That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 632
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 317: Vấn Đề Nan Giải
iệp Thiên Vân gọi liền ba cú điện thoại, Dương Thiên Long, Vương Trác Kỳ, Thạch Thanh Sơn, tất cả đều nhận được thông báo hết rồi, nhưng trong thâm tâm hắn hiểu rất rõ vấn đề, Thường Đại Hại nếu muốn tìm đến hắn gây sự thì hắn muốn phòng bị thế nào cũng không thể lường hết được mọi chuyện, năng lực của Thường Đại Hải bây giờ xũng có thể ra vào Bát Cực Môn giết người như chỗ không người, thì những nơi khác đã là gì để phòng chống hắn ta cơ chứ.
Mỗi người đều có một cuộc sống riêng của mình, chính vì vậy Diệp Thiên Vân càng không thể để đám bạn của mình tập trung hết cả lại một chỗ được, đó là một việc làm không có chút thực tế nào cả, chính vì vậy việc cần nhất bây giờ là phải tìm ra cho bằng được Thường Đại Hải, sau đó là nhanh chóng giải quyết hắn ta một cách gọn gẽ, đó mới là thượng sách, nếu không thì thời gian càng kéo dài bao nhiêu thì sự việc càng trở nên tồi tệ bấy nhiêu.
Diệp Thiên Vân tay cầm chiếc điện thoại, bất giác nhớ đến Hứa Tình, hắn giờ đây không biết là có nên gọi cho Hứa Tình hay không, thực ra lần này Diệp Thiên Vân quay về Băng Thành thì người mà hắn nhớ nhất chính là nàng, nghĩ đến đây Diệp Thiên Vân không còn cảm thấy do dự nữa, bấm số gọi luôn cho nàng.
Được một lúc thì có người nhấc máy, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Thiên Vân, anh đang ở đâu vậy?”
“Tôi vừa quay về đến Băng Thành, cô đang ở ngoài sao?” Diệp Thiên Vân không thường hay gọi điện thoại cho Hứa Tình, nên lúc này đây nàng nghe thấy giọng nói của hắn thì không khỏi bật cười.
Giọng của Hứa Tình lại vọng lại từ bên đầu dây bên kia, nhỏ nhẹ, thỏ thẻ như đùa nghịch với hắn, cười nói: “Tôi đang ở Giang Tô đấy, nơi này nóng lắm!”
Diệp Thiên Vân ừ lên một tiếng rồi đáp: “Đã mấy lần hẹn gặp mặt nhau rồi, nhưng tiếc là đều bị lỡ hẹn, chính vì vậy khi mới về đây tôi đã gọi luôn cho cô rồi.”
Hứa Tình nghe vậy thì mừng rỡ, nàng cũng không thể ngờ rằng Diệp Thiên Vân lại gọi điện thoại đến cho nàng, vui vẻ đáp: “Tối nay là tôi quay về đó, còn một tiếng nữa là lên máy bay rồi, tối nay đến anh đến sân bay đón tôi được không?”
Diệp Thiên Vân lặng thinh một lúc, hắn vừa nãy đã đồng ý đi một chuyến đến Diêm Phong xem tập đoàn Bát Đạt rồi, không biết khi nào mới quay lại, suy ngẫm một lúc, rồi cuối cùng hắn cũng cất tiếng: “Được, cứ như vậy nhé, máy bay mấy giờ đến nơi?”
Dường như lúc đó Hứa Tình cũng có việc phải làm, nên nàng vội vàng nói: “Tám giờ hơn tối nay hạ cánh thì phải, Băng Thành lạnh lắm đó, anh nhớ mặc ấm vào nhé! Tôi có việc phải làm rồi, thôi lúc khác nói tiếp nhé!” Nói xong Hứa Tình dập luôn điện thoại xuống.
Sau khi Diệp Thiên Vân cúp điện thoại thì trong lòng hắn bây giờ cũng thấy yên tâm đôi chút, Thường Đại Hại đột ngột quay về làm cho hắn có chút lo lắng không yên, nhưng sau khi nói chuyện với Hứa Tình xong thì tâm tình của Diệp Thiên Vân cũng khá hơn một chút, không đến nỗi như hồi nãy, hắn liền khởi động máy, lái xe đi thẳng đến chỗ tập đoàn Bát Đạt.
Hắn lái xe chưa đầy hai mươi phút thì đã đến nơi rồi, cô thư ký xinh đẹp quyến rũ của Diêm Phong đã đứng sẵn ở cổng chờ hắn từ lúc nào, khi hắn vừa bước vào đại sảnh thì cô nàng rất lịch sự, mỉm cười với hắn nói: “Diệp thiếu gia, tổng giám đốc Diêm chờ anh đã lâu rồi, nhưng do việc của tổng giám đốc bận quá nên không thể trực tiếp ra ngoài nghênh tiếp anh được, mong anh tha lỗi!”
Hồi trước Diệp Thiên Vân đến đây thì cô ta gọi hắn là Diệp tiên sinh, vậy mà bây giờ gặp hắn đã đổi ngay cách xưng hô, gọi hắn là Diệp thiếu gia mới chết người chứ, xã hội này từ bao giờ thịnh hành cách xưng hô này không biết? Diệp Thiên Vân lạnh lùng đáp lại: “Dẫn tôi đi gặp anh ta!”
Lúc này Diêm Phong đang ở trong phòng riêng của mình, khi Diệp Thiên Vân vừa bước vào thì đã thấy anh ta đang bận túi bụi, nên hắn đành phải ở đó chờ một lúc, những người làm chức tới tổng giám đốc như Diêm Phong đúng là rất bận, ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm cho đến tối mịt, biết vậy nên Diệp Thiên Vân liền ngồi luôn lên ghế salon gần đó chờ đợi.
Diêm Phong cũng nghe thấy tiếng mở cửa, nên sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện liền nhanh chóng bỏ bút xuống, anh ta ngước đầu lên, duỗi chân duỗi tay rồi cười nói: “Thiên Vân, tôi mấy hôm nay bận quá, cậu thông cảm cho tôi nhé!”
Diệp Thiên Vân đến đây cũng đều là vì chuyện của Thường Đại Hải cả, do vậy hắn cũng khách khí đáp lại: “Anh Diêm cũng nên chú đến sức khỏe của mình, tôi có một người bạn cũng bận tối mắt tối mũi như anh, giờ đây đã mắc phải tuyệt chứng rồi, chỉ còn nước chờ chết mà thôi!”
Diêm Phong xoa xoa vào hai bên huyệt thái dương nói: “Không được đâu, đây là lợi nhuận của môn phái cả, nếu tôi không tận tâm thì tôi sẽ thấy hổ thẹn với bản thân mình lắm” Nói xong Diêm Phong liền chuyển luôn đề tài, quay sang hỏi hắn: “Thường Đại Hại hôm qua đại náo Bát Cực Môn một trận ra trò, có mấy người cũng đã bị hắn giết, chính vì vậy tôi mới gọi điện cho cậu, bảo cậu nên cẩn thận một chút, nghe mấy người anh em bên đó nói thì Thường Đại Hại bây giờ tính tình thay đổi ghê gớm lắm, mặt mũi cũng bị hủy hoại rồi, mà đáng sợ nhất là trạng thái tinh thần của hắn bây giờ cứ như là một thằng điên vậy!”
Diệp Thiên Vân lo nhất chính là điểm này, nếu mà bây giờ Thường Đại Hải ra tay với hắn ngay tại Băng Thành thì cũng gây khó dễ cho hắn rất nhiều, nghĩ vậy Diệp Thiên Vân cũng lo lắng vô cùng: “Thường Đại Hải quay về rồi thì Bát Cực Môn có cách gì đối phó không?”
Diêm Phong đứng dậy đi đến bên Diệp Thiên Vân rồi ngồi xuống nói: “Thường Đại Hải hiện giờ vẫn chưa chết, Bát Cực Môn của chúng ta cũng bị đánh một trận thừa sống thiếu chết. Đáng sợ nhất là sau khi hắn ta ra tay xong thì đột nhiên mất tăm mất tích, chính điều này mới làm cho mọi người cảm thấy vô cùng căm hận!”
Diệp Thiên Vân quay sang hỏi lại: “Tôi nghĩ Thường Đại Hải coi tôi là mối thù lớn nhất của hắn, tôi e rằng hắn sẽ hạ thủ mấy người bạn của tôi mất, anh Diêm, anh có cách nào giải quyết cho êm thấm chuyện này không?”
Diêm Phong nghe xong cũng ngập ngừng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới đáp lại: “Theo tôi nghĩ thì Thường Đại Hại cũng không dám làm bừa, chuyện của Võ Lâm thì nên giải quyết trong nội bộ Võ Lâm mà thôi.”
Diệp Thiên Vân đời nào tin lời nói này của ông ta, nếu như Thường Đại Hải không tuân thủ luật lệ đó thì Diệp Thiên Vân biết làm thế nào, hắn nghĩ rằng cứ nên cẩn thận vẫn là tốt nhất, nếu như tên Thường Đại Hải đó mà ra tay hạ sát bạn của hắn, thì đến lúc đó nói gì cũng đã quá muộn rồi. Hắn nhướn nhướn lông mày, ngay từ đầu Bát Cực Môn đã tìm đến sự giúp đỡ của hắn, vậy mà hiện giờ Thường Đại Hải vẫn chưa chết, vì thế mà bao nhiêu vấn đề cũng theo đó mà xảy đến với hắn, chính vì vậy sau khi nghe Diêm Phong nói xong, Diệp Thiên Vân cảm thấy rất khó chịu, mắt hắn ánh lên và đanh hết cả lại.
Diêm Phong nhận thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân thay đổi như vậy, bèn vội vã trấn an hắn: “Thiên Vân, cậu đừng quá lo lắng như vậy, sự việc cũng không tồi tệ đến mức đó, tôi đem cả tính mạng ra để đảm bảo với cậu đó, nếu như hắn dám giết người bừa bãi như vậy, cậu lúc nào cũng có thể đến đây mà cắt đầu của tôi xuống!”
Diệp Thiên Vân nghe vậy sửng sốt vô cùng, Diêm Phong từ trước đến giờ ăn nói rất ngay thẳng, không bao giờ vòng vo tam quốc cả, thế mà hôm nay lại không hề như vậy, ngấp nga ngấp ngứ chẳng giống mọi hôm, xem ra ông ta rất chắc chắn thì phải, chính vì vậy mà ánh mắt của ông ta lắng đọng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời thốt ra từ miệng hắn.
Diêm Phong lúc này cũng cảm thấy khó xử, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Thiên Vân, cậu cũng biết Thường Đại Hải là một trong những người xuất sắc nhất trong Bát Cực Môn của chúng ta, chính vì vậy tôi cũng hiểu đôi chút về tính cách của hắn ta, do vậy….”
Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu tại sao Diêm Phong dám khẳng định như vậy, thì ra Thường Đại Hải không phải một mình, nghe giọng điệu của Diêm Phong thì hắn vẫn còn người nhà nữa, tuy là việc này không được phơi bày ra, nhưng cũng đủ làm cho Diệp Thiên Vân thở hắt ra một hơi, hòn đá đè nặng trong lòng của hắn cũng đã được gỡ xuống: “Nếu đã như vậy thì tôi yên tâm rồi!”
Diêm Phong thấy Diệp Thiên Vân hiểu rõ vấn đề rồi, thì bèn nói tiếp: “Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng, cho dù hắn ta có bệnh hoạn đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng không dám phá hoại quy tắc của Võ Lâm đâu, nếu không thì hậu quả với hắn sẽ khủng khiếp vô cùng!”
Diệp Thiên Vân chỉ đến đây để dò hỏi tình hình, bây giờ thì mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi, trong lòng cũng yên tâm được phần nào, hắn gật đầu nói: “Vậy thì tôi tin anh rồi đó anh Diêm ạ, không biết tình hình thương tích bên Bát Cực Môn thế nào rồi!”
Diêm Phong cũng đành bất lực, châm một điếu thuốc lên rồi lại nói tiếp: “Tình hình không được tốt lắm, đệ tử của Bát Cực Môn quá ít, so với thân thủ của Thường Đại Hải thì chẳng khác nào trứng trọi với đá cả, Thường Đại Hải mà quay lại một hai lần nữa thì chắc Bát Cực Môn sẽ suy sụp mất, những đệ tử mới vào võ công chưa ra đâu vào đâu đã bị một trận tơi bời thế này, do vậy bọn họ bây giờ chẳng còn tâm chí đâu mà học võ nữa cả.”
Đúng là nhà nào cũng có chuyện cần phải giải quyết, Diệp Thiên Vân lại ngồi nói chuyện với Diêm Phong thêm một lúc rồi mới rời đi, hắn còn phải ra đến sân bay để đón Hứa Tình, nên mỉm cười nói với Diêm Phong: “Anh Diêm, tôi phải đi đây, tôi có chút việc phải giải quyết!”
Diêm Phong ngắm nghía Diệp Thiên Vân một lúc rồi nói: “Được, tôi nghe nói cậu ở Hình Ý môncũng rất nổi tiếng thì phải, lại còn có biệt hiệu riêng nữa, cậu cũng ra dáng lắm rồi đấy!”
Diệp Thiên Vân nghĩ đến Vương Thủ Nghiệp đặt biệt hiệu cho hắn, thì không khỏi cười nói: “Mấy người trong môn phái đặt bừa đấy, chỉ là có chút mâu thuẫn, vậy mà đã bị bọn họ đặt biệt hiệu rồi”
Diêm Phong cười nhưng không nói thêm câu nào nữa, ông ta tiễn Diệp Thiên Vân ra đến tận cửa, rồi nói: “Đi đi, người trong Bát Cực Môn bây giờ cũng truy lùng Thường Đại Hải đó, nếu như có tin gì, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu biết!” .
Diệp Thiên Vân nghe xong liền lên tiếng cáo từ, hắn đang rất vội, hắn vừa ra đến ngoài liền lái luôn xe đi đón Hứa Tình, trên đường đi tâm trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều, khi hắn đến sân bay thì nhìn nhìn đồng hồ, thấy mình đến vừa kịp lúc, bất giác mỉm cười tủm tỉm thích thú. Ngày trước, hắn hẹn hò với Hứa Tình rất nhiều lần, nhưng hắn đều thất hẹn, cũng may là Hứa Tình không trách gì hắn cả.
Diệp Thiên Vân cứ đứng ở cổng sân bay chờ nàng, được một lúc sau thì hắn đã nhìn thấy Hứa Tình, nàng bước ra cùng với rất nhiều đồng nghiệp, toàn thân ăn mặc vô cùng kín đáo, đúng như bộ dạng của mọi người khi vào đông, nàng cùng với các đồng nghiệp của mình vừa đi vừa cười nói vui vẻ, xem chừng nàng rất vui.
Hứa Tình vừa đi vừa đảo mắt tìm, nàng cũng đã trông thấy Diệp Thiên Vân, một tay kéo hành lý, một tay thì hướng về hắn vẫy vẫy. .
Nhưng động tác của Hứa Tình đã làm cho các đồng nghiệp của nàng cùng lúc hướng hết đôi mắt họ về phía Diệp Thiên Vân.
Hứa Tình đi đến trước mặt Diệp Thiên Vân thì dừng lại, rồi sau đó quay sang đồng nghiệp của mình nói: “Mình có chuyện phải đi trước đây, về nhà rồi thì đừng quên gọi cho mình nhé!” Hứa Tình nói xong liền đưa tay lên vẫy vẫy bọn họ.
Mấy đồng nghiệp của nàng cùng rộ lên ríu ra ríu rít, một người trong bọn họ liền nghĩ ra một cách trêu đùa Hứa Tình: “Tình Tình cậu thật quá đáng, có bạn trai rồi là bỏ rơi luôn bọn mình, đúng là cái đồ trọng nam khinh hữu!” Những người đồng nghiệp khác thấy vậy cũng hùa theo, làm cho nơi đại sảnh vắng vẻ này bỗng chốc trở nên náo nhiệt vô cùng.
Hứa Tình trợn mắt nhìn bọn họ, rồi cười nói: “Đi đi, mấy người bọn cậu lắm chuyện quá!” .
Các đồng nghiệp của nàng chẳng thèm nghe lời nàng, còn quay sang Diệp Thiên Vân vẫy vẫy tay: “Anh chàng đẹp trai, chúng tôi đi đây, khi nào rỗi thì đến đây ăn cơm cùng nhé, anh nhớ mời chúng tôi đấy, nhớ chưa?”
Diệp Thiên Vân nhoẻn miệng cười, sau đó gật gật đầu đồng ý, hắn thuận tay tiếp lấy hành lý trên tay của Hứa Tình.
Hứa Tình trông mấy người đồng nghiệp của mình đi rồi, bèn chậm rãi nói: “Tìm được anh thật không dễ chút nào, đúng rồi, tối nay về nhà tôi đi, tôi làm cơm cho anh! Hí hí!”
Diệp Thiên Vân ừ lên một tiếng, rồi đáp: “Được thôi, hình như tôi chưa đến đó thì phải!”
Vô Địch Hắc Quyền Vô Địch Hắc Quyền - Đại Đại Vương Vô Địch Hắc Quyền