Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 39: Lôi Kiếp
T
hánh địa Tu La thành, sau khi Trạc Nghiên và Tát Hải rời khỏi vừa mới yên tĩnh một chút giờ phút này lại sôi sục hẳn lên
Chỉ thấy trên đỉnh núi Tổ Địa, Tổ Mộc dường như vĩnh viễn không già đi kia nối thẳng đến chân trời, giờ phút này tản ra quang mang vô cùng nhu thuận lại vừa mãnh liệt khiến cho bầu trời phía trên Tổ Địa bị nhuộm một màu vàng rực. Kim quang lưu chuyển từ giữa không trung kéo dài đến chân núi Thiên Sơn cùng với kim quang đang tản ra trên người Huống Thiên Minh kết hợp với nhau
Trạc Nghiên kêu thảm một tiếng, nét mặt cười cười nhất thời ẩn chứa một mảnh sương lạnh. Sau khi lạnh lùng phân phó mấy câu liền vội vã phi tới chân núi Tổ Địa
Nguyệt nha hình nhũ quang lại xuất hiện trong tay nàng, nhất thời lực lượng cường đại trên người nàng bộc phát giống như lần trước cực kì thành kính tiến lên đỉnh núi. Đến khi trông thấy Tổ Mộc tản ra khí thế mãnh liệt dị thường thì thiếu chút nữa thất thanh hô lên
Trầm mặc sau hồi lâu, có chút suy tư rồi trong lòng không nhịn nổi giận. Chỉ thấy Tổ Mộc kia dần thu nhỏ lại, xung quanh rễ cây vốn không thể nhìn ra nay đã có thể dùng thần thức dần dần phát hiện ra nó có chút dị thường, rõ ràng là Tổ Mộc đã đưa lực lượng toàn thân truyền đến một địa phương nào đó hoặc là một người nào đó
“Như thế nào lại như vậy!” Trạn Nghiên rốt cục cũng quị xuống rồi lại nhảy dựng lên, khuôn mặt cực đẹp nay hiện lên thần sắc bạo nộ, phảng phất coi Tổ Mộc như một con người lớn tiếng chất vấn:
“Tại sao? Ngươi tại sao lại làm vậy? Ta mới là … Tu La tộc đế quân nhất chính, ngươi tại sao không cho ta lực lượng, ngược lại không … giữ lại chút nào tống ra ngoài? Ngươi rốt cục là cho ai?”
Phía trên Tổ Mộc, quả màu nhũ trắng kia chậm rãi bính phát ra một vầng sáng tựa hồ như đang cười nhạo Trạc Nghiên chẳng biết liêm sỉ, chí bảo vốn ảm đạm nay đã phát ra quang mang mãnh liệt
Kinh ngạc nhìn quang mang trên bầu trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trạc Nghiên lạnh lùng hẳn lên, cúi đầu, nhìn nguyệt nha trong tay lầm bầm thì thào nói:
“Xem ra cái này căn bản không phải là Thiên đạo chi nhận, nếu không Thiên Mông lão gia này như thế nào lại giao cho ta? Hừ, tốt a, Thiên Mông ngươi và Tổ Mộc đang lừa gạt ra, xem ra như thế nào đối phó với truyền nhân của các ngươi!”
Vừa nói thân ảnh đã loé lên không thấy tung tích, chỉ thấy trên đỉnh núi đoàn kim quang sáng chói vẫn vờn quanh, cùng với kim quang tại Thiên Sơn kia giao hợp
Không cần phải nói, lúc này tại chân núi Thiên Sơn người ngạc nhiên không ít, ngoài trừ Hồng Quân và Tần Vũ ngoài ra những người còn lại đều mang bộ dạng ngây ngốc nhìn Huống Thiên Minh đang phiêu phù trên không trung, tất cả đều há to miệng nói không nên lời
Quanh thân Huống Thiên Minh kim quang liễu nhiễu, trường bào lúc này chỉ còn lại vẻn vẹn có một chiếc quần dài, mà nửa phần trên xem như hoàn toàn nát hết lộ ra màu da cổ đồng và thân thể hoàn mĩ, kim quang vẫn quẩn quanh, chỉ thấy phía sau lưng hắn xảy ra biến hoá mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi
Từng đạo hoa văn cổ quái cực kì từ bên hông Huống Thiên Minh xuất hiện rồi sau đó lan dần ra sau lưng, hình dáng hoa văn này trông rất cổ xưa, ngay cả Tần Vũ và Hồng Quân cũng không có cách nào nhận ra đám hoa văn cổ quái tràn ngập thân thể Huống Thiên Minh này rốt cục là biểu thị cái gì
Trên bầu trời quang mang màu vàng bỗng phát nóng hẳn lên, sau lưng Huống Thiên Minh lúc này đã kín hoa văn. Mà con ngươi của hắn lúc này đột nhiên biến thành màu đen nhánh giống như hắc động hấp dẫn ánh mắt của mọi người rồi rốt cục lại làm cho người ta không dám nhìn, tựa hồ như nếu nhìn vào liền bị hút đi linh hồn vậy. Cả chân núi Thiên Sơn một trận uy áp chậm rãi từ trên người Huống Thiên Minh phả ra
Đột nhiên … trong hư không một tiếng sét đánh vang lên, một đám mây màu đen rất nhanh tụ lại trên đầu Huống Thiên Minh, kim quang tựa hồ đối với đám mây này cực kì sợ hãi, không đợi mây đen tụ xong đã đều tiêu tán vô ảnh tung
Hồng Quân phóng thần thức muốn xem xét đám mây kia rốt cục là cái gì nhưng không có ngờ đến một đợt điện quang đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn khiến hắn thiếu chút nữa bị đánh bay khỏi mặt đất, không khỏi vừa kinh vừa sợ sau hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần
“So với Thiên tôn linh kiếp thì đại kiếp vân này còn mạnh hơn!” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Quân, Tần Vũ sắc mặt trịnh trọng nói:
“Rất kì quái, loại … kiếp vân có cường độ thế này cho dù là Chưởng khống giả cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản nhưng tai sao đột nhiên lại xuất hiện tại nơi này?”
Hồng Quân im lặng không nói gì chỉ nhìn đám mây đen kịt trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ Tu La giới và Thiên giới quả nhiên cổ quái. Huống Thiên Minh sau sáu lần biến thân lại phải tiếp kiếp lôi cường hãn như vậy, không biết hắn có thể ngăn cản được không a
Trong lúc Hồng Quân vẻ mặt lo lắng nghĩ thì Huống Thiên Minh đã xảy ra biến hoá, chỉ thấy trên hai gò má của hắn hoa văn cổ quái cũng xuất hiện, trong nháy mắt từ hai bả vai tràn xuống, khi xuống đến nơi dường như chậm rãi khắc sâu vào da mặt khiến cho Huống Thiên Minh lúc này thoạt nhìn có chút dữ tợn, lại có chút quỉ dị. Mà thân thể hắn cũng xảy ra biến đổi cực kì cổ quái
Oanh! đám mây màu đen đánh xuống một tia chớp thô tế, hung hăng bổ xuống đỉnh đầu Huống Thiên Minh. Tựa hồ đối với bên ngoài không có cảm ứng Huống Thiên Minh đã tiến sâu vào trạng thái tịch diệt, đám huyền ảo chí cực không ngừng hiện lên trong đầu hắn, một cỗ tình cảm ấm áp khiến cho hắn không tự chủ được liền đắm chìm trong đó
Tia chớp trong nháy mắt không có đánh trúng vào đỉnh đầu Huống Thiên Minh, trong lúc điện quang chớp lên da tay hắn tựa hồ như mất đi tác dụng, lại dường như biến thành hư vô, mọi người có thể quan sát rõ ràng xương cốt của Huống Thiên Minh, xương cốt với cánh cùng với mặt giống nhau đều khắc hoạ hoa văn quỉ dị
Lãnh Diễm Phỉ thất kinh kêu lên một tiếng hai mắt trắng dã ngửa mặt lên trời ngả vào trong lòng Tình Nhi, trong lòng lo lắng cho Huống Thiên Minh, đúng là bị tia chớp kia làm cho sợ đến ngất đi. Tình Nhi luống cuống tay chân đỡ lấy nàng ta, đưa một đạo nguyên khí vào cơ thể lúc đó Lãnh Diễm Phỉ mới chậm rãi tỉnh lại
Lúc này thân thể Huống Thiên Minh đã khôi phục lại nguyên trạng, thân thể to lớn sau khi bị đạo thiểm điện bổ xuống càng thêm hoàn mĩ
Oanh! Đạo chớp thứ hai đánh xuống, Huống Thiên Minh vẫn như trước không có phản ứng gì mặc cho tia chớp oanh nhập lên đại huyệt. Trong đan điền, một hạt châu đen nhánh chậm rãi ngưng kết lại, hạt châu này so với kim đan và nguyên hạch thì không giống chút nào, bề mặt sáng bóng tựa hồ bên trong đó có thứ gì đó đang lưu động
Oanh oanh oanh oanh … một đạo nối tiếp một đạo chớp không nhừng đánh vào các đại huyệt trên người Huống Thiên Minh khiến cho toàn thân hắn tóc gáy dựng đứng trông giống như con chím. Liên tục tám trăm linh chín đạo thiểm điện khiến Tần Vũ một trận kinh ngạc, một đạo thiểm điện này có thể so với mười đạo kiếp lôi của Thần vương rồi, Huống Thiên Minh cũng dường như không hề né tránh mà cứ thế chịu đủ tám trăm linh chín đạo bổ xuống thật sự khiến cho người ta tò mò
Lãnh Diễm Phỉ càng không nói nên lời, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay của Tình Nhi, sắc mặt trắng bệch hận không thể lập tức xông lên ngăn cản tia chớp đáng sợ kia, hét lên sau hồi lâu rốt cục nhớ tới Hồng Quân nàng cơ hồ khóc khẩn cầu nói:
“Tiểu quân … tiểu quân, nhanh cứu Thiên Minh đi a, tia chớp này quá đáng sợ!”
Hồng Quân nghe được Lãnh Diễm Phỉ nói không nhịn được cười khổ, cứu? dùng cái gì cứu? Trừ phi dùng Hồng Quân giới bao Huống Thiên Minh lại, tuy Hồng Quân giới uy lực cực mạnh có thể ngạnh hám kiếp lôi nhưng nếu làm như vậy Hồng Quân giới cũng sẽ suy yếu, dưới uy lực cường đại của những kiếp lôi này thì cho dù là Tần Vũ cũng không muốn tự thân nếm thử huống chi chính Hồng Quân giới đã cùng với hắn tâm thần tương giao
… điều trọng yếu nhất chính là Huống Thiên Minh giờ phút này cũng rõ ràng là không lộ ra vẻ thống khổ nào, ngược lại mang theo một tia thoả mãn và hoan hỉ. điều này khiến trong lòng Hồng Quân đã hiện lên một tia sáng tỏ, có lẽ thiên lôi này là trụ cột giúp Huống Thiên Minh biến thân lần thứ sáu
Tần Vũ lúc này cũng đã nghĩ tới, điều đó là hoàn toàn có thể, nhìn Hồng Quân mỉm cười lại liếc mắt Lãnh Diễm Phỉ đang nước mắt chảy ròng, trong mắt hiện lên một chút tán dương, nhẹ giọng nói:
“Thiên Minh vô sự, không cần lo lắng, kiếp vân này đối với hắn chỉ có ích chứ không có hại, chính là im lặng mà quan sát vạn vạn lần không nên quấy rầy hắn mới phải!”
Thanh âm của Tần Vũ rất ôn nhu, rất thấp nhưng lại trực tiếp tiến sâu vào trong đầu mọi người, bọn người Tần Vũ cũng chưa có phát giác gì, Lãnh Diễm Phỉ nghe xong Tần Vũ nói cũng hai mắt nhắm lại, hiển nhiên là bị Tần Vũ thôi miên đi
Chỉ thấy kiếp lôi sau khi đánh xuống tám trăm linh chín đạo đúng là dừng lại một chút, Tần Vũ ngửa đầu nhìn trời, đám mây màu đen lúc trước bao phủ gần mười dặm nay đã giảm đi còn không đến một dặm. Ở trung tâm đám mây tựa hồ ngưng tụ lại thành thực chất đen nhánh trông giống như tinh hạch
Đột nhiên Huống Thiên Minh ngửa mặt lên trời hống lên, cơ thể toàn thân bộc phát cả người tựa hồ như chịu phải thống khổ cùng cực hành hạ. Từng đạo quang mang bộc phát quanh thân thể, khi thì chui vào da tay khi thì thoát ra ngoài phảng phất như da tay Huống Thiên Minh đã biến thành hư ảo, căn bản không cách nào ngăn cản quang mang này
Bỗng dưng tất cả quang mang này toàn bộ dừng lại giữa không trung hợp lại thành một quang mang cường đại bao phủ Huống Thiên Minh trong đó, một thanh âm rít vang trong Thiên địa nhất thời tràn ngập khí tức trang nghiêm
Ngay tại lúc này, trên bầu trời đám mây đen đột nhiên vô thanh vô tức đánh xuống một tia chớp, tại trung tâm của tia chớp loé lên quang mang chới mắt khiến cho không người nào có thể phát hiện, thần thức có thể quan sát nhưng không cách nào hình dung ra uy lực của điện quang này, Tần Vũ sợ hãi, đó là Hỗn độn lực ngưng kết lại thành tia chớp a!
Chỉ thấy hai mắt Huống Thiên Minh đột nhiên mở ra, hai đạo quang mang loé lên một góc trời, hắn hét lớn một tiếng cứ như vậy mà điên cuồng giơ nắm tay ngạnh tiếp tia chớp thoạt nhìn còn mạnh hơn cả tám trăm linh chín đạo thiểm điện kia hợp lại
“Không …” Lãnh Diễm Phỉ vừa mới tỉnh lại nhìn thấy tình cảnh này không nhịn được thét lên chói tai sau đó lại ngất đi …