Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 342: Tiệc Mừng Công
N
guy cơ của tập đoàn rượu Quy Ninh rốt cuộc đã qua đi.
Truyền thông ùn ùn đưa tin như sóng triều, cuối cùng đưa tới một thảo luận lớn trong nước về vấn đề công nghệ pha chế rượu trắng đến tột cùng có thể làm được hay không. Rất nhiều xí nghiệp rượu trắng trong nước, nhất là các công ty lớn nổi tiếng một chút cũng bị đụng chạm, đứng ra tỏ thái độ, lợi dụng dư luận truyền thông, càng tuyên truyền thêm đối với công nghệ này. Nói tóm lại, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, "Rượu pha chế" từ “kẻ tội đồ” bỗng lột xác, trở thành công nghệ cao mới.
Mà có một số chuyên gia trong nghề cũng đứng ra phát biểu hoặc là tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, chứng thực điểm này. Cái gì mới mẻ đều như thế, chỉ cần tin tức công khai và duy trì được sự minh bạch, xã hội sẽ dần dần chấp nhận.
Bởi vậy, hình tượng và danh tiếng của một loạt sản phẩm rượu trắng của tập đoàn rượu Quy Ninh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bắt đầu nhanh chóng tăng lên trở lại, các nhà phân phối trong tỉnh và cả nước, trước đây gián đoạn việc hợp tác với tập đoàn rượu Quy Ninh nay cũng chủ động khôi phục quan hệ hợp tác tiêu thụ.
An Tại Đào ở lại Yên Kinh mấy ngày thăm Mạnh Cúc. Ngay khi An Tại Đào dẫn mấy người Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt rời Yên Kinh quay lại Phòng Sơn, lợi dụng “ngọn gió đông” này, tập đoàn rượu Quy Ninh trải qua ngừng sản xuất để chỉnh đốn, bắt đầu khôi phục sản xuất, hàng tồn kho bắt đầu được từ từ mang ra tiêu thụ.
Bề ngoài, tập đoàn rượu Quy Ninh đã hoàn toàn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tất cả đều dần dần khôi phục trạng thái kinh doanh trước kia; nhưng theo An Tại Đào thấy, đây chỉ là hiện tượng tạm thời. Bước tiếp theo, nếu không tìm được nhà đầu tư hợp tác, thì cái khu “cơ sở công nghiệp rượu ngàn mẫu” kia, hoàn toàn giống như một quả bom hẹn giờ, nếu không mau chóng khiến hạng mục đầu tư vận hành có hiệu quả, thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Phải biết, tập đoàn rượu Quy Ninh lưng đeo một khoản vay ngân hàng rất lớn, nếu như hạng mục này dang dở, đầu tư mất cả chì lẫn chài, tập đoàn rượu Quy Ninh sớm muộn gì cũng sẽ có nguy cơ lâm vào tình trạng thiếu hụt lớn về tài chính.
Điểm này không chỉ có An Tại Đào hiểu rõ, ngay cả Lý Kiệt cũng hiểu được. Lúc ở Yên Kinh, Lý Kiệt cũng đã liên tiếp tiếp xúc với một số xí nghiệp cùng ngành, tìm kiếm hợp tác, nhưng thảo luận với mấy xí nghiệp, đều không đạt được ý kiến thống nhất.Tất cả rơi vào đường cùng, lúc này Lý Kiệt mới gọi điện bảo người của tập đoàn rượu Quy Ninh lên mạng công bố, triển khai thu hút đầu tư.
Tin An Tại Đào dẫn đầu tổ công tác vào Thủ đô đạt được thành công to lớn truyền đến huyện Quy Ninh, bất kể là quan trường hay người dân đều vui mừng khôn xiết.
Phải biết rằng, tập đoàn rượu Quy Ninh vốn đóng thuế rất lớn cho ngân sách huyện, nếu nó sụp đổ, không chỉ có hàng ngàn công nhân viên chức thất nghiệp, mà còn có thể làm cho thu nhập của cả huyện Quy Ninh bị giảm sút. Lúc đó, rất nhiều lao động của những công ty phụ thuộc vào tập đoàn rượu Quy Ninh cũng vì vậy mà mất đi bát cơm. Có thể nói một tập đoàn rượu Quy Ninh sụp đổ, liên luỵ đến hàng vạn người. Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng mà sau khi do dự thật lâu, An Tại Đào đã bỏ qua tư tâm chèn ép Lãnh Mai, đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Mà tương ứng, lần này An Tại Đào ngăn cơn sóng dữ, tập đoàn rượu Quy Ninh bình an thoát khỏi nguy cơ, năng lực làm việc và uy tín cá nhân của hắn, nhất là trong dân chúng, cũng vì vậy mà đột nhiên nâng lên tới một độ cao không gì sánh kịp.
9 giờ sáng, tổ công tác vừa mới xuống máy bay ở sân bay Thiên Nam, Mã Hiểu Yến liền nhận được điện thoại của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố. Cô nhận điện thoại xong, mỉm cười kéo tay An Tại Đào, cười nói:
- Lãnh đạo, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố yêu cầu chúng ta tới thành phố trước, nói là Chủ tịch thành phố Trương muốn đại diện Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố mời chúng ta dùng cơm.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Hiểu Yến, Lý Kiệt, chúng ta hiện giờ giống như anh hùng. Ha ha, hai ngày nay, tôi nhận được rất nhiều điện thoại của giới truyền thông tỉnh và thành phố, muốn phỏng vấn chúng ta.
Mã Hiểu Yến cười hì hì:
- Lãnh đạo, không chỉ có như vậy. Lúc này chúng ta xem như thật sự nổi tiếng. Tôi thấy hai ngày này trên mạng nơi nơi bàn tán về huyện Quy Ninh chúng ta. Thời điểm trước kia, có mấy người biết thị trấn nhỏ này của chúng ta? Nhưng hiện giờ thì khác, huyện chúng ta nổi tiếng khắp nơi. Tôi còn nghe nói có cơ quan du lịch ở Yên Kinh còn mở một tuyến du lịch đến Khu kinh tế mới Tư Hà ngắm cảnh và tham quan khu nông nghiệp sinh thái.
An Tại Đào ngẩn ra:
- Tuyến du lịch? Thật à?
- Lãnh đạo, hai ngày nay anh bận quá nên không chú ý đến chuyện này.
Đột nhiên trong lòng Mã Hiểu Yến có chút mất mát, liếc nhìn An Tại Đào một cái, cười khổ một tiếng:
- Khu kinh tế mới Tư Hà có khu nông nghiệp sinh thái, hơn nữa Khu kinh tế mới có đồng bộ phương tiện giải trí, ẩm thực, có núi, có sông, có khu vườn cảnh, không phải là nơi thật tốt để du lịch, ngắm cảnh, thư giãn sao? Thật ra, trước lúc chúng ta đến Yên Kinh, Khu kinh tế mới cũng đã bắt đầu khai thác về du lich, ký kết hợp đồng hợp tác bước đầu với một số cơ quan du lịch ở tỉnh.
An Tại Đào lúng túng cười, ở Yên Kinh mấy ngày nay, mỗi ngày hắn và Mạnh Cúc đều quấn lấy một chỗ, khó có được cơ hội hưởng thụ vài ngày thế giới riêng của hai người, đương nhiên là hầu như không để ý đến chuyện bên ngoài.
- Như vậy tốt lắm. Sau khi chúng ta trở về, cô và lão Tôn lại nói chuyện, từ Uỷ ban nhân dân huyện ra mặt, trợ giúp Khu kinh tế mới phát triển mở rộng dự án du lịch sinh thái này, đây cũng là một hạng mục rất có triển vọng tăng tưởng kinh tế. Khai thác sâu vào, đừng bỏ qua.
An Tại Đào phất tay:
- Đi thôi, lên xe, chúng ta đến thành phố trước.
Mã Hiểu Yến cong môi lên, cũng vội lên xe.
Xe của huyện tới đón họ chạy một mạch như bay, chạy với tốc độ cao, không đến hai giờ đã đến một phòng hội nghị nhỏ ở nhà khách thành phố Phòng Sơn. Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi và Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, đã chờ đợi sẵn. Ở đây còn có văn phòng thành phố và những người phụ trách các bộ phận có liên quan trực thuộc thành phố.
Thấy An Tại Đào dẫn theo mấy người Mã Hiểu Yến tiến vào, Trương Thắng Lợi mỉm cười đứng dậy vẫy vẫy tay:
- Đồng chí Tiểu An, hoan nghênh các đồng chí trở về!
An Tại Đào vội rảo bước nhanh hơn, chủ động đi tới trước bắt tay Trương Thắng Lợi và Ngô Quốc Cẩm, kính cẩn nói lời cảm tạ.
Trương Thắng Lợi, Ngô Quốc Cẩm và một số lãnh đạo các ban ngành đứng ở nơi đó, lần lượt bắt tay nhóm người của An Tại Đào, nói vài câu khách sáo. Khi đến lượt Lý Kiệt, Trương Thắng Lợi đột nhiên ngắm nghía Lý Kiệt thật kỹ, nắm chặt tay anh ta, cười vang nói:
- Vị này chính là Bí thư mới nhậm chức của tập đoàn rượu Quy Ninh Lý Kiệt đấy à? Không tồi, không tồi, một chàng trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn, rất có năng lực. đồng chí Tiểu An à, hy vọng huyện các cậu phải mạnh mẽ ủng hộ đồng chí Lý Kiệt, tranh thủ khiến tập đoàn rượu Quy Ninh nắm lấy cơ hội nhanh chóng phát triển!
Tập đoàn rượu Quy Ninh là doanh nghiệp trọng điểm của thành phố chúng ta, nghiêm khắc mà nói, ở thành phố chúng ta cũng chỉ có doanh nghiệp này là có thương hiệu khá nổi tiếng toàn quốc thôi. Ha ha! Chàng trai, làm tốt nhé, tương lai phát triển tập đoàn rượu Quy Ninh thành một tập đoàn rượu lớn đứng đầu cả nước, tranh thủ có thể đưa ra thị trường thu hút vốn đàu tư!
Trương Thắng Lợi vô cùng thân mật vỗ vỗ vai Lý Kiệt, Lý Kiệt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), kính cẩn cười, liên tục vâng, dạ. An Tại Đào buông tay Chủ nhiệm văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện Triệu, quay đầu lại cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố Trương, ngài nói đến vấn đề này, vừa lúc tôi còn có chuyện muốn nhờ lãnh đạo hỗ trợ đây.
Trương Thắng Lợi nhìn An Tại Đào:
- Ồ, cậu nói tôi nghe nào.
An Tại Đào thở dài:
- Chủ tịch thành phố Trương, hiện giờ thoạt nhìn, hình như tập đoàn rượu Quy Ninh đã khôi phục được đà phát triển ngày trước. Thật ra không phải vậy, hai năm qua, Trương Quốc Lực điên cuồng khuếch trương, mù quáng mở rộng sản lượng, tiền chi cho quảng cáo rất cao, bởi thế cho nên vét sạch tích luỹ mấy năm nay của tập đoàn rượu Quy Ninh! Mà bọn họ lại xây mới khu công nghiệp rượu ngàn mẫu, đầu tư thật lớn, chỉ một ngân hàng đã vay tới 200 triệu…Tài sản mắc nợ khá cao, nói rằng vốn của tập đoàn đã bị họ đem gán nợ cũng không sai!
Vấn đề hiện nay là, tập đoàn rượu Quy Ninh không có khả năng duy trì hạng mục khu công nghiệp rượu ngàn mẫu này, nếu hạng mục này bị bỏ dở, đầu tư nửa chừng mất cả chì lẫn chài, chỉ riêng nợ vay của các ngân hàng lớn cũng đủ khiến tập đoàn sụp đổ trong vòng vài tháng!
Cho nên chúng tôi khẩn cầu lãnh đạo thành phố giúp chúng tôi dàn xếp với bên ngân hàng; về mặt khác, trợ giúp tập đoàn rượu Quy Ninh tìm kiếm một đối tác đầu tư…tập đoàn rượu Quy Ninh chuẩn bị lập kế hoạch chi tiết về hạng mục này, cùng nhà đầu tư lớn góp vốn hợp tác thành lập một công ty cổ phần mới, hoàn toàn cứu vãn hạng mục này…
An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ tịch thành phố Trương, tôi nghe nói ngài có một người em họ là ổng chủ một xí nghiệp rượu lớn trong nước, ngài có thể giúp chúng tôi liên hệ một chút không?
Trương Thắng Lợi ngẩn ra, đột nhiên cười ha hả, chỉ vào An Tại Đào lớn tiếng nói:
- Hay lắm, đồng chí Tiểu An này không ngờ ngay cả người thân của tôi của điều tra rõ ràng? Cừ lắm, không ngờ có chủ ý đối với tôi!
An Tại Đào cười, không nói. Trương Thắng Lợi khoát tay:
- Tốt lắm, tôi sẽ thay các cậu làm thuyết khách một hồi, nhưng, có thể thành công hay không, người ta có muốn hợp tác đầu tư hay không, còn tuỳ ở các cậu!
Sau một hồi hàn huyên, Trương Thắng Lợi cười lớn:
- Đồng chí An Tại Đào, các đồng chí ở huyện đi Thủ đô công tác đạt được thành công to lớn! Không chỉ khiến tập đoàn rượu Quy Ninh thoát khỏi tình cảnh khó khăn, còn tiến thêm một bước tuyên truyền và nâng cao hình tượng của huyện Quy Ninh và thành phố Phòng Sơn, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố hết sức hài lòng…Tôi và đồng chí Quốc Cẩm được sự uỷ thác của Bí thư Thành uỷ Trương, hôm nay mở một buổi lễ chào đón ngắn gọn ngay tại đây, trước hết là mời cơm các đồng chí, thứ hai là truyền đạt chỉ thị quan trọng của Bí thư Trương và tinh thần cuộc hội nghị gần đây nhất của thường vụ Thành uỷ.
- Cảm tạ Chủ tịch thành phố Trương, cảm tạ lãnh đạo Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Chúng tôi chỉ làm một số công tác được phân công, lãnh đạo khen ngợi chúng tôi như vậy, thật sự là chúng tôi rất hổ thẹn, rất hổ thẹn! Cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ các lãnh đạo các ban ngành.
An Tại Đào luôn miệng “cảm tạ”, thuận miệng khách sáo vài câu.
Thật ra hắn không cảm tạ cũng không được. Trương Thắng Lợi nói xong, rồi tạm dừng lại, để cho hắn có thời gian mà “cảm tạ”, chi tiết này thật ra là điều bình thường trong quan trường, nếu ngay cả vài lời phép tắc chừng mực như vậy cũng không nói được, vậy thì chỉ còn có nước về nhà trồng khoai!
- Ha ha!
Trương Thắng Lợi thân thiết cười cười:
- Lúc này các đồng chí có ý tưởng công tác rất rõ ràng, làm việc cũng có phương pháp đúng đắn, chẳng những cứu vớt một xí nghiệp, làm cho thành phố Phòng Sơn chúng ta thêm nổi tiếng. Đồng thời, cũng cho Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân một gợi ý quan trọng: đối với một thành phố không phát triển mạnh về kinh tế như thành phố chúng ta, chiến lược phát triển thương hiệu là vô cùng quan trọng!
Bởi vậy, hội nghị thường vụ Thành uỷ vừa rồi, trải qua nghiên cứu đã quyết định rõ ràng, từ nay, trong thời gian hai năm, mạnh mẽ triển khai hoạt động “Bốn danh hiệu, hai vị trí”; bốn danh hiệu là “”Thành phố cây xanh quốc gia”, “Thành phố vệ sinh quốc gia”, “Thành phố kiểu mẫu về bảo vệ môi trường quốc gia” và “Thành phố văn minh toàn quốc”; hai vị trí là “Một trong 100 huyện mạnh nhất nước” và “Huyện đặc sắc nhất nước”.
Trương Thắng Lợi phất tay:
- “Bốn danh hiệu” là công việc của thành phố, nhưng “Hai vị trí” liên quan đến huyện Quy Ninh của các đồng chí. Trải qua suy xét một cách thận trọng và toàn diện, quyết định đem mục tiêu “Hai vị trí” đặt ở huyện Quy Ninh. Thứ nhất, việc xây dựng ở huyện các đồng chí đã phát triển toàn diện, các dự án và ý tưởng đều rất tốt, hoàn toàn phù hợp với tinh thần phát triển trước mắt của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố toàn lực ủng hộ; thứ hai, cơ sở công nghiệp huyện Quy Ninh tuy rằng tương đối yếu, trình độ kinh tế cũng khá lạc hậu, nhưng nhờ Khu kinh tế mới Tư Hà kéo lên, và các công trình mới xây dựng khiến kinh tế toàn huyện được nâng lên tương đối…Đây là một cơ hội phát triển, để xem các đồng chí có thể nắm lấy hay không!
An Tại Đào cười, gật đầu, trong lòng một trận khinh miệt, thầm nghĩ, cái gì mà “Bốn danh hiệu” này nọ, đơn giản là công trình tạo thành tích cho các vị mà thôi, toàn là thùng rỗng kêu to, lãng phí tiền của, công sức, thời gian vận động thôi. Thoạt nhìn có vẻ như vẻ vang, oanh liệt lắm, thật ra chỉ là bệnh hình thức. “Hai vị trí” còn đỡ một chút, dù sao cũng có liên quan đến các hạng mục xây dựng và phát triển kinh tế thực chất, nhưng “Bốn danh hiệu” nhất định là công trình “làm mặt” hao tài tốn của, không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu công sức một cách vô ích.
Trong lòng hắn oán thầm, nhưng không dám lộ ra ngoài mặt.
- Bí thư Trương xác định rõ yêu cầu, huyện Quy Ninh phải tự tăng cường áp lực, ra sức phấn đấu, mở rộng công cuộc đổi mới, toàn lực thúc đẩy kinh tế huyện phát triển…Khẩu hiệu vang dội “Một trong trăm huyện mạnh cả nước” cũng là hy vọng của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố đối với các đồng chí, cũng là hy vọng của toàn bộ người dân huyện và thành phố. Hiện nay, các thành phố cấp ba anh em của chúng ta đều có huyện đứng vào vị trí trăm huyện mạnh, chỉ riêng Phòng Sơn là không có! Phòng Sơn hy vọng Huyện uỷ Quy Ninh và Uỷ ban nhân dân huyện Quy Ninh tập trung vào mục tiêu này, khâu nào còn có yếu kém, liền nơi đó khắc phục, cố gắng giành vị trí trăm huyện mạnh.
- Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố cho các đồng chí hai năm thời gian, hy vọng các đồng chí tiếp tục cố gắng công tác, tạo được thành tích để toàn bộ nhân dân thành phố nhìn vào.
- Đương nhiên, lúc đó thành phố sẽ đặc biệt gửi văn bản xuống, sau khi các đồng chí nhận được thông tri phải lập tức hành động…Ừ, hai ngày nữa, thành phố còn muốn đặc biệt tìm cậu và đồng chí Lãnh Mai nói chuyện, hôm nay tôi chỉ nhăc nhở trước các đồng chí! Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi, trưa nay Uỷ ban nhân dân thành phố bày tiệc mời cơm tổ công tác của các đồng chí. Đi, chúng ta sẽ bàn tiếp trên bàn cơm!
…
Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi và Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm đích thân đặt tiệc khoản đãi, một số lãnh đạo ngành tiếp khách, bữa tiệc này có thể nói là đã cho đoàn người của An Tại Đào thật nhiều thể diện
Có thể cùng lãnh đạo chủ chốt thành phố ăn cơm, đương nhiên An Tại Đào thấy không cũng bình thường, nhưng đối với Mã Hiểu Yến, Lý Kiệt và những người khác mà nói, ý nghĩa lại không hề bình thường chút nào.
Vào những dịp như thế này, chẳng những có thể rút ngắn khoảng cách với lãnh đạo thành phố, đồng thời còn có thể cùng một số lãnh đạo ban ngành kết bạn, thậm chí là có thể bởi vậy kéo gần quan hệ, xây dựng và mở rộng mạng lưới của mình, đối với tương lai phát triển của bọn họ có tác dụng rất lớn.
Trong tiệc, Mã Hiểu Yến xinh đẹp và tự nhiên khiến một số lãnh đạo ban ngành “ưu ái”. Trong quan trường, phụ nữ luôn luôn là “gia vị” trong tiệc rượu, huống chi Mã Hiểu Yến là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy. Rượu quá ba tuần, Mã Hiểu Yến liền rõ ràng cảm giác mấy đôi mắt tham lam đang rà tới rà lui trên thân thể của cô.
Mã Hiểu Yến làm ở văn phòng, công tác hàng ngày là nghênh đón, đưa rước, tự nhiên là mọi việc đều thuận lợi, tự nhiên thoải mái. Không bao lâu, cô đã trở nên quen thuộc với các lãnh đạo các ban ngành. Chủ nhiệm văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Triệu thậm chí còn mời rượu, miệng nói những lời mập mờ đầy ẩn ý, nhưng Mã Hiểu Yến không thèm quan tâm, chỉ coi như lời gió thoảng bên tai.
Đương nhiên, đó cũng là do Mã Hiểu Yến am hiểu tiếp đãi và giao tiếp trong quan trường, gặp nhiều trường hợp người đàn ông “toát ra” ẩn ý nào đó, đã sớm thành thói quen. Nếu là Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, đã sớm hầm hầm phẩy tay áo bỏ đi. Đó cũng là lý do chủ yếu đến giờ Lưu Ngạn vẫn rất chán ghét tham gia yến tiệc trong quan trường. Tuy Lưu Ngạn ở thành phố làm Phó trưởng ban tuyên giáo, lại là người cầm đầu tập đoàn báo chí Phòng Sơn, nhưng cô rất ít tham gia các bữa tiệc vui chơi giải trí loại này.
Người ở đây, ngoại trừ mấy người nhóm An Tại Đào, cấp bậc thấp nhất đều là cấp huyện, cho nên, trong lúc ngà ngà, trong mắt các “huyện quan” này, Mã Hiểu Yến chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp phòng, chính là đối tượng mà họ cho rằng có thể tiến thêm một bước để biến cô thành “vật giải trí” cho họ. Có người, trong cái đầu đen tối của họ, thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ đem “con nhỏ” này ra ngoài chơi một chút!
Nếu không phải đang ở trước mặt hai vị lãnh đạo thành phố Trương Thắng Lợi và Ngô Quốc Cẩm, chỉ sợ có người sẽ nhân cơ hội “hạ thủ” đối với Mã Hiểu Yến!
Tuy trong lòng Mã Hiểu Yến phiền chán, buồn bực, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười tươi tắn, chỉ có điều cô không kìm được, thỉnh thoảng lại dùng khoé mắt long lanh liếc nhìn An Tại Đào, sợ sự “thân mật” giữa mình và các “huyện quan” sẽ khiến An Tại Đào không vui. Nhưng cô phát hiện, An Tại Đào tự nhiên cùng hai vị lãnh đạo thành phố Trương Thắng Lợi và Ngô Quốc Cẩm trò chuyện sôi nổi, dường như không chú ý tới cô cùng một số cán bộ huyện nâng ly cạn chén một cách “mập mờ”.
Bởi vì có lãnh đạo cao cấp, tiệc rượu chấm dứt khá nhanh, cho nên có rất nhiều người đều cảm thấy chưa được thoả mãn. Tiễn bước lãnh đạo thành phố, ngay khi An Tại Đào cáo biệt các cán bộ các bộ phận thành phố, có người liền mượn cớ say rượu nắm tay Mã Hiểu Yến, ánh mắt phát ra thâm ý “mời mọc”.
Mã Hiểu Yến lá mặt lá trái theo sát những cán bộ này hàn huyên, trong lúc ngẫu nhiên phát hiện ánh mắt lãnh đạm của An Tại Đào lướt tới. Trong lòng cô run lên, khẩn trương hướng về phía Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố gật đầu, vội vàng lên xe.
An Tại Đào ngồi ở phía sau xe, im lặng nhắm mắt dưỡng thần. Mã Hiểu Yến lên xe, ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt hơi xấu hổ. Cô vừa mở miệng định nói, lại nghe An Tại Đào thản nhiên cười cười:
- Hiểu Yến, bây giờ tôi mới phát hiện, tửu lượng của cô cũng không tệ, về sau ở huyện có tiệc, tôi thấy cô nên tham gia nhiều một chút!
Lý Kiệt quay đầu lại nhìn Mã Hiểu Yến, giơ ngón cái lên, nói:
- Chủ tịch huyện An, Chủ nhiệm Mã thật lợi hại, tửu lượng rất cao, năng lực giao tiếp cũng rất thu hút!
An Tại Đào thản nhiên cười.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt, không trả lời, đột nhiên cúi đầu xuống, nhưng tay cô lại lặng lẽ nhích tới, bạo dạn nắm lấy tay An Tại Đào. Bị bàn tay nhỏ bé trơn mềm đầy mồ hôi nắm chặt, ánh mắt vô tình lướt qua gợn sóng nhấp nhô trước ngực cô, trong lòng An Tại Đào giật mình, hơi ngọ nguậy bàn tay nhưng không rút ra. Cũng có thể nói, trong tiềm thức của hắn, không muốn tránh đi.
Ngồi ở hàng ghế trước, mấy người Lý Kiệt vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn vì dư âm của bữa tiệc với lãnh đạo cao cấp thành phố, châu đầu, ghé tai nhau bàn luận về một số chuyện lý thú trong tiệc rượu, vẻ rất hăng hái.
Khi chiếc xe chạy như bay xóc nảy lên, Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng nghiêng người, chỗ căng tròn trước ngực tì vào cánh tay của An Tại Đào nhè nhẹ ma sát, màu đỏ trên khuôn mặt càng lúc càng nồng đậm.
“Tiểu yêu tinh, cố ý dụ dỗ ta đây!” An Tại Đào biết, Mã Hiểu Yến dùng cách này để an ủi mình, để mình không còn bất mãn đối với chuyện cô cùng những cán bộ lúc nãy xã giao.
Hắn thở phào một cái, lấy lại sự bình tĩnh cho nội tâm đang hết sức phức tạp, dùng sức rút tay ra khỏi tay Mã Hiểu Yến, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đàn ông sau khi uống rượu, ham muốn sẽ càng thêm sâu nặng, mũi hắn nghe thoang thoảng mùi thơm trên cơ thể cô toả ra, làm hắn có cảm giác bứt rứt muốn giải thoát một điều gì đó. Theo sát hắn, báu vật xinh đẹp động lòng người này, đang khơi gợi lên bản năng đàn ông từ sâu trong đáy lòng hắn.
Thật lâu sau không nói gì, hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy Mã Hiểu Yến cũng đang quay lại nhìn mình từ lúc nào, hai giọt lệ long lanh trong suốt chảy xuống từ khoé mắt.
Trong lòng An Tại Đào mềm nhũn, vừa nói đùa vài câu với đám người Lý Kiệt, vừa lặng yên cầm bàn tay trắng mịn, mềm mại, nhỏ bé của Mã Hiểu Yến, nhéo nhéo nhè nhẹ trong lòng bàn tay cô..
Xe chạy như bay, phía trước là một đường hầm trên đường cao tốc, ước khoảng một cây số. Xe đi vào đường hầm, ánh sáng bên trong xe lập tức tối hẳn lại, đột nhiên An Tại Đào cảm thấy một cái miệng nhỏ nhắn, ấm áp, mềm mại hôn nhẹ lên trán mình, sau đó bàn tay hắn được bàn tay nhỏ bé của Mã Hiểu Yến nắm chặt, rồi bất thình lình cô áp chặt tay hắn vào bộ ngực cao vút mà co giãn của cô. Trong lòng An Tại Đào run lên, bàn tay cũng hơi run rẩy.
Chiếc xe rất nhanh lại ra khỏi đường hầm, hai thân hình đang kề sát lại tách ra, ánh sáng dần dần mạnh lên, An Tại Đào nghiêng đầu nhìn lại, Mã Hiểu Yến đỏ mặt ngồi ở đó, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt vô cùng mịn màng đỏ ửng, hơi thở hơi dồn dập.
…
Bốn giờ chiều, Lãnh Mai dẫn theo các lãnh đạo Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện cùng một số cán bộ cấp trung, chờ ở lối vào thị trấn. Hai bên đường, mấy trăm công nhân viên tập đoàn rượu Quy Ninh khua chiêng gõ trống, giơ biểu ngữ chào đón, cười nói hoan hô hướng về con đường phía trước chờ đợi.
Một chiếc xe lớn màu xám bạc chạy tới, trong đám người công nhân viên chức của tập đoàn rượu Quy Ninh có người gào to, chiêng trống đánh tưng bừng hoà với tiếng pháo vang động cả một góc trời. Lãnh Mai mỉm cười dẫn mọị người bước tới tiếp đón.
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng pháo vang động, tiếng chiêng trống rung trời, An Tại Đào và mấy người Mã Hiểu Yến xuống xe, thấy Lãnh Mai không ngờ lại bày ra một “trận thế” chào đón long trọng thế này, hắn không kìm nổi, mày liền chau lại.
Lãnh Mai cười, giơ tay ra:
- Đồng chí Tại Đào, chào đón các đồng chí trở về!
An Tại Đào cười lớn, đưa tay ra bắt tay Lãnh Mai:
- Bí thư Lãnh, còn bày ra chào đón long trọng thế này làm chi? Hay là để mọi người giải tán đi, đừng khua chiêng gõ trống như vậy, ảnh hưởng không tốt!
- Được rồi, các đồng chí đừng gõ nữa, mau trở về đi. Tôi cảm ơn mọi người!
An Tại Đào dùng cánh tay còn lại quơ lên một chút, hướng sang hai bên đường gật đầu với người dân.
Lãnh Mai nắm chặt tay An Tại Đào, nhìn hắn thật sâu, cười cười:
- Đồng chí Tại Đào, đây chính là các công nhân viên chức của tập đoàn rượu Quy Ninh tự phát tới, huyện cũng không có yêu cầu họ. Các đồng chí một chuyến lên Yên Kinh, khiến công ty rượu Quy Ninh được hồi sinh… Tôi đại diện cho toàn bộ cán bộ huyện, toàn thể công nhân công ty rượu Quy Ninh và toàn thể nhân dân huyện Quy Ninh, cảm tạ các đồng chí!
- Các đồng chí vất vả.
Lãnh Mai lại tiếp tục bắt tay hàn huyên mấy người Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt. Khi cô quay lại thoáng nhìn, thấy An Tại Đào đứng cùng các lãnh đạo ở huyện nói nói cười cười, liền lớn tiếng hô to:
- Tốt lắm, các đồng chí, chúng ta đi thẳng đến nhà khách Quy Ninh, mở tiệc mừng công Chủ tịch huyện An và các đồng chí trong tổ công tác!
Buổi trưa tiệc rượu tại thành phố, buổi tối trở lại huyện lại là một tiệc rượu, hai tiệc mừng công liên tiếp, uống rượu không ít. An Tại Đào còn đỡ, Lý Kiệt và vài người khác có chút ăn không tiêu. Nhưng lãnh đạo huyện đến mời rượu anh, anh dám không uống? Chẳng những phải uống, còn phải chủ động đi kính rượu các lãnh đạo. Liên tục mời qua mời lại, tửu lượng Lý Kiệt cũng cao, chỉ có điều trong lòng rất căng thẳng, chỉ cố gắng chống đỡ thôi.
Mà Mã Hiểu Yến vì lúc trưa đã bị “giáo huấn”, buổi tối cô chết sống cũng không dám uống rượu nữa, cho dù là Lãnh Mai tới mời, cô chỉ nhấp dính môi. Cũng may, Lãnh Mai cũng không kiên trì.
An Tại Đào uống vào ước chừng nửa cân rượu trắng. Trong trường hợp này, hắn làm diễn viên chính, nếu không uống là không được, ngay cả Lãnh Mai là người rất ít uống rượu mà còn phải uống, làm sao hắn thoát được?
Tiệc rượu kết thúc một cách vui vẻ. Một số lãnh đạo huyện lần lượt lên xe rời đi, An Tại Đào từ chối lời mời đi chung xe của Lãnh Mai, quay về phía Mã Hiểu Yến và Lý Kiệt cùng nhân viên văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện Tiểu Triệu vẫy vẫy tay:
- Đầu óc choáng váng rồi, Chủ nhiệm Mã, Lý Kiệt, mọi người theo tôi đi bộ?
Mấy người xúm lại, An Tại Đào và Mã Hiểu Yến phía trước, Lý Kiệt và Tiểu triệu phía sau, bốn người đi ra khỏi cửa nhà khách Quy Ninh, tiến về phía trước.
Ngay khi An Tại Đào và Mã Hiểu Yến băng qua đường, một chiếc xe thể thao sang trọng màu đen đột nhiên giống như dã thú cũng không biết từ góc nào chui ra, nhanh như chớp phóng về phía hai người.
- Cẩn thận!
Lý Kiệt giật mình kinh hãi, cơn say biến mất, hét to.
thatanhquytu123