầm Khánh Hoa này, người này quá nghiêm túc, có thể hơi có chấp và bảo thủ.
Trương Đăng Cao nói: “Thị trưởng Trương, anh xem xem còn thiếu thứ gì, nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết cho anh!”
Trương Dương đã để ý đến hai chữ “cố gắng”, hắn cũng không làm khó Trương Đăng Cao, điện thoại là thứ bắt buộc phải có, ngoài ra là thêm một chiếc ti vi nữa, dù sao thì ti vi cũng là một kênh giải quyết rất nhiều thông tin.
Trương Đăng Cao gật đầu, biểu thị không vấn đề gì.
Xem xong chỗ ở của mình, thời gian đã gần đến lúc ăn cơm, Trương Đăng Cao cùng Trương Dương đến phòng tiếp đón chính phủ thành phố, hai người vẫn đi bộ qua đó, trong lòng Trương Dương đã có một dự báo, hắn hỏi bâng quơ: “Chế độ dùng xe của thành phố thế nào vậy?”
Trương Đăng Cao nói: “Thành phố nghiêm cấm dùng xe công vào việc riêng, bí thư Thẩm dẫn đầu không ngồi xe công, mỗi ngày đi làm và ra về đều đi bộ cả. Thị trưởng Tôn cũng đi xe đạp đi làm cả!” GÃ chỉ tòa nhà số 1 nói: “Bí thư Thẩm và thị trưởng Tôn đều ở tòa nhà này, từ khu người nhà đến chính phủ thành phố thị ủy đi bộ không đến mười phút, nếu đi xe đạp thì còn nhanh hơn! Đương nhiên khi đi họp hoặc đi khảo sát hạ tầng thì vẫn có phái xe, mỗi tháng, bí thư Thẩm đều đích thân kiểm tra xác suất tình hình dùng xe!”
Trương Dương nghe đến độ mũi cay xè, chỉ chực rớt nước mắt, không phải là cảm động, quyết không phải là cảm động, vị bí thư Thẩm này cũng thật là kiệt sỉ quá đi mất. Lời này của Trương Đăng Cao đồng nghĩa với việc tuyên bố rằng, muốn dùng xe công vào việc riêng thì đừng hòng, đừng nói là dùng xe công, dù là mình có mua xe về để đi, cũng chỉ bị ghét mà thôi. Thu nhập tài chính của thành phố Phong Trạch không thấp, đứng đầu trong các thành phố và huyện trực thuộc Giang Thành, theo lẽ thường không nên nghèo như vậy chứ, nguyên nhân chính là ở chữ Thanh của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa.
Buổi trưa ăn cơm, Trương Dương càng ngày càng cảm thấy được ý nghĩa của hai chữ Thanh Liêm, thôi thì không nói đến cái anh phó thị trưởng mới đến là hắn, nhưng Từ Bưu dù gì cũng là bộ trưởng bộ tổ chức Giang Thành. Tiệc chiêu đãi của Thẩm Khánh Hoa chỉ chuẩn bị bốn món ăn và một món canh, hai món xào, hai món nướng, một canh trứng gà, ngay cả rượu cũng không chuẩn bị, nói là tiệc chiêu đãi, thì chẳng bằng nói rằng đây là bữa cơm công việc.
Người tham dự có bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, thị trưởng Tôn Đông Cường, chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố Trương Đăng Cao, bộ trưởng tổ chức thành phố Giang Thành Từ Bưu, và phó thị trưởng mới đến là Trương Dương.
Thẩm Khánh Hoa không nhiều lời, ông nói lời ít ý nhiều: “Hoanh nghênh bộ trưởng Từ đến chỉ đạo công tác, hoan nghênh đồng chí Trương Dương đến đảm nhận công tác, hi vọng về sau chúng ta có thể cùng dốc sức vì sự phát triển của thành phố Phong Trạch!” Ông cầm cốc trà lên “Buổi trưa, chính phủ thành phố nghiêm cấm uống rượu, vì thế chỉ có thể lấy trà thay rượu rồi! Hi vọng bộ trưởng Từ thông cảm!”
Từ Bưu đã hiểu rõ về tính khí của Thẩm Khánh Hoa, ông chẳng lạ lùng gì về tiêu chuẩn tiếp đãi của ngày hôm nay, mỉm cười nói: “Thế là tốt nhất, đơn giản, tôi đưa người đến ọi người rồi, công tác sau này mong bí thư Thẩm và thị trưởng Tôn ủng hộ cho, ăn no cơm là tôi đi về rồi.”
Tôn Đông Cường cười nói: “Bộ trưởng Từ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác tốt với đồng chí Trương Dương!”
Trương Dương khiêm tốn nói: “Tôi còn trẻ tuổi, hi vọng các vị lãnh đạo không tiếc lời vàng ý ngọc chỉ giáo cho tôi, có vấn đề gì tôi không làm được, các vị cứ phê bình, tôi nhất định sẽ tiếp thu!”
Mấy người nói xong, uống xong cốc trà, rồi Thẩm Khánh Hoa bắt đầu gắp thức ăn, bữa ăn đột nhiên trở nên yên lặng, nghe thấy cả tiếng nhai thức ăn, tiếng uống canh, nhưng không có tiếng nói chuyện. Trương Dương lại có một ấn tượng mới về vị Thẩm Khánh Hoa này, đó là vị bí thư này quá ư trầm lặng. Hắn cũng đã hiểu tại sao vừa mới đến chính phủ thành phố, hắn lại có cảm giác như một cái nhà tang, có một vị bí thư thị ủy nghiêm túc thế này, còn ai dám nói chuyện nữa?
Xem ra quan hệ giữa Từ Bưu và Thẩm Khánh Hoa cũng chẳng ra sao, ông ta lại bị thua trong trận đánh cờ trưa nay, vì thế cũng chẳng vui vẻ gì, sau khi ăn xong cơm, ông đã lên chiếc xe hồng kì, Trương Dương tiễn Từ Bưu đến tận trong xe.
Từ Bưu nhìn Trương Dương, ánh mắt hơi đồng tình: “Tiễn quân nghìn dặm cũng phải chia xa, cậu ở lại đây làm việc cho tốt!”
Trương đại quan bĩu môi, giống như một đứa con nít vậy: “Bộ trưởng Từ, khi nào mà tôi đói quá, thì tôi về nhà ông xin ít thịt ăn nhé!”
Từ Bưu cười ha ha mắng một câu: “Chỉ nói vớ vẩn!” Sau đó vẫy vẫy tay.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Đã báo cáo, tức là đã chính thức làm việc, Trương Đăng Cao nhắc nhở Trương Dương, chế độ chấm chuyên cần ở đây rất nghiêm ngặt, nếu như bị bí thư Thẩm bắt được, không những bị trừ tiền, mà còn bị phê bình trong hôi nghị đảng quần nữa.
Trương Dương mới đến, không dám phạm quy, hắn chưa đến hai giờ đã đến phòng làm việc của mình rồi, nhấc điện thoại muốn gọi một cuộc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại đóng cửa phòng, dùng di động của mình gọi cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng đag họp ở Lam Hải, mặc dù cô đã quyết định giao Lam Hải cho em là Cố Minh Kiến, nhưng giờ Cố Minh Kiến vẫn chưa ra tù, vì vậy cô vẫn phải quản, cô nói nhỏ với Trương Dương rằng đợi một chút cô gọi lại.
Trương Dương vốn muốn gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, nhưng nghĩ một lúc giờ Mĩ là nửa đêm, nên không làm phiền giấc ngủ của cô nữa, gọi điện sang cho Tần Thanh. Ngày đầu tiên nhậm chức, hắn muốn chia sẻ với mọi người.
Tần Thanh vừa đi làm, khi gọi điện thoại, Thường Hải Tâm vừa vặn đưa văn kiện cho cô ấy, cô ấy nói rất công thức: “Việc này quyết định như thế nhé!”
Trương Dương hơi ngớ người, ngay lập tức ý thức được rằng không tiện nói chuyện với Tần Thanh, đang muốn hỏi, nghe thấy bên ống nghe vang lên tiếng của Tần Thanh: “Vừa nãy trong phòng có người, phó thị trưởng Trương, anh đã được thỏa ước rồi, được làm phó thị trưởng thật rồi!”
Trương Dương bị câu nói này làm cho cười ha ha, hắn thấp giọng nói: “Tôi muốn làm chuyện ấy với phó thị trưởng Tần!”
Tần Thanh xì một tiếng: “Đáng ghét, anh có gì thì nói đi, giờ đang là thời gian làm việc!”
Trương Dương nói: “Không sai, anh là chồng em, đến làm việc anh đi chứ!”
Tần Thanh mắng: “Lại định giờ trò lưu manh rồi phải không? Ngày đầu tiên làm việc cảm giác thế nào?”
Trương Dương cười nói: “Có một cảm giác như trở về những năm trước giải phóng vậy!”
“thế là sao?’
“Bí thư Thẩm xem ra là một thanh quan, ông ta dẫn đầu việc không ngồi xe, đi bộ đi làm, phòng làm việc rách nát, tất cả những đồ dùng trong phòng làm việc ít nhất cũng phải có lịch sử mười năm, điều không thể tin được là, đến cái điều hòa cũng chẳng có, nơi ở cũng rất xấu xí, trưa nay ông ta dùng bốn món ăn và một món canh để tiếp đãi anh và bộ trưởng tổ chức Từ, nói là bốn món ăn một món canh, nhưng toàn là rau cả, con cá đó còn chưa được nửa cân!”
Tần Thanh nghe Trương Dương nói vậy thấy rất đáng thương, cô cười, Thẩm Khánh Hoa thanh liêm, đây là điều tất cả mọi người đều biết, không không những có yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân mình, mà đối với người dưới ông cũng như vậy. Người này rất gần gũi với nhân rân, nhưng quan hệ với lãnh đạo đều không được hòa hợp lắm, ấn tượng của ông ta ọi người là quá cứng nhắc, khó gần, có lẽ là một người quan tốt, Tần Thanh nói: “Lãnh đạo như vậy mới là lãnh đạo tốt, anh hãy thu cái thói hư tật xấu của tầng lớp tư sản lại đi, rồi học tập bí thư Thẩm cho tốt!”
Trương Dương nói: “Anh là con của tầng lớp công nhân, sớm biết thế này, thì chẳng bằng anh nhận lời thị trưởng Thường, đến Lam Sơn làm việc, cũng vừa đẹp làm việc cùng với phó thị trưởng Tần!”
Tần Thanh nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh nữa, mặt em đỏ hết rồi này!”
Trương Dương nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của Thần Thanh, đột nhiên cảm thấy không kìm được xúc cảm, đang định nói cô vài câu, thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn vội cụp điện thoại rồi mở cửa phòng.
Người đứng bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi đeo kính cận, gã là thư kí của Tôn Đông Cường là Trác Lượng, Trác Lượng tự giới thiệu bản thân trước, rồi nói với Trương Dương: “Phó thị trưởng Trương, trong thành phố có quy định, trong thời gian làm việc bắt buộc phải mở cửa! Trương Dương chau chau mày, mẹ kiếp! thế này chẳng phải chẳng có chút riêng tư nào rồi sao?
Trác Lượng cười rồi nói: “Quyết định của bí thư Thẩm, thị trưởng Tôn bảo tôi thông báo với anh, bốn giờ chiều nay sẽ mở cuộc họp thị trưởng, ở phòng họp nhỏ tầng ba, mời phó thị trưởng Trương đừng đến muộn!”
“Biết rồi!” Trương Dương đợi Trác Lượng đi khỏi, rồi lại quay người đóng cửa lại.
Buổi chiều khi họp thị trưởng, ba vị phó thị trưởng đều có mặt cả, thị trưởng Tôn Đông Cường giới thiệu Trương Dương với các vị phó thị trưởng khác, với Vương Hoa Chiêu, Trương Dương đã từng gặp.
Vì có sự xuất hiện của Trương Dương, nên thị trưởng Tôn Đông Cường tiến hành một lần phân công rõ ràng, gã chru trì toàn bộ công tác của chính phủ thành phố, và nắm cả công tác kinh tế trọng điểm, tài vụ thuế má, kiểm toán…..
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên phụ trách công tác thường vụ chính phủ thành phố, phân quan cơ quan chính phủ, pháp chế chính phủ, trọng tài, phát triển cải cách, hạng mục trọng điểm, hút nguồn đầu tư và chiêu thương, nhân sự, giám sát, thống kê, vật giá, quản lí quốc tư, hành chính, ngành phục vụ, thị trường tư bản, khu mới và kiến thiết toàn thành phố vân vân, hợp tác với Tôn Đông Cường làm công tác quản lí tài chính thuế vụ.
Phó thị trưởng Lưu Tư Cường phụ trách nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi và ngành nuôi và đánh bắt cá, khí tượng, cung cấp và tiêu thụ, máy móc nông nghiệp, vật nuôi, tơ lụa, các hạng mục khai phá nông nghiệp tổng hợp vân vân…
Phó thị trưởng Kim Lối phân quản công an, kiến thiết thành phố nông thôn, quy hoạch, giao thông, thẩm kê, quản lí tài nguyên đất, vệ sinh thành phố, quản lí nhà đất, bảo vệ môi trường, thực hiện pháp luật quản lí thành phố, quản lí nhà ở và tích lũy vàng, phòng không nhân dân, tài nguyên đất nước và xây dựng thành phố vân vân…
Phó thị trưởng Lâu Quang Lượng phân quản kinh tế coog nghiệp, kinh tế tư nhân, quốc tư công nghiệp, quốc tư thương mại, giao lưu thương mại, quản lí ngân hàng, sản nghiệp thông tin liên lạc, an toàn sản xuất, than đá, phản lí công thương nghiệp, tiền tệ, bảo hiểm, cung cấp điện, giám sát chất lượng và kĩ thuật, quản lí tài sản của phân nhánh ngân hàng, thuốc lá, muối, dầu mỏ, bảo đảm quỹ, bưu chính, thông tin liên lạc vân vân…
Phó thị trưởng tạm nhiệm Vương Hoa Chiêu phân quản du lịch, dân chính, song ủng, tôn giáo dân tộc, người già…
Trương Dương phân quản khoa học kĩ thuật, văn hóa, thể dục, vệ sinh, vệ sinh ái quốc, kế hoạch hóa gia đình, giám sát thực phẩm và thuốc thang, ti vi và quảng cáo, lịch sử, hồ sơ, liên hiệp hội người tàn tật, động đất…, phục trách cả hiên hệ hiệp hội khoa học, liên hiệp hội văn học, liên hiệp hội xã hội vân vân…
Thực ra công việc của Trương Dương là tiếp tục công tác của phó thị trưởng đã từ chức, đó cũng là những công việc bộ tổ chức Giang Thành đã giao cho hắn từ trước khi hắn đến đây, Tôn Đông Cường nói: “Mọi người đều rõ phạm trù công tác của mình chưa?”
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên nói: “Hiểu rồi, về sau chúng tôi sẽ làm tốt công tác của bản thân, đoàn kết trong chu vi của thị trưởng Tôn và bí thư Thẩm, cùng nỗ lực vì một Phong Trạch phát triển!” Trần Gia Niên là một gã béo, trông rất buồn cười, nhưng biểu hiện của gã lại rất nghiêm túc tử tế, vì vậy trông càng buồn cười hơn.
Trương Dương cảm thấy gã như nói theo kịch bản vậy, cố gắng nở một nụ cười.
Những phó thị trưởng khác không nói gì.
Tôn Đông Cường nói: “Năm nay sản xuất nông nghiệp của Phong Trạch không được lạc quan, từ đầu năm đến nay, lượng nước giảm xuống thấp hơn năm ngoái, hồ Phong Trạch đã xuất hiện hiện tượng khô hạn diện tích lớn, ảnh hưởng nhiều nhất là ngành nuôi trồng thủy sản của Phong Trạch, sau đó là ngành nông nghiệp, trên cuộc họp thường ủy thị ủy, bí thư Thẩm đã đề ra, năm nay nhất định phải làm tốt công tác chống hạn hán.
Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên gật đầu theo, gã cũng là một thường ủy thị ủy, nên lần họp đó gã cũng có phần tham dự.
Phó thị trưởng Lưu Tư Cường nói: “Sáng ngày hôm nay tôi đã đi thị sát ở một số hương trấn, phát hiện ra các nơi đều xuất hiện tình trạng hán hạn không giống nhau, gần đây mặc dù có vài trận mưa, nhưng lượng nước ít, không thể đáp ứng nhu cầu tưới nước của nông nghiệp.
Phó thị trưởng Kim Lối nói: “Tôi đã báo cáo với cấp trên rồi, xin nguồn viện trợ hạn hán, hi vọng có thể nhận được sự xem trọng của chính phủ thành phố!”
Phó thị trưởng Lâu Quang Lượng cười nói: “Về tài chính chính phủ thành phố Giang Thành, từ trước đến giờ đều không có một khoản gì lớn cả, không giơ tay đòi tiền của Phong Trạch đã là tốt lắm rồi!” Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều trầm lặng.
Tôn Đông Cường nói: “Công tác chống hạn của chúng ta đang tiến hành, nhưng với tình hình trước mắt thì hiệu quả của việc đó không rõ ràng lắm, nguồn lực đầu tư cũng không đủ lớn.” Nói đến đây, gã ngừng lại, rời ánh mắt sang Trương Dương: “Đồng chí Trương Dương, anh có ý kiến gì không?”
Trương Dương đại quan ngớ người, đây là ngày đầu tiên hắn đến đây, đến tình hình hắn còn không hiểu, nói cái gì mà chống hạn hán chứ, Tôn Đông Cường chết tiệt, đây chẳng phải là cố làm khó hắn sao? Trương Dương cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến đây, tôi muốn nghe mọi người nói, để tìm hiểu tình hình, rồi tôi sẽ phát biểu ý kiến!” Câu trả lời của hắn chẳng được cũng chẳng mất.
Tôn Đông Cường nói: “Từ bây giờ, chúng ta phải chuẩn bị nhiều nguồn lực vào chống hạn hán. Trên cơ sở nguồn tiền đã đầu tư là 200000, tăng nguồn tiền đầu tư, bước đầu dự tính khoảng tầm 300000. Mua các thiết bị chống hạn hán, đào giếng sâu, giếng miệng rộng, nâng cao sức lợi dụng của tài nguyên, tăng diện tích phủ của nước, thực hành tiết kiệm nước, kháng hạn một cách khoa học, một cách kinh tế, cố gắng cứu hạn bằng tất cả các phương pháp, giảm tối thiểu những tổn thất của nông nghiệp!” Câu này của gã được tất cả các thị trưởng ủng hộ bằng một tràng pháo tay, đây chính là biểu hiện của trình độ chính trị, Tôn Đông Cường cũng không đến sớm hơn so với Trương Dương được mấy ngày, câu này của người ta chuyên nghiệp biết mấy, giỏi hơn Trương Dương nhiều.
Trương Dương cũng vỗ tay theo, trong lòng hắn thầm chửi Tôn Đông Cường, mẹ kiếp, vừa nghe mấy lời này là biết ăn cắp từ trên áo xuống, tiểu tử nhà ngươi có chuẩn bị, còn ta không chuẩn bị gì, nói đi nói lại, việc ta phụ trách là văn giáo vệ sinh, liên quan quái gì đến chống hạn hán cơ chứ?
Tôn Đông Cường cười rất đắc ý, gã lại nói: “Chúng ta cần phải chuẩn bị về nhiều hướng, toàn lức tổ chức công việc kháng hạn. Việc này do đồng chí Tư Cường phụ trách, có mấy việc trọng điểm phải chú ý đó là tăng cường điều độ nguồn nước, đảm bảo nguồn nước cho chống hạn. Phải điều động các loại phương tiện để dẫn nước vào ruộng, đảm bảo nhu cầu nước của nông dân.”
Trương Dương nghe đến đây cũng không ngầm bái phục Tôn Đông Cường, xem ra hắn cũng đã khá khổ công, nếu không cũng chẳng thể biểu hiện như vậy được.
Phó thị trưởng Lưu Tư Cường nói: “Đến hôm nay, nhân lực đầu tư vào việc chống hạn đã là 13 vạn lượt người, các máy chống hạn hạng nhẹ là 1200 bộ dàn, điện dùng cho chống hạn là 98 vạn số, dầu dùng cho chống hạn là 112 tấn, diện tích tưới là 15 vạn mẫu, đã cố gắng giải quyết được hán hạn ở các bộ phận.”
Tôn Đông Cường nói: “Công tác chống hạn hán không phải sẽ giành được thắng lợi trong thời gian ngắn, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức, không những chúng ta hành động, mà cũng còn phải tuyên truyền nữa, phải tuyên truyền để nhân dân cùng làm. Có thể thông qua động viên tại hiện trường, lợi dụng ti vi, đài báo, để tuyên truyền đến người dân. Yêu cầu các cấp hương trấn phải nhìn nhận được thế cục hạn hán hiện nay, tăng cường công tác bảo vệ đồng lúa khỏi hạn hán. Đồng thời còn phải vận động động viên quần chúng khắc phục tâm lí tiêu cực chờ mưa, phải lợi dụng tất cả các công cụ và máy móc thủy lợi, cố gắng mở rộng diện tích tưới lúa, giảm bớt sự uy hiếp của hạn hán ở mức thấp nhất.” Nói đến đây, gã lại quay ra nhìn Trương Dương.
Trương Dương lần này đã có sự chuẩn bị, muốn gây phiền phức cho tôi chứ gì, tôi hỏi gì cũng không biết cho anh xem.
Lần này Tôn Đông Cường không hỏi hắn về ý kiến, gã mỉm cười nói: “Đồng chí Trương Dương, công tác tuyên truyền chính phủ do anh đảm nhiện, hi vọng anh có thể nói chuyện với bộ tuyên truyền thị ủy, phát động tất cả nguồn lực của giới truyền thông, làm cho toàn bộ nhân dân chúng ta ý thức được tính nghiêm trọng của lần hạn hán này!”
Trương đại quan lần này trả lời rất dõng dạc: “Không vấn đề gì, tôi sẽ bắt tay vào công tác ngay!”
Tôn Đông Cường kết thúc hội nghị,rồi gã nói: “Mọi người về đi, mỗi người viết một bản đề nghị về công tác chống hạn hán, sáng ngày mai nộp lại cho tôi!”
Trương Dương về phòng làm việc, Trương Đăng Cao bước vào, gã đến để báo cáo với Trương Dương, đã đưa chăn gối qua đó rồi, điện thoại và ti vi cũng đã có.
Trương Dương rất hài lòng về tốc độ làm việc của gã, hắn lấy chum chìa khóa từ trong tay Trương Đăng Cao, cười nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Trương!”
Trương Đăng Cao nói: “Có gì mà phải cảm ơn, công tác chăm sóc những lãnh đạo như các anh vốn là trách nhiệm của tôi mà!” Rồi gã lại lấy ra tập phiếu ăn đưa cho Trương Dương: “Đây là phiếu ăn của căng tin, mỗi vị huyện trưởng mỗi tháng đều có 50 tệ tiền hỗ trợ ăn uống, khó khăn lắm mới lấy được đấy.”
Trương Dương cầm lấy, đột nhiên nhớ đến việc viết bản kiến nghị chống hạn hán cho Tôn Đông Cường: “Chủ nhiệm Trương, tôi không có thư kí không vậy?”
Trương Đăng Cường ngớ ra, sau đó cười nói: “Thị trưởng Trương, chắc là anh chưa biết, từ năm trước, bí thư Thẩm đã quyết định tất cả các phó thị trưởng đều không có thư kí chuyên chức, anh có nhu cầu gì, cứ nói với tôi!”
Trương Dương vừa nghe xong đã ngớ người, cái ông Thẩm Khánh Hoa này thật là kinh khủng, người ta đã làm đến chức phó thị trưởng, mà cả thư kí cũng không có, có lẽ cả cái Bình Hải này chỉ một mình chỗ này có chế độ vậy mà thôi, nhưng người ta là người to nhất, người ta đã quyết định như vậy, hắn cũng không làm được gì, hắn nói với Trương Đăng Cao: “Chủ nhiệm Trương, hôm nay htij trưởng Tôn bảo tôi viết một bức kiến nghị về việc phòng chống hạn hán, anh cũng biết đấy, tôi lần đầu tiên đến đây, tôi chưa thực sự nắm rõ về tình hình của Phong Trạch, hay là….” Trương Dương chưa nói hết.
Trương Đăng Cao lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không được đâu, văn của tôi người khác nhận ra ngay, thị trưởng Trương, không phải tôi không muốn giúp anh, nếu như người khác biết chuyện ngày, thì tôi nhất định sẽ bị trừ mất tiền thưởng của cả năm nay, có khi còn bị trừ điểm nữa ấy chứ, tôi không làm được đâu! Hay là tôi cho anh ít tư liệu!”
Trương Dương rất khó chịu, mẹ kiếp! Chẳng phải chỉ là một bản báo cáo thôi hay sao! Có cần thiết phải sợ đến độ run cầm cập như vậy không? Hắn xua xua tay nói: “Ở đây không còn việc của anh nữa đâu!”
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư