If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Chú Rể Cố Bị Làm Khó Dễ.(Edit:Xasax)
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 103: Chú rể Cố bị làm khó dễ.(Edit:xASAx)
****
QC: Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
****
Dọc đường đi, Diêm Nhã Tịnh cưỡi xe xiêu xiêu vẹo vẹo, nhiều lần va chạm với xe Đồng Triết, may là khoảng cách xe trước sau khá lớn, nếu không sẽ như quân bài domino, làm một hồi liên hoàn tông vào đuôi xe. Bé gái này từ nhỏ chưa từng động tới xe đạp, lúc còn bé đi học thì có xe riêng đưa đón, lớn lên thì tự mình lái xe, cho nên kỹ năng cưỡi xe hoàn toàn là mới học, sư phụ chính là cái vị làm hàng rào bên cạnh nhiều lần bị cô đụng vào này.
Sau nhiều lần, vị bên cạnh này không chịu nổi nữa.
"Tôi nói, người ta kết hôn, cô kích động cái gì chứ?"
Diêm Nhã Tịnh liếc liếc Đồng Triết, kết quả là cứ vậy mà thất thần, khiến người vốn cưỡi xe không tốt như cô, lại một lần nữa hướng Đồng Triết lao tới, cú va chạm này chính là rất nặng, tay lái đều bị đụng lệch. Chờ hai người chỉnh xong xe đạp, phía sau vô số chiếc đã ngừng lại, chiếc trước mặt lại không thấy đâu nữa.
"Không ổn..." Diêm Nhã Tịnh quay đầu nhìn về phía Đồng Triết, "Anh biết doanh trại của Bạch Lạc Nhân không?"
Đồng Triết tỏ vẻ chưa từng tới.
Diêm Nhã Tịnh đang phát rầu, đột nhiên nảy ra sáng kiến, mở hệ thống dẫn đường đầu xe.
Sau đó, dương dương đắc ý quay sang Đồng Triết nói: "Sao? Sản phẩm này của đội phát minh chúng tôi rất hữu ích đúng không?"
Đồng Triết hừ lạnh một tiếng, "Thường thôi."
"Thường thôi? Đây chính là thiết bị dẫn đường xe đạp tự nghiên cứu đầu tiên của nước ta."
Dứt lời, vô cùng đắc ý ngồi lên xe xung phong, Đồng Triết ở phía sau nhìn cái mông của cô lắc một cái lại một cái. Còn nhớ rõ lúc nhỏ đi học, giáo viên hỏi học sinh, nếu như các con có cơ hội biến thành một thứ khác, các con muốn trở thành cái gì nhất? Người ta đều trả lời là siêu nhân, bảo kiếm, búp bê các loại, chỉ có Đồng Triết nói cậu muốn trở thành yên xe đạp của nữ.
Bạch Lạc Nhân còn có mấy trăm sĩ quan và binh sĩ ngồi trong doanh trại cùng đợi tiếng còi ô tô vang lên, kết quả đợi cũng không đợi được. Khoảng cách tám mươi kilomet, xe đạp đón dâu, đây tuyệt đối là việc cần thể lực. Cho dù Cố đại thiếu gia chúng ta thể lực tốt như thế nào đi nữa, cũng phải cưỡi ba bốn tiếng đồng hồ mới có thể tới.
Nhìn thử đồng hồ, đã hơn bảy giờ, hy vọng xuất phát rồi, không phải đã sớm qua giờ cao điểm vào làm rồi sao.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một hồi tiếng chuông xe.
Bạch Lạc Nhân vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài, nhịn không được ngẩn ra, Cố Hải cưỡi một chiếc xe đạp cũ nát, mồ hôi đầm đìa ngồi ở xa xa. Chiếc xe đạp này thật đúng là giày vò cậu, không có bàn đạp chưa nói, trên đường sên xe còn rớt N lần, chỗ ngồi phía sau xe cắm hàng tá mứt quả hồng, chỉ còn lại một cây hồng núi liễu.
Dù vậy, Cố Hải vẫn phong độ mê người như trước, cậu huýt sáo, híp mắt hướng Bạch Lạc Nhân cười.
"Lên đây, anh chở cậu tới lễ đường kết hôn."
Mười năm trước, Cố Hải cưỡi một chiếc xe đạp y vậy, đi tới cửa nhà Bạch Lạc Nhân, lúc đó lời cậu nói kia là "Lên đây, anh chở cậu tới trường học". Chỉ một quyết định đường đột như vậy, cậu ngồi lên phía sau xe đạp Cố Hải, từ đó về sau tạo nên mười năm nghiệt duyên. Mười năm sau, Cố Hải lại một lần nữa đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, vẫn là nói chở cậu đến lễ đường kết hôn.
Bạch Lạc Nhân vô cùng cảm động, nhịn không được dùng giọng điệu năm đó trêu chọc một câu.
"Dựa vào chiếc xe tàn kia của cậu, tôi đi lên sẽ gãy mất."
Cố Hải cười, "Cậu đi bộ một mình còn chê người cưỡi xe?"
Lời thoại năm đó, được hai người một chữ không sót diễn lại. Ai cũng chưa từng ôn tập, ai cũng không trầm tư suy nghĩ, hai người kia từ lúc xuất hiện trong đời nhau, đã định trước có ý nghĩa quan trọng.
Bạch Lạc Nhân còn đang trong dư vị của cảm động chưa tỉnh, đã bị mấy đôi tay kéo trở về trong nhà, theo sát là bảy tám cái đầu đi ra cửa, mồm năm miệng mười mà hô to.
"Anh cũng quá không xem Trung đoàn trưởng chúng tôi ra gì rồi!"
"Chỉ là một chiếc xe đạp cũ còn muốn lừa Trung đoàn trưởng chúng tôi đi?"
"Anh cho bộ đội chúng tôi là phế phẩm ở trạm thu mua à? Nên mới dùng một chiếc xe đạp cũ như vậy tới!"
Bạch Lạc Nhân muốn thay Cố Hải giải thích với mọi người, kết quả ngay cả cơ hội ngắt lời cũng không có, đám sĩ quan và binh sĩ này ngày thường bị ngược đãi, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội lên mặt với vị thái tử gia quyền cao chức trọng,nói gì cũng phải ra sức xỉ vả một phen.
"Gọi ra mười tên thân mật của Trung đoàn trưởng chúng tôi, thiếu một cái cũng không được."
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này liền nóng nảy, sao có thể đưa ra loại yêu cầu này chứ? Đây rõ ràng không phải làm xấu mặt cậu sao? Đáng tiếc cậu đã bị đẩy tới vị trí trong cùng rồi, mười mấy người trùng trùng vây lại, cho dù hô cái gì, ngoại trừ mấy người xung quanh kia, người khác cũng không nghe được.
"Suỵt, đừng ồn ào nữa, người ta bắt đầu hô rồi, mọi người nghe cho kỹ! Nghe không hay, không cho vào!"
Bạch Lạc Nhân hận không thể tìm cái khe mà chui vào.
"Nhân Tử! Bảo Bối..."
Vừa hô lên hai chữ bảo bối, bên trong liền sôi trào, đám sĩ quan và binh sĩ này cười đến điên cuồng! Bảo bối? Trung đoàn trưởng Bạch mà chúng ta sùng bái nhất, kính nể nhất, không ai sánh nổi nhất, lại cũng có lúc để người khác gọi là bảo bối?
"Tiểu lẳng lơ, tiểu dâm đãng..."
Bạch Lạc Nhân mặt lúng túng rít gào, "Cố Hải, cậu đủ rồi nha!!"
Đám sĩ quan và binh sĩ này cười ha ha, càng không ngừng thúc giục, "Nói tiếp, nói tiếp, chúng tôi cam tâm tình nguyện nghe!"
Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời than thở, Fuck, không biết nhìn người mà! Sao lại tìm một đám ngốc tới trợ giúp chứ?
Hô xong toàn bộ mười cái, đám sĩ quan và binh sĩ quay đầu sang Bạch Lạc Nhân hỏi: "Thủ trưởng, anh ta hô xong mười cái rồi, để anh ta vào sao?"
Bạch Lạc Nhân có thể để cho cậu ta vào sao? Mặt mũi đều mất hết.
" Trung đoàn trưởng Bạch của chúng tôi nói, vấn đề này anh trả lời rất không hài lòng, anh ấy không muốn cho anh vào. Như vậy đi, anh trả lời chúng tôi thêm mấy vấn đề nữa, trả lời đúng sẽ xem xét có cho anh vào hay không."
Dứt lời, nói ra vấn đề đầu tiên.
"Trung đoàn trưởng Bạch hôm nay mặc quần lót màu gì?"
Vấn đề này vừa hỏi xong, Bạch Lạc Nhân lập tức chen vào một câu, "Vấn đề này quá đơn giản đi."
Thật sự, Cố Hải không cần suy nghĩ đã nói, "Boxer màu xám nhạt."
Mấy tên đàn ông kéo quần Bạch Lạc Nhân xuống mấy centimet, lộ ra mép quần lót, phát hiện đúng như lời Cố Hải. Vốn là, quần lót của Bạch Lạc Nhân đều là Cố Hải mua cho, Cố Hải giặt cho, dù cho hỏi trên quần lót cậu có mấy sợi chỉ, sợ rằng cũng có thể đáp trôi chảy.
"Không được, vấn đề này quá đơn giản, hỏi lại anh một cái khác, cân nặng Trung đoàn trưởng Bạch chúng tôi hiện giờ là bao nhiêu? Phải nói cụ thể, sai một lạng cũng không được."
Cố Hải trầm giọng trả lời: "Trọng lượng tịnh* là bảy mươi ba ký lẻ ba lạng."
(*Trọng lượng tịnh: trọng lượng đã trừ bao bì, quần áo)
Vừa dứt lời, một đám đàn ông liền đẩy Bạch Lạc Nhân lên cân, cởi quần áo và giày ra, chỉ còn một quần lót có thể bỏ qua trọng lượng. Lại nhìn con số trên màn hình, trời đất ơi, thật sự một lạng cũng không sai.
"Trung đoàn trưởng, để anh ta vào đi!" Lưu Xung bên cạnh cũng cảm động đến không chịu được.
Không ngờ Bạch Lạc Nhân không hạ giọng, hỏi có chút vậy đã tính là gì chứ? Khó thêm một chút.
Vì vậy, càng thiếu đạo đức hơn.
"Xin trả lời chiều dài, chiều rộng gương mặt Trung đoàn trưởng Bạch, khoảng cách giữa chân mày, độ cao mũi, độ dài cằm."
Vấn đề này vừa hỏi lên, mọi người đều khen ngợi, cái này cũng quá ác đi!
Không ngờ, Cố Hải tràn đầy tự tin trả lời: "Mặt dài 20.3 centimet, rộng 12.7 centimet, khoảng cách giữa chân mày 3.6 centimet, mũi cao 1.3 centimet, cằm dài 3.3 centimet."
Một đám người vây quanh Bạch Lạc Nhân, một người cầm trong tay một cái thước đo, bắt đầu đo thử, đo xong một cái đối chiếu thử với số liệu Cố Hải nói ra, đo một cái lại đối chiếu một lần, chờ đối chiếu xong toàn bộ, mỗi người đều há hốc miệng.
Vì vậy, có người bắt đầu công khai lên án người đặt câu hỏi rồi, "Có phải cậu thông đồng với anh ta hay không hả?"
Người đặt câu hỏi vẻ mặt oan ức, "Tôi hôm nay mới biết anh ta."
Ngay cả Bạch Lạc Nhân cũng rất giật mình, Cố Hải đo lúc nào chứ? Sao cậu cũng không biết?
Đám sĩ quan và binh sĩ này bị đáp án trôi chảy của Cố Hải gợi lên ý khiêu chiến nồng đậm, lại một người tiến lên, hỏi một vấn đề vô cùng nghịch thiên, "Trung đoàn trưởng Bạch chỗ đó có bao nhiêu cọng lông?"
Vừa hỏi xong đã bị mọi người đánh, "Thằng nhóc cậu cũng thật là tà ác, tôi cũng đang nghĩ tới, cậu nha thật sự dám hỏi ra!"
Mặt Bạch Lạc Nhân đều tái đi rồi, các cậu đây là muốn tạo phản sao?
"Trung đoàn trưởng Bạch, anh kích động gì ạ? Bọn em chỉ đùa một chút, anh ta nhất định trả lời không được."
"Hay a, ha ha ha..."
Kết quả, đợi mọi người quậy được rồi, Cố Hải thật sự báo ra một con số, mấy số này chính xác hay không, sợ rằng chỉ có trong lòng Bạch Lạc Nhân biết rõ.
"Chúng tôi không tin, chúng tôi phải kiểm tra thử!" Bên trong lớn tiếng kêu to.
Không ngờ tới, vừa rồi bị gây khó dễ hơn N lần, Cố Hải chưa từng sốt ruột bốc hỏa, kết quả lời này vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền lập tức bùng nổ.
"Các cậu dám cởi quần cậu ta thử xem!"
"Thử thì thử!"
Một đám quân côn đồ, lưu manh xúm lại, liên liền ồn ào dọa, dáng vẻ bệ vệ khá kiêu ngạo. Cố Hải đáng thương, đại quân còn chưa chạy tới, chỉ có thể đơn thương độc mã tác chiến, liều mạng bảo vệ lãnh địa mình không bị người khác xâm phạm.
Bạch Lạc Nhân thật sự đau lòng, đứng phía sau đoàn người, giận dữ hét: "Các cậu để anh ta vào!"
"Để anh ta vào?" Lưu Xung ra oai, "Bọn em cảm thấy con người này rất là tà ác, cực kỳ không đáng tin cậy, bọn em lo lắng khi giao anh cho anh ta, các cậu nói có đúng không hả?"
Một tiếng ra lệnh, trăm người hưởng ứng.
Tôi giết, tôi là chú rể hay các cậu là chú rể? Nghe tôi hay nghe các cậu? Bạch Lạc Nhân cũng tham dự vào nhóm phản kháng.
Vì vậy, trận thế đón dâu này liền biến thành hai chú rể bị mọi người vây quanh, muốn cùng một chỗ lại bị cục diện hỗn loạn cách trở trùng trùng, mãi đến phía Đông xa xôi xuất hiện một biển lửa màu đỏ.
Đám sĩ quan và binh sĩ này toàn bộ yên tĩnh, ai cũng không còn ầm ĩ, mắt đều trừng thẳng rồi.
Đội xe dài đến một kilomet lục tục hội tụ ở sân huấn luyện, màu đỏ lửa bắt đầu lan tràn, gương mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn kiều diễm, mỗi người đua nhau khoe sắc.
Đây chính là hơn 990 mỹ nữ nha! Ở đây tổng cộng mới 99 người, nếu chia đều, mỗi người còn có thể được chia 10 người đây!
...............
--------------[Edit:xASAx]--------------
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản