Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 317: Biến Số?
Y
cẩn thận nghiền ngẫm. Cho tới bây giờ, Giang Ba kỳ thật cũng không rõ ràng lắm, An Tại Đào rốt cuộc là muốn “xử lý” Hoàng Liên Trung của Phòng y tế đến mức độ nào?
Vừa mới lên chức, muốn mượn chuyện này để lập uy hay muốn đánh ngã hoàn toàn Hoàng Liên Trung. Nói cách khác, Giang Ba muốn hiểu được, Hoàng Liên Trung rốt cuộc là do xui xẻo hay là đã đắc tội với tân nhậm Chủ tịch huyện đại nhân coi tiền như rác.
Nếu là lý do sau, tất nhiên việc điều tra này sẽ phải tiếp tục.
Giang Ba đã đem kết quả điều tra bước đầu lập thành văn bản trình lên bàn An Tại Đào.
An Tại Đào chỉ đơn giản nhìn lướt qua, trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Ba thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng Giang, vấn đề công khoản ăn uống của Huyện vô cùng quan trọng, Trung ương và Tỉnh, Thành phố luôn luôn nghiêm cấm khoản này, nhưng khó có thể làm kỷ luật nghiêm minh. Mà Phòng y tế chính là một phản diện điển hình. Cho nên, ý kiến cá nhân tôi là muốn tiến thêm một bước điều tra, đào sâu, đào được một chút gì đó có tính thực chất, để cho toàn bộ cán bộ Huyện nhận thấy hiện tượng này đã nghiêm trọng tới mức độ nào rồi. Công khoản ăn uống không chỉ có lãng phí tài lực hữu hạn mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến quần chúng nhân dân.
An Tại Đào dùng sức phất phất tay, đột nhiên thanh âm trở nên trầm thấp:
- Chánh văn phòng Giang, ý kiến của cá nhân tôi là anh trước mắt tạm thời gác công việc của mình, tập trung sức lực vào việc điều tra. Công việc của Phòng y tế cũng sẽ tốn nhiều tâm sức mà. Ha ha.
Cái này...Lời An tại Đào vừa thốt ra, Giang Ba đột nhiên có chút bất ngờ, cảm thấy vui mừng.
Vì sao lại nói như vậy? Mình là một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, quan tâm công tác của Phòng y tế làm gì? Điều duy nhất giải thích là An Tại Đào chuẩn bị điều mình đến Phòng y tế.
Giang Ba đã rất rõ ràng, An Tại Đào khẳng định sẽ không để y tiếp tục làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện nữa, sớm hay muộn cũng sẽ điều y đi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Y sở dĩ cung kính “hầu hạ” An tại Đào, đơn giản là muốn được điều đến một nơi tốt hơn. Nếu so với chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thì Trưởng phòng y tế sẽ là thực chức và mạnh hơn vài phần, nước béo cũng nhiều hơn. Việc Hoàng Liên Trung ở thành phố mua hai căn nhà đã chứng minh điều này.
Đây tuyệt đối là một vị trí đáng mơ ước, rất nhiều người đều đang nhòm ngó. An Tại Đào không ngờ đồng ý cho mình đi. Biết rõ An Tại Đào là muốn “Điều chỉnh” mình, nhưng điều chỉnh như vậy quả thực khiến Giang Ba vui vô cùng, có thể nói là việc tốt không ngờ.
Bởi vậy có thể thấy, Chủ tịch huyện An không phải lòng lang dạ sói, không có tình cảm như người ta nói. Giang Ba trong lòng vui mừng, chẳng những sự buồn bực “Bị điều chỉnh” sớm đã trở thành hư không, ngược lại đối với An Tại Đào lại còn sinh vài phần cảm kích.
Y càng thêm cung kính, cúi đầu nói:
- Tôi biết rồi, Chủ tịch huyện An, cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tôi nhất định cố gắng làm việc.
- Ha ha, đi đi. Lát nữa tôi còn có Hội nghị thường vụ, anh cứ đi trước, có gì chúng ta nói sau.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, khoát tay.
Giang Ba gật đầu, vội vàng rời đi. Nhìn bóng dáng rời đi của Giang Ba, An Tại Đào khóe miệng không kìm nổi hiện lên một tia cười cổ quái.
Có sự “Ám chỉ” như vậy, Giang Ba khẳng định sẽ đem sức cùng lực kiệt ra để điều tra vấn đề. Nếu vấn đề không nghiêm trọng, Hoàng Liên Trung không thể rớt đài, mà Hoàng Liên Trung không rớt đài thì y sao có thể tiếp nhận chức vụ? Cho nên Giang Ba bị kích động liền dẫn người đến Phòng y tế. Lúc này là vì công việc của chính mình, tự nhiên là tâm tình thư sướng, nhiệt tình mười phần.
Đột nhiên, An Tại Đào cảm thấy hiện tại chính mình quả thực có chút âm hiểm. Thủ đoạn chơi xấu này không ngờ cũng làm được. Bởi vì ở trong quan trường lăn lộn, hắn chung quy không thể quá thành thật, chính trực được.
Đang nghĩ ngợi thì Chánh văn phòng huyện ủy Trương Manh tươi cười đi đến, đứng ở cửa gõ gõ vài cái, thấy tiếng hô “Mời vào” liền đẩy cửa tiến vào văn phòng của Chủ tịch huyện An.
An Tại Đào cười cười:
- Chánh văn phòng Trương, mời ngồi.
Trương Manh cũng không ngồi, đi thẳng đến trước bàn làm việc của An tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnh đột nhiên có chút việc gấp, Hội nghị thường vụ buổi sáng sẽ chuyển sang buổi chiều. Tôi đến báo với Chủ tịch huyện An một tiếng.
An Tại Đào ngẩn ra, trong lòng có chút kỳ quái. Lãnh Mai là một người công tư rõ rang, cô bình thường sẽ không vì việc tư mà chậm trễ việc công. Việc lớn như Hội nghị thường vụ huyện ủy, cô nếu không phải tình thế bắt buộc thì tuyệt sẽ không điều chỉnh.
Chẳng lẽ… An Tại Đào giật mình, liền ngẩng đầu cười cười:
- Được, tôi biết rồi. Chiều mấy giờ?
Trương Manh xấu hổ cười cười:
- Thật ngại quá, Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnh nói giờ cụ thể sẽ thông báo sau. Cho nên…
An Tại Đào nhướng mày:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Đề tài thảo luận chủ yếu trong Hội nghị thường vụ lần này là nghiên cứu công tác sắp tới của Huyện, trọng điểm là quy hoạch phát triển kinh tế của Quy Ninh trong 3 năm tới.
Lãnh Mai muốn phát triển theo con đường của mình, Hội nghị thường vụ chỉ là hình thức, để các Ủy viên thường vụ nhất trí thông qua một chút. Rất hiển nhiên, trước đó cô cũng đã kết nối qua với vài Ủy viên thường vụ.
Trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy Quy Ninh, Lãnh Mai chiếm thế chủ động nhất định. Phó bí thư Khổng Lâm mới tới là người của Trương Bằng Viễn, lại là phụ nữ, tự nhiển rất gần gũi với Lãnh Mai. Nguyên Phó chủ tịch thường trực huyện, giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ Khâu Côn cũng đang dần dần ngả về phe Lãnh Mai. Mà Trưởng ban tuyên giáo mới đến không lâu là Trương Minh cũng do nguyên do Trương Bằng Viễn mà đứng cùng đội với Lãnh Mai.
Phó bí thư huyện ủy, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh thì từ trước đến giờ đều duy trì thái độ trung lập.
Phía An Tại Đào bên này, chỉ có Trưởng ban chỉ huy Quân sự Triệu Đại Khánh và Trưởng ban thư ký huyện ủy Khổng Tường Dân, nhìn qua có chút thế đơn lực bạc, căn bản không phải là đối thủ của Lãnh Mai.
Nhưng An Tại Đào kỳ thực cũng không để trong lòng, bởi hắn rất rõ ràng, đám người Khổng Lâm đứng cùng với Lãnh Mai chỉ là một nhóm rời rạc, chỉ cần hắn biểu hiện ra sự “Hùng mạnh”, đám người đó chưa chắc sẽ không quay sang ủng hộ hắn. Dù sao, chính hắn cũng là thân tín của Trương Bằng Viễn.
Mà trong “Thiết kế” của An Tại Đào, không lâu nữa, đám người Khổng Lâm, ngay cả Lãnh Mai cũng sẽ…Cho nên hắn cũng không nóng ruột, hắn có đủ kiên nhẫn để chờ xem trò hay.
Buổi trưa ở cantin của Huyện ủy ăn cơm, An Tại Đào đang muốn đi ra ngoài tản bộ thì Phó bí thư huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh đã đứng phía sau gọi hắn:
- Chủ tịch huyện An!
An Tại Đào chậm rãi dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Hồ Linh Linh, cười nói:
- Phó bí thư Hồ tìm tôi?
Trong mắt An Tại Đào, Hồ Linh Linh là một người kỳ quái. Ở trong quan trường, cô có thể lăn lộn đến hiện tại, An Tại Đào đều cảm thấy có chút kỳ quái. Hồ Linh Linh là điển hình của “Kẻ hai mặt”, ai cũng không muốn đắc tội, đầu nào cũng phải lấy lòng, trước kia là như thế nào thì giờ vẫn vậy. Cô đối với Lãnh Mai cũng tỏ vẻ có thành ý mà đối với An Tại Đào cũng “như gần như xa”, ý đồ chính là mối quan hệ tốt đẹp với cả hai bên.
Hoặc thế này hoặc thế kia, nếu không là phe Lãnh Mai thì là phe An Tại Đào. Mộng tưởng mọi việc đều thuận lợi cũng như chơi với lửa.
- Chủ tịch huyện An, chúng ta nói chuyện chứ?
Hồ Linh Linh cười cười đi tới, nói tiếp:
- Đi ra ngoài một chút nhé.
An Tại Đào gật gật đầu, hai người sóng vai đi bộ ra sân. An Tại Đào vóc dáng cao lớn, tuy rằng không phải cao to dạng “Khổng vũ hữu lực” như Bành Quân, nhưng cũng có thể gọi là “Thân hình cao lớn”, mà Hồ Linh Linh thì vóc dáng nhỏ xinh, không chỉ có thân hình gầy guộc mà vóc người cũng thấp, đại khái là vóc hình chữ ngũ.
Cho nên, hai người này một cao một thấp đứng cùng một chỗ, làm cho người ta có cảm giác rất là buồn cười.
- Chủ tịch huyện An, tôi có chuyện này cần nói với anh. Hai ngày trước tôi nhận được một phong thư nặc danh, là đích danh gửi cho tôi, nói là thành viên bộ máy Khu kinh tế mới Tư Hà, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lão Lộ đã nhận hối lộ của nhà đầu tư, vi phạm quy định...
Hồ Linh Linh nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An, anh xem chuyện này là thế nào...
Lão Lộ là người An Tại Đào một tay đề bạt, đối với An Tại Đào rất trung thành và tận tâm, điểm này mọi người ở Khu kinh tế mới Tư Hà đều biết, mà ở huyện đương nhiên cũng có nghe nói. Hồ Linh Linh trước Hội nghị thường vụ đem chuyện này nói cho An Tại Đào, đủ để thấy rằng Hồ Linh Linh cũng nể mặt An Tại Đào.
An Tại Đào ngẩn ra, mỉm cười:
- Phó bí thư Hồ, chuyện căn nhà của lão Lộ tôi cũng biết rõ, con của ông ta kết hôn, ông ta muốn sửa chữa lại nhà một chút. Ừ, cô cũng biết, vợ của lão Lộ là người hộ khẩu nông thôn, mấy năm nay bọn họ cũng sống rất vất vả. Còn chuyện ông ta nhận hối lộ, tôi không thể nào tin được, bởi vì lão Lộ trời sinh là người sợ phiền phức, trong sạch cả đời, sắp nghỉ hưu sao dám vi phạm kỷ luật Đảng?
Hồ Linh Linh giật mình kinh hãi, ngạc nhiên hỏi:
- Chủ tịch huyện An, ông ấy mượn tiền của anh?
An Tại Đào cười ha hả:
- Nếu Phó bí thư Hồ không tin thì ở nhà tôi còn có giấy nợ viết tay của lão Lộ. Lão Lộ có nhận hối lộ hay không và Ủy ban kỷ luật nhận được thư tố cáo thì cũng nên dựa theo trình tự tiến hành điều tra. Nếu thẩm tra mà ông ấy có vấn đề thì cứ dựa theo quy định mà xử lý.
Hồ Linh Linh ngẩn người ra, ánh mắt biến ảo cũng không biết có phải là hồ nghi lời nói của An Tại Đào hay không?
Nhưng việc cô ta nghi ngờ hay không thì An Tại Đào căn bản không cần quan tâm.
Hồ Linh Linh trong lòng âm thầm có chủ ý của mình. Nếu An Tại Đào nói như vậy thì khẳng định đây không phải là một vấn đề quá lớn. Mà chính bản thân mình hiển nhiên cũng không đáng phải đối lập với An Tại Đào.
Nhưng Ủy ban Kỷ luật thì cũng phải điều tra. Nghĩ đến đây, Hồ Linh Linh nói:
- Được rồi, một khi đã như vậy thì trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay, tôi sẽ thông báo về chuyện này. Sau đó, vào ngày mai sẽ cho người của Ủy ban Kỷ luật huyện xuống điều tra. Chủ tịch huyện An, anh là lãnh đạo cũ của lão Lộ, nếu Ủy ban Kỷ luật điều tra ra được vấn đề gì thì chúng ta đều là lãnh đạo, cũng không thể xử trí theo cảm tính được.
An Tại Đào cười, nhún vai:
- Thế thì như thế nào? Phó bí thư Linh, tôi thấy gần đây có quán trà, chúng ta vào đó ngồi đi.
Hồ Linh Linh cười nói:
- Thôi đi, tôi còn một chút chuyện gia đình, không tốn thời gian của Chủ tịch huyện An nữa. Chủ tịch huyện An đúng là biết hưởng thụ cuộc sống. Tôi đây thuộc nhóm người sống nghèo khổ, không giống như Chủ tịch huyện An tiền nhiều thế lớn. Tiền lương hàng tháng còn không đủ cho con đến trường và phụng dưỡng cha mẹ già. Làm sao mà có tiền nhàn rỗi mà đi uống trà chứ.
Điều kiện kinh tế của nhà Hồ Linh Linh quả thật là không được tốt. Một cặp song sinh đang còn học tiểu học. Trong nhà còn cha mẹ già cần phải phụng dưỡng. Ông xã của cô làm tại một đơn vị cũng không khá lắm. Điều này thì An Tại Đào biết rõ.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, hướng Hồ Linh Linh gật đầu, rồi đi vào quán trà, tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, gọi một bình trà và một phần điểm tâm. Trong lúc hắn đang dùng thì nhận được điện thoại của Lưu Ngạn.
- Đào, Quy Ninh có tin tức lớn. Phóng viên của bên em cũng đã đến đó. Theo em được biết thì giới truyền thông lớn của các tỉnh đều cũng đã đến.
Lưu Ngạn cười hì hì:
- Anh ở đâu vậy? Không theo Bí thư Huyện ủy của anh làm ra náo động nào nữa sao?
- Gì, cái gì là tin tức lớn? Anh thật sự không biết.
An Tại Đào giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi.
- Từ Yên Kinh truyền đến tin tức, xí nghiệp rượu Quy Ninh của các anh trong cuộc đấu thầu trở thành vua quảng cáo trên CCTV đã bỏ ra hơn hai trăm triệu để đánh bại các đối thủ khác. Lần này, thì Quy Ninh xem như vì nhà máy rượu mà vươn danh.
Nghe Lưu Ngạn nói, An Tại Đào trong lòng nhảy dựng, im lặng không nói gì, thần sắc thay đổi, trở nên âm trầm.
Hắn không phải là phản cảm với việc Lãnh Mai tự mình tham gia cuộc họp báo do xí nghiệp rượu Quy Ninh cử hành riêng mà là cảm thấy bất ngờ, rất bất ngờ.
Kiếp trước, ngành rượu ở Quy Ninh căn bản không có cạnh tranh cái gì gọi là “vua quảng cáo” trên CCTV. Như thế nào lại đột nhiên trở thành “vua quảng cáo”? Vả lại, trong trí nhớ của kiếp trước, lúc này, giá cho việc trở thành vua quảng cáo trên CCTV đã vượt qua ngưỡng ba trăm triệu, thuộc về một tập đoàn sản xuất rượu nổi tiếng trong nước. Sao bây giờ lại đột nhiên trở thành xí nghiệp rượu Quy Ninh?
Chẳng lẽ đây là một biến số mà hắn không biết. Có thể hay không vì sự tồn tại của biến số này mà làm cho xí nghiệp rượu Quy Ninh vốn bị mai một lại có thể nghịch chuyển và thay đổi?
Trong lúc nhất thời, An Tại Đào ánh mắt u ám nhìn về phía tấm cửa gỗ ô vuông khắc hoa cách đó không xa.
Nghĩ tới nghĩ lui, An Tại Đào cuối cùng cảm thấy, xí nghiệp rượu Quy Ninh bị mai một là kết cục rất khó thay đổi.
Theo sự hiểu biết gần đây của hắn, xí nghiệp rượu Quy Ninh đã đầu tư tài chính cho việc xây dựng nhà xưởng rộng hơn ngàn mẫu, quyên góp tài chính và đầu cơ vào quảng cáo. Điều này chỉ có thể khiến cho tài chính cho việc xây dựng các hạng mục bị gãy đổ. Chỉ cần tài chính không thể đáp ứng nổi thì cái gọi là “nhà xưởng rộng hơn ngàn mẫu” không thể thực hiện được.
Chỉ cần hạng mục này suy sụp thì bất kể là vua quảng cáo thì cũng khó thoát khỏi kết cục bị phá sản.
Kỳ thật xí nghiệp rượu Quy Ninh chân chính phát triển chỉ trong mấy năm gần đây, tài sản tích lũy còn chưa vững chắc.
Năm ngoái, tổng vốn của xí nghiệp rượu Quy Ninh chỉ mới hơn năm trăm triệu. Nhưng trong năm nay, ngành rượu Quy Ninh đã trình báo cáo, tài chính của xí nghiệp đã tăng lên đáng kể. Lợi nhuận tăng, sản lượng tăng một cách nhanh chóng khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Năm đó, xí nghiệp rượu Quy Ninh sản lượng tiêu thụ thực tế là 443 tấn, thu về 410 triệu nhân dân tệ. Lợi nhuận sau thuế là hơn tám mươi triệu. Với tốc độ này, phỏng chừng sau hai năm, nếu xí nghiệp rượu Quy Ninh không có gì thay đổi thì tổng vốn của xí nghiệp tối thiểu phải tăng gấp mấy lần.
An Tại Đào cảm thấy nghi ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, xí nghiệp rượu Quy Ninh sở dĩ giồng như hỏa tiễn phát triển nhanh chóng, Chủ tịch xí nghiệp rượu Quy Ninh là Trương Quốc Lực hẳn phải đi đông đi tây, thông qua dự án tài trợ vốn của ngân hàng, sau đó đem số vốn đó trên diện rộng khuếch trương tài sản, trong thời gian ngắn nhất tạo nên một con số lợi nhuận thật lớn.
Trong lúc này đây, bọn họ đạt được danh hiệu vua quảng cáo cho hơn một năm quảng cáo trên CCTV với giá hơn hai trăm triệu. Nói cách khác, khi đã trúng thầu thì trong một năm, nhất định phải cam đoan sản lượng tiêu thụ phải tiếp tục tăng, đạt con số một tỷ. Nếu không thì xí nghiệp rượu Quy Ninh sẽ bị thua lỗ.
Đối với xí nghiệp rượu Quy Ninh mà nói, thì đây quả thực là một kết quả không có khả năng hoàn thành. Trận đánh cuộc này của xí nghiệp rượu Quy Ninh, An Tại Đào âm thầm lắc đầu. Quả nhiên là điên cuồng!
Nhưng rất hiển nhiên, vì hành động điên cuồng như vậy lại thỏa mãn được yêu cầu thành tích của Lãnh Mai. Cho nên, cô ta gần như là đem hết sức mình, lợi dụng tối đa mối quan hệ ở tỉnh, thành phố trợ giúp cho Trương Quốc Lực vay vốn.
Trở thành vua quảng cáo trên CCTV, khẳng định là nó sẽ tạm thời mang đến ảnh hưởng tích cực cho xí nghiệp rượu Quy Ninh. Thông qua sự đầu cơ trong giới truyền thông, xí nghiệp rượu Quy Ninh sẽ từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành một xí nghiệp nổi tiếng, khiến cho rượu trắng Tư Hà trở thành một thương hiệu trên thị trường cả nước.
Nhưng nếu dựa vào hành động điên cuồng này, hiển nhiên là rất không thực tế. Muốn cho quảng cáo có hiệu ứng thì sản lượng và lợi nhuận phải tăng lên. Điều này rất khó thực hiện được trong một thời gian ngắn.
Huống chi, An Tại Đào xem ra, xí nghiệp rượu Quy Ninh con số lợi nhuận vẫn còn mơ hồ lắm. Hắn đã từng lên mạng tra xét, sản lượng tiêu thụ của một thương hiệu rượu nổi tiếng trong cả nước so với xí nghiệp rượu Quy Ninh là không cao hơn bao nhiêu. Loại hiện tượng này rất không bình thường.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, không hề nghi ngờ là Trương Quốc Lực đã đem việc xây dựng xí nghiệp ngàn mẫu quảng cáo tuyên truyền ra ngoài. Một khi quảng cáo không sinh ra hiệu quả như mong muốn thì xí nghiệp rượu Quy Ninh sẽ gặp khó khăn ngay.
An Tại Đào thở phào một cái. Hắn quyết định trong cuộc họp sẽ nhắc nhở Lãnh Mai vài câu. Nếu cô nhất định không nghe, muốn cùng Trương Quốc Lực hành động điên cuồng thì hắn cũng không còn cách nào khác.
thatanhquytu123