Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Bàn Bạc Chi Tiết Lễ Cưới.(Edit:Xasax)
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 99: Bàn Bạc Chi Tiết Lễ Cưới.(Edit:xASAx)
****
QC: Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
"Ối, sao lại là cậu cưới tôi?" Cố Hải nhíu mày, "Tôi ngay cả sính lễ cũng đưa tới rồi, ba mẹ cũng gọi rồi, nói sao cũng phải là tôi cưới cậu nha!"
"Cậu bớt cái bộ dạng đó đi!" Bạch Lạc Nhân biểu tình khiêu khích nhìn Cố Hải, "Đừng cho là tôi uống say rồi, cái gì cũng không nhớ rõ, đêm đó tôi hỏi cậu có thể gả cho tôi hay không, cậu vậy chính là đồng ý rất rõ ràng."
Cố Hải lúc này cãi lại, "Cậu uống say rồi vẫn có thể nhớ, tôi uống say rồi lại cái gì cũng không nhớ rõ, ai biết lúc đó có phải cậu nhân cơ hội lừa tôi không? Nhưng tôi nói cho cậu biết, lúc đầu óc không tỉnh táo tất cả thỏa thuận ký kết đều vô hiệu, chứ đừng nói là lời hứa miệng."
Hai hàng chân mày Bạch Lạc Nhân dựng thẳng, "Cho dù hứa hẹn hôm đó vô hiệu, cũng nên là tôi cưới cậu! Tôi đường đường là một sĩ quan, dưới tay có thiên quân vạn mã, sao có thể chịu thiệt gả cho một thương nhân là cậu chứ?"
Cố Hải lờ đi khiêu khích của Bạch Lạc Nhân.
"Cậu đường đường là một sĩ quan, không thể chịu thiệt gả cho tôi, lại có thể chịu thiệt ở bên dưới tôi phóng túng? Tối hôm qua cũng không biết là ai có cốt khí sĩ quan, cầm thằng nhỏ này của tôi cọ cọ nha! Ông xã, ông xã, mau vào đi, tôi chịu không nổi..." Cố Hải khoa trương diễn tả.
"Cậu cút cho tôi!!" Bạch Lạc Nhân nhắm đầu đánh tới, "Bớt nói xàm cho tôi, tôi kêu cậu ông xã lúc nào hả?"
Không biết vì sao, hai chữ "ông xã" này từ trong miệng Bạch Lạc Nhân phun ra, so với Viagra còn mạnh hơn. Cố Hải mỗi lần nghe xong đều ngứa ngáy trong lòng, vô cùng vô cùng khó thể hình dung mùi vị kỳ diệu này. Vì vậy, sau khi chịu vô số nắm đấm, Cố Hải bá đạo trói Bạch Lạc Nhân vào trong ngực, cười xấu xa đưa tay Bạch Lạc Nhân vào trong quần mình.
"Bảo cậu đừng chọc tôi, cậu xem, nói một chút liền khiến tôi cứng lên rồi."
Bạch Lạc Nhân quả thật đối với Cố Hải hết chỗ nói rồi, tối hôm qua hai người bàn chuyện chính, nói tới sách lược đối phó nháo động phòng, liền mẹ nó hăng hái chiến đấu hết nửa buổi tối. Lúc này mới vừa dậy, còn chưa nói hai câu nghiêm túc, tên nhóc này lại đem đề tài nói lệch đi.
"Hai chúng ta có cần đi kiểm tra một chút trước khi cưới không? Tôi nghi ngờ cậu có hội chứng không tiết chế." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải cười cười, dùng râu cọ cổ Bạch Lạc Nhân, "Tôi cũng không biết vì sao, thấy cậu liền muốn 'làm' cậu."
Bàn tay Bạch Lạc Nhân hung hăng nện lên đỉnh đầu Cố Hải, mặt lạnh nói: "Trước tiên là nói về việc chính."
Cố Hải không nói gì.
Bạch Lạc Nhân đen mắt liếc Cố Hải, "Bớt bỉu môi cho tôi, bỉu môi cũng không có tác dụng!"
Cố Hải không thể làm gì hơn là kéo sự chú ý lại trước.
Bạch Lạc Nhân vẫn là bộ dạng kia nói, chuyện rước dâu giao cho cậu làm.
Cố Hải lần này thay đổi đổi cách nói khác, "Cậu đón dâu thì có gì tốt chứ? Cậu làm chú rể, tới đây còn phải bị làm khó dễ. Nhét bao lì xì còn đỡ, lỡ như bắt cậu lắm máy chuyện khó coi, khiến sĩ quan như cậu chịu nhiều thiệt thòi! Mấy việc tạp nham này cứ giao cho tôi đi, da mặt tôi dày, yêu cầu có buồn nôn hơn cũng có thể chịu được."
"Bớt đi!" Bạch Lạc Nhân không nghe Cố Hải lừa dối, "Không cần bày ra vẻ mặt suy nghĩ cho tôi, năng lực chịu đựng tâm lý của tôi rất mạnh! Cậu vẫn là tự quan tâm cho mình một chút đi! Còn đón dâu? Cậu bên kia có thể kéo tới cho tôi ba người đàn ông liền phục cậu! Thuần một đội quân toàn nữ, cậu từng nghe nói chú rể mang theo đoàn phụ dâu khổng lồ tới đón dâu chưa?"
"Cậu đây là không hiểu rồi." Cố Hải còn đang cố chống đỡ, "Cậu suy nghĩ thử nha, là phụ dâu dễ bị làm khó dễ, hay là phụ rễ dễ bị làm khó dễ? Đương nhiên là phụ rễ! Nếu như tôi mang theo một đám mỹ nữ tới đón dâu, sĩ quan và binh sĩ bên cậu nhất định cuống cuồng mở cửa ra; ngược lại, cậu muốn tới chỗ tôi đón dâu, phù dâu bên tôi nhất định chỉnh cậu tới chết, mấy sĩ quan và binh sĩ này lại không đối phó được phụ nữ, không khéo cậu cũng không cưới tôi được."
Bạch Lạc Nhân vung tay lên, "Cưới không được tôi cũng không cần nữa, cậu muốn cưới ai thì cưới."
"Cậu nói cái gì?" Cố Hải tức giận đến chọt vào thắt lưng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cười né đi, hai người lại náo loạn một hồi, cuối cùng dừng lại, quyết định dùng vận may định thắng bại.
"Búa, kéo, bao!"
Hai người hiệp đầu đều ra búa, hiệp hai, Cố Hải tiếp tục ra búa, Bạch Lạc Nhân ra bao.
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân nhảy cẫng lên hoan hô.
"Ba lần thắng hai!" Cố Hải chơi xấu.
Ba lần thắng hai thì ba lần thắng hai, Bạch Lạc Nhân ra tay vẫn là thắng.
Chân mày rậm của Cố Hải nhướng một cái, "Năm lần thắng ba!"
"Cút!" Bạch Lạc Nhân phát cáu, "Có người chơi xấu như cậu sao?"
Cố Hải ưỡn mặt cọ tới, kéo tay Bạch Lạc Nhân, tốt tính năn nỉ: "Như vậy đi, hai chúng ta không phân biệt cưới gã, mỗi người rước dâu một lần, cậu thấy thế nào?"
Cố Hải vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân lại thật suy nghĩ một chút. Để Cố Hải làm cô dâu chờ mình cưới, nói thật có chút không thực tế, dù sao điều kiện người ta cũng không tệ, thậm chí so với mình tốt hơn nhiều, không có lý gì gả qua. Nếu thật để Bạch Lạc Nhân gả qua, Bạch Lạc Nhân cũng không vui, là một người đàn ông đều sẽ không vui.
"Được rồi, vậy cứ như vậy đi."
Hai người đập tay, vấn đề này bàn xong, đánh một dấu tick
"Xong một vấn đề." Bạch Lạc Nhân vẻ mặt chuyên chú nhìn cuốn sổ nhỏ, "Chúng ta bàn bạc một chút về quà phát trong tiệc cưới, tôi không muốn phát kẹo cưới nữa, tôi cảm thấy phát kẹo cưới rất không sáng tạo."
Con ngươi Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân hơi lóe lên, trong khôn khéo lộ ra vài phần cẩn thận, dáng vẻ suy tính đặc biệt rung động lòng người, nhịn không được đưa tay lên mặt cậu mà bóp tới.
"Ngoan ngoãn đợi đi!"
Bất ngờ rống lên một tiếng, dọa đến Cố Hải rụt nhanh tay về.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian tà.
"Hay là phát mỗi người một túi thịt vị dương vật."
Nói xong, ôm bụng cười to, gương mặt anh tuấn của Cố Hải tối sầm, lập tức nhào tới chà đạp Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tiếp tục cười to, cười đến cả người đều nhũn ra, ghé vào thằng nhỏ của Cố Hải chậm rãi hít một cái.
Cố Hải đặt tay trên mông Bạch Lạc Nhân vỗ một cái, làm bộ giận hỏi: "Cười đủ chưa?"
Bạch Lạc Nhân vừa gật đầu xong, lại nở nụ cười khanh khách.
Cố Hải tức giận đến răng ngứa ngáy, "Cậu nha, chỉ dựa vào chuyện cười này sống cả đời đi!"
Chờ Bạch Lạc Nhân ổn định lại tâm tình, Cố Hải đột nhiên có một linh cảm.
"Chúng ta phát mỗi người một bao heroin đi!" (Heroin – Hải Lạc Nhân)
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân giật một cái, "Cậu phát được sao?"
"Dĩ nhiên không phải ma túy thật sự, chỉ là trên bao bì in như vậy."
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, "Như vậy rất sáng tạo, có điều phải thông báo trước với bên công an, đừng để đến lúc đó kết hôn không được, hai chúng ta đều đi vào tù."
"Yên tâm đi, việc này tôi nhất định quên không được."
"Tàm tạm rồi, còn gì nữa không..." Bạch Lạc Nhân dùng nắp bút chọt lên mũi Cố Hải một chút, "Việc bố trí hội trường, chờ tôi tham quan xong rồi lại bàn tiếp."
Cố Hải gật đầu, trong mắt lốm đốm hiện đầy ý dâm.
"Vậy chúng ta nên làm việc chính đi hả?"
"Việc chính?" Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Chúng ta còn việc chính gì chưa làm sao?"
Cố Hải vừa thấy Bạch Lạc Nhân đã quên, nảy sinh ác ý đè Bạch Lạc Nhân vào quần mình.
"Đừng rộn, đừng rộn." Bạch Lạc Nhân ra sức giãy dụa, "Một lát còn phải qua ba mẹ tôi đấy... Ohm..." Miệng bị lấp đầy.
Bạch Hán Kỳ và thím Trâu đang ở nhà thay đồ, tất cả quần áo trong ngăn kéo đều lấy ra hết rồi, thật là đến lúc quan trọng, chỉ có thiếu một bộ đồ phù hợp như vậy.
"Không ổn..." Thím Trâu quay qua gương lắc đầu, "Bộ đồ này của tôi có phải lố quá hay không?"
Bạch Hán Kỳ cầm một trái dưa chuột dài nửa mét, ở bên cạnh đang hăng hái nhai crốp crốp, cơ bản không nghe thấy thím Trâu đang nói gì.
"Lão Bạch! Hỏi ông đó!" Thím Trâu lại lập lại một lần.
Bạch Hán Kỳ vẫn thờ ơ như trước.
Thím Trâu sãi bước đi tới, một tay giật lấy dưa chuột trong tay Bạch Hán Kỳ ném xuống đất, cả giận nói: "Mỗi lần nói chuyện với ông đều không nghe thấy! Tai ông còn dính trên đầu hay bị cắt, nhéo rớt xuống rồi!"
Bạch Hán Kỳ cười hắc hắc hai tiếng, "Nếu có thể nhéo rớt xuống, tôi đã sớm nhéo xuống rồi!"
Thím Trâu bị tức đến không ổn, quần áo vốn chật, thở mạnh một cái như vậy, nút trên bụng căng chặt bung ra hai cái. Mặt thím Trâu bối rối, nhanh chóng quay về phòng ngủ tìm đồ khác, trong lòng nghĩ linh tinh, miệng lầm rầm: Nguy rồi, may là thử trước ở nhà, nếu trong lễ cưới xảy ra tình huống này, thật đúng là mất mặt.
Đổi quần áo xong trở về, thấy Bạch Hán Kỳ lại nhặt dưa chuột lên ăn.
Lúc này đen mặt, "Tôi nói với ông bao nhiêu lần rồi? Đồ rơi xuống đất đừng ăn, con nó cho ông nhiều tiền như vậy, không xài giữ đó làm gì chứ?"
"Tiền nhiều hơn nữa cũng không thể hoang phí nha! Sàn nhà chúng ta không phải mỗi ngày đều lau sao?"
Bạch Hán Kỳ là từ cuộc sống cực khổ mà ra, luôn luôn đề cao tiết kiệm, nếu ông biết Cố Hải vì cầu hôn với con ông, đốt nhiều tiền như vậy, nhất định từ chối tại chỗ đám cưới này.
Hai người đang ầm ĩ, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đẩy cửa vào.
"Nói chuyện gì rôm rả vậy ạ?" Cố Hải cười cùng hai cụ trò chuyện, "Con ở hành lang liền nghe thấy tiếng của hai người rồi."
Bạch Hán Kỳ quay qua Cố Hải kể khổ, "Ba nhặt dưa chuột rớt trên đất lên ăn, thím con liền mắng ba."
Cố Hải cuối cùng cũng biết tác phong không vệ sinh của Bạch Lạc Nhân là di truyền từ đâu rồi, có điều sự việc phát sinh trên người cha vợ, vậy lại là chuyện khác.
"Chỉ cần sàn nhà sạch, nhặt lên ăn cũng không có gì, không sạch sẽ, ăn vào không bệnh sao!"
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh chọt Cố Hải một cái, hạ giọng cảnh cáo, "Lần sau tôi nhặt đồ dưới đất lên ăn, không cho cậu mắng tôi nữa!"
"Cậu không được!" Cố Hải lập tức đổi giọng nói, "Cậu dám nhặt thử xem!"
Bà ngoại cậu... Bạch Lạc Nhân thầm đáp lại một câu.
.............
------------[Edit:xASAx]-----------
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản