Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 346: Muốn Cả Đời Đều Hòa Hợp Như Vậy (6)
C
hương 346: Muốn cả đời đều hòa hợp như vậy (6)
Editor: May
Rốt cuộc trong đàu đang suy nghĩ cái gì, Tần Dĩ Nam không hề biết, anh chỉ biết thời điểm mình tỉnh táo lại, có tiếng nức nở đứt quãng truyền tới từ trong hành lang.
Đó là tiếng khóc anh không thể quen thuộc hơn, tiếng khóc của Đường Noãn.
Sao cô lại khóc? Trong lúc anh vừa thất thần, Tống Tống và cô đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ là đánh nhau?
Tần Dĩ Nam lập tức bước bước chân, đi tới hành lang, sau đó anh liền nếm được cảm giác sét đánh lần thứ hai vào đêm nay.
Nơi không xa, Đường Noãn vùi ở trong lòng một người đàn ông, đang khóc thương tâm muốn chết.
Anh có ấn tượng với người đàn ông kia, chính là người đàn ông trung niên vừa mới luôn nhìn anh ở trong phòng vệ sinh.
Hai người đều không có chú ý đến anh, anh cũng không để cho mình phát ra một chút tiếng vang, đi quấy nhiễu bọn họ, chỉ là dùng ánh mắt chăm chú lẳng lặng nhìn.
Anh đã từng mỗi khi nghe được tiếng khóc này của Đường Noãn, sẽ luôn vô cùng đau lòng đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, thủ thỉ thù thì tận lực che chở, nhưng hiện tại, tiếng khóc này liền giống như pha lẫn chế giễu và hai cái mũi khoan, liều mạng chui vào khớp xương của anh, đau đến mức anh gần như cắn nát hàm răng.
Có lẽ là Đường Noãn khóc mệt mỏi, tiếng nức nở dần dần biến mất, người đàn ông trung niên kia đưa tay ra, vỗ lưng cô: "Ngoan, không khóc."
Người đàn ông trung niên đó nói xong, còn bưng mặt cô từ trong lòng anh ta ra, cúi đầu hôn lên giọt lệ trên mặt cô.
Mà cô, không có phản kháng, không có cự tuyệt, tùy ý người đàn ông trung niên kia hôn hít.
Tần Dĩ Nam nắm đốt ngón tay thành quả đấm, răng rắc vang dội, ánh mắt luôn ôn nhuận của anh, trở nên hơi âm lãnh.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong năm năm qua cô chẳng những chưa bao giờ từng yêu anh, trong năm năm qua chỉ là coi anh như một công cụ, cô ngược lại cho anh bị cắm sừng...
Có thể là người đàn ông trung niên kia cảm thấy ở nơi này lãng phí thời gian hơi nhiều, ôm eo cô, xoay người, rời đi.
"Được, chúng ta trở về... Đừng khóc, đợi lát nữa bị người ta thấy thì không tốt... Đập đầu chỗ nào? Đêm nay anh sẽ xoa xoa cho em..."
Trong lời nói ám muội của người đàn ông trung niên kia có thâm ý, mà cô chẳng những không có tức giận, ngược lại còn nhích lại trong lòng anh ta, nín khóc cười lẩm bẩm một câu "Chán ghét".
Giờ phút này Tần Dĩ Nam cảm thấy mình giống như là một người bệnh đột nhiên phát bệnh tim, có thể ngất xỉu bỏ mình bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ mà anh một lòng một dạ yêu thương trong những năm này, không chỉ khinh thường tình cảm của anh, còn sỉ nhục chân tình của anh, giẫm đạp tôn nghiêm của anh...
Ở trong nháy mắt này, anh thật sự có chút tò mò, hiếu kỳ anh ở đáy lòng cô, rốt cuộc chiếm phân lượng như thế nào. À, không... làm gì còn có phần lượng, phải nói, anh ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc tính là cái gì?
Cô nhìn anh thật lòng thật dạ đối tốt với cô, thoạt nhìn thì tươi cười dịu dàng cảm động, nhưng có phải ở đáy lòng lại đang mắng anh một câu đần độn hay không?
"A a..." Tần Dĩ Nam đột nhiên cười ra tiếng, Đường Noãn và người đàn ông trung niên kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm về phía kia, vẫn luôn cười, vẫn luôn cười...
-
Trình Thanh Thông không biết có phải tối nay mình ăn hải sản quá nhiều hay không, lãng phí thời gian trong nhà vệ sinh có chút lâu.
Lúc cô đi ra từ phòng bên cạnh, vẫn cảm thấy bụng có chút không thoải mái, nghĩ có nên ở lại một lát nữa hay không, kết quả nghĩ đến Tống tiểu thư còn chờ ở bên ngoài, liền thôi, kéo cửa phòng vệ sinh ra, cô còn chưa đi ra, liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp truyền tới.
Tiếng cười kia thật có chút khiến cho người ta khó lọt vào tai, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.