Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Chương 355: Hạ Mạnh Cường Hẹn Gặp
M
ột chiếc xe Audi đen bóng chậm rãi dừng ở trước quán café “Băng điểm”. Cửa xe mở ra, một đôi chân trắng dài bước xuống, đi sandan thủy tinh màu xanh ngọc, lộ vẻ tân thời mà không mất đoan trang, sau đó chính là Vũ Thường đeo kính râm màu đen, trong tay cầm một chiếc ví LV tinh xảo, đôi môi anh đào đỏ thắm, từ từ bước vào quán cafe, cao quý trang nhã, làm người ta không dám nhìn gần.
Cách cửa sổ thủy tinh, Hạ Mạnh Cường đã thấy được Vũ Thường, giơ tay lên ra hiệu.
Bất cứ lúc nào, Hạ Mạnh Cường cũng luôn ăn mặt sơ mi trắng, quần đen, giày da đen bóng, khí độ nghiễm nhiên. Thấy Vũ Thường vào cửa, liền buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy, mỉm cười làm lễ.
- Vũ Thường, đến rồi!
Vũ Thường cũng mỉm cười gật đầu:
- Để Hạ bí thư chờ lâu, thật là ngại quá.
Đây chính là lễ tiết xã giao tiêu chuẩn rồi.
Hạ Mạnh Cường khẽ nhướng mày cười nhưng sau đó lập tức khổ sở:
- Vũ Thường... Chúng ta không cần thiết khách khí như vậy chứ? Anh nhớ trước kia hồi còn đi học em đâu có khách khí như vậy.
Hạ Mạnh Cường lớn hơn Vũ Thường ba, bốn tuổi, đã từng là “ bạn học” với nàng. Khi hai người còn ở trong kinh, Hạ Mạnh Cường thường tới nhà Vũ Thường chơi.
Lúc ấy Vũ Thường tự nhiên không thể gọi Hạ Mạnh Cường là Hạ bí thư hay Hạ xử trưởng, mà là gọi anh Mạnh Cường.
Hạ Mạnh Cường lấy phương thức này để kính đáo nhắc nhở Vũ Thường, chúng ta đã có hôn ước, em là vị hôn thê của anh. Có lúc nào vị hôn thê gọi chồng tương lai của mình là bí thư sao?
Vũ Thường cười nhạt một tiếng, không lên tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Hạ Mạnh Cường.
Cuộc hẹn hôm nay là do Hạ Mạnh Cường chủ động mời Vũ Thường. Trước đó Hạ Mạnh Cường rất ít có hành động như vậy. Hắn nghĩ rằng đã đính hôn, vậy thì không cần thiết hao phí quá nhiều tinh lực. Hai người đều công tác ở kinh sư, thỉnh thoảng gặp mặt, ăn một bữa cơm hoặc là đi dạo cũng đã là một vị hôn phu có trách nhiệm
. Gặp gỡ một hai năm, vậy thì kết hôn. Giống như ở hoàn thành một trình tự trước vậy.
Sau đó truyền ra chuyện Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng, lúc đầu Hạ Mạnh Cường cũng không chú ý lắm.
Lưu Vĩ Hồng?
Quả thực chê cười!
Vũ Thường không có đầu óc như vậy sao?
Nhưng theo chuyện phát triển, rõ ràng mọi thứ đã vượt ra khỏi dự liệu của Hạ Mạnh Cường, trong nháy mắt, tên cậu ấm Lưu gia đột nhiên thật biến thành một nhân vật, trực tiếp đem Vũ Thường đi Giang Khẩu. bắt đầu từ khi đó, Hạ Mạnh Cường nhìn thẳng vào vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng có phải có động tác phía sau hau không, không quản đến đó. Riêng chuyện Vũ Thường dừng lương giữ chức đi Giang Khẩu cũng không nói với hắn một tiếng đã làm người ta rất khó chịu rồi.
Đây là trắng trợn đánh vào mặt!
Hạ Mạnh Cường phải chọn lựa phương pháp ra tay.
Nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng là một tên cậu ấm ngốc nghếch như vậy sẽ rất dễ dàng đối phó, không biết trời cao đất dày muốn xuống cơ sở phát triển. Hạ đại thiếu gia chỉ cần thi hành một kế nhỏ thì có thể bóp chết Lưu nhị ca ở cái khu khu Giáp Sơn chim không ỉa phân, trong vòng ba, năm năm đừng mơ tưởng xuất đầu.
Ai ngờ Hạ đại thiếu gia lại tính sai.
Lưu nhị ca ở khu Giáp Sơn làm cho phong sinh thủy khởi, ngay cả Phương Đông Hoa của Kỷ ủy tỉnh cũng bị cường ngạnh rút lui, còn để cho Phương Đông Hoa có khổ mà không nói ra lời, tự mình đánh mình một bạt tai..
Cho đến khi “Kinh nghiệm Lâm Khánh” ra sân khấu, mấy ngày trước đây ở trong nhà Vân Hán Dân thấy được Lưu Vĩ Hồng rõ ràng đưa ra lời tuyên chiến, Hạ Mạnh Cường biết, nhất định phải hạ khí lực mạnh mới được
Lưu Vĩ Hồng đã xác thực cản trở con đường làm quan của hắn, hoặc giả là nói là đối thủ mạnh nhất trên đường đời.
Mặc dù song phương cách xa thiên sơn vạn thủy, nhưng không tránh khỏi giao phong.
Vấn đề quan hệ với Vũ Thường cũng nhất định phải giải quyết.
Cứ để không minh bạch như vậy, thời gian càng dài, Hạ đại thiếu gia lại càng có nguy cơ biến thành trò cười.
Đây là điều mà Hạ Mạnh Cường tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, người nối nghiệp đời thứ ba của Hạ gia không có nghĩ lầm, há có thể chịu được loại nhục nhã này.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Lưu Vĩ Hồng vừa ra tay đã bắt được xương sườn mềm của hắn. Chơi đòn âm này quả thực là nhất đẳng.
Đồ cậu ấm ti tiện này!
Đây là định nghĩa về Lưu Vĩ Hồng trong lòng Hạ Cạnh Cường.
Đem thủ đoạn vô sỉ của loại con ông cháu cha dùng đến trên đầu Hạ Mạnh Cường hắn.
Mặc dù trong lòng Hạ Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt Vũ Thường vẫn rất hòa nhã.
Hạ đại thiếu gia tuyệt phải giữ vững phong độ của mình.
Vũ Thường nhẹ nhàng khoát tay, liền lập tức có một người phục vụ thắt nơ hồng đi đến, khẽ cúi người chào:
- Xin hỏi tiểu thư có gì phân phó?
- Một ly cà phê.
Vũ Thường ưu nhã nói.
- Dạ, xin chờ một chút!
Người phục vụ dừng lại một lát thấy Vũ Thường không có phân phó khác liền cúi người chào đi.
- Vũ Thường, tới Giang Khẩu làm ăn thuận lợi không?
Vũ Thường khẽ mỉm cười:
- Cám ơn... Coi như thuận lợi.
Hạ Mạnh Cường hơi trầm ngâm:
- Vũ Thường... Anh cảm thấy nghiệp vụ tư vấn tin tức của em có thể suy nghĩ điều chỉnh thích hợp. Loại nghiệp vụ này chỉ mang tính ngắn hạn, nói về lâu dài rất khó phát triển.
Hạ Mạnh Cường nói chuyện rất mịt mờ, nếu nói tuột ra chỉ e động đến lòng tự ái của Vũ Thường.
Quá rõ ràng nhiều khi không phải là tốt.
- Cảm ơn nhắc nhơ, em cũng nghĩ như vậy.
- A, vậy em có thể nói xem định chuyển hướng đi đâu?
Hạ Mạnh Cường hôm nay hẹn Vũ Thường ra đây, dĩ nhiên không phải là muốn nói chuyện làm ăn với nàng. Hạ Mạnh Cường cũng không phải hứng thú với buôn bán như vậy. Nếu như hắn thích buôn bán, với sự thông minh tài trí của hắn, cộng thêm bối cảnh cường đại của Hạ gia, sợ rằng đã sớm trở thành phú ông mười vạn rồi. Bất quá không thể nói thẳng như thế, đầu tiên hàn huyên một chút chuyện làm ăn, cũng là để thể hiện sự quan tâm của hắn với Vũ Thường. Kể từ khi Vũ Thường đi Giang Khẩu, Hạ Mạnh Cường cũng mỗi tháng đều gọi điện thoại cho nàng giống như là một loại làm theo phép tắc, có vị hôn thê đã có hôn ước lại trời nam đất bắc, mỗi tháng cũng không gọi điện thoại, không khỏi quá mức rồi.
Bất quá cho dù ở trong điện thoại... Hạ Mạnh Cường cũng rất ít hỏi hạn những việc làm ăn cụ thể của Vũ Thường.t
Nhiều nhất chẳng qua là hỏi thăm sức khỏe của nàng gần đây ra sao, có chuyện gì cần mình hỗ trợ không.
Loại liên lạc giữa hai người không hề giống như tình nhân mà chỉ như lão bằng hữu lâu năm.
Khó trách Vũ Thường sẽ không có chút cảm giác nào đối với hắn.
Vũ Thường tuyệt đối không như những cô bé bình thường nhà người khác, tìm lão công để có người dựa vào
Bất kỳ phương diện nhu cầu vật chất nào, Vũ Thường cũng có thể tự cấp có thừa.
Khó được hôm nay Hạ Mạnh Cường có hứng thú hàn huyên chủ đề để làm ăn, Vũ Thường nói trước mắt
Nàng sẽ tính toán hướng đầu tư tài chính quốc tế.
Hạ Mạnh Cường hơi cả kinh, Vũ Thường nói với hắn bất kỳ chuyện làm ăn trong quốc nội nào thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy
. Hết lần này tới lần khác, Vũ Thường vừa mở miệng thì nói đến danh từ tài chính quốc tế, phải biết từ này vừa truyền vào nội địa không lâu
. Trong một nền kinh tế vừa thoát khỏi kế hoạch hóa nền kinh tế thì quả thật tuyệt đại bộ phận người không biết nó là gì
- Đúng vậy. Tháng ba năm nay, Lưu Vĩ Hồng đã nói qua với em chuyện thế cục vùng Vịnh sẽ có biến hóa rất lớn, bảo em chú ý một chút về hướng tăng của dầu thô quốc tế
Em liền mở một trương mục đầu từ ở một công ty đầu tư tài chính của Hồng Kông, bỏ vào đó một ít tiền.
Không ngờ chiến tranh vùng Vịnh đúng là bộc phát, trước mắt giá dầu thô quốc tế tăng cao, khoản lãi chắc là không ít, đợi thời điểm bán ra chắc là có thể kiếm chút tiền.
Vũ Thường mỉm cười nói rất hời hợt.
Hạ Mạnh Cường hai mắt tinh quang chợt lóe, cười cười hỏi:
- Lưu Vĩ Hồng nói?
- Ừ, nói vào tháng ba năm nay.
Hạ Mạnh Cường bưng tách cafe lên, nhẹ nhàng uống một hớp, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Vũ Thường nói vậy, ít nhất làm rõ hai ý tứ. Thứ nhất là Lưu Vĩ Hồng đối với việc tiên đoán chính xác thế cục vùng Vịnh, Vũ Thường nhìn qua không giống như là cố ý ở khuyếch đại Lưu Vĩ Hồng
Bất quá Hạ Mạnh Cường lập tức liên tưởng tới bài báo trong nội san quân sự trước đó không lâu của Lưu Thành Gia.
Xem ra Lưu Thành Gia đã sớm nghiên cứu đề tài này, cha con nói chuyện với nhau là rất bình thường. Lợi Vĩ Hồng
Chắc là nghe được lão tử nhà hắn thốt ra linh cảm.
Nghĩ như vậy nên Hạ Mạnh Cường cảm thấy rất thoải mái.
Bản thân Lưu Vĩ Hồng không thể nào có trình độ như vậy.
Bất quá kế tiếp lại có vấn đề khác xuất hiện, đó chính là Vũ Thường tại sao phải đối với Lưu Vĩ Hồng tín nhiệm như vậy?
Nghe nói Vũ Thường dừng lương giữ chức đi Giang Khẩu buôn bán, cũng là đề nghị của Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng vừa nói thế cục vùng Vịnh sẽ xảy ra vấn đề, Vũ Thường lập tức liền không chút do dự lập ra công ty đầu tư tài chính ở Hồng Kông, tiến hành đầu tư cổ phiếu dầu thô quốc tế. Đối với Lưu Vĩ Hồng quả thực là nói sao nghe vậy.
Đây phải là một hình thức quan hệ gì mới có thể làm cho Vũ Thường đối với Lưu Vĩ Hồng gần như là mù quáng đến thế.
Tin tưởng?
Chẳng lẽ Vũ Thường tuyệt đối sẽ không lo hao vốn?
Đáp án tự nhiên là hủy bỏ, Vũ Thường khẳng định cũng sẽ lo lắng hao vốn, vậy mà vẫn thuận theo đề nghị của Lưu
Vĩ Hồng, đủ thấy ý kiến của hắn ảnh hưởng rất nhiều đến Vũ Thường. Vũ Thường cảm thấy không nghe
Lưu Vĩ Hồng sẽ rất không thỏa đáng.
Tình hình như thế chỉ có thể phát sinh ở những cặp tình nhân thắm thiết.
Hạ Mạnh Cường vừa uống cà phê, vừa đánh giá Vũ Thường. Không thể nghi ngờ, Vũ Thường hôm nay ăn mặc rất tinh tế, lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp quyến rũ, hợp với khí chất cao quý trang nhã của nàng, mỗi cử động đều có một mị lực thành thục của phái nữ không nói ra lời.
Một phụ nữ thế gia tài mạo song toàn như thế sẽ là đối tượng kén vợ đầu tiên của tất cả các thế gia.
Hạ Mạnh Cường chợt phát hiện, trước kia mình dường như không quan tâm đến vẻ ngoài của Vũ Thường vì hắn vẫn luôn cho rằng
Vũ Thường sớm muộn sẽ là vợ mình nên cũng không cần quá đặc biệt lưu ý.
Thử nghĩ có người chồng nào suốt ngày đi thưởng thức dung mạo vợ mình?
Bây giờ tinh tế đánh giá lại, Hạ Mạnh Cường đột nhiên động tâm.
Khó trách Lưu Vĩ Hồng có thể cạnh tranh,
Vũ Thường, đúng là đáng giá cho nam nhân liều mạng!