Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 332: Tế Điện (thượng)
M
ộ Dung Thiên cười nhạt nói:
- Nghe danh thượng cổ yêu thú Cùng Kỳ có những kỹ năng như là Dị độ không gian, Tinh phong huyết vũ, và còn có một kỹ năng tiếp theo đó là Quần ma loạn vũ. Hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc rằng, Quần ma loạn vũ của ngươi không thể thi triển được nữa rồi, phải không?
Không ngờ bí kỹ mà Cùng Kỳ vừa mới thi triển lại bị đối phương gọi trúng tên ngay, mà điều càng làm nó giật mình hơn là ba loại kỹ năng mà nó chỉ từng sử dụng qua một lần ở trong cuộc đại chiến giữa thần và ma, lúc đó nhân loại còn chưa có văn tự, chỉ có thể truyền miệng với nhau, theo đáng lẽ thì không thể lưu truyền lâu dài được. Trải qua hàng vạn năm như thế, đáng lẽ tên của chúng đã bị mai một trong ghi chép của lịch sử rồi mới phải.
Nhưng nó tuyệt đối không ngờ rằng, bên cạnh gã thống soái của nhân loại cũng có một nàng Vu nữ cũng mang theo ký ức lạc ấn giống mình vậy. Và nàng ta lại đúng là một vị Vu nữ cuối cùng của đại lục.
Vu nữ thần bí chính là một trong số ít những nhân loại được chư thần để ý tới từ thời viễn cổ, vì trên người họ có những loại kỹ năng không thể tưởng tượng nổi. Trong khi đó, mấy môn kỹ năng của Cùng Kỳ lại vừa khéo được lưu lại trong ký ức truyền thừa của các Vu nữ.
Quần ma loạn vũ chính là chiêu tiếp theo của Tinh phong huyết vũ. Ma chủng xen lẫn trong cuồng phong bạo vũ, rồi tự hấp thu yêu khí trong không gian và biến thành vô số hiện vật có đầy đủ sức tấn công. Kỹ năng đỉnh cấp này cũng khủng bố đáng sợ không thua gì cấm chú vậy. Chỉ là Cùng Kỳ của hôm nay không còn đủ lực lượng như xưa nữa, bằng không, với lực lượng của một cá thể, sức mạnh của nó tựa như thiên quân vạn mã vậy.
Tuy số lượng của Hủ Huyết Bệ tương đối ít, nhưng chúng lại là loại khó chơi nhất. Từ sau chiến dịch tại Thiên Địa hạp cốc, đám yêu vật đó vừa xuất hiện thì đã cải biến tình hình chiến cuộc, Mộ Dung Thiên đã không ngừng nghiên cứu biện pháp đối phó với chúng.
Hắn đã thực nghiệm với hầu hết các loại ma pháp võ kỹ thuộc các loại nguyên tố khác nhau như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, vv...., thậm chí còn sử dụng luôn cả những nguyên tố hiếm thấy như Quang Minh, Hắc Ám và Thanh hệ, vv....nhưng cuối cùng chỉ phát hiện được, ngoài Băng với Hỏa ra, tất cả những nguyên tố khác đều không có hiệu quả trí mạng đối với Hủ Huyết Bệ.
Đến cuối cùng, hắn gần như là muốn buông xuôi mọi thực nghiệm của mình, nhưng lúc đó hắn lại nhớ đến một chuyện cũ của mình.
Đó là lúc hắn vừa đến đại lục chưa bao lâu và còn đang sống tại Cách Lâm trấn. Vì để thí nghiệm việc hấp thu ma khí, hắn đã đến Ốc mã cao địa để săn loài quái vật cấp thấp nhất là Lấn ma.
Khi đó hắn đã từng chạm trán với một con Hủ Huyết Bệ, hầu như đã trở thành món mồi ngon trong miệng nó rồi, nhưng sau đó lại có chiếc Trữ vật châu vô ý bị văng ra khỏi tay và đã cứu mạng của hắn.
Mộ Dung Thiên vẫn không thể nào hiểu nỗi, một loại yêu vật còn đáng sợ hơn cả giống cương thi ở trong phim "Sinh hóa nguy cơ" (Resident Evil) vì sao sau khi nuốt vào chiếc Trữ vật châu kia của hắn thì lại bị đột tử luôn. Mãi cho tới khi gặp lại chúng lần thứ hai thì hắn mới nhớ lại chuyện cũ, đồng thời cũng ý thức ra được rất có khả năng là bên trong Trữ vật châu đã có chứa Đoạt Phách đan.
Ngoài việc đó ra, Hủ Huyết Bệ cũng chỉ có khả năng là đã bị Trữ vật châu vốn không thể tiêu hóa nổi làm cho sình bụng mà chết. Nếu đúng vậy thì thật là tức cười.
Con Hủ Huyết Bệ đó trước khi chết thì toàn thân đều biến thành đen thui, đúng là hiện trạng bị trúng độc, hơn nữa độc tính đã thông qua sự tuần hoàn của máu mà làm tăng thêm sức thương tổn cho nó. Đối với giống yêu vật hầu như là do máu cấu thành như Hủ Huyết Bệ thì chất độc kia lại càng có tác dụng nhanh hơn.
Nếu như đoán không sai thì sự tình này còn có một đột phá khác khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
Phải biết rằng, con quái vật Hủ Huyết Bệ khiến người ta luôn đau đầu kia, ngày trước khi chạm trán với Mộ Dung Thiên tại Ốc Mã cao địa gần Cách Lâm trấn, nó hầu như là bị giết chết trong chỉ một giây.
Vì thận trọng, Mộ Dung Thiên đã bỏ ra không ít khí lực cố ý bắt sống vài con Hủ Huyết Bệ để nếm thử, nhưng kết quả không hề giống lúc trước.
Chỉ tiếc là tài liệu để chế luyện Đoạt Phách đan ở trên đại lục rất khan hiếm. Ngày trước vì muốn luyện được viên đầu tiên, Mộ Dung Thiên đã phải tìm khắp hết những vùng núi non ở phụ cận Cách Lâm trấn thì mới đủ phân lượng để chế luyện được một viên mà thôi. Hơn nữa, Lam Nguyệt đế quốc là nơi có nhiều thực vật nhất ở trên đại lục. Tại hải quốc, nguyên liệu để chế luyện Đoạt Phách còn ít đến đáng thương.
Trong thời gian tiến hành du kích chiến, mỗi khi dừng lại ở đâu đó, Mộ Dung Thiên liền phái thủ hạ và dân chúng đi khắp nơi để tìm kiếm. Cho đến hôm nay cũng chỉ có thể thu hoạch được bốn mươi sáu viên mà thôi.
Cũng may qua sự nghiên cứu của hắn, nó còn cho thấy một thành quả khác, đó là những Đoạt Phách bột phấn ít ỏi đó cũng đủ khiến cho đám Hủ Huyết Bệ hồn phi phách tán.
Bên trong một chiếc bình nhỏ chứa đầy chất hóa học cũng đủ giết hết cá trong một cái ao.
Bốn mươi lăm viên Đoạt Phách cũng đủ để giết mấy ngàn con cá trong hồ như đám Hủ Huyết Bệ kia vậy.
Đương nhiên, đám Hủ Huyết Bệ đó không thể nào vô duyên vô cớ mà nuốt Đoạt Phách vào bụng, hơn nữa nếu để mỗi con yêu vật nuốt một viên Đoạt Phách thì lại quá lãng phí đi.
Vì vậy mà Mộ Dung Thiên đã tốn hết tâm tư để diễn ra màn kịch này. Thì ra Hỏa hải dung nham của hỗn hợp ma pháp trận chỉ là một thủ thuật để che mắt kẻ địch, hắn hiểu rất rõ nó sẽ không thể nào tiêu diệt đám Hủ Huyết Bệ triệt để được, trừ phi là Cùng Kỳ ngốc đến nỗi tập trung chúng lại một chỗ, vậy thì phạm vi của trận pháp sẽ không cần phải mở rộng, và cũng nhờ vậy mà uy lực sẽ tăng mạnh hơn nhiều, tất đã có thể đốt chúng ra thành tro bụi luôn.
Đương nhiên, Cùng Kỳ sẽ không giẫm lên vết xe đổ của lần trước.
Tuy nhiên, Hỏa hải dung nham còn là cơ sở tốt cho bước đầu hạ độc. Hỏa diễm khiến cho Hủ Huyết Bệ phải hấp thu nước máu để tái sinh trở lại, mà Thổ hệ kỹ năng lại tạo ra cái hồ chứa nước. Do đó, số lượng bột Đoạt Phách vốn ít ỏi sẽ không bị pha loãng mà làm giảm đi độc tính, và thậm chí còn mất đi hiệu lực của nó.
Đó là một cuộc mạo hiểm cực kỳ lớn mật, khiến người ta phải nơm nớp lo sợ, mà nếu như chiến lược tràn đầy sức dụ hoặc này mà bị thất bại, vậy thì mọi người chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Cũng may là ông trời vẫn còn đoái hoài tới một kẻ luôn có dũng khí, to gan lớn mật, và có tinh thần mạo hiểm như Mộ Dung Thiên. Cuối cùng hắn đã thành công.
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào vận khí không thì vẫn chưa đủ, mà còn phải tính toán kỹ lưỡng và nắm rõ cuộc diện chiến đấu như lòng bàn tay nữa.
Vận mệnh của Mộ Dung Thiên đã được định sẵn là sẽ bị ràng buộc chặt chẽ với đám yêu vật đáng ghét này rồi.
Lần đầu tiên nó xuất hiện đã tạo ra sự uy hiếp lớn nhất đến sinh mạng của hắn, và cũng từ đó mà dẫn dắt hắn từ một người dân bình thường rẽ sang một bước ngoặc quan trọng của một cường giả.
Lần thứ hai đám yêu vật này xuất hiện thì Mễ Kỳ Tư liền bị rơi vào tình huống "binh bại như núi đổ", thành trì giữ không được, đến sau cùng thì mới có thể nghịch chuyển được lương cơ.
Sau khi kế hoạch thành công, lòng tin của Mộ Dung Thiên đại tăng, thật không gì sánh nổi. Còn trong lòng Cùng Kỳ thì rất hoang mang khó hiểu, nó nhìn đám Hủ Huyết Bệ bị biến thành những vũng nước đen ở dưới mặt đất mà hầu như không tin nổi vào mắt mình. Chúng chính là đám thủ hạ đã khiến cho nó cảm thấy tự hào nhất, nhưng không ngờ bây giờ lại mềm nhũn còn hơn những cánh hoa mỏng manh nhất nữa.
Trước kia gặp trắc trở trên Liệt Duyên bình nguyên, ít nhất còn biết được nguyên nhân vì đâu, nhưng hiện tại thì dù có nghĩ nát óc cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nhìn bộ mặt đang mỉm cười chế giễu của gã thống soái nhân loại ở phía trước mặt, tự nhiên Cùng Kỳ chợt cảm thấy tinh thần sa sút trầm trọng.
Giống sinh vật hạ đẳng vốn chỉ biết sử dụng công cụ thiên nhiên mà từ trước tới giờ ở trong mắt nó chưa từng thay đổi chút nào, vậy mà không ngờ họ đã trưởng thành và trở nên thâm sâu khó lường, ngay cả thượng cổ yêu thú cũng không thể nắm bắt và nhìn thấu tâm can được.
Chúa tể của đại lục ngày hôm nay cũng không chỉ có hư danh mà thôi.
Cùng Kỳ đột nhiên nhớ tới một việc kỳ quái. Toán quân nhân loại ở trước mắt đây có hầu hết là bá tánh bình dân, thế cớ sao trong suốt quá trình bị rượt đuổi thì họ lại có quá nhiều cát bụi che khuất như vậy? Nếu như họ cứ tiếp tục như thế, địch quân nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng khi đến được đầm Phong Ấn, dựa vào hoàn cảnh có lợi cho Pháp Ly thì họ sẽ được an toàn, vì vậy nên mới muốn khoe khoang kế sách tuyệt diệu một chút, nhân tiện cũng đả kích phe mình một phen?
Với cá tính thận trọng của gã thống soái của đối phương, điều đó hiển nhiên không hợp tình lý chút nào.
Một khi đã giải trừ đi sự yểm hộ của cát bụi, vậy thì toàn bộ thực lực của họ sẽ lọt hết vào mắt phe mình, vậy thì sẽ có thể phát sinh ra biến cố thật không thể tưởng tượng nổi.
Do đó mà loại bỏ đi khả năng khoe khoang để đả kích sĩ khí phe mình, mà giải thích duy nhất còn lại chính là vì họ cố ý làm vậy, nhằm mục đích diệt trừ đám Hủ Huyết Bệ chẳng khác nào những cái đinh trong mắt kia!
Lại thêm gã thống soái nhân loại đã một hơi gọi ra được những bí kỹ của mình là "Dị độ không gian", "Tinh phong huyết vũ", vv....tựa hồ như hắn đã sớm đoán ra được là mình sẽ sử dụng chúng vậy.
Từng giọt mồ hôi toát ra ở trên mặt Cùng Kỳ. Từ cuộc chiến cứu viện tại Liệt Duyên bình nguyên, cùng với cuộc truy kích và phản kích tại đầm Phong Ấn, tất cả từ đầu đến cuối đều do đối phương nắm gọn trong lòng bàn tay!
Mục tiêu thứ nhất của đối phương là số quân ma thú còn lại tại Liệt Duyên bình nguyên, và mục tiêu thứ hai của họ chính là đám Hủ Huyết Bệ!
Quả nhiên là liên hoàn kế trong kế thật độc ác!
Không, phải nói là liên hoàn tam trọng kế, vì mục tiêu thứ ba chính là bản thân mình. Bởi vì sau khi thi triển Tinh phong huyết vũ, yêu lực của mình đã giảm sút đáng kể, đồng thời còn thoát ly khỏi quân chủ lực, nên tình cảnh hiện nay của mình đúng là cực kỳ ngặt nghèo.
Cầm tặc tiên cầm vương! (Bắt giặc thì trước tiên phải bắt chúa đảng!)
Mục quan âm u của thống soái nhân loại tựa như ánh mắt của chim ưng đang rình con mồi lại càng nói rõ lên ý đồ của hắn. Điều đó càng chứng minh cho suy đoán của Cùng Kỳ là không sai.
Không chút do dự, Cùng Kỳ vội vỗ cánh bay đi, mặc dù lực lượng còn lâu lắm mới khôi phục được, nhưng năng lực phi hành vẫn không bị mất đi, chỉ là tốc độ chậm đi thôi.
Giữ lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốn? Đạo lý này nó cũng hiểu rất rõ kia mà.