We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mê Truyện
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 532
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1675 / 12
Cập nhật: 2015-11-12 19:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 325: Triệu Bất Vưu (4)
ý Chuyết đi vào chắp tay chào Triệu Bất Vưu rồi ngồi xuống một bên.
- Mới vừa rồi nghe Tô hành thủ tiểu xướng, không biết là ai sáng tác?
Địa vị Hành thủ ở Hàng Châu không thể bằng địa vị Hành thủ Khai Phong.Vị Tô Hành Thủ Vọng Tiên lầu kia cũng là một cô gái thiên kiều bá mỵ, nghe Lý Chuyết hỏi thì nào dám chậm trễ, vội đứng lên hồi đáp:
- Mới vừa rồi là nô hát, bài từ cũng là do Ngọc Đô Giám sáng tác, hơn nữa còn do Ngọc Đô Giám đánh đàn, càng thêm nhiều mầu sắc.
- Vọng Tiên Chân thật là có phước.
Không đợi Lý Chuyết mở miệng, chợt nghe Triệu Bất Vưu cười nói:
- Ngươi chắc không biết cầm kỹ của Tiểu Ất đã trở thành một câu chuyện được người trong thành Khai Phong truyền tụng, nếu những cô nương ở Đông Kinh biết Tiểu Ất hôm nay đánh đàn vì ngươi thì sẽ ghen tị đến mức nào.
- Ồ, Ngọc Đô giám lợi hại vậy sao?
Tô Vọng Tiên nghe vậy mắt đẹp lóng lánh tò mò nhìn Ngọc Doãn.
Triệu Bất Vưu cười nói:
- Năm vừa rồi Thượng Thính Hành Thủ thành Khai Phong cuối cùng rơi vào tay Từ Bà Tích Phan lầu.
Tuần san thời đại Đại Tống còn đặc biệt làm một chuyên san riêng, nói lần này Từ Bà Tích thắng được đều là nhờ Tiểu Ất trợ giúp. Nếu không phải Tiểu Ất sáng tác Mẫu Đơn Đình cho cô ta, thì sao có thể đạt được danh hiệu đó? Cô ấy còn nói, mặc dù là Thượng Thính hành thủ nhưng vẫn có một chuyện tiếc nuối đó là không được Tiểu Ất đánh đàn cho nàng. Không chỉ riêng Từ Bà Tích mà ngay cả Phùng Tranh ở lầu Phong Nhạc cũng nói, lần này Từ Bà Tích có thể thắng, bảy phần công lao là do Mẫu Đơn Đình của Tiểu Ất.
Tô Vọng Tiên nghe xong lộ vẻ kinh ngạc.
- Hóa ra Mẫu Đơn đình kia là Ngọc đô giám sáng tác ư? Nô thật có mắt mà như mù, thất kinh!
Mẫu đơn đình vừa diễn đã lan truyền khắp thành Khai Phong, từng bước lưu truyền cả ra bên ngoài. Đặc biệt kiểu hát và giọng hát mới mẻ của Mẫu Đơn đình càng khiến nhiều người khen ngợi. Hàng Châu là nơi Đông Nam đông đúc và giàu có đương nhiên cũng lan truyền tới.
Dù là Tô Vọng Tiên cũng từng hát vài lần.
Nhưng trước đó nàng không liên hệ Ngọc Doãn của Mẫu đơn đình và Ngọc Doãn Đô Giám Ứng Phụng Cục trước mắt này là một người.
Ánh mắt lại nhìn Ngọc Doãn đầy ý nhị.
Lý Chuyết ngồi một bên, cảm giác đầy xấu hổ.
Những lời Triệu Bất Vưu nói đã đem toàn bộ hào quang dẫn lên người Ngọc Doãn, làm cho Lý Chuyết cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi gì.
Lòng y tức giận nhưng lại không thể phát tác.
Chứ đừng nói còn có Triệu Bất Vưu ở đây, sao y dám vọng động.
Lập tức, Lý Chuyết ho khan một tiếng để thu hút ánh mắt mọi người lại mình.
-Ngọc Đô Giám, hôm nay Triệu hầu tiến đến, bản phủ vốn không nên nhiễu nhã hứng của ngươi. Tuy nhiên, ngươi dù sao cũng là Đô Giám Ứng Phụng Cục, trước đây ngươi không khỏe, hơn nữa mới đến, cho nên bản phủ chậm chạp không giao binh phù cho ngươi. Nay ngươi cũng đã tới Hàng Châu lâu ngày, chắc rằng đã hiểu nhiều hơn về tình hình Hàng Châu. Nếu không nhậm chức, về tình về lý đều có chút không đúng.
Y vừa dứt lời, Triệu Bất Vưu liền kinh ngạc nói:
- Tiểu Ất, ngươi đến Hàng Châu đã gần hai tháng, sao còn chưa nhận binh phù hả?
Một câu làm Lý Chuyết mặt đỏ tía tai.
Người ngồi trên thuyền không ai ngốc cả. Lý Chuyết Y không chịu giao ra binh phù, hơn nữa còn ngầm áp chế Ngọc Doãn, cũng không phải bí mật gì ở trong thành Hàng Châu.
Ngọc Doãn không chút để ý, khẽ mĩm cười nói:
- Lúc trước Tiểu Ất trên đường đến Hàng Châu bất chợt bị phong hàn, bệnh tình khá nghiêm trọng. Lý tri châu cũng là nghĩ cho bệnh tình của Tiểu Ất, cho nên mới chưa giao binh phù cho ta, ý tốt này, Tiểu Ất ghi nhớ trong lòng.
Chỉ có điều đến nay bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa theo ta được biết, binh sự Ứng Phụng Cục thùng rỗng kêu to, nay thật không có người nào. Nay ta mạo muội tiếp nhận, trong lòng thật sự lo lắng. Không biết Lý tri châu cho hạ quan thời gian bao lâu để chiêu mộ?
- Việc này...
Lý Chuyết không biết nên nói gì.
Triệu Bất Vưu ở đây, Ngọc Doãn liền đem tình huống Ứng Phụng Cục nói ra rõ ràng.
Nếu Lý Chuyết y nói thời gian “ba ngày”, chỉ sợ lúc ấy Triệu Bất Vưu sẽ trở mặt. Tuy nói Triệu Bất Vưu là nhất mạch thái tổ, cũng không có thực quyền gì, nhưng dù sao cũng là tôn thất. Nếu chẳng may chuyện truyền đến Đông Kinh, Lý Chuyết y tham ô quân lương Ứng Phụng Cục rơi vào trong tai Quan gia vậy thì kế tiếp cái y sẽ đụng phải sẽ là cơn thịnh nộ của Quan gia.
Dù sao, Ứng Phụng Cục hiệu lực vì Quan gia.
Lý Chuyết làm Lĩnh Ứng phụng Cục Sự, lại tham ô binh quân lương, tức là tham ô tiền của Quan gia rồi.
Ngươi tham ô những cái khác, có lẽ Quan gia sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng ngươi tham ô tiền của Quan gia, sao Hoàng đế Huy Tông có thể bỏ qua?
Một câu của Ngọc Doãn đã giải vây cho Lý Chuyết, nhưng thật ra là dồn Lý Chuyết đến đường cùng.
Trong lòng y tức giận không ngừng.
Y nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, cố ghìm cơn tức giận trong đầu lại:
- Ngọc Đô giám nói đùa, binh doanh Ứng Phụng Cục đã chọn xong, chỉ là do Ngọc Đô giám không khỏe nên mới chậm chạp chưa tiến hành chiêu mộ. Nhưng nếu nói là thùng rỗng kêu to thì hơi nghiêm trọng. Tất cả vật tư đều đã chỉnh đốn và sắp đặt đầy đủ hết rồi, chỉ đợi Ngọc Đô giám đến nhậm chức thôi là có thẻ bắt đầu chiêu mộ, huấn luyện.
Về thời gian, số Hoa Thạch cương của Quan gia sắp phải vận chuyển rồi, bản phủ thật sự không thể kéo dài nữa. Như vậy đi đợi Ngọc Đô giám nhậm chức xong, tất cả nhu cầu, bản phủ sẽ dốc hết lực Hàng Châu để trợ giúp, chỉ có điều cũng không kéo dài được lâu lắm.
Dốc hết lực Hàng Châu?
Đôi mắt Ngọc Doãn không khỏi híp lại.
Cái hắn muốn chính là những lời này của Lý Chuyết.
- Một khi đã như vậy, hạ quan đành phải lĩnh mệnh.
Có điều thời gian gấp gáp, dù là chiêu mộ hiệu dụng cũng khó huấn luyện thành quân, hơn nữa hạ quan nghe nói giữa Tô Châu Hàng Châu đạo phỉ hoành hành, chỉ sợ chiêu mộ rất khó khăn. Hơn nữa, chiêu mộ hiệu dụng Hàng Châu từ trước đã không thuận lợi, nếu muốn mau sớm thành quân thì cần số tiền lớn. Cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, không biết Lý tri châu thấy có tiện không?
Gã này thật đúng là không khách khí mà!
Lý Chuyết thầm mắng không ngừng trong lòng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.
Sau khi thảo luận với Ngọc Doãn một lúc lâu, cuối cùng y nén đau mà đồng ý xuất năm nghìn quan trong kho phủ để Ngọc Doãn chiêu mộ hiệu dụng.
Đồng thời, Ngọc Doãn còn cò kè mặc cả tranh thủ mười ba ngàn quan phí dụng, còn chiếm được cả quyền mua đồ quân nhu.
Đây chính là một khối thịt béo, tuy rằng Lý Chuyết không muốn buông bỏ nhưng thấy Ngọc Doãn không muốn tiếp nhận binh phù, lại có Triệu Bất Vưu ở bên như hổ rình mồi, nên y đành phải nắm lỗ mũi mà đáp ứng.
Tốt nhất là ngươi bị Bàng Vạn Xuân xử lý đi!
Lý Chuyết vốn định dẫn Ngọc Doãn quay về rồi mới giao binh phù, nhưng Triệu Bất Vưu lại nói, thế sao được, cần phải giao ở ngay đây.
Rơi vào đường cùng, Lý Chuyết đành phải sai người trở về Hàng Châu phủ cầm binh phù Ứng Phụng Cục tới, ngay trước mặt Triệu Bất Vưu ký giao nhận công văn.
Tiếp đó, y chẳng còn tâm trạng đâu mà ở trên thuyền, liền thở phì phì rời khỏi.
Lý Chuyết vừa đi, tiếng sáo lại nổi lên.
Tô Vọng Tiên sử dụng hết tài năng cầu một lời khen ngợi từ Ngọc Doãn.
Phải biết rằng, nàng vẫn muốn đi Khai Phong giành danh tiếng, luận tài hát, luận tài nghệ, luận tướng mạo... Tô Vọng Tiên nàng không kém cỏi bất cứ kẻ nào nhưng bất hạnh hạnh không có môn lộ, chỉ có thể ở trong thành Hàng Châu hiến nghệ. Mới vừa rồi Triệu Bất Vưu đã nói, Ngọc Doãn có lực ảnh hưởng rất lớn trong Câu Lan ngõa xá tại Khai Phong, nếu được Ngọc Doãn khen một câu, là có thể có cơ hội đến Khai Phong.
Ngọc Doãn nghiễm nhiên trở thành Liễu Tam Biến chuyển kiếp!
Có điều Tô Vọng Tiên trổ hết tài năng, nhưng tâm tư Ngọc Doãn lại không đặt ở nơi này nữa.
- Tiểu Ất, Lý Chuyết vậy vội vã đem binh phù giao cho ngươi, ta thấy hắn chẳng có lòng tốt gì đâu.
Vẻ ngà say trên mặt Triệu Bất Vưu đã quét sạch, khẽ nói với Ngọc Doãn:
- Binh sự Ứng Phụng Cục là thùng rỗng kêu to, ngươi được binh phù, tương đương gánh vác trách nhiệm. Ta phỏng chừng, Lý Chuyết sẽ không cấp cho ngươi nhiều thời gian chiêu mộ luyện binh đâu. Đợi mệnh lệnh hắn phát ra, ngươi nhất định phải nghe lệnh làm việc. Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra việc, chỉ sợ hắn sẽ đổ hết lên người ngươi.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong lại mỉm cười.
- Triệu hầu nghĩ Tiểu Ất đến Hàng Châu này nhiều thời gian chỉ tĩnh dưỡng thôi sao.
- Hả?
- Nếu như chiêu mộ người bình thường, đích xác cần huấn luyện.
Nhưng lần này ta không nghĩ chiêu mộ hiệu dụng tầm thường. Trước đây Phương nghịch tàn sát bừa bãi Đông Nam, Hàng Châu cũng từng lâm vào khổ chiến. Mà nay trong thành lưu lại không ít hiệu dụng từng tham chiến lúc ấy. Sở dĩ Tiểu Ất yêu cầu nhiều quân lương với Lý Chuyết, chính là muốn chiêu mộ những người này.
Những người này từng giết người, đánh giặc, chỉ cần thêm chút thao luyện là có thể hình thành chiến lực, chẳng phải còn hơn những tân đinh sao?
Những “lão binh” mà Ngọc Doãn nói chính là thủ hạ của Bàng Vạn Xuân.
Cát Thanh đã đưa ra một đáp án cho Ngọc Doãn là sẽ có gần hai trăm người gia nhập binh doanh. Nói như vậy, sao không hơn việc chiêu mộ tân đinh chứ?
Đồng thời Vạn Xuân và Ngọc Doãn sớm đã có hiệp nghị, là ông ta sẽ đảm bảo giữa Tô Châu, Hàng Châu một đường thông suốt.
Hết thảy tất cả chỉ đợi Ngọc Doãn giành được binh quyền là cứ thế diễn, nhân tiện để Lý Chuyết tự mình mắc câu.
Triệu Bất Vưu nghe xong những lời này của Ngọc Doãn thì mắt sáng lên, đột nhiên nói:
- Tiểu Ất, ngươi cảm thấy ta có thể vào binh doanh ngươi làm việc được không?
Tống Thì Hành Tống Thì Hành - Canh Tân Tống Thì Hành