Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 334: Đào Thải (hạ) (đấu Loại)
C
át bay đá chạy, quỷ khóc thần gào, sức mạnh vô địch, vv...tất cả những triệu chứng có tính hủy diệt đều xuất hiện kèm với hai luồng gió lốc kia. Trên mặt đất mà chúng vừa lướt qua đã để lại hai rãnh sâu thật dài.
Hình thái giống hệt nhau! Uy lực cũng y như nhau!
Ngoài Bố Luân Đặc ra, chỉ có Mộ Dung Thiên mới biết sử dụng môn tuyệt kỹ này, vậy mà vào lúc này nó lại được phát động bởi con yêu thú đang "hấp hối" là Cùng Kỳ kia.
Trong lúc nhảy tránh ra sau, Mộ Dung Thiên không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Hắn hiểu rất rõ uy lực của Bạo phong tuyệt sát, nếu không phải mình đã kịp thời buông bỏ Yêu Vụ thương trước đó, vậy thì nhất định bản thân đã bị luồng hấp lực kia giữ chặt lại, đồng thời toàn thân tất cũng sẽ bị hai luồng gió lốc đó nghiền nát thành tương rồi.
Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu được một việc. Thì ra Cùng Kỳ chỉ là giả bộ hôn mê mà thôi, sau khi tự nổ một chiếc đầu của mình, lực lượng của nó vẫn mạnh như trước, mà ngay cả việc nó rơi xuống ở ngay bên cạnh Mộ Dung Thiên cũng không phải là ngẫu nhiên. Nó làm tất cả những điều đó chỉ là để dẫn dụ hắn mắc lừa mà thôi.
Mẹ kiếp, con súc sinh này thật là giảo hoạt, đã sắp chết đến nơi mà vẫn còn muốn cắn ngược lại một cú.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng phải rất bội phục con yêu thú kiêu hùng này, vì nó có thể dùng nhục thể để bắn ngược Bạo phong tuyệt sát trở lại tấn công mình. Chỉ nội việc đó thôi thì cũng e rằng không có một ai ở trên đại lục này là có thể làm được, thậm chí kể cả những thánh cấp cường giả cũng vậy, nhiều lắm thì họ chỉ có thể phá giải môn tuyệt kỹ đó mà thôi. Thế nhưng trước lúc tự nổ, chiếc đầu báo vốn nắm giữ Phong nguyên tố trong một tích tắc đã tạo ra lực lượng Phong hệ cực mạnh, đủ để khiến Cùng Kỳ sáng tạo ra kỳ tích mà nhân loại không thể làm được.
Nhìn Mộ Dung Thiên thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, Cùng Kỳ rất thất vọng, những tia hung quang ở trong mắt nó cũng dịu bớt lại. Giờ đây, lực lượng mà nó đã thu được sau lần tự nổ thứ hai thì cũng đang tiêu thất từ từ rồi.
Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào hai luồng gió lốc ở trước mặt, hắn thở dài vì biết rõ mình đã mất đi cơ hội cuối cùng để đánh chết Cùng Kỳ.
Hắn sẽ không có một cơ hội tốt như vậy nữa, bởi vì lúc này đám ma thú tiên phong đã đuổi tới nơi, nếu như ám sát không thành, chỉ sợ trái lại bản thân mình sẽ bị vây khốn đến chết mà thôi.
Chỉ đáng tiếc, trong năm chiếc đầu của Cùng Kỳ, chiếc đầu hồ ly của nó mới là cái đầu có mang ký ức lạc ấn. Những chiếc đầu khác bị hủy đi thì chỉ có thể làm cho lực lượng của nó bị giảm đi thôi, còn trí lực thì vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Về phương diện lãnh quân, nó vẫn giảo hoạt và khó chơi như trước. Nếu như có thể tiêu diệt được chiếc đầu hồ ly đó thì sự tình mới khá hơn một chút được.
Mộ Dung Thiên chỉ đành thở dài đứt ruột và bỏ qua cơ hội ngàn vàng kia. Trong lúc hắn đang định lùi lại thì bỗng nhiên chiếc Không gian giới chỉ ở trên tay hắn chớp lóe sáng ngời. Tiếp theo đó là một đạo kim quang từ trong giới chỉ phóng vụt ra ngoài, đồng thời còn lao nhanh về phía hai luồng gió lốc kia nữa.
Đối với sự việc xảy ra đột ngột này, Mộ Dung Thiên cảm thấy cực kỳ kinh hãi, đợi đến khi hắn nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì gần như muốn ngất xỉu luôn. Hắn kinh hãi gọi lớn:
- Tật Phong, quay về mau!
Bởi vì sợ con chó không biết sợ trời, sợ đất là gì này cứ hay chạy loạn tới những nơi nguy hiểm, nên trong những lần chiến đấu, Mộ Dung Thiên đều thu nó bỏ vào trong Không gian giới chỉ; nhưng không ngờ vào lúc khẩn yếu thế này mà nó lại tự mình chạy ra đây.
Đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu!
Mộ Dung Thiên tức muốn ngất đi, tuy miệng chửi nó là đồ ngu cả trăm ngàn lần, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng không thôi. Trái tim của hắn gần như muốn nhảy thót ra ngoài luôn.
Con chó này tuy ngu đần, nhưng nó là sinh vật duy nhất đã theo hắn từ Địa cầu đến đây. Mỗi khi nhớ đến Địa cầu, hắn cũng chỉ có thể tâm sự với nó mà thôi, còn nếu như nói với người khác, chỉ e rằng người ta sẽ cho hắn là đồ khùng mất.
Tuy thường ngày Mộ Dung Thiên vẫn trọng sắc khinh cẩu, nhưng lòng quan tâm của hắn đối với nó là phát xuất từ tâm, không có gì hoài nghi cả. Nhưng lúc này tốc độ của Tật Phong quá nhanh, khiến hắn chưa kịp phản ứng thì nó đã phóng qua người hắn. Hơn nữa, Tật Phong phảng phất như không nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, mà vẫn phóng mình chạy vào giữa hai luồng gió lốc mà không chút do dự.
- A!
Mộ Dung Thiên thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn thật sự không muốn nhìn thấy con Tật Phong bị bạo phong tùng xẻo thành nhiều mảnh nhỏ.
Nhưng vào thời khắc mà hai mắt của hắn gần như đã nhắm lại, kỳ tích đột nhiên xuất hiện!
Tật Phong chui vào bên trong luồng gió lốc mà không hề bị chém ra thành nhiều mảnh vụn.
Tật Phong lúc này tựa như con cá đang vui đùa trong nước vậy, nó vui vẻ đạp lên mặt ngoài của bức tường gió đang xoáy lốc cực nhanh mà lướt đi. Thật không ngờ, Bạo phong tuyệt sát là một tuyệt kỹ khiến cho ai nấy đều kinh sợ, bao gồm cả Cùng Kỳ, vậy mà ở dưới chân Tật Phong, nó chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém.
Lúc này Tật Phong giống như một cao thủ lướt sóng xuất sắc nhất vậy, chỉ có điều hơi khác một chút là phải sửa "sóng biển" thành "gió xoáy" mà thôi, bởi vì hiện nay bạo phong tuyệt sát chính là một "biển gió".
- Ẹc!
Mộ Dung Thiên trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất luôn. Hắn vừa mừng rỡ như điên, đồng thời cũng dở khóc dở cười. Không ngờ một trong những kỹ năng đỉnh cấp của Thần Phong đại lục từ trước tới nay, một tuyệt kỹ thành danh của một vị thánh cấp Lĩnh vực ma võ sĩ, vậy mà lại bị một con chó dùng một phương thức rất hoạt kê để phá giải nó.
Nếu có Bố Luân Đặc ở đây, không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Trên thực tế, hoạt kê chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi, bởi vì có thể Mộ Dung Thiên vẫn chưa nghĩ tới chân tướng thực sự ở đằng sau - Tật Phong chính là một con Thổ cẩu. Về phương diện bài liệt tổ hợp Phong nguyên tố, trình độ của nó cũng biến thái như Mộ Dung Thiên vậy, ngay cả các thánh cấp cường giả cũng phải thua sút nó về mặt này.
Nếu đổi lại là người khác hoặc một con sủng vật khác, muốn bắt chước Tật Phong mà du hành nhàn hạ ở trên bức tường gió kia thì chỉ e đã bị bầm nát như tương rồi.
Cùng Kỳ cũng sững sờ chết lặng tại chỗ, miệng há hốc không thể nào ngậm lại được.
Rốt cuộc con sủng vật kia là cái giống gì đây, tại sao nó lại biết vận dụng kỹ xảo khống chế Phong nguyên tố cao minh đến như vậy? Cả Cùng Kỳ hiểu biết rộng rãi như thế mà cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ.
Sau khi cái điểm đặt chân đầu tiên của Tật Phong xoay đủ một trăm tám mươi độ thì nó liền bắn nhanh ra ngoài, tựa như một viên đạn vậy. Nhờ có quán tính của gió lốc xoay chuyển cực mạnh, nó đã khiến cho tốc độ của Tật Phong càng nhanh hơn, so với sức bắn của một viên đạn còn muốn nhanh hơn nữa. Mà điều bất ngờ ở đây là con Tật Phong lại bay thẳng vào chiếc miệng đang há rộng của Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ trấn định tinh thần, rồi hừ lạnh một tiếng. Con sủng vật kỳ lạ kia tuy rất thông minh, biết nhắm vào nội thể đang yếu ớt của địch nhân mà tấn công, nhưng hiển nhiên nó đã tính toán sai lầm, bởi vì mình còn có "Dị độ không gian" rất lợi hại, nào có thể bị khinh thường dễ dàng như thế. Khi bị lọt vào "Dị độ không gian", tất cả mọi sự tấn công của con sủng vật kia sẽ đều bị thất bại, hơn nữa linh lực còn sẽ bị mình hấp thu từng chút một, đến lúc đó không cần mình bức thì nó cũng sẽ tự khắc chui ra thôi.
Nhưng sau một khắc, Cùng Kỳ liền phát hiện ra kẻ tính toán sao lầm chính là mình, bởi vì lúc này huyết dịch đang lưu động của nó chợt bị chảy chậm lại, thậm chí đến sau cùng còn ngừng hẳn lại. Hơn nữa, những chuyện xảy ra sau đó còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì huyết dịch đang bị ngưng trệ bỗng nhiên lại bắt đầu lưu động như cũ, nhưng lại lưu động ngược chiều so với lúc trước. Ngoài huyết dịch ra, còn có yêu lực và thậm chí có cả cơ yêu, tất cả đều cuồn cuộn chảy ngược chiều, và đều chảy về hướng trái tim của nó.
Biến dị đấu loại!
Đây chính là hiện tượng đặc trưng của phe bại trận trong cuộc biến dị đấu loại!
Sao lại có thể như vậy chứ? Biến dị đấu loại chỉ có thể xảy ra giữa hai con biến dị ma thú mà thôi!
Cùng Kỳ không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, huyết dịch và yêu lực trong người nó đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, khiến cho toàn thân nó bị rơi vào tình trạng hỗn loạn, cả đầu óc cũng không thể suy nghĩ như trước kia nữa.
- Uuuuuuuuuuuu, uuuuuuuuuuuuuuu, uuuuuuuuuuuu......
Cùng Kỳ phát ra tiếng tru đầy thống khổ mà từ trước tới nay chưa từng có, rồi ngã gục xuống đất và không ngừng lăn lộn qua lại. Vào lúc này, con thượng cổ yêu thú đã trở thành một kẻ thấp hèn đáng thương.
Đám ma thú đang đứng gần đó chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thủ lĩnh của mình đang lăn lộn đau khổ trên đất mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù chúng muốn giúp thì cũng không thể giúp được.
Tình hình ở trước mặt chúng rất giống với những cuộc biến dị đấu loại. Theo quy tắc từ trước tới nay của ma thú, trong khi tiến hành biến dị đấu loại, song phương chỉ có thể bằng vào thực lực của mình để chiến đấu mà thôi, chứ không được tiếp nhận bất cứ một sự giúp đỡ từ bên ngoài nào.
Thế nhưng tại sao con sủng vật kia lại có thể là một con biến dị ma thú được chứ?
Trong thời gian bạo động, đầu óc của ma thú hầu như cũng được sáng sủa hơn bình thường, nhưng lúc này dù chúng có suy nghĩ nát óc thì cũng không biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Thế rồi đột nhiên có một luồng bạch quang phóng lên cao, sáng đến độ khiến cho đám ma thú kia tạm thời bị chói mắt và không nhìn thấy được gì cả. Đến khi chúng mở mắt ra thì con thủ lĩnh nằm trên đất đã không còn thấy đâu nữa, cả con sủng vật kỳ quái kia cũng không thấy đâu nốt.
Lúc này có tiếng rầm rập từ xa vọng lại, khi đám ma thú ngẩng đầu lên nhìn thì đoàn "kỵ binh" bình dân bá tánh kia đã sớm chạy đi thật xa. Dưới ánh chiều tà, họ chỉ để lại những bóng lưng mờ nhạt không thấy rõ được gì cả.......