If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 338: Vụ Tai Tiếng Tình Dục Bạn Trai Mua Đồ Lót
Tần Lạc xách túi lớn túi nhỏ về phòng khách sạn, cửa phòng tắm vẫn đóng, bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách.
"Tắm xong chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Xong rồi." Khi Mễ Tử An noi thì tiếng "két" vang lên, cửa phòng được mở ra, cô ta thò cánh tay trắng nõn ra, ngón tay móc móc, nói: "Đưa quần áo đây."
Tần Lạc có chút kinh ngạc vì sự lớn gan của cô gái này. Đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, cô ta sao lại không có một chút lòng phòng bị nào nhỉ? Chẳng lẽ cô ta không sợ mình làm gì cô ta sao?
Có điều, nhìn bộ dạng thật thà trung hậu của mình trong gương, thầm nghĩ, cho dù mình là con gái thì cũng sẽ không đề phòng nam nhân có gương mặt như thế này.
"Mua áo ngủ cho cô này, cô tốt nhất là mặc áo ngủ ra nhé." Tần Lạc nói.
Đưa cái túi lớn túi nhỏ trong tay ra, sau đó ngồi lên sa lông uống trà xem TV.
Một lát sau, cửa nhà tắm lại bị người ta kéo ra. Mễ Tử An mặc áo ngủ màu tơ lụa màu tím bước ra.
Môi hồng rng trắng, má đỏ hây hây, da trắng nõn, thân hình đầy đặn. Bím tóc trên đầu cũng được tháo ra, tóc dài xõa trên vai. Áo ngủ mỏng manh chùm lên thân thể lồi lõm cân đối, cặp núi đôi trước ngực càng nhô cao.
Cô gái này tẩy đi lớp trang điểm, không ngờ lại tạo cho người ta một loại cảm giác thân thiết tự nhiên như cô em gái nhà hàng xóm vậy.
"Anh đúng là biết mua quần áo đó."
Mễ Tử An hung hăng trừng mắt lườm Tần Lạc, trách tên sắc lang này không ngờ lại mua cho mình một bộ quần áo hở hang như thế này.
Tần Lạc giả vờ như không nghe thấy. Hắn chỉ chiếu theo loại áo ngủ mà Lệ Khuyên Thành mặc để mua, căn bản không nghĩ rằng vấn đề phức tạp như vậy.
Tần Lạc đặt chén trà xuống, nói với Mễ Tử An: "Nằm lên giường đi."
"Nằm?"
"Đúng." Tần Lạc gật đầu.
Mễ Tử An chằm chú nhìn vào mắt Tần Lạc, thấy bên trong không hề có vẻ bỉ ổi hèn mọn dâm dật như cô ta nghĩ thì mới vén áo ngủ ngồi lên giường, sau đó hai chân khép chặt, hai tay nắm thành quyền, bộ dạng cảnh giác đề phòng.
Tần Lạc xoa xoa tay, sau đó ngồi xuống mép giường, đưa tay ra sờ vào lưng Mễ Tử An.
Đột nhiên.
Mễ Tử An tung một cú đá hậu, cái chân trần khả ái đó biến thành một thanh trường mâu đá vào cằm Tần Lạc. Sau đó lật người, né tránh sự phản kích mà Tần Lạc có khả năng làm ra.
Cô bé sắc mặt trắng bệch, quát: "Anh muốn làm gì? Anh nếu dám làm loạn, tôi sẽ không khách khí với anh đâu."
Động tác của cô ta trong nháy mắt đã hoàn thành, nhanh đến bất ngờ. Nếu như không phải là Tần Lạc đã học qua bác đấu cận thân với Ly, tốc độ phản ứng và sự linh mẫn đều vượt quá người thường, thì căn bản là không né kịp một cước mà cô ta đột nhiên tung ra.
Tần Lạc hiện tại đã hiểu vì sao cô ta dám không chút e dè mở cửa để mình đưa quần áo vào, chắc là cô ta cho rằng mình căn bản không phải là đối thủ của cô ta.
Nếu như mình thực sự nổi máu dê, nói không chừng hiện tại đã bị cô ta đánh cho u đầu rồi.
"Cô nghĩ cái gì vậy?" Tần Lạc cũng có chút phẫn nộ. Cô gái này sao lại phá quấy như vậy nhỉ?"
"Anh đưa tay ra sờ cái gì đấy?"
"Xoa bóp, không dùng tay chẳng lẽ dùng chân?" Tần Lạc nói: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Xoa bóp, châm cứu, điều trị bằng dược vật. Cần tiến hành đồng thời ba bước này thì mới được."
"Xoa bóp ở đâu?"
"Lưng, nách." Tần Lạc nói. Đây đều là những bộ vị dễ toát mồ hôi.
Mễ Tử An cắn môi suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: "Thực sự có thể trị được ư?"
Cô ta nghĩ, nếu như một lần mà có thể trị khỏi thì để cho anh sờ mó cũng không sao. Nhưng, nếu như để anh sờ rồi mà không trị khỏi thì anh coi bà đây là đồ ngu chắc?
"Chắc là có thể." Tần Lạc gật đầu: "Nếu như cô không tin thì tôi cũng đành chịu."
"Anh tốt nhất là đừng có lừa tôi." Mễ Tử An nói. Sau đó lại nằm xuống giường, hoàn toàn giao phần lưng cho Tần Lạc.
Tần Lạc cười cười, hai tay lại một nữa chà xát với nhau, cho tới khi nóng lên thì nhẹ nhàng sờ lên lưng Mễ Tử An.
Khi tay của Tần Lạc tiếp xúc với thân thể của cô ta, cô ta rõ ràng có chút khẩn trương. Hai tay lại nắm lại thành quyền, cơ nhục trên người căng cứng, giống như là một hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng vậy.
"Đừng khẩn trương, thả lỏng đi." Tần Lạc nói, sau đó cách một lớp áo ngủ mỏng, bắt đầu xoa bóp lưng cho cô ta.
Hôi nách căn cứ vào múi vị nồng hay nhạt mà chia nặng nhẹ, người nhẹ nếu như không tiếp xúc với thân thể thì rất khó ngửi thấy. Người bệnh cỡ trung thì cởi quần áo ra mới có thể ngửi thấy. Người bị nặng thì vào nhà một lát là có thể làm ô nhiễm cả bầu không khí trong nhà, người chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi ùa vào mặt.
Mễ Tử An thuộc loại người bị nặng, nếu không, cô ta cũng không cần dùng nước hoa có mùi quái dị như vậy để át đi.
Hơn nữa, cô ta thuộc tổng hợp chứng tuyến mồ hôi bị tắc. Nếu như chỉ xoa thuốc ở bên ngoài và uống thuốc thôi thì không được.
Hắn muốn trước tiên làm thông tuyến mồ hôi của cô ta, để máu và khí trong thân thể giữ được sự cân bằng. Như vậy, mồ hôi có thể chảy ra như bình thường. Hơn nữa cũng sẽ không lên men rồi phát ra mùi lạ ở trong cơ thể.
Huyệt vị xoa bóng chính là dùng lực nặng hoặc lực nhẹ để kích thích huyệt vị, có tác dụng giãn gân giãn cốt, có thể nhanh chóng khiến những vật chất có dầu trong cơ thể tiết ra ngoài.
Tần Lạc bảo Mễ Tử An trước tiên đi tắm, một mặt cũng quả thực là muốn để cô ta rửa đi hết mùi nước hoa điếc mũi còn xót lại trên người, thứ hai cũng là bởi vì để lỗ chân lông của cô ta mở rộng ra và thân thể được thả lỏng, làm tốt công tác chuẩn bị hỗ trợ cho xoa bóp.
Quả nhiên, dưới sự xoa bóp mạnh mẽ của Tần Lạc, trán Mễ Tử An bắt đầu toát mồ hôi. Tiếp theo, trên lưng xuất hiện những vết ẩm ướt. Tiếp theo mồ hôi tràn ra, cùng với mùi hôi khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn.
Mễ Tử An cũng ngửi thấy mùi này, xấu hổ đến chết đi sống lại. Trừ người nhà của mình ra, cô ta chưa bao giờ để lộ bệnh của mình trước mặt người ngoài.
Cô ta lo lắng Tần Lạc thầm cười nhạo mình, lén lút nghiêng mặt liếc hắn. Thấy mặt hắn rất nghiêm túc, trên mặt không hề có chút hèn mọn hoặc là vẻ mặt khinh bỉ, trong lòng càng có chút cảm động.
Bộ dạng của nam nhân khi chăm chú làm việc, quả thật là rất đẹp trai, hắn trông cũng không xấu lắm, cho dù là mặc quần áo hơi quê mùa một chút.
Tần Lạc quả thực không hề nghĩ nhiều, một khi tiến vào trạng thái làm việc, vậy thì, hắn chính là bác sĩ, Mễ Tử An thì là người bệnh. Bác sĩ nếu như cười người bệnh thì bác sĩ này không phải là một bác sĩ hợp cách.
Tâm lý của bệnh nhân vốn cực kỳ yếu đuối, nếu như anh còn cười nhạo đả kích họ, có khả năng sẽ làm bệnh tình của họ nặng thêm, thậm chí khiến bọn họ bị ám ảnh.
Động tác của Tần Lạc càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng nặng. Tuy cách một lớp áo nên không thể nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng có thể khẳng định, cái lưng đầy đã của Mễ Tử An chắc chắn là đã tím đỏ cả một mảng.
Mễ Tử An ban đầu cắn răng nhịn đau, sau cùng cảm thấy lưng càng lúc càng đau, bàn tay đang nắm chặt cũng bắt đầu run rẩy, cô ta không nhịn được mà rên khẽ.
"Có thể kêu lên đấy." Tần Lạc nói.
"Tôi còn lâu mới kêu." Mễ Tử An nói. Nam nhân này không phải là thích nghe nữ nhân kêu sao? Không thể cho hắn được toại nguyện.
"Tùy cô." Tần Lạc nói. Vân bảo trì tiết tấu của mình, án chiếu theo trình tự phải có mà trị liệu cho cô ta. Cũng không hề có tâm tư xấu mà cố ý tăng thêm lực lượng.
Nếu như hắn thích, chỉ cần ấn nhẹ vào huyệt ở gáy là cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà kêu lên. Hơn nữa kêu càng lớn thì càng có cảm giác sung sướng. Nếu cố nhịn thì thậm chí có khả năng là khiến một số cơ quan bị nội thượng.
Sự kỳ diệu của huyệt vị, không phải là thứ mà người ngoài có thể lý giải. Những người muốn dùng phương pháp khoa học để chứng minh công hiệu của huyệt vị, thuần túy là đầu bị cánh cửa kẹp vào. Hơn nữa còn liên tục bị kẹp mấy lần.
Khi Mễ Tử An nằm xụi lơ trên giường, thân thề vã mồ hôi như tắm, cả người giống như là vừa trong nước chui ra, trán Tần Lạc cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Hắn dừng động tác trong tay lại, cầm chăn lên che lưng của cô ta, nói: "Cô nghỉ một lát đi đã. Chốc nữa chúng ta sẽ châm cứu."
"Châm cứu có đau không?" Mễ Tử An hỏi với giọng yếu ớt. Cô ta giờ có muốn cũng không kêu lên được, khí lực của cơ thể hết sạch rồi.
"Không đau." Tần Lạc dùng khăn sạch lau mồ hôi trên đầu, nói.
"Vậy thì tùy anh giày vò, tôi kiệt sức rồi." Mễ Tử An nhắm mắt lại, nói.
Tùy tiện giày vò? Cô coi tôi là loại người nào chứ?
"Trần Tư Tuyền tại sân bay giấu chất độc, bị đưa vào phòng cách ly để kiểm tra."
"Sân bay vốn là sợ bóng sợ gió thôi, Trần Tư Tuyền bị người ta hãm hại."
"Bạn trai thần bí của Trần Tư Tuyền lộ mặt, hai người ân ái với nhau tại sân bay"
"Bạn trai của Trần Tư Tuyền vào sống ở khách sạn Phổ La, chuyện một mình xuống lầu mua đồ lót cho bạn gái đã trải qua sự điều tra của ký giả, nam tử mình mặc áo dài màu đen tổng cộng mua cho bạn gái Trần Tư Tuyền một cái áo sơ mi, một bộ áo ngủ, một chiếc quần bò, bao gồm cả áo lót và quần lót. Tổng cộng mười vạn tám ngàn tân đài tệ, giá cả không rẻ."
"Có thể tưởng tượng, hai người chiến đấu ở trong phòng máu lửa tới cỡ nào. Có điều, khiến cho ký giả nghi hoặc là, kích thước eo hông của Trần Tư Tuyền ít nhất là số 28, vì sao hắn lại mua quần cỡ 26? Mà áo lót cũng nhỏ hơn một số. Căn cứ vào số liệu thì ngực của Mễ Tử An phải là cỡ p, mà vị bạn trai thần bí đó lại mua cỡ nhỏ hơn. Vị bạn trai này quá hờ hững rồi."
Ánh nắng rực rỡ, tâm tình thư sướng, bánh bột lọc tinh trí và trà thơm phức, khiến người ăn rất vui vẻ. Ẩm thực của Đài Loan quả thực có chỗ đáng để khen ngợi.
Trần Tư Tuyền đá một cái lên chân Tần Lạc, ánh mắt ám muội nói với hắn: "Bạn trai à, áo lót và áo ngủ mà anh mua cho tôi đâu rồi? Chẳng lẽ anh chuẩn bị tạo một bất ngờ cho tôi ư?"
Tần Lạc xấu hổ, cúi đầu ăn bánh đậu xanh trên bàn, nói: "Đó là cho Mễ tiểu thư."
"Mễ Tử An?" Trần Tư Tuyền cười hỏi. "Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Sao vừa tới Đài Loan đã quyến rũ nhau rồi? Lệ yêu tinh gọi điện cho tôi, bảo rằng phải trông chừng anh chặt một chút, nói là anh rất thích cưa gái. Nhưng tôi còn chưa có phản ứng gì thì anh đã dùng thế sét dánh không kịp bưng tai cướp Thiên Hậu R
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài