Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 343: Phản Kích Cuối Cùng
C
ao Kiến Viễn muốn thuyết phục Cao Thành Tùng, khiến ông cho rằng chính mình có thể nắm chắc việc này, thực ra căn bản là y tiếc mấy trăm triệu sắp tới tay. Chỉ bằng số tiền hai trăm triệu nhân dân tệ hiện có trong tay, sau này tới nước ngoài, cũng chưa chắc đã đủ dùng cho cả đời.
Cao Thành Tùng ở ngoài cuộc tỉnh táo, thấy người trong cuộc u mê, nghe thấy Cao Kiến Viễn nói như vậy, trong lòng càng khiếp sợ quỷ kế của Hạ Tưởng, gần như là đem Cao Kiến Viễn đùa bỡn trong lòng bàn tay, mà Cao Kiến Viễn vẫn còn tự cho là đúng, là nó đã nắm hết mọi việc trong tay, thật sự hết sức khờ dại! Ông ta lấy giọng điệu chân thật, tin cậy nói:
- Chuyện này không thể bàn bạc được, trong vòng hai ngày, con phải đem toàn bộ tiền mặt chuyển đến nước ngoài, trong vòng một tuần phải làm xong thủ tục xuất ngoại, đi đi, và cũng đừng trở về nữa.
Cao Thành Tùng lập tức ngắt điện thoại, lại lấy một chiếc điện thoại khác gọi:
- Yến Ca, phái người âm thầm theo dõi Tống Triêu Độ, phải bám sát chặt chẽ từng nhất cử nhất động của ông ta, bất cứ khi nào ông ta đi đâu thì phải báo cáo cho tôi. Nếu cần thiết, có thể sử dụng cả biện pháp đặt máy nghe trộm tất cả các cuộc điện thoại của ông ta
Ngừng một chút lại nói
- Tôi còn muốn theo dõi luôn cả Hạ Tưởng nữa.
- Hạ Tưởng? Hạ Tưởng là ai vậy?
Yến Ca thân là Phó giám đốc sở công an, cũng là một trong những tâm phúc của Cao Thành Tùng. Nói đến Tống Triêu Độ, Yến Ca cũng có chút ấn tượng, nhưng Hạ Tưởng là ai, hắn không thể nghĩ ra.
- Phó chủ tịch huyện An.
Cao Thành Tùng cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói ngắn gọn như vậy, lại nhấn mạnh
- Đều phải giám sát chặt chẽ cả hai người, không thể bỏ qua. Nếu giữa bọn họ có liên hệ điện thoại, nhất định phải đưa nội dung cuộc trò chuyện cho tôi biết.
Yến Ca dở khóc dở cười mà buông điện thoại, một là hắn đường đường là Phó giám đốc công an sở, phải dùng cách này, đi nghe trộm một Phó chủ tịch huyện, không phải đại tài tiểu dụng (không biết trọng nhân tài – giết gà dùng dao mổ trâu) thì là cái gì? Bình thường người có thể khiến mình ra mặt nghe trộm người khác, trừ phi người đó phải ở cấp sở trở lên? Hạ Tưởng không biết là người có mặt mũi như thế nào, mà khiến mình phải quan tâm đến một cán bộ cấp phó huyện.
Bí thư Cao có lệnh phải lập tức làm theo, Yến Ca lập tức bảo Tiểu Kế tự mình đi theo dõi Tống Triêu Độ, mặt khác cử người khác đi theo dõi Hạ Tưởng, đồng thời dùng cả máy nghe trộm, bắt đầu nghe trộm Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng.
Yến Ca tuy rằng là Phó giám đốc sở công an, nhưng các mối quan hệ của ông ta cực lớn, ở Cục An ninh Quốc gia cũng có các mối quan hệ không kém.
Mà lúc này, Hạ Tưởng vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Sáng sớm Chủ nhật, Hạ Tưởng còn đang ngủ, đã có điện thoại đánh thức. Vốn đêm qua hắn muốn thừa cơ bắt Tào Thù Lê, không ngờ không gặp may khi cô đến kỳ. Hắn đành hậm hực rồi ngủ, có thể vì trong lòng đang buồn bực, phải ngủ ở góc, mãi cho đến sáng còn chưa thức dậy, lúc này điện thoại lại vang lên dồn dập.
Tiêu Ngũ gọi tới.
Khi hắn và Cao Kiến Viễn lại một lần nữa bàn bạc, đột nhiên Cao Kiến Viễn lại bỏ dở, nói không bán bất động sản Lĩnh Tiên nữa, mà có sự sắp đặt khác, cụ thể là cái gì, Cao Kiến Viễn không chịu lộ ra, chỉ bảo Tiêu Ngũ về sau không cần gặp và liên hệ lại với anh ta nữa.
- Cái gì?
Hạ Tưởng liền tỉnh ngủ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên Cao Kiến Viễn thay đổi, khẳng định là đã phát hiện ra sơ hở, chẳng lẽ y đã phát hiện ra ý đồ của mình? Không thể có khả năng như vậy được, y không thể nghĩ đến khả năng mình muốn y ở lại trong nước, hơn nữa ở Bắc Kinh tạm thời không có truyền đến tin tức của Cao Thành Tùng!
Chẳng lẽ là người ở phía sau Cao Thành Tùng đã lộ ra thông tin gì cho ông ta, khiến cho Cao Thành Tùng cảnh giác, nên bắt Cao Kiến Viễn trước tiên phải trốn ra nước ngoài? Không được, không thể lại một lần nữa để Cao Kiến Viễn thong dong bỏ chạy, từ nay về sau lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định phải nghĩ ra biện pháp giữ hắn ở lại!
Hạ Tưởng giải thích với Tiêu Ngũ:
- Lập tức gọi cho Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, bảo bọn họ đến trụ sở bất động sản Giang Sơn để thảo luận tình hình.
Sau đó hắn gọi điện thoại gấp cho Nghiêm Tiểu Thì. Còn chưa kịp gọi, Nghiêm Thì cũng đã gọi lại, cô vội vàng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, không hay rồi, Kiến Viễn lại thay đổi chủ ý, anh ta chuẩn bị đem toàn bộ tài sản chuyển đến nước ngoài, hơn nữa dường như đang khẩn cấp lo việc làm thủ tục xuất ngoại. tôi nên làm gì bây giờ?
Giọng nói của cô tỏ ra bất lực và không biết làm sao, hoàn toàn chờ mong vào Hạ Tưởng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.
- Đừng vội, Tiểu Thì, trước tiên bình tĩnh một chút.
Hạ Tưởng chậm rãi lấy lại bình tĩnh, hiện tại hắn đã đoán được, chắc là Cao Kiến Viễn nghe được phong thanh điều gì đó, mới có như thế mà đã sốt ruột muốn trốn đi, mặc kệ là như thế nào, đầu tiên phải tìm hắn và giữ hắn lại, nếu không kiếm củi ba năm lại bị thiêu trong một giờ.
- Hãy nghe tôi nói, cô trước tiên ổn định tinh thần, rồi gọi cho anh ta, nói rằng theo tin tức tin cậy, bất động sản Giang Sơn đang âm thầm gom góp tiền, trên cơ bản đã đáp ứng chào giá với mức giá một tỷ. Tuy nhiên tiền trong tay bọn họ không nhiều như vậy, cho nên cùng lúc có thể ép giá, cùng lúc đó ở chung quanh chuẩn bị tiền, hiện trong tay đã có 7 trăm triệu, đại khái là có một tuần, có thể thu xếp được
Chỉ có thể tung ra miếng mồi lớn, tiếp tục hứa những điều có lợi với Cao Kiến Viễn, mới có thể giữ y lại. Đương nhiên, theo cách khác lại tiếp tục làm y mê muội, khiến y hạ thấp cảnh giác tới mức thấp nhất rồi nói tiếp!
- Chỉ cần khoảng một tuần là có thể giải quyết được, cô nghĩ cách giữ Kiến Viễn lại nhé. Tôi cũng không đơn thuần mà muốn giúp anh ta, mà là muốn ở giữa lấy một chút chi phí trung gian, đương nhiên mọi việc sau khi hoàn thành, cô cũng được nhận phần xứng đáng, coi như cuộc sống được bảo đảm.
Nghiêm Tiểu Thì đã không còn cách nào khác, Hạ Tưởng nói gì cô liền nghe theo, liên tục gật đầu, cũng không nghĩ tới việc cô đang nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng, hắn căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Hạ Tưởng còn muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa lúc đó lại có điện thoại khác gọi tới, liền giải thích với Nghiêm Tiểu Thì vài câu:
- Chờ tôi nghe điện thoại, rồi chúng ta sẽ gặp nhau, cô đi trước tìm Kiến Viễn, chuyển lời nói của tôi tới anh ta.
Hạ Tưởng ngắt điện thoại với Nghiêm Tiểu Thì, nghe cuộc điện thoại tiếp theo là của Tôn Hiện Vĩ.
- Tôi ở dưới lầu chờ anh.
Hạ Tưởng vội vàng xuống lầu, nên chỉ kịp nói với Tào Thù Lê một tiếng, bảo cô ở nhà. Cũng không nói gì hơn, rồi đi xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc Audi của Tôn Hiện Vĩ đang đậu ở cửa tiểu khu. Hắn lên xe, thấy Tôn Hiện Vĩ tự mình lái xe. Liền hỏi:
- Lái xe đâu?
- Lên xe đi đã
Vẻ mặt Tôn Hiện Vĩ vội vàng, Hạ Tưởng vừa lên xe, liền vội vàng đạp ga chạy như bay về phía trước, cứ thế mà đi.
Hai người đi rồi, có một người thò đầu đi ra khỏi quầy bách hóa, trong tay cầm một hộp thuốc, nhìn ô tô đã chạy xa, lấy bộ đàm nhỏ trên người nhỏ giọng nói:
- Hai người đó đang ở trên một chiếc xe Audi, biển số xe là… Chú ý theo dõi chiếc xe đó.
Một lát sau, trong bộ đàm truyền đến âm thanh:
- Được rồi!
- Tôi nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ, vừa lúc lại đang có việc gần đây, nên chạy tới đây tìm anh.
Tôn Hiện Vĩ nhìn về phía sau vài lần, không thấy chiếc xe nào nghi ngờ chạy sau nữa mới nói:
- Cao Kiến Viễn có biểu hiện khác thường, có thể chứng minh y đã phát hiện ra điều gì đó, có phải y đã biết mục đích của chúng ta là muốn thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên không?
Tôn Hiện Vĩ cũng không biết có người đang theo dõi và giám sát Hạ Tưởng, tuy nhiên cảm thấy có chuyện khác thường, theo bản năng nên có chút cảnh giác. Bởi vì mọi việc đột nhiên phát sinh như vậy, trong lúc đó anh ta vẫn chú ý đến việc đàm phán của bất động sản Giang Sơn và bất động sản Lĩnh Tiên, cũng tràn đầy tin tưởng rằng có thể thâu tóm hợp pháp bất động sản Lĩnh Tiên. Số tiền mà Cao Kiến Viễn chuyển về vừa lúc bổ khuyết lỗ hổng tài chính của bất động sản Lĩnh Tiên. Đến lúc đó bất động sản Giang Sơn có thể thoái mái tiếp quản bất động sản Lĩnh Tiên mà không có vấn đề gì, khiến nhà nước giảm được một gánh nặng.
Không nghĩ tới thành công sắp tới gần, đột nhiên Cao Kiến Viễn lại chuyển toàn bộ tiền ra nước ngoài, Tôn Hiện Vĩ thấy không cam lòng, sắp có cơ hội tốt để ra tay, thế mà lại thất bại trong gang tấc, khiến ai trong lòng cũng thấy buồn bực, khó chịu.
- Có thể là Bí thư Cao nghe được phong thanh điều gì, muốn Cao Kiến Viễn đi nước ngoài để tránh sóng gió.
Hạ Tưởng cũng không biết hắn bị người theo dõi và nghe trộm, không khỏi lo lắng mà nói:
- Hiện Vĩ, anh có cách gì không, chỉ trong hai ngày phải gom được một tỷ, cho dù chỉ là biểu hiện trên sổ sách cũng được? như vậy sẽ khiến Cao Kiến Viễn động lòng, mới có thể kéo y lại được. Sau đó nghĩ cách đem đóng băng tài khoản của bất động sản Lĩnh Tiên, làm y không thể đem tiền chuyển đi nước ngoài được.
Tôn Hiện Vĩ suy nghĩ một lát, nói:
- Tôi cần thời gian là ba ngày, vì số tiền như vậy không nhỏ tí nào, cần phải thu gom từ rất nhiều nguồn. Chỉ cần cậu có thể ngăn cản Cao Kiến Viễn trong ba ngày, tôi sẽ khiến y phải động lòng. Sau đó nếu đồng ý ký hợp đồng, sẽ đến giai đoạn tiếp theo, tiền của y đã nằm trong tay chúng ta, không thể chuyển đi được!
- Được, tôi sẽ cố gắng giữ y trong ba ngày, chuyện của y giao cho anh làm.
Hạ Tưởng kiên định nói, hiện tại đang ở giai đoạn quan trọng, có lẽ sắp đến lúc kết thúc. Nếu chẳng may lúc này khiến Cao Kiến Viễn bỏ chạy, quả thật ai cũng phải tức giận, vì trước đây đã bỏ biết bao công sức.
Đi đến nửa đường, Hạ Tưởng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó liền nói:
- Tôi không tới công ty nữa, anh đến phía trước rồi thả tôi xuống. Đột nhiên Cao Kiến Viễn lại thay đổi như vậy, tôi phải âm thầm nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, bây giờ nhất định phải cẩn thận, chúng ta tính kế đối với người khác thì đồng thời cũng phải đề phòng có người theo dõi và vân vân, đề phòng người khác bày mưu tính kế ở sau lưng chúng ta.
Tôn Hiện Vĩ gật đầu:
- Cậu nói đúng, dù sao Cao Thành Tùng cũng là Bí thư Tỉnh ủy, thế lực to lớn, khẳng định rằng sẽ có những điểm mà chúng ta không thể suy nghĩ nổi. Tôi đề nghị, cậu đổi số điện thoại khác để chúng ta liên hệ cho tiện, số cũ giữ lại thì chỉ nói đến chuyện công việc thôi. Nếu chẳng may, tôi chỉ nói là nếu chẳng may có người có ý xấu, theo lời cậu nói, sẽ có khả năng theo dõi, nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng ta, bày đủ trò như vậy, đến lúc đó sẽ khiến chúng ta bị động.
Suy cho cùng thì vẫn là Tôn Hiện Vĩ có nhiều kinh nghiệm, trước kia y làm kinh doanh, khả năng cũng đã sử dụng không ít thủ đoạn, nên hiện tại đối với chuyện đang xảy ra trước mắt lại có thể áp dụng được những kinh nghiệm đã từng trải qua.
Tôn Hiện Vĩ và Hạ Tưởng đều thật không ngờ, lúc Tôn Hiện Vĩ nhất thời nảy sinh ý tưởng, trong lúc đó vô ý nói một câu, không ngờ khiến Cao Thành Tùng dày công sắp đặt người theo dõi, giám sát khiến kế hoạch bị thất bại. Nếu Cao Thành Tùng biết rõ chân tướng sự việc, chắc chắn sẽ bực tức đến hộc ra máu.
Hạ Tưởng cảm ơn rồi gật đầu, lại hỏi một câu:
- Nếu anh lo lắng trở thành kẻ địch của Bí thư Tỉnh ủy, anh có thể rút lui.
Tôn Hiện Vĩ cười ha hả:
- Cậu nói gì? Tôi là người nhát gan, sợ phiền phức sao? Nếu tôi nhát gan thì cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Vả lại bọn họ là đối phó với cậu, tôi chỉ đứng ở phía sau thôi. Hơn nữa tất cả đều kinh doanh hợp pháp, cho dù phải thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên, cũng sẽ hợp pháp hóa các thủ tục, chẳng lẽ Bí thư Tỉnh ủy sẽ ngăn cản hoạt động kinh doanh hợp pháp sao? Ông ta còn không rảnh để làm như vậy đâu? Ha ha.
Hạ Tưởng yên tâm, cười mắng một câu:
- Dù sao tôi cũng là mục tiêu của bọn họ, từ đầu tới cuối anh đều ở sau lưng điều khiển. Anh đi đi, mau đi tìm được mấy người Tiêu Ngũ, tôi sẽ không lộ diện, đỡ phải bị có người theo dõi, nếu mà bị theo tới tận trụ sở thì không tốt lắm. Chờ tôi đổi số mới, sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Hạ Tưởng xuống xe ngay tại ven đường, đứng ở đó giả vờ gọi điện thoại, cẩn thận quan sát xung quanh, không phát hiện ra ai khả nghi, lúc này mới cất điện thoại, quay người đi.
Hạ Tưởng không biết là hắn và Tôn Hiện Vĩ đều cẩn thận, khiến bọn họ có thể tránh những được khó khăn, nếu không giả sử người theo dõi ở phía sau sẽ phát hiện ra gốc gác của sự việc!
Hạ Tưởng xuống xe, người theo dõi phía sau do dự một chút, quyết định theo dõi Hạ Tưởng vì chiếc xe Audi có Tôn Hiện Vĩ không phải là mục tiêu của bọn họ. Nhưng Hạ Tưởng rất cảnh giác, giả vờ gọi điện thoại, phía sau lại bảo người đem xe đứng chờ một bên, sợ bị họ phát hiện, khi bọn họ lại nhìn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đã nói xong điện thoại, quay người quẹo vào một ngõ tắt nhỏ.
Ngỏ tắt nhỏ tuy rằng xe cộ có thể qua lại, nhưng cũng là đường một chiều. Nếu lái xe từ hướng tây đi hướng đông theo Hạ Tưởng, tất nhiên sẽ phải đi ngược chiều. Người theo dõi vừa thấy cảnh sát giao thông xuất hiện, nghĩ rằng mình đã đi ngược chiều, nên bị cảnh sát giao thông chặn lại, chắc chắn sẽ làm người khác chú ý. Người theo dõi có hai người, một người lái xe, một người phụ trách theo dõi, hai người bàn bạc với nhau, để lái xe điều khiển xe đi trước, người theo dõi xuống xe đi bộ theo dõi Hạ Tưởng, để phòng ngừa Hạ Tưởng thừa cơ bỏ trốn.
Tuy nhiên hai người cũng không dám khẳng định Hạ Tưởng có phát hiện ra bọn họ hay không.
Sau khi hai người bàn bạc xong, bắt đầu phân nhau ra hành động. Người theo dõi xuống xe, đi theo phía sau Hạ Tưởng, không dời mắt khỏi nhất cử nhất động của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thật không có phát hiện ra có người theo dõi ở phía sau.
Hắn cũng thật không ngờ đột nhiên Cao Thành Tùng lại nghĩ thông suốt, đoán được là Tống Triêu Độ ở sau lưng làm ra mọi chuyện, cũng đưa hắn trở thành hầu cận quan trọng của Tống Triêu Độ đến mức phải cử nhân viên an ninh quốc gia theo dõi. Đúng là xem trọng hắn rất nhiều. Chỉ có điều Hạ Tưởng cảm thấy không khí có chút bất thường nhưng cũng không có nghĩ nhiều. Bởi vì lần trước Hứa Đại Căn theo dõi chuyện của hắn cũng bị hắn phát hiện, hắn ít nhiều có sự coi thường, cho rằng chỉ cần có người theo dõi hắn, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra, nhưng hắn không biết rằng, lúc này người ở sau lưng theo dõi hắn chính là nhân viên an ninh quốc gia, đã được trải qua quá trình huấn luyện chuyện nghiệp, trình độ theo dõi của Hứa Đại Căn không thể so sánh nổi.
Cho nên Hạ Tưởng vẫn bị theo dõi suốt mấy con phố, mà không phát hiện ra chuyện gì bất thường.
Dọc đường đi hắn lại gọi hai cuộc điện thoại, sau đó đến một cửa hàng bán điện thoại di động, mua một cái điện thoại mới, lo nghĩ như vậy liền mua mấy cái sim. Sau đó liền lắp vào, lại nhắn tin số điện thoại mới cho Tôn Hiện Vĩ, để anh ta có thể tiện liên hệ trong thời gian này.
Thay đổi sim xong, Hạ Tưởng quay người đi ra khỏi cửa hàng bán điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Tào Thù Lê bảo rằng vẫn bình thường. Buổi sáng vội vàng ra khỏi nhà, chắc là khiến cô lo lắng lắm, bây giờ không như trước kia nữa, bây giờ hắn đã là của cô rồi.
Điện thoại vừa gọi đã kết nối được, quả nhiên cô sốt ruột hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Hạ Tưởng giải thích qua loa vài câu, không muốn cô nghĩ nhiều, nên mọi việc hắn đều bảo tốt, khiến cô yên tâm ở nhà, không phải chạy khắp nơi. Hạ Tưởng không dám nói nhiều trên điện thoại, nếu không phải vì muốn Tào Thù Lê yên tâm, hắn thà rằng không làm việc này.
Chỉ có điều khi hắn sắp nói xong điện thoại, đột nhiên khóe mắt phát hiện có một người ngồi trên chiếc ghế dài xa xa, ánh mắt y lơ đãng mà đảo qua liếc đến một cái vào tầm mắt Hạ Tưởng, vừa lúc đang bị hắn nhìn
Ánh mắt y dường như không có ý định gì mà chỉ thoáng nhìn, nhưng bỗng nhiên trong lòng Hạ Tưởng căng thẳng, theo bản năng cảm giác người này không phải người xa lạ, đang đi trên đường. Vì sao đột nhiên lại có cảm giác này? Bởi vì trước đây Hạ Tưởng đã cùng chú luyện võ, đã luyện được ánh mắt nhanh nhậy, có đôi khi trong lúc vô ý nhìn người khác liếc mắt một cái, cũng có thể có được sự nhạy bén và cảnh giác.
Người này chắc là có vấn đề, trong ánh mắt anh ta không có thiện ý, tuy rằng chỉ làm bộ vô tình nhìn qua, nhưng rõ ràng có thể thấy được, trong mắt y có ý nhìn kỹ và theo dõi. Thật sự là đang bị theo dõi sao? Hạ Tưởng trong lòng kinh ngạc, mình không phải là người theo dõi chuyên nghiệp, nếu nghe Tiêu Ngũ nói, có thể dễ dàng nhận ra người trước mắt có phải có dụng ý hay không!
Tuy nhiên mặc kệ là như thế nào cứ cẩn thận vẫn hơn.
Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ, gọi ngay cho Tiêu Ngũ liền nói:
- Lát nữa, anh hãy đến quảng trưởng Thiên Hạ, ở sau theo sát tôi, chú ý quan sát phía sau một chút xem có phải có người đang theo dõi tôi hay không. Trở về không cần liên lạc với tôi, chỉ cần âm thầm để ý xem có phát hiện ra có vấn đề gì không là được.
Tiêu Ngũ đang cùng Tôn Hiện Vĩ thảo luận tình hình, vừa nghe đến việc Hạ Tưởng vừa nói, vội vàng nói:
- Tôi lập tức đến đến ngay, anh làm bộ không phát hiện ra điều gì, cứ bình thường đi lại ở khắp nơi, nếu phải làm cái gì thì làm cái đó, càng bình thường càng tốt.
Hạ Tưởng vừa nghe thì biết Tiêu Ngũ rất có kinh nghiệm, nếu hắn nghĩ có người theo dõi, hôm nay lại là cuối tuần, đang muốn đưa Tào Thù Lê đi chơi mà lại thế này thì không tốt lắm, đành phải gọi cho Nghiêm Tiểu Thì:
- Tiểu Thì, tôi có việc muốn nói với cô, tôi ở quảng trường Thiên Hạ chờ cô, được không?
Nghiêm Tiểu Thì đang bị bao nhiêu chuyện xoay quanh, không biết phải làm thế nào, vừa nghe đến Hạ Tưởng gọi tới, lập tức đồng ý một tiếng, rối lái xe thẳng đến quảng trường Thiên Hạ
Hạ Tưởng cũng ngồi trên một ghế dài, giả vờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghĩ thầm rằng cứ thả thi gan với nhau, xem ai sẽ lộ ra sai sót trước? Hắn nhìn qua một khe hở về phía cách đó không xa thấy một người đàn ông, anh ta đứng dậy đi đến một quán trước mặt mua thức ăn cho bồ câu, liền mua một gói hạt ngô, sau đó tới quảng trường trung tâm, đem hạt ngô để ở trong lòng bàn tay, vươn tay rồi thả cho bồ câu ăn.
Giờ này mà vẫn có tâm trí nhàn nhã như vậy sao? Hạ Tưởng cười thầm, chú ý quan sát trong chốc lát, thấy lúc này bồ câu đã vây xung quanh anh ta, rồi anh ta chậm rãi đi dạo, cách hắn ngày càng xa, cuối cùng đi tới quảng trường bên cạnh, quay người quẹo vào một chỗ rồi biến mất.
Chẳng lẽ là do mình quá đa nghi? Đột nhiên trong lúc đó Hạ Tưởng nghĩ mình đã phán đoán sai, có phải đã trông gà hóa cuốc không? Có lẽ anh ta chỉ là một người qua đường bình thường, lại bị mình nghi là kẻ theo dõi. Hạ Tưởng cười thầm chính mình, chỉ sợ với cấp bậc của mình, chưa đến mức phải dùng nhân viên an ninh quốc gia đi theo dõi và nghe trộm?