Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh đã biến mình thành người không có giá trị với em
A
nh đã đánh mất niềm tin, danh dự. Hình ảnh người cha, người chồng vui vẻ, đáng yêu trong em đã không còn. Những bữa cơm giờ đạm bạc hơn vì em đi chợ cũng chẳng vì anh nữa. Những món anh thích giờ em cũng chẳng mảy may nghĩ tới, anh đã đánh mất đi tất cả. (Huong)
Từ: T. Huong H2F
Đã gửi: 09 Tháng Ba 2011 11:21 SA
Gửi chồng yêu!
Em không biết phải bắt đầu từ đâu, khó quá anh ạ, nhưng tất cả những gì em viết hôm nay là cả nỗi lòng của em, hy vọng anh vào mạng và đọc được những suy nghĩ này.
Một cuộc điện thoại vào buổi chiều mùa đông báo cho em biết rằng cuộc sống của em và con từ đây đã thay đổi. Cảm xúc của một người vợ khi nghe tin chồng mình ngoại tình thì chỉ có ai ở vào hoàn cảnh đó mới cảm nhận được. Trời đất như quay cuồng, em như nghẹt thở bởi những cảm xúc cồn cào. Em ngồi xuống và uống hết một chai nước La Vie trên bàn, em phải bình tĩnh vì còn có nhân viên của mình, em trấn an như vậy.
3 tiếng đồng hồ nghe anh biện hộ cho lỗi lầm của mình, anh nói "ngày hôm qua bọn anh thôi rồi" như cắt từng miếng da thịt của em, nhìn anh như một con người xa lạ. Hình ảnh người chồng mà đến 7 năm trời em yêu thương bỗng chốc tan biến, anh như một người ở thế giới khác đến và đối diện với em lúc này. Chẳng hiểu sao em không khóc?
Cách đây 7 năm vào một ngày mùa thu em tình cờ gặp anh trong quán Internet, năm ấy sinh viên vẫn còn rầm rộ với mốt chat chít, em từng cảm ơn buổi tối định mệnh ấy đã đưa em đến với anh. Tình yêu và chúng ta bên nhau như một đôi sam trên từng con đường, góc phố Hà Nội, những bữa cơm bụi vì đói nên rất ngon đối với em và anh.
Những khó khăn, khổ cực tưởng chừng như chúng ta chẳng thể bên nhau vậy mà cuối cùng chúng ta vẫn bên nhau đến tận bây giờ. Có những đêm nằm bên anh và con em cứ ngỡ như mình đang mơ, em hạnh phúc đến vô bờ.
Nhưng anh ơi, em như lạc lối trên con đường từ cơ quan về nhà, em đối diện với anh, ăn với anh, ở chung nhà với anh mà em không còn một chút cảm xúc nào. Có anh cũng được, mà không có anh cũng được, anh đi đâu, làm gì trước đây với em là cả sự quan tâm nhưng giờ vô nghĩa anh ạ.
Anh đã đánh mất niềm tin, đánh mất danh dự, hình ảnh người cha, người chồng vui vẻ, đáng yêu trong em đã không còn nữa. Những bữa cơm bây giờ đạm bạc hơn vì em đi chợ cũng chẳng vì anh nữa. Những món anh thích giờ em cũng chẳng mảy may nghĩ tới, anh đã đánh mất đi tất cả những thứ mà anh có: con ngoan vợ đảm.
Người ta cứ bảo em nhu nhược, cứ chịu đựng, nhưng em không chịu đựng mà anh đã tự biến mình thành người không có giá trị đối với em. Em không biết anh đang nghĩ gì nhưng em vẫn hiểu rằng lương tâm anh đang dằn vặt. Anh gầy hơn và không còn hát hò, cười nhiều như xưa.
Em xin lỗi anh thật nhiều vì em biết mình đã không nắm chặt, không biết giữ những điều mình đang có. Nhưng với con em sẽ mang lại những điều tốt đẹp nhất vì đó là kết tinh của tình yêu giữa em và anh. Khi nghe con hỏi: "Mẹ ơi sao bố không ngủ cùng mẹ và con?" em không biết phải trả lời với con như thế nào vì em không thể lừa dối con như anh đã lừa dối mẹ con em.
Tình cảm không thể chia năm sẻ bảy, tình yêu như một giấc mơ, mà đã là giấc mơ thì khi tỉnh giấc sẽ mất. Còn cuộc sống vẫn cứ tồn tại con, em, tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa cha con. Em và con sẽ ra đi, thật thanh thản vì em biết vào ngày mai trời lại sáng. Khi anh tìm được tình yêu cho chính mình, em hy vọng anh hãy cố giữ lấy nó để không phải khi tỉnh giấc lại mất đi, và rồi anh phải dùng cả cuộc đời mình tìm kiếm tình yêu.
Vĩnh biệt anh!