Số lần đọc/download: 1160 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Chương 97: Nỗ Lực Kiếm Tiền.(Edit:Xasax)
Q
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 97: Nỗ Lực Kiếm Tiền.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba co sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
Tại hiện trường ghi hình ngoại cảnh phim truyền hình, đồng chí Vưu Kỳ đứng bên cạnh đồng chí Dương Mãnh, nhìn thợ trang điểm giúp cậu thay trang phục nhân vật nữ chính, đội tóc giả. Lo lắng đến hình thể đặc thù của Dương Mãnh, Vưu Kỳ liên hệ giúp cậu mấy vai đóng thế đều là nữ, Dương Mãnh lúc đầu vô cùng không vui, nhưng sau lại thấy thù lao, vẫn là không có tiền đồ gật đầu đồng ý.
Có điều Dương Mãnh cũng tỏ rõ, diễn vai nữ thì có thể, nhưng phải là cảnh hành động, tuyệt đối không diễn cảnh thân mật.
Hôm nay là một cảnh dưới nước, nhân vật nữ chính không biết bơi, đoạn này giao cho Dương Mãnh hoàn thành rồi. Yêu cầu tư thế Dương Mãnh lúc ngã vào trong nước nhất định phải ưu mỹ, lúc giãy dụa phải nhớ thể hiện ra cảm giác sợ hãi, lại không thể quá mức chật vật, cuối cùng toàn bộ đầu chìm vào trong nước, phải cho người khác thấy cảm giác tuyệt vọng.
"Tuyệt vọng, tuyệt vọng..."
Dương Mãnh vừa hoá trang, vừa ở trong gương luyện tập biểu tình nhiều lần.
Vưu Kỳ hoàn thành nhiệm vụ ghi hình liền chạy tới chỗ Dương Mãnh.
Dương Mãnh cảm thấy diễn xuất biểu tình cũng tạm được rồi liền xoay mặt qua Vưu Kỳ, làm một biểu tình tuyệt vọng, sau đó để Vưu Kỳ đoán, "Vừa rồi ta diễn là tâm trạng gì?"
Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, "Táo bón."
"Cậu muốn ăn đòn à?" Dương Mãnh hét lớn một tiếng.
Không ngờ, đạo diễn lại đứng ở cách đó không xa, nghe tiếng rống mạnh mẽ đó, lập tức chỉ vào Dương Mãnh nói: "Đừng có hô to gọi nhỏ nữa, mau tiến vào trạng thái, nếu không một lát đến phiên cậu diễn, mất thời gian cũng không nhập vai được!"
Dương Mãnh nhanh chóng im lặng, âm thầm tập luyện tâm tình sợ hãi và tuyệt vọng.
Cuối cùng bắt đầu chính thức ghi hình, đạo diễn hô to một tiếng, "Tất cả im lặng, diễn!"
Dương Mãnh nhảy vèo vào trong nước, giãy dụa một hồi, đầu chìm vào trong nước, chờ thật lâu cũng không nghe thấy đạo diễn hô 'cắt', Dương Mãnh nổi lên mặt nước, phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn cậu.
"Sao vậy?" Dương Mãnh hỏi.
Vưu Kỳ ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, "Cậu xem kịch bản rồi sao?"
"Tôi không có lời thoại, xem kịch bản làm gì?" Dương Mãnh thẳng thắn nói.
Đạo diễn ở bên cạnh sắc mặt hết sức khó coi, Vưu Kỳ quay lưng về phía đạo diễn, nhỏ giọng nói với Dương Mãnh: "Dựa theo kịch bản, cậu là bị người khác đẩy xuống, không phải tự mình nhảy xuống."
Dương Mãnh, "..."
Vì vậy, Dương Mãnh hậm hực, quay về chỗ hóa trang lại.
Vưu Kỳ đến giải thích với đạo diễn, "Vừa rồi bên bờ hồ quá trơn, cậu ấy không ngờ tới nên ngã vào."
Đạo diễn trầm mặt không nói gì.
Hóa trang lại xong, Dương Mãnh lại đi tới.
Lần này cậu rất nghiêm túc nghe chỉ đạo diễn hướng dẫn, tránh thế nào, nhảy thế nào đều nhớ vô cùng kỹ càng, sau đó lại đi tới bên bờ hồ, nhìn đạo diễn thử thế, nghe thấy một tiếng 'Diễn', lập tức tập trung chú ý cao độ.
Một đôi tay chợt đẩy lên ngực Dương Mãnh, Dương Mãnh lắc hai cánh tay rồi rơi xuống ngay.
Cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng này diễn ra, đáng tiếc động tác có chút ngốc, khiến người khác nhìn không có chút đồng cảm, lại rất muốn đạp thêm lên đầu cậu một đạp.
"Làm lại từ đầu!" Đạo diễn hô một tiếng.
Dương Mãnh lại đi hóa trang lại, làm xong chưa đợi quần áo trên người khô, lại bị đẩy xuống rồi.
"Cắt!" Đạo diễn lại quát, "Làm lại từ đầu!"
Dương Mãnh lại bị đẩy xuống, lần này động tác hơi hơi được một chút, nhưng vẫn thiếu mỹ cảm.
"Cắt! Một lần nữa."
Dương Mãnh lại bị đẩy xuống.
"Cắt!" Trực tiếp phất tay.
Dương Mãnh lại ngã vào trong nước.
Tới tới lui lui ngã hơn hai mươi lần, Dương Mãnh cuối cùng cũng hoàn thành xong cảnh này.
Không kịp lấy hơi, lập tức vào cảnh sau, chính là giãy dụa ở trong nước cho đến chìm vào trong nước.
Dương Mãnh rút kinh nghiệm diễn trước đó, lần này từ lúc bắt đầu giãy dụa đến chìm vào trong nước, động tác vẫn rất duy mỹ.
Đầu vừa ngoi lên mặt nước, chợt nghe thấy chỉ đạo diễn xuất bên cạnh trêu nói: "Cậu biểu diễn bơi nhiều môn phối hợp à?"
Dương Mãnh, "..."
Vưu Kỳ đứng ở trên bờ cười ha ha không ngừng, nhân viên công tác và diễn viên tại hiện trường, ai cũng chưa từng thấy Vưu Kỳ cười đến ngốc như vậy. Ở trong mắt bọn họ, là một thần tượng thuần khiết, một chút hành động làm hủy hình tượng cũng không có.
"Diễn!"
Dương Mãnh lần này tự tin mười phần giãy dụa, toàn bộ động tác liền mạch lạc lưu loát, đem biểu cảm sợ hãi lúc rơi xuống nước diễn tả vô cùng nhuần nhuyễn, thế nên quá thoả mãn, cuối cùng lúc chìm vào trong nước, cũng không tuyệt vọng nổi.
Thất bại trong gang tấc.
Lúc lần nữa lên bờ hóa trang lại, Dương Mãnh nhảy mũi một cái, thổi bay phấn trong hộp trên tay thợ trang điểm xuống đất.
"Có phải là cậu bị cảm rồi hay không?" Vưu Kỳ lo lắng hỏi.
Dương Mãnh xoa xoa mũi, chậm rãi nói: "Không, là có người đang nhắc tôi."
Vừa nói xong lại nhảy mũi lần thứ hai, chưa kịp giải thích ý nghĩa cái nhảy mũi này, ngay sau đó liền làm cái thứ ba, cái thứ tư, thứ năm... (Hắt xì 5 lần liền sẽ bị cảm phong hàn)
Cuối cùng, đối mặt với ánh mắt tra hỏi của Vưu Kỳ, Dương Mãnh lúng túng cười cười, "Vậy mà có nhiều người nhớ tôi như vậy."
Rất nhanh, Dương Mãnh lần nữa ra chiến trường, nhưng lại tìm không được cảm giác giãy dụa, ở trong nước hết nửa tiếng, càng biểu diễn càng không có cảm giác, hại đạo diễn mất hết kiên nhẫn, quát to tại chỗ: "Được không đây? Không được thì đổi người đi!"
Vưu Kỳ vội vã đi tới, ở trước mặt đạo diễn rối rít nói xin lỗi, lúc này mới thuyết phục được đạo diễn cho Dương Mãnh một lcơ hội nữa.
Một cơ hội cuối cùng... Dương Mãnh âm thầm tự nói với mình.
Đạo diễn hô 'Diễn', Dương Mãnh nín thở tập, trung tinh thần, cố gắng thực hiện mỗi động tác đến nơi đến chốn, nửa quá trình đầu vẫn chưa nghe thấy đạo diễn hô cắt, Dương Mãnh dần dần có lòng tin, phía sau càng ngày càng ra sức, mắt thấy còn vài cái nữa sẽ thành công, chân Dương Mãnh đột nhiên chuột rút, lúc này không cần giả bộ, là động tác không đứng dậy được thật, mạnh mẽ chới với tại chỗ, uống liền mấy ngụm nước.
"Ặc... Quá nhập vai rồi." Vưu Kỳ ở bên cạnh cảm khái một câu.
Không được, không được, sắp chìm xuống rồi, ai tới cứu tôi mau... Dương Mãnh trong lòng lo lắng hô, hai chân hoàn toàn không còn sức, cứ như vậy trừng mắt tuyệt vọng chìm xuống.
"Cắt!!" Đạo diễn hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười, "Rất đáng khen, có thể qua!"
Vưu Kỳ đi tới bên cạnh đạo diễn, tươi cười hớn hở hỏi: "Ngày mai cảnh đụng đầu vào cây có thể cũng để cho cậu ta đóng thay không?"
Đạo diễn ngẫm nghĩ một chút, có chút không yên lòng hỏi: "Cảnh đó độ khó rất cao, thân thể nhỏ bé của cậu ta chịu được sao?"
"Không thành vấn đề." Vưu Kỳ quay đầu lại thoáng nhìn vào trong ao, "Ngài xem, vừa rồi ngâm lâu như vậy, mới vừa lên bờ đã không thấy đâu, động tác vô cùng nhanh nhẹn."
Đạo diễn cười lớn nói 'Được'.
Vưu Kỳ được đạo diễn cho phép, hào hứng chạy về tìm Dương Mãnh, lúc này trời đã sắp tối, nhiệm vụ ghi hình ban ngày đã kết thúc, nhân viên công tác cũng bắt đầu thu dọn vật dụng, nhưng không thấy bóng dáng Dương Mãnh.
"Thấy Dương Mãnh không?" Vưu Kỳ kéo tay chỉ đạo diễn xuất hỏi.
Chỉ đạo diễn xuất vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu ấy không phải là đi cùng cậu sao?"
Tim Vưu Kỳ căng thẳng, chạy nhanh đến bên bờ hồ, vừa nhìn còn chưa gấp, lại thấy một chân Dương Mãnh đang bồng bềnh.
Buổi tối, Dương Mãnh co ro trong chăn, đếm được một ngàn tiền catse, vui đến miệng cũng không khép lại được nữa. Tiền này kiếm được thật dễ nha! Bình thường ra ngoài tuần tra, bị thương nghiêm trọng hơn, cũng không được nhiều tiền. Hôm nay mới bị ngâm một chút, liền kiếm được một ngàn đồng, thật sự quá sung sướng.
Cái này là tiền đi đám cưới Tiểu Châu Tử.
Ngày hôm sau, Dương Mãnh đúng hẹn đi tới trường quay, người ta đều mặc áo ngắn tay đứng trong bóng mát tám chuyện, cậu bọc một cái áo choàng dài, đứng dưới mặt trời còn run.
"Cậu ổn không?" Vưu Kỳ vẻ mặt lo âu nhìn Dương Mãnh, "Nếu không thì đổi người khác đi, nếu thật cậu không muốn dùng tiền của tôi, vậy tạm thời tôi cho cậu mượn, tôi lại không hối cậu trả."
Dương Mãnh liếc liếc Vưu Kỳ, u u nói: "Không cần."
Sau đó, tư thế thanh cao đi tới chỗ thợ hóa trang.
Lần này, Dương Mãnh diễn vai một tiểu thái giám, lại là một người yếu đuối, tay trói gà không chặt. Cậu cũng bị đối phương một chưởng đánh bay, đụng vào một cây đại thụ cách năm sáu mét, bởi vì phạm vi va chạm rất lớn, cho nên trên người một số bộ phận chủ yếu đều phải mang đồ bảo hộ, nhưng trên đầu không thể có. Cho nên trong nháy mắt Dương Mãnh đụng vào cây, nhất định phải dùng ngực tiếp xúc thân cây, nếu như đụng phải đầu sẽ khá nguy hiểm.
Lần đầu tiên được treo lên, Dương Mãnh có vẻ rất hưng phấn.
Sau nhiều lần luyện tập, cuối cùng chính thức bắt đầu.
Võ hiệp một chưởng đánh tới, thân thể Dương Mãnh bị treo cách mặt đất, chợt hướng thân cây lao tới, Dương Mãnh ghi nhớ lời đạo diễn, nhất định phải dùng ngực đụng vào, nhất định phải ưỡn ngực, ưỡn ngực...
Bịch một tiếng, ngực Dương Mãnh đụng cây trước.
"Đẹp!"
Đạo diễn hô to một tiếng, sau đó gõ bảng clapperboard một cái, cảnh này lần đầu đã vượt qua.
Nhưng mà, Dương Mãnh lại nằm trên mặt đất thật lâu chưa đứng lên.
Vưu Kỳ vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn Dương Mãnh, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Dương Mãnh cắn chặt răng, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Vưu Kỳ vội vàng đỡ Dương Mãnh dậy, lúc này mới phát hiện, trên ót Dương Mảnh ghim một mảnh đá nhọn.
Buổi tối, Dương Mãnh trên đầu quấn băng, mê mê hoặc hoặc đếm tiền trong tay, hai ngàn đồng, trừ tiền khám bệnh, còn dư một ngàn đồng, cái này làm tiền mừng lão Dương sanh con cũng còn dư.
Ngày thứ năm, Dương Mãnh kiên quyết, dứt khoát trở lại làm việc.
Lần này, cậu lại phải thay nhân vật nữ chính diễn cảnh rơi xuống ngựa.
May là Dương Mãnh trước đây từng cùng bạn học tới chuồng ngựa, miễn cưỡng biết một chút kỹ thuật cưỡi ngựa, nếu không cái việc sẽ không thể nào nhận. Dù vậy, Vưu Kỳ vẫn rất lo lắng nhìn Dương Mãnh, "Tôi nhắc nhở cậu, cậu đừng thể hiện quá, đừng vì mấy ngàn đồng tiền này lại ngã thành người tàn phế."
"Cậu cứ yên tâm đi!" Dương Mãnh vỗ vai Vưu Kỳ, "Hai lần trước gặp chuyện không may là do tôi hơi xui thôi, tôi cũng không tin, tôi cứ xui mãi như vậy?"
Được chỉ đạo diễn xuất nhiều lần căn dặn, Dương Mãnh tự tin mười phần lên ngựa, sau khi cưỡi một đoạn, bắt đầu diễn cảnh rơi. Lần này không riêng gì Vưu Kỳ, tim tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng. Cũng may Dương Mãnh không cần thật sự từ trên ngựa ngã xuống, chỉ cần ở trên ngựa diễn mấy động tác nguy hiểm cao là được rồi.
Sự thậy chứng minh Dương Mãnh lần này thật sự may mắn, cậu biểu diễn một đường, dù là hô to hay là xoay người, đều không khiến con ngựa bên dưới hoảng sợ. Mãi đến lúc đạo diễn hô ngừng, cảnh cưỡi ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, Dương Mãnh như trước lông tóc không tổn hao gì.
Vưu Kỳ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Dương Mãnh vừa muốn xuống ngựa, đột nhiên ngựa đã đứng lại lại bắt đầu chạy, thân thể Dương Mãnh ngã xuống, một chân lại bị quấn lấy, cứ như vậy bị kéo đi rất nhiều mét, cậu vẫn dùng cơ bụng chống đỡ, chân làm thế nào cũng không gỡ ra được, chỉ thấy móng ngựa cứ ở trên mặt bay tới bay lui, trước mắt một hồi đen một hồi trắng.
Không biết qua bao lâu, Dương Mãnh mới nghe được rõ ràng tiếng kêu.
"Dương Mãnh, Dương Mãnh, cậu ổn chứ?"
Dương Mãnh mở mắt ra, trên đỉnh đầu là mặt của Vưu Kỳ.
"Tiền mừng đám cưới Tiểu Chu Tử có rồi, tiền mừng lão Dương sinh con có rồi, hai ngày nữa tiệm của Đại Trương Tháp mới khai trương, sao cũng phải kiếm hai ba nghìn, cái này cũng có rồi." Dứt lời hé miệng đỏ tím, yếu ớt cười cười.
Cậu cuối cùng có thể ngủ yên rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động Dương Mãnh trong túi áo Vưu Kỳ vang lên, Dương Mãnh bảo Vưu Kỳ đưa cho cậu.
"Mãnh Tử à! Tôi là Nhân Tử, báo cho cậu một tin tốt, hai ngày nữa tôi kết hôn rồi."
Mặt Dương Mãnh một chút liền trắng.
Đặt điện thoại di động xuống, lầm bầm hỏi Vưu Kỳ: "Nhân tử sắp kết hôn rồi, cậu biết không?"
"Biết!"
Khóe miệng Dương Mãnh giật giật, "Cậu chuẩn bị bao nhiêu?"
Vưu Kỳ không chút nghĩ ngợi liền nói, "Bạn học cũ nha, lại là người có thân phận có địa vị, không thể dưới hai mươi ngàn nhỉ?"
Dương Mãnh liền ngất.
................
------------------[Edit:xASAx]-------------------