Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 336: Ghen Rồi
N
gày hôm sau, Lương Nặc liền hẹn Đổng Hàn Thanh ăn cơm.
Do ngày trước Lương Nặc đã từ chối anh ta nên thực ra Đổng Hàn Thanh không hề muốn gặp lại Lương Nặc nhưng Lương Nặc nói có việc liên quan tới Tô Tư và Thẩm Ưu muốn nói cho anh ta biết nên cuối cùng Đổng Hàn Thanh đã đồng ý gặp cô.
Thư ký Tôn sầm mặt hỏi cô: “Thiếu phu nhân, Cô thự sự muốn ở cạnh Đổng Hàn Thanh sao?”
“Nhưng tôi cũng không thể làm quả phụ cả đời đúng không?” Lương Nặc cười cười nói: “Lần trước thím hai còn nói anh và tôi cấu kết với nhau làm việc xấu, bây giờ tôi gả đi chẳng phải danh tiếng của anh cũng trong sạch hơn à?”
Nói xong, Lương Nặc đợi tới thời gian đã hẹn rồi đi vào nhà hàng.
thư ký Tôn lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại.
ăn cơm xong, Lương Nặc đề nghị: “Tôi còn muốn mua chút đồ, Đổng tiên sinh có thời gian không? Có thể đi dạo cùng tôi một lát không? Việc đang nói dở tôi cũng sẽ tiện thể nói nốt!”
Đổng Hàn Thanh không do dự trả lời: “Được!”
“Vậy thư ký Tôn anh cứ về trước đi, tôi đi cùng với Đổng tiên sinh!”
thư ký Tôn hoảng rồi: “Thế sao được thiếu phu nhân, để tôi đưa cô đi.....”
“thư ký Tôn, sau này đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa.” Lương Nặc đột nhiên cắt ngang lời thư ký Tôn, nói vẻ rất nghiêm túc: “Tôi và thiếu gia sớm đã li hôn rồi, không biết nguyên nhân là gì, bây giờ tôi là người độc thân!”
“.........”
thư ký Tôn chỉ có thể tròn mắt nhìn Lương Nặc ngồi vào xe Đổng Hàn Thanh rồi rời đi....
chiếc xe được lái đi chậm rãi trên đường, một tay Đổng Hàn Thanh cầm lấy vô lăng một tay cầm một điếu thuốc.
“Em muốn nói cái chết của Tô Tư và Thẩm Ưu có khả năng liên quan tới Laurel?”
“Đúng vậy!” Lương Nặc gật đầu: “Tôi biết điều này nghe có vẻ vô cùng vô lý nhưng đúng là Laurel đã từng uy hiếp tôi, hơn nữa còn nhắc tới hai người họ.”
“Cô ấy năm nay mới có mười sáu tuổi, hơn nữa cũng vừa mới về nước không lâu.”
Lương Nặc cố gắng thuyết phục để Đổng Hàn Thanh tin cũng như đưa ra cách nhìn nhận của bản thân mình: “Có khi nào....cô ấy có tình cảm đặc biệt mà không thể nói rõ được với anh?”
Đổng Hàn Thanh chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên một hình ảnh nhưng không nói gì.
Đột nhiên trong giây phút đó, chiếc xe Bentley của Đổng Hàn Thanh dạt vào một bên đường, quay đầu ra nhìn, không ngờ là một chiếc xe máy màu đen đâm vào một bên cửa xe.
Do Đổng Hàn Thanh đi với tốc độ cũng không nhanh vì vậy sau khi chiếc xe đâm vào cánh cửa đã không bị bật ra mà còn lách sang sau đó đi ngang ngang với chiếc xe ô tô.
“Đồ thần kinh ở đâu ra không biết?”
Tâm trạng Đổng Hàn Thanh không được tốt lắm, anh ta mắng, liếc mắt ra ngoài lườm, nheo mày vứt điếu thuốc đi, hai tay nắm lấy vô lăng bắt đầu tăng tốc.
Lương Nặc nhướn đầu ra ngoài nhìn người đang ngồi trên chiếc xe máy.
“Này, Hàn Thanh hỏi anh là đồ thần kinh ở đâu ra đấy?”
Không sai, cô đang cố ý kích động anh.
Một giây sau, người đàn ông ngồi trên chiếc xe máy để lộ ra khuôn mặt không vui với nụ cười lạnh lùng, Lương Nặc nhìn mà thấy hả hê thỏa mãn, cười cười rồi thu đầu vào trong xe, vừa ngồi lại như vị trí ban đầu thì mắt cô bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Đổng Hàn Thanh.
“Anh....”
“Người ở phía ngoài đó em biết à?”
“Không....không biết.” Lương Nặc tim đập nhanh hơn, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Không biết thì tốt!”
Lương Nặc còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của anh ta, liền nhìn thấy chiếc xe máy cách bọn họ càng lúc càng xa rồi.
Nhưng sau đó, chiếc xe máy cũng không can tâm để mình chậm hơn, không ngừng tăng tốc, đuổi theo như đang muốn chạy đua vậy.
Tốc độ của chiếc xe máy và chiếc ô tô rõ ràng là không cùng đẳng cấp.
Lương Nặc nhìn chiếc xe máy lượn hình chữ S chạy trên đường mà lòng thấy lo lắng: “Đổng.... Đổng Hàn Thanh, đừng lái nhanh như thế được không? Tôi...tôi say xe, chậm một chút được không?”
“Xin lỗi.” Đổng Hàn Thanh cười vẻ hơi áy này nhưng vẫn từ chối: “Chủ nhân chiếc xe máy đó cứ như là có thù với tôi ấy, nếu bây giờ tôi mà dừng lại, anh ta nhất định sẽ không chút do dự mà đâm thẳng vào đuôi xe tôi.”
“Thế nhưng.....”
Vù vù....
Khi mà Đổng Hàn Thanh đang có chút mất tập trung vì nói chuyện với Lương Nặc thì chiếc xe máy lại như tăng tốc hơn để đuổi theo, dường như nó đang chạy với tốc độ cao nhất có thể, Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh ngồi trên xe cũng lắc lư.
Giây phút ngay sau đó, từ vị trí ngồi của Lương Nặc nhìn qua gương liền thấy chiếc xe máy bị đổ xuống ở phía sau.
Tim Lương Nặc đập thình thịch sợ hãi.
“Dừng xe! Mau dừng xe!”
Người ngồi trên chiếc xe máy cũng bị văng ra khỏi chiếc xe, Đổng Hàn Thanh cũng không thể không dừng xe lại, chiếc xe vừa dừng lại Lương Nặc liền chạy ra khỏi xe.
“Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” cô quỳ chân xuống bên cạnh “người đàn ông xấu xí, muốn đỡ anh ta lên.”
“Tránh ra!”
Người đàn ông hất tay cô ra, phủi phủi bụi trên người rồi đứng lên.
Lúc này Đổng Hàn Thanh cũng đã xuống khỏi xe rồi, liếc nhìn chiếc xe máy gần như sắp chui vào gầm xe ô tô mình rồi nheo mày nói: “Tôi và anh có thù à? Anh rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự khinh bỉ, sau đó cố ý giả vờ hậm hực: “Tôi ghét người giàu, nhìn thấy người có tiền thì trong lòng thấy không vui, như thế có được không? tôi nhìn thì thấy chiếc xe này cũng là loại cũ của mười mấy năm về trước rồi, nói đi, muốn tôi đền bao nhiêu tiền, một trăm hay hai trăm tệ? Ồ, tôi quên mất là tôi đâm vào anh, trách nhiệm thuộc về tôi, như thế này đi, tôi thêm một trăm nữa thành ba trăm được chưa?”
Sự lo lắng của Lương Nặc bỗng dưng biến thành số không, trong lòng không nhịn được mà cười thầm.
Chiếc xe của Đổng Hàn Thanh tuy không phải là loại xe hạng sang trọng nhất nhưng cũng là loại xe mới được đưa ra bán trong năm nay, hơn nữa được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ cần chiếc đèn xe cũng lên tới cả vạn rồi, huống hồ là cả cái đuôi xe thế này.
Anh ấy nhất định là ghen rồi!
Đôi lông mày của Đổng Hàn Thanh càng nheo lại hơn, nói lạnh lùng: “Anh bỏ mũ bảo hiểm ra.”
“Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi bỏ ra thì tôi phải bỏ ra?” người đàn ông với bộ dạng chẳng coi ai ra gì, nói tiếp: “Lái xe đẹp thì có gì mà hơn người chứ? Nhìn không thấy người khác đội mũ bảo hiểm đúng không? tôi phải kiện anh tội xâm hại tới cơ thể lại còn quấy rối tôi đấy!”
Đổng Hàn Thanh: “.........”
Lương Nặc bịt miệng lại, suýt nữa thì cười lớn lên: “Vị tiên sinh à, tôi nhìn thì thấy anh cũng không bị thương gì, xe của Đổng tiên sinh bị anh đâm vào thành ra thế này rồi, tôi nghĩ anh nên có thái độ tốt hơn một chút.”
Người đàn ông dường như lúc này mới nhìn thẳng vào Lương Nặc: “Cô là gì của anh ta, sao việc gì phải nói đỡ cho anh ta thế? Tôi nói cho cô biết, đến người đàn ông như tôi mà anh ta còn muốn quấy rối thì cô cứ theo anh ta đi, rồi lại không có hạnh phúc, chẳng bằng bỏ quách đi cho xong.”
“Đủ rồi.” Dây thần kinh trên đầu Đổng Hàn Thanh giật lên điên loạn, dường như sắp không kìm nén thêm được nữa rồi: “Anh đi đi, tôi không muốn so đo với anh làm gì.”
“Ồ, thế sao được chứ? Dù gì thì trách nhiệm cũng hoàn toàn thuộc về tôi, người nhà quê chúng tôi thật thà chất phác lắm, trưởng thôn vẫn dạy chúng tôi là đâm phải người khác phải đền.....”
Vừa nói người đàn ông vừa rút tiền ra.
Tuy là ăn mặc nhìn có vẻ quê mùa nhưng ví tiền anh ta nhìn có vẻ khá xa xỉ.
Đổng Hàn Thanh không chú ý tới điểm này, chỉ lạnh lùng cười nói: “ba trăm tệ đến phí đỗ xe cũng không đủ, anh cảm thấy đủ để sửa xe không?”
“Thật á? Tôi nghèo lắm, lại ít học, nhưng anh đừng có lừa tôi chứ! Mấy chiếc xe công nông còn to hơn cái xe cũ này của anh mà còn có hơn một vạn, có phải anh đang cố tình tống tiền tôi không?”
Đổng Hàn Thanh có một cảm giác sai lầm giống như mình là anh tài gặp bác nông dân.
Người đàn ông lại nói: “Ấy chà! Thôi được rồi, ai bảo là tôi sai chứ, thôi tôi đền cái xe máy của tôi cho anh đấy, cũng mấy nghìn tệ đấy không ít đâu......”
Đổng Hàn Thanh đến nhìn cũng không muốn nhìn chứ đừng tới nói chuyện với người đàn ông, anh ta quay ra nói với Lương Nặc: “Tôi bảo người kéo xe đi sửa trước đã, em...”
“Tôi tự bắt xe về được!” Lương Nặc lập tức tiếp lời, lại lắc đầu: “Nếu không phải là anh đồng ý tôi đi mua đồ thì cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này, xin lỗi anh nhé....”
“Không phải lỗi của em.” Đổng Hàn Thanh dựa người vào đầu xe hút thuốc, sau đó quay người lại nhìn Lương Nặc: “Những lời em đã nói tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Vâng!”