I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Dung Nhi & Phong Nhi
Upload bìa: tran viet khanh
Số chương: 790
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5266 / 66
Cập nhật: 2015-04-02 14:54:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 327: Quang Minh Chính Đại Bởi Vì Ai. (5 6)
gay cả Lý Quân bên trong, khi những thành viên đời thứ hai của Lý gia nhìn thấy Lý Vân Phong đi ngay phía trước sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi - chuyện bọn hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn đã xảy ra.
Duy nhất ngoại lệ chính là Lý Sâm.
Từ tối hôm qua bắt đầu, hắn dựa vào việc chờ mong lúc Trần Phàm cùng Lý Vân Phong và người Trần gia gặp mặt nhau, chờ mong Trần Phàm như một con chó chết cút ra khỏi đại viện quân khu Nam Kinh.
Vì thế khi hẳn biết được ba người Lý Vân Phong xuất hiện ngay bên ngoài đại sảnh, thần tình kích động đứng bật lên khỏi sô pha, bước nhanh về hướng Trần Phàm, chờ mong vở kịch hay trình diễn.
Trần Vĩnh Thụy bởi vì muốn biểu hiện mình đủ tôn trọng với vị đại lão thực quyền quân đội Lý Vân Phong này, trong lúc đi đường riêng đế Lý Vân Phong đi ngay phía trước, chính mình đi chậm hơn nửa thân người, mà Trần Phi đi ở mặt sau cùng.
Bỗng nhiên...
Ngay khi vừa bước chân vào đại sảnh Lý Vân Phong liền dừng bước.
Động tác của hắn thật đột nhiên, đột nhiên tới mức làm Trần Vĩnh Thụy không hề có chút chuẩn bị, kết quả hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Hắn giống như nhìn thấy được điều gì đó thật khó tin tưởng, trợn tròn đồng tử, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Phàm đang ôm lấy vòng eo Lý Dĩnh, gương mặt khí phách uy nghiêm lại bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.
Mà Trần Vĩnh Thụy ở phía sau hắn cũng theo ánh mắt Lý Vân Phong nhìn thấy Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh, vẻ mặt của hắn còn đủ diễn cảm phấn khích hơn cả Lý Vân Phong.
Hắn luôn luôn có lòng dạ sâu đậm, trực tiếp bị sợ tới ngây người.
Trần Phi đi ngay phía sau cùng, cũng không lập tức nhìn thấy Trần Phàm, chợt thấy Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy dừng chân lại, hắn tò mò chuyển dời thân hình một chút, theo ánh mắt hai người nhìn ra phía trước.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh.
Trần Phàm?
Giờ khắc này, Trần Phi cảm thấy được hai mắt của mình xuất hiện vấn đề.
Hắn kìm lòng không được nhắm mắt lại, lại khẽ lắc đầu, sau khi mở ra liền xác định là đúng, đứng cách đó không xa đúng thật là Trần Phàm, hơn nữa còn đang ôm eo Lý Dĩnh.
“Hô... hô...”
Xác định đứng ngay phía trước đúng là Trần Phàm, trong con ngươi Trần Phi lóe lên quang mang phẫn nộ, gương mặt hắn không thể khống chế vận vẹo lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.
Ngay sau đó, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, nắm chặt hai đấm, bước tới phía trước một bước.
“Trở về.”
Gương mặt Trần Vĩnh Thụy lạnh lùng, trầm thấp nói.
Trần Phi phun ra một hơi, cắn chặt răng, cuối cùng lui trở về không nói gì.
Ân?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Lý Sâm đang chờ mong vở kịch hay trình diễn đột nhiên nháy mắt cau đôi mày, hắn mơ hồ cảm thấy được chuyện này có vấn đề...
Không riêng gì Lý Sâm, đám người Lý Quân vôn có tầm mắt lịch duyệt phong phú cũng đã nhận ra một tia không thích hợp.
Ngay trong lúc không khí trở nên quỷ dị, Lý Dĩnh cắn răng lại bước ra một bước, chắn ngay trước người Trần Phàm.
Vào giờ phút này, bởi vì nàng quá sợ hãi cùng lo lắng, thân mình không ngừng run run lên, lại quật cường ngưỡng đầu, nhìn ba người Lý Vân Phong, cảm giác như nếu ba người bất lợi đối với Trần Phàm, nàng sẽ cho gạch ngói cùng tan.
“Lý lão đầu a, ra vẻ ông không biết cháu gái của ông đang ở chung một chỗ với hắn, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý cho Trần Phi tiến đến cầu hôn, càng không đến nỗi lộ ra tiểu tình kinh ngạc như vậy chứ?” Bỗng nhiên Từ Vĩ Trạch đang ôm thái độ xem cuộc vui chợt đứng dậy, cười nói với Lý Vân Phong, giọng nói không hề có chút tôn kính.
Điều này cũng chẳng thể trách Từ Vĩ Trạch, bởi vì bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đô lúc nào cũng áp chế bộ đội đặc chùng quân khu Nam Kinh, mặt mũi Lý Vân Phong vốn không ánh sáng, cho nên mấy ngày nay làm khó dễ Từ Vĩ Trạch không ít.
“Tiểu Từ, cậu không nên nói bậy...” Nghe được lời nói của Từ Vĩ Trạch, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh mặc dù thật hiếu kỳ thái độ ba người Lý Vân Phong có chút quỷ dị, nhưng cũng trước tiên tiến lên, cố gắng muốn giải thích gì đó.
Nhưng lời của nàng chỉ nói ra được một nữa, lại không biết nên làm sao nói tiếp.
Dù sao vừa rồi một màn Trần Phàm ôm eo Lý Dĩnh đã bị Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi ba người nhìn thấy thật sự rõ ràng.
“Tiểu Phàm.” Lý Vân Phong dù sao không phải người bình thường, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, diễn cảm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, trong con ngươi lóe ra quang mang quỷ dị: “Cậu theo ba chúng tôi lên lầu nói chuyện đi.”
Hiển nhiên. Lý Vân Phong cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa cũng biết ở dưới lầu không tiện nói chuyện.
Lý Vân Phong vừa mới mở miệng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Trần Phàm. Từ Vĩ Trạch đã biết thân phận Trần Phàm lại càng tò mò, tò mò nam nhân được hắn xem là thần tượng sẽ làm như thế nào, mà ngay cả Lý Dĩnh bên trong, những người khác của Lý gia ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, cảm giác kia giống như đang hỏi, hắn rốt cục là ai?
“Được.”
Đối mặt lời đề nghị của Lý Vân Phong. Trần Phàm không phản đối.
Nghe được Trần Phàm đồng ý, trong lòng Lý Vân Phong thầm thở ra, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi liếc mắt: “Vĩnh Thụy, cháu không ý kiến chứ?”
“Không có.”
Trần Vĩnh Thụy lắc lắc đầu, đôi mày vẫn cau chặt lại, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm, trong con ngươi toát ra vẻ tức giận băng sương.
Theo sau. Lý Vân Phong không nói thêm lời vô ích, đi vào đại sảnh, dẫn đầu lên lầu. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi sắc mặt khó coi đi theo phía sau.
“Ở dưới lầu chờ anh.” Cùng lúc đó, Trần Phàm ôn nhu giúp Lý Dĩnh lau nước mắt trên mặt.
Nhìn thần tình ôn nhu của Trần Phàm, trong đầu Lý Dĩnh trống rỗng, giác quan thử sáu đặc hữu của nữ nhân cùng lý trí nói cho nàng biết. Trần Phàm đáp ứng sẽ dẫn nàng quang minh chính đại đi ra khỏi Lý gia, có thể sẽ trở thành sự thật.
Trong hoảng hốt, nàng nhẹ gật gật đầu.
Trần Phàm thu tay về, trong biểu tình quái dị của những người Lý gia, xoay người lên lầu.
“Tiểu Từ, hắn... hắn rốt cục là ai?” Bốn người Trần Phàm vừa lên lầu. Hoàng Hiểu Linh nhịn không được hỏi.
Hoàng Hiểu Linh vừa mới mở miệng, ngay cả Lý Dĩnh cùng Lý Quân, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Từ Vĩ Trạch, chờ mong hắn mở miệng.
“Dì Hoàng, nếu tôi không đoán sai, trước khi tôi đến các vị đã làm khó dễ hắn không ít đi?” Từ Vĩ Trạch tự hỏi tự đáp: “Ân, dì không nói tôi cũng có thể đoán được. Nói vậy ngay cả dì bên trong, trong các vị có không ít người ghét bỏ hắn không bối cảnh, hoặc là nói bối cảnh không bằng Trần Phi, cho là hắn không biết tự lượng sức mình, tự tìm nhục nhã.”
Hoàng Hiểu Linh ngạc nhiên.
“Rốt cục hắn là ai?”
Lý Duy Quốc mất đi toàn bộ kiên nhẫn, vừa rồi biểu hiện quái dị của ba người Lý Vân Phong nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, có đời sau của gia tộc nào có thể làm cho Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy đồng thời e ngại.
“Vừa rồi tôi tựa hồ nghe được, chú cần kêu cảnh vệ viên oanh hắn ra phải không?” Từ Vĩ Trạch không trả lời, mà là cười híp mắt liếc nhìn Lý Duy Quốc.
Lý Duy Quốc biến sắc, không nói tiếp.
“Từ Vĩ Trạch, anh cố tình làm ra vẻ huyền bí đủ chưa? Anh không nói thì thôi.”Lý Sâm bị đả kích nghiêm trọng có chút bất mãn: “Tôi cũng không tin, hắn có thể thật lợi hại tới mức làm cho ông nội của tôi và Trần thúc phải đồng thời nhượng bộ.”
“Lý Sâm a Lý Sâm, với sự thông minh này của anh. Lý gia lại có thể muốn giao cho anh thừa kế, tôi xem Lý lão đầu thật sự là hồ đồ.” Từ Vĩ Trạch cười lạnh: “Còn nhớ rõ lời nói khi nãy của tôi không? Tất cả các vị đều đã nghe nói qua về hắn, tôi dám cam đoan, trong lời nói của các vị không ngừng thảo luận sự tích của hắn.”
Nói tới đây, Từ Vĩ Trạch hít sâu một hơi, diễn cảm bỗng nhiên trở nên ngưng trọng cùng kính sợ, hắn châm một điếu thuốc lá, hít sâu hai hơi, mở miệng lần nữa.
“Bốn tuổi hắn bị đưa vào tổ chức Long Nha, trở thành mầm dự bị của Long Nha. Tám tuổi trở thành thành viên dự bị của Long Nha, mười hai tuổi trở thành thành viên chính thức trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long Nha.”
“Vào mùng một vừa rồi, Trần lão thái gia bởi vì xuất đầu cho hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng các vị đại lão, vỗ bàn chửi vang đòi cần công đạo, cuối cùng làm cho Phạm gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.”
“Đồng dạng cũng trong mùng một đó, được xưng là đệ nhất kim hoa quân đội Trần Ninh chính vì hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 và toàn bộ các đại lão, cự tuyệt đính hôn cùng Yến Thanh Đế.”
“Mà ngay trong mấy ngày hôm trước, bởi vì một câu nói của hắn, bộ công an, viện kiểm sát, kỷ ủy, cục an ninh quốc gia bốn phương thế lực tất cả xuất động, làm cho Vân Nam lật trời, mười mấy tên cán bộ ngoài xử cấp bi kịch.”
“Các vị nói, hắn là ai vậy?”
Nói xong lời cuối cùng. Từ Vĩ Trạch phun mạnh một hơi thật sâu, đối với hắn mà nói, ba lý do sau hắn cũng không hâm mộ cũng không ghen tỵ, hắn chân chính để ý chính là lý do thứ nhất.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, đối với những người của Lý gia mà nói, để ý chỉ là ba nguyên nhân phía sau.
Quả nhiên đúng như Từ Vĩ Trạch suy nghĩ, lời của hắn vừa ra khỏi miệng, ngay cả Lý Dĩnh. Lý Quân bên trong, tất cả mọi người choáng váng.
Trần gia. Trần Phàm.
Bốn chữ này giống như đến từ địa ngục ma âm, tràn ngập nội tâm của bọn họ.
Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, thanh niên bị họ cho là không biết tự lượng sức mình, không chút giáo dưỡng, biến hóa nhanh chóng, lại trở thành Trần gia thiếu gia danh chấn kinh thành mới mười mấy ngày trước.
Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này, trong lúc nhất thời làm cho bọn họ thật khó có thể thừa nhận.
Nhất là Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người.
Phía trước bởi vì sợ hãi Trần Phàm không chịu rời đi, bị Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi nhìn thấy, thái độ của bọn họ có thể nói là ác độc tới cực điểm, châm chọc thì cũng thôi, thậm chí còn đòi trực tiếp đuổi đi Trần Phàm.
Nghĩ tới những điều này, Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người, sắc mặt nháy mắt một mảnh trắng bệch, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Trong đó Lý Duy Quốc lại càng thêm rõ ràng kinh hoảng.
Dùng cách nói của Từ Vĩ Trạch, một câu nói của Trần Phàm đã làm cho mười mấy cán bộ xử cấp gặp bi kịch, mà Lý Duy Quốc lại tự có chỗ bẩn, nếu Trần Phàm muốn trả thù hắn...
Lý Duy Quốc không dám tiếp tục tưởng tượng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trên trán hẳn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
“Nguyên lai, là... là.. hắn...”
So ra mà nói, đả kích nhất chính là Lý Sâm.
Chuyện tối hôm qua làm cho hắn ý thức được. Trần Phàm cũng không phải chó hay mèo ngoài đường, nhưng hắn tin chắc Trần Phàm không có khả năng lợi hại tới mức coi thường Lý gia cùng Trần gia.
Cho nên từ tối hôm qua bắt đầu, hắn liền bắt đầu chờ mong, chờ mong Trần Phàm cùng Trần Phi chạm mặt, sau đó bị chết không thể chết lại, cuối cùng như một con chó nhà tang cút ra khỏi quân khu đại viện.
Kết quả, sự thật cho hắn một cái tát vang dội.
Cái tát này mặc dù không đánh lên trên mặt, nhưng càng thêm vang dội so với đánh thẳng lên trên mặt.
Hoàng Hiểu Linh cũng có biểu tình trợn mắt há hốc mồm, thần tình bà ngây ngốc nhìn Lý Quân, miệng hơi mở ra, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị mắc phải xương cá, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mọi người, sắc mặt hơi tốt hơn một chút chỉ có Lý Quân.
Bởi vì tận sâu trong nội tâm hi vọng đời sống tình cảm của con gái đạt được hạnh phúc, cho nên hắn cũng không giống như những người khác châm chọc Trần Phàm, mà thiện ý nhắc nhở Trần Phàm nên sớm rời đi một chút, lại thật không ngờ, nhắc nhở chỉ là dư thừa.
“Tiểu Dĩnh, vì sao con không nói sớm hắn là người của Trần gia?” Giờ khắc này, Lý Quân đột nhiên cảm giác được miệng của mình có chút đắng chát.
Nghe Lý Quân vừa hỏi như vậy, kể cả Từ Vĩ Trạch cũng đưa mắt nhìn về hướng Lý Dĩnh, theo bọn họ xem ra, nếu Lý Dĩnh sớm nói ra thân phận Trần Phàm, là có thể tránh khỏi cảnh tượng bẽ bàng này.
Lúc ở Đông Hải, bởi vì sợ hãi đả kích tới lòng tự trọng của Trần Phàm. Lý Dĩnh luôn vô cùng do dự với việc có nên mời Trần Phàm cùng về Nam Kinh hay không, cuối cùng lấy hết dũng khí trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm cũng không hề hỏi han, trực tiếp đáp ứng.
Vì thế ở trong lòng nàng báo cho chính mình: bất kể như thế nào cũng không để cho một màn năm xưa tái hiện.
Kết quả sau khi biết được là Trần Phi cầu hôn, toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm của nàng bị đánh tan dập nát.
Dù sao hai chữ Trần gia thật quá mức chói mắt, chói mắt tới mức làm mất đi ánh sáng của chính gia tộc nàng.
Thế cho nên, nàng đối với việc Trần Phàm hứa hẹn sẽ quang minh chính đại đưa nàng rời khỏi Lý gia, hoàn toàn mất đi tin tưởng.
Nhưng ngay khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, nàng cũng hoàn toàn bị sợ ngây người.
Vô cùng khiếp sợ, trong lòng còn có một thanh âm nói cho nàng biết: Trần Phàm ưng thuận lời hứa với nàng nhất định sẽ được thực hiện, một màn năm đó tuyệt đối sẽ không còn lặp lại.
Giờ này khắc này, nàng vô cùng tin chắc điểm này.
“Con cũng không biết.”
Lý Dĩnh nhẹ lắc đầu, nhưng trong lòng bởi vì chuyện mình không muốn đả kích Trần Phàm nên trong hành trình tại Vân Nam nàng không dám nói ra gia thế của mình cho Trần Phàm mà hiện tại cảm thấy thật hoang đường.
Không biết?
Nghe được Lý Dĩnh nói ra ba chữ kia, ngay cả Từ Vĩ Trạch bên trong, mọi người chợt ngẩn ra, theo sau cũng bình thường trở lại - nếu Lý Dĩnh biết được thân phận Trần Phàm, như vậy cũng không đến nỗi lo lắng như thế, cũng sẽ không bởi vì sợ hãi Trần Phàm bị nhục nhã, tiến lên một bước hộ ngay trước người Trần Phàm.
“Làm sao bây giờ?”
Giờ khắc này, Hoàng Hiểu Linh giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Lý Quân.
Lý Quân trầm mặc không nói.
Không riêng gì Lý Quân, những người khác cũng cảm thấy trong miệng chát đắng, biến cố thình lình xảy ra thật sự làm bọn họ quá khó khăn tiếp nhận.
“Dì Hoàng, có phải dì đang cảm thấy thật đáng tiếc?” Từ Vĩ Trạch cũng làm như không tim không phối nhìn Hoàng Hiểu Linh hỏi: “Nếu không phải dì cùng bọn họ quá mức bợ đỡ, quá mức cay nghiệt, dì sẽ thật vui vẻ khi có được một đứa con rể càng thêm ưu tú so với Trần Phi.”
“So với Trần Phi càng thêm ưu tú? Chưa chắc đi?” Hành Mỹ Lan nguyên bản giống như bị mắc nghẹn. ũ rũ hồi lâu, hiện giờ nghe được Từ Vĩ Trạch nói như thế nhịn không được phản bác.
“Chưa chắc?” Từ Vĩ Trạch lạnh lùng cười: “Hắc, tôi biết, thím muốn nói người ngoài đều đang đồn đãi Trần Phi có thể trở thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, hơn nữa Trần Phi ba mươi xuất đầu, hỗn tới cấp chính sở*, rất nhanh còn có thể đi lên trên, ngày sau tiền đồ vô lượng.” (*hôm lâu dịch nhầm thành sảnh, sori. Đây là cán bộ cấp 5.)
Hành Mỹ Lan nhíu mày, không hé răng.
“Nhưng thím cho rằng, một câu nói của Trần Phi là có thể khiến cho Vân Nam lật trời không? Trần lão thái gia sẽ vì Trần Phi mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng toàn bộ các đại lão vỗ bàn chửi mắng, hơn nữa còn hoàn toàn chỉnh chết Phạm gia sao?” Từ Vĩ Trạch cười lạnh hỏi.
“Đó chẳng qua là vì Trần lão thái gia cưng chiều hắn mà thôi.. Lý Sâm yếu ớt nói một câu, rất có hương vị ăn khôngđược quả nho thì chê quả nho xanh.
Từ Vĩ Trạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc, cười lạnh nói: “Cưng chiều? Buồn cười. Trần lão thái gia là khai quốc nguyên lão duy nhất còn sống hiện nay, ăn muối còn nhiều hơn Lý Sâm anh ăn cơm, anh cho rằng Trần lão thái gia thật sự già tới hồ đồ, sẽ bởi vì đi cưng chiều một đứa cháu phế vật, mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số một vỗ bàn chửi mắng?”
Lý Sâm há to mồm, không sao phản bác.
“Trần lão thái gia cưng chiều hắn, coi trọng hắn, là bởi vì hắn là một Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay.” Từ Vĩ Trạch nói xong nhịn không được nhắm hai mắt lại, giọng nói vô cùng kính sợ: “Long Nha, hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa, các vị vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết.”
Mỗi người đều có một thân ảnh cho mình đuổi theo, Từ Vĩ Trạch cũng không ngoại lệ - Dưới lầu một mình Từ Vĩ Trạch nói chuyện khiến cho cả thành viên Lý gia đều á khẩu không trả lời được, không khí trên lầu lại có vẻ càng thêm ngưng trọng.
Trong phòng sách. Lý Vân Phong ngồi sau bàn. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi ngồi trên sô pha. Trần Phàm ngồi riêng một ghế dựa, bốn người đều không nói gì.
“Tiểu Phàm, cháu với tiểu Dĩnh đã xảy ra chuyện gì?” Không biết qua bao lâu, thân là chủ nhân Lý Vân Phong mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng sách, nhưng giọng nói có chút phức tạp.
Dù sao cũng do hắn chữ động đến Yên Kinh ngay trước mặt Trần Kiến Quốc mở miệng cầu hôn, mà hiện giờ Lý Dĩnh lại cùng Trần Phàm quen nhau...
“Nàng là nữ nhân của cháu.” Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn, giọng nói lại dị thường kiên định.
Nàng là nữ nhân của cháu.
Mấy chữ ngắn ngủi, nháy mắt nổ vang bên tai ba người Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi, đôi mày Lý Vân Phong càng can chặt lại, diễn cảm có chút khó xử, mà biểu tình Trần Vĩnh Thụy âm trầm vô cùng, vẻ tức giận trong con ngươi không có chút nào che giấu, khóe mắt cũng đang run rẩy kịch liệt, trong lòng không biết đang đánh bàn tính gì.
Tuy rằng Trần Phi ở trước mắt cũng xem như hỗn tới cấp bậc chính sở, hơn nữa chủ quản một phương, ở trong giới thanh niên đồng lứa đủ dùng từ nổi bật để hình dung, nhưng luận lòng dạ cùng năng lực ẩn nhẫn, so sánh với Lý Vân Phong và Trần Vĩnh Thụy mà nói còn kém hơn.
Lần đầu tiên hắn và Trần Phàm gặp mặt, bởi trong lòng ghen tỵ luôn nói móc Trần Phàm, lại thật không ngờ cuối cùng bị Trần Phàm trào phúng, trong cơn tức giận, hắn gọi điện thoại tìm cha mẹ Trương Thiên Thiên, chuẩn bị dùng thân thể Trương Thiên Thiên phát tiết lửa giận.
Ai biết cuối cùng tiềm quy tắc không thành công không nói, Trương Thiên Thiên còn nói thẳng nam nhân có thể làm cho nàng tình nguyện trở thành tình nhân cùng đồ chơi chỉ có Trần Phàm.
Câu nói kia không thể nghi ngờ là cho Trần Phi một cái tát vang dội, đem lòng kiêu ngạo dưỡng thành nhiều năm trong lòng Trần Phi đánh dập nát, đồng thời làm thái độ của hắn đối với Trần Phàm xảy ra chuyển biến cực lớn - trước kia hắn chỉ cảm thấy Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm như vậy thật sự rất không công bình, do đó sinh ra lòng ghen tỵ mãnh liệt, mà từ sau lúc kia, hắn trực tiếp hóa lòng ghen tỵ thành hận ý.
Trong lòng hắn manh động hận ý đối với Trần Phàm, còn thật sâu đậm.
Ở dưới tình hình này, hắn đi theo cha hắn Trần Vĩnh Thụy đến Lý gia cầu hôn, lại phát hiện Trần Phàm thành nam nhân của Lý Dĩnh...
Điều này hoàn toàn làm trong lòng Trần Phi tràn ngập lửa giận, phía trước ở dưới lầu hắn đã muốn phát tác, nhưng bị Trần Vĩnh Thụy ngăn trở, hiện giờ lại nghe được lời nói của Trần Phàm, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Phàm: “Chú đây là ý gì?”
Từ khi gặp mặt Trần Phi, nhìn thấy diện mạo ăn trên ngồi trước của hắn. Trần Phàm liền không có một chút hảo cảm đối với Trần Phi, chuyện của Trương Thiên Thiên càng làm cho ấn tượng của Trần Phi trong lòng Trần Phàm hoàn toàn chuyển biến xấu....
Cực Phẩm Thiên Vương Cực Phẩm Thiên Vương - Phong Cuồng Cực Phẩm Thiên Vương