Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Chương 332: Dũng Cảm Dám Kéo Hoàng Đế Xuống Ngựa
Phục Hoàn kêu lên thảm thiết, tiếng kêu quanh quẩn trong không trung.
Trên cánh cửa, máu chảy đầm đìa, cảnh tượng ghê người, ai nhìn cũng phải khiếp sợ. Phục Hoàn ôm tay, cuộn tròn người lại.
Máu tươi chảy xuống, càng khiến mọi người thêm khiếp đảm.
Một đao này của Tào Bằng vốn hướng về cổ của Phục Hoàn. Nếu không có mũi tên bất ngờ kia chỉ sợ giờ này y đã trở thành dã quỷ cô hồn không đầu rồi. Vốn dĩ, Phục Hoàn có thể một đao chết luôn, nhưng y chắp tay xin tha mạng, Hổ Bào đao lại bị mũi tên Xích Hành BạchVũ đẩy đi, chém thẳng vào bàn tay của y. Hổ Bào đao sắc bén cỡ nào đây? Bàn tay kia bị cắt lìa không một tiếng động.
Tuân Úc há to miệng, mãi lâu sau vẫn chưa nói nổi lời nào.
Tiểu tử này chém thật rồi!
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ bên ngoài cách đó trăm bước, Tào Nhân đang giương cung lắp tên.
-Hữu Học, dừng tay đi.
Tào Nhân cười chua xót:
-Nếu ngươi giết y, đến ngươi cũng không sống nổi, việc gì phải khổ thế? Buông đao trước đi đã.
-Tử Hiếu thúc, người cũng muốn cản trở ta ư?
-Không phải ta muốn ngăn cản ngươi.
Tào Nhân thúc ngựa tránh sang một bên, chỉ thấy sau lưng y có một chiếc xe ngựa. Rèm xe được vén lên, Tào Nam đang nằm trên xe, Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh ở hai bên đỡ nàng ngồi dậy.
-Tỷ tỷ?
-A Phúc, tỷ tỷ cảm ơn đệ nhưng như thế là đủ rồi! Đệ làm thế là đủ rồi, đừng giết người nữa. Nếu có chuyện chẳng lành xảy ra với đệ thì nương nên làm sao giờ? Nguyệt Anh phải làm sao? Chẳng lẽ đệ muốn tỷ tỷ cả đời phải tự trách bản thân sao? Còn tiểu Ngải nữa, đệ đã nói muốn chờ nó trưởng thành, muốn đích thân dạy nó đọc sách, biết chữ sao?
Sau xe ngựa, Đặng Ngải thò đầu ra.
Thằng bé rụt rè đi lên trước, gọi Tào Bằng một tiếng:
-Cữu cữu!
Tay Tào Bằng chợt run lên.
Tào Nhân thấy thế ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ hôm nay, y đang chọn lựa binh mã ở giáo trường, chuẩn bị bổ sung cho Việt Kỵ doanh.
Nào ngờ đâu, đang chọn lựa thì gia tướng Tuân Mãnh của Tuân Úc đến, kể mọi chuyện cho Tào Nhân nghe. Lúc ấy, Tào Nhân mới giật mình!
Chuyện của Phục Quân y biết rất rõ.
Lúc ấy, nếu suy nghĩ cho đại cục, Tào Nhân cho rằng Tuân Úc không hề làm sai.
Nhưng y thật không ngờ Phục Hoàn lại giở chiêu thay mận đổi đào, khiến Tào Bằng nổi điên như thế. Kể từ khi Tào Nhân nhập ngũ đến nay đã luôn hiểu rất rõ những người mới từ chiến trường trở về. Phục Hoàn làm như thế rõ ràng là sỉ nhục Tào Bằng. Chuyện này nếu đổi lại là người khác thì thế nào đây? Tào Nhân không biết. Nhưng y biết nếu đổi lại là y, y tất sẽ hành động giống như Tào Bằng, điên cuồng đến mức không người nào có thể ngăn cản nổi.
-Tướng quân, chuyện này dù có Tuân Thượng thư ra mặt e là cũng không thể ngăn nổi.
-Thối Chi, ngươi có diệu kế gì không?
Quân mưu duyện của Tào Nhân là nghĩa tử của Giả Hủ, Giả Tinh.
Vốn dĩ Giả Tinh luôn đi theo Giả Hủ. Nhưng sau trận chiến ở Bạch Mã, Giả Hủ trở về Trung Mưu, giúp đỡ Trình Dục bày mưu tính kế cho trận chiến Quan Độ, cho nên Giả Tinh cũng rời khỏi nơi đó. Chỉ có điều, sau khi đến Trung Mưu, Giả Tinh không có đất dụng võ. Chuyện liên quan đến sắp đặt, bày mưu tính kế toàn cục, nói thật ra một tiểu hài tử như Giả Tinh không thể tham dự được. Cho nên, hắn chỉ có thể nhàn nhã, dong chơi thư thái ở Trung Mưu mà thôi.
Đúng lúc này Tào Nhân lại gửi thư, nói bên người cần một quân mưu duyện, cũng là tham mưu theo quân của y.
Giả Hủ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có thể để Giả Tinh đến làm việc được.
Tào Nhân chủ yếu phụ trách sự an toàn cho Hứa Đô, còn có chiêu mộ binh mã, huấn luyện quân binh hương dũng, phụ trách lương thảo, đảm bảo đường lương luôn xuyên suốt.
Trách nhiệm nặng nề, nhiệm vụ rất gian khổ.
Nhưng quân mưu duyện chủ yếu chỉ cần xử lý một ít thư từ và việc lặt vặt.
Chuyện đó vốn cũng không phức tạp với Giả Tinh.
Vì thế, Giả Tinh liền phụng lệnh trở về Hứa Đô, làm việc bên cạnh Tào Nhân. Cũng may là hắn làm rất tốt, Tào Nhân cũng rất hài lòng về hắn.
Giả Tinh nói:
-Tình hình hiện tại e rằng Vệ tướng quân có đi cũng không ngăn được Tào giáo úy. Chuyện này ta cảm thấy tốt nhân vẫn nên mời tỷ tỷ của Tào giáo úy ra mặt. Ta nghe nói tỷ tỷ của Tào giáo úy đã qua cơn nguy hiểm, tuy rằng không thể đi lại nhưng tính mạng không còn gì phải lo lắng nữa. Nếu Tào nương tử đồng ý ra mặt, nói không chừng có thể ngăn cản được Tào giáo úy. Chuyện này tốt nhất Vệ tướng quân nên đích thân đi là hơn. Ngài nên đem mọi chuyện nói trầm trọng thêm một chút. Nếu Tào giáo úy thực sự giết chết Phục Hoàn, chỉ sợ đến tính mạng của hắn cũng khó có thể bảo toàn được. Tào nương tử rất yêu thương đệ đệ, nhất định sẽ ra mặt ngăn cản. Chỉ cần Tào nương tử ra mặt, chuyện này sẽ êm xuôi thôi! Cho dù không ngăn được Tào giáo úy cũng có thể giúp hắn bình tâm lại.
Tào Nhân nghe thấy thế tức thì mừng rỡ.
-Kế này của Thối Chi rất tuyệt diệu!
Tào Bằng là con cháu của dòng họ Tào thị, tuy nói chỉ là dòng nhánh, hơn nữa gần đây mới nhận tổ nhận tông nhưng dù sao cũng là con cháu họ Tào. Quan trọng hơn nữa là Tào Tháo rất coi trọng Tào Bằng, cực kỳ tin tưởng hắn, thậm chí còn hơn cả hầu hết những người con cháu khác trong họ Tào. Lúc trước ở Tiểu Đàm, Tào Bằng còn lập nhiều chiến công hiển hách, trước cứu Tào Tháo, sau đó lại giúp chiến cuộc ở Tiểu Đàm thắng lợi, là nhân tố then chốt giúp chuyển bại thành thắng.
Sao Tào Nhân có thể khiến Tào Bằng lâm vào chỗ chết được?
Chưa kể Tào Tháo và Viên Thiệu đang quyết chiến, Tào Nhân đương nhiên phải giúp đỡ Tào Bằng.
Dù sao cũng là con cháu trong tộc, Phục Hoàn lại làm nhục hắn như thế, khác nào sỉ nhục cả con cháu của Tào thị. Tào Nhân vốn dĩ hết sức tức giận Phục Hoàn.
Nhưng hiện tại, Tào Bằng thật sự không thể giết chết Phục Hoàn được.
Vì thế, Tào Nhân không kịp điểm binh tướng, chỉ dẫn theo một đội thân quân đến thẳng phủ Phụng Xa Hầu.
Tào Cấp không ở nha môn Chấp Kim Ngô làm việc mà đang nổi giận ở nhà. Gặp chuyện như thế, cho dù là ai cũng không còn lòng dạ nào mà làm việc nổi.
Ông giận vì bị người giẫm đạp lên đầu mình!
Nhưng chuyện đáng giận nhất là đến Tuân Úc cũng giúp đỡ Phục Hoàn.
Tào Cấp không biết Tào Bằng xông thẳng đến Phục phủ, cứ ngồi một mình ở nhà buồn phiền.
Sau khi ông nghe Tào Nhân nói biết Tào Bằng cướp người trong ngục, lại đến thẳng phủ Phụ Quốc tướng quân, Tào Cấp cũng hơi hoảng hốt. Ông vội vàng kể chuyện cho Trương thị và Tào Nam nghe. Trương thị sợ đến mức hoảng hốt, còn Tào Nam lại khóc đến đẫm lệ, hết sức cảm động.
Nàng cảm thấy hồi bé luôn yêu thương tiểu đệ quả không uổng phí.
Tiểu đệ vì nàng mà làm như thế, đến tính mạng và tiền đồ cũng không thèm bận tâm nữa.
Hắn có thể không cần nhưng Tào Nam lại không thể không nghĩ cho hắn được. Thân thể nàng tuy còn chưa bình phục nhưng Tào Nam lại không chờ được. Nàng sai người đỡ nàng lên xe ngựa, kêu Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh vội vàng chạy đến Phục phủ. Tào Nam vừa cảm động vì tình cảm tỷ đệ mà cũng vừa lo lắng cho Tào Bằng: “Đệ đệ ngốc này, ngươi dù có trút giận cho ta nhưng sao có thể đem tính mạng và tiền đồ vứt bỏ như thế chứ?
Tào Bằng đứng trên bậc cửa, trợn tròn mắt hổ.
Hắn không tra tấn Phục Hoàn nữa, mà nhẹ buông tay, ném y trên đất.
Mấy tên gia tướng Phục gia thấy thế định xông lên, nào ngờ bọn chúng còn chưa nhích nổi nửa bước chân, Tào Bằng đã giơ chân dẫm lên mặt Phục Hoàn.
Tào Nhân không nén nổi thầm hô một tiếng: “Làm được lắm!”
Tuân Úc và Lưu Quang, ngay cả Khổng Dung cũng tức thì sầm mặt lại.
-Tào Bằng, ngươi làm gì thế?
Tào Bằng nhìn Tuân Úc, chợt cười lạnh một tiếng.
-Làm gì? Ta giờ không muốn nghe Tuân thượng thư nói nữa.
-Ngươi…
Tào Bằng ngửa mặt lên trời cười to:
-Công đạo? Phì. Lão tử dám xông vào Phục phủ đương nhiên sẽ chẳng cần công đạo nữa rồi. Gặp một người giết một người, gặp hai người giết hai người! Tuân thượng thư, ta từng rất tôn kính ngài, rất tín nhiệm ngài. Nhưng ngài lại phụ lại sự tôn kính và tín nhiệm của ta. Giờ ta không muốn nghe ngài nói nữa. Lâm Nghi Hầu, ta hỏi ngươi trong luật của nhà Hán, tội của ta có đáng chém đầu hay không?
Lưu Quang cười khổ.
Ngoài mặt, tuy Tuân Úc phẫn nộ nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi Tào Bằng.
Tào Bằng nhìn thì tưởng đang rất giận dữ nhưng thật ra trong lòng lại rất tỉnh táo, lạnh lùng.
Ngoài miệng hắn nói thất vọng về Tuân Úc, là không hề tin tưởng y, nhưng thực ra, Tuân Úc biết Tào Bằng muốn bảo vệ y, tránh y khỏi phải khó xử.
Bởi những gì Tào Bằng nói đều đem tất cả mũi dùi chĩa về phía Lưu Quang.
Nếu Lưu Quang nói là tội chết, Tào Bằng sẽ không nhiều lời, chém ngay đầu của Phục Hoàn. Nếu Lưu Quang nói không phải tội chết sẽ lại đắc tội với lão thần Hán thất này. Lưu Quang cười khổ, lắc đầu, thầm nghĩ: “Tào Hữu Học, Tào Bát Bách, ngươi thật làm khó ta mà.”
Y hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
-Tán đại phu đã làm loạn luật pháp và kỷ cương trước, Tào công tử ngài dù là bất đắc dĩ nhưng đúng là có giết người thật. Theo Hán luật, ngài và Phụ Quốc tướng quân đều phải bị cực hình, trấn an triều cương. Nhưng ngài và Phụ Quốc tướng quân đều có tước vị, cho nên việc xử trí cuối cùng phải giao cho Tư Không giải quyết. Tào công tử, xin ngài hãy thả Tán đại phu ra, nếu cứ tiếp tục thế này y sẽ chết mất.
Nếu tán đại phu chết, lúc đó mới thực sự là phiền toái.
Tuân Úc nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, nhìn Lưu Quang.
Những gì Lưu Quang nói đúng là vô thưởng vô phạt, thậm chí còn vạch ra một con đường cho bản thân y.
Chiếu theo luật pháp, người có tước vị có thể thông qua tước vị mua tội, đổi lấy mạng sống.
Tào Bằng có tước vị, mà Phục Hoàn cũng có tước vị.
Hiển nhiên, Lưu Quang giở trò ba phải, đồng thời đem củ khoai nóng bỏng tay này giao cho Tào Tháo. Tuân Úc thầm gật đầu: “Lâm Nghi hầu đúng là không đơn giản chút nào! Lúc trước, ta vẫn tưởng y chỉ là tên khuyển mã ăn chơi trác táng, dù là thân tín của Hán Đế nhưng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng xem ra, ta đúng là không có mắt nhìn người rồi! Vị Lâm Nghi Hầu này rất có tâm kế, chỉ có điều lúc trước y luôn che giấu nên mọi người không chú ý mà thôi.”
Nghĩ đến đây, Tuân Úc không khỏi hít một hơi lạnh.
Tào Bằng muốn bức Lưu Quang phải ra mặt đây.
-Tử Hiếu thúc, thúc tới bắt ta đi.
Tào Bằng chợt mở miệng, nói với Tào Nhân.
-Nhưng tất cả mọi chuyện ở đây đều là do một tay ta gây nên. Bọn Hạ Hầu Lan chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, chưa hề hại đến mạng người nào.
Tào Nhân gật đầu:
-Ta biết!
Nói xong, y khoát tay ra sau, mấy chục thân binh xông lên cửa bậc.
Giờ Tào Bằng mới giao cây đao cho Hạ Hầu Lan, theo thân binh của Tào Nhân đi xuống cửa bậc.
-Tuân Thượng thư, sao không bắt tên cuồng đồ không coi vương pháp ra gì này đi?
Công Xa lệnh Trương Tường đi ra trong đám người ra, chỉ tay vào Tào Bằng, lớn tiếng quát.
Gã nhận được tin Phục phủ bị tấn công, cho nên xông đến xem thế nào. Nào ngờ đâu, đến nơi chỉ thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa.
Vừa rồi, Phục Hoàn còn ở trong tay Tào Bằng, gã không dám nhảy ra nói gì.
Nhưng giờ Phục Hoàn đã an toàn, dĩ nhiên gã phải đi ra đuổi tận giết tuyệt rồi.
Nào ngờ đâu, gã còn chưa nói dứt lời, Hạ Hầu Lan đã nhảy xuống bậc cửa, xông lên trước tóm lấy cổ áo Trương Tường, vungnắm tay to bè đấm thẳng lên mặt Trương Tường, khiến gã gào khóc thảm thiết, mặt đầy máu tươi. Gã phun ra mấy cái răng. Nắm đấm của Hạ Hầu Lan cũng chẳng nhẹ hơn của Tào Bằng là bao nhiêu. Mấy nắm đấm cùng giáng xuống, đánh cho Trương Tường đến răng hàm còn rụng xuống, nói không nên lời.
-Công tử, ta cũng đánh người, nhưng là tự nguyện.
Hạ Hầu Lan nhếch miệng, cười với Tào Bằng.
Bọn Tuân Úc đứng một bên, liên tục lắc đầu.
Người thế nào, binh lính như thế. Một chủ tướng điên cuồng, đến cấp dưới cũng là kẻ điên nốt.
Hạ Hầu Lan rõ ràng là sợ Tào Bằng chịu khổ, cho nên mới tự đẩy bản thân chịu tội cùng. Hơn nữa, y chỉ đánh Trương Tường, nên cũng không lo mất mạng.
Tuân Úc vừa định mở miệng, đã thấy mấy tên Phi Mạo xông lại, đấm đấm đá đá Trương Tường một hồi.
Trương Tường cũng bị đánh đến phải ôm đầu kêu cứu, không kẻ nào dám xông lên ngăn cản cả.
-Công tử, chúng ta cũng tự nguyện!
Được lắm, có được những người này ở bên cạnh, cho dù Tào Bằng có bị bắt, cũng không kẻ nào dám tìm hắn gây chuyện.
Tuân Úc thoáng thương hại nhìn Trương Tường thở không ra hơi, bị đánh đến chết khiếp, không cả dám nổi giận nữa. Y ngẩng đầu nói:
-Vệ tướng quân, chuyện này…
-Những người này đều thuộc quyền quản lý của Vệ Úy, đương nhiên phải nghiêm trị. Người đâu, bắt bọn họ lại!
Tào Nhân sao có thể không biết tâm ý của đám người Hạ Hầu Lan được, lòng thầm khen ngợi: “Quả nhiên là hảo hán có tình có nghĩa! Nếu A Phúc không phải người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể có những hảo hán tình nghĩa như thế đi theo? Ôi, chỉ tiếc cho tiền đồ của Hạ Hầu Lan mà thôi.”
Hạ Hầu Lan vốn đã được triều đình phong làm tư mã quân, hơn nữa còn là Kỵ đô úy.
Nhưng giờ xem ra, chức tư mã quân và kỵ đô úy này đều không chắc chắn nữa rồi.
Nhưng Tào Nhân tin rằng những gì đám người Hạ Hầu Lan làm ngày hôm nay, chỉ cần Tào Bằng không chết, đến khi hắn thành công, chắc chắn đám người Hạ Hầu Lan sẽ thăng chức rất nhanh. Đến lúc đó, tiền đồ của những người này sợ là đến ông trời cũng không thể cản được mà thôi.
-A Phúc…
Khi đám người Tào Bằng bị áp giải đi qua xe ngựa, Trương thị run giọng kêu lên.
-Nương, đừng lo, con không sao cả.
Hắn kêu lên với Trương thị một tiếng, rồi nói với Đặng Ngải:
-Tiểu Ngải, con nhớ học thuộc Bát Bách tự văn cho ta, sau này ta sẽ kiểm tra con.
-Cữu cữu!
Đặng Ngải đã ba tuổi, tuy chưa hiểu chuyện nhưng cũng biết Tào Bằng gặp rắc rối.
Hoàng Nguyệt Anh ôm Đặng Ngải, gật đầu với Tào Bằng, ý muốn nói: “Chàng yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc nương và tỷ tỷ thật tốt.”
Tào Bằng cười, chân mày vẽ lên hình trăng khuyết.
-Tỷ tỷ, nhớ dưỡng thương cho tốt. Lúc nào tỷ phu trở về đừng để huynh ấy lo lắng.
Dứt lời, hắn không thèm để ý đến những người khác, dẫn theo đám người Hạ Hầu Lan đi thẳng.
Tào Nhân giục ngựa tiến lên, nhìn thoáng qua Phục Hoàn đang bất tỉnh nhân sự, còn cả Trương Tường đang kêu cha gọi mẹ, rồi nói với Tuân Úc:
-Tào Bằng đã chịu tội, nhưng không biết ngươi định xử lý Phụ Quốc tướng quân thế nào đây?
Tuân Úc thở dài, nhìn Phục Hoàn.
-Người đâu, bắt Phục Hoàn lại, nhốt vào nhà lao.
Mọi người nghe thấy thế không khỏi hít một hơi lạnh.
Chuyện phát triển đến nước này đã không còn là ân oán cá nhân nữa, mà là Tào thị và lão thân Hán thất đối đầu trực diện với nhau.
Mà kết quả của trận chiến này cũng…
-Còn nữa, Phục Quân ngấm ngầm sai người hại mạng người khác, phải xử lý thế nào?
-Phục Quân âm mưu giết người, theo luật phải giết.
-Nhưng ta nghe nói giờ gã không ở Hứa Đô mà đã chạy trốn rồi.
Tuân Úc ra sức lau mồ hôi, trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nghiêm mặt, nói:
-Phục Quân trốn tội phải lập cáo trạng, truy bắt về quy án.
Lưu Quang nhắm hai mắt lại.
Y nghe qua chuyện của Phục Quân, cũng biết được suy nghĩ của Phục hoàng hậu.
Ý của Phục hoàng hậu vốn là chờ cho mọi chuyện qua đi, để Phục Quân làm chức đô úy ở Nhung Khâu, để y rèn luyện.
Nhưng xem ra, Phục Quân có muốn rèn luyện cũng không được nữa rồi!
Chẳng những không thể rèn luyện, mà rất có thể cả đời phải mai danh ẩn tích. Gã muốn ra làm quan còn khó hơn lên trời. Phục Hoàn hành động theo cảm tính chẳng những phá hỏng tiền đồ của Phục Quân, mà còn khiến cho nhà Hán và Tào Tháo đứng hai đầu đối lập nhau, đúng là khiến bệ hạ phải khó xử.
Tào Bằng đi càng lúc càng xa.
Lưu Quang nhìn theo hướng hắn đi thầm nghĩ: “A Phúc, chiêu này của ngươi quả là độc ác!”
Tào Bằng bị bắt đúng như suy đoán của mọi người.
Nhưng Phục Hoàn bị bắt giữ, tống vào ngục lại ngoài ý liệu của mọi người.
Hy sinh tương lai của bản thân, kéo Hoàng đế ngã ngựa. Những gì Tào Bằng đã làm hiển nhiên là minh chứng cho một câu nói này. Đồng thời, còn một chuyện nữa ngoài dự đoán của mọi người đó là phản ứng của Khổng Dung và đám danh sĩ thanh lưu có liên quan. Theo mọi người đoán, gặp chuyện này, những người như Khổng Dung nhất định phải nhảy ra, tấn công tứ phía mới đúng. Nhưng chuyện xảy ra đã một ngày, vẫn không có ai ra mặt cả.
Hán Đế Lưu Hiệp đi đi lại lại trong Vĩnh Lạc cung, lo lắng bất an.
Phục hoàng hậu ở một bên, khóc đến sưng cả mắt.
-Phục khanh… Phục khanh quả là hồ đồ rồi!
Lưu Hiệp chợt dừng chân lại, thấp giọng mắng:
-Chỉ là một nô tài hèn mọn, sao phải luyến tiếc? Vốn dĩ mọi chuyện đã ổn thỏa, y lại cố tình làm loạn hết cả lên, đến trẫm cũng khó xử theo. Cho dù trẫm muốn cứu y cũng không có cách nào cả. Nếu cứu Phục khanh, tất sẽ phải tha cho tiểu tử họ Tào kia. Tiểu tử kia không chết, chờ mấy năm nữa biết đâu lại nổi dậy lần nữa thì sao?!
Phục hoàng hậu quỳ sụp xuống đất:
-Thiếp cũng biết lão phụ thân tội đáng chết ngàn vạn lần, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân của thần thiếp, xin bệ hạ khai ân. Phụ thân đã già yếu, lại bị trọng thương, giờ đang bị tạm giam trong lao tù. Tuy nói Tuân Úc sẽ làm theo lẽ công bằng nhưng… Nhưng thiếp thật không đành lòng thấy phụ thân chịu khổ. Xin bệ hạ nể mặt, miễn tội chết cho phụ thân. Thiếp vô cùng biết ơn.
Không thể không nói, Phục hoàng hậu là người thông minh.
Từ đầu đến cuối nàng không hề nhắc đến tên của Tào Bằng.
Lưu Hiệp chán nản ngồi xuống:
-Nếu không có Tào Tháo, trẫm miễn tội cũng được! Nhưng chỉ sợ trẫm vừa ra lệnh miễn tội thì quốc trượng đã rơi đầu xuống đất rồi.
-Vậy phải làm sao bây giờ?
-Cứ chờ xem tình hình phát triển thế nào rồi trẫm sẽ tính kế hành động. Tử Đồng yên tâm, quốc trượng ở trong nhà lao nhất định sẽ không chịu khổ. Trẫm đã lệnh Lâm Nghi Hầu quan tâm đến y, chắc sẽ không có gì phải lo đâu.
Lưu Hiệp nói đến đây, Phục hoàng hậu biết có nói gì nữa cũng là vô dụng.
Nàng là nữ nhân thông minh, dĩ nhiên biết nên tiến thoái thế nào.
Nói thật ra, Phục Thọ cũng không biết Phục Hoàn sẽ làm chuyện hồ đồ như thế, thoáng cái đã đánh mất quyền chủ động của bản thân.
Chỉ nhìn phản ứng của đám người Khổng Dung cũng đủ biết chuyện Phục Hoàn làm ngu xuẩn đến nhường nào.
Vốn dĩ Phục Quân đã đủ ngu xuẩn, đả thương gia quyến nhà người ta khiến bao người tức giận rồi. Cũng may lúc ấy không có nhiều người biết, lại thêm Tuân Úc ra sức áp chế nên chuyện mới không lan ra. Nếu Phục Hoàn giao Trương Tam ra, chuyện đã không đến nông nỗi này.
Đệ đệ của nàng dù phải xa gia đình đến Lũng Tây, đến nơi lạnh lẽo kia chịu khổ nhưng triều đình vẫn có thể cho gã một công danh, để gã ở Lũng Tây rèn luyện, tương lai có thể giúp đỡ triều đình từ xa.
Giờ xem ra tương lai của Phục Quân đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi!
Thượng thư phủ đã ra tay truy nã Phục Quân. Danh sĩ thanh lưu lại khinh bỉ những gì Phục Quân làm, càng nghĩ càng khinh thường hơn.
Đừng nói là cho gã chức quan, cho dù Tào gia không truy cứu, e rằng Phục Quân cũng không sống nổi ở Hứa Đô.
Đám danh sĩ thanh lưu này ắt sẽ truy cứu những gì Phục Quân đã làm, dù sao những gì gã làm đều đã sỉ nhục sâu sắc đến những người chốn quan trường.
Còn Phục Hoàn…
Phục Thọ rời khỏi Kim Loan bảo điện, trở về An Nhạc cung.
Lưu Hiệp nhắm mắt lại, ngồi trên đại điện.
Chợt y cầm bút liên tiếp viết lên mấy cái tên lên trang giấy trước mặt.
Một hồi sau, Lưu Hiệp chán nản ném bút xuống, đứng dậy rời đi.
Gió khẽ thổi.
Ánh nến lay động, nhưng những cái tên được viết trên trang giấy trắng toàn bộ hóa ra chỉ là “Tào Bằng”, “Tào Bằng”, “Tào Bằng”…
o O o
Đại lao Vệ Úy ở trong góc Hoàng thành.
Nơi này mặc dù thuộc Hoàng thành nhưng lại do Vệ tướng quân quản lý, là một nha giam. Xung quanh có Vũ Lâm quân trấn thủ, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Vũ Lâm quân của Hoàng thành thuộc quyền kiểm soát của Tào Nhân. Sau khi chuyện Y Đai Chiếu xảy ra, Tào Tháo tăng mạnh giám sát Hoàng thành. Vũ Lâm quân ban đầu bị điều động hết ra ngoài, sau đó Tào Tháo lại chọn ra mấy ngàn binh mã của mình làm Vũ Lâm quân, phụ trách canh gác Hoàng thành. Ở một góc độ nào đó mà nói thì Vũ Lâm quân này được tạo thành từ bộ khúc riêng của Tào Tháo.
Không có lệnh của Tào Nhân, không một kẻ nào được phép điều phái bọn họ.
Diện tích gian phòng lao rất lớn, có thể chứa được hai, ba mươi người. Nhưng lần này chỉ có mười người bị nhốt ở trong.
Ánh nến mờ tối khẽ chớp động, Tào Bằng ngồi trong góc phòng lao, ung dung, thư thái.
Hắn khoanh chân ngồi, lẳng lặng vận hành mười hai giai đoạn Tĩnh công tâm pháp, dường như không lo lắng chút nào đến chuyện bản thân đang ở trong nhà lao.
Hạ Hầu Lan và mấy tên Phi Mạo khác ngồi rải rác xung quanh.
Nhìn qua thì tưởng vị trí của bọn họ rất lộn xộn, thật ra bọn họ đang bảo vệ Tào Bằng ở giữa.
Nếu có người đến ám sát, nhất định sẽ bị bọn người Hạ Hầu Lan ngăn cản. Chưa kể Tào Bằng cũng không phải thư sinh trói gà không chặt.
-Tào giáo úy, ăn cơm!
Một ngục tốt mang thùng cơm đi vào, cao giọng nói to.
Hai gã Phi Mạo đứng dậy, nhận lấy thùng cơm từ trong tay ngục tốt, nói một tiếng tạ ơn.
Hạ Hầu Lan xới một chén cơm, đặt bên cạnh Tào Bằng:
-Công tử đã một ngày không ăn cơm rồi, hãy ăn một chút đi.
Tào Bằng mở mắt, nhìn Hạ Hầu Lan cười, nhận lấy cơm canh rồi nói:
-Tử U, các người thật ra không cần phải theo ta chịu tội như thế.
-Công tử có biết đạo lý chủ nhục thần tử không?
Tào Bằng nghe thấy thế cũng không nói gì nữa.
Chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì cũng vô ích.
Hắn chỉ cảm thấy tiếc thay cho đám người Hạ Hầu Lan. Y đã làm đến chức tư mã quân, chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể làm giáo úy.
Nhưng giờ y theo hắn vào nhà lao, chức tư mã quân kia cũng…
Tiếc cho Việt Kỵ doanh!
Tào Bằng nghĩ đến đây liền bưng bát lên, ngấu nghiến ăn cho xong.
-Tử U, mọi người qua đây.
Hắn ngoắc tay ra hiệu đám người Hạ Hầu Lan tiến lên, trầm ngâm một lát, nói:
-Các ngươi theo ta chịu khổ, ta cũng không biết nên báo đáp như thế nào. Ta có một bài quyền pháp này có thể rèn luyện gân cốt, tăng cường khí lực. Tử U từng theo ta học bát cực, vậy để y truyền thụ cho các ngươi đi. Tử U, kể từ sau khi ngươi tiến vào quá trình tẩy tủy vẫn không hề có tiến bộ. Không phải ta không muốn dạy ngươi, mà thật ra ta cũng không biết nên truyền thụ thế nào. Ta may mắn được ân sư Tả Tiên Ông truyền cho Bạch Hổ thất biến, bắt đầu từ hôm nay, ngươi theo ta nghiên cứu môn võ này. Hiệu quả như thế nào ta không rõ lắm, còn phải dựa vào ngộ tính của bản thân ngươi nữa. Ta có mười hai chiêu Tĩnh công tâm pháp cũng muốn truyền dạy cho ngươi nữa. Sau này, nếu ngươi học thành tài thì chừng đó cũng đủ để ngươi có được công danh, an ủi ta.
Hạ Hầu Lan nghe thấy thế liền quỳ sụp xuống.
-Lan được công tử trọng dụng là ơn tri ngộ. Nhớ ngày đó, Lan chỉ có võ nghệ thô thiển, nhờ được công tử dạy bảo mới có thành tựu như ngày hôm nay. Dù công tử chưa từng nói nhưng Lan đã sớm coi công tử là chủ công của mình. Nay được công tử truyền thụ tuyệt nghệ, Lan nào dám tham sống sợ chết. Đừng nói đến công danh, chỉ cần công tử không chê, cả cuộc đời này Lan nguyện vì công tử làm trâu ngựa soi đèn.
Tào Bằng tươi cười rạng rỡ.
Hắn chăm chú nhìn Hạ Hầu Lan hồi lâu, chợt nắm chặt tay y:
-Tử U, nếu sau này ta có thể thành công, tất sẽ không phụ công ngươi.
Hạ Hầu Lan và cả chín tên Phi Mạo cùng quỳ xuống:
-Nguyện vì công tử quên mình!
Tào Bằng rất thoải mái, lập tức truyền thụ Đầu Tam biến trong Bạch Hổ thất biến cho Hạ Hầu Lan. Đồng thời, hắn còn quyết định truyền thụ một bộ thương pháp cho y nữa. Bộ thương pháp này có tên là Bạch Viên Đoạn Môn thương, vốn là một bộ thương pháp bên trong Bạch Viên Thông Bối quyền. Chỉ có điều, kiếp trước Tào Bằng chưa từng luyện qua, nhưng vẫn có thể nhớ rõ một vài chiêu thức. Hắn dạy thương pháp này cho Hạ Hầu Lan không phải vì muốn y học theo hoàn toàn mà là để y có thể gia tăng chút biến hóa cho thương thuật của bản thân, nhờ thế mà giành được chút thành tựu.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ tí tách rơi.
Hạ Hầu Lan gọi Phi Mạo truyền thụ quyền pháp ở một bên.
Tào Bằng khoanh tay đứng bên cửa sổ nhà lao, nhìn không trung, trầm tư suy nghĩ.
“Không biết cha, nương, tỷ tỷ và Nguyệt Anh ra sao rồi?!”
-Hạ Hầu Lan, các ngươi ra đây.
Bên ngoài nhà lao, chợt có tiếng quát to của quan coi ngục.
Hạ Hầu Lan nghe thấy thế, tức thì cảnh giác:
-Bảo chúng ta ra ngoài làm gì?
-Có người muốn gặp Tào giáo úy, các ngươi ra ngoài trước đã.
-Ai?
Hạ Hầu Lan nhìn ra ngoài phòng lao, chỉ thấy trên hành lang dài tăm tối hình như có một người đang đứng đó. Nhưng ánh sáng quá mờ, y không thấy rõ dáng vẻ của người kia, chỉ biết người kia không cao lắm, đầu đội đại bào, che kín gương mặt. Hạ Hầu Lan nghi hoặc, quay đầu nhìn Tào Bằng.
-Không có việc gì đâu. Tử U, các ngươi cứ ra ngoài đi. Trong đại lao này có lẽ không có ai có thể làm ta bị thương đâu.
Đám người Hạ Hầu Lan đồng thanh một tiếng, cảnh giác rời khỏi phòng lao.
Sau khi nhốt bọn họ vào một phòng lao cách vách, ngục tốt dẫn người mặc áo bào màu đen kia đi vào phòng lao của Tào Bằng.
-Ngươi là ai?
Người nọ do dự một chút, tháo mũ chùm đầu xuống.
-Chân tiểu thư, sao nàng lại tới đây?
Tào Bằng hoảng sợ, người tới hóa ra lại là Hạ Hầu Chân.
Muội muội thỏ trắng bé nhỏ ngày xưa giờ đã có dáng dấp yêu kiều động lòng người. Nàng đứng ở cửa phòng lao, nhìn Tào Bằng, mắt nhòe lệ.
-Tiểu Chân, nàng đừng khóc. Nói cho ta biết ai ức hiếp nàng?
-Không ai ức hiếp ta cả!
Hạ Hầu Chân khẽ nói, dịu dàng, giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Tào Bằng chợt xua tay ngăn nàng nói, đi đến cửa lao phòng, lớn tiếng quát:
-Tử U, các ngươi quay mặt vào tường đi.
-Tuân lệnh!
Đám người Hạ Hầu Lan cùng đồng thanh tuân mệnh.
Nhưng Hạ Hầu Chân lại đỏ bừng đôi má lúm đồng tiền.
Nàng đứng đó, ngón tay nhỏ và dài nắm chặt đai lưng, cúi đầu, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
-Hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, xin Chân tiểu thư thứ lỗi.
-Không sao cả, không sao cả.
Hạ Hầu Chân do dự hồi lâu, ngẩng đầu, đôi mắt thu ba khẽ chớp. Nàng hạ giọng nói:
-A Phúc ca ca, huynh không sao chứ?
-Ta có thể có chuyện gì đây. Nàng xem chẳng phải ta rất tốt sao? Ha ha, chiều nay ta còn ăn một chén cơm lớn, rất no bụng nữa cơ. Nàng không tin thì nghe thử xem, bụng ta vẫn còn rung lên đây này.
Một câu nói này của hắn khiến Hạ Hầu Lan cười khúc khích mãi.
-Chuyện của Nam tỷ tỷ ta vừa nghe người ta nói. Mấy ngày trước, Hoàn thẩm thẩm không khỏe nên ta luôn phải chăm sóc người, không để tâm mọi sự bên ngoài. Trước khi đến đây, ta còn đi thăm Nam tỷ tỷ một chút. Nàng rất khỏe, chỉ có điều nàng và thẩm thẩm, còn có Nguyệt Anh tỷ tỷ đều rất lo lắng cho huynh.
Tào Bằng nghe vậy không khỏi mỉm cười.
-Có gì mà phải lo lắng. Trong đại lao của phủ Vệ tướng quân thì làm gì còn ai dám gây chuyện với ta nữa.
-A Phúc ca ca, ta nghe người ta nói chuyện huynh làm lần này rất lớn. Ta đã nói với Hoàn thẩm thẩm nhờ người ra mặt cho huynh. Chỉ có điều, Hoàn thẩm thẩm nói không biết nên cầu xin thế nào. Ý của người là muốn huynh viết một bức thư thỉnh tội. Người sẽ chuyển cho Tào Tư không. Hôm nay ta đến cũng là vì chuyện này.
Thư thỉnh tội?
Tào Bằng ngây ngẩn cả người!
Hắn ngơ ngác ngồi đó, thật không biết bản thân sai ở đâu.
Nhưng đối diện với ánh mắt trong vắt cùng sự khẩn cầu của Hạ Hầu Chân, Tào Bằng không biết nên cự tuyệt thế nào.
Hắn nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
-Đưa giấy bút đây.
Hạ Hầu Chân vội vàng gọi ngục tốt, mang tới bút mực, thêm một ngọn đèn dầu rồi khơi sáng lên nữa.
Nàng kéo ống tay áo, để lộ cổ tay ngọc ngà, nhẹ nhàng mài mực.
Tào Bằng nhấc bút lên, nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, múa bút viết một hồi, sau đó thổi khô mực, đặt vào tay Hạ Hầu Chân.
- Nhanh như vậy đã xong rồi sao?
-Có tâm thì không cần nói năng nhiều lời, xin Hoàn phu nhân giao cho thúc phụ.
-Được!
Hạ Hầu Chân cất bức thư đi, nhìn Tào Bằng, khẽ mở miệng định nói gì đó.
Nhưng lời đến cửa miệng rồi, nàng lại không biết nên nói như thế nào.
Nàng thích Tào Bằng. Từ năm nàng còn là cô bé nhỏ tuổi, không hiểu chuyện đi tìm thỏ bạch trong hoa viên, từ giây phút đầu tiên gặp Tào Bằng, dáng hình của hắn đã mãi khắc sâu trong lòng nàng. Nhưng bên cạnh Tào Bằng đã có Hoàng Nguyệt Anh! Hạ Hầu Chân không biết nên nói thế nào, chỉ đành buồn bã giữ tình cảm trong lòng. Nàng muốn nhân cơ hội này nói hết với Tào Bằng như sự rụt rè của nữ nhân đã khiến nàng không thể nói được.
Tào Bằng nhìn Hạ Hầu Chân, bỗng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bước đến, ôm lấy thân hình mềm mại của nàng vào lòng.
Hắn có thể cảm nhận được thân người nàng chợt cứng đờ ra, sau chút bản năng từ chối đó liền ngừng lại, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn.
-Tiểu Chân, đừng lo lắng cho ta. Trở về đi. Về sau đừng tới nơi này nữa. Nơi này không phải là chỗ cho những cô gái như nàng tới đây. Chờ ta ra ngoài rồi nhất định sẽ tặng cho nàng hai con thỏ bạch.
-Ừ!
Hạ Hầu Chân khẽ nói.
o O o
“Tây lục thiền thanh xướng,
Nam quan khách tứ thâm.
Bất kham huyền mấn ảnh,
Lai đối bạch đầu ngâm.
Lộ trọng phi nan tiến,
Phong đa hưởng dị trầm.
Vô nhân tín cao khiết,
Thùy vị biểu dư tâm?”
(Dịch nghĩa:
“Thu đến, ve vang tiếng,
Người tù ý thiết tha.
Cánh đen kham chẳng nổi,
Đầu bạc tới ngâm nga.
Sương nặng, bay xa khó;
Gió nhiều, tiếng thoảng qua.
Ai tin chuyện cao khiết,
Mà lòng tỏ hộ ta?”)
Tào Tháo ngồi trong đại trướng, nhìn gia tín đưa thư từ Hứa Đô tới, hồi lâu không nói gì.
-Phu nhân còn nói gì nữa không?
-Thẩm thẩm nói Thương Thư năm tuổi, nên học chữ rồi. Thẩm thẩm cảm thấy thiên Bát Bách tự văn của Hữu Học rất hay, muốn điệt nhi hỏi thúc phụ có thể cho Thương Thư học theo Bát Bách tự văn hay không?
Người thanh niên trước mắt tên là Tào Dương, tự Đông Dương.
Hắn phụ trách bảo vệ phủ Tư Không, cũng là con cháu họ Tào.
Lần này, hắn phụng lệnh đến Quan Độ trợ chiến, đồng thời cũng mang một phong thư của Hoàn phu nhân đến.
Tào Tháo không nén nổi mỉm cười, ý của Hoàn phu nhân không cần nói cũng biết rồi. Chỉ có điều y không ngờ rằng Tào Bằng lại viết một bài thơ như thế làm thư thỉnh tội. Nói thật ra, lúc mới đầu khi nhìn thấy thư thỉnh tội, Tào Tháo không khỏi mất hứng. Nhưng sau khi xem xong nội dung bức thư, Tào Tháo không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, bài thơ này nào phải là thư thỉnh tội gì. Tào Bằng rõ ràng đang tự biện bạch bản thân vô tội!
-Phụng Hiếu, ngươi cũng đến xem đi.
Tào Tháo đưa phong thư “thỉnh tội” kia cho Quách Gia đang đứng một bên.
-Đông Dương, ngươi cứ lui xuống đi. Ngày mai đến chỗ tướng quân Trương Cáp báo danh, tạm thời giữ chức tư mã hành quân, giúp đỡ tướng quân Trương Cáp trị quân.
-Vâng!
Tào Dương chắp tay thi lễ, phấn chấn đi ra.
Tào Tháo hỏi:
-Phụng Hiếu nghĩ như thế nào?
Quách Gia giao lại bức thư “thỉnh tội”, nói:
-Thật đúng là phong cách của A Phúc.
Tào Tháo gật đầu:
-Đứa nhỏ này làm việc lỗ mãng nhưng rất có tình nghĩa. Trước đây ở Hạ Bi, hắn vì tình cảm cá nhân mà thả cho vợ con của Lã Bố. Ta bãi chức của hắn vốn là muốn dạy cho hắn một bài học. Nào ngờ đứa nhỏ này chẳng có chút tiến bộ nào cả. Vừa mới giao trọng trách cho hắn, hắn đã gặp tai họa như thế, thật khiến ta phiền lòng.
Tào Tháo làm bộ tiếc rèn sắt không ra thép (ý nói tiếc nuối, thất vọng).
Nhưng Quách Gia biết nếu có kẻ nào thực sự nghĩ Tào Tháo thực sự thất vọng là đã sai cả mười phần.
Khi y càng tỏ vẻ như thế càng chứng tỏ y rất yêu thích Tào Bằng. Ai có thể chán ghét một người có tình có nghĩa chứ? Trừ phi đó là kẻ vô tâm, không biết tình nghĩa là gì. Chẳng nhẽ mọi người không thấy sau sự việc này ngay đến đám danh sĩ thanh lưu cũng không nói được lời nào sao?
Quách Gia nói:
-Tài học của Hữu Học lại càng đáng nói hơn. Một thiên Vịnh thiền này không những không có ý xin tạ tội, mà ngược lại còn biểu đạt được chí khí cao thượng của hắn. Nói gì là thỉnh tội, bài thơ này rõ ràng là hắn tự thanh minh cho bản thân. Theo ta thấy, đứa nhỏ này tính tình thật sự rất kiêu ngạo, lại không biết hối cải là gì. Tính tình như hắn sợ sau này khó thành đại sự được.
Tào Tháo trừng mắt:
-Không thể nói như thế được, người còn ăn ngũ cốc, nào có thể không có chút khuyết điểm nào được? Tính tình của A Phúc dù kiêu ngạo, nhưng làm việc lại có tình có lý. Nếu đổi lại là ta chỉ sợ rằng cũng không thể không nổi giận. Bản tính kiêu ngạo có thể rèn giũa được nhưng đem chuyện này ra phán đoán tương lai của hắn thì không phải là võ đoán hay sao?! Theo ta thấy, chuyện này cứ để thế đi, coi như là rèn luyện bản tính của hắn. Nếu bệ hạ không nói gì, ta cũng không tiện nhúng tay vào. Cứ để hắn tạm thời bị nhốt trong nhà lao phủ Vệ úy đi. Giờ người mà ta phải suy nghĩ là Viên Thiệu, thật sự không có sức nào mà nghĩ chuyện này nữa.
Quách Gia thầm nghĩ: “Ta biết ngay ngài sẽ nói như thế mà.”
Tào Tháo đôi khi thích đùa giỡn, giở trò khôn vặt một tí.
Nói cách khác, y thích cố tỏ vẻ huyền bí, thần thần quỷ quỷ cho người ta phải đoán xằng đoán xiên.
Ngươi đoán sai còn được, nhưng nếu ngươi đoán đúng sẽ khiến y đắn đo, lo ngại. Quách Gia cũng nhận được thư của Tuân Úc, nhờ y nghĩ cách nói tốt cho trước mặt Tào Tháo, tốt nhất có thể mau chóng giải quyết chuyện này đi là hơn. Nhưng Quách Gia biết Tào Tháo nhất định sẽ không từ bỏ ý định của mình.
Hứa Đô xảy ra chuyện này đúng là một cơ hội vô cùng tốt cho Tào Tháo.
Y có thể nhân đó mà cảnh cáo những kẻ có lòng phản trắc. Quách Gia cũng hiểu rằng khi Tuân Úc xử lý công việc có đôi khi hơn mềm yếu. Thật ra, ngay từ đầu, nếu Tuân Úc không băn khoăn nhiều như vậy, quyết xử trí Phục Quân thì dù gã có bị bắt, chỉ cần Hán Đế đứng ra nói, e rằng Tào Tháo cũng đành phải chấp thuận. Kết quả là một chuyện đơn giản như thế lại bị Tuân Úc phức tạp hóa.
Tào Tháo đương nhiên rất không hài lòng với chuyện này.
Dựa vào cái gì mà Phục Quân ngươi dám đụng vào con cháu Tào gia ta lại có thể bình yên vô sự chứ?
Mà con cháu Tào gia ta sao phải nén nhịn cơn giận này chứ?
Tuy nhiên giận là một chuyện, Tào Tháo có giết Phục Quân hay không lại là một chuyện khác.
Tuân Úc cả đời cẩn thận nhưng lúc này không khỏi quá cẩn thận rồi.
Ý của Tào Tháo rất rõ ràng: Y muốn giáo huấn Phục Hoàn một chút.
Phục Hoàn hô gió gọi mưa ở Hứa Đô, nhìn thì tưởng như bí mật lắm nhưng làm sao che được mắt Tào Tháo. Tào Tháo để Tào Bằng làm Bàng Môn tư mã trong cung cũng chính là để cắt đứt trò tiểu xảo giữa Hán Đế và Phục Hoàn. Giờ Tào Bằng có lẽ không làm được Bàng Môn tư mã nữa nhưng hiệu quả lại quá tốt rồi. Phục Hoàn bị bắt, đúng là đả kích lớn đối với phe phái của hoàng đế, còn hơn để Tào Bằng làm chức tư mã bỏ đi kia nhiều.
Giờ chỉ còn xem ai cúi đầu trước nữa thôi!
Quách Gia suy đoán e rằng Hán Đế sẽ không thể chống đỡ nổi mà thôi.
-Chủ công, gần đây Viên Thiệu không hề có động tĩnh gì. Theo ta thấy, không phải gã biết khó mà lui, chỉ sợ là có mục đích khác mà thôi. Hai ngày nay ta quan sát thấy động tĩnh trong doanh Viên Thiệu có chút kỳ lạ. Chúng ta cần cẩn thận đề phòng, tránh để gã nhân cơ hội đánh lén mới được.
Nếu Tào Tháo ngươi quyết định án binh bất động, ta sẽ theo ý ngươi, nói chuyện chính sự nghiêm túc.
Tào Tháo nghe thấy thế, liền nghiêm lại.
-Theo Phụng Hiếu, Viên Thiệu sẽ giở thủ đoạn gì?
Quách Gia cười lạnh một tiếng:
-Viên Bản Sơ bảo thủ, người duy nhất có thể sử dụng dưới trướng gã chỉ có Thư Thụ, nhưng lại bị gã giam lại ở Diên Tân rồi. Quách Đồ, Phùng Kỷ đều chỉ là bọn ngồi không, ăn bám, không đáng để lo nghĩ. Trước đây, khi Viên Thiệu tiêu diệt Công Tôn Toản từng sử dụng địa đạo. Theo ta thấy, gã chắc chắn sẽ giở lại trò đấy.
Tào Tháo tức thì mỉm cười:
-Ta cũng nghĩ như thế. Chuyện này cứ để Trọng Đức xử lý đi.
Nói xong, y chợt hỏi:
-Phụng Hiếu, ngươi cũng cho rằng tài học của A Phúc tốt lắm sao?
-Đúng vậy, có thể làm ra Bát Bách tự văn đủ thấy hắn rất uyên bác.
-Vậy ngươi nói để Thương Thư theo hắn học thì thế nào?
-Chuyện này rất tốt. Ngũ công tử trời sinh thông minh, tương lai ắt sẽ thành tựu phi phàm. Nhưng nếu không có người thích hợp dạy bảo e rằng cũng không tốt. Hữu Học có tài học, chỉ có điều bản tính hắn cao ngọa, chỉ sợ chưa chắc đã thích hợp dạy dỗ cho Thương Thư công tử.
-Ừ.
Tào Tháo nhẹ nhàng gật đầu:
-Nếu đã như vậy, để ta nghĩ thêm. Nhưng để Hữu Học dạy Thương Thư kiến thức nhập môn thì không sao. Dù sao, tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa. Lần này, Hữu Học gây ra tai họa quá lớn, vả lại còn phải xem bệ hạ có ý như thế nào nữa.
-Chủ công quả cao kiến.
Quách Gia cười ha hả, nhân tiện nịnh bợ Tào Tháo một chút.
o O o
Tháng ba năm Kiến An thứ năm, Viên Thiệu đóng quân ở phố Điền Trạch, âm mưu tập kích bằng địa đạo.
Trình Dục dùng phương pháp truyền thống, tạo hai trăm cái hang lớn trong doanh, âm thầm nghe trộm động tĩnh. Đợi đến khi Viên Thiệu vừa xuất kích liền ra tay giết mấy nghìn Viên quân.
Viên Thiệu nổi giận.