We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 77: Lãnh Đạo Tỉnh (3)
hìn Lại Hữu Ninh rời khỏi vòng mình, Tương Uẩn Hoa cười cười một tiếng.
Xem ra Mạch Gia Huy đã không thể ngồi yên, chẳng qua tên này cũng lợi hại, chỉ từ một biến hoá nhỏ như vậy đã nhìn ra vấn đề. Một vài động tác nhỏ của Kỳ Dư Hồng đã làm cho Mạch Gia Huy chú ý. Xem ra Hội nghị thường ủy hai hôm sau sẽ tranh đấu mạnh đây.
Tương Uẩn Hoa cầm điện thoại lên và gọi:
- Lão Hải đang làm gì thế? Tối có rảnh không? Lại đây ăn cơm, ừ, Thủy Tinh cung đi, anh gọi Tiểu Triệu, Triệu Quốc Đống đi theo.
- Tiểu Hoàng, chuẩn bị xe, tôi tới Quân khu một chuyến.
Tương Uẩn Hoa đứng dậy. Cũng nên đi xem bạn cũ mới được. Nhiều lần rồi không tham gia Hội nghị thường ủy, nhưng lần này y không thể vắng mặt.
La Đại Hải nhận được điện của Tương Uẩn Hoa thì có chút kinh ngạc. Tương Uẩn Hoa rất ít khi nhận lời ăn cơm, về phần chủ động mời người ăn cơm càng ít nghe thấy. Quan hệ giữa La Đại Hải và Tương Uẩn Hoa khá mật thiết, chính xác mà nói thân thiết hơn bề ngoài nhiều. Chẳng qua Tương Uẩn Hoa không lộ ra, mà La Đại Hải cũng không quá thích lộ vẻ ân cần cho nên ít người liên lạc hai bọn họ với nhau.
Nhưng có không ít người làm lâu năm ở Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm biết Tương Uẩn Hoa từng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Hoa Lâm. Lúc ấy La Đại Hải từ một Phó chủ tịch thị trấn Tân Bình nhanh chóng lên làm Bí thư đảng ủy. Khi Tương Uẩn Hoa lên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy thì La Đại Hải cũng lên làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm.
- Tiểu Triệu, tối có rảnh không?
Nhìn Triệu Quốc Đống đi vào phòng mình, La Đại Hải cười cười chỉ ghế mà nói:
- ngồi đi.
- Tối thì tôi không có việc gì. Phòng Giao thông có cuộc họp với công ty Thái Hoa, họp hơi muộn. Tôi vốn định tham gia nhưng cảm thấy lão Hoàng có thể xử lý tốt nên không cần đi.
Triệu Quốc Đống gãi đầu, La Đại Hải không phải người thích uống rượu mà. Theo cách nói của La Đại Hải thì vào nhà hàng sang trọng ăn thì chỉ là lãng phí.
- Vậy tối chúng ta lên Ninh Lăng ăn cơm rồi về.
La Đại Hải gật đầu nói:
- Đi xe xịn của cậu đi, chúng ta cũng nên có trách nhiệm với tính mạng của mình mà.
- Vâng, Bí thư La phân công thì sao tôi có thể từ chối?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- tuyệt đối đảm bảo an toàn cho lãnh đạo.
- Tiến triển công trình bên Kỳ Lân Quan thế nào rồi?
- Cũng được, nhà đầu tư Chiết Giang chú ý hiệu quả, thời gian là tiền tài, hiệu suất là tính mạng, hai câu này thể hiện rõ trên người bọn họ. Hai người Đào Tông Hán cùng Cù Vận Lam tự mình tới công trường, ha ha, không chút nghị lực là không được.
Triệu Quốc Đống than thở mà nói:
- Công trình dự tính trong ba tháng, bọn họ chỉ một tháng là bắt được. Cứ theo hiệu suất này thì tôi thấy ít nhất xây xong trước nửa năm.
- Vậy còn Công ty Đại Hoa thì sao?
Đây là điều mà La Đại Hải quan tâm nhất.
- Hừ, không ngoài dự đoán của chúng ta. Công ty Tam Điệp vừa tới, thái độ của bọn họ liền tích cực hơn, chẳng qua bây giờ không đến lượt bọn họ quyết định. Công ty Tam Điệp rất chú trọng Hoa Lâm, bọn họ cũng nhìn trúng mảnh đất mà Công ty Đại Hoa muốn. Chủ tịch Miêu cũng khó xử, có lẽ còn đang bàn với cả hai bên.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh mà nói:
- Tôi đã sớm nhắc vị giám đốc Hà kia, làm loạn thì tự hại mình. Anh ta không nhanh chóng quyết định thì khi người khác vào, huyện có lựa chọn. Vì giữ gìn lợi ích của huyện nên chúng ta phải chú ý lựa chọn.
- Quốc Đống, Thị xã sắp lên cấp, nhân sự trong huyện sẽ có chút biến hoá. Chỉ sợ cậu cũng biết được việc này, hy vọng công tác của cậu không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, làm tốt công việc của mình. Thành tích của cậu thì Lãnh đạo thị ủy đều thấy rõ ràng. Tin rằng Thị ủy sẽ có đánh giá công bằng.
La Đại Hải trầm ngâm một chút rồi nói. Y đây là muốn thử thăm dò Triệu Quốc Đống một chút.
- Bí thư La, ngài nói Chủ tịch Miêu sẽ vào thường vụ phải không? Tôi cũng vừa nghe nói, hình như Thị ủy đã có văn bản phê duyệt, có lẽ hai ngày tới sẽ gửi văn bản tới Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. Nghiêm Lập Dân trước đó đã thông báo cho hắn. Trâu Trì Trường đúng là có năng lực nên tạo được quan hệ với Kỳ Dư Hồng. Miêu Nguyệt Hoa nhờ y hoạt động mà vào thường vụ.
- Ừ, không biết vì nguyên nhân gì mà tạm trì hoãn, xem ra Thị xã muốn cùng đưa các quyết định thay đổi nhân sự rồi gửi công văn tới.
La Đại Hải cũng có chút khó hiểu. Miêu Nguyệt Hoa đã được Hội nghị thường ủy thông qua việc vào Huyện ủy, theo lý đã có văn bản rồi cơ mà, sao mãi không gửi xuống.
- Bí thư La yên tâm, Chủ tịch Miêu làm Phó chủ tịch huyện nhiều năm, chị ta có thể làm thường vụ huyện ủy cũng là bình thường. Tôi cũng vui cho Chủ tịch Miêu, tuyệt đối không có suy nghĩ khác.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy là tốt rồi, Quốc Đống, cậu còn trẻ, thời gian còn dài. Thành tích cậu làm ra thì tổ chức sẽ thấy.
La Đại Hải rất hài lòng gật đầu nói.
Bữa tối hôm đó ăn ở nhà hàng Thủy Tinh Cung, đây là nhà hàng mở trên sông. Quy mô của nó không lớn, bởi vì mới mở nên không nhiều người biết. Chẳng qua nó rất yên tĩnh, có lẽ đây là nguyên nhân Tương Uẩn Hoa chọn nơi này. Đồ ăn khá ngon. Ngoài La Đại Hải và Triệu Quốc Đống thì còn có Chính ủy Quân khu Ninh Lăng – Tấn Như Phong.
Bữa cơm ăn tới cuối thì La Đại Hải mới miễn cưỡng hiểu vấn đề. Quan hệ mật thiết giữa Triệu Quốc Đống và Tương Uẩn Hoa làm La Đại Hải giật mình hiểu ra. Không ngờ tên Triệu Quốc Đống này lại có quan hệ với Phó bí thư Tương Uẩn Hoa. Xem ra Tương Uẩn Hoa rất hài lòng với Triệu Quốc Đống. Mặc dù trong bữa ăn không nói mấy về công việc nhưng La Đại Hải cũng rất sáng suốt giới thiệu một chút biểu hiện của Triệu Quốc Đống trong thời gian này.
Đến khi từ Ninh Lăng về Hoa Lâm, La Đại Hải vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Miêu Nguyệt Hoa đã vào thường vụ, đây là quyết định của Hội nghị thường ủy. Nói cách khác số thường vụ huyện ủy đã đủ, nhưng còn trống một chức Chủ tịch huyện. Nếu Phương Trì Quốc có thể tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, vậy còn thừa chức Phó bí thư Huyện ủy. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống sẽ thành Phó bí thư?
La Đại Hải vội vàng lắc đầu bỏ khả năng này. Tương Uẩn Hoa sao có thể làm như vậy. Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi, dù là làm Phó bí thư phụ trách Đảng, đàn hay Phó bí thư phụ trách Ủy ban kỷ luật cũng không thích hợp, việc này Thị ủy nhất định sẽ không thông qua. La Đại Hải cũng hiểu nếu Phương Trì Quốc làm Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy sẽ được điều từ ngoài tới. Nhưng như vậy Triệu Quốc Đống tiếp tục làm Phó chủ tịch huyện sao? Tuy Triệu Quốc Đống mới 25 tuổi đã làm Phó chủ tịch huyện đã tốt rồi, nhưng dù sao hắn cũng là cán bộ kiêm nhiệm từ tỉnh xuống, điều này có thể hiểu. Hơn nữa làm Phó chủ tịch huyện mới nửa năm mà. Nghĩ như vậy nên La Đại Hải nghĩ có lẽ Tương Uẩn Hoa đột nhiên vui vẻ nên gọi mình và Triệu Quốc Đống tới ăn cơm, nói chuyện thì sao?
Nhưng La Đại Hải lại phủ định ngay. Mỗi một hành động của lãnh đạo đều có ý đồ mà, sao lại đột nhiên mời mình ăn như vậy?
Quan hệ của La Đại Hải và Tương Uẩn Hoa vừa thân mật về công việc, cả quan hệ tư nhân nữa. Tương Uẩn Hoa trước đây khi làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đã đề bạt La Đại Hải lên. Nhưng quan hệ cá nhân thì sau khi Tương Uẩn Hoa lên Ninh Lăng thì số lần qua lại đếm trên đầu ngón tay. Nhưng La Đại Hải biết quan hệ hai bên không cần cố gắng đi lại, chỉ cần dịp tết uống vài chén là đủ.
- Lão Hải, phải phê bình cậu ta nhiều vào. Quốc Đống còn trẻ, anh phải giúp cậu ta nhiều.
Tương Uẩn Hoa khi nói lời này thì rất nghiêm túc, vậy là có ý gì? Triệu Quốc Đống làm việc rất tốt, dù là mình hay Trâu Trì Trường đều rất hài lòng, có gì phải lo lắng chứ?
Chẳng lẽ Tương Uẩn Hoa nói nhầm sao? Hình như không thể mà. Tương Uẩn Hoa nhấn mạnh như vậy thì sao có thể là lầm lẫn? La Đại Hải rất khó hiểu, chẳng qua có thể hiểu một điều Tương Uẩn Hoa rất coi trọng Triệu Quốc Đống.
La Đại Hải biết tuổi mình đã gần tới, làm hai năm Bí thư huyện ủy là lui. Điều này làm y thấy rõ ràng, có thể làm tốt công việc vì dân chúng Hoa Lâm.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều