Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 354: Nhị Ca Có Dụng Ý Gì?
hiên Hậu, trở về lúc nào?......
Hồ Thiên Hậu chỉ lớn hơn một tuổi so với Lưu Vĩ Hồng. Bình thường ở chung một chỗ, Lưu Vĩ Hồng vẫn gọi tên ra, thỉnh thoảng mới gọi là anh họ.
Hồ Thiên Hậu cười hắc hắc:
- Trở lại cũng hơn nửa tháng rồi, cậu vừa trở lại à?
Lẽ ra, Lưu Thành Gia bây giờ đã đi Thiết Môn, tới thủ đô chỉ là làm khách. Nhưng không ai cho là thế, đám thế gia kinh sư này cho dù tới nơi nào đều cho kinh thành làm chốn cũ.
- Trở lại mấy ngày, sắp đi.
Lưu Vĩ Hồng trả lời đơn giản nhưng ngay sau đó hỏi:
- Công việc của dượng ở Giang Nam thuận lợi không?
- Hắc hắc, coi như tạm ổn. Mấy công ty bên dưới không có nhiều quy củ như trên tổng công ty, tương đối tự do.
Hồ Thiên Hậu cười nói. Trước kia hắn đi làm ở xí nghiệp nhà nước chỗ Hồ Phấn Cường, là một chân chạy việc vặt trong đại nha môn thủ đô. Hồ Phấn Cường chuyển xuống công ty con ở Giang Nam, Hồ Thiên Hậu tự nhiên cũng đi theo.
Đến công ty con, Hồ Phấn Cường thành người đứng đầu, Hồ Thiên Hậu chính là cậu ấm hàng thật giá thật, cuộc sống thường ngày rất dễ chịu, ngoại trừ Hồ Phấn Cường thì không ai quản được hắn.
- Ừ. Bất quá tự do thuộc về tự do, công việc còn phải làm tốt. Anh còn phải cho dượng mặt mũi.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gõ đầu, thuận miệng phân phó một câu. Hồ Thiên Hậu mặc dù là anh họ hắn nhưng tuổi thực của Lưu Vĩ Hồng thì hơn nên Hồ Thiên Hậu trong mắt hắn chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu. Hơn nữa, Lưu nhị ca hôm nay đường đường là Bí thư Khu ủy, dạy người chính là công việc bản chức, thói quen thành tự nhiên rồi.
- Đúng vậy đúng vậy......
Hồ Thiên Hậu thì chút lúng túng:
- Lần này, tôi cũng vậy phụng bồi Bảo Nguyên đến thủ đô vui chơi một chút, thuận tiện chạy hai hạng mục.
Bọn họ trong miệng nếu nói hạng mục, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu rõ trong lòng, đơn giản chính là làm cò mồi, cũng không phải hạng mục thực sự mà trao tay kiếm tiền.
Rất nhiều con cái thế gia đều làm như vậy, trong đó công ty Hồng Du chính là nhân tài kiệt xuất. Bất quá chờ sau khi cơn gió lốc vùng Vịnh thổi qua thì sứ mạng của công ty Hồng Dụ cũng cũng căn bản chung kết. Trong tay Vũ Thường có một lượng vốn lớn sẽ làm ăn lớn, không còn “tay không bắt giặc” nữa.
- Bảo Nguyên, anh quen Thiên Hậu bao lâu rồi?
Lưu Vĩ Hồng cùng Hồ Thiên Hậu nói mấy câu nói rồi quay sang Cung Bảo Nguyên, mỉm cười hỏi, thái độ rất là ôn hòa.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng quả quyết ra mặt, đuổi đi bọn đầu trọc Tống Nghị đi vì có mấy nguyên nhân. Trong đó đương nhiên là bởi vì Hồ Thiên Hậu dù nói thế nào cũng là anh họ hắn, dù là khác họ nhưng vẫn là huyết mạch Lưu gia chính tông. Ở trong Tứ cửu thành này lại có người lấy Lưu gia ra làm trò đùa trước mặt Lưu nhị ca, nếu hắn không quản sau này làm sao có thể lăn lộn giang hồ?
Cả đời anh minh, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu là thân phận của Cung Bảo Nguyên. Cung Bảo Nguyên sở dĩ bị đám cậu ấm kinh sư xem thường, ngoại trừ bản thân hắn có chút ngốc nghếch, mấu chốt còn là cục diện chính trị ở kinh sư chưa định, cũng không ai biết cậu của Cung Bảo Nguyên có thể ổn định trận cước, có thể rập khuôn theo đồng chí Nguyệt Hoa hay không. Đa số thế gia kinh sư thật ra rất xem thường hộ ngoại lai như Cung Bảo Nguyên, cái này là kiêu ngạo từ trong xương cốt, người bình thường rất khó hiểu được.
Điều này có chút tương tự thế gia môn phiệt triều Tấn, thế gia và hàn môn có khác biệt trời vực. Đã là xuất thân hàn môn thì dù có thiên phú dị bẩm, tính toán như thần cũng không được ngồi cùng bàn với thế gia môn phiệt. Con cái thế gia và hàn môn đánh chết cũng không lấy nhau.
Dĩ nhiên, chẳng qua là có chút tương tự, còn chưa tới tình trạng kia.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng hết sức rõ ràng, cậu của Cung Bảo Nguyên nhất định có thể đứng vững gót chân, tiện đà vững vàng nắm lấy đặc quyền, phong quang vô hạn. Đây đều là sự thật lịch sử, Lưu Vĩ Hồng không tính toán đi thay đổi. Mặc dù hắn là người trọng sinh, đã thay đổi lịch sử Lưu gia vì đó là quan hệ trực tiếp tới mình. Những thứ đại thế khác, Lưu Vĩ Hồng hết sức không quản. Thứ nhất chưa chắc là có thể can thiệp được, người trọng sinh cũng không phải là vạn năng. Nếu cứ cưỡng ép thay đổi trong lúc vô ý có thể ngã sấp, nguyên khí tổn thương nặng nề. Thứ hai là biết trước tất cả trong hai mươi năm là chỗ dựa lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng. Một khi đại thế lịch sử bị thay đổi thì “đại sát khí” của Lưu Vĩ Hồng sẽ giảm mạnh. Với thân phận của hắn hiện giờ còn chưa đủ hoàn thành sự nghiệp.
Nghịch thiên hành sự, chịu thiệt lớn nhất chính là bản thân.
Hai mươi năm hiểu rõ đại thế, điều Lưu Vĩ Hồng muốn chính là nghĩ biện pháp thuận dòng thủy triều này để thu hoạch lợi ích lớn nhất mà không phải tùy tiện đi thay đổi, sau đó làm cho mình cũng mơ mơ màng màng, không biết theo ai.
Tự nhiên, dời đổi theo thời gian, cho dù là thay đổi nho nhỏ, đến cuối cùng cũng sẽ đưa đến kết quả cùng trí nhớ của hắn khác biệt một trời một vực. Bất quá điều này đã là chuyện nhiều năm về sau. Trước mắt nó còn rất hữu dụng, qua mấy năm trưởng thành, Lưu Vĩ Hồng mình trưởng thành càng cường đại hơn, cho dù không có biết trước tất cả trợ giúp, cũng có thể ổn định trận cước.
Vị Cung Bảo Nguyên này, cũng tính là một phần đại lễ đưa đến cửa. Bản thân Bảo Nguyên cố nhiên không có bản lãnh gì nhưng có thể thông qua để liên lạc nhất định với cậu hắn. Về phần vận tác như thế nào thì có thể từ từ để tính.
Rất nhiều người, ngươi xem hắn ngây ngất đê mê, hoàn toàn không ra cái gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể đưa đến tác dụng không tưởng được. Đây chính là sự khác biệt về tầm mắt.
Lưu nhị ca hôm nay ra mặt, còn có một nguyên nhân, chính là kích động lòng căm phẫn.
Cung Bảo Nguyên ngu ngốc đi chăng nữa thì trong bàn tiệc cũng không thể khi dễ người ta. Đám đầu trọc đó hiếp người quá đáng, Lưu nhị ca nhìn không thuận mắt. Hơn nữa bọn chúng cũng chỉ là loại hạ lưu, Lưu nhị ca không cần thiết cho bọn hắn mặt mũi.
- Đúng vậy a, nhị ca. Tôi thường xuyên tới thành phố Kinh Hoa, Thiên Hậu cũng thường xuyên đi Minh Châu, thường xuyên qua lại rồi thành anh em.
Cung Bảo Nguyên vội vàng đáp, thần thái rất kính cẩn. Hắn lớn hơn mấy tuổi so với Lưu Vĩ Hồng nhưng cũng theo mấy người luôn miệng gọi nhị ca, không có chút nào khó khăn.
Lưu Vĩ Hồng cũng thản nhiên thừa nhận.
Lấy số tuổi trong lòng mà nói, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn là đáng để xưng hô như vậy.
Tổng bộ của công ty Hồ Phấn Cường đặt tại thành phố Kinh Hoa của Giang Nam, rất gần thành phố Minh Châu. Hồ Thiên Hậu thường xuyên đi Minh Châu chung chạ cũng hết sức bình thường. Đừng xem Cung Bảo Nguyên đến kinh sư bị người ta coi thườn nhưng ở Minh Châu cũng là một nhân vật khó lường, đám cậu ấm lẫn quan viên Minh Châu đều nể mặt hắn.
- Ha ha, như vậy cũng tốt. Nếu mọi người có duyên thì sau này thường xuyên lui tới.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói, giơ chén rượu lên.
Mọi người rối rít nâng chén, chỉ có cô bé đi cùng Cung Bảo Nguyên là còn sợ hãi không dám cầm chén.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tiểu muội muội, không cần khẩn trương. Sau này ở thủ đô, nếu gặp ai khi dễ em, em cứ tát cho hắn mấy cái, xảy ra chuyện, nhị ca ta chịu trách nhiệm!
Trình Sơn cười ha hả:
- Nói đúng. Ở nơi Tứ cửu thành này còn chưa có mấy người dám không nể mặt nhị ca, đứng lên, đừng sợ, uống một chén này thì sau này tất cả mọi người là bằng hữu rồi!
Tiểu cô nương kia ước chừng mười khoảng mười mấy tuổi, nghe Lưu Vĩ Hồng và Trình Sơn đều nói vậy thì vội vàng đứng dậy giơ chén rượu lên nhìn Lưu Vĩ Hồng sáng bừng mắt.
Như vậy mới gọi là nam nhân chứ!
Nhìn lại Cung Bảo Nguyên thấy mới ngu ngốc làm sao. Cùng là cậu ấm kinh sư mà sao lại bất đồng.
Mọi người cùng nhau chạm chén, không khí trên bàn tiệc vui vẻ, mọi người cười nói đùa giỡn. Trình Sơn ở phương diện quan hệ xã hội rất có thiên phú, mắt thấy nhị ca cố ý muốn mượn hơi thằng ngốc Cung Bảo Nguyên này thì gắng sức thân cận với hắn, nói cho hắn hiểu một số những quy củ lẫn nhân vật trong vòng cậu ấm kinh sư.
Những “ Kiến thức” quả nhiên làm cho Cung Bảo Nguyên đại khai nhãn giới, lập tức thân thiết chúc tụng với Trình Sơn. Nhìn bộ dạng hồ đồ của Cung Bảo Nguyên, Trình Sơn không ngừng cười thầm. Bất quá Tam nhi nói quy củ thì đã coi người ta là bằng hữu, cũng cho người ta chút mặt mũi. Chờ sau này quan hệ gần lại thì đùa giỡn hắn vài câu cũng được. Trước mắt thì chưa thể, nếu không có khác gì với bọn đầu trọc. Tống quang nghị?
- Bảo Nguyên, có vài việc làm ăn nếu không hiểu lắm thì đừng dính vào. Nếu muốn kiếm tiền thì thương lượng với mấy người Tam nhi, đừng để bị lừa.
Trong bữa tiệc, Lưu Vĩ Hồng nghe Cung Bảo Nguyên nhắc tới một vài chuyện làm ăn chưa rõ đường nên nhắc nhở một câu.
Nhớ được đời trước, Cung Bảo Nguyên này làm ra không ít chuyện chê cười, thiếu chút nữa bị một công ty lừa đảo. Cuối cùng phải nhờ lãnh đạo ra mặt giải quyết. Chuyện này thật quá mất mặt, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến nhìn nhận của cậu hắn.
Cung Bảo Nguyên bây giờ hoàn toàn kính phục đối với Lưu Vĩ Hồng, nghe vậy gật đầu lia lịa:
- Cám ơn nhị ca, tôi nhớ kỹ rồi. Tam ca, sau này chỉ điểm nhiều a......
Trình Sơn vỗ vai, cười nói:
- Yên tâm, mọi người sau này đều là anh em rồi, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi.
Lần tụ hội này đúng là uống cho tận vui.
Lưu Vĩ Hồng một mình rời đi, không đi theo cả đám tới chỗ Trình Sơn an bài. Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, Cao Thắng, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu thì ngật ngưỡng kéo nhau đi.
- Ai, Ngạn Bác, cậu bảo nhị ca tại sao phải mượn hơi Tiểu Cung à? Đồ ngốc này nhìn không ra tiền đồ nha......
Vào lúc còn lại hai người, Trình Sơn rất nghi ngờ hỏi Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác khẽ mỉm cười:
- Tiểu Cung đúng là có chút ngốc nghếch, tuy nhiên lại thành thật, làm bằng hữu thật ra thì rất không tệ. Tôi suy nghĩ ý tứ của nhị ca thì vị kia của nhà hắn có thể thành đấy.
- Thật?
Trình Sơn có chút hoảng sợ hỏi ngược lại. Gần đây kinh sư nhưng có rất nhiều lời đồn đãi, thủ trưởng cao nhất tựa hồ đối với đồng chí Nguyệt Hoa vẫn chưa hoàn toàn buông tha.
Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:
- Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, tuy nhiên anh đừng quên thái độ của lão gia tử của nhị ca.
Trình Sơn có vẻ hiểu ra, cười khẽ.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia