Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 346:lục Soát Kho Lương Của Hồng Gia.
ho lương của Hồng gia chiếm diện tích không nhỏ, trừ số lương ban đầu của mình thì sau khi vỡ đê thu mua được rất nhiều. Lúc đầu vốn thương khố Hồng gia không rộng như thế này, nguyên nhân đơn giản từ ngày cường mua cưỡng bán, nên phải mở rộng thêm quy mô rất nhiều nên mới có kho lương đồ sộ như hôm nay.
Hồng Ngộ Tu có chỗ dựa cho nên đất đai mở rộng không phải là vấn đề, tuy thời gian có chút gấp nên hắn dùng gỗ để xây kho, dù không có một kho lương thật chắc chắn, nhưng tối thiểu chỗ dùng chứa gạo tránh mưa nắng không thành vấn đề, nhìn qua quả là đồ sộ.
Bây giờ kho lương này trở thành nơi cung cấp lương chính cho toàn huyện, lương giá như vàng nên Hồng gia kiếm được rất nhiều bạc, lại dùng bạc lời thuê thêm nhiều bảo vệ, cả nhà kho hơn một trăm bảo vệ, trong đó có không ít hảo thủ.
Kho lương này được xây dựng trong thành, các thế lực khác kiêng kị chỗ dựa phía sau Hồng gia nên cũng không dám làm gì quá đáng, được thế những kẻ bảo vệ này càng ngông cuồng không coi vương pháp ra gì, bất cứ ai đến gần kho lương đều bị gán cho tội mưu đồ bất chính đánh cho một trận.
Quan phủ là thế lực sau lưng Hồng gia nên những người bị đánh chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt, các nhà khác đều biết tình hình càng không dễ dàng trêu trọc.
Giá cả lên cao đến mức khó tin, nguyên nhân đơn giản, dù có núi bạc núi vàng cũng không thể đem ra ăn được, không ăn cũng chết, bạc càng không mang theo được nên Tiệm gạo Đại Hồng kinh doanh càng lãi, các cửa hiệu hàng ngày kiếm cả đấu vàng cũng không ngoa.
Tuy một phần lãi này phải đem đi biếu xén cho các chỗ dựa phía sau nhưng lợi nhuận thực sự cực lớn, mỗi ngày kiếm không biết bao nhiều là bạc, thuê vài người bảo vệ quả là chuyện nhỏ.
Chưa đến chính ngọ, bỗng mấy người bảo vệ quanh kho lương nghe thấy một tiếng sấm sét vang lên, họ đều có chút kinh ngạc, sau đó tay đều cầm sẵn binh khí tỏ ra đề phòng.
Thanh âm càng ngày gần, một nhóm hộ vệ ở lại trông trừng, còn lại khoảng bốn năm mươi người tiến ra trước cửa kho lương, từ xa nhìn thấy một đám kỵ binh như lang hổ chạy về hướng bên này.
- Đó hình như là Ngự lâm quân?
Trong đám hộ vệ cũng có người có con mắt, nhìn trang phục mấy người phía trước liền kinh hô.
Lúc đó một đám hộ vệ đều ngơ ngác nhìn nhau, đều giật mình.
Họ biết chỗ dựa của Hồng gia rất vững, tại đây không có bất cứ thế lực nào dám quấy rối, mà bây giờ có Ngự lâm quân đến đây thật sự làm cho họ giật mình.
Ngự lâm quân không phải binh lính bình thường, càng không phải thế lực bình thường có thể điều khiển, dù Hồng gia có chỗ dựa cũng không dám đắc tội.
Người như rồng, ngựa như hổ làm cho hộ vệ khiếp sợ, gầm trăm Ngự lâm quân đến trước cửa kho lương, trước mắt một người mặc cẩm y ghìm lại cương ngựa, người này rất trẻ, đội kỵ binh phía sau cũng bày trận hình quạy xoay quanh người trẻ tuổi này, tiếng ngựa hí vang, ánh đao sáng loáng, những hộ vệ đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Thiếu niên kia vung tay lên, một kỵ sĩ từ sau tiến lên đẩy Hồng Ngộ Tu ra phía trước, hình dạng vô cùng khốn khổ, mấy người hộ vệ thấy Hồng Ngộ Tu đều cảm thấy khiếp sợ.
- Hồng Ngộ Tu, đây là kho lương của ngươi?
Hàn Mạc cười thản nhiên, chỉ vào tấm biển “đại hồng thước khố” hỏi? Kho lương quả là rất lớn, bản lĩnh của ngươi không nhỏ, ta bây giờ muốn biết trong kho có bao nhiêu lương ?
Vẻ mặt Hồng Ngộ Tu đau khổ không đám nói gì.
Theo sau Ngự lâm quân một binh sĩ đi lên phía trước, đao dơ lên lớn tiếng hô:
- Quan hộ lương Hàn tướng quân tại đây, Tiệm gạo Đại Hồng cưỡng ép mua lương, bán giá trên trời, tội ác tày đình. Bây giờ niêm phong kho lương, các ngươi buông binh khí đầu hàng lập tức rời khỏi đây, nếu chống lệnh, giết không tha.
Hộ vệ nhìn Hồng Ngộ Tu nhất thời không nhúc nhích.
Dù sao Hồng Ngộ Tu là chủ của họ, nếu Hồng Ngộ Tu là người bình thường mấy người này quyết không dám không nghe Ngự lâm quân mà giải tán từ lâu.
Nhưng họ biết Hồng Ngộ Tu có cha vợ là Quận thủ đại nhân, mà Tư Đồ Tĩnh cùng những người đứng đầu ba huyện phía đông có quan hệ rất sâu, chỗ dựa Hồng Ngộ Tu không phải nhỏ, nếu lùi lại chẳng may Hồng Ngộ Tu tránh được kiếp nạn này thì sau này sẽ trả thù.
Quan trường bây giờ không biết hôm nay là tù phạm ngày mai có thể là đại quan hiển hách, lại hôm nay có thể là trọng thần của triều đình ngày mai cũng có thể thành ăn mày.
Tuy bây giờ Hồng Ngộ Tu trông rất thê thảm, nhưng ai biết ngày mai cảnh tượng như thế nào.
Hạ gia và Quận thủ Tư Đồ Tĩnh thế lực rất sâu ở quận Nghi Xuân, cho dù Ngự lâm quân cường thịnh hơn cũng không chắc đã đấu lại họ.
Đạo lý này ai cũng biết rất rõ nên đám thủ vệ đều do dự, nhìn Hồng Ngộ Tu chờ đợi ý của hắn.
Hàn Mạc không có kiên nhẫn, vung tay ra hiệu, trăm kỵ binh phía sau dơ đao trong tay lên. Khoảnh khắc chung quanh im lặng không một tiếng động, hơn trăm thanh đao sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời chiếu vào bọn họ, mấy kỵ binh cũng từng bước tiến tới.
Đám hộ vệ đều toát mồ hôi hột, rốt cục một gã chịu không được quăng đao bỏ chạy như thỏ.
Nhất thời một làn sóng lan tỏa.
Phản ứng dây chuyền hình thành, hàng loạt hộ vệ ném đi vũ khí, đám hộ vệ bên trong thấy tình hình như vậy cũng đều chạy theo cửa sau.
Họ chỉ là làm việc kiếm cơm, không phải bán mạng vì Hồng gia.
Hàn Mạc cười khẩy, thản nhiên nói:
- Lập tức khống chế chỗ này, không có mệnh lệnh của ta dù thiên vương lão tử cũng không được lại gần!
Kho lương của Hồng gia bị niêm phong mà những hộ vệ của Hồng gia cũng đều bị Ngự lâm quân khống chế. Miêu Võ chỉ huy bộ hạ bắt người ở phòng thu chi, tự mình mang theo vài binh sĩ tiến vào thư phòng của Hồng Ngộ Tu.
Hàn Mạc tin tưởng, nếu động thủ thì phải nhanh chóng giải quyết tất cả không để đối thủ có cơ hội xóa chứng cớ, tìm được càng nhiều chứng cớ càng có lợi vói Hàn Mạc.
Tất nhiên lương thực là chuyện rất trọng yếu, nhưng đừng quên sổ sách ghi chép cũng không được khinh thường.
Dù sổ sách của Hồng gia làm bí ẩn như thế nào thì chỉ cần có một người am hiểu có thể tìm ra sơ hở. Từ đó có rất nhiều vấn đề có thể thấy được, và nơi có nhiều bí mật nhất thường là thư phòng của chủ nhân.
Hàn Mạc đã tính toán chu toàn tất cả.
Nương theo lần hành động này dùng thủ đoạn lôi đình chớp nhoáng phân binh hai đường, một đường khống chế kho lương, một đường khống chế sổ sách.
Miêu Võ mang theo năm người tiến vào thư phòng Hồng Ngộ Tu tìm kiếm, lục tung tất cả lên cuối cùng dưới một bình hoa đã tìm được thứ gì đó.
Hàn Mạc tiếp nhận thứ này, trông rất bình thường, là quyển sổ, khi lật qua vài trang Hàn Mạc nở nụ cười quỷ dị.
Kết quả là binh sĩ bên ngoài nghe được một giai điệu ca khúc kỳ quái:
- Ngươi ẩn núp trong bóng tối, ta tiến tới tiêu diệt sạch sẽ!
Một kích của Hàn Mạc nhanh như chớp, mọi chuyện xong xuôi thì Tư Đồ Tĩnh và Hạ Tri huyện mới chạy được tới Xuân Viên .
Hạ Học Chi nghe Tư Đồ Tĩnh kể lại chi tiết thì trên mặt trở nên cực kỳ khó coi, đôi mắt như muốn phun ra hỏa, Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện đều sợ hãi.
Hạ Học Chi đứng bật dậy, tiến lên hai bước tung ra một cước đá vào bụng Hạ tri huyện, y ngã lăn xuống kêu thảm một tiếng.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, xong chuyện phải lau sạch cái mông!
Hạ Học Chi lạnh lùng:
- Ta cũng nói qua, bây giờ không được để lộ ra nhược điểm, ngươi… đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã làm gì, hả?
Hạ Học Chi nổi giận lôi đình. Hạ tri huyện run rẩy quỳ trên sàn nhà, run run nói:
- Đại… đại lão gia… thuộc hạ … sai lầm…
- Đương nhiên là ngươi sai!
Hạ Học Chi lạnh lùng:
- Lúc đó ngươi không nên đi giúp Hồng Ngộ Tu áp chế kho lương khác. Kho lương của nhà khác dù bị chèn ép nhưng không dám cáo trạng, ngươi làm như vậy làm cho họ chó cùng bứt dậu. Ngươi ép Điền gia vào chỗ chết, hắn không liều mạng sao? Ngươi nếu làm thì đừng để lại hậu hoạ, phải giết sạch sẽ !
Mặt Tư Đồ Tĩnh giật giật, lời của Hạ Học Chi đương nhiên không phải nói cho Hạ tri huyện nghe, mà mượn cơ hội nói mình.
- Đại lão gia, là thuộc hạ sai, ngài trách phạt như thế nào đều tình nguyện nhận!
Hạ tri huyện quỳ trên sàn oán hận nói.
- Thuộc hạ đã phái người bao vây Điền gia, không ngờ hắn còn có thể thoát thân. Đại lão gia, đây nhất định là trò của Hàn Mạc, không có người này trợ giúp thì khẳng định họ Điền không dám báo quan, cho nên khi hắn báo quan thì Hàn Mạc đúng lúc có mặt ở đó, kế hoạch tính toán chu toàn.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Ngươi bây giờ mới hiểu được? đã muộn, chính Điền gia không có báo trước cho ta nên mới gây thành họa lớn, trở lại ta sẽ xử lý ngươi. Hàn Mạc và Điền gia làm lớn chuyện như vậy không ngờ ngươi một chút cũng không biết, vô dụng như vậy còn xứng làm tri huyện sao?
Hạ tri huyện toàn thân đầy mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng đáp.
Tư Đồ Tĩnh cuối cùng lên tiếng:
- Đại lão gia, việc này… ta cũng có trách nhiệm, thật ra Hạ tri huyện cũng báo cáo với ta, ta thấy chuyện này cũng không có gì, cho nên… cho nên chưa báo lên cho đại lão gia…do vậy mới để cho xú tiểu tử Hàn Mạc có cơ hội…
Hạ Học Chi liếc Tư Đồ Tĩnh, thở dài:
- Tư Đồ huynh, vừa rồi ta nói chuyện kích động, huynh đừng để trong lòng.
- Không dám
- Ta từng nói qua, thừa lúc này kiếm bạc, đám dân đen dù có oán hận nhưng khi qua thiên tai trở lại quê nhà cũng bắt đầu lại từ con số không, họ vẫn là con dân của Hạ gia, họ sẽ quên rất nhanh chuyện này. Dân chúng giỏi quên nhất. Cho dù có oán hận nhưng chúng ta xử lý một vài người luôn có thể làm họ nguôi giận.
Hạ Học Chi nói.
- Ta dặn qua, dân chúng oán hận cũng chỉ là giận chó đánh mèo, giận triều đình, giận đến gian thương, một ít quan viên, nhưng không thể giận đến Hạ gia. Dân tâm dù rẻ mạt nhưng hữu dụng, quận Bột Châu đã nhận giáo huấn trước mắt. Tô Quan Nhai phái Tô Khắc Ung và quan viên Lại bộ đến quận Nghi Xuân chính là muốn tra ra nhược điểm của Hạ gia, để cho dân chúng oán ghét chúng ta, công kích uy tín của Hạ gia, cho nên ta muốn các ngươi đề phòng điểm này.
- Đại lão gia nói rất đúng!
Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện đều nói phải.
- Nhưng hai ngươi đều bị Hàn Mạc nắm thóp.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Hàn Mạc muốn mượn chuyện này tra thêm chuyện của Hạ gia, đem ngọn lửa cháy đến Hạ gia, thậm chí có thể gây tổn hại uy tín của Hạ gia. Tiểu tử này thâm độc, trăm phương ngàn kế hại Hạ gia, các ngươi nói, kế tiếp đối phó như thế nào?
Tư Đồ Tĩnh hung ác, cắn răng nói:
- Đại lão gia, tuyệt đối không để cho Hàn Mạc tìm ra được sơ hở. Hắn là Ngự lâm quân, hơn nữa là quan Hộ lương, quyền tra hỏi là có… cho nên chúng ta…!
- Ý của Tư Đồ huynh là?
Hạ Học Chi híp mắt hỏi.
-Hoặc là giết Hàn Mạc, người chết hết chuyện.
- Tư Đồ Tĩnh nói giết Hàn Mạc?
Hạ Học Chi cười lạnh.
- Hàn Mạc có hai ngàn Ngự lâm quân, còn có Tây Hoa thính âm thầm bảo vệ, hơn nữa bản thân hắn cũng là một cao thủ võ lâm, giảo hoạt khôn lường, muốn giết hắn còn khó hơn lên trời.
Ngoài ra Đông Hoa thính đang chờ chúng ta giết người, sau đó nắm lấy nhược điểm của chúng ta, ngươi tưởng như vậy dễ chịu lắm sao?
Tư Đồ Tĩnh cắn môi:
- Nếu không giết được Hàn Mạc vậy giết Hồng Ngộ Tu, giết Điền Bố Nhân, hai người này chết Hàn Mạc sẽ không có nhân chứng xem hắn còn làm được gì?
- Giết Hồng Ngộ Tu?
Hạ Học Chi thoáng cười:
- Tư Đồ huynh, đó là cha vợ huynh!
- Vì Hạ gia, buộc phải hi sinh.
Tư Đồ Tĩnh trầm giọng.
Hạ Học Chi cười nói:
- Tư Đồ huynh quả là tri giao của Hạ mỗ.
- Hơn nữa Hàn Mạc còn có chuyện rắc rối.
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh:
- Hắn giết Tống Xa Nhi, giờ ta phái người khống chế phụ nhân kia ép thị tố cáo Hàn Mạc gian dâm giết người, hắn sẽ không thoải mái đâu.
Hạ Học Chi vuốt râu, trầm ngâm, đôi mắt lóe lên nham hiểm quang mang.
Đúng lúc nghe ngoài cửa truyền đến:
- Đại lão gia, Hàn tướng quân cầu kiến!
Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện đều giật mình biến sắc, Hạ Học Chi cũng kinh ngạc.
Bây giờ Hàn Mạc tới đây làm quái gì?
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần