If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 456
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 320: Gia Hương (thượng) (quê Hương)
ột lớp khói mỏng từ mặt biển chậm rãi bốc lên và nhanh chóng bao vây lấy toàn bộ không gian, cả gió cũng không thể thổi tan chúng đuợc. Bởi vì nơi đây toàn là sương mù, hễ một nơi bị xua tan bớt thì sương mù ở nơi khác sẽ ùa đến và lấp đầy vào chỗ cũ.
Bao phủ bên trong lớp sương mù này là một tòa thành thị, lung linh mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, phảng phất như tiên cảnh Bồng Lai rất mỹ lệ.
Đây là ngày sương mù mỗi năm một lần của Mễ Kỳ Tư, dù là nhân lực hay thú lực thì cũng không thể thay đổi hiện tượng tự nhiên này được.
Chiếu theo thông lệ, ngày sương mù là một trong những ngày nghỉ của toàn dân, thế nhưng hôm nay người dân của Mễ Kỳ Tư lại không hề nghỉ ngơi, mà trái lại, họ còn bận rộn hơn bao giờ hết, vì họ đang bắt đầu công việc thuyên chuyển tất cả mọi người.
Ba ngày trước, quân đội đã truyền ra một tin tức động trời khiến cho ai nấy cũng đều khó có thể tin được, kể cả các binh sĩ - bỏ thành.
Khi lệnh này vừa được ban ra, lập tức nhận được rất nhiều sự phản đối, nhưng tất cả đều bị quân đội thẳng tay trấn áp. Thái độ của quân đội rất mạnh, những ai không muốn đi thì chỉ có thể ở lại chờ chết một khi Mễ Kỳ Tư bị công hạ mà thôi.
Quân đội cũng không muốn giải thích với dân chúng, vì du kích là một loại chiến lược phức tạp, rất khó có thể trong một thời gian ngắn mà phân tích rõ lợi và hại cho dân chúng hiểu được. Huống chi họ cũng chẳng hề nhàn hạ, vì trong vòng ba ngày, họ phải định ra một kế hoạch triệt thoái hoàn thiện nên ai nấy cũng đều đầu tắt mặt tối.
Các binh sĩ thì còn khá một chút, vì họ còn phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh và quân kỷ sâm nghiêm một cách vô điều kiện, chỉ có dân chúng mới là những người có ý kiến nhiều nhất.
Kỳ thật, mọi người cũng không hẳn là không hiểu được hoàn cảnh của mình hiện nay. Trên thực tế, Mễ Kỳ Tư đã giống như ngọn đèn cạn dầu, chỉ cần tùy tiện thổi một hơi là nó có thể tắt ngay. Thế nhưng nay phải rời bỏ tòa thành mà mình đã sống tại đây khá lâu, rời khỏi nhà cửa thân thiết để lưu lạc nơi tha hương, vì vậy mà họ khó có thể tiếp nhận được.
Vô luận là ở đâu, người ta ai nấy cũng đều mong muốn lá rụng về cội, chết ở nhà dù sao cũng hơn là chết ở tha hương nhiều lắm.
Tuy nhiên, nghe nói đâu trong buổi hội nghị để đầu phiếu cho quyết định kinh người này, tất cả các trọng quan đều bỏ phiếu thuận, do đó mà họ không thể không chấp nhận hiện thực này. Giữa cái chết và sự sống trong hy vọng, tất nhiên chọn sống trong hy vọng còn tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, người trong quân đội cũng không phải là ngu ngốc, bọn họ làm như vậy hẳn là phải có nguyên do. Do đó, mà những công việc chuẩn bị cuối cùng để bỏ thành cũng tiến hành theo đúng hạn.
Cấp trên có lệnh, nhằm bảo đảm việc di chuyển được thuận lợi và mau lẹ, những vật mang theo càng ít càng tốt, ngoài những thứ cần thiết ra thì những thứ khác đều bị cấm tuyệt hết, kể cả dầu gội đầu ma pháp là Hoạt hóa thủy.
Điều đó có nghĩa là những nữ tử yêu thích chưng diện sẽ không có mái tóc mượt mà óng ả trong suốt một khoảng thời gian dài.
Sự thay đổi đột ngột này đồng thời cũng nhắc nhở cho mọi người biết để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì những ngày sắp tới sẽ là những ngày rất gian khổ, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu. Nếu nói văn hoa một chút thì cuộc sống sắp tới sẽ tràn đầy màu sắc lãng mạn, nhưng nói theo thực tế thì đó sẽ là một cuộc sống dãi nắng dầm sương, lang thang không nhà ở.
Mọi người chăm chỉ vận chuyển đồ đạc lên lưng những ma thú vận chuyển tầm trung như Thịnh Huy, Mẫu Kế, vv….đồng thời ai nấy cũng đều không quên nhìn lại căn nhà của mình với vẻ quyến luyến, bởi vì ít nhất trong một tháng sắp tới, họ sẽ không thể trở lại nơi ấm cúng này, thậm chí có thể là vĩnh viễn nữa ấy chứ, vì biết đâu họ sẽ bị chết ở nơi tha hương, hoặc là nơi này sẽ bị đám ma thú hung tàn phá hủy đi mất.
Các giám sát binh lớn tiếng thúc giục mọi người lên đường, vì nếu cứ để cho dân chúng quyến luyến không rời, vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Tuy họ có phần vô tình, nhưng chẳng qua họ chỉ là tận trung chức thủ và phải cố gắng tiết kiệm thời gian tối đa, vì cuộc di chuyển lần này chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi mà thôi.
Một nàng nữ ca sĩ Mỵ Âm tộc nổi tiếng của Mễ Kỳ Tư đang cất tiếng hát trong trẻo để an ủi dân chúng, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không thể giải trừ cõi lòng sầu muộn của mọi người được.
Nếu có Khải Sắt Lâm ở đây, có lẽ tình huống sẽ đỡ hơn rồi.
Lúc này Mộ Dung Thiên đang đứng trên một tòa kiến trúc cao nhất ở trung tâm thành là Vọng Hương tháp. Tòa tháp này được vị thánh cấp kiến trúc sư kiêm tượng sư nổi tiếng nhất trên đại lục là Nhạc Nhĩ Gia Đặc đích thân xây lên. Ý nghĩa của tòa tháp này muốn nói lên tình cảm nhớ nhung của một kẻ tha nhân đang ở cách xa nhà hàng ngàn dặm là Mễ Kỳ Tư, và lúc nào cũng ngóng về Tát La. Đương nhiên, vì tháp chỉ cao hơn một ngàn thước, đứng ở tầng lầu cao nhất cũng không thể nhìn thấy Tát La được, nên nó chỉ mang ý nghĩa gửi gắm tinh thần mà thôi.
Nhưng điều trớ trêu ở đây là, đứa trẻ lang thang Mễ Kỳ Tư bấy lâu nay vẫn luôn nhớ nhung Tát La, nhưng rốt cuộc vẫn bị mẫu thân tổ quốc bỏ rơi. Hơn nữa, hôm nay vị quan chỉ huy tối cao lại đứng tại Vọng Hương tháp mà nhìn con dân lần lượt bỏ đi. Nếu Nhạc Nhĩ Gia Đặc mà biết được, không biết lão sẽ có cảm tưởng ra sao.
Bỗng nhiên lúc này Mộ Dung Thiên lại nhớ tới Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đang ở Lam Nguyệt xa xôi, không biết đã bao lâu rồi hắn đã không còn nhận được tin tức của hai người họ. Chiến tranh khiến cho việc thư từ giữa các nước trở thành khó khăn vô cùng.
Nhớ lại trước đây, hắn đã từng nhờ Sắc đạo Phỉ Lợi Phổ chuyển lời của mình đến với họ, nói rằng không lâu sau hắn sẽ quay về, nhưng hiện tại xem ra lời hẹn đó còn lâu lắm mới thực hiện được.
Hứa hẹn! Đúng là không thể nói ra bừa bãi được.
Lại còn có Lăng Đế Tư, Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra mình rất muốn gặp lại nàng, dù cho nàng có là nữ tử khiến mình vừa yêu vừa hận đi chăng nữa.
Có thể nói, một nữ tử đã từng vũ nhục trượng phu "bất đắc dĩ" thông qua Linh lực phụng hiến, đồng thời cũng không sợ gánh lấy trọng tội mà mạo hiểm đánh chết Mông Na Lâm cùng với các thành viên của Tử vong truy sát đoàn, chẳng qua chỉ là vì muốn giúp một tên tội phạm bỏ trốn vì ác danh "phản quốc". Nàng quả thật rất đặc biệt, nếu không thì đã không có sức hấp dẫn đến như vậy với mình rồi. Mộ Dung Thiên không thể không thừa nhận điểm đó.
- Đan Ni Tư ca ca, huynh sao vậy?
Lộ Thiến nhìn thấy bộ dạng thất thần của Mộ Dung Thiên thì không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Nếu là ngày thường, hẳn là Mộ Dung Thiên sẽ không mang theo Lộ Thiến để cùng làm chính sự, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì hắn không nắm chắc mười phần là sẽ có thể rút lui theo cửa thành tây hay không, nếu vạn nhất mà bị thất bại thì chỉ có con đường chết mà thôi. Vì vậy nên hắn mới mang theo Lộ Thiến cùng với Lạc Na và Lệ Toa theo sát bên người, cho dù có chết thì cũng phải chết cùng một chỗ mới được.
Mộ Dung Thiên sớm đã xem ba nữ tử đã tình nguyện rời bỏ quê hương mà theo mình phiêu bạt tha hương là người thân của mình rồi, bởi vậy mà vào mấy hôm trước, vô luận thế nào hắn cũng không để cho Tàng long thiết vệ mang họ đi được. Hắn sẽ không xa rời họ, và họ cũng sẽ không rời khỏi hắn. Mộ Dung Thiên vẫn luôn quả quyết như vậy.
Mộ Dung Thiên khôi phục lại tinh thần rồi cười nói:
- Không có gì, huynh chỉ đang nghĩ không biết công việc di chuyển có được thuận lợi hay không thôi.
- Nhất định sẽ tốt mà!
Lộ Thiến chớp chớp đôi mắt mỹ lệ và trả lời. Sự tín nhiệm và sùng bái của nàng đối với hắn từ khi hai người mới quen biết, cho tới nay vẫn chưa từng thay đổi.
Mộ Dung Thiên quay sang nói với nàng Vu nữ đang đứng bên cạnh:
- Đình Đình tiểu thư, thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến nàng rồi.
Sau ngày Tàng long thiết vệ bỏ đi, nàng rất ít nói chuyện, vì vậy mà Mộ Dung Thiên lại càng khẳng định rằng đêm đó nàng đã cố ý để cho người ta bắt mình, mục đích là muốn cho nhóm Không kỵ binh đưa hắn trở về. Chỉ cần hắn còn sống thì kế hoạch báo thù của nàng mới có hy vọng.
Tuy đôi bên chỉ có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng nàng quả thật đã tận tâm tận lực giúp đỡ mình rất nhiều, cho dù hiện nay đang ở trong thời kỳ cực kỳ phi thường và Mễ Kỳ Tư có thể bị công phá bất cứ lúc nào.
- Không cần xin lỗi! Đan Ni Tư đại nhân, mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường riêng của mình. Huống chi, ta đã có cái nhìn khác đối với sự lựa chọn của ngài vào ba ngày trước rồi.
Đình Đình lộ ra nụ cười thật quyến rũ, đủ để khiến cho nội tiết và nhịp tim của các nam tử bình thường tăng nhanh. Nàng cười nói:
- Không sai, trước kia ta quả thật rất bất mãn, bởi vì ta nghĩ số phận của nguy thành Mễ Kỳ Tư đã không còn cách nào cứu vãn nữa. Nếu ở lại tử thủ thì đúng là rất ngu xuẩn. Nhưng ta lại không ngờ, ngài lại có thể nghĩ ra chiến thuật du kích như vậy. Tuy rằng nó có phần mạo hiểm, nhưng cũng không phải là không làm được. Lâu nay ngài chỉ thiếu mỗi chiến công thôi, nếu như lần này có thể thành công và sáng tạo ra kỳ tích, cứu lại Mễ Kỳ Tư, vậy thì ngài sẽ trở thành một anh hùng rạng danh trong sử sách. Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị và danh khí sẽ lên nhanh như mặt trời giữa trưa! Với ta mà nói, đó là một canh bạc cực kỳ kích thích và thú vị, không phải sao?
Xem ra tâm tình của Đình Đình đang rất tốt, nàng nói tiếp:
- Nói trở lại nhé, Đan Ni Tư đại nhân, ta thật nghĩ không ra đầu óc của ngài làm sao mà lại nghĩ ra được kỳ chiêu du kích chiến ở ngoài thành như vậy. Nó quả thật là một quyết định rất táo bạo và quỷ dị.
- Người ta chỉ có làm không được, chứ không có nghĩ không ra.
Mộ Dung Thiên tiện thể lấy một câu nói phổ biến để làm câu trả lời của mình. Đương nhiên hắn sẽ không nói ra chiêu này đã từng có người dùng qua rồi, chỉ là ở một không gian khác mà thôi.
Bầu trời lúc này đang là tranh sáng tranh tối, nhưng sương mù vẫn dày đặc, ở bên dưới chỉ thấy được những bóng đen mơ hồ đang thong thả hoạt động. Đó chỉ là ảo giác mà Mộ Dung Thiên có được khi đang đứng ở trên tháp cao, chứ kỳ thật, mọi người đang hành động rất nhanh.
Coi bộ kế hoạch được vạch ra trong lúc vội vàng cũng kể như là có công hiệu, chí ít thì những đội ngũ đang di động trên đường đều rất ngăn nắp chỉnh tề
Vài bóng đen đang tiến lại từ xa, không lâu sau đó thì đã thấy mấy người xuất hiện trước mặt. Thì ra là đoàn trưởng trinh sát binh Sa Lạp Đức. Lúc này thần tình của gã hưng phấn đến nỗi lộ rõ trên mặt, xem ra là có tin tốt rồi.
Sa Lạp Đức vừa muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy mấy nữ nhân ở bên cạnh Mộ Dung Thiên thì liền dừng lại ngay, bởi vì bọn họ rất xa lạ đối với gã.
Mộ Dung Thiên lên tiếng:
- Sa Lạp Đức, có chuyện gì cứ nói đi, không cần ngại.
Nghe Mộ Dung Thiên nói vậy, gã liền hiểu ra những nữ nhân này đều là người thân tín của hắn, vì vậy mà Sa Lạp Đức chẳng hề do dự nữa mà nói luôn:
- Thành thủ đại nhân, sự suy đoán của ngài rất chuẩn xác. Trong ngày sương mù, quả nhiên Cùng Kỳ không dám khinh suất tấn công chúng ta. Các binh sĩ ở tiền tuyến đã rút đi được đại bộ phận, hiện tại chỉ còn sót lại những kỵ sĩ lục hành (trên bộ) có tốc độ di chuyển cực nhanh mà thôi. Vậy là chúng ta đã tận dụng được không ít thời gian quý báu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nó vốn là một con ma thú rất cẩn thận, nhưng sau khi thấy quá lâu như vậy, chắc chắn nó sẽ thấy có chỗ không thỏa đáng cho xem.
Sa Lạp Đức nghe vậy thì rất bội phục, nói:
- Thành thủ đại nhân quả là liệu việc như thần, nó đã phái ra một nhóm quân tiên phong đi trước để thăm dò thực hư, và đó cũng chính là lý do mà thuộc hạ đến đây để hồi báo.
Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, hơi trầm ngậm một chút rồi nói:
- Nếu lại bày kế không thành thêm một lần nữa thì chỉ e sẽ bị phản tác dụng thôi, hơn nữa trên cơ bản thì dân chúng đều đang tập hợp hết tại tây môn. Ừm, được rồi, cũng tới lúc các kết giới sư phải ra tay rồi. Mau truyền lệnh của ta, lập tức khởi động kết giới, đồng thời phải đột phá tây môn với tốc độ nhanh nhất.
- Dạ!
Sa Lạp Đức lên tiếng đáp rõ to. Từ lúc bạo động bắt đầu cho tới nay, phe nhân loại vẫn luôn bị đám ma thú đánh cho tơi bời, trong lòng mỗi một chiến binh đều rất phiền muộn. Nhưng giờ đây thì rốt cuộc họ cũng có thể trút hết cơn tức giận được rồi. Đám ma thú ở tây môn so với sức mạnh của đại quân khi dốc hết toàn lực thì chỉ như vài con kiến bé nhỏ, chỉ tùy tiện chà đạp vài cái thì chắc chắn sẽ chết ngay.
Hết hồi 320 phần thượng
Dị Giới Dược Sư Dị Giới Dược Sư - Vô Xỉ Đạo Tặc Dị Giới Dược Sư