Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Chương 324: Truyền Thừa Chi Địa.
- Đ
úng vậy a, ban đầu ta ở trong lúc vô tình mà tới được chỗ này, hơn nữa sau khi thành công tiến vào, cái loại sợ hãi than này quả thực không cách nào nói rõ.
Phong Ma cảm khái một tiếng, chợt nói:
- Thần Dạ huynh đệ, lấy tu vi hiện tại của ta vẫn không thể hoàn toàn nắm truyền thừa chi địa trong tay, cho nên lực độ mở ra phong ấn cũng không thể quá lớn, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng.
Liễu Nghiên đột nhiên sâu kín nói:
- Thần Dạ, lần từ biệt này chẳng lẽ thật phải năm năm sau chúng ta mới có thể gặp nhau sao?
- Giao tình của chúng ta là tình nghĩa chân chính, mặc dù người không có ở đây nhưng trong tâm vẫn nhớ! Ha hả, Liễu cô nương, Phong Ma huynh, ta thật hi vọng lần nữa gặp nhau chính là mười năm, hoặc là sau trăm năm.
Thần Dạ cười nói.
- Nhưng ta hi vọng, được gặp nhau càng nhanh càng tốt!
Lời của Thần Dạ để cho Liễu Nghiên cảm động, nhưng chính là càng cảm động lại càng không nỡ.
May là Liễu Nghiên không phải là nữ tử bình thường, giờ này khắc này nhu nhược đặc biệt thuộc về nữ tử lặng lẽ hiện lên.
Nghe vậy Thần Dạ cười to:
- Liễu cô nương, sau này chân trời góc biển có Phong Ma huynh làm bạn, ngươi sẽ cảm thấy thời gian sẽ giống như cát trong lòng bàn tay.
- CHúng ta sẽ vẫn nhớ tới ngươi.
Phong Ma đột nhiên kéo tay của Liễu Nghiên, khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên, cũng là nói:
- Thần Dạ, lần sau gặp nhau ta hi vọng ngươi đã không còn cô đơn cùng tịch mịch.td không khỏi sững sờ một chút, Liễu Nghiên quả nhiên là một nữ tử cực kỳ thông tuệ.
- Phong Ma huynh, bắt đầu đi!
Ánh mắt của Phong Ma hưi là căng thẳng, cũng không nói nhiều, thanh quang trong cơ thể dữ dội tuôn ra, chợt hóa thành một đạo quang thúc trực tiếp lướt tới truyền thừa chi địa ở giữa không trung.
Sau khi tiếp thu thanh mang, ở bên trong truyền thừa chi địa đột nhiên có một cỗ ba động nhanh chóng quanh quẩn, một lát sau, ở mặt ngoài chỗ này mơ hồ có một đạo khe hở lặng lẽ hiện lên.
- Thần Dạ huynh đệ!
- Hai vị, cáo từ!
Thần Dạ ôm quyền một cái, lòng bàn chân đạp lên mặt đất, cả người tật tốc hướng về phía khe hở kia bạo xạ mà tới, chỉ chốc lát sau cả người bị phong ấn kia bao phủ, dần dần thân ảnh từ từ vặn vẹo, cho đến hoàn toàn hư ảo biến mất ở trong thiên địa.
- Liễu cô nương!
Lúc này Phong Ma nhẹ nhàng hô.
- Ma huynh!
Mặc dù lúc không có người, hai người như cũ cũng chưa từng thay đổi thói quen của mình.
Liễu Nghiên hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó nói:
- Thần Dạ hắn có bền bỉ cùng tiêu sái bất đồng với người khác, song nội tâm của hắn lại cất giấu quá nhiều áp lực, hắn cho là chính mình che giấu vô cùng tốt, lại chưa từng nghĩ tới hắn lịch lãm vẻn vẹn chỉ là vì nhận được lực lượng càng thêm cường đại, điểm này đã đem nội tâm của hắn bại lộ ra ngoài.
- Cho nên Ma huynh, đáp ứng ta, ngày sau chỉ cần Thần Dạ cần tới giúp đỡ, vô luận hiểm cảnh như thế nào ngươi cũng toàn lực giúp hắn có được không?
- Không cần ngươi nói, ta cũng có thể làm như vậy, nhưng là...
Phong Ma nhìn Liễu Nghiên, nghiêm mặt nói:
- Ngươi là đối với ta không có lòng tin, hay là đối với chính mình không có lòng tin, hoặc là đối với Thần Dạ huynh đệ không có lòng tin?
Liễu Nghiên lắc đầu nói:
- Ta đối với các ngươi, đối với chính mình đều có lòng tin tuyệt đối, chỉ là Thiên Thánh chi thể không có ai càng thêm rõ ràng cùng hiểu biết hơn so với ta, con đường nghịch thiên cuối cùng là không dễ đi.
- Bất kể có đi được hay không, ta đều phải đi tiếp.
Phong Ma kéo tay Liễu Nghiên một cái nói:
- Nghiên nhi, ta nhưng gọi ngươi như vậy đi? Kiếp này gặp được ngươi chính là chuyện may mắn lớn nhất trong đời ta, cho nên ta không cho phép bất luận kẻ nào, cho dù là lão thiên cùng thần chết đem ngươi mang đi, nếu ngươi phải đi, trừ phi ta chết trước.
- Ma huynh!
Liễu Nghiên nhẹ nhàng thu hồi tay của mình, ôn nhu nói:
- Nếu như không phải Thần Dạ xuất hiện, ta sẽ không đem tình cảm của mình toàn bộ bày ra, đó là bởi vì ta biết ta không đáng giá được bất luận kẻ nào đi yêu thích...
Phong Ma vội vàng nói:
- Nghiên nhi, đừng nói, chúng ta lập tức trở về Đại Tuyên phủ, sau khi nói rõ ràng với Liễu bang chủ, lập tức sẽ đi tìm chỗ ở của Long tộc.
- Ma huynh!
Lúc này Phong Ma cho thấy bá đạo của hắn, không nói lời gì nữa mà kéo tay của Liễu Nghiên, xoay người sải bước hướng về phía trước lao đi.
- Nghiên nhi, từ sau này tính mạng của ngươi sẽ có một nửa là của ta, bất kể ngươi đi đến chỗ nào ta tất đi theo! CHo nên ngươi nếu như không muốn thấy ta điên cuồng liền phải nghe lời của ta.
Trong nháy mắt Liễu Nghiên bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ hạnh phúc khác với thân nhân từ sâu trong nội tâm nàng chậm rãi chảy ra.
Không gian vặn vẹo phảng phất như áp lực khôn cùng từ bốn phương tám hướng chen chúc vọt tới, cỗ lực lượng kia có lẽ cũng không phải quá mức cường đại, song cũng đang trực tiếp khảo nghiệm độ cường hãn thân thể của một người.
Khó trách nếu muốn tiến vào truyền thừa chi địa này nhất định phải là một tu luyện giả tu luyện thân thể.
Thử nghĩ xem, người xây dựng phương truyền thừa này tự thân hắn liền là một vị tuyệt thế cao thủ đem thân thể tu luyện đến đỉnh phong, muốn lấy được truyền thừa của hắn thì phải đối với tu luyện thân thể có được một bước xâm nhập nhất định.
May là đối diện với cái áp lực này, Bách Chiến quyết của Thần Dạ cũng đã nhập môn, ngược lại vẫn là có thể thông qua khảo nghiệm, nếu không mà nói cho dù có Phong Ma hỗ trợ cũng đừng mơ tưởng tiến vào.
Phảng phất như chuyển đổi giữa hư không với hư không, mới vừa rồi còn đang thừa nhận áp lực trùng kích vào, một giây sau cảnh tượng chuyển đổi, Thần Dạ từ trong không gian hư vô ngã vào trong truyền thừa chi địa.
Cái địa phương này thế nhưng thật sự là có bộ dáng của một phương đảo tự... Thần Dạ có chút giật mình, nguyên tưởng rằng ở bên ngoài nhìn thấy là do bị phong ấn ngăn cách mà tạo thành một loại ảo cảnh, không nghĩ tới đây cư nhiên là sự thật.
Từng ngọn cây cọng cỏ, từng hạt cát tảng đá trừ ở đảo tự không thấy được biển rộng ra, còn lại đều là tự nhiên như thế. Mà ở chỗ này tựa như không khí không có, gió không thổi, đưa đến cả cái truyền thừa chi địa lâm vào yên tĩnh...
- Thần Dạ huynh đệ, mấy cái truyền thừa ở trong truyền thừa chi địa phân chia ra các phương hướng, nhất mạch của ta chính là ở ngay trung ương...
Trong đầu tự nhiên hiện lên những lời mà Phong Ma nói với hắn, sau khi Thần Dạ quét mắt xung quanh một vòng liền không suy nghĩ nhiều, tùy ý tìm một cái phương hướng liền là bạo xạ mà ra.
Đối với Thần Dạ mà nói, trừ chỗ trung ương không có thu hoạch ra, Đông Tây Nam Bắc bất kỳ một cái phương hướng nào chỉ cần có tế ngộ đầy đủ, vậy liền có điều đạt được.
Ở chỗ này Thần Dạ không biết có nguy hiểm hay không, điểm này hắn không hỏi Phong Ma, cho nên lúc chạy đi cũng là đặc biệt cẩn thận, linh hồn cảm giác lực tản ra đến cực hạn...