Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 320: Không Phân Thắng Bại, Chỉ Phân Sinh Tử
D
iệp Thiên Vân nghe giọng nói đó vô cùng quen thuộc, hắn có thể chắc chắn rằng giọng nói đó đích thực là của Thường Đại Hải, Diệp Thiên Vân sau khi nghe xong câu nói đó thì phản ứng đầu tiên của hắn là đứng dậy, hướng mắt về nơi phát ra câu nói đó, tức thì hắn trông thấy một người khoác áo màu đen, trên mặt chằng chịt những vết sẹo từ dấu tích của móng tay, nhìn không khác gì có những con sâu đang bò trên đó. Người đó đeo cặp kính đen to bản che hết cả hai mắt, hắn ta đứng đó hướng về phía Diệp Thiên Vân cười nhạt.
Lễ cưới được tổ chức tại tầng một của võ quán, nhưng khách cũng không đáng kể, đại bộ phận cũng chỉ là bạn bè của Vương Vĩnh Cường, Diệp Thiên Vân nhìn vào mặt của ông ta tỏ vẻ xin lỗi, rồi uống cạn luôn tách trà mà Thanh Sơn dâng cho hắn, bất kể tách trà đó đang bốc hơi nóng hừng hực, sau đó hắn rút chiếc hồng bao từ trong túi ra, trao vào tay của đôi vợ chồng trẻ rồi nói: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, ta đi giải quyết chuyện riêng một lúc, hai người cứ tiếp tục lễ cưới của mình đi!”
Nói xong Diệp Thiên Vân nhanh chóng bước xuống bục, Thạch Thanh Sơn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, Thanh Sơn biết Diệp Thiên Vân đang gặp phải rắc rối, nhưng mình thì lại đang tổ chức đám cưới, cũng không thể tạm dừng lễ cưới lại được, vậy nên đưa ánh mắt buồn bã về phía Vương Vĩnh Cường.
Vương Vĩnh Cường dường như chẳng thèm để ý đến chuyện đó, ông ta chỉ gật đầu ra hiệu đám cưới vẫn cứ tiếp tục, không ít khách mời ở đây đều hướng mắt về phía Thường Đại Hại theo dõi.
Diệp Thiên Vân đi đến bên Thường Đại Hải, lạnh lùng nói: “Thường huynh, lâu lắm không gặp rồi!” Diệp Thiên Vân nói câu này là cố ý muốn tách Thường Đại Hải ra khỏi chỗ đông người này.
Diệp Thiên Vân trong bụng lúc này lửa giận đang bùng bùng bốc lên, còn mục đích của Thường Đại Hải thì vô cùng đơn giản, đó chính là đến đây phá bĩnh, Vương Vĩnh Cường không biết còn sống được bao lâu, nếu như lần này bị Thường Đại Hải làm loạn ở đây, có lẽ cả đời của ông ta sẽ không thể chứng kiến lễ cưới này được tổ chức lại một lần nữa. Hơn nữa hôm nay cũng là ngày vui của Thạch Thanh Sơn và Vương Thiến, cả đời người ta chỉ có duy nhất ngày này là quan trọng nhất, cho dù ngày sau có tổ chức bù cho hôm nay đi nữa, nhưng cũng không thể nào cứu vãn được sự tổn thất, mất mát của ngày hôm nay.
Thường Đại Hải có thể chọn tất cả những ngày bình thường khác mà hắn muốn, nhưng hắn lại thích chọn ngày hôm nay, Thường Đại Hải thể hiện rõ cho Diệp Thiên Vân biết rằng, hôm nay hắn đến đây là để phá bĩnh. Vậy nên Diệp Thiên Vân nghĩ rằng đây cũng là cơ hội cho hắn giải quyết luôn Thường Đại Hải cho xong chuyện, nếu không lại để hắn xổng mất thì về sau sẽ còn rất nhiều phiền phức khác tìm đến hắn.
Hà Sơn lúc nãy vẫn đang vui vẻ đi phát kẹo cưới cho mọi người, không chú ý đến tình hình lúc ấy, sau đó thấy Diệp Thiên Vân bước xuống, thì ông ta mới phát hiện ra người mà ông đang cất công tìm kiếm, Thường Đại Hải, do vậy sắc mặt ông đột nhiên sa sầm xuống, lập tức bấm máy gọi cho ai đó.
Sau khi gọi xong điện thoại, Hà Sơn nhanh chóng bước đến trước mặt Thường Đại Hải nói: “Thường Đại Hải, mày cũng gan thật đấy, tự tiện xông vào Bát Cực Môn đã đành, lại còn giết hại bao nhiêu huynh đệ đồng môn, mẹ kiếp, mày được lắm thằng khốn. Chuyện của Võ Lâm thì để Võ Lâm giải quyết, đừng có nhiễu sự ở đây, sư bá Diệp Vô Nhai của mày cũng đang ở đây đó, tao tin là mày cũng phải nể mặt ông ta phần nào chứ đúng không?”
Thường Đại Hải dường như trở nên trầm mặc hơn trước rất nhiều, hắn chầm chậm bỏ cặp kính đen xuống, nhìn như có một đàn sâu bọ đang làm loạn trên đó vậy, nhung nhúc, nham nhở, làm cho người khác nhìn thấy cũng phải phát buồn nôn. Thường Đại Hải cũng có vẻ do dự, xem ra những lời mà Hà Sơn nói với hắn có vẻ rất quan trọng.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng nói: “Diệp sư thúc có ơn chi ngộ với tôi, hôm nay tôi cũng không quấy nhiễu ở đây, lại càng không muốn phá hoại quy tắc, những người cần giết ở Bát Cực Môn tôi cũng đã giết hết rồi, mục đích của tôi hôm nay đến đây là tìm Diệp Thiên Vân.”
Hiện giờ những người khách mời đến đây đều không buồn theo dõi những diễn biến của lễ cưới nữa, mà cứ dõi theo chuyện của Diệp Thiên Vân và Thường Thiên Hải, khi Thường Đại Hải bỏ đôi kính đen xuống, không ít người kêu lên lên những tiếng kinh hãi, những vết sẹo trên mặt của Thường Đại Hải không là cái gì so với cả cái khuôn mặt dường như bị người ta dùng cái xẻng đào bới trên đó, lồi lõm, nát bươm, lởm chởm không còn chỗ nào là lành lặn cả, làm cho người ta chỉ cần nhìn vào thôi là đã muốn buồn nôn rồi..
Diệp Thiên Vân không muốn phá hỏng ngày cưới của Thạch Thanh Sơn,nên quay sang nói với Thường Đại Hải: “Chúng ta lên lầu nói chuyện, anh muốn thế nào thì cứ thế đó đi!”
Thường Đại Hải xem ra cũng có chút tình nghĩa với Diệp Vô Nhai, nên hắn nghe xong liền quay ngoắt người bước lên lầu hai, còn Hà Sơn và Diệp Thiên Vân thì bước theo sau hắn.
Khi đến lầu hai, Diệp Thiên Vân mới thở hắt ra, nếu để cho Thường Đại Hải đại náo lễ cưới ngày hôm nay của Thạch Thanh Sơn thì về sau muốn bù đắp lại cũng không thể bù đắp lại được. Cũng may mà lúc nãy có lời nói của Hà Sơn làm Thường Đại Hải không dám làm càn dưới đó nữa, do vậy Diệp Thiên Vân mới thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì tình hình hiện giờ cũng không đến nỗi tệ như hắn nghĩ.
Thường Đại Hải lên đến lầu hai thì quan sát một lúc, hắn phát hiện ra nơi đây không một bóng người, liền lạnh lùng cười, đôi mắt hắn ánh lên một sự thù hận: “Diệp Thiên Vân, chuyện hồi trước giữa tao và mày thì không cần phải dài dòng nữa, mày đúng là khí phách hơn tao, tao công nhận rằng hồi trước không phải là đối thủ của mày, nhưng thù giết cha không thể không trả! Lần trước mày không giết tao, có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của đời mày đó!”
Hà Sơn đứng bên cạnh không muốn chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng sau khi nghe Thường Đại Hải nói câu vừa rồi xong thì tức giận vô cùng, ông ta chỉ thẳng vào mặt của Thường Đại Hải mà mắng: “Mẹ kiếp, mày còn nói mà không biết ngượng mồm, tao thấy phát tởm thay cho mày, sao Bát Cực Môn lại thu nhận một thằng khốn nạn, chó má như mày được cơ chứ? Mày mà còn có chút liêm sỉ thì đừng nhắc đến thằng khốn tạp chủng đó nữa, mày nhắc đến nó là tao lại thấy xấu hổ thay cho mày đấy!”
Tâm trạng của Thường Đại Hải lúc này bị kích động lên thấy rõ, hắn nghiến răng đáp: “Tại sao tôi không được quyền nói, yêu ai, thích ai thì đó cũng là chuyện của tôi, mấy người là cái thá gì mà can thiệp vào!”
Hà Sơn nhổ liền ba bãi nước bọt xuống đất, ông ta trợn mắt lên nói: “Thường Đại Hải, bọn tao không hề cưỡng ép mày, cũng chẳng thèm can thiệp vào chuyện của mày, nhưng mày không tuân thủ quy tắc của Bát Cực Môn, khi mới gia nhập môn phái mày còn ghi nhớ chứ? Đừng có nói là mày quên rồi đấy nhé, những quy tắc này được tổ tiên bao đời truyền lại, thế mà mày lại đi phá hoại nó, đợi đấy, không có cửa đâu nhé!” . .
Thường Đại Hải nghiến răng ken két không nói câu nào, nhưng thần sắc của hắn thì lại không đồng ý với câu nói của Hà Sơn chút nào.
Hà Sơn dường như vẫn còn rất tức giận, ông ta lại tiếp tục chửi mắng Thường Đại Hải: “Kể cả mày đi tìm mấy thằng đồng tính tao cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng phương pháp phát lực của Bát Cực Môn thì sao? Triền Ti Kình, Thập Tự Kình, toàn bộ đều bị mày mang ra nước ngoài hết cả, mày nên biết rằng những thứ đó không phải là của mày, đừng có nói với ta là Ngô Thức của bọn mày! So về thân thích thì tao còn thân hơn mày, tao là huynh đệ của hắn, mày là cái thá gì cơ chứ? Tao không cần nói gì đến quốc gia nào cả, tao chỉ nói đến dân tộc mà thôi, tổ tiên đã tổng kết cả trăm năm nay, vậy mà mày dám đem cái đó truyền ra ngoài, mày là thằng phản đồ của cả một dân tộc, mày là một tội đồ!” .
Thường Đại Hải sau khi nghe xong thì tức giận vô cùng: “Những việc đó tôi không thèm quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm, mấy đứa cần giết ở Bát Cực Môn tôi cũng đã giết rồi, bây giờ chỉ còn mỗi một mình Diệp Thiên Vân mà thôi, thù này tôi nhất định phải trả, nếu không cả đời này tôi sẽ không bao giờ an tâm cả, Hà Sư thúc ông cũng đừng nói nữa, chỉ cần Diệp Thiên Vân chết là tôi sẽ trả lại mấy món đồ đó ngay lập tức, sau đó sẽ không còn dây dưa rễ má gì với Bát Cực Môn nữa!”
Diệp Thiên Vân vừa nghe thì cũng hiểu rằng, Thường Đại Hải muốn đánh đổi hắn với quyển bí kíp, nên hắn không nói gì thêm, chỉ đưa mắt lên nhìn Hà Sơn, xem ông ta sẽ giải quyết thế nào.
Hà Sơn nghe xong phẫn nộ: “Mày coi tao, coi Bát Cực Môn rẻ rúng quá đấy, cho dù tao cần thứ mà mày có, nhưng quyết không bao giờ dùng cái trò hèn hạ, đê tiện đó cả, mày cứ tưởng mày có hai quyển sách rách rưới đó là có thể tùy ý dẫm đạp lên Bát Cực Môn sao?” Hà Sơn vừa dứt lời thì liền xuống thế như muốn xuất thủ đến nơi, ông ta quay sang Diệp Thiên Vân nói: “Đây là việc riêng của Bát Cực Môn, không có liên quan gì đến cậu cả.”
Thường Đại Hải mặt mày thất sắc, hắn nói: “Tôi có thù oán với Diệp Thiên Vân, chỉ cần trận chiến này Bát Cực Môn không can thiệp vào, quyển sách này sẽ hoàn trả cho các người!” Thường Đại Hải nói xong bèn rút một quyển sách cũ, đã ố vàng từ trong eo của mình ra.
Hà Sơn lắc lắc đầu, ánh mắt của ông ta vẫn vô cùng kiên định.
Diệp Thiên Vân thấy Hà Sơn vì mình như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích bèn nói: “Tao muốn giao thủ với mày, mày thua rồi thì đưa quyển sách đó cho tao, còn mày thắng rồi thì không cần nói gì nữa phải không?”
Thường Đại Hải vô cùng khâm phục câu nói vừa rồi của Diệp Thiên Vân, hắn lạnh lùng trả lời: “Được, thực ra nếu tao không có mày làm mục tiêu thì tao đã không còn sống đến ngày hôm nay rồi, lần trước bị mày đánh cho trọng thương, tao cũng có những lĩnh hội mới. Nếu như mày thắng thì tao sẽ xuống dưới kia đi gặp Bill!” Thường Đại Hải nói xong bèn ném luôn quyển sách đó lên chiếc ghế gần đó.
Hà Sơn thấy vậy vội vàng nói: “Thiên Vân, không được…”
Diệp Thiên Vân không vì một mục đích nào khác, hắn chỉ muốn sau trận chiến đó xem hắn và Thường Đại Hải ai có tiến bộ nhanh hơn ai, như vậy càng đánh giá mức tiến bộ của hắn. Khi còn ở Mỹ, nói cho cùng thì hắn cũng chẳng phải là người chiến thắng, mà chỉ là hắn dựa vào ý chí to lớn của mình làm cho Thường Đại Hại phải sợ hãi bỏ chạy, còn nói về võ học thì đúng là hắn vẫn kém hơn so với Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải hạ thấp vai xuống thế, năm ngón tay của hắn chụm lại, bàn tay hướng lên trên, dứ dứ ngay trước ngực của mình, đây là chiêu Bao Nguyệt nhập thế cơ bản của Bát Cực Quyền, con người một khi đã muốn chết thì chẳng còn gì phải e sợ nữa, Thường Đại Hải trầm giọng gầm lên: “Mày chuẩn bị chết đi là vừa!”
Diệp Thiên Vân hôm nay mặc một bộ vest tây lịch thiệp, khi thấy dáng bộ của Thường Đại Hải như vậy, bèn cởi hết áo ra vứt xuống đất, chỉ còn thân hình cường tráng của hắn lồ lộ ra bên ngoài. Diệp Thiên Vân bèn thủ thế Tam Thể Thức, bất kể thế nào hắn đều coi đây là trận quyết chiến của hắn, võ giả tương ngộ, kẻ mạnh sẽ bại trận, còn kẻ mạnh hơn sẽ thắng!
Hai người giao thủ, không phân thắng thua, chỉ phân sinh tử!
Thường Đại Hải chân lướt một cái, thân hình nghiêng về phía trước, tay trái chém ra một chưởng, tay phải móc lại, chiêu này là Thôi Sơn Thức của Bát Cực Quyền, động tác nhanh nhạy, hung hãn vô cùng, chiêu này rất chú trọng tiếp cận đối phương, dũng mãnh xuất kích, Thường Đại Hải biết Diệp Thiên Vân cũng vô cùng lợi hại, nên hắn mới sử dụng chiêu thức dễ công dễ thủ làm chiêu đầu tiên xuất ra, chưởng lực hắn vừa chém ra nhằm thẳng vào đầu của Diệp Thiên Vân quét xuống, hắn xuất ra chiêu này với toàn bộ sức lực của mình.
Thân thể của Diệp Thiên Vân từ khi trông thấy Thường Đại Hải đã tự động điều chỉnh trạng thái, do vậy trạng thái cơ thể của hắn lúc này cũng rơi vào thời điểm hưng thịnh nhất, thế nên cũng chẳng cần phải khởi động tìm cảm giác nữa. Khi Diệp Thiên Vân lâm chiến, trong bụng liền niệm “Mãnh như hổ, Hung hãn như ưng” Tam Thể Thức chuyển thế, hắn không hề lùi lại mà ngược lại lập tức tiến lên, xuất luôn chiêu Hổ Trảo trong Toàn Hổ Hình, khí thế dũng mãnh như chúa sơn lâm, tay phải của hắn từ phía ngoài vòng ngoặt vào quét xuống hạ bàn, đồng thời chân chân phải nhích lên, bước ngoặt ra phía bên ngoài, tay trái chộp thẳng vào đầu của đối phương.
Diệp Thiên Vân tuy đã luyện tập đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu thức này trong thực chiến, hắn hiểu rất rõ uy lực của Toàn Hổ Hình, cú chộp này không hề đơn giản chút nào.
Thường Đại Hải lần trước giao thủ với Diệp Thiên Vân thì biết rằng tốc độ của hắn không nhanh, nhưng không ngờ rằng lần này tốc độ của Diệp Thiên Vân đã tăng lên gấp bội, không những vậy khí thế còn mãnh liệt hơn trước. Diệp Thiên Vân đã móc đúng cổ tay của Thường Đại Hải, Thường Đại hải ấn tay xuống, lùi lại người hơi ngửa ra phía sau tay trái vắt sang tay phải quấn lại, biến thành Âm Chưởng, sau đó hai tay hóa thành Âm Chưởng đánh thẳng ra, đây là tuyệt chiêu kỳ môn của Bát Cực Môn.
Chiêu Hổ Trảo của Diệp Thiên Vân cũng bị hóa giải luôn lúc đó, nhưng khí thế của hắn vẫn vô cùng hưng thịnh, Diệp Thiên Vân liền lùi lách người tránh hai chưởng của Thường Đại Hải, rồi để khí đưa hai tay từ dưới hướng lên quạt thẳng vào Thường Đại Hải, khi hai tay của hắn vừa quạt lên thì bỗng nhiên tách ra làm hai phía, chân hắn lướt lên một cái đã áp sát gần đến bên Thường Đại Hải, mười ngón tay của hắn phát lực chọc thẳng vào hai hàng xương sườn của Thường Đại Hải, đây là uy lực của Hổ Xanh Lực!
Hà Sơn đứng cạnh đó khí huyết đảo lộn, ông ta không ngờ thân thủ của Diệp Thiên Vân lại cao đến nhường đó!