Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 340: Đến Trở Mặt Cũng Không Còn Sức (10)
C
hương 340: Đến trở mặt cũng không còn sức (10)
Editor: May
"Cô là bạn gái của anh Dĩ Nam, nhưng cô lại hôn môi ở ban ngày ban mặt với người đàn ông khác, còn hèn hạ ti tiện nói với người ta, đêm nay đi với anh ta. Đường Noãn, rốt cuộc cô hạ tiện bao nhiêu, quá thiếu đàn ông à, có thể làm người không có hạn cuối như vậy, cô cũng không sợ gặp báo ứng ư? Cô..."
"Tống Thanh Xuân." Có lẽ ở dưới sự phẫn nộ, Tống Thanh Xuân đã nói quá khó nghe, chính Đường Noãn cũng có chút nghe không vô, đột nhiên liền lạnh giọng cắt đứt lời nói của cô: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy cô có chút lo chuyện bao đồng sao? Tôi yêu như thế nào, tôi yêu và ngủ với đàn ông nào, có liên quan với cô ư?"
"Sao cô lại phạm tiện như vậy, không có quan hệ gì với tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không khoan dung cô có lỗi với anh Dĩ Nam." Tống Thanh Xuân căm tức nhìn Đường Noãn, đáy mắt thoáng hiện một chút ác liệt.
Đường Noãn chế nhạo cười khẽ một tiếng: "Thế nào? Thấy tôi gánh danh hiệu bạn gái của Tần Dĩ Nam, nhưng lại ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, nên đau lòng à? Tống Thanh Xuân, cô thật sự buồn cười, không phải cô nói cô không yêu Tần Dĩ Nam ư? Nếu cô không yêu, vậy sao cô còn phải kích động như thế, chẳng lẽ trước đó cô luôn đang miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, thật ra đáy lòng của cô vẫn rất yêu anh ta?"
"Đường Noãn, cô bớt ở chỗ này níu lấy chuyện tôi từng thích anh Dĩ Nam không buông, dù cho tôi chưa từng thích anh Dĩ Nam, nhưng nếu tôi vừa nhìn thấy hình ảnh như thế, tôi vẫn sẽ xông qua đây chặn cô lại!" Trong nháy mắt, ánh mắt Tống Thanh Xuân trở nên hơi nghiêm túc đứng đắn, cô trầm mặc một lát, ngữ khí mở miệng lần nữa không còn kích động như vừa rồi: "Đường Noãn, rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam không?"
"Nếu như cô đơn thuần chỉ bởi vì chán ghét tôi, mới luôn bám lấy Tần Dĩ Nam không buông, như vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, cô thật sự không cần phải làm như vậy..."
"Không cần sao? Tôi thấy bộ dáng giận không thể nuốt như vậy của cô, tôi cảm thấy rất cần thiết nha..." Đường Noãn cúi đầu, thưởng thức móng tay mình đã làm tỉ mỉ, mở miệng lời nói đặc biệt lười nhác: "Còn có, không phải cô vẫn luôn hỏi tôi, có thích Tần Dĩ Nam hay không ư? Tôi có thích anh ta hay không, năm năm trước tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với cô sao? Chẳng lẽ cô còn muốn để tôi lặp lại lần nữa với cô ư?"
Nói xong, cô ta liền một chữ không rơi lặp lại nguyên lời nói năm năm trước với Tống Thanh Xuân: "Tống Thanh Xuân, tư vị bị người khác đoạt đồ đi như thế nào?"
"Nói thật cho cô biết, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng anh ta thổ lộ với tôi, tôi lại không có cự tuyệt anh ta, cô có biết tại sao không?"
Đường Noãn nói đến đây, đáy mắt mơ hồ có hận ý nổi lên, ngữ khí trong miệng cô ta vốn không chút đếm xỉa, liền nhiễm lên mùi vị nghiến răng nghiến lợi: "Bởi vì cô thích anh ta, cho nên tôi muốn bám lấy anh ta, tôi muốn để cho cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, rốt cuộc bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào."
"Nói thật cho cô biết, năm năm qua, tôi chưa từng thích Tần Dĩ Nam..." Sau khi Đường Noãn nói đến đây, đáy lòng hơi co giật một chút, nhưng mà một giây sau cô ta liền nghĩ đến ngày Tống Thanh Xuân bị anh chàng chuyển phát nhanh ám sát, hình ảnh Tần Dĩ Nam một bộ dạng phấn đấu quên mình liền muốn xông lên chắn dao cho cô, tâm cô ta lại trở nên cứng rắn, khiến cho ngữ điệu cũng trở nên hết sức chắc chắn: "... chưa từng thích anh ta một chút nào."
-
Gần đây tâm tình của Tần Dĩ Nam, thật là đủ hỏng bét.
Anh thật vất vả mới dỗ được Đường Noãn vui vẻ, nhưng giờ lại chiến tranh lạnh với anh, cũng đã qua gần một tuần lễ, anh dùng hết tất cả biện pháp, cô vẫn không có dấu hiệu muốn hòa hảo với anh.